Chương 89: Chữa Trị (2)

Không lâu sau khi ta quyết định ngồi một chỗ và chờ đợi, Mai Hoa Kiếm Hậu tỉnh dậy rồi mở mắt.

“Ta nghe nói con bị thương... nhưng may thay, hình như con đã khôi phục rồi.”

Mai Hoa Kiếm Hậu nói với giọng khô khốc.

Và tất cả những gì ta có thể làm là gật đầu trước lời nói lo lắng của bà ấy.

Ta không biết phải nói gì nữa.

Suy nghĩ của ta dần trở nên vô cùng phức tạp sau khi tóm được tia Ma Khí thoáng qua đang lưu chuyển bên trong thân thể của Mai Hoa Kiếm Hậu, ta đã cố gắng nhất có thể để giấu đi những cảm xúc này.

“Nếu con bị trọng thương thì ta sẽ rất buồn bã. May mà...”

“...Cảm tạ người đã lo cho ta...”

“Không... Ta phải xin lỗi vì đã khiến con phải đến đây trong lúc mà con bận rộn và còn chưa hoàn toàn bình phục như này mới phải.”

“Không sao đâu. Thần Y bảo rằng bây giờ ta đã có thể tự do hoạt động rồi.”

Khi ta nói, ta đã cố để tránh nhìn bà ấy.

‘Thứ Ma Khí đó quá dày đặc.’

Ma Khí có cảm giác dày đặc và khó lường đến độ không thể nào so sánh nó với Ma Khí mà Dư Hiền Trích có được.

Nó gần như giống với thứ Ma Khí mà Thiên Ma có...

Quá giống... đến độ quả thật không hề khó hiểu khi bảo rằng chúng giống y hệ nhau.

Không đời nào mà ta nhầm được.

‘Có phải đó là thứ đã khiến sức khỏe của Mai Hoa Kiếm Hậu suy sụp hay không?’

Nhưng... Thậm chí nếu Ma Khí là thứ đang giết chết bà ấy, vậy đầu tiên, tại sao Kiếm Hậu lại có thứ đó bên trong thân thể bà ấy chứ?

Ta đã phát hiện ra quá nhiều điều, những điều mà ta chưa từng thấy hay từng nghe qua tại kiếp trước của ta.

Có phải Kiếm Hậu đã chạm mặt với Thiên Ma vào thời điểm hiện tại hay không?

Không phải tất cả mọi người đều sẽ biến thành ma nhân vào lúc mà Ma Khí đi vào bên trong thân thể họ.

Dư Hiền Trích và những tên thuộc Hắc Dạ Điện là một ví dụ.

Và Kiếm Hậu đang ở trước mặt ta là minh chứng gần gũi nhất cho điều đó.

Tuy nhiên, sự khác biệt chủ yếu giữa Dư Hiền Trích và Kiếm Hậu chính là Dư Hiền Trích chậm rãi chấp nhận Ma Khí và rồi biến thành ma nhân.

Trong khi Kiếm Hậu từ chối chấp nhận Ma Khí đang tàn phá bên trong cơ thể bà ấy.

‘Về phần bề ngoài trông bà ấy rất bình thường khi mà có thứ đó đang phá hoại bên trong cơ thể thì...’

Bởi lẽ do Kiếm Hậu đến từ một Đạo phái, thế nên nội lực do bà ấy sở hữu gần như là thuần khiết,

Nhưng ngay cả thứ nội lực đó có lẽ cũng sẽ bị nuốt chửng bởi Ma Khí.

Chỉ nhìn bà ấy thôi là ta đã có thể nói ra được.

Rằng Kiếm Hậu đã trở nên vô cùng yếu ớt vì thứ Ma Khí tàn bạo kia, thứ khiến cho ngay cả một kẻ có cảnh giới như ta cũng có thể thấy được.

Kiếm Hậu không còn lại nhiều nội lực nữa.

Và thậm chí khi bà ấy gần như cạn kiệt nội lực, ta có thể thấy Kiếm Hậu vẫn đang đấu tranh, vật lộn chống lại Ma Khí đang sắp sửa thoát cương.

Dẫu phải trải qua quá trình đau đớn đến vậy, Kiếm Hậu vẫn chưa từng nhăn mày lấy một lần.

Dù cho bà ấy đang bị thương tổn nặng nề.

Kiếm Hậu, người đang nhìn ta trong lúc ta nhìn bà ấy đột ngột cất tiếng, nỗi thất vọng nối liền với giọng của bà:

“Sẽ thật tốt nếu như ta được gặp con sớm hơn một chút trong đời, ta xin lỗi vì ta đã không thể nấu cho con được nổi một bữa ăn...”

“...Không có hề gì đâu ạ.”

Kiếm Hậu vẫn cứ xin lỗi mãi.

Ta không biết tại sao bà ấy lại cảm thấy có lỗi với ta đến vậy.

Ta hiểu bà ấy là bằng hữu với mẫu thân ta, nhưng về cơ bản, bà ấy và ta chỉ là người xa lạ.

Nhưng ngay cả vậy, bà ấy vẫn chấp nhận chịu trách nhiệm cho Cầm Linh Hoa và đưa muội ấy đi.

Ta đã đủ thỏa mãn với chuyện đó rồi.

Bởi vì điều đó có nghĩa là ta chỉ phải kiên trì một mình.

‘...Dù mình không thực sự có thể kiên trì được.’

Kiếm Hậu nhìn ta, hơi do dự, rồi nói:

“...Ta có thể nắm tay con không?”

“Tay con ư?”

Lúc đầu có phần bất ngờ, nhưng ta đã đưa tay về phía bà ấy bởi vì đấy không phải là một yêu cầu khó khăn.

Khi ta đưa tay ra, ta thấy đôi bàn tay nhăn nheo của Kiếm Hậu.

“Ta xin lỗi, tay ta đầy vết nhăn.”

‘...Bà ấy thực sự không cần phải xin lỗi vì những thứ nhỏ nhặt thế này.’

Lúc này, cảm giác như Kiếm Hậu chỉ đang tìm kiếm lý do để xin lỗi mình.

Trong lúc tự nhủ với bản thân, ta cẩn thận nắm tay Kiếm Hậu.

Rồi Kiếm Hậu cất tiếng với nụ cười đắng nghét:

“Nếu ta... khỏe hơn một chút thì sẽ tốt rồi.”

Cảm giác như bà ấy đang chậm rãi để cảm xúc thoát ra, từng chút một bởi vì bà ấy đang cận kề cửa tử của đời mình...

Và ta không biết phải nói gì về tình huống trước mặt nữa.

Mình có nên giữ im lặng thôi không?

Hoặc ta có thể thử nói lời nịnh đầm với bà ấy rằng bất kể bà ấy có trông ra sao đi nữa thì đôi bàn tay ấy vẫn đẹp?

Sau khi nghĩ một chốc, ta đi đến kết luận rằng ta không thể cứ giữ im lặng được, vậy nên ta quyết định phải nói gì đó.

Và vào lúc đó, ngay lúc ta vừa quyết định mở miệng...

- Ssss-!

“...!”

“Ui...!”

Ta bị buộc phải thả bàn tay mà Mai Hoa Kiếm Hậu đang nắm lấy tay ta ra.

Và theo sau đó, Mai Hoa Kiếm Hậu cứ nhìn bàn tay đã nắm tay ta rồi nhìn tay ta, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt bà ấy.

Dĩ nhiên, bà ấy làm thế, là bởi vì cùng thứ Ma Khí bên trong thân thể bà ấy, đã chảy vào bên trong thân thể của ta.

‘...Chuyện này là...’

Ta nhận ra chuyện đó sau khi cảm nhận Ma Khí bên trong thân thể ta.

Ma Khí chảy vào bên trong thân thể ta như Dư Hiền Trích lúc trước,

Nhưng Ma Khí đang trong ta ngay lúc này lại không chỉ giống với hắn ta... mà nó là của hắn ta.

‘...Mình đã hấp thụ nó thật ư?’

Ta có thể thực sự hấp thụ Ma Khí từ người khác chứ không phải chỉ ở trong ma thạch thật ư?

‘Liệu chuyện này có phải cũng phải là sức mạnh của Ma Đạp Tuyền Hấp Công không?’

Thật sự là thế à?

Cân nhắc đến việc ta chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy trong kiếp trước thì ắt hẳn đã có thứ gì đó thay đổi.

Một lượng Ma Khí rất nhỏ mà ta vừa hấp thụ được từ Kiếm Hậu nhanh chóng bị Hỏa Diễm Cầm Luân Công của ta tịnh hóa.

Và hình như Ma Khí mà ta hấp thụ được từ Dư Hiền Trích cũng đã hoàn toàn bị tịnh hóa rồi.

“Chuyện này...”

Sự choáng ngợp mà bà ấy vừa chứng kiến khiến cho Kiếm Hậu không biết phải nói gì.

Hình như bà ấy không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Rồi ta tự nhủ với mình, rằng nếu quả thật có thể hấp thụ Ma Khí từ Kiếm Hậu,

‘Thì mình sẽ có thể...’

Cứu lấy Kiếm Hậu.

Đó là điều ta đã nghĩ.

Và trong lúc ta có suy nghĩ như vậy, cửa căn nhà bỗng bị mở toang.

“Các ngươi đang làm gì?”

Đó chính là Thần Y.

****

- Vút! Xoạt!

Âm thanh kiếm gỗ cắt ngang không khí vô cùng sắc bén.

Âm thanh đã từng yếu mềm và lỗ mãng đó đã dần biến thành âm thanh sắc bén kia.

Cầm Linh Hoa cảm thấy được sự trưởng thành của mình, nhưng nàng ấy lại thấy tất cả chỉ là vô nghĩa.

‘Bước nửa bước về phía trước, giữ thanh kiếm ở nửa thân trên của cơ thể...”

- Vút!

Một luồng nội lực được truyền vào bên trong thanh kiếm của nàng ấy.

Ngay cả khi không cố tình làm như vậy, thân pháp của nàng ấy vẫn cực kỳ chuẩn xác.

Nhưng, dẫu cho nhìn thấy thành quả tốt đẹp này, biểu cảm của Cầm Linh Hoa vẫn không hề tốt hơn.

‘...Vậy nếu mình làm được thì sao chứ?’

Sau ngày hôm đó, nàng ấy đã tập luyện đi tập luyện lại, nhưng tâm trí của nàng ấy lại chưa từng thả lỏng.

Hình ảnh bản thân run rẩy trước mặt kẻ thù đã là ký ức mà nàng chưa thể nào vứt ra khỏi được tâm trí.

Bản năng của nàng ấy biết rằng, nàng ấy không thể thắng được hắn ta.

Nhưng chuyện đó đã không phải chuyện quan trọng ở đay.

Dù nàng ấy có thắng hay không, sư phụ của nàng ấy đã bảo với nàng ấy rằng, đừng bao giờ vứt bỏ đi nghĩa và hiệp của một kẻ luyện võ, nhưng nàng ấy đã làm sư phụ mình hổ thẹn vì bản thân nàng đã làm trái lời sư phụ.

Trong khi đó, Nam Cung Phí Nga, người đứng trước mặt nàng ấy, lại nắm lấy thanh kiếm trong tay để bảo vệ nàng.

Tỷ ấy biết rằng mình không thể thắng được hắn ta, tỷ ấy cũng sợ chết.

Nhưng ngay cả thế, tỷ ấy vẫn không hề do dự.

‘...Nhưng mình, mình...’

Trong lúc suy nghĩ về người đã đứng trước mặt mình, cầm kiếm bảo vệ bản thân,

Cầm Linh Hoa nhắm chặt đôi mắt vì cảm giác tội lỗi dâng lên tâm trí.

‘Mình chỉ biết làm sao để chạy, dù thế mình vẫn có thể khiến kiếm nở hoa ư?’

Cầm Linh Hoa cảm thấy nàng ấy không xứng trở thành võ giả, chứ đừng nói đến việc khiến kiếm của bản thân nở hoa.

Rồi nàng ấy nghĩ đến Cầm Dương Thần.

Nàng ấy nghe bảo rằng Cầm Dương Thần là người đã xử lý con quái vật đó, kẻ mà ngay cả Nam Cung Phí Nga cũng không thể thắng nổi.

Nàng ấy không biết làm sao mà một người đã từng yếu đuối và ích kỷ như vậy lại có thể làm được.

Lần cuối cùng nàng ấy gặp hắn là vào thời điểm này năm ngoái.

Cầm Dương Thần mà nàng ấy thấy hồi đó vẫn giống như trước.

Cầm Linh Hoa rõ ràng nhớ rằng hắn chẳng làm gì cả ngoài việc đối xử thô bạo với mọi người.

Chính vào lần đó nàng ấy đã quyết định buông bỏ Cầm Dương Thần.

‘...Vậy làm sao mà một người như vậy...?’

Nàng ấy tự hỏi... về việc liệu cảm xúc của nàng ấy là hồ nghi hay ghen tỵ.

Cầm Linh Hoa lại bắt đầu vung kiếm lần nữa.

Nàng ấy dùng nhiều sức hơn lúc trước.

Nếu nàng ấy không muốn trở thành một người vô dụng thì nàng ấy phải miệt mài chăm chỉ.

Nàng ấy tập luyện đến khi đổ gục vì kiệt sức.

Chính xác hơn, nàng ấy vung kiếm cho đến tận khi nàng ấy bị buộc phải dừng lại.

Nàng ấy ngừng tập luyện chỉ sau khi tay nàng ấy bắt đầu run rẩy và mồ hôi chảy dọc xuống tận cằm.

Cầm Linh Hoa tận tâm tận lực tập trung vào việc tăng thực lực của bản từ vài ngày trước, ngay cả ngủ cũng ít đi.

“Bây giờ... ta nên đi gặp sư phụ thôi.”

Nàng ấy nhớ rằng sư phụ đã trở về Hoa Sơn an toàn.

Sư phụ của nàng ấy đã bật khóc sau khi nghe thấy chuyện nàng ấy thoát khỏi tình huống sinh tử.

Rồi bảo rằng bà ấy là một sư phụ tồi.

Dẫu cho Cầm Linh Hoa chưa bao giờ nghĩ như thế lấy một lần.

Dẫu cho nàng ấy nghĩ rằng chính bản thân mới là người yếu kém.

Khi nàng ấy chuẩn bị rời khỏi để đi tắm rửa rồi thay y phục, nàng ấy đã thấy một người.

“Ể.”

“....”

Đó là Vĩnh Phong.

Và hắn ta là người khiến Cầm Linh Hoa cảm thấy khó chịu vì rất nhiều lý do.

Vĩnh Phong, trong lúc đó, cúi đầu chào hỏi khi trông thấy Cầm Linh Hoa.

Bởi vì Cầm Linh Hoa là một đệ tử đời thứ hai.

“Sư tỷ, tỷ đã tập luyện đến tận bây giờ ư?”

Cầm Linh Hoa không trả lời câu hỏi của Vĩnh Phong.

Nàng ấy chỉ khẽ gật đầu rồi đi lướt qua hắn ta.

“Tập luyện quá nhiều không-”

“Lo việc của ngươi đi.”

Cầm Linh Hoa, người vốn nghĩ chỉ đi qua thôi, rốt cuộc lại mở miệng thô lỗ nói.

Ngay cả chính nàng ấy cũng biết bản thân đang lúc nhạy cảm.

“Ta xin lỗi. Ta không có quyền hỏi vậy...!”

Vĩnh Phong ngay lập tức xin lỗi Cầm Linh Hoa.

Sau khi Cầm Linh Hoa nghe xong, lại rời đi tiếp.

Nàng ấy không muốn nhìn Vĩnh Phong.

Nàng ấy vẫn còn là một nha đầu bướng bỉnh, người chưa bao giờ được khen ngợi dù cho nàng ấy là đệ tử đời thứ hai,

Trong khi đó Vĩnh Phong lại là kiếm giả trẻ nhất của Hoa Sơn chứ không như nàng ấy.

‘...Nếu ta là hắn, thì liệu lúc đó có khác không?’

Nàng ấy tự hỏi, nghĩ về việc hắn ta – ít nhất thì – sẽ không chạy trốn vì sợ.

Bởi vì vết thương của nàng ấy là vinh dự nhưng cũng là tội trạng của bản thân, thế nên bóng dáng của nàng ấy nhanh chóng biến mất.

Sau khi đến nơi và đảm bảo rằng không có ai ở quanh, nàng ấy tự tắm rửa rồi thay y phục sạch sẽ.

Nàng ấy cảm thấy bản thân thấy vui vẻ hơn khi nghĩ về việc đến thăm sư phụ.

Bởi vì chuyện đó, thậm chí bước đi của nàng ấy còn trở nên nhẹ nhàng hơn dù cho cơ thể vốn đang kiệt quệt.

Sau khi leo núi, nàng ấy đến căn nhà nơi sư phụ đang ở.

Cầm Linh Hoa bình ổn lại hơi thở để sư phụ không để ý đến việc bản thân thấm mệt, rồi bước vào trong nhà.

- Ngươi vừa nói cái gì?

Nhưng khi nàng ấy lại gần, nàng ấy lại nghe thấy giọng Thần Y.

Xét đến giọng của ông ấy đang to thế nào thì hình như sư phụ của nàng ấy đã tỉnh giấc rồi.

Khi nàng ấy định gõ cửa,

- Ta... có lẽ có cách.

Nàng ấy dừng tay lại sau khi nghe thấy giọng của Cầm Dương Thần.

Nàng ấy không gặp hắn bởi vì nàng ấy thấy ngượng sau khi nói những lời đó với hắn vào buổi sáng.

‘Trong bao nhiêu lúc...’

Cầm Linh Hoa mang khuôn mặt phức tạp, đứng do dự trước của, không chắc mình phải làm gì.

‘Mình sẽ chỉ vào trong và giả vờ như không biết huynh ấy ở đó thôi.’

Ngay khi nàng ấy định mở sau sau khi quyết định thế thì...

- Ngươi nên biết rằng ngươi không nên cả gan đùa cợt như thế!

Nàng ấy nghe thấy giọng Thần Y hét lên trong nhà và tự hỏi rằng chuyện gì đang xảy ra.

- Ta không nói đùa.

- Ngươi không nói đùa ư? Ngươi có hiểu cái ngươi vừa nói không đấy?

- Có chứ.

Và, ngay lúc Thần Y hét vào mặt hắn, Cầm Dương Thần bình tĩnh đáp lại ông.

Tuy nhiên,

Lúc nàng ấy nghe thấy Cầm Dương Thần nói những lời đó mà không do dự,

- Có lẽ ta có thể chữa trị cho Kiếm Hậu.

Cầm Linh Hoa không thể làm gì khác ngoài xông vào trong nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương