Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 91: Chữa Trị (4)
Chương 91: Chữa Trị (4)
[Dịch giả: Kim Anh
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
Khi buổi sáng đến, lão Thần Y trở về, mang theo một ít thang thuốc.
Có vẻ lão ấy đã lặn lội lấy chúng từ phái Hoa Sơn.
‘Làm sao ông ta làm được điều đó với một cơ thể yếu ớt như vậy chứ?’
Ngay cả người bình thường leo lên, xuống núi đã khó, nhưng lão Thần Y lại làm như không có gì, bất chấp thân thể gầy gò đến như vậy.
Chắc hẳn ông ấy phải được người ta mang thuốc đến tận nơi rồi, đúng không?
Nếu không, chuyện đó hẳn là quá sức với cơ thể của lão ta.
“…Tất cả khí ô uế đã được thanh trừ.”
Đó là lời nhận định của lão Thần Y khi lão ta cẩn thận kiểm tra cơ thể của Kiếm Hậu.
May thay, toàn bộ ma khí bên trong cơ thể bà ấy đã được thanh trừ thành công.
Ta được kể lại rằng khi ta ngất đi trong quá trình thanh trừ, Kiếm Hậu cũng bất tỉnh ngay sau đó.
Và khi lão Thần Y kiểm tra, lão ta nhận thấy khí ô uế trong bà ấy đã hoàn toàn biến mất.
Cơ thể ta cũng được kết luận không có vấn đề gì bất thường.
Từ đó, ta rút ra một điều:
‘Quả nhiên, lão Thần Y không cảm nhận được ma khí trong người mình.’
Chắc chắn đây là khả năng hợp lý nhất, vì lão có thể nhận ra luồng khí ô uế trong Kiếm Hậu nhưng không hề nói gì về ma khí trong cơ thể của ta cả.
‘Nhưng làm sao có thể như vậy được cơ chứ?’
Ta cảm nhận rõ ràng ma khí đang quẩn quanh bên trong cơ thể mình, thế mà lão lại không nhận ra được ư?
‘May thay, có vẻ nó đang dần được thanh tẩy.’
Ma khí trong cơ thể ta đang bị ngọn lửa hủy diệt của Hỏa Diễm Cầm Luân Công nuốt chửng và thanh lọc từng chút một.
Chỉ có điều, số lượng Ma Khí thật sự khổng lồ, đến nỗi quá trình thanh tẩy diễn ra rất chậm chạp, gần như không thể nhận ra.
‘Ít nhất thì mình không hề cảm thấy Ma Khí trở nên điên loạn hay cảm giác có bất kỳ đau đớn nào.’
Đó chính là điều khiến ta nhẹ nhõm nhất.
Trước đó, ta đã lo rằng mình sẽ phải làm gì nếu Ma Khí trong cơ thể trở nên hỗn loạn.
Nhưng hiện tại, điều đó vẫn chưa xảy ra.
Sau khi kiểm tra và nhận thấy cơ thể ta không có vấn đề gì, lão Thần Y bảo ta trở về nghỉ ngơi.
Lão ta nói ta trông có vẻ vẫn ổn, nhưng dặn nếu có vấn đề xảy ra, hãy lập tức báo cho lão ta biết.
Ta có chút bất ngờ trước hành động tử tế không ngờ này từ lão Thần Y.
– Thằng bé đã thật sự thanh tẩy được chỗ Khí ô uế đó, ta phải tìm hiểu xem nó làm cách nào! Mổ xẻ cơ thể cậu ta là cách nhanh nhất, nhưng bây giờ chưa thể làm điều đó được. Mình nên làm thế nào đây…
‘…’
Cảm giác không nên nghe thêm chút nào nữa, ta nhanh chóng rời đi.
Khi ta định bước ra, Kiếm Hậu gọi lại, nói rằng bà sẽ đến gặp ta sau,
Và cảm tạ ta.
Ta đáp lại rằng không cần bà ấy phải cảm tạ, rồi quay về căn lều.
Và giờ đây, quay trở lại thời điểm hiện tại,
"Huynh bảo sẽ về trước bữa ăn… vậy mà lại ở ngoài cả đêm sao?"
Ta tiêu đời thật rồi.
***
Hai ánh mắt lạnh lùng, đầy phẫn nộ đang nhìn chằm chằm vào ta.
Cái rét từ ánh mắt của họ khiến ta cảm giác như đang đứng trong bão tuyết, toàn thân lạnh buốt gai óc.
‘…Ta tiêu thật rồi.’
Vy Tuyết Nga quay đầu đi sau một hồi nhìn ta,
Nhưng Nam Cung Phí Nga thì vẫn tiếp tục nhìn không chớp mắt.
Với vẻ lạnh lùng vốn có, ánh mắt băng giá của nàng ta tựa như thể đang đóng băng cả không gian xung quanh.
"À… Ta…"
Ta lúng túng mở lời, nhưng trong lòng thầm tự hỏi:
Làm sao mình lại rơi vào tình huống này cơ chứ…?
Ta ngừng lại một lúc sau ý nghĩ ấy, rồi ta bỗng nhận ra tình huống này rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ… mình đang bị quở trách sao?
Tình huống này dường như đang diễn ra rất kỳ lạ.
Vì vậy, ta suýt nữa đã buột miệng nói ra một lời biện minh ngốc nghếch.
…Rõ ràng mình là chủ nhân của nơi này, vậy tại sao lại giống như mình đang bị trách mắng chỉ vì ở ngoài qua đêm chứ?
Tất nhiên, một phần lỗi là do ta đã không quay lại sau khi bảo họ rằng mình sẽ về trước bữa ăn.
Nhưng ta có những việc riêng cần phải giải quyết.
Điều còn kỳ quặc hơn cả là,
Tại sao mình không thể nói ra điều đó trong khi bản thân mình biết rõ chứ…!?
Bản năng của ta mách bảo rằng ta tốt nhất là nên giữ im lặng.
Nó nói rằng, chỉ cần ta lên tiếng, chắc chắn ta sẽ tự chuốc thêm họa vào thân.
Vì thế, ta im lặng, tiếp tục nhìn Nam Cung Phí Nga.
Sau một hồi nhìn nhau, Nam Cung Phí Nga khẽ động.
Vừa khi có vẻ như nàng ta rời đi để tiếp tục việc luyện tập của mình, nàng ta nói lời nhắc nhở với ta.
"…Ít nhất, lần sau hãy nói trước với ta đấy."
Nói xong, nàng ta liền rời đi để luyện tập.
Tối hôm ấy, ta trải qua bữa ăn yên tĩnh nhất kể từ khi trọng sinh.
Nam Cung Phí Nga vốn ít nói, nhưng ngay cả Vy Tuyết Nga vốn hay líu lo cũng chẳng thốt ra lời nào.
Thành thật mà nói, ta cảm thấy như mình sắp phát bệnh mất.
Ngày hôm sau, mọi chuyện bắt đầu khác đi đôi chút.
Vy Tuyết Nga là người dễ thay đổi tâm trạng. Dù hôm trước có giận dỗi, nhưng sáng nay, nàng ấy lại tươi cười rạng rỡ, vui vẻ đến trò chuyện cùng ta như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Còn Nam Cung Phí Nga… ta không rõ liệu nàng ta có còn giận ta chuyện hôm qua hay không, nhưng trong mắt ta, có vẻ nàng ta cũng không bận tâm gì nhiều lắm.
‘…Chẳng lẽ mình thoát được kiếp nạn này rồi sao?’
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Kiểm tra cơ thể, ta thấy Ma Khí vẫn còn hiện diện quẩn quanh bên trong, nhưng nhờ quá trình thanh lọc, nó đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Ta vận chuyển khí để kiểm tra xem liệu Ma Khí trong ta có trở nên rõ rệt không, nhưng may thay, luồng khí ta phát ra không mang tính chất ma đạo.
Dường như có thứ gì đó đang kìm hãm Ma Khí, không cho nó hoạt động hay bộc phát ra ngoài.
…Chuyện này có liên quan gì đến giọng nói mình đã nghe thấy không?
Giọng nói lạ lùng, đầy điềm gở mà ta đã nghe khi hấp thu Ma Khí từ Kiếm Hậu.
Đó là một âm thanh khiến ta không khỏi cảm thấy bất an.
‘Có khi nào, lý do lão Tín biến mất là vì nó…’
Ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu ta, không tài nào xua tan được.
Nếu không thì làm sao giải thích được việc giọng nói ồn ào của lão Tín đột nhiên biến mất một cách khó hiểu như vậy chứ?
Liệu thứ đang nuốt chửng luồng khí có đủ sức mạnh để có thể ảnh hưởng đến cả lão Tín không?
Không phải ta nhớ nhung lão, chỉ là vì mấy ngày qua lão không xuất hiện nên ta thấy có chút trống trải.
Đúng là ta đã bắt đầu có chút thân thiết với lão, nhưng vấn đề lớn hơn ta cần phải biết là…
Mình phải biết thứ này thực sự có thể làm được những gì.
Nếu trong cơ thể ta thực sự tồn tại một thứ như vậy, thì ta cần phải hiểu rõ xem nó là gì, cũng như là nó muốn gì.
Phải chăng đây chính là con quái vật mà lão Tín từng áp chế ư?
Ta không chắc lắm, nhưng ngoài giả thuyết ấy ra, ta chẳng có câu trả lời nào khác.
Phải chăng đây cũng là hệ quả từ Ma Hấp Công?
Không hiểu vì sao, cái khả năng chết dẫm đó đã đeo bám theo ta ngay cả sau khi ta trọng sinh…
Trong kiếp trước, ta từng dùng thứ sức mạnh đáng kinh tởm này để làm nhiều điều sai trái, nhưng giờ đây, ta không muốn lặp lại những sai lầm đó thêm lần nào nữa.
"…Mệt mỏi thật đấy."
…
Chợt, ta nghe thấy một giọng nói vang lên.
Giọng lão già chế nhạo rằng ta vẫn còn kêu ca ngay cả khi mọi chuyện đã kết thúc suôn sẻ.
…Lão Tín thật sự đã biến mất thật rồi sao?
Nghĩ lại, cảm giác đó vẫn kHồng Oan toàn đúng; vì dù nói là vậy nhưng dường như ông ấy vẫn còn hiện diện đâu đó, có chút mơ hồ, nhưng ta không thể lý giải tại sao.
Khi đang chìm trong việc thiền định, ta bất ngờ cảm nhận có người đứng bên ngoài.
– Thiếu gia, là Hồng Oa.
Nghe thấy tiếng gọi, ta từ từ ngừng vận Khí trong cơ thể. Sự tập trung đã bị phá vỡ, tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Có chuyện gì vậy?"
– Két.
Hồng Oa cẩn thận mở cửa sau khi nghe ta đáp lời.
"…Có khách đến tìm thiếu gia ạ."
"Khách ư? Ai vậy?"
Cái tên Vĩnh Phong liền hiện lên trong đầu ta.
Những vị khách thường đến tìm ta không phải Vĩnh Phong thì cũng là Mai Hoa Tiên Nhân.
Nên ta nghĩ rằng người đến hẳn là Vĩnh Phong, nhất là khi Mai Hoa Tiên Nhân có lẽ vẫn đang bận rộn giải quyết những chuyện đã xảy ra gần đây.
Nhưng, cái tên mà Hồng Oa nhắc đến lại nằm ngoài dự đoán của ta.
"Tiểu thư đến tìm thiếu gia ạ."
"Hả…?"
Cầm Linh Hoa đến thăm ta.
Và muội ấy không đi một mình, mà điều bất ngờ hơn là muội ấy còn dẫn theo một người khác.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Dưới sự dẫn đường của Hồng Oa, họ bước vào phòng.
Cầm Linh Hoa bước vào, trông rõ ràng là không thoải mái, theo sau muội ấy là một nữ nhân khác.
"Thật thất lễ khi đến tìm huynh mà không báo trước."
"…Không… không sao."
Ta kinh ngạc đến mức không thể giữ giọng bình tĩnh, lắp bắp trả lời.
Người đi cùng Cầm Linh Hoa không ai khác chính là Mai Hoa Kiếm Hậu.
Nhưng điều khiến ta bất ngờ chính là việc phải mất một lúc ta mới nhận ra bà ấy thực sự là Kiếm Hậu.
Bà ấy đã thay đổi nhiều đến mức khó tin.
‘Mình cứ nghĩ bà ấy chỉ trẻ ra đôi chút mà thôi…’
Nhưng đây không phải chỉ là "đôi chút." Mái tóc bạc trắng giờ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là màu đen sâu thẳm, và những nếp nhăn khiến bà ấy trông đứng tuổi hơn cả Mai Hoa Tiên Nhân cũng đã hoàn toàn biến mất.
Bà trông chỉ như mới bước qua tuổi ba mươi… nhiều nhất là bốn mươi tuổi.
‘…Chỉ vì ta hấp thu Ma Khí từ bà ấy mà bà ấy lại có thể thay đổi nhiều đến vậy sao?’
Lượng chân khí mà bà ấy đã dùng để chống lại Ma Khí chắc hẳn đã được khôi phục lại toàn bộ sức sống sau khi Ma Khí được trừ sạch.
Ta đã biết chân khí của Kiếm Hậu rất thuần khiết và rõ ràng từ hôm qua, nhưng ta không nghĩ nó lại mạnh mẽ đến mức này.
"…Ta rất vui khi thấy bà dường như đã hồi phục sức khỏe."
"Cậu trông có vẻ rất ngạc nhiên."
Phải, ta thực sự rất ngạc nhiên.
Bởi vì lão bà bà mà mình từng thấy đã hoàn toàn biến mất, và giờ trước mặt ta là một nữ nhân trẻ trung và thanh tao…
Bà ấy quả thực trẻ hơn hẳn so với trước kia, như được tái sinh, tràn đầy sức sống.
Kiếm Hậu khẽ mỉm cười khi nhận ra suy nghĩ của ta.
"Ta cũng bất ngờ lắm. Ta không bao giờ nghĩ mình có thể quay trở lại dáng vẻ bình thường, nhưng chỉ trong vài ngày đã thay đổi đến mức này khiến ta cũng không thể nhận ra chính mình…"
‘…Hóa ra đây là dáng vẻ vốn có của bà ấy.’
Nếu đây là diện mạo thật của bà ấy, thì mọi chuyện cũng hợp lý.
Dù sao, việc thay đổi cấu trúc xương trong một ngày là điều không thể.
"Thần Y cứ nói đi nói lại rằng không thể có chuyện ta thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong một ngày, đến mức lão định tìm cậu để hỏi cho rõ. Nhưng ta đã ngăn ông ấy lại."
"Ồ, vậy thì ta thật sự rất biết ơn bà vì điều đó…"
Ta nhớ lại ánh mắt của lão Thần Y khi lão nói muốn kiểm tra cơ thể ta.
Ta dám chắc trong mắt lão ta có chút điên loạn.
Mình tốt nhất nên tránh mặt ông ấy vài ngày thì hơn…
Ta cảm thấy có chút hơi sợ.
"Hôm nay ta đến đây là vì ta vẫn chưa cảm ơn cậu được đàng hoàng"
"Thật sự bà không cần phải làm vậy đâu mà…"
"Làm sao ta không cảm tạ cậu được, trong khi ta nợ cậu mạng sống này?"
Nói xong, Kiếm Hậu cúi đầu tạ lễ ta một cách trang trọng.
Ta vội vàng định ngăn bà ấy lại, nhưng Kiếm Hậu nhanh chóng lên tiếng trước ta.
"Đa tạ. Cậu đã cứu mạng một nữ nhân hèn kém như ta…"
"Kiếm Hậu…"
"Chính nhờ cậu mà ta có thể nhìn thấy ánh sáng của năm mới, thứ mà ta không dám mơ tới. Và ta không phải mang nỗi áy náy vì để đồ đệ lại trong bơ vơ. Làm sao ta không cảm tạ cậu cho được?"
"Ta chỉ làm điều ta cho là đúng mà thôi."
"Ta hiểu rõ hơn ai hết, rằng điều đó mới chính là khó nhất."
…Thật sự là vậy sao?
Sự chân thành trong lời nói của Kiếm Hậu khiến ta khó lòng mà từ chối được, nhưng tận sâu trong lòng, ta biết rằng lý do ta làm điều này chẳng liên quan gì đến sự cao cả mà bà ấy nghĩ đến cả.
Ta chỉ làm vậy để chuộc lại những tội lỗi, sai lầm của mình.
Kiếm Hậu tiếp tục nói với ta.
"Nếu cậu muốn điều gì, cứ nói với ta. Mạng sống này đã được cứu nhờ cậu, nên ta sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào cậu cần đến."
"Sư phụ!"
Cầm Linh Hoa thốt lên kinh ngạc, nhưng ánh mắt Kiếm Hậu lại vô cùng nghiêm nghị.
Ta khẽ mỉm cười đáp lại bà ấy.
"Người vừa được cứu sống, sao có thể mang mạng mình ra mà đánh đổi được cơ chứ?"
Bà ấy sẵn sàng hiến dâng mạng sống, dù mới chỉ vài ngày trước còn đang nằm trên bờ vực sinh tử.
Điều này cho thấy lòng biết ơn của bà ấy đối với ta chân thành đến nhường nào.
‘Hơn nữa…’
Ta liếc nhìn Cầm Linh Hoa.
Và khi ánh mắt ta gặp ánh mắt muội ấy, Cầm Linh Hoa khẽ hắng giọng che giấu sự ngại ngùng rồi nhanh chóng quay đi.
‘Có lẽ chính ta mới là người nợ họ.’
Ý nghĩ ấy thoáng qua trong tâm trí ta rồi ta lập tức gạt bỏ nó.
"Thay vì mạng sống của bà, có lẽ ta sẽ nhờ bà một việc."
"Cậu nói đi, việc gì ta cũng sẵn sáng làm."
"Bà sẵn sàng hứa sẽ làm bất cứ điều gì, dù chưa biết ta sẽ nhờ gì sao?"
Nếu ta bảo bà ấy phản bội phái Hoa Sơn, hoặc giết một ai đó, liệu bà ấy có làm không?
Kiếm Hậu khẽ cười, rồi đáp lời:
"Ta tin rằng yêu cầu của cậu sẽ không phải điều gì gây tổn hại đến người khác."
Bà nghĩ ta là người như thế nào để đưa ra lời nhận xét như vậy?
Cảm thấy không thoải mái trước sự tin tưởng quá mức như vậy, ta quay mặt đi.
‘Ta là kẻ đã từng thiêu rụi phái Hoa Sơn…’
Ta đã tự hứa không chạy trốn khỏi quá khứ nữa, nhưng điều đó chỉ khiến mọi chuyện càng đáng sợ hơn.
Cho đến khi tất cả đệ tử Hoa Sơn đều chết, và mọi thứ hóa thành tro tàn, ta đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối, mọi thứ vẫn hiện rõ trong tâm trí, khắc sâu như một vết sẹo không thể xóa nhòa.
"…Việc ta nhờ không cần gấp, sau này ta sẽ nói."
Nghe vậy, Kiếm Hậu mỉm cười.
"À, còn một điều nữa ta muốn hỏi cậu."
"Ta ư?"
"Phải. Ta đã tò mò từ lâu… nhưng chưa có dịp để hỏi."
Nói xong, Kiếm Hậu hướng mắt về Cầm Linh Hoa, bảo muội ấy đi ra ngoài.
Dường như Cầm Linh Hoa muốn ở lại, nhưng Kiếm Hậu nghiêm giọng ra lệnh:
"Con ra ngoài đợi một lát đi."
"Vâng…"
Sau đó, Cầm Linh Hoa đáp lại với vẻ mặt thoáng chút hờn dỗi, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khi muội ấy vừa đi khuất, nụ cười trên môi Kiếm Hậu lập tức biến mất, thay vào đó là nét mặt tràn đầy sự nghiêm nghị.
Bà ấy định hỏi điều gì đây mà lại nghiêm túc đến như vậy?
Nhận ra sự ngập ngừng trong đôi mắt bà ấy, ta bảo bà ấy cứ thoải mái hỏi. Kiếm Hậu im lặng nhìn ta một lúc, như để cân nhắc, rồi khẽ thở dài,
Rồi bà ấy cất lời:
"Ngươi có biết gì về sự biến mất của Thiên Hy không?"
"!"
Điều mà Kiếm Hậu muốn biết…
Chính là về mẫu thân của ta.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook