Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 101: Rất Vui Được Gặp Ngươi, Tiểu Nhi (2)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Chương 101: Rất Vui Được Gặp Ngươi, Tiểu Nhi (2)
Thái Tàn Quy là một lão nhân đã mất đi đôi chân. Mặc dù lão có thứ thiên phú là xây dựng bất kỳ thứ gì mà lão muốn, nhưng mà lão lại không thể đi lại.
Thiên Ma trao cho lão đôi chân, nhưng lão lại khước từ và thay vào đó, lão đã xin được kéo dài tuổi thọ.
Thiên Ma chấp thuận yêu cầu của lão và trao cho Thái Tàn Quy, kẻ đã bị Diêm Vương gõ cửa, được tiếp tục sống.
Khi ta được nghe về chuyện này, ta không khỏi nghĩ rằng sau cùng Thiên Ma không phải là con người.
Liệu có kẻ nào có thể kiểm soát sinh tử của một người mà không phải là thần phật hay không?
Khi Thiên Ma kéo dài tuổi thọ cho Thái Tàn Quy, lão bắt đầu làm Ma Giáo lớn mạnh.
Chỉ mất nửa năm để một người một biến một tiểu giáo nhỏ bé trở thành một đại phái.
Thứ duy nhất mà ta nhớ được về lão là vẻ ngoài gầy gò yếu nhược, đầy điên loạn.
‘Lão đang ở dưới trướng Hắc Dạ Điện trước khi gặp được Thiên Ma ư?’
Cơ quan chỉ phản ứng với Ma Khí... Người duy nhất có thể tạo ra được thứ như vậy chỉ có lão nhân đó thôi.
Đằng sau cánh cửa, có một chiếc cầu thang dẫn xuống.
Nhìn những vệt máu phủ khắp mọi nơi, chắc chắn đây không phải là một nơi bình thường.
Ta vừa bước xuống cầu thang vữa giữ ngọn hỏa diễm trong tay chiếu sáng.
Mỗi bước đi, mùi máu lại càng trở nên nồng nặc hơn.
Mùi máu tanh nồng đến độ ta phải bịt lại miệng và mũi.
‘Bọn chúng đang làm chuyện quái quỷ gì ở dưới này vậy?’
Nhìn màu sắc của những vết máu trên trường, có vẻ như chúng đã ở đó lâu rồi.
Khi ta đang tự hỏi rằng mình phải đi xuống bao lâu nữa thì cuối cùng, ta đã thấy được cuối của chiếc cầu thang.
Có một hành lang dài ở bên dưới chiếc cầu thang. Trong không khí bị ngập trong mùi máu kinh tởm và âm thanh bí ẩn giống như tiếng nước sôi sùng sục đang phát ra từ phía cuối chiếc hành lang nọ.
Vừa lấy quần áo che lại mũi miệng, ta vừa cẩn trọng bước về phía nguồn của âm thanh ấy.
Khi ta bước đến...
“...!”
Ta cắn phải lưỡi bởi khung cảnh kinh khủng trước mắt.
Trong phòng, có một cái trì nhỏ được lấp đầy bởi máu.
Trái tim của ta khó mà bình ổn được vì quá đỗi choáng váng.
Mùi xác chết thối rữa phủ kín cả căn phòng và những kiếm của những kiếm giả thất lạc của phái Hoa Sơn nằm rải rác trên nền đất.
Thấy thế, ta rủa:
“...Cái đám chết dẫm này.”
Bất cứ ai cũng có thể nói được chủ nhân của đám máu trong trì thuộc về ai trừ phi là kẻ đó bị ngu.
Vì cái gì?
Chúng làm ra một thứ như này là để đạt được cái gì?
Ta nhanh chóng nhìn quanh. Ta phải tìm ra được căn phòng này được dùng vì mục đích gì.
Sau một cuộc tìm kiếm ngắn ngủi, ta đã tìm ra được.
Một đóa nhỏ bé đang nở ở giữa huyết trì.
Màu sắc của đóa hoa tươi đẹp, nhìn như thể nó được nuôi dưỡng bởi máu ở trong huyết trì.
Trái với vẻ đẹp ấy, đóa hoa nọ tỏa ra mùi tà ám.
Hơn nữa, ta còn có thể cảm nhận được một luồng nội lực của Đạo gia bên trong.
Rõ ràng, ta có thể nói bông hoa này là một chuyện trọng đại.
“Có lẽ...”
Bông hoa màu đỏ đó,
Có phải tất cả những chuyện này đều là vì bông hoa đó không?
Điều gì đã khiến chúng phải đi xa đến thế...?
Khi ta đang định bước lại gần với đôi mắt run rẩy, ta thấy có gì đó là lạ.
Có một vài cái xác vẫn còn trong tình trạng nguyên vẹn chứ không như những cái xác của các kiếm giả thuộc phái Hoa Sơn.
Bọn họ không mặc bạch y như những người khác, nhưng lại không giống với những cái xác đã bị mục nát bởi thời gian, những cái xác đó trông như thể vừa chết chưa lâu.
Ta nhìn vào y phục mà xác chết đang mặc và dùng nội lực truy tra.
Võ Lâm Minh.
Cái xác đó đến từ Võ Lâm Minh.
Chưa kể, có vẻ như người đã chưa bị giết quá lâu.
Điều đó có nghĩa là Võ Lâm Minh không hề rút quân...
- Xoẹt-!
Có kẻ bắt được nội lực của ta.
Ta không có thời gian để đoán đó là ai nữa.
Thay vào đó, ta nhanh chóng bảo vệ cổ mình.
- Vút!
Một lưỡi kiếm chém vào vai ta, máu rơi vương vãi trên mặt đất.
- Roẹt!
Ta dùng hỏa diễm để hộ thân, đồng thời nó cũng thắp sáng căn phòng, xua tan bóng tối.
Ta tập trung nhìn, cố gắng tìm ra ai là kẻ đã phục kích ta.
Kẻ đó bị bịt kín bởi hắc y, thế nên ta không thể nói được đó là ai.
- Tí tách.
Máu chảy dọc theo bên vai bị thương của ta.
‘Quá gần.’
Ta chỉ có thể bảo vệ cổ của bản thân.
Tất cả những cái xác thuộc Võ Lâm Minh đã bị đâm hoặc chém ở cổ.
Nhờ vậy mà ta đã dự đoán được và chặn lại đòn tấn công đó. Ta nhìn người vừa đến và hỏi:
“Ngươi đến từ Hắc Dạ Điện à?”
Kẻ đó gật đầu trước câu hỏi của ta. May thay, kẻ này hoàn toàn không kẻ đần độn, rồi y bắt đầu nói:
“Ngươi không có lễ nghĩa gì cả, tiểu tử.”
Trong lúc kẻ đó cười khục khặc, ta đáp:
“Tại sao dạo này kẻ nào đến từ Tà Phái cũng đòi hỏi lễ nghĩa vậy? Mấy tên các ngươi nghĩ rằng các ngươi có lễ giáo à? Ngươi vừa mới phục kích ta đấy.”
“Làm sao mà ngươi né được?”
“Chiêu thức của ngươi quá tệ.”
Mặc dù ta nói như thế, nhưng ta đang phải dùng toàn lực để tìm ra kẻ này là ai.
‘Một sát thủ.’
Mồ hôi chảy dọc theo gò má ta. Tên này là một đối thủ khó nhằn. Y không phải là một võ giả bình thường mà là một sát thủ.
Ta có thể chặn được chiêu thức đầu tiên của y, nhưng nếu chúng ta ở cùng một cảnh giới thì y có lợi thế hơn trong trận đấu một đối một.
May mà chúng ta đang ở trong phòng, không có nào để ẩn thân hết, nhưng ta vẫn không có lợi thế gì.
Ta luân chuyển nội công và tăng sức mạnh của hỏa diễm. Trông thấy hành vi của ta, y gật đầu:
“Cơ thể bé nhỏ với biểu cảm sắc bén, y phục xích hỏa và ngươi còn dùng Hỏa Diễm Cầm Luân Công... Đúng hết, vậy ra ngươi là Cầm Dương Thần.”
Ta nhăn mày khi nghe thấy lời của y.
“Ngươi biết ta?”
“Ngươi cũng ở trong danh sách... Nhưng may mà, ngươi một thân một mình đến chỗ bọn ta. Thế cũng làm bọn ta dễ làm việc hơn.”
Ma Khí của y giống với Dư Hiền Trích. Chắc chắn y đến từ Hắc Dạ Điện.
‘Hắc Dạ Diện biết về mình.’
Có phải bọn chúng đã tìm thông tin về ta bởi vì ta đã giết Dư Hiền Trích không? Ta đã lường trước được, nhưng chuyện này xảy đến nhanh hơn ta nghĩ.
Có phải điều đó có nghĩa là việc chúng đang làm ở đây hệ trọng hơn nhiều hay không? Bông hoa đó? Hay Thần Y?
‘Mình phải làm gì đây?’
Đối thủ của ta là một nam nhan đã đạt tới cảnh giới Đỉnh Thiên. Y ở cảnh giới hoàn toàn khác so với Du Hiền Trích.
Ta vận công nhiều hơn, nhưng trông y vẫn rất thoải mái và trấn tĩnh.
Ta không thể hạ thấp cảnh giác được. Ta biết bản thân đang rơi vào tình huống quỷ tha ma bắt thế nào.
Thoát khỏi y không dễ, vì y đã chặn kín lối ra và cơ hội để ta thắng được y là không tồn tại.
Ít nhất ta cũng hi vọng rằng y sẽ hạ thấp cảnh giác với ta như Dư Hiền Trích, nhưng rõ ràng là, y không hề có ý định làm như vậy.
Trong lúc ta dùng nội lực để cường hóa thân thể, y nói với ta.
“Ta sẽ cho ngươi một giao dịch.”
“Giao dịch gì?”
Lời y nói ra không lường trước được:
“Chủ điện muốn ngươi. Họ lệnh cho bọn ta bắt sống ngươi hơn là hạ sát, nếu được, vậy nên ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta thì sao?”
Lời y nói thật vô lý.
“Dẫu cho ngươi đã cố giết ta bằng đòn phục kích đấy à?”
“Lúc đó ta không biết đấy là ngươi. Trông ngươi như hài tử của thế gia đại tộc vậy, thế nên ngươi chỉ cần đi với bọn ta thay vì kết cục chẳng gì khác ngoài một thảm sự thì sao nhỉ?”
“À, ngươi còn biết nói đùa cơ đấy.”
“Ta sẽ phải hạn chế sức mạnh của ngươi, nhưng ít nhất ta sẽ để ngươi sống.”
Ta nhếch mép cười trước lời y nói.
Về cơ bản y chỉ đang bảo ta cầu xin tha mạng với Hắc Dạ Điện, trong khi khả năng cao là bọn chúng có liên quan đến Ma Giáo.
Sinh mạng của ta rất quý giá.
Cảm giác còn hơn cả thế vì ta là kẻ được trao cho kiếp thứ hai. Nhưng, nó không quý trọng đến mức khiến ta cúi đầu trước y. Ít nhất, ta không muốn làm chuyện đó vì mấy tên ma nhân khốn nạn này.
Ta vừa nói vừa cười khểnh:
“Cút đi, đồ cặn bã.”
Đôi mắt của tên nam nhân co rút sau khi nghe thấy lời thô bỉ của ta.
Dẫu cho ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của y nhưng ta chắc chắn y đang cảm thấy như vậy.
“Ít nhất ngươi nên nói vậy sau khi loại bỏ ánh nhìn chết chóc đó đi chứ, đồ ngu.”
“Khì khì... Ngươi tinh ranh hơn ta nghĩ đấy.”
Ngay từ đầu, y đã chẳng phải loại người sẽ giữ lời hứa. Ta biết điều đó ngay từ lúc gặp y.
Y là sát thủ nhưng y lại không thể che giấu cảm xúc à.
Y đánh giá thấp ta đến mức nào vậy?
Tên nam nhân đó dừng cười và nói:
“Ta là La Sát.”
“Tại sao ngươi lại đột ngột giới thiệu bản thân thế? Ngươi muốn làm bằng hữu với ta hay gì?”
“Ít nhất cũng nên để ngươi biết kẻ giết ngươi là ai chứ. Ta chỉ đang quan tâm ngươi thôi.”
Quan tâm cái khỉ ho cò gáy ấy. Thế sao, bọn chúng có tự giới thiệu bản thân bằng thần giao cách cảm khi phục sát mục tiêu không vậy?
Dĩ nhiên là không.
Y chỉ muốn chơi đùa ta.
‘La Sát à... Ta chưa từng nghe đến cái tên như vậy.’
Ta không nghĩ y đang nói thật và ngay cả y có nói thật đi nữa, ta cũng chưa bao giờ nghe đến tên tuổi của y.
Hơn nữa, trong giới giang hồ chẳng có sát thủ nào được biết đến ngoài Ám Vương cả.
Ngay lúc này, điều quan trọng là nam tử trước mặt ta là một sát thủ lành nghề và ta phải sống sót trước y.
‘...Tặc.’
Ta không ngờ Hắc Dạ Điện sẽ lấy thông tin về ta nhanh thế này. Đây là lỗi của ta vì đã vội vàng như vậy.
Ta đã nghĩ đến nhiều cách để giải quyết tình huống bây giờ, nhưng ta không có đủ thực lực để đánh bại y.
Nhưng ngay cả vậy, ta vẫn phải thử.
Ta có thể đột kích y sau khi dùng nội lực cường hóa thân thể.
[...Ta vừa tỉnh dậy mà đã thấy ngươi gặp rắc rối rồi.]
Chân ta đang định nhảy vọt về phía y dừng lại ngay lập tức.
[Chậc chậc.... Địa phủ phải biết rằng đến chết mà ta vẫn còn chẳng được yên thân.]
Giọng nói quen thuộc.
Ta vui vẻ khi nghe thấy giọng lão ta, ngay cả khi trong tình huống hiện tại.
“Lão T-”
[Đừng ngu ngốc thế và bước sang bên một lúc đi.]
Sau đó, thế gian xung quanh ta bị bóng đêm che phủ.
*****
‘Chuyện gì đã xảy ra vậy?’
La Sát hoang mang nhìn Cầm Dương Thần, kẻ bỗng gục đầu xuống.
Mệnh lệnh do Hắc Dạ Điện đưa ra là lấy lại ‘dịch thể’ được giấu ở trong phân đà, bắt giữ Thần Y và lấy thông tin về nhi tử của Cầm gia.
Tìm thấy dịch thể rất dễ. Dù gì cũng cần phải có Thiên Khí để kích hoạt cơ quan, vậy nên tất cả những gì ngươi phải là đi xuống và lấy nó thôi.
Ta đã phục kích và giết hết đám ruồi nhặng của Võ Lâm Minh vo ve ở phân đà và để xác chúng sang một bên.
Ít nhất sẽ phải mất hai tiếng để kẻ khác phát hiện ra mọi chuyện.
Vì vậy, ta đã đi vào trong phân đà và lấy đi dịch thể, nhưng rồi sau đó, ta cảm thấy có một kẻ không rõ và ngay lập tức ẩn thân.
Khi kẻ đó lại gần, mở cửa và đi xuống tầng hầm.
Đầu tiên ta đã nghĩ đó là người đến từ chủ điện, nhưng ngạc nhiên thay, đó lại chỉ là một tên tiểu tử.
‘Mình đã lo thừa rồi.’
Ta không biết hắn tiến vào nơi này bằng cách nào. Ta nghĩ ta đã đóng lối vào rồi chứ, nhưng có lẽ rốt cuộc ta đã để mở rồi à?
Đến cuối cùng, tất cả những gì ta phải làm chỉ là giết chết hắn, nhưng khi ta định kết liễu hắn thì tên tiểu tử đó lại né được sát chiêu của ta.
Rồi, căn phòng chìm trong hỏa diễm, lúc ta thấy được mặt của hắn, ta đã xác định được.
Hắn chính là nhi tử của Cuồng Hổ Đại Hiệp, người hiện đang ngụ ở Thiểm Tây.
Khi thủ lĩnh ra mệnh lấy lấy thông tin về Cầm Dương Thần, bọn ta đã được bảo rằng bọn ta có thể giết hắn.
Mặc dù hắn đã giết Dư Hiền Trích, nhưng tên tiểu tử đó vẫn chỉ là võ giả nhất lưu.
Có lẽ ta có thể hạ gục Dư Hiền Trích bằng một đòn nếu như mọi chuyện diễn ra theo ý ta.
‘Nhưng ở độ tuổi của hắn, hắn quả thật là một con quái vật.’
Lúc ta cảm nhận nội lực nằm trong hỏa diễm lấp đầy căn phòng, ta không thể không bật thốt lời tán dương trong kinh ngạc.
Nếu ta để con quái vật này nhởn nhơ ở ngoài chủ điện thì nó chắc chắn sẽ trở thành phiền phức không nhỏ trong tương lai.
Và vì vậy, ta quyết định sẽ loại trừ Cầm Dương Thần ngay bây giờ.
Thế như...
“Ui, lưng ta...”
Cầm Dương Thần bắt đầu cư xử hoàn toàn khác.
“Tại sao ta lại phải trải qua mối phiền phức này ở cái tuổi lão niên này cơ chứ...”
Bây giờ nó đang đánh trống lảng à?
‘Chắc hắn đang cố kiếm thêm thời gian.’
Ngay cả vậy, sẽ chẳng có gì thay đổi hết. Ta lấy thanh chủy thủ ra khỏi túi áo và vận công.
Cổ, và nếu có thể, sẽ là trái tim.
Ta sẽ kết liễu hắn bằng cách nhắm vào một trong những nơi yếu hại ấy.
Ta không có ý xem hắn diễn trò dở tệ ấy thêm nữa và đột kích, quyết tâm kết thúc mọi chuyện ngay lập tức.
‘...!’
Ấy nhưng, ta lại không thể bước được thêm ba bước.
Sau khi bước một bước, cổ của ta đã bị cắt và sau bước thứ hai, cơ thể ta bị đâm thủng.
Chỉ trong nháy mắt, hàng trăm chiêu chí mạng đã chém vào ta.
“...Chuyện gì thế này...”
“Bất kể thế gian này đã trôi qua bao nhiêu lâu đi nữa, vẫn có những hài tử như các ngươi.”
Giọng nói đến từ một nơi nào đó không thuộc chốn này.
Khi ta nhanh chóng quay đầu, ta nhìn thấy Cầm Dương Thần đang vung thanh kiếm được rút ra từ một trong những cái xác thuộc về kiếm giả của phái Hoa Sơn.
“Ta ghét chúng, nên ta đã sống mà cố gắng loại bỏ chúng, nhưng giờ đây ta nhận ra rằng sau cùng thế gian sẽ chẳng bao giờ thay đổi.”
Ta lùi bước mà đến chính bản thân ta cũng không nhận ra sau khi nghe thấy hắn nói. Rồi, ta nhăn mày sau khi nhận thấy hành vi hèn nhát của mình.
Không quan tâm đến hành động của ta, Cầm Dương Thần tiếp tục nói:
“Trước đó ngươi nói gì cơ, ngươi phải biết ai là người đã giết mình ấy à?”
“...Ngươi đã làm gì?”
“Ha ha...”
Tiếng cười khúc khích của Cầm Dương Thần vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Hắn không truyền nội công vào tiếng nói nhưng giọng hắn vẫn to và vang với thính lực người thường.
Đáng ra ta chỉ nên ngửi thấy mùi máu thối nát xuyên qua tấm mặt nạ đang che trên gương mặt, nhưng không hiểu sao, cảm giác như ta lại ngửi thấy một thứ mùi ngọt ngấy.
Rồi Cầm Dương Thần lại tiếp tục cất tiếng:
“Rất vui được gặp ngươi, tiểu nhi.”
Một luồng gió mạnh cuốn lên, đập vào tường đá và rồi nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ không gian.
“Tên ta là Tín Triết.
Cây mai hoa to lớn nhất khô héo bởi thời gian tàn nhẫn...
...đã lại nở hoa tại nơi này.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook