Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 75: Cái Lạnh Giữa Hạ Chí (1)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chương 75: Cảm Lạnh Giữa Hạ Chí (1)
Khi ta tiến vào túp lều, ta ngay lập tức nhìn thấy Mai Hoa Kiếm Hậu đang thở yếu ớt trong cơn say ngủ.
Ta không có ý định đánh thức bà ấy khỏi giấc nồng, vì vậy ta cẩn thận tìm chỗ trống để ngồi.
Thần Y tìm dược cao trong ngăn tủ để đắp lên vết thương của ta.
‘Một vết thương nhỏ như thế này sẽ lành ngay tức khắc với những kẻ có nội công thâm hậu.’
“Không phải ngươi đang nghĩ như thế chứ?”
“...D-dĩ nhiên không rồi.”
Nhạy bén thế...!
“Chỉ vì một người là võ giả không có nghĩa là họ sẽ sống sót nếu như bị cắt cổ hay moi tim đâu.”
Nói vậy xong, Thần Y bắt đầu đắp thuốc lên vết thương trên tay ta.
Ban đầu hơi nhói nhẹ, nhưng lúc lão ta băng lại cảm giác đã đỡ hơn.
“Ta nghĩ người như ngươi sẽ hiểu chuyện đó nhiều hơn kẻ khác.”
“...Hả?”
“Ngoài kia đã xảy ra chuyện gì?”
“...!”
Ta đứng trơ ra trước câu hỏi đột ngột phát ra từ miệng của Thần Y.
Lão ta hỏi ta câu hỏi đó trong khi đã biết tần tần tật về chuyện đã xảy ra bên ngoài ư? Biểu cảm trên gương mặt lão ta nghiêm túc như thể đang trấn an ta rằng, lão ta chắc chắn đã biết chuyện rồi.
‘Làm thế nào mà lão ta phát hiện ra được?’ Dù cho ta đã cố gắng hết sức để máu không dính lên thân.
Vốn dĩ ta định giả vờ như không biết gì nhưng rồi có vẻ như đây không phải là chuyện mà ta có thể giấu diếm được thật, tại vì nếu như ta báo chuyện này cho Mai Hoa Tiên Nhân thì dù gì lão ta cũng sẽ nói cho Thần Y biết thôi.
Vậy nên ta đáp lời với nụ cười khẽ trên môi:
“Ta đã xử lý mấy tên tiểu tặc bên ngoài. Ta thấy chúng lén lút xung quanh túp lều.”
“...Trông bọn chúng có giống mối họa không?”
“Có, ta nghĩ chúng thuộc Ma giáo.”
“...”
Nét mặt của Thần Y biến đổi khôn lường, như thể lão ta cảm thấy thương hại cho ta.
Tại sao lão ta lại làm vẻ mặt đó chứ?
‘Có phải bởi vì mình trông nhỏ tuổi không’
‘Ý, ta nhỏ tuổi mà.’
“...Đây là lần đầu tiên của ngươi à?”
“Ngài nói...”
“Giết ai đó ấy.”
Ta không biết trả lời câu hỏi đó ra sao, thế nên ta giữ im lặng.
Ta còn đang thắc mắc tại sao lão ta lại nhìn ta như thế, nhưng ta đoán có lẽ là bởi ‘chuyện đó’ rồi.
Đôi bàn tay của ta vẫn còn đang run, một phần vì trận chiến ban nãy và cả do biểu cảm trên khuôn mặt của Thần Y cực kỳ trầm trọng khi liếc thấy đôi bàn tay đang run của ta.
Chỉ có duy nhất một điều mà ta có thể nói với lão ta vào lúc này:
“Ta ổn mà.”
Thân thể ta vẫn chưa hoàn toàn bình ổn lại nhưng có vẻ như ta cũng không suy nghĩ quá sâu về vấn đề này.
‘Có phải lão ta nghĩ rằng đây là lỗi của bản thân không?’
‘Lão ta là một lão nhân giàu lòng thương hơn mình nghĩ.’
Ta nghĩ điều đó là lý do tại sao lão ta trở thành một y giả.
“Dù gì đó cũng là chuyện ta phải trải qua trong đời vào lúc nào đấy mà.”
Thần Y thương yêu sinh mệnh của thế gian, bất kể đó là ai và giờ đây ta không định bảo lão ta đừng đối xử với mọi người như nhau.
Tất cả những chuyện này không có ý nghĩa nhiều đối với võ giả.
Mà đó chính xác là lý do tại sao bây giờ Thần Y lại có vẻ mặt đắng nghét đó.
“Có một toán người đang lởn vởn ở quanh lều, trước sau gì Mai Hoa Tiên Nhân cũng sẽ làm gì đấy nếu như ta báo lại thôi.’
“Đa tạ ngươi.”
Ta không thể làm gì khác ngoài trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe thấy lời cảm tạ của lão ta. Ta không hề mong sẽ nghe thấy điều đó từ Thần Y.
Thần Y nhăn nhó khi lão ta đọc được suy nghĩ của ta.
“Ngươi đang làm vẻ mặt gì vậy? Ngươi không thấy ta giống một lão nhân biết nói lời cảm tạ với người đã giúp mình à?”
“...Không, không phải như thế.”
“Không phải cái thí ấy, đừng có nói dối kiểu đấy ở đâu nữa vì mặt ngươi nói toẹt ra hết rồi.”
‘...Thật ư?’
[Về cơ bản mặt ngươi nói lên tất cả rồi, thế nên đừng cố mà thử.]
‘...Hừm.’
‘Nó thực sự tệ đến mức đó à? Cho đến tận bây giờ mình cứ nghĩ mình đã giấu tốt lắm rồi chứ.’
Ta định đứng dậy vì nghĩ chắc hẳn vết thương của ta đã được băng bó xong xuôi.
“...Đừng huấn luyện quá đà và ăn uống thanh đạm thôi.”
Ta dừng bước trước những lời đột ngột của Thần Y.
Khi ta quay đầu nhìn lão ta, Thần Y giả vờ ho hắng rồi ra hiệu cho ta ra khỏi túp lều.
Sau khi trải nghiệm cảm giác hình như bản thân bị đá ra ngoài, ta đứng ở ngoài trong cơn sửng sốt, trong lúc đó, lão Triết bỗng nói chuyện trong đầu ta:
[Hình như lão ta bảo thế là bởi nội lực trong cơ thể ngươi.]
“À.”
Lão ta bảo rằng lão ta không muốn chữa trị cho ta hay làm bất cứ điều gì, nhưng đến cuối lão ta lại vẫn bận tâm đến thật đấy ư?
Lão ta đúng là giàu lòng thương hơn lời ta đã khen đấy.
[Giờ điều mà ta để ý đến là, ngươi sẽ làm gì với thứ trong thân thể ngươi đây?]
‘Ý ông muốn ta làm gì? Ta đã bảo là ta sẽ sống cả đời mà cầu cho nó không khiến ta bị nổ tan xác rồi. Vì thế, ta sẽ chỉ làm thế thôi.’
[Dù cho trước đó ngươi đã bảo rằng ngươi có lẽ sẽ có giải pháp để giải quyết vấn đề này.]
Ta cắn phải lưỡi sau lời lão ta.
Ta có kế hoạch rồi nhưng ta vẫn có cảm giác do dự về nó.
Tuy nhiên, ta phải nhanh chóng ra quyết định bởi vì hẳn thời gian còn lại của ta không còn nhiều.
“Này.”
Trong lúc ta vẫn còn đang đứng, Cầm Linh Hoa bỗng cất tiếng:
“Ngươi băng bó xong chưa?”
“...Muội thấy đấy...”
Muội ấy đang thái thứ gì đó với con dao cầm trên tay.
‘Cái gì vậy... một củ khoai tây ư?’
Nó bị cắt nhiều đến mức mức ta chỉ có thể nói được nó là một củ khoai tây thôi, vậy nên ta tự hỏi phải chăng ta nên hỏi muội ấy hay không...
Dẫu rằng Cầm Linh Hoa đang tập trung toàn bộ tinh thần vào việc thái củ khoai tây duy nhất đó...
Sau khi thái xong gần hết củ khoai tây không còn ra hình thù gì nọ mất một lúc lâu, muội ấy lại bất chợt nói:
“...Ừm... Ngươi... ổn không?”
Ta nâng đầu bối rối khi nghe thấy câu hỏi của muội ấy, rồi đáp lại khi nhìn thấy muội ấy đang nhìn vào vết thương trên tay ta lúc hỏi câu hỏi đó.
“Muội lo lắng à?”
Nghe thế, muội ấy hét vào mặt ta, cứ như thể bực mình vì ta đã dám cả gan nói điều đó với muội ấy:
“Ai bảo ta lo lắng cơ? Ta chỉ muốn bảo là nếu ngươi xong việc rồi thì phắn đi cho khuất mắt.”
“Ta định làm thế đây, nên đừng lo nhé.”
“Ta đã bảo ta không lo lắng rồi...!”
Muội ấy chẳng hiểu sao lại trở nên to tiếng, vì vậy ta mặc kệ muội ấy luôn.
Ta để Cầm Linh Hoa rầm rì nói với ta gì cũng được, rồi bắt đầu trở về Hoa Sơn.
****
Sau khi quay về Hoa Sơn, ta về nơi ở của Mai Hoa Tiên Nhân và kể với lão ta về mọi chuyện đã xảy ra.
Đó chỉ là nhiệm vụ đưa thư nhỏ nhoi nhưng rồi bỗng chốc lại nghe thấy ta quay về sau khi giết cả toán người đã đủ để khiến biểu cảm của lão ta trở nên nghiêm túc.
“Ta xin lỗi.”
Điều đầu tiên mà lão ta nói với biểu cảm nghiêm túc đó lại là một lời xin lỗi bất ngờ.
Ta đã bảo với lão ta là chuyện đó ổn.
May thay, lão ta không hỏi han gì về đống rắc rối mà ta đã tạo ra tại khu rừng.
Lão ta chỉ thông báo với ta rằng lão ta sẽ kiểm tra lại sau.
Cuộc nói chuyện về chủ đề nhàm chán này đã chấm dứt sau khi lão ta bảo với ta rằng, lão ta sẽ gửi vài đệ tử đến khu vực đó để do thám, nhưng gương mặt của lão ta vẫn không hề thả lỏng.
“...Hình như ta sẽ phải dò xét kĩ lưỡng lại khu vực đó rồi.”
Sau khi được nghe về chuyện đó, lão ta để tâm đến việc làm thế nào mà lại có người ở gần kết giới và thậm chí một trong số chúng còn có thể trốn thoát khỏi nơi đấy.
Chỉ có rất ít người biết về việc Mai Hoa Tiên Nhân đã bố trí Mai Hoa Kiếm Hậu ở nơi an toàn bên trong kết giới.
Nhưng cân nhắc đến việc làm sao mà một kẻ ngoại giới như ta lại phát hiện được thì cũng không lạ khi lão ta đi nghi ngờ ta vì rắc rối gần đây, tuy nhiên, hình như Mai Hoa Tiên Nhân không có ý gì là như thế cả.
Thậm chí dù cho có cơ sự về những đệ tử của phái Hoa Sơn biến mất dạo nọ.
‘Đó có phải cũng là việc làm của Hắc Dạ Điện không?’
Ta không biết, nhưng ta cảm giác rằng điều đó rất gần với chuyện đã xảy ra.
Ta muốn biết chuyện chúng đang làm vào thời điểm này và làm sao mà chúng lại có luồng Ma khí mỏng manh trong thân thể.
Nhưng ta không thể tìm ra được.
Vì ở đó ta thậm chí còn không thể hoàn toàn điều khiển cơ thể của bản thân.
“Hài tử à.”
“Vâng.”
Ta ngay lập tức đáp lời và nhìn lão ta.
Sau khi lão ta sắp xếp lại suy nghĩ của mình một hồi, biểu cảm của lão ta đã trở lại như khi thường lệ.
Lão ta trông thật bình thản ngay cả vào những lúc như thế này...
Ta vô thức cảm thấy hơi kính ngưỡng lão ta.
“Ngươi đã gặp vất vả trong lúc làm nhiệm vụ rồi... Vì thế vài ngày nữa ta sẽ đưa lễ vật đến chỗ ngươi, tại vì giữ ngươi ở lại đây lâu hơn sẽ chỉ khiến ngươi mệt mỏi hơn thôi đúng không?”
“Lễ vật ạ?”
“Vì đã có kẻ ngoại lai đột nhập vào phái Hoa Sơn gây rối, thế nên đưa sự đền bù tương xứng cho ngươi là trách nhiệm của ta.”
Lão ta có thể đổ tội danh cho ta vì ta đã giết chúng tàn nhẫn như vậy bằng Hỏa Diễm Cầm Luân Công, nhưng ta chỉ đành ngậm miệng vì lão ta bảo sẽ làm gì đó cho ta.
‘Làm sao mà mình có thể chối từ lễ vật chứ?’
Sau khi nghĩ thế, ta gật đầu rồi rời khỏi.
Lão ta bảo rằng phái Hoa Sơn sẽ lo liệu phần còn lại, thế nên về phía ta, vấn đề này đã được giải quyết rồi.
Và thứ tệ nhất mà ta đã trải qua đã chỉ là một vết xước nhỏ trên tay, vì vây quả thật ta thấy ổn cả.
[Thế đạo khoan dung thật đấy, ngươi sống rồi đó tiểu tử.]
Ít nhiều gì ta cũng hiểu được tại sao lão Triết lại nói như thế.
Công bằng mà nói, có thể chỉ bởi vì nơi đây là phái Hoa Sơn nhưng thế đạo mà ta đang sống lại yên bình hơn nhiều thế đạo trong tương lai mà ta từng trải qua trong kiếp trước.
‘Dù cho tương lai đó cũng không còn xa xôi nữa.’
‘Nhiều nhất vài năm nữa.’
Chỉ còn lại vài năm nữa cho đến khi quãng thời gian trần ai gõ cửa.
Sau khi chạy vặt, đã sắp quá giờ dùng ngọ thiện.
Khi ta đi vào trong khách viện, đám hạ nhân đang làm tạp vụ.
‘Vy Tuyết Nga đâu rồi?’
Tìm kiếm nàng ấy đã trở thành thói quen bất cứ khi nào ta quay về, nhưng, như đã dự trước, Vy Tuyết Nga đang làm việc chăm chỉ với đám hạ nhân.
Khi nàng ấy chú ý đến ta, nàng ấy nở nụ cười rực rỡ rồi vẫy vẫy tay.
Ta vẫy lại.
Ta đang tự hỏi rằng liệu có phải Kiếm Tôn đang ở đây không vì Vy Tuyết Nga cũng đang ở đây, nhưng ta không thể tìm được lão ta dù có ngó đi ngó lại đi nữa.
Ta không ngờ rằng Vy Tuyết Nga sẽ quay lại môn phái một mình.
Nhưng ta dám lo lắng cho Kiếm Tôn thì đúng là chẳng hợp lý, thế nên ta chỉ biết lão ta có việc riêng tại Thiểm Tây và vào phòng ta thôi, xong rồi kết thúc dòng suy nghĩ.
Ta đang thắc mắc không biết Nam Cung Phí Nga có còn ngủ không nhưng hiện giờ, trong phòng trống trải không bóng người.
“Nàng ta đi đâu rồi?”
Chiếc chăn được gấp lại gọn gàng, vậy nên có vẻ như đã được một lúc rồi kể từ khi nàng ta rời phòng...
Nhưng nàng ta có chỗ nào để đi tại Hoa Sơn cơ chứ?
Trong lúc ta đang đứng đó rồi chìm trong tâm tư bối rối, hạ nhân đi ngang qua bẩm với ta:
“Nam Cung tiểu thư đã vào núi rồi ạ.”
“Núi ư? Nàng ta vào nơi đó làm gì?”
“...Vâng, thần thấy ngài ấy đem theo thanh kiếm gỗ, thế nên thần nghĩ ngài ấy vào núi tập luyện ạ?”
“...À, ta biết rồi. Cảm ơn.”
“D-dạ!”
Nàng hạ nhân giật mình khi ta thể hiện sự cảm tạ với nàng ta.
Ta nghĩ quan hệ giữa ta với đám hạ nhân đã trở nên tốt hơn rồi nhưng nó vẫn thế thì phải?
[Khiến hạ nhân kinh sợ bởi việc được ngươi cảm tạ đúng là... Ngươi... trước đó đã đối xử với hạ nhân như thế nào vậy?]
‘...Ừm, hồi trước ta chỉ hơi hà khắc với họ thôi.’
‘Dù cho bây giờ ta đang nỗ lực hết mình để đối xử với họ tốt hơn.’
Ta chỉ thấy biết ơn rằng ta đã không sống lại vào lúc ta gây ra trận thảm sát.
‘Nếu mình sống lại vào thời gian một hoặc hai năm nữa trong tương lai...’
Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
‘...Mình thậm chí còn không muốn nghĩ về nó.’
Sau khi xem Vy Tuyết Nga giặt đồ, ta đi đến ngọn núi mà được báo là Nam Cung Phí Nga đã vào.
Ta thật sự không có lý do cụ thể cho việc đi đến đây, bên cạnh việc tò mò rằng tại sao ả ngốc đó lại đi vào núi trong số cả đống chỗ có thể đi.
Thậm chí chỉ cần nhìn vào độ cao của ngọn núi thôi cũng đã làm ta thấy phát ói. Bởi vì lượng nội lực mà ta đã sử dụng trước vào buổi sáng nên ngay cả khi ta có dùng nội lực để leo núi đi nữa, chuyện này vẫn khiến ta khá oải.
- Vút--!
Trong lúc ta đang dạo xuyên qua những cái cây, ta bỗng cảm thấy một luồng kiếm khí xẹt qua thân thể.
Ngoài vẻ đẹp như tiên giáng trần, Nam Cung Phí Nga không thực sự cho thấy quá nhiều sự hiện diện, nhưng bản thân nàng ta có tính cách đặc biệt y như kiếp trước vậy.
- Vút--! Vút--!
Nhìn chung Nam Cung Phí Nga sẽ trở một người hoàn toàn khác với lúc nàng ta cầm kiếm.
Vẻ vô thần trong ánh mắt nàng ta sẽ ngay lập tức bị xóa sạch và bị thay thế bởi sự tập trung khiếp người dồn vào thanh kiếm.
Không quá khó để tìm thấy Nam Cung Phí Nga bởi nét riêng đó.
Khi ta nhìn thấy một khoảng trống nhỏ trong khu rừng, ta thấy Nam Cung Phí Nga đang vung kiếm ở giữa nơi đó.
Hình như ta không phải là người duy nhất nhìn nàng ta, vì ta thấy có vài tên đệ tử thuộc phái Hoa Sơn cũng đang ở quanh đây,
‘Nhiều hơn ta nghĩ...’
‘Họ đang quan sát nàng ta ư?’
Vài người đang quan sát kiếm chiêu của nàng ta.
Ngay cả khi có nhiều người nhìn bản thân như thế, nhưng Nam Cung Phí Nga vẫn tiếp tục tập luyện như thể chẳng có gì có thể cản trở sự tập trung của bản thân.
Kiếm khí đè nặng khắp chốn.
Nam Cung Phí Nga, giữ thanh kiếm gỗ trong tay di chuyển như thể nàng ta đang đi trên đỉnh của mũi kiếm bén.
Đế Vương Kiếm Hình.
Chiêu thức uyển chuyển của Nam Cung Phí Nga thậm chí còn không dám so với đứa đệ đệ vô tích sự được công khai của nàng ta.
[...Ấn tượng thật.]
Lão Triết nói, lão ta đã từng nhắc đến một lần khi nhìn thấy Vĩnh Phong.
Thành thật thì, trong mắt ta Nam Cung Phí Nga trông còn ấn tượng hơn Vĩnh Phong nhiều.
Không giống như thứ nội lực sắc bén của kiếm khách thuộc Nam Cung thế gia, gia tộc nổi danh với kiếm kỹ của mình,
Nam Cung Phí Nga đang múa kiếm một cách mềm mại và tao nhã.
Trông như thể ta đang thưởng thức một bài kiếm vũ vậy.
Nàng ta muốn tiến xa hơn trên con đường kiếm đạo, trong khi đó đồng thời tìm kiếm sự ngộ đạo trong con đường đó.
Vì vậy, nàng ta vung kiếm để đạt được sự ngộ đạo ấy và kiếm chiêu kia trông thật thanh tao và mê hoặc tột cùng.
Quả thật, ta khó lòng tin rằng nàng ta lại có thể duy trì được phong thái của Đế Vương Kiếm Hình với những chiêu thức mềm mại như thế.
Ta lại nhớ đến tài năng trác tuyệt của Nam Cung Phí Nga thêm một lần nữa.
Cả Vĩnh Phong và Nam Cung Phí Nga và cả những thiên chi kiêu tử khác trên giang hồ.
Họ đều đang tỏa sáng theo cách của riêng mình.
‘Không như ta bây giờ.’
[Giang hồ hiện tại đang tràn đầy nhiệt huyết, hừ...]
Ta gật đầu đồng ý với lời của lão Triết.
Ta quan sát kiếm vũ của Nam Cung Phí Nga một lúc lâu, nhưng bộ kiếm chiêu mà nàng ta đang thực hiện bây giờ có cảm giác hơi khác so với lúc trước.
Ta không thể cảm thấy sát khí bên trong nó, không như lúc ta xem kiếm vũ được Ma Hậu Kiếm thực hiện và thay vào đó chỉ cảm thấy âm hưởng trong trẻo và thanh tao được ẩn chứa trong đấy.
‘...Tuyệt đẹp.’
Đó là thứ duy nhất mà ta nói được về kiếm chiêu của nàng ta.
Kiếm vũ của nàng ta thật sự mê hoặc đôi mắt ta.
- Rắc.
Nam Cung Phí Nga ngừng múa kiếm khi nàng ta nghe thấy động tĩnh nhỏ do ta gây ra.
‘- A...’
Những người đang ngắm nàng ta nghe như thể thấy rất thất vọng vì nàng ta đã dừng múa kiếm.
Đièu đó cho thấy màn trình diễn của nàng ta đã hoàn hảo đến như thế nào.
Nam Cung Phí Nga nhìn về hướng tiếng động phát ra.
Và ở cuối chỗ đó, ta đang đứng đấy.
‘...Khỉ gió, mình thật sự giẫm vào rồi.’
Ta nghĩ ta cẩn thận lắm rồi nhưng ta vẫn vô tình dẫm lên một nhánh cây.
Mọi người nhìn Nam Cung Phí Nga nhưng nàng ta chỉ nhìn về phía ta.
Bởi lẽ nàng ta đã di chuyển rất nhiều nên trên trán nàng ta có ít mồ hôi rỉ ra.
Nhưng nàng ta không để ý nhiều đến chuyện đấy mà chỉ lấy y phục lau mồ hôi đi.
“...Hả?”
Trong lúc Nam Cung Phí Nga nhìn ta, đôi mắt của nàng ta bỗng run lên và rồi mở to ra như thể nàng ta chịu một cú sốc to lớn nào đó,
Rồi bỗng, nàng ta thậm chí vứt cả thanh kiếm gỗ đi rồi chạy về phía ta nhanh như gió.
Nam Cung Phí Nga lao đến chỗ ta trong thoáng chốc, dùng cả hai tay kéo y phục của ta ra rồi bắt đầu ngửi ta như một con chó đang lo âu.
“...Này này! Ngươi đang làm gì đấy!?”
Trong cơn choáng váng, ta cố đẩy nàng ta ra nhưng Nam Cung Phí Nga cứ kiên quyết và không chịu động đậy.
Trông có vẻ... nàng ta cảm thấy sốc cùng lúc với nàng ta thấy tuyệt vọng ư?
‘Tại sao nàng ta lại trông tuyệt vọng đến vậy?’
Sau khi nàng ta ngửi ngửi ta xong, với đôi mắt run run, nàng ta lùi lại, hình như đã bình tĩnh lại một chút rồi.
Xong rồi chân nàng ta đột nhiên không chịu nổi nữa, khiến nàng ta đổ ập xuống đất.
“Tại sao ngươi lại hành xử như vậy chứ, ngươi có vô tình bị thương ở đâu không?”
“Cảm tạ trời đất...”
Nhìn nàng ta có vẻ nhẹ nhõm sau khi ngửi hơi ta một lúc lâu.
Liệu có phải do ta hay hình như số mồ hôi lạnh mà nàng ta đã đổ bởi chuyện này còn nhiều hơn cả số mồ hôi mà nàng ta đã đổ trong lúc tập luyện vậy?
Nàng ta túa mồ hôi như thác, thế nên ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc lại gần và lấy y phục lau mồ hôi cho nàng ta.
Bỗng, nàng ta bắt lấy tay ta bằng đôi bàn tay run rẩy của mình.
Sau khi tóm lấy cổ tay ta, một cách cẩn thận, nàng ta giật tay ta về phía mũi của bản thân.
Ta còn đang tự hỏi trong đầu là vì cái quỷ gì mà nàng ta làm như vậy nữa.
“Ta có mùi à?”
Ta có thối không vậy? Trước đấy đã xảy ra mấy phen cồng kềnh nhưng mặc dầu thế ta đâu có di chuyển nhiều đến mức làm cho bản thân bốc mùi.
Nam Cung Phí Nga nhanh chóng lắc đầu, đáp lại câu hỏi của ta bằng giọng lí nhí:
“...Huynh không có mùi.”
Ta thấy nhẹ nhõm, chẳng hiểu sao nữa sau khi nghe thấy lời ấy.
Sau khi ngồi đây một thôi một hồi, Nam Cung Phí Nga yếu ớt đứng dậy.
Như thể đã cả trăm năm rồi, ta tự hỏi là liệu ta có nên rút tay lại hay không hay là cứ để nó thế đây.
Cuối cùng, ta quyết định rút tay về vì trông nàng ta rất nghiêm trọng.
[Nếu ngươi chọn lựa chọn khác thì ta thề rằng ngươi không còn đủ tiêu chuẩn làm nam nhân đại trượng phu nữa đâu.]
“Ngươi tập xong chưa?”
“...Xong rồi.”
“Ngươi chắc là bản thân không muốn tập tiếp chứ? Ta nghĩ ngươi sẽ tập nhiều hơn chứ.”
“...Tại vì huynh ở đây.”
‘Có phải nàng ta đang nói là nàng ta định dừng lại bởi vì ta đang ở đây không?’
Ta tự hỏi rằng liệu nàng ta có thật sự làm vậy là bởi ta hay không, nhưng cố hiểu Nam Cung Phí Nga sẽ chỉ khiến ta đau đầu muốn nứt, thế nên ta thậm chí còn chẳng định cố hiểu thêm nữa.
Lặng lẽ nhặt thanh kiếm gỗ của mình lên xong, nàng ta bước nhanh về chỗ ta.
“Tay của huynh... bị thương ư?”
“Phải, chỉ là một vết xước thôi.”
‘Mình thề là ai cũng hỏi mình câu này hôm nay.’
Ta có thể nghe thấy tiếng thất vọng phát ra từ miệng của nàng ta:
“...Ta muốn hỏi huynh tỷ thí.”
“...”
...Giờ ta thấy may vì mình đã bị thương rồi đấy.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook