Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Chương 87: Tử Sắc (2)

- Tí tách...

Trong bóng đêm mù sương, tiếng nước nhỏ giọt vang lên rõ ràng và ở hai bên của lối đi có hai hàng người đang đứng thẳng.

Ở cuối lối đi ấy, bộ mặt của tên nam nhân nọ hiển hiện, hắn ta ngồi trên ghế, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.

- Cạch.

Nhấp xong, tất cả những gì hắn ta làm là đặt tách trà xuống, nhưng dường như động tác đơn giản ấy đã tạo ra một luồng nội lực càn quét khắp cả chỗ này.

Ngay sau đấy, tách trà vỡ ra thành từng mảnh vụn.

Chỉ vài giây sau, tên nam nhân kia im lặng thở dài với chính mình rồi nói:

“Chi nhánh Thiểm Tây bị hủy diệt rồi à?”

Có tên thuộc hạ nào đó đáp lời:

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Ai đang là người quản lý lại nơi đó?”

“Đó là Dư Hiền Trích, thưa chủ nhân.”

“Hừm...”

Tên nam nhân từ từ khép mắt lại.

Dư Hiền Trích.

Theo như hắn ta nhớ được, Dư Hiền Trích là một kẻ có tài, hắn đã đạt tới được tới cảnh giới Đỉnh Thiên.

Hắn chưa thể thăng được đến cảnh giới Hợp Thể và đã ở cảnh giới Đỉnh Thiên được một thời gian dài rồi, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là một cao thủ dày dặn kinh nghiệm.

Mặc cho, bởi lẽ với cách hành xử và lối vô tri của hắn đã khiến cho, hắn, kẻ lúc trước còn là người của chủ điện, đến cuối cùng đã bị hạ bậc.

Bình thường, những kẻ bị hắn sẽ bị chặt đầu, nhưng hắn lại được trao cho vị trí phân đà trưởng ngay cả sau khi bị giáng chức, đó là nhờ vào lòng trung thành của hắn với thủ lĩnh và thực lực của hắn cũng không thể lờ đi được.

Trọng điểm chính là: hắn không phải người có thể bị dễ dàng bị đánh bại.

“Có phải do Mai Hoa Tiên Nhân làm không?”

“Hình như không phải.”

“Phải rồi, lão nhân đấy không nên phát giác ra hắn nhanh đến mức đó.”

Mai Hoa Tiên Nhân của quá khứ sẽ là một câu chuyện khác, nhưng giờ đây, lão ta chỉ là một con hổ không còn nanh vuốt.

“Hoa Sơn không quan trọng đến thế... Nhưng Thần Y thì có.”

Có nhiều lựa chọn khác, thế nên Hoa Sơn không đặc biệt quan trọng với chúng.

Và đó là lý do tại sao hắn ta lại để một tên ngu đần như Dư Hiền Trích lo liệu chỗ đấy.

Thêm nữa, hắn ta cảm giác rằng gần đây Dư Hiền Trích có cải thiện hơn, vì thế mà hắn ta mới quyết định giao cho hắn nhiệm vụ bắt giữ Thần Y.

Đấy lại là một sai lầm.

Đáng ra nếu như gửi một cao thủ thuộc về chủ điện thì sẽ tốt hơn.

‘Giờ chúng sẽ cảnh giác hơn nhiều và chúng ta không còn lợi thế nữa.’

Hắn ta nghĩ về việc bắt giữ những y giả khác, nhưng xem xét đến việc tất cả bọn chúng đã thất bại như thế nào thì lựa chọn duy nhất còn lại chính là Thần Y.

“Dấu vết ư?”

“...Khi bọn thần thử dò la phân đà trưởng, người của phái Hoa Sơn đã ở đó rồi, vì thế mà bọn thần không thể dò la kĩ càng xem phân đà trưởng thế nào. Thế nhưng, xem vết thương của ngài ấy thì...”

Hắn đã được vài người lo liệu, hoặc chỉ một người duy nhất; và vào ngay lúc đó.

Theo như lá thư mà hắn ta lấy được, Dư Hiền Trích đã tử nạn ở ngoài phân đà. Nhưng đáng ra nên có ít nhất mười người đang bảo vệ phân đà mới phải.

‘Tuy nhiên, tất cả đám hộ vệ đó đều đã bị giết cùng lúc ư?’

Ngay cả khi đám hộ vệ không mạnh lắm đi nữa, giết tất cả chúng chỉ trong một đêm cũng rất đáng sợ.

Chưa kể, cân nhắc đến việc không hề có dấu vết đánh nhau mà nói...

‘Ám Vương xuất thế rồi ư?’

Chủ nhân của Ám Dạ Diêm La, đám sát thủ giết bất cứ ai chúng muốn.

Nếu không phải là kẻ có võ công như hắn ta thì tàn sát toàn bộ như thế là việc bất khả thi.

“Kẻ nào đã giết Dư Hiền Trích?”

“Chúng thần không có nhiều thông tin lắm, bởi vì hiện tại phái Hoa Sơn đang giấu diếm, nhưng thần nghĩ hẳn là một trong các thiếu niên thiên tài ở đó.”

“Thiếu niên thiên tài à?”

Một cao thủ đạt cảnh giới Đỉnh Thiên lại bị đánh bại bởi một thiếu niên thiên tài nhỏ nhoi thôi ư...?

Đó là tin tức gây bàng hoàng nhất mà hắn ta nghe được vào hôm nay.

Liệu có phải là Kiếm Long của phái Hoa Sơn không?

Thiên tài của Hoa Sơn, người lấy đi danh hiệu ‘Kiếm Long’ khỏi tay của Nam Cung thế gia.

Tên nam nhân kia nghe nói hắn mới chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Và theo như điều hắn ta nhớ này, đặt vào hoàn cảnh chỉ thấy được thế hệ hiện tại đang trưởng thành nhanh đến thế nào.

‘Quá nhanh.’

Hắn chưa đạt đến cảnh giới để có thể gây rắc rối cho chúng, nhưng nếu cho hắn thêm chút thời gian nữa, hắn sẽ trở thành một mối họa.

“Tìm thông tin về chúng sớm nhất có thể đi.”

“Tuân lệnh, thưa chủ nhân.”

“Còn về Thần Y...”

Nếu Thần Y thực sự đang ở Hoa Sơn, lúc ấy cố gắng bắt giữ ông ta sẽ là cả vấn đề.

Nhưng dù có vậy, vẫn phải làm gì đó.

Điện chủ của chủ điện đích thân ra tay sẽ là bước đi tốt nhất, nhưng bây giờ hắn không thể rời đi được.

“Thông tri xuống dưới; bảo chúng bắt giữ ông ta mà không bị bắt nếu có thể.”

“Tuân lệnh, thần sẽ truyền lại mệnh lệnh của ngài.”

Sau khi tên nam nhận nọ nhận mệnh lệnh rời đi, thủ lĩnh của chủ điện, nam tử ngồi trong bóng đêm, mở bừng mắt.

Cặp mắt tỏa ra tử sắc đang nhìn xuống điện chủ của chủ điện.

Và dưới đôi mắt đó, hai hàng người đang đứng, cúi thấp đầu với tấm thân run rẩy.

‘Chỉ mất thêm ít lâu nữa cho đến khi chúng ta lấy được mảnh ghép cuối cùng.’

Hắn ta chỉ còn thiếu vài bước nữa để đạt được mục đích.

Tất cả vì thế gian mà hắn ta mong muốn.

Và khi bóng tối trở nên dày đặc hơn, nam nhân nọ lại đóng đôi mắt lại một lần nữa.

***

Sau khi ngủ cho đến ngày hôm sau, cuối cùng thì ta cũng đã có thể cử động lại thân thể.

Vẫn còn hơi đau, nhưng so với cơn đau mà ta cảm nhận được khi tỉnh dậy, trên thực tế nó chẳng là gì cả.

Ma Khí đang lưu chuyển trong thân thể ta cũng đã gần như biến mất, còn thân thể ta đã sắp hồi phục hoàn toàn.

Không lâu sau khi Thần Y bảo ta có thể quay về khách viện, Mai Hoa Tiên Nhân đến gặp ta.

“Ta xin lỗi...

Vô số cảm xúc biến chuyển trên khuôn mặt của Mai Hoa Tiên Nhân.

Không phải ngày nào ngươi cũng có thể thấy chưởng môn của một môn phái ủ rũ như thế này đâu.

“Ta khỏe rồi.”

Điều duy nhất ta có thể nói là thế.

Bởi vì, dẫu cho ta bị vướng vào vấn đề của Hoa Sơn đi nữa, thì ta cũng đâu làm thế vì họ.

“...Theo lời Thái Nghĩa, thân thể ngươi đã khỏe hơn nhiều rồi, có thật là thế không?”

“Trộm vía, đúng là vậy thật.”

“Điều đó có nghĩa là bây giờ ta sẽ có nhiều lựa chọn hơn về việc trao cho ngươi cái gì...”

Lão ta đang nói về dược liệu mà lão ta nói lúc trước đấy à?

Nếu trong trường hợp đó, vậy thì ta sẽ đồng ý mà không chù chừ.

Tại vì, rốt cuộc thân thể ta vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh.

“Ta nghe bảo rằng cơ thể ngươi đã chịu trọng thương nghiêm trọng. Đúng là trời đất phù hộ, hài tử quý giá của gia tộc khác mà chẳng mai lạc vẫn tại vùng đất này thì thảm quá rồi.”

Ta không biết nói gì nữa, hình như cảm xúc của lão ta không trực tiếp nhắm vào ta khi lão ta nói thế.

Ta cảm giác rằng tốt nhất là đừng hỏi gì cả, vậy nên ta vẫn giữ im lặng.

Mình sẽ hỏi Vĩnh Phong sau vậy.

“Thậm chí khi có kẻ ngoại tộc tổn thương đệ tử của chúng ta, ta lại không thể ở đó bảo vệ các ngươi dù cho ta là chưởng môn của môn phái, vì thế ta phải tạ lỗi mới được...”

“...Không sao đâu.”

Ta không bị thương quá nặng, lão ta lại sẽ thưởng cho ta và ta còn được điều trị bởi y giả tài giỏi nhất thế gian,

Ta không nghĩ ta đã bị thua thiệt nhiều.

Bên cạnh đó, ta cũng có việc cần phải hỏi lão ta.

Nhưng, ta quyết định là sẽ hỏi việc đó sau.

‘...Dù đó chỉ là một chút rắc rối về việc mình đã ra ngoài quá lâu.’

Ta đã rời đi quá lâu rồi.

Kế hoạch ban đầu của ta là rời khỏi đây sau khi Cầm Linh Hoa hoàn thành kỳ luận kiếm, nhưng tại vì muội ấy bảo với ta rằng muội ấy sẽ không trở về gia tộc...

Thế nên ta đã định về nhà vào hôm qua.

Nhưng chẳng hiểu sao đến cuối cùng ta lại mất lâu hơn bốn ngày so với dự  kiến.

Nghĩ lại, chẳng phải bây giờ kỳ luận kiếm đang diễn ra à?

Theo như ta nhớ, kỳ luận kiếm hẳn sẽ diễn ra vào lúc này.

“Thưa chưởng môn, có phải bây giờ Hoa Sơn Luận Kiếm đang diễn ra không?”

Lông mày của Mai Hoa Tiên Nhân hơi rung rung khi nghe thấy câu hỏi của ta.

“À... Đáng ra bây giờ đã diễn ra rồi, nhưng bọn ta quyết định sẽ trì hoãn vài ngày rồi tổ chức sau, những chuyện vào lúc này khiến luận kiếm không thể diễn ra ngay được. Bất kể ra sao, luận kiếm sẽ bắt đầu sớm thôi.”

Ta giấu biểu cảm bị sốc đi sau khi nghe thấy lời của Mai Hoa Tiên Nhân.

Họ đã trì hoãn một trong sự kiện ít ỏi do Hoa Sơn tổ chức ư?

‘Hình như vấn đề lớn hơn mình nghĩ.’

Lúc này, ta bỗng nhớ đến việc người của phái Hoa Sơn đang biến mất.

Liệu có phải do chuyện đó không.

Có thể là do chuyện khác nữa, nhưng đó là điều duy nhất mà ta có thể nghĩ tới.

“Lão già này hẳn đã làm phiền ngươi rồi, ngươi chỉ đang cố nghỉ ngơi mà. Ta sẽ lại đến thăm ngươi, thế nên nghỉ ngơi thoải mái đi.”

“Chưa chắc đâu. Vì ta lành vết thương rồi, lần tới ta sẽ là người ghé thăm ngài.”

Nghe ta nói thế, Mai Hoa Tiên Nhân nở nụ cười khẽ.

Ngay cả khi nụ cười đó hơi hiện vẻ mỏi mệt.

“Khi ngươi cảm thấy ngươi đã lành hẳn rồi thì ngươi nên ra ngoài đi. Ta thấy có người đang chờ ngươi đó.”

“Chờ ta ư?”

Sau khi nói lời đó, Mai Hoa Tiên Nhân rời đi. Và theo việc lão ta rời khỏi, bản thân ta cũng bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng... Có thể là ai đang chờ ta chứ?

Có phải là Nam Cung Phí Nga hoặc Vy Tuyết Nga không...?

Cũng có thể không phải hai người họ vì ta đã bảo họ đừng ghé thăm ta, họ đã đến đây qua nhiều lần rồi.

Có lẽ là Vĩnh Phong chăng...?

‘Ta đặc biệt không thích được thăm hỏi bởi mấy tên nam tử, thế nên ngươi nghĩ là ai hả, Lão Tri-”

Ta dừng lại khi gọi tên lão ta.

Bởi vì ngay lúc này Lão Triết không ở đây.

Sau khi nhớ đến lão ta, ta cảm thấy hơi khó chịu.

“...Nghiên túc thì, lão ta đi đâu rồi?”

Mình luôn đối xử với lão ta như một ác linh, nhưng giờ lão ta đi rồi, mình lại cảm thấy buồn ư...?

Ta không biết miêu tả cảm xúc của bản thân sao nữa.

Lão ta chỉ là một lão già bị hấp thụ bởi linh khí của Hoa Sơn.

‘Có phải điều này cũng do Ma Khí làm không?’

Bởi vì Ma Khí tiến vào trong thân thể ta hình như lại chính là thứ đã làm dịu lại những luồng nội lực bên trong ta, thế nên có phải sự biến mất của Lão Triết cũng có liên quan tới nó không?

‘Thậm chí lúc lão ta đi cũng đột ngột như khi lão ta đến vậy.’

...Đây là quy luật của lão ta à?

Hoặc có lẽ lão ta chỉ đang rơi vào giấc ngủ dài...

Nếu được, mình thích vế sau hơn.

- Bịch.

Ta bước ra khỏi tòa nhà lần thứ đầu tiên trong bốn ngày qua sau khi tỉnh dậy.

Bỏ qua vấn đề trời vẫn còn sớm thì ta đang ở đâu đây?

Hình như ta vẫn còn ở trong Hoa Sơn, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tòa nhà này.

Đây có phải y viện không?

“A.”

“Hử?”

Trong khi nhìn quanh, ta nghe thấy có tiếng phát ra từ đâu đó.

Lúc ta nhìn về hướng của âm thanh ấy, ta thấy có gì đấy di chuyển đằng sau cái cây.

Có lẽ muội ấy... đang trốn à?

“Muội đang làm gì ở đó vậy?

“...”

Người đang trốn tránh đằng sau cái cây chính là Cầm Linh Hoa.

Khi Cầm Linh Hoa thể hiện khuôn mặt như thể không ngờ rằng bản thân sẽ bị tóm, có ai ở sau đẩy muội ấy ra.

“Ui...!”

Đó là Nam Cung Phí Nga, người đang bị băng bó một cánh tay.

Cầm Linh Hoa, trong lúc đó nhìn có vẻ do dự, hình như trông muội ấy cũng muốn nói gì đó.

“...Chuyện gì thế?”

“...Cái gì?”

Muội ấy né tránh ánh mắt của ta khi ta đáp.

Nam Cung Phí Nga vỗ vỗ lưng của Cầm Linh Hoa sau khi thấy hành vi của muội ấy.

Cảm thấy được tay của Nam Cung Phí Nga, Cầm Linh Hoa giả vờ ho rồi nói.

“...Ừ, có ổn không?”

“Ổn cái gì chứ?”

“Thân thể huynh ổn không!?”

Ta lấy làm bất ngờ vì bỗng nhiên muội ấy hét vào mặt ta.

Tại sao muội ấy phải hét đột ngột vậy chứ?

“...Ta khỏe.”

Nam Cung Phí nga là người bị thương còn nặng hơn ta.

“...Được rồi.”

Sau khi nói thế, Cầm Linh Hoa cố gắng chạy trốn như thể muội ấy không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, nhưng Nam Cung Phí Nga đã tóm được muội ấy.

“T-tỷ.”

“Không.”

Muội ấy buồn rầu gọi nàng ta, nhưng Nam Cung Phí Nga vẫn giữ vẻ nghiêm khắc.

Ta, trong lúc đó chỉ tiếp tục xem tiếp, vì ta thật sự không biết phải nói gì với khung cảnh trước mặt.

Đến cuối cùng thì, sau khi muội ấy suy nghĩ lại, Cầm Linh Hoa đứng trước mặt ta một lần nữa.

Bờ vai run rẩy của muội ấy khiến ta không chú ý cũng không được.

“C...’

Không nghe được.

Nói nhỏ đến mức ta phải xem xét dùng nội lực để tăng thính lực.

“...C-cảm ơn huynh!”

Rồi Cầm Linh Hoa bỗng hét lên.

Ta không biết là muội ấy có thể hét như thế đấy

Sau khi muội ấy hét lên, Cầm Linh Hoa ngay lập tức chạy đi, hình như là ngượng rồi.

Nam Cung Phí Nga không định tóm lấy Cầm Linh Hoa vào lần này.

“...Ngươi giữ muội ấy ở đây để muội ấy nói điều đó à?”

Nam Cung Phí Nga gật đầu. Và rồi ta gãi sau cổ một cách ngượng ngùng.

Ta được cảm ơn...

Nhưng ta cảm thấy chuyện này không cần thiết.

Bởi vì, ta cảm thấy trước khi nghe được điều đó từ muội ấy thì ta phải nói với Cầm Linh Hoa trước tiên.

Nhưng ta biết Cầm Linh Hoa luôn nghiêm túc với lời bản thân đã nói.

Và ta cũng biết rằng tại sao Nam Cung Phí Nga lại khiến muội ấy làm chuyện đó.

“Cảm tạ.”

Và vì thế nên ta cũng có thể nhẹ nhõm nói ra câu đó.

Ta nghĩ có thể đây là lần đầu tiên ta từng nói lời này với nàng ta, kể cả trong kiếp trước của ta.

Nam Cung Phí Nga ngơ ra như đá sau khi nghe thấy lời đó, hình như nàng ta không ngờ đến việc này.

Chuyện này khiến nàng ta sốc ư?

“Tại sao ngươi lại hành xử như thể-”

Ta thử nói chuyện với nàng ta, nhưng bỗng Nam Cung Phí Nga chạy biến về phía ngọn núi.

Nàng ta nhìn như thể đang gấp gáp lắm vậy.

“Ngươi đi- Quay trở về trước bữa tối nhé!”

Mình nói điều này hơi muộn, nàng ta có nghe thấy không vậy?

Tại vì tay nàng ta đang kẹp nạng, thế nên chắc nàng ta sẽ không đến đó tập luyện đâu.

Và, ta phải nói sao đây, khi nàng ta chạy đi, ta thấy đôi tai của nàng ta ửng đỏ.

****

Lần đầu tiên trở về khách viện sau một thời gian dài, ngạc nhiên thay, Kiếm Tôn đang ở đây.

Và khi ta thấy lão ta, ta chẳng biết làm gì khác ngoài thấy choáng váng.

Kiếm Tôn, người đang quét dọn cúi đầu khi lão ta nhìn thấy ta.

“Thần xin tạ lỗi vì đã lỡ dở công việc vài ngày trước, thưa thiếu chủ.”

“...Ừ, không có vấn đề gì đâu. Ta nghe nói rằng được đã được chưởng môn chấp thuận. Ngươi đã hoàn thành việc mình phải làm chưa?”

“Vâng... Nhờ có sự chấp thuận của ngài ấy mà thần mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thần nghe bảo thiếu chủ đã bị thương, ngài cảm thấy khỏe chưa?”

“May mà ta không bị thương quá nặng.”

Kiếm Tôn nở nụ cười nhẹ nhõm sau khi nghe ta nói.

Ta cảm ơn lão ta vì đã làm việc chăm chỉ rồi tiếp tục đi bộ.

Bất kể ta có nhìn thấy lão ta bao nhiêu lần đi nữa, ta vẫn thấy khó khăn khi ở gần Kiếm Tôn.

Và thật ngớ ngẩn khi ta không có nhiều rắc rối đến vậy lúc ở gần Mai Hoa Tiên Nhân, người được nói là ở cảnh giới gần với Kiếm Tôn.

Nhưng, bởi lẽ Kiếm Tôn đã quay về nên nhờ thế mà ta có thể bắt đầu chuẩn bị quay về gia tộc được rồi.

‘Vy Tuyết Nga đi đâu rồi?’

Nàng ấy thường chạy đến chỗ ta, nhưng lần này lại không thấy nàng ấy đến gặp ta.

‘Có phải Hồng Oa đang giữ nàng ấy hay gì thế không?’

Đó là suy nghĩ của ta, bởi vì đấy là trường hợp hay xảy ra khi Vy Tuyết Nga không đến gặp ta.

Nghĩ về việc nàng ấy đang làm việc, ta bèn đi về phòng.

Ta tập trung suy nghĩ về việc ta phải làm gì sau khi quay trở về Cầm gia.

****

Kiếm Tôn nhìn chằm chằm vào lưng của Cầm Dương Thần khi hắn quay về phòng.

‘Hắn thay đổi rồi.’

Cầm Dương Thần mà ông ta nhìn thấy vào lần đầu tiên sau vài ngày là sự khác lạ so với trước.

Nhưng ông ta không biết thay đổi của hắn là tích cực hay tiêu cực nữa.

Hai luồng nội lực tranh đấu trong thân thể hắn giờ đây đã hòa làm một như thể chúng đan vào nhau như một sợi dây xích vậy.

Và ngay cả Kiếm Tôn hùng mạnh cũng không thể hiểu được làm thế nào mà chuyện như vậy lại có thể xảy ra.

Hôm qua, ông ta được nghe Mai Hoa Tiên Nhân bảo rằng Cầm Dương Thần đã giết một thành viên của Hắc Dạ Điện.

Chưa kể, ông ta còn được nghe bảo đối thủ của hắn là một cao thủ đã đạt tới cảnh giới cao.

Nhưng, trong đôi mắt của Kiếm Tôn, Cầm Dương Thần không phải ngưởi đủ khả năng để đánh bại được một cao thủ mạnh mẽ đến vậy.

Thế nên ông ta tự hỏi rằng liệu ông ta có lại nhìn sai hay không.

Mặc cho hắn là nhi tử của Cuồng Hổ Đại Hiệp, nhưng tốc độ tiến triển của hắn vẫn quá nhanh.

‘Thú vị thật.’

Ông ta biết Cầm gia có nhiều nhân tài, nhưng ngay cả vậy...

“Gia gia.”

Kiếm Tôn quay đầu sau khi đột ngột nghe thấy giọng của Vy Tuyết Nga.

Và đằng Kiếm Tôn, Vy Tuyết Nga đang đứng.

Đây là lần đầu ông ta gặp lại nàng ấy sau mấy ngày rời đi, hình như Vy Tuyết Nga đã biết suy nghĩ hơn, không như lúc trước.

Nhưng nàng ấy vẫn là đứa cháu gái xinh đẹp đáng yêu của ông ta.

Kiếm Tôn nở nụ cười trên môi.

“Ừ, ừ, có gì thế?”

“Gia gia...”

“Có chuyện gì sao?”

Vy Tuyết Nga hơi do dự rồi nói.

“...Con muốn học võ công.”

- Bịch-Cạch!

Cây chổi mà Kiếm Tôn đang cầm vô lực rơi khỏi tay ông vào khoảnh khắc mà ông ta nghe thấy lời của Vy Tuyết Nga.

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương