Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 76: Cái Lạnh Giữa Hạ Chí (2)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 76: Cái Lạnh Giữa Hạ Chí (2)

Mùi thối đó là gì?

Nam Cung Phí Nga đã luôn tự hỏi điều đó từ khi nàng còn ấu tiểu.

Nàng tự hỏi rằng tại sao nàng lại là người duy nhất có thể ngửi thấy thứ mùi thối kinh khủng ấy trong khi những người khác lại không thấy được.

Cảm giác như nàng đang sống trong địa ngục Vô Gián.

Cả nhân sinh đọa đầy không hồi kết, nàng thậm chí còn không thể ăn uống thoải mái, nói chuyện bình thường hay ngay cả một giấc ngủ ngon cũng là điều hiếm có.

‘Liệu có cơ may nào thoát được tình cảnh ấy hay chăng?’

Nam Cung Phí Nga đã sống cả cuộc đời bị bao phủ triền miên bởi thứ mùi thối nát dày đặc ấy, như thể nàng đang bị lạc trong một lớp sương mù nặng nề và đặc quánh.

Nhưng may mắn thay, ngay cả khi ở trong cái mùi thối nát kinh tởm đó, thứ đã bao phủ lên nàng, vẫn còn có một lý do để giữ cho nàng tiếp tục tồn tại.

Kiếm đạo của nàng.

Vung kiếm trao cho nàng cảm giác tự do.

Chính bởi thế, Nam Cung Phí Nga đã trở nên si mê kiếm đạo.

Vung kiếm khiến nàng có thể giả vờ rằng, xung quanh nàng chẳng có việc gì hết.

Vậy nên nàng đã vung kiếm hàng ngày.

Nhưng mỗi lần nàng tập luyện xong, thứ mùi thối kia lại quay trở lại và mùi thối do những người ngắm nàng tỏa ra lại trở nên nồng nặc hơn bao giờ hết,

Nam Cung Phí Nga tự hỏi, vì lẽ rằng thứ mùi thối kia luôn biến mất bất cứ khi nàng vung kiếm, vậy nên liệu nó sẽ hoàn toàn biến mất nếu như kiếm đạo của nàng đại thành hay chăng?

Vì thế, nàng đã tự giao nhiệm vụ cho chính mình là, không ngừng tìm kiếm những kiếm khách mạnh hơn bản thân rồi tỷ thí từng người một, đồng thời dốc toàn bộ thời gian còn lại để luyện kiếm.

Khi nàng trưởng thành, thứ mùi thối rữa dày đặc trong nhà cũng trở nên nồng hơn,

Và ác cảm với việc nói chuyện với người khác đã khiến nàng càng trở nên muốn rời xa thế gian hơn nữa.

Ghen tỵ, tham lam và dục vọng của nhân tộc, tất cả đều có thể cảm nhận được ở trong thứ mùi thối nát đó.

‘Có lẽ đó là nguyên nhân của mùi thối ấy?’

Nam Cung Phí Nga không chắc về chuyện đó.

Nàng cảm thấy như có điều gì đó còn hơn cả thế.

Ngày này qua tháng nọ, cuối cùng nàng đã mất đi khả năng biểu đạt cảm xúc của bản thân.

Nàng không thể nhớ được lần cuối bản thân nở nụ cười là khi nào nữa.

Có thể, ngày mà mẫu thân nàng mất đi và rơi vào giấc ngủ thiên thu cũng chính là lúc mà nàng đã đánh mất đi nụ cười của chính mình.

Nàng dần mệt mỏi với việc ngửi thấy mùi thối ấy, ngay cả khi nàng có lấy tay bịt mũi đi chăng nữa.

Nàng muốn sống một mình ở trên một ngọn núi hoang nào đó, nhưng gia tộc của nàng sẽ không để nàng làm thế đâu.

Ngày qua ngày, thứ mùi hôi thối của mọi người quanh nàng chỉ càng trở nên tồi tệ hơn, đặc biệt là, thứ mùi của đệ đệ của nàng, lại càng đang thay đổi nhiều hơn nữa.

Theo thời gian trôi, hắn ta dần trở nên hùng hổ hơn và trong đôi mắt của hắn ta chứa vô vàn thứ cảm xúc kinh tởm.

Bởi thế, Nam Cung Phí Nga đang phải vật lộn với việc giữ cho bản thân tiếp tục.

Nàng tự hỏi vu vơ, liệu nàng sẽ thực sự tìm thấy chốn bình yên một khi nàng kiếm đạo của nàng đại thành.

Liệu nàng cứ sống tiếp thì chốn bình yên kia liệu có nằm ở nơi cuối đường.

Nàng tự hỏi, không biết bản thân có phải chỉ đang tóm lấy sợi tơ hi vọng mỏng manh hay không.

Trong khi nàng vẫn đang sống một cuộc sống chỉ khiến bản thân cảm thấy chính mình đang đứng chầu chực ở cạnh rìa vực thẳm.

Nàng đã gặp được hắn.

Với nàng đây là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên trong cuộc đời mà thứ mùi thối nát đã hành hạ xuyên suốt nhân sinh của nàng hoàn toàn biến mất.

Khi nàng ở cạnh hắn, cứ như thể lớp sương mù đã bao phủ lên nhân sinh của nàng bị thổi bay đến nơi nào đó xa xăm, xa rất xa... mà chỉ để lại cho nàng thái bình yên ổn.

Người có đôi mắt sắc bén, giọng điệu khó chịu và cũng là người lúc nào cũng bảo nàng tránh xa.

Nam Cung Phí Nga cảm thấy thoải mái khi ở bên hắn, nàng cảm giác bản thân đã thoát khỏi thứ mùi thối nát đã quấy rầy suốt cả đời mình.

Hắn không có sự tham lam và cũng không có thứ dục vọng mà nàng thường thấy ở những kẻ khác, thay vào đó, hắn sẽ chỉ nhìn nàng với cảm giác tội lỗi và có chút gì vô vọng.

Nàng chỉ muốn hỏi hắn một câu thôi, vì hắn cứ nhìn nàng với dáng vẻ như đang nghĩ về một người nào đó khác.

Hắn đang tìm kiếm ai vậy?

Khi hắn nhìn nàng như thế, hắn đang nghĩ gì?

Nhưng nàng không thể cất tiếng hỏi, cho đến cuối cùng, Nam Cung Phí Nga vẫn không hiểu được suy nghĩ đằng sau ánh nhìn đó.

Khiến nàng nhớ đến câu hỏi mà nàng đã hỏi Đường Tiêu Duyệt mới đây.

“Biết đâu ngươi thích Cầm thiếu chủ thì sao?”

Lúc đó, Nam Cung Phí Nga, thật sự nghĩ rằng nàng không phải vậy.

Khi ấy, cảm xúc của nàng với hắn chắc chắn không phải là tình yêu.

‘Còn giờ thì sao?’

Bây giờ có gì khác hay không?

Nàng tự hỏi mình câu hỏi ấy, nhưng không lời hồi đáp.

Câu hỏi đó còn khó hiểu hơn cả chân dạng của mùi thối kia. Vấn đề nan giải hơn cả thế.

Khi nàng vung kiếm trong núi, đôi mắt của nàng nhìn sang chàng thiếu niên mà nàng nhớ mong.

Thứ đầu tiên khiến nàng chú ý chính là hình như tay hắn bị thương rồi.

Giật mình trước vết thương đó, nàng vội lao đến chỗ hắn.

Nhưng khi nàng qua, nàng đã thấy một thứ mùi tanh hôi thoáng qua phát ra từ hắn ngay lúc đó.

Rất nhẹ, nhưng chắc chắn đó là thứ mùi thối nát mà nàng biết quá rõ.

Lúc ấy, Nam Cung Phí Nga cảm thấy thế gian xung quanh mình như sụp đổ.

Nàng cứ bảo chính mình rằng, đó không phải là thật rồi tóm lấy hắn và ngửi hắn.

Cầu xin trong lòng rằng đó không phải là thật.

Hắn là người duy nhất có thể trao cho nàng bình yên trong thế gian này.

Nàng có thể ăn uống một cách thoải mái.

Và nàng không còn mơ thấy ác mộng nữa khi ở cạnh hắn.

Thậm chí nàng còn có thể ở cạnh người khác khi hắn ở bên nàng.

Cuối cùng nàng cũng đã biết làm thế nào để thực sự trở thành người.

...Thế nên nàng không thể chịu được việc mất đi hắn.

May mà,

Thứ mùi tanh hôi thoảng qua mà nàng cảm thấy không còn nữa, chắc chắn đó chỉ là nhầm lẫn mà thôi.

Khi nàng đảm bảo được rằng bình yên của nàng sẽ không biến mất, đôi chân nảng mất hết sức lực và rồi nàng ngồi sụp xuống mặt đất.

Hắn lại gần nàng rồi cẩn thận lau những giọt mồ hôi lạnh đang chảy trên khuôn mặt nàng đi.

Nàng tóm lấy cánh tay hắn, xong kéo về phía mũi bản thân.

Nàng sợ rằng bản thân sẽ lại đánh mất bình yên, khiến cho nàng làm hành động trong tiềm thức.

‘Ta hiểu rồi.’

Vậy ra đó là cảm giác tuyệt vọng.

Nàng từng cảm nhận được bình yên nên nó đã dạy nàng biết thế nào là nỗi sợ mất đi thứ mình trân quý.

Nàng tự nhủ với chính mình.

Rằng nàng sẽ không bao giờ để hắn rời xa.

Với Nam Cung Phí Nga, trước đó danh hiệu ‘vị hôn thê’ vốn như thể chẳng có ý nghĩa gì, nhưng giờ đây đã thành một lời chúc phúc mà nàng sẽ chẳng bao giờ có thể tìm lại được trong đời lần nữa.

Nàng tưởng tượng ra nhân sinh không có hắn.

Một cuộc đời đầy rẫy thứ mùi thối nát buộc nàng phải sống cùng với nó.

Liệu nàng thực sự sẽ phải quay lại cuộc đời ấy ư?

Nam Cung Phí Nga nắm lấy tay hắn càng chặt hơn sau khi mường tượng về một cuộc đời tuyệt vọng mà chính mình phải sống.

****

Nam Cung Phí Nga dường như hơi khác một chút, thế nên ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại khách viện với nàng ta.

‘Tại sao nàng ta lại đổ nhiều mồ hôi thế?’

Ta nghe bảo rằng ngay cả chó cũng sẽ không bị cảm vào mùa hè... Nàng ta bị cúm à?

‘Người luyện võ bị cúm hử...’

Nếu một người sở hữu nội lực trong thân thể thì rất khó bị cúm được.

Đặc biệt là với một kẻ như Nam Cung Phí Nga, một cao thủ võ lâm.

Ta không biết liệu có phải là do gì đó khác chứ không phải cúm không, thế nên ta bảo nàng ta đi gặp đại phu, nhưng nàng ta lại lắc đầu và chỉ đi tắm rửa thôi.

“Thiếu gia, thiếu gia ơi!”

Lúc vào bữa tối, Vy Tuyết Nga cứng đầu chen vào cạnh ta.

Ta đã phải mất công dỗ dành nàng ấy, bởi lẽ nàng ấy cứ khóc mãi khi trông thấy vết thương trên tay ta. 

Với cả, hình như gần đây Vy Tuyết Nga thích nấu ăn lắm, nàng ấy cứ đem đồ ăn cho ta suốt thôi.

Mặc cho phái Hoa Sơn đã đưa đồ ăn cho chúng ta rồi. 

Tất nhiên, đây là một Đạo phái, thế nên chẳng trông mong gì việc được thiết đãi yến tiệc, nhưng ta không quan tâm, miễn lấp đầy bụng là được.

‘…Mình nghĩ cũng đã khá lâu rồi mình chưa ăn bánh bao.’

Cảm giác như ta mới ăn chúng vài ngày trước vậy.

Chắc ta nên đi mua vài chiếc khi xuống phố thôi.

‘Dù cho mình không nghĩ bản thân sẽ đến nơi đó trong thời gian tới.’

Bởi vì vị trí của núi Hoa Sơn nên lên xuống núi rất phiền phức. 

Ta thử một miếng của món ăn không biết nên gọi là gì mà Vy Tuyết Nga đã đem đến.

Lúc nàng ấy nhìn ta hào hứng như vậy khiến ta vô cùng nhấp nhổm.

Ngay khi ăn món đó, ta đã phải nhổ ra:

“Mặn.”

“…T…Thật ư?”

Chỉ với một từ, nước mắt đã trào dâng nơi khoé mắt.

Ta biết nàng ấy đã rất nỗ lực để làm đồ ăn, thành thử, ta vỗ đầu nàng ấy rồi bảo ta chỉ đang nói đùa:

“Ta đùa thôi, ngon lắm.”

“Này… Sao huynh lúc nào cũng đùa ác vậy…!”

“Sao ta biết được, tại vì phản ứng của muội luôn buồn cười lắm.”

Giờ ta chẳng còn vấn đề gì với việc chạm vào tóc của nàng ấy nữa.

Có phải ta đã bớt do dự rồi không?

Vy Tuyết Nga, người đang dụi đầu vào tay ta, nhìn ta với đôi mắt cún con tròn xoe”

“Bỏ ra!”

“...Òa, nó thậm chí còn giãn ra nữa!”

‘Cảm giác này là gì đây? Giờ mình biết tại sao Cầm Hi Phi lại ngạc nhiên đến vậy khi chạm vào má của nàng ấy rồi.’

‘Thế hóa ra cảm giác như này.’

“Au...”

“A, xin lỗi.”

Vy Tuyết Nga liếc ta trong lúc ta xoa má của nàng ấy; có lẽ ta đã bẹo nó hơi quá.

Rồi ta hỏi nàng ấy:

“Vy lão đâu rồi?”

Ta cho là Vy Tuyết Nga đã không tự mình quay về Hoa Sơn.

Ta đoán chắc Kiếm Tôn sẽ đi với nàng ấy, nhưng ta lại chẳng thấy lão ta đâu cả.

Vy Tuyết Nga vừa đáp vừa xoa chiếc má ửng đỏ:

“Gia gia bảo người sẽ quay lại sau khi lo xong vài chuyện!”

“...Lo xong vài chuyện à, hừm.”

Kiếm Tôn phải làm chuyện gì tại Thiểm Tây cơ chứ? Đến nỗi để lại một mình Vy Tuyết Nga ở đây?

Ta không lo lắng cho lão ta hay gì nhưng ta thấy tò mò.

Tại sao Kiếm Tôn lại đến Thiểm Tây và tại sao Thần Y lại ở đây

Và còn cả việc Tử Kiệt Cách trở thành tôn tử của Thần Y nữa.

“...Tại sao lại nhiều chuyện đến vậy?”

Sự biến mất của đệ tử phái Hoa Sơn và tình trạng của Mai Hoa Kiếm Hậu.

Mỗi một sự tình đều gây chấn động giang hồ, nhưng giờ chúng lại hợp thành một và kết quả là tạo thành một vấn đề trọng đại.

Ta cảm giác như có gì đó đã nhúng tay vào tất cả những chuyện này.

“Thiếu gia.”

“Hử?”

“Mặt huynh lại trở nên xấu xí rồi...”

“...Muội nói cái gì?”

Đã lâu rồi kể từ khi ta bị xúc phạm ngoại hình đấy.

Nhưng lời đó cũng chẳng tổn thương lắm vì trước đó ta còn bị gọi là bọ ngựa nữa cơ.

“Đừng đi ra ngoài nói điều đó với người khác.”

“Tại sao ạ...?”

“...Bởi vì người xấu xí thật sẽ bị tổn thương bởi lời nói đó.”

“Nhưng huynh xấu đi mỗi khi làm khuôn mặt ấy mà...”

“...Phải.”

Ta cảm giác như bản thân bị một kiếm xuyên tâm bởi lời của nàng ấy vậy.

‘Mình thề đấy, đó là tại sao mỹ nhân đều có độc.’

Có lẽ nàng ấy nói lời đó là bởi ta luôn nhăn mày khi nghĩ những chuyện phức tạp, thành thử, sau này chắc ta nên dành thời gian để dạy  cho nàng ấy cách nói chuyện với người khác mới được.

[...Ta nghĩ con bé nói thế là bởi trông ngươi xấu thật đấy chứ...]

‘Giữ im lặng đi.’

Trái tim của ta bị tổn thương đủ rồi và ngươi lại còn sát muối vào vết thương nữa.

Ta ăn thêm chút rau xanh rồi kết thúc cho xong bữa tối.

Ta bảo Vy Tuyết Nga để tâm Nam Cung Phí Nga, chẳng thấy nàng ta ra ăn gì cả, rõ ràng, nàng ta đang thấy không khỏe.

Ta nhìn quanh, định bụng đi dạo,

- Hây!

- Cẩn thận chân ngươi đi!

- Ngươi để sểnh tay rồi!

Ta nghe thấy tiếng của đám đệ tử đời thứ ba tập luyện bên ngoài.

Ta nghĩ hẳn bởi sự kiện sắp tới đã khiến họ quan tâm.

‘Mình chắc rằng tất cả đệ tử trong phái Hoa Sơn sẽ phải tham gia kỳ luận kiếm này.’

Với cả, ta thiết nghĩ ta sẽ quay về bổn gia tầm lúc luận kiếm kết thúc.

Ta đã hỏi Vĩnh Phong rồi, hắn ta bảo rằng sự kiện sẽ diễn ra trong khoảng một đến hai ngày, thế nên cũng không quá dài.

Ta thầm nguyện rằng sẽ không có điều gì xấu xảy ra vào mấy ngày đó.

‘Vấn đề là Ma khí ta cảm nhận được vào trước đấy.’

Những con trùng đó thuộc về Hắc Dạ Điện.

Nhưng gọi thứ ở trong chúng là Ma Khí thì nó lại quá ô trọc.

Chính xác hơn, nó là loại chất lượng thấp và có khiếm khuyết.

Như thể đó là phiên bản rẻ tiền của thứ Ma Khí ta cảm nhận được ở trong Ma giáo vậy.

Vì thế, ta chắc chắn nó không liên quan đến Thiên Ma.

[Ngươi đang nghĩ về mấy tên tiểu tặc đó à?]

“...Phải, có gì đó ở chúng khiến ta bận tâm.”

[Chúng có nổi danh không?]

“Ta không thể bảo chúng là có tiếng tăm được, nhưng chúng cũng chẳng phải hạng xoàng xĩnh.”

Thủ lĩnh của Hắc Dạ Diện là một trong những cao thủ đại diện cho Tà Phái.

Ngay cả khi Hắc Long Kiếm bị Kiếm Tôn hạ sát, điện chủ của Hắc Dạ Điện vẫn giữ bình tĩnh.

‘Mình có quá bất cẩn không?’

Đó là bởi vì ta biết rằng chúng sẽ Võ Lâm Minh tiêu diệt vào vài năm sau, nhưng bây giờ ta cảm thấy mâu thuẫn sau khi biết được Hắc Dạ Điện có thể là nguồn gốc của Ma Khí trong khi ta vốn nghĩ chúng là của Thiên Ma.

“Ta sẽ không bỏ mặc việc này, bởi vì ta đã để một tên trong số chúng chạy thoát.”

[Có lẽ chúng biết chuyện này đã được thông tri cho chưởng môn của Hoa Sơn, thế nên chúng sẽ không hành xử liều lĩnh đâu.]

Ta biết chúng đã nhận thương vong nặng nề, nhưng ta vẫn nghĩ rằng chúng sẽ không bỏ qua chuyện này.

‘Mai Hoa Tiên Nhân sẽ lo phần còn lại tại đây.’

Ta có quá nhiều thứ khác phải lo nghĩ ngoài cái tình huống quỷ xứ ấy.

Tìm được thông tin về Hắc Dạ Điện tại Thiểm Tây là bất khả thi.

Trong lúc ta trên đường về khách viện, ta bỏ qua mấy suy nghĩ rối như tơ vò qua một bên, thì bỗng có ai đó đang chạy về phía ta từ đằng xa.

“Cầm công tử!”

Đó là Vĩnh Phong, người đang sũng mồ hôi từ đầu chí cuối.

Quái gì thế...?

“Vĩnh Phong thiếu hiệp...?”

“Ngài có muốn đi tập luyện sau bữa tối không?”

“Hả...? Không?”

“Không khí tối nay khá trong lành. Ta nghĩ ngài sẽ cảm thấy khỏe khoắn hơn nếu tập luyện vào tối nay đấy!”

“...À, ta biết rồi.”

Có phải tên này đã tập luyện không ngừng từ sáng sớm cho đến tối mịt đúng không?

[Ta thích hắn nhất trong đám đệ tử, cả tài năng và nỗ lực, đệ tử mạnh nhất của phái Hoa Sơn trong tương lai gần chắc chắn sẽ là hắn.]

Khi Lão Tín nhiệt tình nói ra lời đó,

Thì Vĩnh Phong sẽ trở thành đại diện cho phái Hoa Sơn trong tương lai miễn là lịch sử không thay đổi.

‘Chừng nào mấy tên điên cuồng kia không hủy diệt Hoa Sơn thì đó là chuyện sẽ xảy ra.’

“...Chết tiệt.”

“Hử? Ngài nói gì à, Cầm công tử?”

“Không, không có gì đâu, thật đấy.”

“À... Được rồi. Nếu ngài rảnh, thế còn việc tập luyện vài đường sau bữa tối thì sao?”

Ngay cả khi hắn ta đã tập luyện cường độ cao vào buổi sáng đến mức đó rồi, nhưng trông hắn ta vẫn rất khỏe khoắn trong lúc đòi hỏi tập luyện nhiều hơn.

Ta chỉ muốn nằm xuống giường ta thôi, bởi vì có quá nhiều chuyện phiền nhiễu xảy ra vào hôm nay rồi.

Nhưng thấy Vĩnh Phong như thế đã kích thích ta.

“Thế thì đi thôi nào.”

‘Phải, chỉ tập luyện một chút thôi sẽ chẳng hại ai, tại vì dù gì mình cũng sẽ đi ngủ mà.’

...Chỉ vài phút sau, ta đã hối hận về chuyện này.

****

Phái Hoa Sơn quả thật là một nơi điên rồ.

“...Ư...”

Quả tập luyện sau bữa tối mà ta tham gia vì bị dụ dỗ bởi lời của Vĩnh Phong đã kết thúc bằng việc ta chạy trốn ngay khi chưa tập được một nửa.

‘Bỏ qua chế độ tập luyện phi lý kia sang một bên thì rốt cuộc là cái kiểu điên cuồng gì mà lại vác tảng đá trên lưng rồi đi leo vách núi dựng đứng thế?’

Và còn nữa, mấy bài tập khác cũng khó y thế khiến ta phải liên tục chịu đựng.

Cơ bắp của ta đang hấp hối, gào thét vì đau, nhưng trông Vĩnh Phong vẫn đang rất hưởng thụ.

‘Làm thế nào mà một kẻ lại có khuôn mặt như thể không có bức tường nào là không thể vượt qua vậy chứ?’

‘Hắn ta đã gặp chuyện gì à?’

[Ngươi có chắc là không phải bời vì ngươi kích thích hắn không đó?]

“Có loại người nào lại thay đổi nhiều đến thế chỉ bởi một trận tỷ thí hay không?”

[Ngươi không biết đâu.]

Trận tỷ thí giữa chúng ta đã thật sự thay đổi hắn ta nhiều đến mức đó ư?

Nếu trong trường hợp đó thì ta rất nhẹ nhõm vì hắn ta đã thay đổi theo chiều hướng tốt lên, nhưng mà cũng thật sợ hãi với việc làm thế nào mà hắn ta thay đổi nhiều đến vậy chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế.

Khi ta bảo với hắn ta rằng ta không thể tập luyện hơn được nữa và muốn rời đi thì trông Vĩnh Phong rất thất vọng, hắn ta nói rằng hắn ta sẽ tập thêm một chút nữa rồi quay trở về viện của mình.

Ta không nghe hết lời hắn ta rồi nhanh nhẹn xuống núi.

Thân thể ta đến giới hạn của nó rồi, bởi mọi chuyện đã xảy ra vào ban ngày và thêm vào là quả tập luyện sau bữa tối với thân xác gần như tàn tạ.

Ta lê bước về khách viện, tắm bằng nước lạnh rồi thay quần áo sạch sẽ.

Ta muốn đi ngủ ngay tức thì.

Tối qua ta đã không ngủ nhiều rồi, ta cảm thấy ta sẽ ngủ sâu vào tối nay đây.

Đó là suy nghĩ của ta trước khi ta mở cửa,

- Két

“Thiếu gi-!”

- Két, Cạch-

“...?”

Bản thân ta đã vô thức lẹ tay đóng sầm cửa lại.

Ta có thể thề rằng, ta đã thấy Nam Cung Phí Nga và Vy Tuyết Nga bên trong...

‘Đó chỉ là ảo giác thôi đúng không...?’

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương