Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 100: Rất Vui Được Gặp Ngươi, Tiểu Nhi (1)

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Chương 100: Rất Vui Được Gặp Ngươi, Tiểu Nhi (1)

Ngày đầu tiên của kỳ luận kiếm sắp sửa kết thúc và thái dương đã hạ xuống dưới chân trời.

Mặc dù hầu hết mọi người đều đã khá kiệt quệ và đói lả, nhưng đám đông vẫn không ngưng hò hét.

“Ta...thua rồi...”

Sau một thời gian dài, trận đấu cuối cùng của ngày cuối cùng đã xong và người cuối cùng đứng ở trên sân đấu là một nam tử tên là Vĩnh Tinh.

Ta đã từng nhìn thấy nam tử này trước đó cùng với Vĩnh Phong.

Ta nghe nói rằng đó là một trong những đệ tử giỏi nhất trong đời thứ ba và cũng là một trong những người có kiếm pháp tốt nhất trong số những người đồng trang lứa, bao gồm cả Vĩnh Phong.

Sau chiến thắng đầu tiên của bản thân, Cầm Linh Hoa đã không thể tiến xa hơn trong kỳ luận kiếm này.

Chiến thắng của muội ấy là nhờ vào việc địch thủ hạ thấp cảnh giác và dù cho Cầm Linh Hoa đã thể hiện khả năng bộc phát sức mạnh đột ngột, nhưng rõ ràng là sức lực của muội ấy vẫn còn bị hạn chế.

Dẫu cho bị bại trận đi nữa, thế nhưng, trông muội ấy vẫn rất thoải mái bước xuống sân đấu sau khi chiến đấu xong.

Dường như, dù muội ấy đã bại trận nhưng muội ấy đã đạt được nhiều hơn từ trận đấu này.

“Đó là nữ đệ tử đời thứ hai ban nãy...”

“À, phải, là thiếu nữ xinh đẹp đó...”

“Đây là lần đầu tiên ta trông thấy nàng ấy. Nàng ấy gọi là gì ấy nhỉ?”

Đám đông dần có hứng thú với Cầm Linh Hoa, chuyện này không có gì khó hiệu, dù muội ấy có vóc dáng bé nhỏ nhưng những chiêu thức của muội ấy lại cực kỳ choáng ngợp.

Sau khi trận đấu cuối cùng kết thúc, hai võ giả trên sân cúi đầu chào nhau, còn những đệ tử khác thì lên trên sân đấu để dọn dẹp.

Đám người quan khán dần rời đi, bởi lẽ xuống núi Hoa Sơn vào ban đêm sẽ rất nguy hiểm.

Vy Tuyết Nga nâng Nam Cung Phí Nga dậy, nàng ta còn chưa tỉnh ngủ vì xem chiến quá nhàm chán, còn ta, ta đi về phía đám người đang dọn sân đấu.

Lý do là bởi ta thấy có người quen.

“Vĩnh Phong thiếu hiệp.”

“Ôi, Cầm công tử đây là...?”

Nam tử đang cần mẫn dọn dẹp với những đệ tử khác không ai khác mà chính là Vĩnh Phong.

Với ta, chứng kiến Kiếm Long dọn mấy cái ghế thế này... Chốn này đúng là một nơi kỳ lạ.

Vĩnh Phong nhìn ta, khóe miệng của hắn ta cong lên, thành một nụ cười sang sảng:

“Phải rồi, huynh cũng đến quan chiến à?”

“Đúng thế, ta cũng không hiểu sao mà xem hết được toàn bộ nữa.”

Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.

Ta vốn định rời đi sau khi thấy Cầm Linh Hoa bị loại, nhưng rồi Vy Tuyết Nga lại xin ta hãy xem thêm một chút nữa rồi hẵng rời đi.

Sau đó, Nam Cung Phí Nga ngủ mất tiêu, đấy chính là lý do khiến ta rơi vào tình huống cồng kềnh này.

Lúc nói chuyện với Vĩnh Phong, bỗng hắn ta đột ngột giật thót, trong đầu hắn ta bỗng nhớ ra gì đó:

“Ôi, thứ lỗi cho ta, công tử.”

“Hả? Thứ lỗi vì cái gì?”

“Ta nghĩ tối nay ta không thể tập luyện với huynh được, vì ta phải đi ngủ sớm mất rồi...”

“Dẫu cho ta chưa từng nhắc đến chuyện đó hả...?”

Hắn ta đang nghĩ gì vậy và tệ hơn cả, có phải ta vừa bị từ chối không? Bởi tên này ư?

Lạ thay, ta lại cảm thấy hơi bị xúc phạm vì chuyện đó.

“Thế ngọn gió nào đã đưa huynh đến đây vậy...?”

Nghe thấy câu hỏi của Vĩnh Phong, mặt ta nghiêm lại.

Rõ ràng, ta muốn nói chuyện quan trọng với hắn ta. Thấy vẻ mặt của ta thay đổi như vậy, mặt Vĩnh Phong cũng u ám đi.

Để tránh bị nghe lén, ta nói nhỏ vào tai của Vĩnh Phong:

“Ta có thể biết tên tuổi của tên- người đã giao đấu với muội muội của ta không?”

Vĩnh Phong nhăn mày sau khi nghe thấy ta hỏi:

“...Mạn phép, đó là?”

Hắn ta nhìn ta như thể ta điên rồi.

****

Khoảng một giờ sáng.

Lúc này, hầu hết mọi người đã say ngủ.

Nam Cung Phí Nga gần như đã chìm vào giấc ngủ ngay khi chúng ta ở đây, vì nàng ta đã bị mệt trong suốt buổi luận kiếm hôm nay và cả Kiếm Tôn lẫn Vy Tuyết Nga cũng như vậy.

Lợi dụng chuyện đó, ta lẻn ra ngoài và nhìn quanh. Có vài tên hộ vệ đang canh đêm, nhưng may thay, Mậu Diễn không ở đó.

Đó là lý do tại sao mà ta lại vào lúc đêm muội như này và may mà chuyện này thành công.

Ta giấu kỹ bản thân nhất có thể và quan sát xung quanh. Sau khi đảm bảo là quanh đây an toàn, ta nhảy lên tường.

Ngay cả khi ta có bị bắt đi nữa, ta vẫn có thể biện bạch rằng ta ra ngoài là vì muốn đi dạo, nhưng rốt cuộc, ta đã không cần phải làm vậy, không một ai đã chú ý đến ta.

Có lẽ ta đã mạnh hơn, nhưng dẫu vậy, ta vẫn không ngờ được vụ dạ hành này trôi chảy đến thế...

‘Mình nên bảo Mậu Diễn khiển trách đám này sau vậy.’

Có phải bọn họ bất cẩn là bởi vì hiện tại họ đang ở trong phái Hoa Sơn không nhỉ?

Bất kể có vì lý do gì, đến cuối cùng chuyện đó cũng đã giúp ta lẻn ra.

Ta dùng nội lực rồi nhanh chóng xuống núi.

Nếu ta không muốn gặp phải bất cứ vấn đề gì thì ta phải quay trở lại trước khi trời sáng. Vì vậy, ta phải nhanh lên.

‘Mình nghe nói nó nằm ở khu rừng phía tây.’

Ta từng nghe thoáng qua về vị trí của nó, nhưng không giống với việc có bản đồ, thế nên ta vẫn giữ cảnh giác với xung quanh.

Ta sẽ đi đến phân đà của Hắc Dạ Điện do phái Hoa Sơn quản hạt. Cụ thể hơn, ta sẽ đi đến nơi mà Dư Hiền Trích đã sống.

Ban đầu, ta muốn đi đến nơi đó sau khi xem trận đấu của Cầm Linh Hoa, nhưng bởi vì kế hoạch của ta đã bị trì hoãn, cho nên ta quyết định sẽ nương ban đêm mà đến nơi đó.

‘Mình mừng là Vĩnh Phong biết nơi này.’

Đây cũng là lý do tại sao mà ta lại đến chỗ Vĩnh Phong sau khi luận kiếm kết thúc.

Ta đã chỉ bông đùa với hắn ta khi hỏi về tên đệ tử đã giao đấu với Cầm Linh Hoa.

‘Vĩnh Tẫn, nếu như mình nhớ đúng.’

Ta đã nhớ rõ tên của hắn.

Và cả gương mặt ngu xuẩn của hắn nữa.

Nếu như Vĩnh Phong không thể nói cho ta biết bởi vì họ chung môn phái, thì ta sẽ lên kế hoạch tìm đến cả Cái Bang và Hạ Ô Môn để lấy được thông tin này.

Tuy nhiên, sau sự ngạc nhiên lúc đầu, Vĩnh Phong đã đưa câu trả lời cho ta ngay.

Hắn ta đáp rất nhanh, quả thật, chuyện đó khiến ta phải tò mò rằng tại sao hắn ta lại không hỏi ta vì đâu mà ta lại thấy tò mò về Vĩnh Tẫn.

- Bởi vì huynh là người hỏi nên hẳn huynh phải có lý do chính đáng.

Chỉ nghĩ về chuyện đấy thôi cũng đã khiến ta cong môi.

Điều gì đã khiến hắn ta tin tưởng ta nhiều đến vậy?

Ta gần như cảm thấy buồn bực vì niềm tin mà hắn ta trao cho ta.

Gần đây, ta nhận ra càng ngày càng có nhiều người tin tưởng ta hơn. Ta biết đấy không phải chuyện xấu, nhưng ta vẫn không thể nào mà không nghi ngờ được.

‘Liệu có phải bởi mình không quen với chuyện đó không?’

Có lẽ là thế rồi, vì ta chưa từng trải qua điều đấy vào kiếp trước của ta và ta vẫn không tài nào quen được với cảm giác này.

- Bộp-!

Sau khi chạy về hướng mà Vĩnh Phong đã nói, ta dừng lại.

Hắn ta không nói với ta vị trí chính xác, vậy nên ta phải dùng nội lực để tìm kiếm.

‘Mình đoán hiện tại nơi này đang được Võ Lâm Minh cai quản.’

Phái Hoa Sơn nằm ở trong Võ Lâm Minh và mặc dù phái Hoa Sơn là người đầu tiên đã phát hiện ra nơi này và dấu vết để lại, nhưng Võ Lâm Minh sẽ nhanh chóng tiếp quản thay họ.

“Ta mong rằng họ đã tra xét xong rồi...”

Ta nghĩ bây giờ, hẳn họ đã tra xét và dọn dẹp xong xuôi.

Nếu như không phải vậy thì tốt nhất là ta nên quay về thay vì cố gắng can thiệp vào vấn đề này, vì với ta, ngay từ đầu việc đến đây đã là một canh bạc rồi.

Ta đã chạy rất lâu, rốt cuộc cũng đến được đích đến.

Ta thấy một cái hang lớn bị lá cây che phủ. Không chỉ xa xôi – khó có người đi đến – mà còn bị rất nhiều cây cối che lấp, khó mà tìm được nơi này ở giữa đêm tối.

‘Họ còn đặt cả kết giới xunh quanh khiến cho việc tìm kiếm nơi này trở nên khó khăn hơn.’

Không ai có thể tìm được nơi này mà chỉ dựa vào mỗi lời chỉ dẫn ngắn ngủi của Vĩnh Phong.

Dĩ nhiên, ngoại trừ ta.

‘Khá mờ nhạt, nhưng vẫn còn vài dấu vết để lại.’

Ta có thể cảm nhận được dấu vết của Ma Khí đến từ hang động.

Tia Ma Khí này là tất cả những gì ta cần, thế nên ngay cả khi nơi này được che giấu kĩ càng, với ta nó vẫn không khó tìm.

‘Liệu những người thuộc Võ Lâm Minh đã rời đi chưa?’

Ta dùng nội lực rà quét xung quanh, nhưng ta không thấy có sự hiện diện của ai khác.

Giữ vững sự cẩn trọng và cảnh giác, ta bước vào trong hang.

- Xì-!

Hang động bị bóng tối bịt kín với những âm thanh rùng rợn. Ta triệu hồi hỏa diễm trên tay, ánh sáng từ hỏa diễm vừa đủ để ta nhìn được đường đi trong nơi tối om này.

Khi ta đi sâu vào trong hang, ta nhận ra nơi này lớn hơn và sâu hơn ta tưởng.

Ta dành nhiều thời gian để đi xuyên qua nó.

Đi theo lối đi, cuối cùng ta cũng thấy một nơi trống trải.

Nó không lớn, vì nằm ở trong hang.

‘Đây là chủ phân đà của chúng à?’

Ta không thể hiểu được, thậm chí khi được tận mắt chứng kiến đi nữa. Trông nơi này vẫn quá đỗi nhỏ hẹp để được dùng làm chủ phân đà.

Mặc dù phái Hoa Sơn và Võ Lâm Minh đã dọn sạch toàn khu vực, ta vẫn có thể những dấu vết người ở còn sót lại.

Nơi này không chỉ trông nhỏ hẹp mà có vẻ như, bọn chúng đã cố tình để nơi này trông như không có gì ở đây vậy.

‘Mục đích khiến bọn chúng ở một nơi như thế này là gì?’

Khi ta tiếp tục đi dạo xung quanh, ta đi đến một căn phòng trông lớn hơn những nơi khác một chút – một nơi đủ lớn để một người trưởng thành có thể đứng thẳng được cho đến lúc này.

Xét theo kích thước của chiếc ghế đang dựa vào tường thì có vẻ như đây là phòng của Dư Hiền Trích.

‘Thành thật mà nói, gọi đây là phòng cũng rất kỳ cục.’

Không còn dấu vết nào để lại. Có phải họ đã lấy đi toàn bộ những có thể xem như vết tích hay không?

Nơi này cũng trống trơn, như những nơi khác. Khi ta đang định quyết rằng, có lẽ nhờ tới sự giúp đỡ của Cái Bang và Hạ Ô Môn sẽ tốt hơn thì-

“Hửm?”

Ta dừng bước khi bắt được mùi tanh tưởi thoáng qua – mùi máu rỉ sét vẫn còn vương lại trong không khí.

‘Chuyện quỷ gì...”

Mùi tanh dày đặc đến độ gần như là kỳ quái.

Thứ mùi tanh tưởi đến mức khiến ta phát bệnh, ấy vậy mà Võ Lâm Minh lại bỏ mặc một nơi như này mà không có ai canh gác ư?

Ta lùi lại sau khi thấy có linh cảm xấu, một cảm giác ớn lạnh xâm nhập vào tận xương.

Đến lúc đó ta mới nhận ra rằng...

‘Đây không chỉ là thứ mùi đơn thuần.’

Cũng không phải mùi tanh tưởi hay đại loại thế. Mà nó gần với chân khí hơn.

Rồi ta nhận ra.

Đâu? Thứ chân khí này đến từ đâu?

‘Và dẫu cho đây là một loại chân khí nào đó, nhưng tại sao người khác lại không chú ý đến chuyện này?’

Rốt cuộc, nếu như họ để ý được thì họ đã không bỏ mặc nơi này rồi.

‘Cái này đến từ đâu đây?’

Ta triệu hồi một ngọn hỏa diễm lớn hơn để nhìn rõ căn phòng hơn nữa. Đúng như ta nghĩ, căn phòng chỉ có duy nhất một lối ra, chính là lối mà ta đã vào và phần còn lại của căn phòng được bao bọc bởi những bức tường làm từ đá tảng.

Thứ chân khí mà ta cảm nhận được chắc chắn đến từ một trong những bức tường, thế nhưng...

Có phải là kết giới không?

Dù nghĩ như vậy nhưng ta biết là không phải, vì ta không thể cảm nhận được bất cứ điều gì từ những bức tường ấy, ngay cả khi ta có tập trung tâm trí đi nữa.

‘Liệu có phải cơ quan chăng?’

Ta thấy ngờ vực, không chắc rằng bọn chúng sẽ đầu tư nhiều đến vậy chỉ cho một phân đà nhỏ nhoi và ta cũng không tin rằng Hắc Dạ Diện có đủ kĩ thuật cần thiết để làm như vậy.

Tuy nhiên, nếu như bọn chúng thực sự có mối quan hệ với Ma Giáo thì việc bọn chúng làm lại không khó tin đến vậy.

Ta chạm vào bức tường trong hang động, nghĩ ngợi không biết liệu ở đây có dấu vết gì của cơ quan để lại không.

‘Mình không phải cao thủ khi nhắc đến những cái này, nhưng xét đến việc nơi này thuộc về Dư Hiền Trích thì...’

Cơ quan sẽ không khó giải quyết bởi vì hắn ta không phải là loại người biết dụng mưu.

Tuy nhiên, tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của ta.

Ta rời khỏi bức tường và bắt đầu nhìn quanh chiếc ghế ngồi.

Chỗ này cũng không có gì trông kỳ lạ...

- Cộc, cộc.

“...!”

Ta cảm giác ở dưới tay ghế có gì đó.

Sự khác biệt giữa tay vịn bên phải và bên trái của ghế rất nhỏ, nhưng chắc chắn là có gì đó được thêm vào.

Ta ấn vào chỗ cộm lên và dễ dàng đẩy nó vào bên trong tay vịn.

Trái với mong đợi của ta, căn phòng không thay đổi gì cả, có vẻ như không có gì xảy ra.

Nhìn vị trí của cơ quan thì không thể nào mà những người truy tra không tìm thấy nó được.

Nghĩ rằng chiếc ghế không phải cơ quan nên ta định đi tìm ở nơi khác, nhưng bất chợt, một ý nghĩ lóe lên khiến ta dừng bước.

Trong trường hợp...

Ta lưu chuyển tia Ma Khí nhỏ nhoi bên trong cơ thể mình.

Ta phải lưu chuyển nó tách biệt với những thứ nội lực khác, bởi vì chúng không thể bị lẫn lộn được.

Ta cảm thấy Ma Khí đang ngủ yên bên trong cơ thể ta đang phản ứng lại rất nhỏ.

-Cạch.

Theo đó, ta lại ấn vào nút của cơ quan trên tay ghế một lần nữa.

- Răng rắc... Răng rắccc...!

“Lão thiên ơi...”

Điều mà ta vốn nghĩ là sai hóa ra lại là đúng.

Giờ đây ta đã hiểu rằng tại sao mà Võ Lâm Minh và phái Hoa Sơn lại không thể tìm ra được nơi này rồi.

Cơ quan được xây dựng bởi Thái Tàn Quy , thứ vốn được dùng trong các phân đà của Ma Giáo trong tương lai.

Chiếc ghế mà ta tìm thấy cũng giống như vậy và chỉ có thể được kích hoạt khi truyền Ma Khí vào trong.

- Ầm-!

Cùng với âm thanh vang vọng khắp hang động, bụi mù tung bay ở mọi nơi khi bức tường bắt đầu rung chuyển.

Ngay sau, bức tường đằng sau chiếc ghế mở ra, để lộ một cánh cửa khổng lồ.

Mùi máu tanh tưởi kinh tởm mà ta ngửi thấy trước đó lập tức xộc ra.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương