Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Chương 86: Tử Sắc (1)

Khi ta tìm thấy Nam Cung Phí Nga trên mặt đất…

Ta chợt nhớ lại ký ức cuối cùng về Ma Hậu Kiếm trong tiền kiếp.

Hình ảnh nàng ta dần tàn lụi trong vòng tay ta, dưới cơn mưa lạnh buốt.

'Ta đã quá bất cẩn.'

Chỉ sau trải nghiệm đó ta mới nhận ra rằng mình đã quá bất cẩn.

Ta đã thấy thế giới của mình thay đổi chỉ trong chốc lát.

Và vì thế ta bắt đầu chỉ đứng nhìn từ xa thay vì hòa mình vào dòng chảy của cuộc sống.

Nhưng... nếu ngay từ đầu ta không làm gì cả, những chuyện này có lẽ đã không xảy ra. 

Mặc dù biết rõ điều đó, ta vẫn lựa chọn can dự, dẫu chẳng hề mong muốn,

Vì ta không thể cứ ngồi yên mà chẳng làm gì. 

Ta sợ hãi, vẫn luôn sợ hãi.

Kể cả sau khi đã chết một lần, ta cũng chẳng thay đổi. 

'…Ta đang làm cái quái gì thế này?'

Ta đã làm gì kể từ khi hồi quy?

Ta có muốn giết Thiên Ma không?

Nếu thực sự như vậy, ta sẽ trao cho Vy Tuyết Nga một thanh kiếm thay vì bộ đồng phục hầu gái.

Bởi vì ta biết đó là giải pháp dễ nhất.

Nhưng ngay cả khi biết điều đó, trong suốt thời gian qua ta vẫn làm gì?

Ta dõi theo Kiếm Tôn chăm sóc Vy Tuyết Nga với nụ cười đầy ẩn ý, nghĩ rằng lão nhân ấy đã có một kế hoạch.

Mặc dù ta biết rằng tất cả những gì lão nhân ấy muốn là Vy Tuyết Nga không bao giờ phải cầm kiếm nữa.

Vậy, ta đã đạt được gì từ sự tự lừa dối này? 

Ta có thể nhìn thấy nụ cười của nàng ấy, một nụ cười mà ta chưa từng thấy ở Vy Tuyết Nga trong kiếp trước.

Bàn tay mà trước đây ta không thể nắm lấy giờ đã ở bên cạnh ta và truyền cho ta hơi ấm như thể đang cố bảo ta hãy nắm lấy nó.

Bàn tay mà ta nên buông ra giờ đã ở ngay bên cạnh ta.

Đôi tay ấy giờ đây mở rộng như thể đang chào đón ta vào vòng tay của nó.

Nhưng… liệu ta có thực sự xứng đáng được ở trong vòng tay ấy không?

Ngay cả nụ cười rạng rỡ đó, cũng sẽ biến mất khi Thiên Ma xuất hiện. 

Ta đã chạy trốn khi biết điều đó, vậy ta có thực sự xứng đáng được đối xử như vậy không?

Ta lại tự hỏi mình.

Ta đã biết câu trả lời, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó.

'Ta không thể chiến đấu với Thiên Ma được.'

Ta không muốn chiến đấu vì ta sợ.

'Không nhất thiết phải là ta.'

Đó là cái cớ ta tự đưa ra để có thể tiếp tục có một cuộc sống dễ dàng.

Ta đã sống vô tư lự nhờ vào lời ngụy biện ấy, dù trong kiếp trước ta đã phạm vô số tội ác và trở thành một kẻ giết người tàn bạo. 

Ta cố gắng thuyết phục bản thân bằng suy nghĩ rằng, vì ta đã chết một lần, ta có thể thoải mái và có một cuộc sống hạnh phúc,

Nhưng ta đã biết điều gì sẽ xảy ra, nên ta phải chịu đau khổ vì điều đó.

Ta cứ chạy trốn.

Ta tập luyện vào ban đêm, nhưng thực ra ta không có mục tiêu cụ thể nào cả.

Ta liên tục nhắc nhở bản thân rằng ta sẽ chạy trốn như thế nào khi thời điểm đó đến.

Ta cứ cố gắng thuyết phục bản thân mình.

Rằng như thế là đủ rồi, rằng ta chẳng cần làm gì thêm nữa.

「Vậy, ngươi có hài lòng với điều đó không?」

Nhưng đột nhiên, một giọng nói lạ vang lên hỏi ta.

「Ngươi hài lòng với tất cả những gì ngươi đã làm sao, chỉ thế thôi sao?」

'Không.'

Chẳng có gì cả.

Ta chẳng có gì cả.

Nơi này vẫn giống như giấc mơ ngày đầu tiên ta đến vậy.

Một giấc mơ rõ ràng nhưng mờ nhạt đến nỗi ta không thể tỉnh dậy.

Đó chính là cảm giác của ta, nhưng ta vẫn phải nghĩ đến trách nhiệm của mình.

Ta đã phải nghĩ ra hàng trăm lý do để bào chữa cho bản thân.

Và ta phải chịu trách nhiệm về những sự việc sẽ xảy ra trong tương lai.

Nếu ta không muốn Vy Tuyết Nga cầm kiếm,

Phải có người khác sử dụng nó.

Hơn nữa, liệu Nam Cung Phí Nga có muốn rời xa ta không.

Ta đành phải để nàng ta đi.

Mặc dù nàng ta là hôn thê của ta, ta vẫn có nhiều lý do để chia xa với nàng ta.

… Nhưng dù vậy, ta vẫn không thể buông tay.

Vì sự ích kỷ đáng thương của mình, ta cứ hy vọng rằng nàng ta sẽ không rời bỏ ta.

Và thế là, ta phải tự mình chịu trách nhiệm cho mọi gánh nặng đã chồng chất xung quanh mình.

Ta không thể cứ mãi trốn chạy nữa.

Vì vậy, nếu ta không thể buông bỏ bất cứ điều gì và không muốn mất bất cứ điều gì,

Ta phải tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.

"…Ồ."

Đó là một trần nhà xa lạ.

* * * *

Khi ta mở mắt ra, một trần nhà xa lạ hiện ra trước mắt.

“…Nhóc đã tỉnh rồi à.”

Và cùng với đó là hình ảnh một lão già với mái tóc trắng.

Đó chính là Thần Y.

Ta không thể tin rằng người đầu tiên ta nhìn thấy sau khi tỉnh dậy lại là Thần Y, và khi ta sắp cử động cơ thể …

“Aaaaaaa!”

Ta hét lên vì cơn đau đột ngột chạy khắp cơ thể.

Đau đến mức ta gần như muốn xé rách cơ thể ta ra.

“Trời ạ, nhóc không biết giữ mình gì cả?”

“Cái… Cái gì đã xảy ra thế…?”

Cảm giác như thể có ai đó đã cắn đứt từng mảnh xương của ta, nỗi đau dữ dội đến mức không thể diễn tả được.

Trong khi vẫn đang vật lộn với cơn đau, ta cố nhớ lại những điều cuối cùng đã xảy ra trước khi ta bất tỉnh.

“Có vẻ như mọi chuyện đều ổn nên đừng lo lắng.”

Thần Y đã nói với ta câu trả lời sau khi đọc biểu cảm của ta.

Ta đã mất ý thức như thế nào, còn Dư Hiền Trích thì sao? …Còn Nam Cung Phí Nga thì sao?

“…Ừm… thế còn Nam Cung Phí Nga thì sao-”

“Tiểu cô nương ngồi cạnh nhóc còn khỏe hơn nhóc nhiều, nên đừng lo lắng và cứ nằm trên giường đi.”

“Ồ, ta hiểu rồi… Cảm ơn ngài.”

Rất may là có vẻ như Nam Cung Phí Nga vẫn ổn.

Nhưng ta không có cơ hội hỏi về Dư Hiền Trích.

Đúng lúc ta định hỏi thì Thần Y đã lên tiếng trước.

“Có vẻ như cơ thể của nhóc không bị thương quá nghiêm trọng, vì vậy sau khi cơn đau qua đi, nhóc sẽ có thể đứng dậy được.”

"Cảm ơn…"

“Mặc dù ta đã nói với nhóc rằng nhóc có thể chết nếu dùng quá nhiều nội lực, nhưng nhóc vẫn liều lĩnh mà sử dụng một lượng lớn nội lực.”

"À, chuyện đó."

“Ta thề là bọn trẻ ngày nay nghĩ rằng chúng bất khả chiến bại hay gì đó… Ta không biết tại sao chúng lại liều lĩnh đến vậy khi mạng sống của chúng sẽ kết thúc chỉ bằng một nhát dao.”

Ta mỉm cười cay đắng trước lời nói của Thần Y.

Như lão ta đã nói, ta đã quá liều lĩnh sau khi mất trí.

'…Lúc đó, đầu óc ta thực sự không ổn định.'

Ta đã dùng hết nội lực mà không lo lắng đến hậu quả.

Có lẽ ta đã có những lựa chọn khác, nhưng vì lý do nào đó, lúc đó ta không thể bình tĩnh lại được.

Mặc dù Nam Cung Phí Nga đã nằm dưới đất.

'Và tại sao ta lại mất ý thức?'

Ta chắc chắn vẫn còn chút nội lực, và cơ thể ta cũng không bị kiệt sức về mặt thể chất.

Cuối cùng, dù cơ thể bắt đầu cảm thấy đau nhức vì đã tiêu hao quá nhiều nội lực, nhưng ít nhất lần này ta vẫn có thể cử động tự do, không như trước kia. 

Và rồi…

'Ta cảm thấy như thể… ta đã nghe thấy một giọng nói vang lên ở giây phút cuối cùng.'

Ký ức đó mờ nhạt.

Ta chắc chắn đã nghe thấy một giọng nói, nhưng không thể nào nhớ nổi nó là gì.

Chỉ cần cố gắng nhớ lại, đầu ta liền đau như búa bổ.

— Cạch. 

Cùng với tiếng đĩa thức ăn được đặt cạnh ta, một mùi đắng chát thoang thoảng bay vào mũi ta.

Đây có phải là thuốc không?

Ngay sau đó, có thứ gì đó chạm vào miệng ta.

Khi ta quay lại nhìn, ta thấy Tử Kiệt Cách đang cố đút cho ta thứ gì đó bằng thìa.

Sau một hồi đắn đo không biết nên làm gì, ta quyết định nuốt nó.

Nó đắng hơn ta mong đợi nên ta hơi ngạc nhiên.

“Nó chỉ là loại thuốc làm giảm cơn đau nên hãy ăn hết đi, chỉ khi đó nhóc mới cảm thấy dễ chịu hơn.”

Ta đã nghe theo Thần Y và cố gắng ăn hết.

Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng Tử Kiệt Cách là người đút cho ta.

“Chờ thêm một chút nữa sẽ có người tới. Tất cả mọi người đều đang chờ nhóc tỉnh lại.”

“Ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?”

“Hai ngày, và sau đêm nay sẽ là ba ngày.”

“…H— Hai ngày sao?”

Ta đã bất tỉnh lâu như vậy sao?

Ta đột nhiên nhớ đến Vy Tuyết Nga, người đã chúc ta đi đường bình an.

Có lẽ nàng ấy đang vô cùng lo lắng cho ta.

“Vì nhóc đã tỉnh lại, bọn trẻ ở đây có lẽ sẽ cảm thấy an tâm hơn rồi.”

Ta quay về hướng mà Thần Y đang nhìn.

"…Ồ."

Ở góc phòng, ta thấy hai cô nương đang ngủ, lưng dựa vào tường.

Đó là Vy Tuyết Nga và Nam Cung Phí Nga.

"Chúng đã chờ ngươi mà không hề chợp mắt, chỉ vừa thiếp đi khi ngươi tỉnh lại." 

“…”

Không hiểu sao, tim ta lại thấy rung động khi nhìn họ.

Trong lúc ta đang nhìn họ, Thần Y đã nói chuyện với ta.

“Ta muốn hỏi nhóc một điều.”

"Vâng."

“Nhóc còn nhớ lúc ta gọi nhóc là xác sống biết đi không?”

“Vâng, ta nhớ.”

Đó chính là lý do ta phải đi tìm viên ma thạch, nên dĩ nhiên không thể quên. 

Thần Y nhìn ta một cách lạ lùng như thể có vấn đề gì đó nghiêm trọng.

“Ta tự hào về khả năng của mình với tư cách là một đại phu.”

Câu nói ấy nghe rất tự cao, nhưng khi xuất phát từ miệng Thần Y, điều đó hoàn toàn có thể hiểu được.

Lão tiếp tục. 

“Ta đã sống cả cuộc đời với suy nghĩ đó, nhưng đây là lần đầu tiên ta chứng kiến điều như vậy.”

“…Ngài phát hiện ra vấn đề mới ở cơ thể ta à?”

Lại nữa à?

Cơ thể ta là chiến trường sao? Tại sao lại liên tiếp xảy ra đủ loại vấn đề thế này?

‘Là quả báo cho những rắc rối ta gây ra trong quá khứ chăng?’

Ta bắt đầu tự hỏi vì sao những chuyện này lại xảy ra.

Thần Y nói tiếp, vẻ mặt đầy trăn trở. 

“…Tình trạng của ngươi đã ổn định.”

“Hả?”

“Tất cả những luồng nội lực bên trong đang cố gắng nuốt chửng lẫn nhau, giờ đây chúng lại bình tĩnh như thể chúng đã chết.”

Chúng đã ổn định trở lại sao?

Mới chỉ 10 ngày kể từ khi lão ta nói với ta rằng ta có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Sau khi nghe lời của Thần Y, ta kinh ngạc, cố gắng vận nội lực, nhưng không biết là do mệt mỏi hay lý do gì, đan điền chỉ run rẩy, không thể vận nội lực được. 

Thay vào đó, một loại cảm giác khác chảy khắp cơ thể ta.

Ta ngay lập tức ngừng vận nội lực khi cảm thấy ớn lạnh.

'Ma khí…?'

Bên trong cơ thể ta, có dòng ma khí đang chảy.

Mờ đục và bất ổn, nhưng không thể nhầm được…

Đó chính là ma khí của Dư Hiền Trích. 

* * * *

“Thiếu gia là đồ ngốc.”

"Ừ…"

“Một tên ngốc, tên ngốc chính hiệu!”

"Ừ…"

Khi mở mắt vào buổi sáng, ta thấy mình bị Vy Tuyết Nga mắng te tua.

Nhiệm vụ đầu tiên trong ngày của ta là dỗ dành Vy Tuyết Nga, người đã suýt khóc ngay khi vừa nhìn thấy ta. 

Ngay cả sau một lúc, ta vẫn không thể làm nàng ấy bình tĩnh lại hoàn toàn vì mắt nàng ấy vẫn còn ngấn lệ.

“Tại sao ngài luôn bị thương khi không có ta ở đó?”

Ta thấy mình không thể trả lời câu hỏi của Vy Tuyết Nga.

Bởi vì thành thật mà nói, ta cảm thấy chuyện đó luôn xảy ra…

'Nhưng mà, ta luôn cố gắng hết sức để không đưa nàng ấy đi cùng nếu ta biết điều đó sẽ nguy hiểm.'

Đó là lý do chính.

Dù sao thì đó là sự thật.

Vy Tuyết Nga lau đôi mắt ngấn lệ.

Ta tự hỏi liệu mình có nên xoa đầu nàng ấy hay không, nhưng ta không thể dễ dàng cử động cơ thể vì vết thương vẫn chưa lành hẳn.

“Ngài… thực sự là đồ ngốc.”

"Khoan-!"

Cuối cùng, Vy Tuyết Nga bật khóc nức nở.

Vì nàng ấy bắt đầu khóc, Nam Cung Phí Nga, người vẫn đứng im lặng bên cạnh nàng ấy, đã đưa cho nàng ấy một chiếc khăn tay.

Cánh tay của Nam Cung Phí Nga đang được băng bó kín mít.

Theo lời của Thần Y, nàng ta sẽ lành lại chỉ trong vài ngày vì các vết thương không nghiêm trọng lắm và nàng ta là một võ giả mạnh mẽ. 

Vy Tuyết Nga vừa lau mắt vừa nói với Nam Cung Phí Nga bằng giọng nức nở.

“…Tỷ.”

“Hửm?”

“…Muội có thể xì mũi được không?”

Nàng ấy dè dặt hỏi.

Nam Cung Phí Nga có vẻ ngạc nhiên vì chuyện này quá bất ngờ, nhưng nàng ta gật đầu nói rằng không sao cả.

Sau đó ta nghe thấy Vy Tuyết Nga xì mũi.

Không hiểu sao ta lại cảm thấy mình không nên nhìn nàng ấy nên ta quay đầu đi.

"Cảm ơn tỷ…"

Khi nàng ấy trả lại chiếc khăn tay cho Nam Cung Phí Nga, nàng ta tỏ vẻ băn khoăn không biết nên làm gì với chiếc khăn tay.

Ta đoán là sau này ta sẽ mua cho nàng ta một cái mới …

Trong lúc chúng ta đang nói chuyện, Thần Y bước vào và cau mày.

“Ra ngoài hết đi. Ta phải kiểm tra thương tích bây giờ.”

“C… Chúng tôi có thể ở lại thêm chút nữa không?”

“Các ngươi nghĩ ta có thể tập trung được với tất cả ở đây sao? Ra ngoài ngay!” 

Ngay cả Vy Tuyết Nga, người luôn được chiều chuộng vì nhan sắc của mình, cũng bị Thần Y đuổi ra ngoài vì lão ta dường như không quan tâm.

Cuối cùng, Nam Cung Phí Nga rời đi cùng với Vy Tuyết Nga trong sự thất vọng.

Ta cảm thấy không thoải mái vì nàng ấy nhìn ta với ánh mắt thất vọng ngay cả khi nàng ấy đang rời đi.

Sau khi hai cô gái rời đi, Thần Y nắm lấy cánh tay ta.

“Nhóc cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy khỏe hơn nhiều so với ngày hôm qua.”

“Ta vẫn chưa thể thả nhóc ra được nên cứ nằm trên giường đi.”

“…Vâng thưa ngài.”

Có vẻ như lão ta nhận ra là ta muốn rời đi.

Nơi này trông không giống túp lều ta thấy lần trước, ta vẫn còn ở Hoa Sơn sao?

Trong lúc ta còn đang đứng yên, Thần Y đột nhiên lên tiếng.

“Ta vẫn chưa cảm ơn nhóc.”

Thần Y đã nói những lời đó với ta khi ta đang nằm trên giường.

Ta trả lời một cách bối rối.

“Ngài làm gì thế…?”

“Nhóc trở nên như thế này khi chiến đấu với gã đang nhắm vào túp lều.”

Tên khổng lồ đang nhắm vào túp lều đó phải không?

Có phải đó là mục đích chính của Dư Hiền Trích khi đến đây không?

Thành thật mà nói, ta chỉ đánh hắn ta vì ta cực kỳ tức giận, nên tình hình không giống như những gì Thần Y nghĩ.

“Đạo Hoa sẽ phải đến đây để biết thêm thông tin… nhưng sẽ mất một thời gian vì tình hình hiện tại đang rất hỗn loạn.”

“Tình hình gì cơ? Có chuyện gì đang xảy ra à?”

 

“Đó không phải là chuyện ta nên nói. Đạo Hoa sẽ kể hết cho nhóc sau.” 

Vẻ mặt của Thần Y rất u ám khi nói những lời đó.

Ta cảm thấy hơi bực bội vì không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài.

Sau khi xoa bóp cánh tay ta một lúc lâu, Thần Y đứng dậy, có vẻ như đã hoàn tất việc kiểm tra.

"Ngươi sẽ sớm được ra ngoài thôi vì có vẻ như ngươi đã hồi phục gần hết. Nhưng hãy nằm trên giường hôm nay để phòng ngừa."

“Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngài.”

Sau khi Thần Y rời đi, ta suy nghĩ một chút.

Về tình trạng cơ thể của ta.

'Thần Y không thể cảm nhận được ma khí.'

Cho đến bây giờ, lão ta vẫn luôn kiểm tra cơ thể ta, nhưng không hề nhắc gì đến ma khí.

Có thể là lão ta cố tình giấu ta điều đó,

Nhưng ta cảm thấy khả năng đó khá thấp.

Ta không biết ma khí đã xuất hiện trong cơ thể ta như thế nào, nhưng may mắn thay, có vẻ như nó đang dần dần được thanh lọc.

Giống như lần trước khi ta hấp thụ năng lượng từ một viên ma thạch bằng khả năng hấp thụ ma khí của mình, và sau đó Hỏa Diễm Cầm Luân Công của ta đã nuốt chửng ma khí và thanh lọc cơ thể ta.

Nhưng ma khí mà ta hiện có rõ ràng khác biệt khi so sánh với ma khí mà ta hấp thụ từ ma thạch hoặc ma khí mà ta nhận được từ Thiên Ma.

Hắc Dạ Diện.

Nó đặc biệt giống với sự u ám của nội lực của Dư Hiền Trích.

Giống như thể ta đã đánh cắp ma khí của hắn ta hay thứ gì đó vậy.

Ta có hấp thụ ma khí của hắn ta không?

'Hấp thụ ma khí không phải từ ma thạch mà từ người sao?'

Ta chưa bao giờ nghe nói đến khả năng như vậy.

Mặc dù có lẽ ta không nên nói điều này ngay từ đầu vì ta đã hấp thụ năng lượng từ một số viên ma thạch.

Hơn nữa, ta tin rằng lời của Thần Y nói rằng năng lượng của ta đã ổn định lại cũng liên quan đến điều này.

'…Vậy là cuối cùng, ta đoán là ma khí của ta cũng đang dần bình tĩnh lại.'

Điều đó có nghĩa là ta không phải mất công tìm kiếm viên ma thạch để hấp thụ nó để thử nghiệm.

Ta cảm thấy hơi lo lắng khi nghĩ rằng mình sẽ phải dính líu đến luồng khí ma quỷ của Thiên Ma ngay cả trong kiếp này.

Nhưng ta phải lấy lại trạng thái tinh thần ngay từ bây giờ.

'Thế là xong.'

Có một điều nữa khiến ta lo ngại.

Kể từ khi ta thức dậy.

'Lão Triết.'

Ta liên tục gọi Lão Triết nhưng không có tiếng trả lời.

'Lão Triết…'

Ta lại gọi lão ta thêm một lần nữa.

「…」

Và vẫn không nhận được phản hồi.

Ta đã gọi lão ta suốt từ lúc thức dậy đêm qua, nhưng lão ta không trả lời một lần nào.

Ta gọi lão ta bằng cả tiếng nói và trong tâm trí.

Nhưng không có phản hồi nào cả.

“…Lão già này đi đâu vậy…?”

Lão Triết đã biến mất.

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương