Chương 90: Chữa Trị (3) 

[Dịch giả: Kim Anh

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

"Huynh nói vậy là có ý gì?!"

Cầm Linh Hoa đột ngột đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc lạnh.

Tại sao muội ấy lại đến vào đúng lúc này cơ chứ?

"Chết tiệt."

Ta vốn đã hy vọng hôm nay muội ấy sẽ không xuất hiện.

Vừa nhìn thấy ta, Cầm Linh Hoa đã hối hả hỏi dồn dập, giọng lộ vẻ kích động:

“Có thật không? Huynh… huynh có thể chữa khỏi bệnh cho sư phụ phải không?

"...Ta không dám chắc."

"Làm sao huynh có thể nói như thế? Ngay cả Thần Y cũng đã bất lực, huống hồ là huynh chứ...?"

Nhắc đến Thần Y đang đứng bên cạnh, Cầm Linh Hoa chợt ngừng lại, cẩn thận lựa lời nói như thể sợ rằng lời nói của mình có thể xúc phạm lão ta.

Nếu phải nói thật, ta không hề chắc chắn việc hấp thụ ma khí trong người Mai Hoa Kiếm Hậu sẽ cứu được bà ấy.

Dẫu vậy, sau khi ta nói rằng khả năng ấy có thể xảy ra, tâm trí ta không ngừng dao động…

Liệu việc ta can dự vào chuyện này có thực sự là lựa chọn đúng đắn không?

Nếu cứ để Kiếm Hậu tiếp tục như thế này, ta biết rõ bà ấy chắc chắn sẽ chết. 

Và ngay cả khi kỳ tích có xảy ra, bà ấy bằng cách nào đó sống sót qua hoạn nạn này, thì đó cũng sẽ chỉ là một cuộc sống lặng lẽ, ẩn dật, tách biệt khỏi thế gian này. 

Tất cả những điều này, ta đều đã chứng kiến trong tiền kiếp của mình.

Tương lai đã có đôi chút thay đổi bởi sự ích kỷ của ta,

Nhưng việc này lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Sự tồn tại của một Kiếm Hậu khỏe mạnh là điều quan trọng hơn tất thảy.

Vậy nên… mình tự hỏi là… liệu thay đổi tương lai như thế này có thật sự đúng chăng?

Dẫu biết… cũng có khả năng bà ấy sẽ trở thành một đồng minh quan trọng khi thảm họa ập đến…

Tâm trí ta không ngừng mâu thuẫn và rối bời.

Cứ như thể, mình chỉ đang vin vào một lý do nào đó để biện minh cho quyết định của mình. 

Phải, ta chỉ đang viện cớ để tự thuyết phục chính mình.

Dẫu cho mọi lẽ, ta cũng đang cố gắng thuyết phục bản thân không ngừng.

"Ngay cả trong thời khắc này, mình cũng thật ích kỷ."

Ta hiểu rõ rằng muốn thay đổi thế giới thì cần phải hành động một cách quả quyết. Thế nhưng, ta vẫn mãi chần chừ, hết lần này đến lần khác.

Nhìn sang Cầm Linh Hoa, ta thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt muội ấy, cùng ánh mắt đang run rẩy.

Muội ấy biết lời ta nói thật hoang đường, nhưng hy vọng nhỏ nhoi vừa được thắp lên trong muội ấy lại rõ ràng đến mức khiến ta phải động lòng.

Điều đó nhắc nhở ta rằng, xét cho cùng, Cầm Linh Hoa vẫn chỉ là một thiếu nữ non nớt, mềm yếu.

Ta nhìn muội ấy một hồi lâu rồi chậm rãi cất lời:

"Nếu các vị cho phép, tại hạ nguyện thử sức chữa trị cho Kiếm Hậu."

Thần Y liền hét lớn, giọng lộ rõ vẻ bất bình:

"Ngươi thật quá trớn! Một kẻ chưa từng học y thuật thì làm sao chữa được ai? Ngươi có biết tội nghiệt ra sao khi gieo hy vọng hão huyền cho một người sắp chết không!?"

Ta có thể hiểu vì sao Thần Y lại nói như vậy.

Đối với một người dày dạn kinh nghiệm như lão ta, lời ta nói nghe thật sự hoang đường và vô lý.

Nếu ở vị trí của lão ta, có lẽ ta cũng sẽ phản ứng tương tự.

Giữa những lời qua tiếng lại căng thẳng, Kiếm Hậu chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Dù vẫn phải kiên cường đấu tranh với Ma Khí đang hoành hành trong cơ thể, bà không tỏ vẻ đau đớn, ngược lại, thần sắc của bà ấy lại trông điềm tĩnh đến lạ thường.

Rồi bà ấy khẽ lên tiếng hỏi ta.

"Ta muốn nghe rõ ràng mọi lời giải thích từ cậu."

"Kiếm Hậu!"

Thần Y thốt lên với vẻ kinh ngạc, không thể tin rằng bà ấy lại sẵn lòng lắng nghe lời giải thích của ta.

Ta coi đó như sự chấp thuận và chậm rãi nói ra những điều đã sẵn trong đầu:

"Khí công của Cầm gia vốn có thể thanh lọc mọi tạp khí ô uế trong cơ thể."

Không ai ngắt lời ta.

Khi thấy không ai có ý định cắt ngang, ta tiếp tục nói. 

"Theo ý tại hạ… căn bệnh đang dần giết chết Kiếm Hậu là một loại tà khí kì lạ. Có đúng như vậy không?"

Ta nhìn Thần Y, ánh mắt chờ đợi.

Thần sắc lão ta hiện rõ vẻ kinh ngạc sau khi nghe câu hỏi của ta.

Dẫu không thốt ra lời phản đối, biểu cảm của lão ta khiến người ta dễ dàng nhận ra sự đồng tình.

"Lạ thật… ông ta không nhận ra ma khí trong người ta, nhưng lại nhìn thấy ở cơ thể Kiếm Hậu sao…?"

Ta tạm gác lại suy nghĩ ấy.

Hiện tại, điều quan trọng là phải tập trung vào tình thế trước mắt.

"Khi nắm tay Kiếm Hậu, ta nhận ra rằng mình có thể thanh tẩy luồng Khí ô uế đang làm hại bà ấy."

Trên thực tế, ta đã hấp thụ nó, nhưng nói ra điều này chỉ làm tình hình thêm rối ren mà thôi.

Khi ta nhắc đến việc xảy ra lúc nắm tay bà ấy, Kiếm Hậu trầm ngâm, như thể bà cũng cảm nhận được điều gì đó vào thời điểm ấy. 

Dẫu khí công của Cầm gia vốn không có khả năng này, ta vẫn phải bịa ra một lý do để tăng phần thuyết phục để khiến họ tin tưởng vào khả năng của mình..

– Chộp.

Một lực kéo nhẹ làm ta quay lại. Ta thấy Cầm Linh Hoa đang nắm chặt lấy vạt áo ta.

"H-Huynh thật sự có thể cứu được sư phụ chứ…?"

Đôi tay muội ấy run rẩy không ngừng.

"Như ta đã nói rồi, ta không chắc chắn—"

"Xin hãy cứu bà ấy…"

"…"

"Sư phụ của ta… Xin huynh, hãy cứu lấy bà ấy, ca ca…"

Nhìn thấy muội ấy rưng rưng nước mắt, lòng ta trĩu nặng. Ta thừa biết những cảm xúc mà muội ấy đang trải qua.

"Hừ, muội chỉ gọi ta là ca ca mỗi khi cần nhờ cậy chuyện gì đó mà thôi."

Thế nhưng, nhờ vào Cầm Linh Hoa, ta nhận ra việc can dự vào chuyện này không hẳn là lựa chọn tồi tệ.

Lúc ấy, Thần Y lên tiếng hỏi ta:

"…Ta chưa từng nghe nói khí công của Cầm gia lại có thể làm được việc như vậy… Ngươi nghĩ rằng mình có thể thực hiện điều mà ngay cả Đạo Hoa - Mai Hoa Tiên Nhân, bậc chí tôn của Đạo gia, cũng không làm được sao?"

Lời của Thần Y nói không sai.

Mai Hoa Tiên Nhân, đạo sĩ lừng danh bậc nhất, cũng không thể thanh trừ được tạp khí trong cơ thể Kiếm Hậu. Vì vậy, Thần Y đã được mời đến.

Vậy mà giờ đây, ta lại nói rằng mình có thể chữa trị, một điều nghe qua cũng đã đầy phi lý.

Khi ta chuẩn bị lên tiếng đáp lời, Kiếm Hậu, người từ đầu vẫn lặng lẽ suy tư, bất ngờ cất lời:

"Nếu để cậu ta thử… thì cũng có sao đâu?"

"Cô…!"

"Thà làm điều gì đó còn hơn ngồi yên chờ chết. Hơn nữa, như tiểu tử này đã nói, ta cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể khi chạm tay cậu ta."

"Dẫu có khả năng thanh trừ tạp khí, ta không thể để một đứa trẻ gánh vác trọng trách lớn lao này được. Thời gian ít ỏi còn lại của cô có thể mất đi chỉ vì việc này."

Kiếm Hậu mỉm cười trước nỗi lo lắng của Thần Y.

Nụ cười ấy như nói rằng nàng đã sẵn sàng chấp nhận.

"Ta đã biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Vì vậy, ta muốn đặt niềm tin vào quyết định của mình."

Nghe những lời ấy, Thần Y chỉ biết thở một hơi dài.

Lão ta muốn thuyết phục bà ấy rằng việc này vô cùng nguy hiểm, nhưng biểu cảm của Kiếm Hậu cho thấy bà ấy đã thực sự quyết tâm.

"…Ngươi thực sự làm được chứ?"

Thần Y quay sang hỏi ta, trong giọng nói vẫn lộ rõ sự hoài nghi.

Câu trả lời của ta không khác trước:

"Ta không dám chắc chắn. Nhưng ta sẽ thử."

"…Nghe có vẻ ngạo mạn, nhưng ngay cả ta cũng không làm được. Ta nói vậy không chỉ vì nghi ngờ ngươi, mà ngươi còn phải nghĩ đến gánh nặng và trách nhiệm sẽ đè nặng lên vai nếu thất bại."

Cứu một mạng người, chính là cảm nhận niềm vui lớn lao, nhưng cũng phải đối mặt với nỗi đau khi thất bại.

Thần Y muốn biết liệu ta có chịu đựng được nỗi đau đó không.

Ta âm thầm cười trong lòng khi nghe những lời của lão ta.

Dù là Mai Hoa Tiên Nhân hay Thần Y, cả hai đều khiến ta nhớ đến Nhị trưởng lão.

Họ mang một nét gì đó rất đỗi quen thuộc khiến ta không thể không liên tưởng.

"Ta tin rằng, khi còn chút hy vọng cứu được bà ấy, ta không thể ngồi yên."

Những lời này, ta nói với bản thân nhiều hơn là với Thần Y.

Tự nhắc nhở chính mình rằng, đến gần thế này rồi, mình đã không còn đường quay đầu hay trốn tránh nữa.

Thần Y, sau khi nhìn sâu vào mắt ta một hồi, quay mặt đi và nói:

"…Nếu ta thấy có điều bất trắc xảy ra, ta sẽ lập tức can thiệp ngay."

Cuối cùng, Thần Y cũng đồng ý, dù chỉ là miễn cưỡng.

Ta đã thuyết phục được lão ta bằng những lời thuyết phục nửa thật nửa giả.

Sau đó, Kiếm Hậu hỏi ta:

"Ta nên ngồi thế nào để cậu cảm thấy thuận tiện hơn?"

"Bà chỉ cần ngồi chỗ mà bà thấy thoải mái là được."

Cầm Linh Hoa đỡ Kiếm Hậu ngồi xuống, rồi ta cẩn thận di chuyển ra sau lưng muội ấy, khoanh chân ngồi đối diện với tấm lưng ấy.

Khi ánh mắt chạm đến tấm lưng gầy guộc, cong cong của Kiếm Hậu, ta cố gắng thanh tĩnh tâm trí.

Nhưng khi bàn tay ta đưa ra, nỗi sợ hãi và lo lắng không ngừng dâng lên.

Quả nhiên, muốn vượt qua cảm xúc trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy là điều không thể.

Nhưng ta vẫn phải làm thôi.

"Nếu không làm, tất cả sẽ sụp đổ mất."

Đây không phải lần đầu ta mang suy nghĩ này. Trong tiền kiếp, ta đã tránh né nó vô số lần.

Bàn tay ta cuối cùng chạm vào lưng của Kiếm Hậu.

Ta lo lắng rằng việc hấp thụ ma khí trong cơ thể bà ấy cần một phương pháp đặc biệt.

Nhưng nỗi lo ấy nhanh chóng tan biến khi ta cảm nhận ma khí bên trong bà ấy bắt đầu chảy vào cơ thể ta ngay khoảnh khắc bàn tay tiếp xúc.

Cùng lúc đó, Hỏa Diễm Cầm Luân Công trong ta bừng cháy mãnh liệt.

"Chết tiệt…!"

Ma khí đổ vào cơ thể với một lượng khổng lồ ngoài dự liệu, khiến ta có cảm giác thân thể mình như đang bị xé toạc ra.

Ta muốn hét lên nhưng lại cố gắng nghiến răng chịu đựng.

Ta nhận ra ngay khi bắt đầu hấp thụ ma khí:

"Chỉ cần một sai lầm nhỏ, mình sẽ chết chắc."

Một chút lơ là cũng đủ khiến luồng Ma Khí vượt khỏi kiểm soát, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Ma khí cuộn xoáy trong cơ thể ta, hòa cùng ngọn lửa nội công, tựa như cơn bão dữ dội.

Việc thanh tẩy một luồng khí hung bạo như ma khí ngay từ đầu vốn là điều bất khả thi.

Nhưng Hỏa Diễm Cầm Luân Công cùng sức mạnh từ Mai Hoa Bảo Vật lại khiến điều đó trở thành hiện thực.

Khí từ bảo vật ấy giúp điều hòa phần nào luồng ma khí cuồng nộ trong cơ thể, nhưng dù vậy, quá trình này vẫn diễn ra cực kỳ đau đớn.

"Khốn kiếp…"

Đau đớn này còn tệ hơn những gì ta từng chịu đựng khi Thiên Ma biến ta thành Ma Nhân trong kiếp trước.

Có lẽ Kiếm Hậu cũng đang chịu đựng nỗi đau tương tự, nhưng bà ấy không hề phát ra bất kì âm thanh nào dù chỉ một tiếng rên rỉ.

"Ngay cả với thân thể yếu ớt như thế của bà ấy…"

Hiện giờ, có lẽ bà ấy còn yếu hơn cả người thường.

Nhưng bà ấy vẫn kiên cường chịu đựng.

Sự nhẫn nại ấy như tiếp thêm sức mạnh để ta đối mặt với nỗi đau của chính mình.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Mình đã hấp thụ được bao nhiêu rồi…?

Thời gian dường như kéo dài vô tận, nhưng thực tế chẳng trôi qua được bao lâu.

Ta có thể cảm nhận được Ma Khí đang dần được thanh tẩy bên trong cơ thể mình,

nhưng từng chút một, tốc độ thanh tẩy ấy bắt đầu chậm lại, không theo kịp lượng

Ma Khí đang cuồn cuộn xâm nhập vào.

Quá nhiều, vượt quá sức tưởng tượng.

Bà ấy đã chịu đựng được với ngần này lượng Ma Khí sao…? 

Điều này khiến ta càng thêm khâm phục Kiếm Hậu, một bậc cao thủ với khí công thuần khiết tuyệt đối.

Ta cảm giác ý thức dần mờ đi, như đang bị những cơn sóng dữ của ma khí nuốt chửng.

"Nhưng ta không thể bỏ cuộc."

Không chỉ tính mạng Kiếm Hậu đang bị đe dọa, mà chính ta cũng không thể kiểm soát ma khí nếu để nó tràn ra và bùng nổ.

"Tại sao mình luôn gặp những tình cảnh quái đản như thế này chứ!?"

Dẫu không cố ý, nhưng bất kể nơi nào ta đến, những tình huống như vậy luôn chờ đợi ta. Hệ quả của chúng… đều khổ sở và đau đớn không tưởng.

"Hẳn đây là số kiếp của mình rồi."

Khi ta chạm đến giới hạn của bản thân bởi ma khí tràn vào không ngừng, bỗng nghe thấy một âm thanh:

"…Ư… Ưm…"

"…Hả?"

"Ọc… ọc ư…"

"Giọng nói này…"

Đột nhiên, cơn đau mà ta đang phải chịu đựng bỗng dưng biến mất không chút dấu vết.

Âm thanh này… ta từng nghe qua khi chiến đấu với Dư Hiền Trích.

Giọng nói kỳ quái mà ta đã lãng quên, giờ lại hiện rõ ràng trong tâm trí:

"…Ta… no… rồi… nhưng… nhưng… nhưng…"

Giọng nói nghe khàn đặc, rệu rã như vọng từ nơi sâu thẳm nào đó, giờ đây dần trở nên sống động, rõ ràng hơn, mang theo nhịp điệu ghê rợn.

Ta linh cảm có điều chẳng lành.

"Ngươi là thứ gì?"

"Nhưng lần này… thật ngon."

Giọng nói không đáp lời ta, chỉ tiếp tục vang lên, như đang cười khoái chí.

Ma khí bất ngờ tràn vào cơ thể ta như thác nước đổ, mãnh liệt và dữ dội hơn trước.

"…!"

Dòng Ma Khí bùng phát, mạnh mẽ tràn ngập khắp cơ thể, lấp đầy từng mạch máu, từng huyệt đạo, thậm chí xâm chiếm cả đan điền của ta. 

Bây giờ, cơn đau đã không còn là vấn đề nữa. 

Mình sắp chết. 

Đây là vấn đề sống còn.

Máu bắt đầu rỉ ra từ khóe môi, từng giọt đỏ thẫm chảy xuống, còn đầu óc ta thì chao đảo, mịt mù.

Ta vẫn giữ được ý thức mặc dù ta cảm thấy mình sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. Đôi tay của ta, dù muốn rút về, lại như bị một lực vô hình khóa chặt vào lưng Kiếm Hậu, không thể nhúc nhích. 

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này!?"

– Ầm!

Luồng Ma khí cuồng nộ như thể muốn phá tan cơ thể ta…

"Ah…"

…Bỗng ngừng lại chỉ sau một tiếng thốt lên nhẹ.

"Ngon thật đấy."

Sau âm thanh mãn nguyện ấy, cơ thể ta rã rời, và ta chìm vào bóng tối.

***

Khi mở mắt ra, trời đã sáng tự bao giờ.

Ta giật mình ngồi dậy, nhận ra mình vẫn đang ở trong gian nhà tranh, nơi Kiếm Hậu được chữa trị.

May thay, ta không bị tàn phế bởi ma khí bạo phát trong cơ thể.

"…Lẽ nào tất cả chỉ là mộng cảnh ư?"

Ta tự hỏi liệu tất cả có phải là một giấc mơ, nhưng khi kiểm tra cơ thể mình, ta lập tức nhận ra rằng…

…Nhiều kinh khủng khiếp

Ta có thể cảm nhận được Ma khí đang lưu chuyển trong cơ thể ta, cuồn cuộn như dòng thác.

Thậm chí, lượng ma khí ấy còn nhiều hơn cả nội công của chính ta.

Ta nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Thần Y và Tử Kiệt Cách, chỉ thấy Cầm Linh Hoa cuộn mình dưới lớp chăn mỏng.

"Đã là buổi sáng rồi sao…?"

Phải chăng ta lại hôn mê trọn hai ngày? Nhưng lần này không có cảm giác như thế.

Không thấy Kiếm Hậu và Thần Y,  lòng ta bỗng chùng xuống, dấy lên nỗi lo lắng khó tả.

Liệu có điều bất trắc đã xảy ra chăng?

Ta vội bước ra khỏi gian nhà để xem tình hình thế nào.

– Vù! Vút! Xoẹt!

Vừa bước ra, trước mắt ta là hình ảnh một người trông quen mắt đang vung kiếm dưới ánh nắng ban mai.

Cảnh tượng ấy khiến ta thở phào nhẹ nhõm.

Hương mai thoang thoảng theo từng nhịp vung kiếm, dù những đường kiếm ấy thoạt nhìn trông có vẻ yếu ớt.

…Thật đáng kinh ngạc.

Những động tác trông có vẻ nhẹ nhàng và thanh nhã, nhưng ta cảm nhận được từng luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi quan sát.

Những động tác kiếm uyển chuyển ấy bất ngờ dừng lại.

Ánh mặt trời khiến ta không nhìn rõ khuôn gương mặt, nhưng dường như người ấy đang hướng mắt về phía ta.

"Cậu đã tỉnh rồi."

"…Vâng."

Mái tóc bạc trước đây khiến bà ấy trông già nua giờ đây đã biến mất, thay vào đó là mái tóc đen mượt mà, bay nhẹ nhàng trong gió.

"Trông cậu lúc này thật khác biệt."

Ta thầm nghĩ câu nói ấy đáng ra phải là ta nói mới đúng.

Sự khác biệt trong dung mạo bà ấy so với trước khi ta ngất đi quả thật gần như hoang đường.

Dẫu không nhìn rõ khuôn mặt bà ấy vì ánh sáng chói lòa, ta đã biết chắc một điều.

"…Có phải bà ấy đã thay đổi cả cốt cách rồi không?"

Nhưng không, có lẽ là cốt cách của bà ấy đã được phục hồi về trạng thái nguyên thủy.

Nhưng chỉ vì mình hấp thụ ma khí mà có thể xảy ra biến chuyển lớn lao như vậy sao?

– Cạch.

Cánh cửa mở ra, và có một người bước ra ngoài.

"…Sư phụ…?"

Không ngoài dự đoán của ta, đó là Cầm Linh Hoa.

Khi ánh mắt muội ấy dừng lại nơi hình bóng của sư phụ, cả người muội ấy khựng lại, đôi mắt lập tức run rẩy, không giấu nổi xúc động. 

Và ngay sau đó, những giọt nước mắt tuôn trào. 

Kiếm Hậu mỉm cười, dịu dàng và nói:

"Nếu con cứ khóc mãi như thế, gương mặt xinh đẹp của con sẽ xấu đi mất thôi."

Nghe vậy, Cầm Linh Hoa lập tức chạy đến, ôm chặt lấy Kiếm Hậu.

Ta quay mặt đi khi thấy cảnh muội ấy òa khóc trong vòng tay sư phụ của mình.

Trời ạ, mình thật sự không thoải mái chút nào với những cảnh cảm động này.

Ta gãi đầu, lòng đầy lúng túng.

Những cảnh tượng như vậy, ta thực sự không quen chút nào.

Dẫu cần một lời giải thích rõ ràng từ Kiếm Hậu, nhưng lúc này, nhưng vào lúc này, điều đó dường như chẳng còn quan trọng nữa. Bởi có vẻ ta đã đạt được mục tiêu của mình rồi.

Tuy nhiên, ta vẫn cần kiểm tra kỹ càng cơ thể sau chuyện này, và còn phải giải trình mọi việc với Mai Hoa Tiên Nhân.

Nhưng…

…Sao mình cứ có cảm giác như đã quên mất điều gì đó nhỉ?

Một cảm giác bất an dâng lên, như thể ta đang bỏ sót điều gì quan trọng lắm.

***

Khi trở về gian nhà, một cảm giác bất an lướt qua đầu ta, và ngay lập tức ta nhớ ra việc mà mình đã quên là gì

Trước mắt ta, Vy Tuyết Nga và Nam Cung Phí Nga đang khoanh tay nhìn ta chằm chằm  với vẻ mặt không chút vui vẻ.

Nam Cung Phí Nga lập tức lên tiếng:

"Chàng đã bảo với ta là chàng sẽ trở lại trước bữa ăn… vậy mà chàng lại ở ngoài qua đêm không về ư?"

…Ừm thì…

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương