Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 74: Chỉ Là Một Vết Xước Nhỏ (3)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 74: Chỉ Là Một Vết Xước Nhỏ (3) 

[Dịch giả: Kim Anh

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

– Bùng!

Ngọn lửa dữ dội, hoang dã tựa như đã nuốt trọn cả khu rừng, dần dần tan biến theo làn gió thoảng qua.

Chỉ một cử động tay, hỏa diễm đang hoành hành thiêu cháy cả khu vực liền bị hút ngược trở lại trong cơ thể ta.

Khi luồng lửa cuồng loạn hoàn toàn trở về, ta cảm nhận được một tia nội khí thoáng chảy ngược vào kinh mạch.

"…Hô."

Ta thở hắt ra, thu hồi toàn bộ nội khí vào cơ thể. Hơi nóng phả ra từ miệng tựa như khói bốc nghi ngút.

Mình đã sử dụng bao nhiêu nội khí thế này? Mình có cảm giác mình đã tiêu hao không ít.

「Ít nhất ngươi còn biết nhận ra điều đó.」

Giọng nói của lão Triết vang lên, mang theo vẻ mệt mỏi.

「Ngươi có hiểu ta phải cố gắng đến mức nào để trấn áp thứ quái vật bên trong ngươi không? Nếu chậm thêm chút nữa, e rằng tất cả đã không cứu vãn nổi.」

"Thật sự nguy hiểm đến vậy sao?"

「Nếu ngươi tiếp tục sử dụng thêm chút nội khí, ta dám chắc mình đã không thể ngăn nó lại được nữa.」

"Chỉ cách một bước, huh…"

Nhìn cảnh tượng xác người cháy đen ngổn ngang, ta không khỏi cảm nhận sâu sắc điều lão ấy đang nói.

Ta không nương tay chút nào. Chẳng thi thể nào không bị lửa tàn phá đến mức không còn nhận ra hình dạng.

Khu rừng từng xanh mát, ngập tràn làn gió trong lành, nay bị thay thế bởi mùi khét nồng nặc của da thịt cháy.

Khi ta phủi bụi trên y phục, trong tâm trí bất giác nảy lên một ý nghĩ.

Đây là lần đầu tiên. 

Phải, đây là lần đầu ta giết người kể từ khi trọng sinh.

Đối với ta, cảm giác này thật kỳ lạ.

Nhưng ta không nghĩ ngợi nhiều về nó.

Dẫu sao, ta cũng chưa từng hứa với bản thân rằng mình sẽ không giết người chỉ vì đã được trọng sinh, đúng chứ?

Bọn chúng là người của Hắc Dạ Điện, một thế lực thuộc Tà Phái, lại còn nhắm đến muội muội của ta.

‘Nhưng cớ sao tim mình lại đập mạnh thế này chứ?’

Chợt nhận ra đôi tay mình đang run rẩy, hòa cùng nhịp đập dồn dập của trái tim, ta không khỏi lúng túng.

Tâm trí và thân thể mình lúc này, lẽ nào là đang mâu thuẫn với nhau?

‘Thôi kệ đi, không nên nghĩ nhiều quá.’

Kiếp trước, ta cũng từng trải qua chuyện tương tự, nhưng rồi mọi thứ đều dần ổn và quen với nó thôi.

Ta chỉ cần lờ đi cho đến khi cảm giác này tan biến là được.

『Ngươi định làm gì với kẻ vừa bỏ chạy?』

Tên có vẻ là thủ lĩnh của đám ô hợp này cuối cùng cũng đã chạy thoát. Ta quay đầu nhìn theo hướng hắn vừa chạy.

Ban đầu, ta đã định bắt và giết hắn như những tên còn lại. Nhưng khi nhận ra dấu vết của Ma Khí thoáng hiện trong cơ thể hắn, ta liền thay đổi ý định.

Giữ lại mạng hắn có lẽ sẽ tốt hơn, ít nhất là để moi thêm thông tin.

Dẫu chỉ thoáng qua, nhưng khí tức hắn mang theo chắc chắn là Ma Khí.

‘Bọn Hắc Dạ Điện này làm cách nào để dính líu đến Ma Khí?’

Chẳng lẽ chúng đã có mối liên hệ nào đó với Ma Giáo? Điều này hẳn là không thể.

Vẫn còn vài năm nữa mới đến lúc Thiên Ma và Ma Giáo mới xuất hiện trên thế gian này.

‘Hay vốn dĩ đó không phải Ma Khí nhỉ?’

Ta không dám chắc, bởi ký ức về Ma Khí đã dần phai nhạt theo thời gian… Hơn nữa, luồng khí ấy lại quá yếu để được coi là Ma Khí thực sự.

Lẽ ra mình nên bắt hắn lại… Ta nghĩ, cảm giác tiếc nuối dâng lên khi không thể bắt được hắn.

"Hắn nhanh hơn mình nghĩ."

Lẽ ra khi nãy ta nên thiêu chân hắn, không phải là cánh tay.

Đã lâu lắm rồi ta mới có một trận chiến thực sự như vậy… Tâm trí ta dường như chẳng theo ý muốn trong tình cảnh này…

Ta biết chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ để đầu ta lìa khỏi cổ dưới lưỡi kiếm của chúng. Vậy mà vẫn mắc phải sai sót như thế,

Có lẽ vì thời thế hiện tại yên bình quá lâu, nên tâm ta đã trở nên mềm yếu hơn rồi.

"…Mà giờ, mình nên xử lý đống này thế nào đây?"

Đầu ta bắt đầu đau nhức và căng thẳng khi nhìn vào những thi thể rải rác khắp mặt đất trong khu rừng.

Nếu ta mạnh hơn, có lẽ ta đã thiêu rụi tất cả thành tro bụi…

Ánh mắt ta dừng lại trên kẻ bị ta bẻ gãy cổ, khiến lòng ta càng thêm bực bội.

Đáng lý ra, ta nên bắt đầu giết hắn bằng cách thiêu cháy nội tạng từ bên trong, nhưng rốt cuộc lại ban cho hắn một cái chết êm ái… Loại người như hắn không xứng được chết nhẹ nhàng như thế…

Chỉ riêng việc hắn nảy sinh ý nghĩ bẩn thỉu đối với một đứa trẻ còn chưa cao tới thắt lưng đã đủ khiến ta muốn hành hạ hắn đến tận cùng…

Huống hồ, đứa trẻ mà hắn dám có ý nghĩ đó lại chính là Cầm Linh Hoa, điều này càng khiến sát ý của ta dâng trào và cơn thịnh nộ càng thêm bùng nổ khi không thể xử hắn như ý muốn, khiến ta điên tiết.

『Ngươi luôn tỏ ra xem thường muội muội mình, nhưng rốt cuộc ngươi cũng quan tâm đến con bé.』

‘Không hẳn.’

『Không hẳn cái rắm ấy, nói gì thì nói, ít nhất cũng phải biết che giấu cảm xúc của mình đi trước đã.』

Ta cần bàn bạc chuyện này với Mai Hoa Tiên Nhân trước.

Điều khiến ta lo lắng là cách người sẽ đón nhận thông tin này, bởi dẫu là một võ giả, trước tiên người vẫn là một đạo sĩ.

Đúng lúc đó, lão Triết lên tiếng, khiến ta không khỏi suy tư.

『Ngươi chỉ giết những kẻ đáng bị giết, nên đừng nghĩ ngợi quá nhiều.』

Đạo sĩ trước, võ giả sau.

Hay võ giả trước, đạo sĩ sau.

Lão Triết từng trải qua thảm họa lớn nhất của thế gian, trận Huyết Ma Chiến, nên cảnh tượng này không làm người quá kinh ngạc.

Nhưng ngược lại, ta không rõ Mai Hoa Tiên Nhân sẽ phản ứng thế nào trước chuyện này trong thời đại hòa bình hiện tại.

『Ta đã biết ngươi mang nhiều bí mật, nhưng hành động vừa rồi vẫn khiến ta đôi chút bất ngờ.』

Ta cười nhạt trước lời lão Triết, hiểu rằng người đang cố an ủi ta.

Sự xuất hiện của Hắc Dạ Điện cùng luồng Ma Khí…

"Ta tự hỏi tại sao bọn chúng lại lang thang quanh khu vực này."

Dường như mục tiêu chính của chúng không phải là Cầm Linh Hoa…

Chẳng phải Vĩnh Phong và những đệ tử Hoa Sơn khác đang truy tìm manh mối về sự mất tích của người trong phái sao?

Chuyện này có liên quan gì đến việc đó chăng?

Mình cảm giác mình sẽ bị cuốn vào một mớ phiền toái nữa rồi

Đầu tiên, ta dập tắt hơi nóng quanh khu vực, sau đó gom toàn bộ xác chết lại một chỗ.

Ta biết nếu cố giấu chúng đi xa, ắt sẽ sinh ra thêm vấn đề.

Cứ để chuyện này lại rồi bàn bạc với Mai Hoa Tiên Nhân khi trở về là cách tốt nhất để làm rõ mọi thứ.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Sau khi tạm thời dọn dẹp khu vực, ta bước về phía căn lều.

Xem ra bọn chúng không thể vượt qua được kết giới,

Nhưng ta lại dễ dàng đi qua mà không gặp chút trở ngại nào.

Không hề có cảm giác bị cản trở,

Khiến việc ta tiến vào khu vực này trở nên vô cùng trôi chảy.

Sự khác biệt giữa ta và chúng là gì?

Câu hỏi này nhanh chóng được lão Triết giải đáp.

『Là nhờ nội khí của phái Hoa Sơn bên trong cơ thể ngươi đấy.』

‘…Ý lão là do ta hấp thụ sức mạnh từ bảo vật sao?’

『Theo suy nghĩ của ta, thì đó là khả năng cao nhất.』

Kết giới có thể nhận biết được điều đó sao?

Điều này một lần nữa khiến ta nhận ra sức mạnh thực sự mà Mai Hoa Tiên Nhân đang sở hữu.

Khi tiến gần đến căn lều, ta thoáng ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn lan tỏa thoang thoảng trong không khí.

Chẳng lẽ họ đang chuẩn bị bữa ăn sao?

Khi tiến gần đến căn lều, ta thấy Cầm Linh Hoa đang chăm chỉ di chuyển qua lại bên ngoài.

"Muội đang làm gì ở đây?"

Nghe tiếng ta, muội ấy quay đầu lại.

Ngay tức khắc, mặt muội ấy cau có, biểu lộ vẻ khó chịu.

"Tại sao huynh lại quay về?"

"Chưởng môn sai ta đưa thứ này đến đây."

"Giao cho huynh sao?"

"Đúng vậy."

Phản ứng của muội ấy cho thấy việc ta làm nhiệm vụ thay chưởng môn là điều hết sức kỳ quái.

Đúng thế, ta cũng thấy lạ lùng không kém.

Chỉ vì một miếng bánh dược quả mà người lại giao cho ta việc này.

Ánh mắt ta liếc thấy Tử Kiệt Cách đang bận rộn cắt thái thứ gì đó ở phía sau.

Khi ánh mắt chúng ta giao nhau, y hơi cúi đầu chào, ta đoán đó là cách y tỏ lòng kính trọng với ta.

"…Hắn đang làm gì vậy?"

"Huynh không nhìn ra sao? Huynh ấy đang nấu ăn."

"Hắn biết nấu ăn sao?"

Ta không nên hỏi điều này khi nhìn cách y thái hành, nhưng miệng vẫn lỡ buột ra.

"…Huynh ấy giỏi hơn ta tưởng."

Cầm Linh Hoa vang lên đầy miễn cưỡng, như thể việc phải thừa nhận điều này là một cú đánh vào lòng tự trọng của muội ấy.

Muội ấy lại làm sao nữa đây?

"Thần Y đang ở đâu thế?"

"Ông ấy đang ở trong lều… đang chăm sóc sư phụ."

"Được rồi."

Nghe vậy, ta định tiến vào lều, nhưng Cầm Linh Hoa đột ngột nắm chặt lấy vạt áo ta.

"Có chuyện gì thế?"

"Ô… Tay huynh bị sao vậy?"

Tay mình ư?

Ta nhìn xuống tay mình, chẳng hiểu muội ấy muốn nói gì. Lúc này ta mới nhận ra mình có một vết thương nhỏ. 

Lạ nhỉ, mình cứ tưởng đã tránh hết mọi đòn rồi cơ mà… Nhưng có vẻ như vẫn có thứ gì đó kịp làm xước ta. Dù sao thì cũng không đáng kể, chỉ là một vết xước nhỏ mà thôi.

Dù vậy, với ta, chỉ là một vết xước nhỏ nhặt, chẳng đáng để tâm.

Thế nhưng, nhìn khuôn mặt của Cầm Linh Hoa, ta bất giác suy nghĩ.

Nếu hôm nay ta không ở đây, chuyện gì sẽ xảy ra chứ?

Thành thật mà nói, có lẽ cũng chẳng có chuyện lớn nào.

Bởi dường như bọn chúng không đủ sức để phá vỡ kết giới bên ngoài.

Nhưng điều này không khiến tâm trạng ta khá hơn. Sự căm ghét bọn chúng vẫn dâng trào trong lòng của ta.

Và tính khí nóng nảy của ta càng thúc giục ta trút cơn giận bằng cách thiêu rụi toàn bộ bọn chúng bằng Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Có lẽ như vậy lại là tốt nhất.

Ta kéo nhẹ tay áo khỏi tay Cầm Linh Hoa rồi nói:

"Chỉ là một vết xước nhỏ thôi."

Vẻ mặt muội ấy lập tức chuyển thành hoài nghi, nhưng không có gì để muội hỏi thêm.

"Thôi, muội đừng lo lắng về ta nữa, làm tiếp việc muội đang làm đi."

"Ai thèm lo cho huynh chứ…!"

Ta làm ngơ tiếng hét của Cầm Linh Hoa, gõ nhẹ lên cửa lều.

– Cốc cốc.

– Ai đó?

Ngay lập tức, tiếng của Thần Y từ trong lều vọng ra.

"Là Cầm Dương Thần, ta đã từng đến đây mấy ngày trước."

– Ai cơ— À…

Cánh cửa lều mở ra ngay sau đó.

Thần Y vẫn khoác bộ y phục như lần trước ta gặp lão ta.

Khuôn mặt lão ta đầy vẻ khó chịu khi trông thấy ta, rõ ràng lão ta không mấy hoan nghênh sự hiện diện của ta ở đây.

"Ngươi đến đây làm gì vậy?"

"Mai Hoa Tiên Nhân bảo ta đưa thứ này cho ông."

Khi Thần Y rút lá thư từ Mai Hoa Tiên Nhân ra, khuôn mặt lão dần nhăn lại.

Biểu cảm ấy giống hệt như nước sôi lên khi nhiệt độ tăng cao từng chút một.

…Nghĩ lại, chẳng phải Mai Hoa Tiên Nhân sai ta đi vì chính người cũng không muốn tự đối mặt với Thần Y sao?

‘…Chắc chắn là như thế rồi.’

Thần Y không thể trút giận lên ta, nên lão ta chỉ biết hậm hực chậc lưỡi, nhét lá thư vào túi áo.

"Đạo Hoa, cái tên chết tiệt ấy, nhất định sẽ bị đày xuống địa ngục sau khi chết mà thôi."

"…"

Lão có thể buông lời như vậy với chưởng môn của mình sao…

Dẫu sao, nhiệm vụ ta được giao cũng đã hoàn thành, và ta định chuẩn bị quay về.

"Ngươi định đi đâu vậy?"

"Hả?"

Bất ngờ thay, Thần Y lại ngăn ta rời đi.

Lão ta ngăn mình làm gì khi vừa rồi còn tỏ vẻ muốn đuổi mình đi ngay lập tức chứ?

Chợt ta nhớ đến vết xước mà Cầm Linh Hoa đã chỉ ra trên đường đến đây.

Chẳng lẽ lão giữ ta lại vì chuyện đó?

"…Chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà…"

"Nhỏ cái khỉ gì! Ngươi định nói dối một thầy thuốc sao?"

"Không, thật đấy, chỉ cần nhổ ít nước bọt là khỏi mà."

"Ngươi là cái loại điên khùng nào lại nghĩ nhổ nước bọt lên vết thương? Ta thật ghét cái đám suốt ngày chỉ biết luyện võ mà chẳng hiểu cái quái gì cả!"

"Đ-Đợi đã…!"

"Đừng để lão già này phải phí sức, ta bảo là vào trong ngay."

Ta lo rằng nếu dùng sức mạnh để gạt tay lão ra, có khi lão ta sẽ bị thương mất, nên ta không dám hành động khinh suất.

Thế là ta buộc phải bước vào lều theo ý lão ta.

***

Tại Hắc Dạ Điện, trong phòng chi hội trưởng:

– Bịch! Bịch!

Bạch Xung liên tục đập đầu xuống vũng máu trên nền đất cứng.

Phía đối diện, Dư Hiền Trích chỉ lặng lẽ quan sát hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Năm người cùng đi với Bạch Xung đều đã chết, còn hắn, dù trở về được, nay lại không thể sử dụng cánh tay trái.

Dư Hiền Trích không nhịn được mà hỏi:

"Vậy, rốt cuộc kẻ đó là ai?"

"…Thần không rõ… Là một gương mặt xa lạ."

"Mới sao? Hừm, ta hiểu rồi."

– Rắc!

– Răng rắc!

"Ughh!"

Cùng với lời nói của Dư Hiền Trích, áp lực trong không khí bất ngờ đè xuống, khiến Bạch Xung ho sặc máu.

"Ngươi đang muốn nói với ta rằng tất cả đều chết dưới tay một tên vô danh, còn ngươi là kẻ duy nhất sống sót ư?"

"Thần… Thật sự xin lỗi—"

"Đồ khốn kiếp! Ngươi đang giỡn mặt với ta sao!?"

Dư Hiền Trích vung thanh kiếm khổng lồ của hắn, lập tức chặt đứt cánh tay bị thương của Bạch Xung.

"Aaaahhh!"

"Ngươi nghĩ ta phái ngươi đi chỉ để xảy ra chuyện này à?"

"Ưghhh…!"

"Ta đã nghĩ rằng nếu đưa một kẻ có vẻ thông minh vào nhóm thì mọi việc sẽ suôn sẻ hơn. Nhưng ai ngờ ngươi lại trở về thế này, khiến ta thất vọng đến mức muốn vứt ngươi đi cho xong!"

"…Thần… xin lỗi… Chi hội trưởng…"

– Phụt!

Dư Hiền Trích nhổ một bãi nước bọt ngay cạnh Bạch Xung.

Hắc Dạ Điện đã vốn thiếu nhân lực, nay hầu hết những kẻ được cử đi do thám đều bị giết.

Bởi một tên tiểu tử không rõ lai lịch…

Bạch Xung đã kể với Dư Hiền Trích rằng tên tiểu tử đó là một võ giả sử dụng Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Trong số các võ giả, hiếm ai tinh thông Hỏa Diễm Cầm Luân Công, bởi môn này đòi hỏi sự khổ luyện vô cùng gian khổ.

Rốt cuộc thì, con quái vật ấy từ đâu chui ra?

Tệ hơn nữa, tên này còn biết rõ danh tính của chúng là người Hắc Dạ Điện.

Dư Hiền Trích nắm lấy vai bị chặt đứt của Bạch Xung, trầm giọng nói:

"Bạch Xung."

"Vâng…"

"Ngươi muốn sống sót, đúng không?"

"…Vâng… Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, thưa Chi hội trưởng."

"Ta cố ý chặt cánh tay tàn phế của ngươi đi, thật là nhân từ quá phải không?"

Nhìn cánh tay vừa bị chặt bởi thanh kiếm khổng lồ, Bạch Xung cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng, nhưng hắn ta chỉ có thể gượng cười đầy miễn cưỡng và đau đớn.

"V-Vâng… Thần thật sự cảm kích trước lòng nhân từ của ngài."

"Tốt lắm."

Dư Hiền Trích vỗ nhẹ vào má hắn, vẻ mặt lạnh lẽo.

Hắn muốn cắt phăng đầu Bạch Xung và treo lên tường, nhưng trong chi hội này, không ai có trí óc nhanh nhạy như Bạch Xung.

Vậy nên hắn nghĩ có lẽ nên giữ lại đôi chân để Bạch Xung chỉ còn khả năng nói chuyện.

"Ngươi cần bao nhiêu ngày để thu thập thông tin?"

Bạch Xung run rẩy đáp:

"…Thần sẽ lấy được thông tin trong vòng 4 ngày."

"4 ngày? Vậy ngươi cũng sẽ mang cả tin tức về Thần Y chứ?"

"…Vâng! Thàn sẽ mang mọi thứ về."

"Ta thích tinh thần đó, làm tốt vào nhé?"

Dư Hiền Trích đứng dậy, quay người đi, lấy từ túi ra một viên dược bằng khí, to bằng đầu ngón tay, rồi ném cho Bạch Xung.

"4 ngày, đủ dùng rồi đấy."

Bạch Xung rùng mình khi thấy viên dược đó.

những võ giả thuộc chi nhánh của Hắc Dạ Điện đều bị khống chế bởi một loại "cấm chú" (錮) tồn tại bên trong cơ thể.

Nếu không uống thuốc giải kịp thời, cấm chú này sẽ phát tác, nội tạng bên trong sẽ tan rữa, và cái chết sẽ đến trong đau đớn tột cùng.

…Chết tiệt.

Bạch Xung nghiến chặt răng, nỗi căm phẫn và tuyệt vọng dâng trào trong lòng.

Bây giờ, hắn ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải hoàn thành nhiệm vụ trong 4 ngày, bằng mọi giá.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương