Chương 85: Đại Ác Quỷ (5)

― Bùm!

Sau cú va chạm, Dư Hiền Trích thấy mình bị đẩy lùi về phía sau.

“Mẹ kiếp!”

Sau khi dừng lại, Dư Hiền Trích tức giận vung kiếm.

― Vù!

Thanh kiếm chứa đầy nội lực đó phóng ra một luồng kiếm khí về phía ta.

Và ta, người được nhắm đến, đã né nó bằng những chuyển động uyển chuyển.

Một bước lùi nhẹ nhàng và một cú nhảy.

Trong khi đó, Dư Hiền Trích vẫn tiếp tục vung kiếm một cách không ngừng nghỉ.

Hắn ta tuy to con nhưng tốc độ ra đòn của hắn không hề chậm chạp, điều đó chứng tỏ hắn cũng là một võ giả mạnh mẽ.

Nhưng dù vậy, đòn tấn công của Dư Hiền Trích chỉ đánh vào khoảng không.

Và cuối cùng, một lần nữa ta lại đấm vào bụng hắn.

"Ngươi!!!"

Ngay cả với cơ bắp của hắn ta, nắm đấm của ta vẫn ấn sâu vào bụng hắn ta…

― Phừng!

Và đốt nó.

“Á!”

Dư Hiền Trích cố gắng đẩy ta ra thật nhanh vì cơn đau bất ngờ,

Nhưng ta đã giữ khoảng cách với hắn ta.

“Hộc…Hộc…”

Dư Hiền Trích thở hổn hển.

“…Đồ khốn nạn…”

Dư Hiền Trích có vẻ như đang rất đau đớn, xét theo việc hắn ta phải ôm chặt bụng mình.

“Nghe nói ngươi là người của Cầm Gia, tại sao ngươi lại xen vào chuyện này?!”

Ta không trả lời câu hỏi của Dư Hiền Trích bằng lời.

― Phừng-!

Ngọn lửa của ta là phản ứng của ta, và chúng bùng lên khắp mọi nơi khi ta giải phóng Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Dư Hiền Trích cố gắng chặn ngọn lửa bằng cách vung kiếm, nhưng hắn ta không thể chặn được tất cả.

Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nhấn chìm toàn bộ khu vực xung quanh như thể nó không muốn để lại bất cứ thứ gì.

Và giữa những ngọn lửa đó, ta nhìn thấy một khoảng hở.

Ta thò tay qua khe hở giữa ngọn lửa đang bao trùm và túm lấy cổ Dư Hiền Trích.

Và rồi ta đưa tay vào ngọn lửa, định thiêu cháy đầu hắn.

Nhưng Dư Hiền Trích phản ứng rất nhanh và bằng một luồng nội lực, hắn ta thoát khỏi sự kìm kẹp của ta và tạo ra khoảng cách giữa chúng ta.

Khi tạo ra khoảng trống, Dư Hiền Trích dùng tay xoa cổ vì cảm thấy nóng rát.

“Hộc…Hộc…”

Vì ta đã ở giữa ngọn lửa quá lâu nên cơ thể ta lúc này đang bốc khói.

'…Ta đã bỏ lỡ nó.'

「Bình tĩnh lại!」

Ta nghe thấy Lão Triết khẩn trương lặp lại những lời đó trong đầu. Nhưng…

'Ta đang rất bình tĩnh.'

「Ta có thể cảm nhận được sự tức giận của ngươi, vậy ngươi có ý gì khi ngươi bảo ngươi đang rất bình tĩnh?!」

Kỳ quặc.

Ta có thể thề rằng ta vẫn bình tĩnh.

Ta chỉ thất vọng thôi.

Ta vẫn có thể cảm nhận được cảm giác từ cổ hắn ta trong tay ta.

Ta nên thiêu chết hắn ta ở đó,

Nhưng có vẻ như hắn ta không hề yếu đuối như ta tưởng.

"Dư Hiền Trích."

Đó là tên của người đàn ông đang thận trọng quan sát ta với thanh đại kiếm trên tay.

Ta biết hắn ta là ai.

Hắn ta là một trong những thống lĩnh dưới trướng Thiên Ma, chính xác hơn là một đồng thống lĩnh.

Một con người quỷ dữ có một mắt và miệng bị che bằng miếng che mắt và mặt nạ.

Tuy nhiên, không giống như vẻ ngoài gầm gừ mà hắn ta đang thể hiện hiện tại, trong ký ức của ta, hắn ta giống như một xác chết chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Bây giờ trông hắn ta khác rất nhiều so với những gì ta nhớ.

'Hắn ta đến từ Hắc Dạ Điện à…?'

Ta chưa bao giờ thực sự quan tâm đến quá khứ của con quỷ dữ đó.

Bởi vì ta bận rộn với cuộc sống riêng của mình và không quan tâm đến người khác.

'Nam Cung Phí Nga…'

Thật may mà ta đến kịp.

Ta nhớ lại ký ức của kiếp trước, lúc ta chạy đến, ta thấy Nam Cung Phí Nga đã nằm trên mặt đất cùng với một vũng máu.

Và hình ảnh đó đã nhắc ta nhớ đến những khoảnh khắc cuối cùng ta có với Ma Hậu Kiếm.

Ta buộc phải nhớ lại ký ức đó… ký ức về cảnh ta ôm nàng ta trong vòng tay, không thể làm gì khi hơi thở cuối cùng của nàng ta tắt lịm.

Và… nếu ta đến muộn hơn một chút, thì có thể ta sẽ phải sống lại ký ức đó.

― Phừng!!!

Như thể đáp lại cảm xúc của ta, nội lực của ta tăng vọt dữ dội và ngọn lửa bao quanh cơ thể ta cũng ngày càng lớn hơn và dữ dội hơn.

「Nhóc con!」

Ta bước về phía Dư Hiền Trích và vung ngọn lửa hủy diệt của mình với tốc độ cực nhanh.

Sức mạnh chảy vào chân ta khi ta lao về phía trước, và ngọn lửa của ta bùng cháy dữ dội theo chuyển động của ta.

Thanh đại kiếm mà Dư Hiền Trích vung lên rất nhanh.

Bởi vì hắn ta là một võ giả đã rèn luyện cơ bắp đến cực hạn nên có thể vung thanh kiếm nặng với tốc độ rất nhanh.

Để phù hợp với điều đó, ta đã tăng tốc độ của mình bằng cách khuếch tán nội lực, cường hóa cơ thể.

Và sau đó dùng hỏa diễm chặn tầm nhìn của hắn ta.

Dư Hiền Trích tiếp tục vung kiếm, nghĩ rằng ngọn lửa sẽ không đủ để ngăn cản hắn ta,

Nhưng những động tác kém cỏi của hắn ta với thanh kiếm đã tạo cho ta nhiều sơ hở.

Và… ngay cả khi không có sơ hở nào, ta vẫn sẽ tạo ra được những sơ hở.

Một vết cắt nhẹ xuất hiện trên cơ thể ta khi ta di chuyển…

Nhưng vậy thì đã sao, ta có thể chịu được chút thương tích ấy. Tuy nhiên Dư Hiền Trích thì ta không chắc.

― Đâm mạnh!

“Khặc!”

Vì ta khó có thể bẻ gãy tay hoặc chân của hắn do cơ bắp của hắn rất nặng, nên ta tập trung tấn công vào một điểm yếu duy nhất.

「Bình tĩnh… nào…」

Thanh kiếm của hắn ta lướt qua quần áo ta,

Nhưng kết quả là, hông của hắn ta lộ ra sơ hở chết người và ta đã đấm vào đó bằng flaming fist.

“Khụ khụ!”

Dư Hiền Trích loạng choạng lùi lại.

Không để lỡ thời cơ, ta tung một cú đá trúng chân cậu ta, khiến cậu khụy xuống một gối với tiếng "rầm" 

Hắn ta cố đẩy ta ra bằng cánh tay lực lưỡng của mình, nhưng nắm đấm của ta đã nhanh hơn.

― Bụp!

Cái cổ dày của hắn ta cong lại.

Cú đấm mạnh mẽ của ta nhắm thẳng vào cổ hắn ta, xoắn mạnh cổ hắn ta về một phía.

Ta không dừng lại, ngay lập tức tung thêm một cú nữa.

Phụp!

Sau hai đòn đánh, đôi mắt của Dư Hiền Trích đỏ ngầu trong cơn cuồng nộ.

Và như một nỗ lực cuối cùng, hắn ta giải phóng nội lực một lần nữa.

“Ngươi…!”

Vù vù!

Làn sóng nội lực quét qua, đẩy ta lùi lại. Tuy nhiên, không có tổn thương nào nghiêm trọng; đó chỉ là một chiêu để tạo khoảng cách mà thôi.

Ta phủi bụi trên người, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Dư Hiền Trích.

'…Còn bao nhiêu?'

「…」

Ta đang hỏi về nội lực của ta.

Lão Triết không trả lời.

Vì ta đã sử dụng nội lực một cách quá liều lĩnh nên có vẻ như ta không còn nhiều nội lực nữa.

* * * *

Sau khi Dư Hiền Trích đứng dậy, hắn ta nhổ thứ gì đó ra.

Đó là một chiếc răng, và kèm theo nó là máu tích tụ trong miệng hắn ta.

Dư Hiền Trích, hiện đang cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, vô cùng tức giận.

Hắn ta đã bị đánh gục chỉ bởi một đứa trẻ.

Đại Ác Quỷ, chính là Dư Hiền Trích.

'…Thứ nực cười gì thế này?!'

― Kẹt kẹt.

Hắn nghiến răng chặt đến mức phát ra âm thanh rít ghê tai.

Và rồi, hắn đặt tay lên chuôi kiếm.

Hắn biết rằng mình chẳng còn nhiều thời gian, nhưng dù có thế nào, hắn cũng phải giết bằng được thằng nhóc trước mặt.

Giờ đây đối với Dư Hiền Trích, Thần Y hay tiểu cô nương của Nam Cung thế gia, không còn quan trọng nữa.

Dư Hiền Trích dồn nội vào chân và lao thẳng về phía thằng nhóc.

* * * *

Khi ta thấy hắn ta lao về phía ta, ta lại một lần nữa bao phủ cơ thể mình trong ngọn lửa.

Ta đột nhiên cảm thấy đau bụng nhưng ta không để ý.

Không hiểu sao, ta đột nhiên cảm thấy lạc lõng, như thể có sương mù trong đầu ta vậy.

Nhưng ta chưa thể chú ý đến điều đó ngay được, ta phải tập trung vào việc phá vỡ thứ đang lao về phía mình trước.

Ta đẩy thanh kiếm đang chĩa vào đầu ta bằng ngọn lửa.

Và khi hắn ta chậm lại, ta nhắm vào vùng đan điền của hắn mà tấn công.

Cú đấm của ta có vẻ rất mạnh, vì ta cảm nhận được xương hắn gãy vụn.

 Sau đó Dư Hiền Trích nôn ra máu.

Hắn cố gắng dùng đôi tay to lớn tóm lấy ta, nhưng ta tiếp tục tung thêm một đòn nữa để đẩy hắn ra xa. 

Ngọn lửa bao quanh khu vực đó dần dần trở nên dữ dội hơn.

Và cùng với đó, cơn đau ở bụng ta cũng ngày một tăng lên.

Cơn đau mà ta đang cảm thấy lúc này cũng giống như cơn đau mà ta đã từng cảm thấy khi đang trên đường đến Hoa Sơn.

Lúc đó, ta thậm chí còn không thở được và ngất đi, nhưng lúc này, ta phát hiện mình vẫn có thể tự do cử động cơ thể.

Ta tự hỏi sự khác biệt là gì.

Ta không biết, nhưng ta coi đó là điều tốt;

Vì hiện tại ta không gặp vấn đề gì khi di chuyển cơ thể.

「Này…」

Mắt ta hơi mở to khi nghe thấy giọng nói phát ra từ trong đầu mình.

'Lão Triết?'

Trong giây lát, ta nghĩ đó là Lão Triết, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ.

Vì người duy nhất có thể nói chuyện trong đầu ta là Lão Triết.

「Ăn đi…」

Nhưng đó không phải là Lão Triết.

Nghe thì giống như giọng của một đứa trẻ, nhưng đồng thời lại mang sự trầm lắng của một người đã sống qua cả đời người.

Cơn đau mà ta cảm thấy trên khắp cơ thể biến mất ngay khi giọng nói đó xuất hiện.

「…Đói quá.」

Giọng nói mềm mại vang lên lần nữa.

‘Ngươi là…’

Ta muốn hỏi kẻ đó là ai, nhưng không thể.

Bởi…

Ta ngất đi. 

* * *

Nam Cung Phí Nga đã ẩn mình đi và hiện đang dựa vào một cái cây.

Nàng ta không thể cử động vì ấn chú đang hút cạn sinh lực của nàng ta, một cánh tay của nàng ta bị gãy và nàng ta không còn chút nội lực nào trong người.

Nhưng ngay cả khi đó…

'...Ta phải đi giúp Cầm Dương Thần...'

Đối với Nam Cung Phí Nga, Cầm Dương Thần rất mạnh mẽ.

Nàng ta đã thấy hắn ta dễ dàng đánh bại em trai nàng ta như thế nào, và cũng thấy hắn ta dễ dàng đánh bại tên Vĩnh Phong kia ra sao.

Vì vậy, nàng ta biết rằng hắn ta thậm chí có thể mạnh hơn nàng ta rất nhiều.

Không, nàng ta chắc chắn là hắn ta mạnh hơn mình.

'…Nhưng lần này.'

Mùi máu tanh từ tên khổng lồ kia và luồng tà khí tỏa ra từ hắn khiến nàng ta nhận ra.

Dư Hiền Trích không phải là kẻ mà Cầm Dương Thần có thể đánh bại.

Họ phải chờ viện binh từ Hoa Sơn đến. 

― Rầm! Rầm!

Dường như trận chiến vẫn chưa kết thúc, bởi âm thanh của những vật thể bị nghiền nát không ngừng vang lên. 

Mặc dù thời gian trôi qua không dài, nhưng đối với Nam Cung Phí Nga, nó lại như cả một thiên thu dài đằng đẵng.

Cuối cùng, khi có thể di chuyển, nàng lập tức tiến đến đó và.

“Ưgh!” 

Nam Cung Phí Nga lảo đảo khi cảm nhận được một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.

Mùi này... đến từ tên khổng lồ kia sao?

Nàng ta tự hỏi, bởi trước đó mùi hôi này chưa từng tệ đến mức như vậy.

“…Quá sức chịu đựng rồi…”

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Phí Nga ngửi thấy mùi khó chịu như thế này.

Mùi đó đủ khiến cho nàng ta buồn nôn dữ dội.

― Bụp!

Nam Cung Phí Nga khập khiễng cuối cùng cũng đến được địa điểm diễn ra cuộc chiến.

Và cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến nàng ta bàng hoàng. 

Dù không biết điều gì đã xảy ra, nhưng mọi thứ xung quanh đã bị phá hủy nghiêm trọng, tựa như lũ quỷ vừa tàn phá nơi này. 

Và ở giữa khu vực đó là Cầm Dương Thần.

Trong khi ngồi trên ngực Dư Hiền Trích, Cầm Dương Thần đang điên cuồng vung những nắm đấm liên tục xuống cơ thể hắn ta.

― Bụp!

Với mỗi cú đánh, máu lại phun ra khắp nơi.

Khuôn mặt của hắn ta đã bị hủy hoại đến mức không thể phục hồi được nữa.

'Cái... cái mùi hôi thối này.'

Mùi hôi thối phát ra từ tên khổng lồ đã tan biến từ lâu.

Bởi vì người chết không có mùi.

Nhưng điều đó có nghĩa là mùi hôi thối tràn ngập khu vực này đến từ…

“…K…Không!”

Cầm Dương Thần dừng nắm đấm lại sau khi nghe thấy giọng nói của Nam Cung Phí Nga.

Sau đó hắn ta từ từ quay đầu lại và nhìn Nam Cung Phí Nga.

“…!!!”

Khi ánh mắt của Nam Cung Phí Nga và Cầm Dương Thần chạm nhau, Nam Cung Phí Nga hét lên trong im lặng.

Đôi mắt của Cố Dương Thiên đã hóa thành sắc tím u ám, đẹp đến ma mị, nhưng lại khiến người ta run rẩy vì sợ hãi. 

Chỉ một ánh nhìn, Nam Cung Phí Nga cảm thấy toàn thân nổi da gà, như có một bóng tối đáng sợ bao phủ lấy cơ thể.

Cầm Dương Thần nhìn chằm chằm Nam Cung Phí Nga một lúc rồi lại tiếp tục giáng những cú đấm xuống thi thể trước mặt.

Đánh vào người đàn ông đã chết.

Nam Cung Phí Nga chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nắm lấy cả hai vai đang run rẩy của mình để bình tĩnh lại.

Nàng ta không biết tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Âm thanh tàn bạo và dữ dội vang vọng bên tai nàng ta, mùi hôi thối dai dẳng, khó chịu khiến nàng ta muốn nôn.

Nhưng Nam Cung Phí Nga không để ý đến cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi của mình mà lê bước về phía Cầm Dương Thần và nắm lấy cánh tanh hắn ta.

Nàng ta cảm thấy mình cần phải làm như vậy.

Nàng ta nắm lấy cánh tay, nhưng Cầm Dương Thần vẫn cố gắng đánh tên khổng lồ, như thể tâm trí hắn đã bị phá vỡ.

“Làm ơn! Hắn ta… đã… chết rồi!”

Hắn ta có nghe thấy Nam Cung Phí Nga không?

Nhưng những cú đấm của Cầm Dương Thần bất chợt dừng lại.

Và rồi hắn ta ngã gục.

Nam Cung Phí Nga nhanh chóng ôm lấy thân hình đang ngã xuống của Cầm Dương Thần bằng đôi tay run rẩy của mình.

“Hộc…Hộc…”

Giống như đó là điểm khởi đầu, mùi hôi thối kinh tởm dần dần biến mất.

Và khi Nam Cung Phí Nga nhìn vào xác chết bị phá hủy của tên khổng lồ, nàng ta phải cố kìm nén cơn buồn nôn của mình lại.

Nàng ta không thể tin rằng một việc như thế lại được thực hiện bởi bàn tay con người.

Nam Cung Phí Nga nắm lấy tay Cầm Dương Thần bằng đôi bàn tay run rẩy của mình.

Dù máu đã thấm qua tay nàng, nhưng nàng ta vẫn làm vậy, bởi nếu không, nàng sợ mình sẽ không thể bình tâm trở lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, và các kiếm khách của Hoa Sơn phái cuối cùng cũng xuất hiện.

* * * *

Trong động phủ của chi nhánh Hắc Dạ Diện, Bách Chinh đang cố gắng hết sức để bình tĩnh lại trong khi chờ đợi Dư Hiền Trích vẫn chưa trở về.

Không phải vì hắn muốn gặp Dư Hiền Trích hay lo lắng cho hắn ta.

'Ta phải uống thuốc ngay…'

Chỉ có Dư Hiền Trích mới có loại thuốc có thể phá bỏ phong ấn bên trong Bách Chinh.

Ngày thứ tư sắp kết thúc nên Bách Chinh vô cùng tuyệt vọng.

Mặt trời sắp lặn, và nếu Dư Hiền Trích không trở về thì Bách Chinh biết rằng hắn sẽ chết.

Trong lúc đang lo lắng chờ đợi, Bách Chinh đột nhiên cảm thấy có sự hiện diện từ cửa hang.

Quá phấn khích, hắn ta lập tức chạy về phía đó.

- Bước 

Không hiểu sao tiếng bước chân lại nhỏ hơn thường lệ, nhưng Bách Chinh chẳng bận tâm đến điều đó.

Có người bước vào sau khi cánh cửa mở.

“Thưa ngài–”

Bách Chinh nhanh chóng rút kiếm ra.

Không phải là Dư Hiền Trích.

'Một lão già…?'

Đó là một lão già có dáng người nhỏ bé.

lão già từ từ nhìn quanh phòng.

“Ngươi… ngươi là ai?”

“…Có vẻ như chính là nơi này.”

“Ta hỏi ngươi là ai-”

Hắn ta không thể nói hết câu.

Bởi vì Bách Chinh đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình thay đổi… đột nhiên, anh nhìn xuống đất.

Cái đầu vừa hét vào mặt lão già đã bị cắt đứt và giờ đang lăn trên sàn.

Lão già không cầm kiếm.

Vậy mà Bách Chinh đã mất đầu vì thanh 'thanh kiếm' mà lão già đang cầm.

Tên của lão già là Vy Hiếu Quân.

Kiếm Tôn đến đây là vì lời thỉnh cầu của Mai Hoa Tiên Nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương