Chương 92: Chuẩn Bị (1)

Ấy là một mùa đông lạnh khác thường.

Ta có thể cảm nhận được cái lạnh của mùa đông thấm vào khuỷu chân khi quỳ trên mặt đất.

Ta không thể nhìn thấy được khuôn mặt của những người đang đứng xung quanh ta, bóng đêm như thể một tấm mạng tối màu, che hết toàn bộ khuôn mặt của họ đi, nhưng bằng bản năng, ta biết ngay lúc này trên khuôn mặt họ đang có biểu cảm gì.

Có phải bà ấy cảm thấy thương hại ta chăng? Hay đấy chỉ là nỗi thương cảm?

Không...

Chắc chắn họ chẳng cảm thấy gì – thậm chí không cả một tơ một hào.

Ở giữa những cặp mắt đầy sự căm thù đó, chính là ta – kẻ đang uể oải nhìn vào khuôn mặt của một nữ nhân.

Bà ấy lấy đôi bàn tay run rẩy của mình để chạm vào gò má ta, vừa chạm, nước mắt vừa trào ra, tuôn rơi như thác ngọc.

Còn ta... không thể phát âm ra được dù chỉ một từ duy nhất.

Thứ duy nhất ta có thể làm – đó là cứ nhìn chăm chăm vào nữ nhân đáng thương ấy với đôi mắt trống rỗng vô thần...

“Ta xin lỗi...”

Ta không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau của lời xin lỗi được phát ra từ miệng của nữ nhân đang khóc đó.

Vì cái gì chứ?

Bà ấy xin lỗi ta vì cái gì?

“Mẫu thân xin lỗi...”

Bà ấy cứ lặp lại đi lặp lại lại những từ ngữ đó – một nỗi buồn thương đi cùng với giọng nói run rẩy.

Ta vẫn không thể phát âm nổi một từ nào cả. Không một từ nào hết, thậm chí là một lời lý nhí nhỏ nhoi.

Ta thầm nghĩ trong đầu rằng... Phụ thân ta đang có biểu cảm gì khi đang đứng bên cạnh ta đây.

Ngay lúc này, ta chẳng thể nào ngước lên tìm hiểu được nữa...

Bởi lẽ, nếu ta làm vậy thì có lẽ... bên trong ta sẽ vỡ vụn thành từng mảnh mất.

Không, có lẽ, ta đã chạm đến ngưỡng đó rồi...

“...Giờ hãy đi đi.”

Giọng nói lạnh lùng của phụ thân dội vào tai ta.

Tay của mẫu thân, âu yếm đôi gò má của ta, chậm rãi nhưng rồi cũng buông, tuân theo mệnh lệnh ấy không chút phản kháng.

“...Ta xin lỗi.”

Nhưng từ ngữ nghiệt ngã giống y nhau đấy... cảm giác như họ đang nện từng nhát búa vào lồng ngực mình vậy.

Chuyện này đã là lỗi của ai đây?

Tuyết đã rơi rồi.

Ta bắt đầu rùng mình vì cái lạnh thấu xương.

Tấm áo bên ngoài mà mẫu thân khoác lên thân ta... đã bị luồng gió lạnh tàn nhẫn thổi bay.

Vẫn thế, không một ai để tâm đến.

Đây là lần đầu tiên ta phải trải qua sự lạnh lẽo như vậy ở đời.

Không phải cái giá lạnh của tiết mùa chuyển biến, lạnh lẽo và rét buốt, mà hơn cả thế, đó là cảm giác của ta bây giờ - thứ khiến ta bị đóng băng từ ngoài vào trong.

Ta biết rằng cơn giá lạnh này đáng sợ hơn bất cứ cái lạnh nào mà tiết trời có thể gây ra cho ta.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Tất cả đã sẵn sàng rồi, thưa phu nhân.”

Mẫu thân ta cúi đầu sau khi vài câu trao đổi với người nọ.

Ta, kẻ đang đứng xem cảnh tượng suốt nãy giờ, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi phụ thân:

“...Tại sao?”

Ta không dám nhìn vào mắt của ông ấy.

Tuy nhiên, ta vẫn đảm bảo rằng phụ thân đang nhìn ta khi ta mở lời:

“...Tại sao phụ thân lại cho con thấy những thứ như này?”

Ta chỉ không thể nào hiểu được.

Tại sao ta lại phải chứng kiến chuyện này?

Tại sao ta lại phải chứng kiến mẫu thân ta rơi lệ?

Ta không biết.

Ta cũng không muốn biết hay muốn hiểu vấn đề đó nữa.

“Phụ thân muốn gì từ con...?”

“Ta muốn gì từ ngươi ư?”

Giọng nói lạnh lẽo của phụ thân trút xuống ta.

Chỉ là thứ cảm xúc nằm bên trong giọng ông ấy rốt cuộc là gì?

Có phải sự giận dữ không?

Giọng ông ấy quá bình tĩnh và bằng phẳng để có thể nói là cơn giận dữ.

Thế thì có phải nỗi buồn không?

Giọng ông ấy quá khô khan và bình tĩnh để có thể gọi là buồn thương.

“Không gì cả.”

Ta không nói được lời nào ngoài nhìn chằm chằm vào đôi mắt của phụ thân khi nghe thấy lời hồi đáp vô cảm của ông ấy.

“Ta không muốn gì từ ngươi. Sống sót đi, đó là tất cả những gì ta cần ở ngươi.”

Với những lời được truyền tải bằng giọng lạnh lùng và thờ ơ ấy, còn cả cái buốt giá trong đôi mắt kia, khiến ta buộc phải chịu đựng cảm giác nghẹt thở kinh khủng nơi trái tim mềm yếu đang đập.

Đôi mắt vốn đang nhìn ta đổi hướng nhìn sang nơi khác.

“Mở ra.”

Cùng với lời ra lệnh đó và đôi tay khẽ cử động, cánh cửa to lớn xuất hiện đằng sau mẫu thân xé toạc khoảng không phía trên.

Cánh cửa xuất hiện với gió lạnh thét gào, nhuốm trong huyết quang đỏ rực – thứ mùi thối nát ghê tởm không rõ từ đâu trộn lẫn trong cơn gió mạnh.

“Đây là...”

Lúc ta bắt đầu cảm thấy bối rồi và sợ hãi trước sự hiện diện của nó, mẫu thân bỗng âu yếm nắm lấy tay ta.

Ta nhìn mẫu thân với sự run rẩy sâu trong ánh mắt, nhưng ta đã không thể nhìn thấy khuôn mặt của bà ấy khi bà ấy cúi đầu.

“...Chăm sóc cho Linh Hoa nhé.”

“Mẫu thân...?”

Ta không muốn để bà ấy rời đi.

Ta muốn hỏi rằng bà ấy sẽ đi đâu – và tại sao mà bà ấy lại phải bỏ chúng ta ở lại.

Thế nhưng, đã quá trễ rồi, ta không thể hỏi bà ấy thêm câu nào nữa. Tức thì, ta vươn tay về phía mẫu thân mà ta hết mực yêu thương, ấy nhưng, ngay khi huyết quang của cánh cửa sượt qua thân thể của bà ấy – thân thể bà ấy bắt đầu biến mất.

“K... Không! Mẫu thân!”

Ta cố làm gì đó, bất cứ điều gì để có giữ mẫu thân ta ở lại... Nhưng, ta ngay lập tức bị phụ thân kéo lại, chẳng thể nào tiến bước.

Ngay tức khắc, ta cố gắng chạy trở về, cố làm bất điều gì có thể trong khả năng của ta để dừng mẫu thân lại, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cánh cửa ấy đã đóng.

Và nơi mà mẫu thân ngồi đơn côi, trống rỗng – không còn lại nổi một dấu vết nào rằng nơi đó từng có người ngồi.

Như thể ngay từ đầu nơi đó đã chẳng có gì hết.

“Tại sao... Chỉ là tại sao cơ chứ?”

Làm sao mà người có thể làm chuyện này với bọn ta?

Ta gào khóc, nhưng đôi mắt của phụ thân chưa bao giờ nhìn ta lấy một lần.

Ta đâu muốn ông ấy thương yêu ta.

Ta biết ông ấy không phải loại người có thể cảm nhận được những điều như yêu thương và tình cảm, vậy nên ta thấy ổn mà.

Ta không đòi hỏi ông ấy bất cứ điều gì. Bởi vì bản thân ta trẻ dại hoàn toàn hài lòng với những điều ta có trong tay.

“...Tại sao....! Tại sao, tại sao hả! Tại sao cơ chứ!!!”

Ta tấn công phụ thân ta, dùng tất cả sức mạnh mà ta có rồi bắt đầu đánh ông ấy với mọi thứ mà ta vơ được – như thể ta đang đánh đập lên một bức từng cứng rắn.

Nó không khiến ông ấy bị thương dù chỉ một chút, ta biết, nhưng ta cảm giác như ta sẽ phát điên nếu như ta không được giải tỏa ít nhất là ở mức này.

Đến cuối cùng, khi ta không thể sử dụng cánh tay của mình thêm nữa, tất cả số nội lực ít ỏi đã thoát ra khỏi đan điền nhỏ hẹp, thì phụ thân ta mới cất tiếng, vẫn với giọng nói lạnh lùng như cũ:

“Ngươi hài lòng chứ.”

Dường như, trong giọng nói của ông ấy thật sự không có chút cảm xúc nào, dù chỉ là một dấu vết nhỏ.

Khi mà ta nghe thấy lời đó, ngay lập tức, ta ngã quỵ xuống đất.

Bóng đêm bịt kín tầm mắt ta.

Đó là chính lúc mà bản thân ta non trẻ học được rằng.

Thứ cảm xúc này được gọi là tuyệt vọng.

Khi ta giam mình trong thứ cảm xúc tồi tệ kia – lúc mà nước mắt ta chảy dài trên khuôn mặt, nối liền theo đó là hơi thở khó nhọc nặng nề,

Phụ thân đi ngang qua thân xác đổ sụp xuống ấy, như thể chuyện đó chẳng có ý gì nghĩa gì với nam nhân này cả, rồi nói:

“Theo ta, ta có thứ muốn cho ngươi xem.”

Đấy chính là những từ phát ra từ môi của ông ấy – nhưng nó giống với một mệnh lệnh hơn bất kỳ điều gì khác.

Vì người ta đã bị mạnh mẽ kéo lê.

Ta không thể nghĩ gì thêm nữa và ta cũng không muốn nghĩ thêm về bất cứ điều gì nữa.

Ta muốn sống mãi bên trong bóng đêm mịt mùng này, thứ giờ đây đang xâm chiếm lấy sự tồn tại của ta.

Thế nhưng, cứ như để cho ta thấy rằng chuyện mà ta chứng kiến vẫn chưa đủ, khi ta bị mạnh mẽ đưa vào tầng hầm của Cầm gia,

Cuối cùng thì ta cũng đã biết Cầm gia là gia tộc thế nào.

Tại sao gia tộc được dựng lên và nguyên do cho sự tồn tại của chúng ta.

Rồi phụ thân thông báo cho ta rằng đây là số mệnh của chúng ta – số mệnh của những tộc nhân trong tộc.

Ta nhận ra rằng, trong bóng tối và màn đêm vô sắc của mùa đông đó.

Phần còn lại của cuộc đời ta chẳng là gì ngoài một cuộc hành trình xuống địa ngục diêm la trên nhân gian mênh mang.

*****

Ta giữ im lặng một lúc lâu sau khi nhận câu hỏi của Kiếm Hậu.

Ta không ngờ rằng bà ấy sẽ hỏi câu này.

Ta chưa bao giờ ngờ được rằng Kiếm Hậu sẽ hỏi ta một câu hỏi như vậy.

‘...Về mẫu thân mình ư?’

Chuyện này có thể hiểu được bởi vì bà ấy là bằng hữu với mẫu thân ta, tuy nhiên, việc ấy không khỏi khiến ta thấy tò mò.

Có phải bà ấy đã nghe được từ Cầm Linh Hoa không?

Hay có phải bà ấy đã biết điều gì đó?

Ta biết rằng Cầm Linh Hoa đã nhìn thấy mọi thứ xảy ra vào ngày định mệnh ấy.

Thế nhưng, sau đó muội ấy đã bất tỉnh mất một lúc, vậy nên muội ấy không thể trông thấy tất cả được.

“Sao ngài lại tò mò về chuyện đó?”

Ta hỏi, không nhận thức được sự bén ngọn vô tình phát ra trong tông giọng của mình. Ta chắc chắn đã giữ bình tĩnh rồi.

Kiếm Hậu duy trì biểu cảm điềm đạm của bản thân, ngay cả sau khi nghe thấy giọng điệu của ta.

Nơi mẫu thân ta đã đi – đó là nơi mà ta đã muốn biết suốt cả đời mình.

Điều đáng mỉa mai ở đây là – ta đã là người duy nhất biết được sự thật sau khi chạm mặt với Thiên Ma.

“Mẫu thân đã qua đời rồi.”

Có phải đấy thực sự là chuyện đã xảy ra không?

Ta tự hỏi mình câu hỏi đó – một câu hỏi mà ta không muốn biết.

Chuyện đó quả đúng là điều khiến cho Cầm Linh Hoa giữ sự thù hận và căm ghét đối với gia tộc và với ta.

Sự thật ấy là tội nghiệt.

Ta đã phải giữ cái sự thật đáng nguyền rủa ấy ở trong đầu.

“Ta không nghĩ là ta có thể kể thêm cho ngài về chuyện đó, đây là vấn đề của gia tộc ta.”

Ta ra hiệu rằng ta không hề muốn trả lời câu hỏi của bà ấy.

Thành thật mà nói, thế này tốt hơn nhiều việc thẳng thừng nói dối bà ấy.

Kiếm Hậu, nghe lời ta nói xong, nhìn vào mắt ta một lúc lâu, rất rất lâu.

Ta cũng không tránh đi tầm mắt của bà ấy mà nhìn thẳng lại.

Khi cuộc đọ mắt của ta tiếp diễn, đột nhiên, Kiếm Hậu khép mắt lại từ bỏ.

“Phải rồi... Ta xin lỗi vì ta đã hỏi điều chạm đến nỗi đau của con.”

“Không sao đâu. Chuyện quá khứ rồi.”

“Đa ta con đã hiểu. Ôi chao... Ta không biết khi nào con sẽ trở về gia tộc nữa.”

“Ta nghĩ sau một hoặc hai ngày nữa, bọn ta sẽ khởi hành.”

“Ngay cả khi luận kiếm sẽ sớm bắt đầu ư...?”

Xét thấy phản ứng của Kiếm Hậu thì hình như bà ấy không biết về việc Cầm Linh Hoa đã từ chối trở về nhà.

“Ban đầu ta dự định rời khỏi đây sau luận kiếm, nhưng ta đang nghĩ đến việc rời đi sớm bởi vì tiểu muội của ta bảo rằng, muội ấy sẽ không quay về gia tộc với bọn ta.”

Cầm Linh Hoa được nhận lệnh quay về gia tộc vào một thời điểm nhất định mỗi năm.

Chuyện đó là thỏa thuận giữa phụ thân ta và Kiếm Hậu.

Thế nên bất kể ra sao, ta vẫn phải đem muội ấy trở về với mình,

Tuy nhiên, xét đến việc phụ thân gửi ta đến đây với phần thưởng là Thiên Dược Đan thì,

‘Mình nhận nhiệm vụ đưa muội ấy quay về và với vị thế mà mình đang giữ thì mình sẽ chẳng gặp rắc rối đâu, ngay cả khi mình có nằm vạ đi nữa.’

Những tộc nhân có chức tước trong gia tộc có lẽ sẽ có tai mắt để ý đến ta,

Và ta có thể sẽ gặp rắc rối nếu như bản thân cứng đầu cứng cổ mạnh mẽ buộc muội ấy trở về - tuy nhiên, chuyện ấy sẽ chẳng gây ra vấn đề gì lớn cả.

‘Ông ấy sẽ tự mình lo liệu nếu thấy cần.’

Nếu đó không phải là ý định của ông ấy thì ông ấy sẽ tự đi lo chuyện này thôi.

Ông ấy không nên gửi ta đến nơi này nếu như chuyện đó ở trong trường hợp ấy.

Ta không muốn buộc một thiếu nữ phải đi với ta, khi mà rõ ràng là muội ấy chẳng mong muốn chuyện đó.

‘Mình nên là người duy nhất bị buộc phải làm điều bản thân không muốn.’

Giữ lấy những điều mà ta đã bị bắt phải buông ra tại kiếp trước, lần lượt từng thứ một, suy cho cùng đây là điều mà nên để chính tay ta làm.

Kiếm Hậu khoác lên mặt biểu cảm bối rối sau khi nghe thấy lời ta nói.

Ta nói với mục đích thể hiện là ta sẽ không để chậm trễ vì bất cứ lý do nào, nhưng đến cuối cùng, hình như ta vẫn gây ra rắc rối thì phải?

Trái với sự lo âu dần nhiều lên của ta, chẳng mất bao lâu, Kiếm Hậu chỉ gật đầu chấp thuận:

“Được rồi. Ta đã biết.”

Rồi bà ấy bỗng đứng lên:

“Ta xin lỗi vì đã lấy mất thời gian của con.”

“...Ngài muốn rời đi?”

“Ta đã nói những điều ta cần nói khi đến đây rồi, ta nên đi thôi. Những cặp mắt ngoài kia cũng khá đáng sợ đấy.”

Những cặp mắt ngoài kia...?

Khi Kiếm Hậu rời khỏi phòng ta, ta cũng theo chân bà ấy bước ra ngoài, với ý định đi tiễn bà ấy.

“Ta rất mong chờ con sẽ ra yêu cầu gì đấy.”

“Ngài không cần phải mong thế đâu.”

Đây là một vấn đề hệ trọng... nhưng ta vẫn cần thời gian suy nghĩ về nó.

“Ta nghĩ vào lần tới, ta sẽ đến cùng với Thần Y.”

“...Ngài không cần phải đến gặp ta đâu. Ta sẽ ghé thăm ngài lần cuối trước khi ta rời đi.”

Kiếm Hậu mỉm cười hiền hậu, nụ cười chạm đến tận đáy mắt cùa bà ấy, nhưng bà ấy lại chẳng nói gì sau khi nghe xong câu trả lời của ta.

Hả? Có phải ý của bà ấy là bà ấy sẽ không nghe theo lời ta không..? Giờ ta bắt đầu cảm thấy hơi sợ rồi đấy.

“Hả?”

Lúc ta đi ra ngoài với Kiếm Hậu, ta thấy Cầm Linh Hoa và Nam Cung Phí Nga đang đứng ở ngoài.

Ta nghĩ rằng nàng ta đã đi tập luyện rồi chứ, nhưng nàng ta đang làm gì ở đây vậy?

Nam Cung Phí Nga nhìn ta rồi lại nhìn Kiếm Hậu, mấy lần liền với khuôn mặt vô cảm đặc trưng.

Ta định đi qua phía nàng ta, tự hỏi tại sao nàng ta lại hành xử như thế, nhưng Kiếm Hậu đã đi qua chỗ nàng ta trước.

“Vậy con chính là hài tử đó.”

Nam Cung Phí Nga hơi lùi về phía sau khi nàng ta nhìn thấy Kiếm Hậu đi về phía mình.

Nàng ta định cúi đầu để thể hiện sự kính trọng của bản thân – chuyện này có thể hiểu được bởi vì Kiếm Hậu là một nữ hiệp đáng tôn kính trong giới võ lâm Trung Nguyên.

Nhưng Kiếm Hậu lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của Nam Cung Phí Nga.

“...A!”

“Đa tạ con đã cứu đồ đệ của ta... Đa tạ con nhiều lắm.”

“Ừm... Chuyện đấy là...”

Nhìn thấy Nam Cung Phí Nga bối rối với lạc lối như này đúng là chuyện lạ có một không hai.

“Ta nghe kể rất nhiều về con từ đồ đệ của ta. Rằng có một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đã chăm sóc cho con bé và còn giúp đỡ con bé rất nhiều trong lúc tập luyện kiếm đạo.”

“...A...”

Nam Cung Phí Nga nhìn ra chỗ khác, phát ngượng vì những lời của bà ấy.

“Con xinh đẹp y như những lời mà đồ đệ ta đã kể. Ta chưa bao giờ trông thấy hài tử nào xinh xắn như thế trong suốt cả đời ta hết.”

Nam Cung Phí Nga cứ cúi thấp đầu xuống, càng nhận được nhiều lời khen từ Kiếm Hậu thì đầu cùa nàng ta lại càng thấp hơn.

Rồi Kiếm Hậu vừa nói, vừa nhìn Nam Cung Phí Nga còn đang ngại ngùng:

“Ta nghe nói rằng con là vị hôn thê của Dương Thần.”

Dương Thần?

Ta dừng lại trong một khoảng khắc khi nghe thấy bà ấy nói tự nhiên đến vậy.

Ta không ngờ rằng bà ấy lại nghĩ chúng ta thân thiết đến mức đó.

Nam Cung Phí Nga gật đầu đáp lại rất khẽ.

Hình nàng ta không có phủ nhận chuyện đó.

Dù cho ta cũng đã gần như từ bỏ suy nghĩ đó rồi...

“Tâm địa của cả con lẫn Dương Thần đều rất tốt, thế nên các con sẽ tâm đầu ý hợp với nhau thôi.”

‘Ta không nghĩ rằng chuyện đó đúng đâu.’

Ta kiềm bản thân khỏi việc bật thốt ra lời đó, ta không muốn phá hoại bầu không khí tốt đẹp giữa họ bây giờ. Tuy nhiên, ta phủ nhận ý nghĩa đó ngay lập tức.

Kiếm Hậu rời đi, ngay sau khi bà ấy nói với Nam Cung Phí Nga rằng bà ấy muốn gặp lại nàng ta thêm một lần trước khi nàng ta rời khỏi đây với chúng ta để bà ấy có thể đền đáp được cho nàng ta vì đã dạy dỗ và cứu mạng đồ đệ của bản thân.

Ta cất tiếng hỏi Nam Cung Phí Nga dưới tiền đề là Kiếm Hậu chắn chắn đã rời đi:

“Ngươi không đi tập luyện à?”

“...Có.”

Nàng ta đã tháo băng gạc khỏi cánh tay rồi – may mà, hình như cánh tay bị gãy của nàng ta đã khỏi hẳn, cũng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

“...Hừm, may thay – Hả? Cô có gì không ổn ư?”

“Hửm?”

“À, chỉ là trông cô như đang có tâm trạng tốt thì phải.”

Có phải đó là lỗi của ta không?

Cảm giác như Nam Cung Phí Nga đang mỉm cười rất nhẹ.

Nàng ta vẫn giữ khuôn mặt vô cảm như thường lệ... nhưng chẳng hiểu sao, bản thân ta lại vô thức cảm thấy hình như ngay lúc này đây, tâm trạng của nàng ta đang rất tốt.

“Không hẳn.”

Đó là lời đáp của Nam Cung Phí Nga cho câu hỏi của ta.

Tuy nhiên, với ta mà nói, chắc chắn nàng ta đang trong tâm trạng tốt rồi.

‘Có phải bởi vì lời khen mà nàng ta nhận được từ Kiếm Hậu không?’

Ta có niềm tin rằng nàng ta thật sự không quan tâm nếu có ai đó khen ngợi vẻ đẹp của mình.

Nhưng ta đoán nàng ta vẫn yếu lòng trước lời khen thôi.

*****

Kiếm Hậu trầm ngâm trong lúc quay trở về nhà.

‘...Hồi đó đã xảy ra chuyện gì?’

Chuyện về mẫu thân của những hài tử ấy.

Hình như Cầm Dương Thần chắc chắn biết gì đó về chuyện này.

Nhưng hắn lại có ý giấu diễm với ngoại giới.

Đến mức dường như hắn sẽ trở nên thù địch nếu như bà bắt ép hắn trả lời thêm về chuyện đó.

Kiếm Hậu không muốn chuyện đấy xảy ra.

Không chỉ bởi việc bà hàm ơn của hắn, mà còn bởi vì bà cảm thấy tội lỗi vì bản thân đã không thề làm gì cho hắn vào lúc đó.

Bà muốn đồ đệ của mình bình an hỉ lạc.

Đó là điều mà bà ưu tiên trên cả với tư cách là sư phụ của nàng ấy.

Khi bà cận kề cửa tử vì căn bệnh vô phương cứu chữa, mong mỏi duy nhất của bà là đồ đệ của mình sẽ vui vẻ hạnh phúc suốt đời.

“Linh Hoa.”

Cầm Linh Hoa dừng bước chân sau khi nghe tiếng sư phụ gọi.

Nụ cười sáng rỡ hiện trên khuôn mặt của nàng ấy, ngay cả động tác nhỏ nhoi như nắm tay sư phụ cũng khiến nàng ấy hạnh phúc không cách nào kể xiết.

“Ta nghe bảo rằng con sẽ không quay về gia tộc, có phải không?”

“Dạ...”

Bóng râm mờ tối che phủ trên khuôn mặt của nàng ấy khi nàng ấy nghe thấy lời sư phụ:

“Ưm... Khi con bảo với huynh ấy con không muốn về huynh ấy bảo con không phải về...”

“Nhưng con nên về đi. Lời hứa là lời hứa.”

“Nhưng...!”

Cầm Linh Hoa không thể nói gì thêm nữa.

Sư phụ của nàng ấy đã khỏe lại. Nó là một phép màu chưa từng có.

Bọn họ đã có thể cùng nhau đi dạo, tay trong tay, một điều mà không lâu trước đó vốn là điều không thể và họ thậm chí còn có thể tập luyện cùng nhau khi có thời gian rảnh rỗi.

Với Cầm Linh Hoa, đây như một giấc mộng.

Đó là lý do tại sao mà nàng ấy lại càng do dự hơn khi trả lời.

Quả thật nàng ấy chưa từng muốn quay trở về gia tộc, dù chỉ là một khắc, một tức, ấy nhưng, đằng sau hành động của nàng ấy là có nguyên dó.

Nguyên nhân chính hồi đó là... Sư phụ thân thương của nàng ấy không còn nhiều thời gian để sống nữa,

Nhưng, giờ đây nàng ấy có một lý do khác khiến bản thân do dự.

‘...Khi mình rời đi, liệu sư phụ sẽ lại gặp chuyện không?’

Nàng ấy chỉ cảm thấy khó lòng mà bỏ lại sư phụ của bản thân được.

Khi Kiếm Hậu thấy được suy nghĩ của nàng ấy, bà chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu Cầm Linh Hoa và nói:

“Đừng lo.”

“Sư phụ...”

“Bởi vì con cảm thấy rất khó chịu, thế nên lần này chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

“Dạ...?”

Cầm Linh Hoa trở nên rối bời sauB khi nghe thấy điều mà nàng ấy không thể hiểu được.

Rồi Kiếm Hậu nhìn vào đứa đồ đệ đang ngẩn ra của mình, bật cười thật to. Bà không hề nói dối chỉ để làm an lòng nàng ấy lúc này.

Bà rất nghiêm túc. Cực kỳ nghiêm túc.

“Chắc ta cũng phải làm gì đó tại Cầm gia rồi, vậy nên lần này hãy đi cùng nhé.”

Sư phụ... đi cùng ư?

Một dấu hỏi chấm to đùng ngay lập tức xuất hiện trên đầu của Cầm Linh Hoa khi nghĩ thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương