Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 73: Chỉ Là Một Vết Xước Nhỏ (2)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 73: Chỉ Là Một Vết Xước Nhỏ (2) 

[Dịch giả: Kim Anh

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

Ngày mới của Cầm Linh Hoa bắt đầu từ lúc bình minh chưa ló dạng.

Cũng như những nhân sĩ võ lâm khác của phái Hoa Sơn, nàng ấy không đợi ánh nắng đầu tiên chạm đến mặt đất.

Thay vào đó, nàng ấy thức dậy sớm hơn một chút, để chờ mặt trời nhô lên từ chân trời.

Khoác lên người bộ y phục chỉnh tề, nàng ấy bước đi nhẹ nhàng, cố gắng không làm phiền giấc ngủ của ân sư.

Thông thường, buổi sáng của nàng ấy hoặc là dành cho việc vào rừng luyện tập, hoặc làm một số việc vặt,

Nhưng hôm nay, nàng ấy phải xuống chợ.

Thần Y đã giao nhiệm vụ cho nàng ấy.

Cầm Linh Hoa được dặn mua một số dược liệu, nên nàng ấy mang theo đồng tiền bạc được trao cho mà rảo bước xuống phố chợ.

Thường thì, nếu một tiểu cô nương đi mua dược liệu, họ sẽ bị các cửa tiệm bán hàng kém chất lượng, hoặc đôi khi không bán gì cả.

Nhưng điều đó không xảy ra với nàng ấy, bởi nàng ấy khoác trên mình y phục của phái Hoa Sơn.

Không ai trong thành Hoa Âm dám làm điều mờ ám với người thuộc phái Hoa Sơn, môn phái uy nghiêm tọa lạc ngay trên núi.

Có lẽ Thần Y đã tận dụng điều  này.

Cầm Linh Hoa nhìn tờ giấy liệt kê những dược liệu cần mua, được trao bởi Thần Y, rồi nhanh chóng hoàn thành việc mua sắm.

‘…Mùi vị này đắng thật đấy.’

Nàng ấy rời khỏi tiệm thuốc, trên tay là chiếc hộp chứa các dược liệu bên trong.

Khi bước ra ngoài, nàng ấy trông thấy nhiều quầy hàng bày bán đủ loại đồ ăn, mùi thơm ngào ngạt khơi dậy sự thèm muốn được nếm thử.

Dẫu bước chân có chậm lại đôi chút vì bị lôi cuốn, nhưng điều đó vẫn không khiến nàng ấy dừng hẳn.

Đối với nàng ấy, ân sư quan trọng hơn rất nhiều so với cám dỗ của thức ăn.

"Phải mau trở về thôi…!"

Sư phụ đã thức dậy chưa nhỉ?

Cầm Linh Hoa nhận thấy rằng sư phụ càng lúc càng ngủ nhiều hơn, sức khỏe dần trở nên suy yếu.

Nàng ấy lo lắng rằng người vẫn còn đang say giấc.

Thoáng chốc, nàng ấy tự hỏi liệu bữa ăn đã được chuẩn bị xong chưa khi nàng ấy trở về căn lều nhỏ.

Cầm Linh Hoa cảm thấy có chút phiền lòng khi phải dành phần lớn thời gian trong ngày bên cạnh tôn tử của Thần Y vì nhiều lý do bất đắc dĩ.

Nhưng điều khiến nàng ấy ngạc nhiên chính là… y lại rất giỏi nấu ăn.

Nàng ấy không biết y là người như thế nào, nhưng y có vẻ thông minh, nhanh nhẹn trong việc hoàn thành công việc… Điều đó khiến nàng ấy không khỏi thầm ấn tượng.

‘…Ta cũng phải trở nên như vậy mới được.’

Nàng ấy nghĩ như thế, bởi nàng ấy muốn mình trở nên hữu ích hơn đối với sư phụ, học thêm nhiều kỹ năng khác nhau để phụng sự người.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, bước chân nàng ấy đột ngột dừng lại…

–Bà ấy sẽ không qua khỏi năm nay.

Lời nói của Thần Y bất chợt vang lên trong đầu Cầm Linh Hoa.

– Tách.

Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má nàng ấy.

Nàng ấy nhanh chóng đưa tay lau đi những dòng lệ đã vô tình tuôn trào.

Nàng ấy không muốn làm sư phụ lo lắng… vì sư phụ luôn biết mỗi khi nàng ấy khóc. Dù nàng ấy  cố gắng che giấu cảm xúc đến thế nào, sư phụ vẫn luôn nhận ra. 

Dù nàng ấy có dùng cách nào che giấu, cũng không bao giờ có thể giấu được bà ấy lâu.

Nhưng dẫu vậy, việc ngăn những giọt nước mắt lại chưa bao giờ dễ dàng.

Một khi đập nước đã vỡ, dòng chảy cuồn cuộn chẳng thể nào cản nổi.

Đó là lý do Cầm Linh Hoa ghét khóc.

Nàng ấy tiếp tục lau đi những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài trên má, trong lòng thầm nghĩ:

‘…Nếu như sư phụ ra đi…’

Nàng ấy tự hỏi, khi sư phụ qua đời, nàng ấy sẽ còn lại điều gì trong cuộc đời này.

Không gì cả… Nàng ấy sẽ chẳng còn lại gì cả.

Cầm Linh Hoa chắc chắn về điều đó.

Gia đình ư?

‘Mình ghét từ đó…’

Chỉ một từ ấy thôi cũng đủ khiến nàng ấy co rúm lại trong nỗi sợ hãi sâu thẳm.

Đến tận bây giờ, Cầm Linh Hoa vẫn còn nhớ rõ cái đêm tối tăm kinh hoàng ấy.

Một ký ức vừa mờ ảo vừa sắc nét… thứ mà nàng ấy không bao giờ có thể quên được.

Đó là ngày không còn ánh sáng nào tồn tại,

Là tiếng khóc của mẫu thân, hòa cùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm của phụ thân khi nhìn xuống.

Là hình ảnh Cầm Dương Thần quỳ gối trên mặt đất…

Cầm Linh Hoa không thể quên ký ức ấy.

Bởi đó là khoảnh khắc cuối cùng của mẫu thân nàng ấy… ngày mà tất cả mọi thứ trong cuộc đời nàng ấy đều sụp đổ.

Nhưng còn phái Hoa Sơn thì sao?

Nàng ấy chỉ biết lắc đầu, bởi chính nàng ấy cũng chẳng rõ mình nên nghĩ gì về điều ấy.

Cầm Linh Hoa luôn tỏ ra khó chịu mỗi khi có ai đó tìm cách tiếp cận mình.

Hơn thế, nàng ấy vốn là một đệ tử nhập môn muộn, nhưng bằng cách nào đó lại trở thành đệ tử đời thứ hai, khiến nàng ấy khó lòng hòa nhập với những đệ tử đời thứ ba.

Nàng ấy tự hỏi, liệu phái Hoa Sơn có cho phép nàng ấy ở lại khi sư phụ không còn nữa không.

Và ngay cả khi được ở lại, nàng ấy bâng quơ suy nghĩ, liệu bản thân có thể chịu đựng nổi hay không.

Cầm Linh Hoa vẫn không ngừng lau đi những giọt nước mắt, dẫu chúng chẳng hề có dấu hiệu dừng lại.

Cuối cùng, nàng ấy cũng đến gần căn lều nhỏ.

Nàng ấy nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, cố tỏ ra bình thường nhất có thể.

Bởi nàng ấy tin rằng đó là điều ít nhất nàng ấy có thể làm với tư cách một đệ tử.

Khi đã chuẩn bị sẵn sàng trong tâm trí, nàng ấy cất bước tiến tới… và lập tức biến mất hoàn toàn…

Tựa như làn khói hòa tan ngay vào không khí…

Hiện tượng đó khiến mấy gã đàn ông đang âm thầm quan sát nàng ấy không khỏi bối rối mà lên tiếng:

"…Ả ta đi đâu rồi?"

"Chẳng lẽ ả ta phát hiện ra chúng ta ư?"

"Ngươi nghĩ một tiểu cô nương trông còn chưa làm nổi võ giả nhị lưu lại có thể nhận ra chúng ta sao? Thà nói Mai Hoa Tiên Nhân biến thành ả ta còn đáng tin hơn."

"Im lặng mà lo tìm kiếm đi, ta nghĩ cuối cùng chúng ta cũng tìm được thứ gì đó rồi."

Một người đàn ông thấp bé, trên đầu đội khăn đen, bắt đầu lục soát khu vực mà Cầm Linh Hoa vừa biến mất.

Dù không thấy có gì đặc biệt, nhưng hắn ta cảm giác nơi này có điều gì đó không ổn.

Phải chăng đây là… kết giới?

Hắn ta thầm nghĩ vì sao lại có người thiết lập thứ như vậy giữa rừng núi, rồi đưa tay ra phía khu vực mà thiếu nữ vừa biến mất,

– Bịch!

"…!"

Nhưng bàn tay hắn ta bị bật ngược lại, dường như vừa chạm phải một bức tường vô hình.

Lực phản chấn mạnh đến mức khiến bàn tay hắn ta tê rần, phải xoa xoa để giảm đau.

Và bức tường đó cứng đến kinh ngạc.

Người đàn ông vừa xoa bàn tay tê cứng vừa nghĩ thầm.

‘Không phải kết giới sao?’

Có vẻ như bề ngoài được ngụy trang bằng một chút kết giới để trở nên vô hình, nhưng bản chất thực sự là một loại kết giới ngăn chặn.

Một kết giới chứa đựng lượng lớn chân khí.

"…Chẳng lẽ đây là do Mai Hoa Tiên Nhân thiết lập?"

Có thể là người khác đã tạo ra nó, nhưng người duy nhất hắn ta nghĩ tới, đủ khả năng dựng lên kết giới quanh nơi này, chỉ có thể là Mai Hoa Tiên Nhân.

Ngay cả tên chi hội trưởng quái vật của hắn ta cũng không thể thiết lập một kết giới như vậy.

"Có vẻ như chúng ta đã có manh mối rồi…"

Hắn ta tự hỏi liệu người mà hắn ta đang tìm kiếm có thực sự ở trong kết giới này không.

‘Trước tiên, phải báo việc này cho chi hội trưởng đã.’

Hắn ta không đủ khả năng để phá vỡ kết giới này, mà nếu làm liều, thì ắt sẽ bị người của phái Hoa Sơn bắt giữ ngay tại đây.

"Chúng ta rút lui thôi."

Người đàn ông vừa dứt lời thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói đầy thất vọng:

"Chưa gì đã quay về sao…?"

Giọng nói ấy kèm theo tiếng nghiến răng ken két, thể hiện rõ sự bất mãn và khó chịu với quyết định đó.

Tên đội khăn đen thừa hiểu rằng gã lợn trong nhóm mình chỉ thất vọng vì thiếu nữ nọ vừa biến mất trong không gian trống không kia.

"Có vấn đề gì sao, Đỗ Tốn?"

"…Thiếu nữ chúng ta vừa thấy ấy. Nó đẹp lắm, hay là trước khi rút quân về, chúng ta nếm thử nó một chút được không, đại ca?"

Nghe những lời thốt ra từ miệng Đỗ Tốn, người đội khăn đen không khỏi cau mày, cảm giác buồn nôn hiện rõ trên khuôn mặt.

"Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gây rắc rối ở đây. Ngươi thực sự nghiêm túc với mấy lời đó sao?"

Dẫu bị quở trách, Đỗ Tốn vẫn chỉ lè lưỡi một cách thất vọng, không hề bận tâm đến lời nói của đại ca hắn ta.

"…Nhưng lâu rồi ta chưa được nếm trải cảm giác đó… và chắc đại ca cũng sẽ thích mà, phải không?"

"Ngậm miệng lại ngay! Ngươi nghĩ chuyện này là thú vui gì sao? Con bé ấy còn chưa trưởng thành nữa, tỉnh lại đi, đồ khốn!"

"Nhưng nó mặc y phục của phái Hoa Sơn. Nếu mang nó về trình lên chi hội trưởng, chẳng phải đại ca sẽ được khen thưởng sao?"

"Nó chỉ là một đứa trẻ, mang nó về thì được cái quái gì…! Mẹ kiếp, để yên cho bọn trẻ đi!"

"Đúng vậy, để yên cho bọn trẻ."

"Được rồi, vậy quay lại công việc chính nào—"

Lời nói của người đội khăn đen đột ngột bị cắt ngang.

Cùng lúc đó, tất cả những kẻ đang lảng vảng quanh khu vực kết giới đều đứng sững lại.

Bởi một giọng nói hoàn toàn mới lạ vang lên, chen vào cuộc trò chuyện của chúng.

Không chút do dự, gã đội khăn đen lập tức rút kiếm, vung mạnh về phía phát ra giọng nói kia.

– Xoẹt!

Kiếm của hắn ta chém ra đầy uy lực, nhưng chỉ cắt trúng vào khoảng không.

Hắn ta chắc chắn rằng mình cảm nhận được một sự hiện diện của ai ở đó, không thể nhầm lẫn được.

– Rắc!

"Ughh…!"

Tiếng xương gãy vang lên cùng với âm thanh rên rỉ đầy đau đớn của Đỗ Tốn.

Người đội khăn đen quay phắt lại, thấy thân hình khổng lồ của Đỗ Tốn từ từ đổ xuống mặt đất.

Hắn ta không to lớn bằng chi hội trưởng, nhưng vẫn là một gã có ngoại hình đồ sộ hiếm thấy.

– Rầm!

Thân hình vạm vỡ ấy ngã xuống, phát ra âm thanh vang vọng khắp khu rừng tĩnh lặng.

Cổ hắn ta bị vặn xoắn đến mức bất kỳ ai nhìn thấy cũng biết rằng hắn ta đã chết.

"Ngươi là ai…?"

Gã đội khăn đen lên tiếng hỏi.

Hắn ta trông thấy một thiếu niên đứng sau thi thể của Đỗ Tốn.

Mái tóc đen của hắn lấm tấm sắc đỏ, nhưng đôi mắt lại đỏ rực như máu vừa chảy ra.

Bộ y phục đỏ cùng dáng đứng vững chãi của hắn đã nói rõ rằng hắn là một võ giả.

Thiếu niên ấy liếc nhìn gã.

Và đáp lại bằng giọng nói lạnh lẽo, đầy sát khí:

"Sắp chết thì các ngươi cần biết tên ta làm gì hả, lũ cặn bã?"

Lời nguyền rủa vừa dứt, một luồng Xích Nội Khí bùng lên từ thân thể cậu thiếu niên, lập tức nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Khu rừng tĩnh lặng và yên bình tức khắc biến thành một chiến trường khốc liệt.

– Bùng!

Ngay lập tức, ngọn lửa dữ dội và hoang dã lan tràn khắp khu vực.

Tên Bạch Xung không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Hắn là ai vậy? Thiếu niên quái vật điên rồ từ đâu bỗng xuất hiện thế này?

Hắn ta vốn chỉ ra ngoài để thăm dò, nào ngờ lại gặp phải một cảnh tượng như thế này.

Bạch Xung tin rằng mình đã làm mọi cách để tránh bị người của phái Hoa Sơn phát hiện… Nhưng hắn ta lại không ngờ sẽ đụng độ phải một quái vật đội lốt người như thế này.

Ánh mắt hắn ta lướt qua thi thể của Đỗ Tốn.

Ngoại trừ chiếc cổ vặn xoắn đến mức quái dị, trên thân thể đồ sộ kia chẳng hề có vết thương nào khác.

Dẫu vậy, rõ ràng tất cả mọi thứ đã xảy ra trong tích tắc.

‘Hắn không hề do dự khi giết người.’

Không đời nào một tiểu tử ở độ tuổi như vậy lại có thể ra tay dứt khoát và tàn nhẫn đến thế. 

Hơn nữa, hắn chỉ dùng tay không mà đã biến dạng một thi thể thành cảnh tượng kinh hãi như vậy. 

Vậy làm thế quái nào hắn có thể ra tay như vậy khi trông còn chưa tới hai mươi tuổi chứ?

‘Chưa kể…’

– Bùng!

"Mẹ kiếp…!"

Bạch Xung chỉ vừa kịp né những luồng lửa đang càn quét, dùng thanh kiếm trong tay để cản lại.

Hắn ta tự hỏi, ngọn lửa điên cuồng này rốt cuộc là thứ gì.

‘Hỏa Diễm Cầm Luân Công ư? Nhưng không phải ở Thiểm Tây chẳng ai có thể sử dụng hỏa công ở mức độ như thế này sao…!’

Trong ngọn lửa hoang dại và dữ dội ấy, Bạch Xung nhận ra điều gì đó.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để hắn ta hiểu rằng thiếu niên kia hoàn toàn kiểm soát được ngọn lửa cuồng loạn và tất cả những gì nó thiêu đốt.

Điều đó đồng nghĩa với việc hắn đã đạt đến cảnh giới mà hầu hết mọi người cả đời cũng không chạm tới được.

Và với Bạch Xung, kẻ đã vượt qua cảnh giới của một võ giả nhất lưu bình thường, điều này có nghĩa hắn ta hoàn toàn bất lực trước cậu ta.

‘Phải chăng đây là con quái vật đội lốt người?’

Bạch Xung nghiến chặt nắm tay, lòng ngập tràn suy nghĩ ấy.

"Aaaahhhhh!"

Một kẻ trong nhóm của hắn ta bị thiếu niên kia túm lấy tóc, nhấc bổng lên bằng một tay.

Bàn tay quái vật kia bốc cháy, ngọn lửa thiêu sống nạn nhân ngay trước mắt tất cả.

"…Aaaahhhhh!"

Tiếng gào thét của kẻ bị thiêu sống vang vọng khắp khu rừng, nhưng ánh mắt lạnh lùng vô cảm của cậu thiếu niên chưa từng đổi thay từ lúc đặt chân đến đây.

"Ta vừa phạm một sai lầm nhỏ."

Thiếu niên chậm rãi lên tiếng.

Nghe thấy giọng hắn, Bạch Xung chỉ cảm thấy da thịt mình nổi gai ốc.

Như thể hắn ta đang chìm trong một vực sâu thăm thẳm không lối thoát.

Đó là cảm giác mà Bạch Xung nhận thấy.

"Ta nên giết tên đó bằng cách thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn ta trước. Nhưng đã lâu rồi ta mới giết người, nên nhất thời sơ suất."

Một thiếu niên nhỏ bé lại có thể hành xử như thể quen thuộc với chuyện này đến vậy sao?

Hơn nữa, những lời nói và hành động tàn nhẫn ấy lại một cách kỳ lạ phù hợp với hắn.

Bạch Xung, cố gắng giấu đi mồ hôi lạnh đang túa ra, lắp bắp hỏi:

"…Ngươi… Ngươi rốt cuộc là cái quái gì?"

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Dẫu ta có nói, thì các ngươi—đám ruồi nhặng—có thể làm được gì cơ chứ?"

"Ngươi… có biết chúng ta là ai không?"

"Rõ ràng là thuộc hạ của lão ma đầu Hắc Dạ Điện chứ gì."

"…!"

Nghe những lời ấy từ miệng thiếu niên, Bạch Xung lập tức đứng sững lại.

"Sao mà ngươi biết được chứ…"

Thiếu niên khẽ nhếch môi cười, từng bước tiến lại gần Bạch Xung.

Ngọn lửa vẫn không hề giảm đi sức nóng thiêu đốt, và thiếu niên kia, trên đường tiến đến, lại giết thêm một người nữa.

"Kyaahhhhh!"

Tiếng hét thảm khốc lại vang lên.

"Giờ, ta cũng có một điều muốn hỏi."

– Hỏa!

Trong mắt Bạch Xung, thiếu niên ấy trông chẳng khác nào hiện thân của lửa hơn là một con người.

Hiện thân sống động của hỏa diễm ấy tiếp tục từng bước tiến lại gần hắn ta, cất lời:

"Ta không biết nhiều về các ngươi, nhưng ta phát hiện một điều thú vị."

Bạch Xung cảm thấy thế giới xung quanh như đang tan chảy dần.

Sao một con người lại có thể mang dáng vẻ như thế này?

Nỗi sợ hãi hắn ta cảm nhận được hoàn toàn khác với thứ hắn ta từng trải qua từ chi hội trưởng.

Dẫu cả hai đều là nỗi sợ, nhưng mức độ khác biệt hoàn toàn.

Bạch Xung tự hỏi trong đầu, rốt cuộc mình đang đối đầu với thứ gì.

Khi ấy, ngọn lửa quanh hắn chạm vào cánh tay hắn ta.

"…Ưmpph…!"

Hắn ta không thể hét lên, dù đang tận mắt chứng kiến cánh tay mình bị thiêu cháy thành tro bụi, bởi nỗi sợ hãi ghê gớm đang bao trùm lấy hắn ta.

Hắn ta chỉ có thể cố gắng lùi lại, tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng này.

Ngọn lửa như cất tiếng nói, ánh mắt ghim chặt lấy hắn ta:

"Tại sao các ngươi…"

Đôi mắt đỏ rực tựa máu tỏa ra sát khí kinh hoàng.

"Trong cơ thể lại mang khí tức ma khí?"

Câu hỏi của thiếu niên, hòa cùng mùi khét lẹt của da thịt bị thiêu cháy, khiến Bạch Xung cứng họng.

Hắn ta không tài nào đáp lại được.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương