Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 59: Kiếm Long Gục Ngã (2)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 59: Kiếm Long Gục Ngã (2) 

[Dịch giả: Kim Anh

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

‘Thiên tài’.

Những người đại diện cho phẩm chất ấy đã trở nên phổ biến khi chúng ta bước vào Thế Hệ Lưu Tinh.

Từ ngữ này tự thân nó đã quá rõ ràng.

Thiên tài là những cá nhân vượt trội hơn rất nhiều so với đồng môn của mình về mọi phương diện.

Họ là những kẻ chỉ cần cầm lấy thanh kiếm là có thể nhanh chóng phá vỡ từng bức tường chặn đứng con đường tiến đến cảnh giới võ học thượng thừa.

Không có thế hệ nào lại thiếu vắng một thiên tài.

Ví dụ, các Thiên Tôn là ba bậc kỳ tài của thời đại họ,

Thất Thiết và Tam Quyền là mười đại cao thủ thế giới, cũng không hề thiếu tầm vóc để được gọi là thiên tài.

Dù một thiên tài có cố gắng che giấu tài năng của mình đến đâu, nó vẫn sẽ tìm cách bộc lộ.

Ngay cả khi họ không muốn phô trương tài năng, thế gian chỉ cần nhìn vào động tác của họ cũng đủ để nhận ra điều ấy.

Đó là sự thật hiển nhiên, không thay đổi dẫu thời gian có trôi qua bao lâu.

Và giờ đây, thế hệ này có Ngũ Long và Tam Phượng.

Những kỳ tài trẻ tuổi này là những ngôi sao của thời đại; tất cả đều xứng đáng được xưng hô, ca tụng là “thiên tài”.

Hoàn hảo từ lúc sinh ra.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là họ không nỗ lực để hoàn thiện bản thân.

Nó chỉ có nghĩa rằng nỗ lực của họ mang lại kết quả vượt xa so với nỗ lực của một người bình thường.

Ta có thể nhận thấy điều ấy rõ ràng trong Kiếm Long đang đứng trước mặt ta, đặc điểm của một thiên tài.

Hắn là ‘Hoa Mai Kiếm Khách’ trẻ tuổi nhất đồng thời là thiên tài xuất sắc nhất của phái Hoa Sơn. Ta không thể tưởng tượng nổi trọng lượng của hai danh hiệu ấy lớn lao đến nhường nào.

Chỉ những người sinh ra với tài năng vượt bậc và đạt đến một cảnh giới nhất định mới có thể đủ tư cách mang danh hiệu Hoa Mai Kiếm Khách.

Đó chính là ý nghĩa của việc có thể sử dụng khí hoa mai và khiến thanh kiếm của mình nở rộ hoa mai.

Đó là điều có nghĩa là đã thức tỉnh nghệ thuật của phái Hoa Sơn.

Và Vĩnh Phong, người chưa đến tuổi đôi mươi — trong khi vẫn chỉ là đệ tử thế hệ thứ ba — đã đạt đến cảnh giới đó, cho thấy tài năng thiên bẩm của hắn đáng sợ đến nhường nào.

Vậy mà chính Vĩnh Phong ấy,

– Bốp!

Lại đang bị một thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều đẩy lùi.

“Ughhhh!”

Thần Hiền không thể nào tin vào những gì mình đang chứng kiến.

Sức nóng phát ra từ thiếu niên đó khiến ông ta khó mà thở nổi, và đôi mắt ông ta mở to khi nhìn thấy những cánh hoa mai của Vĩnh Phong bị ngọn lửa rực cháy mà thiếu niên ấy tạo ra nuốt chửng và thiêu rụi.

Đây không chỉ đơn giản là vấn đề sử dụng nội khí một cách hiệu quả nhất, hay định vị cơ thể ở một tư thế nhất định.

Không, đây rõ ràng là sự chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh.

…Một thiếu niên nhỏ bé sao lại có thể mạnh đến thế?

Cầm Dương Thần của Cầm gia.

Hắn vẫn chưa phải là cái tên nổi tiếng khắp thiên hạ; thậm chí còn chưa có danh hiệu.

Thần Hiền biết về Cầm gia.

Đó là gia tộc của một đại võ sư, Hổ Chiến Sĩ, và cũng là nơi sinh ra Kiếm Phượng Hoàng, người được xem là thiên tài vĩ đại nhất của thế hệ này.

Và cũng là gia tộc của sư muội hắn.

Vậy nên Thần Hiền biết đôi chút về gia tộc này.

Việc thiếu niên ấy chia sẻ dòng máu của Hổ Chiến Sĩ và Kiếm Phượng Hoàng khiến ông ta không mấy ngạc nhiên.

Tuy nhiên, với thực lực mạnh mẽ đến như vậy thì quả thật vượt ngoài mong đợi.

Hỏa diễm công pháp vốn cực kỳ khó kiểm soát.

Đó là một kỹ năng võ học mang tính hủy diệt đến mức đôi khi người thi triển nó không thể chịu đựng nổi sức mạnh bùng nổ của chính mình.

Do khí trở nên hoang dại, nó cũng gây tổn hại nặng nề lên cơ thể người sử dụng.

Dù kỹ năng này mang đến sự tàn phá và sức mạnh lớn hơn so với các kỹ năng khác nhờ vào sự bùng nổ của nó, nhưng việc thành thạo nó đòi hỏi công phu lớn và gây gánh nặng trong việc đạt đến các cảnh giới cao hơn vì nó dần dần hủy hoại thân thể võ giả.

Nhưng còn thiếu niên trước mặt ông ta thì sao?

Mồ hôi lạnh chảy dọc cằm của Thần Hiền.

Chỉ riêng việc thiếu niên này có thể phát ra nội khí áp chế cả khu vực xung quanh đã là điều đáng khâm phục, nhưng khi nghĩ đến việc hắn có thể không gây tổn hại gì trong khi sử dụng một kỹ năng hủy diệt như vậy…

Điều đó chỉ có nghĩa rằng hắn đã hoàn toàn kiểm soát được hỏa diễm công pháp của mình.

Vĩnh Phong dốc sức tránh né những ngọn lửa bao trùm, nhưng không hề dễ dàng vì Cầm Dương Thần không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho hắn lùi bước.

Một trong những yếu tố quan trọng nhất trong trận đấu chính là khoảng cách giữa hai đối thủ.

Điều này đặc biệt quan trọng trong trận đấu khi một bên là kiếm khách và bên kia sử dụng quyền pháp.

Đây là cuộc đụng độ giữa hai nguyên tắc;

Kẻ dùng quyền pháp muốn rút ngắn khoảng cách càng nhiều càng tốt,

Trong khi kiếm khách lại muốn duy trì khoảng cách càng xa càng tốt.

Và Cầm Dương Thần không hề cho Vĩnh Phong đạt được khoảng cách ấy.

Hắn hiểu rất rõ cách đối phó với một kiếm khách.

Vĩnh Phong nghiến răng, dồn nội khí vào đôi chân rồi bất ngờ lao thẳng tới.

Kẻ liên tục bị đẩy lùi bởi Cầm Dương Thần giờ đây lại chuyển sang tấn công.

Dù gấp rút, nhưng kiếm pháp của Vĩnh Phong vẫn giữ được vẻ tao nhã.

Nhát kiếm của hắn vừa chính xác, vừa nặng nề nhưng cũng đầy tốc độ và uy lực.

Kiếm pháp của Hoa Sơn mang nhiều biến hóa phức tạp, cần ít nhất vài năm luyện tập mới thành thục.

Nhưng Vĩnh Phong đã có thể lĩnh hội những chiêu thức ấy ngay sau khi lần đầu nhìn thấy chúng.

Đó là ngày mà mọi người thừa nhận rằng Vĩnh Phong là kỳ tài xuất sắc nhất của phái Hoa Sơn.

Đầu kiếm của hắn nhẹ nhàng mà sắc bén, và với mỗi bước chân Vĩnh Phong bước tới, một dấu hoa mai lại hiện ra trên mặt đất hắn dẫm qua.

Mai Hoa Ấn.

Có một cảnh giới nhất định mà các võ giả của Hoa Sơn phải đạt tới để hình thành dấu hoa mai mỗi khi họ chạm đất.

Đó cũng là tiêu chuẩn để trở thành một Hoa Mai Kiếm Khách, và là biểu tượng của việc trở thành một võ giả chân chính của phái Hoa Sơn.

Thần Hiền khẽ gật đầu khi thấy dấu ấn hoa mai xuất hiện.

Có thể trông như thể Vĩnh Phong đang bị Cầm Dương Thần đẩy lùi bởi ngọn lửa dữ dội, nhưng hắn đã tìm lại được thế cân bằng và bắt đầu phản công.

Những nhát kiếm của hắn tạo nên hình ảnh của vô số đóa hoa mai.

Những cánh hoa mai giờ đây áp chế ngọn lửa bừng bừng đã từng đẩy lùi Vĩnh Phong.

Kiếm pháp tinh hoa của phái Hoa Sơn đang được thể hiện một cách tuyệt mỹ qua tay Vĩnh Phong.

Động tác của hắn thật thanh nhã, khí lực trong kiếm của hắn thật sắc bén, và những đóa hoa mai nở rộ theo từng nhát kiếm.

Thật là như kỳ vọng.

Để chiến thắng Long Kiếm là—

“Ưghhh!!!”

Hả…?!

Đôi mắt Thần Hiền mở to.

Đó là vì tiếng hét bật ra từ miệng của Vĩnh Phong.

Đột nhiên, hắn thấy nắm đấm của Cầm Dương Thần cắm sâu vào xương sườn của Vĩnh Phong.

Thần Hiền cố gắng dồn thêm nội khí vào mắt để tăng cường tầm nhìn, nhưng những ngọn lửa đã chắn ngang và khiến ông ta không thể nhìn rõ qua chúng.

Điều này có nghĩa rằng, Thần Hiền, một đệ tử thế hệ thứ hai của phái Hoa Sơn, đang chật vật để nhìn thấu ngọn lửa được tạo ra bởi một thiếu niên tuổi đời còn rất trẻ.

…Nội khí của cậu ta phải đậm đặc đến mức nào mới có thể tạo thành cảnh tượng như vậy chứ?

Thoạt đầu, Thần Hiền nghĩ rằng ngọn lửa kia bị ép xuống bởi những đóa hoa mai nở rộ do Vĩnh Phong tạo ra, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra rằng suy nghĩ ấy của mình hoàn toàn sai lầm.

Không phải ngọn lửa bị áp chế bởi hoa mai liên tục nở rộ, mà chính là ngọn lửa cuồng bạo đang tung hoành khắp nơi ấy đã cố ý bị thu nhỏ lại.

Diện tích bao phủ của ngọn lửa giờ đây đã thu hẹp hơn, nhưng sức mạnh của nó lại trở nên đậm đặc và mãnh liệt hơn gấp bội.

Những đóa hoa mai đang từ từ bị thiêu rụi.

Rồi đột nhiên, có thứ gì đó phóng ra từ màn lửa bừng cháy.

Đó chính là thanh kiếm gỗ mà Vĩnh Phong đã sử dụng trong trận đấu này.

– Bốp!

“Ugh!”

Ngay sau đó, chính Vĩnh Phong cũng bị hất văng khỏi ngọn lửa, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất và dừng lại, Vĩnh Phong rên rỉ và cố gắng cử động cơ thể.

– Vút!

Ngọn lửa bao phủ cả khu vực từ từ thu nhỏ lại, cho đến khi chỉ còn lại một vòng lửa xoay quanh thân hình của Cầm Dương Thần giờ đã hiện rõ.

Do đã đứng giữa sức nóng suốt một thời gian dài, khói bốc lên từ cơ thể hắn như những làn hơi mỏng.

Những đóa hoa chuẩn bị nở quanh hắn nhanh chóng bị ngọn lửa hủy diệt nuốt chửng và thiêu rụi.

Cảnh tượng ấy cho thấy rằng một đóa hoa vừa nở từ thân cây sẽ trở nên vô lực khi đối diện với sức mạnh của ngọn lửa.

Những hoa mai của Vĩnh Phong thậm chí chưa kịp nở đã bị thiêu thành tro bụi.

Đối diện với Vĩnh Phong, kẻ đang rên rỉ nhìn về phía thân hình rực cháy của Cầm Dương Thần, ánh mắt hắn lộ rõ sự pha trộn của muôn vàn cảm xúc: từ sợ hãi, hoang mang cho đến cả sự nghi hoặc.

“Chậc chậc.”

Một tiếng chậc lưỡi vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng xung quanh.

Vĩnh Phong, kẻ đang nhìn Cầm Dương Thần với ánh mắt run rẩy, cuối cùng không chịu nổi nữa mà quay đầu đi.

Thần Hiền không biết vì sao Vĩnh Phong lại có biểu hiện như vậy, nên ông ta không còn cách nào khác ngoài quay ánh mắt về phía Cầm Dương Thần để hiểu nguyên nhân hành động của đệ tử của mình.

Và rồi, hắn nhận ra lý do vì sao Vĩnh Phong lại tránh nhìn Cầm Dương Thần.

Trong đôi mắt của Cầm Dương Thần khi nhìn xuống Vĩnh Phong,

Là sự thất vọng tràn trề, rõ ràng đến mức ai cũng có thể thấy được.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Có rất nhiều điểm mạnh có thể liệt kê khi nói về những cá nhân tài năng,

Nhưng, không thể tránh khỏi rằng họ cũng có những điểm yếu.

Dù họ có tài năng đến đâu, họ cũng cần nhiều hơn chỉ tài năng; nếu không, rồi một ngày nào đó họ sẽ đối diện với một bức tường không thể vượt qua.

Và bởi những bức tường trước đó quá dễ dàng để họ vượt qua, khi họ đối diện với một bức tường thực sự mà họ không thể vượt qua như những lần trước, họ thường sẽ lựa chọn từ bỏ.

Vĩnh Phong là một thiên tài; điều đó không ai có thể phủ nhận.

Ta còn chắc chắn về điều đó hơn bất kỳ ai, bởi ta từng chứng kiến đỉnh cao mà hắn đạt tới trong kiếp trước.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể vượt qua được bức tường ấy.

Về mặt tài năng thiên phú, hắn ngang tầm với Cầm Huy Bích, thậm chí có phần vượt trội hơn.

Và ngay cả bây giờ, trong kiếp sống này, điều đó vẫn là sự thật.

Không phải ai cũng có thể trở thành Hoa Mai Kiếm Khách. Đó là một cảnh giới, một tiêu chuẩn, chỉ đạt được qua vô số khổ luyện và ngộ đạo.

Điều đó có nghĩa là, ít nhất, hắn đã là một võ giả hàng nhất.

Hắn là một võ giả hàng nhất khi chưa tới tuổi đôi mươi.

Vậy nên, dễ hiểu vì sao hắn lại tự tin vào bản thân đến vậy.

「Lời này phát ra từ ngươi lại càng buồn cười hơn.」

Ta là một ngoại lệ trong việc này, nhờ có sự giúp đỡ từ những kỳ tích, bao gồm cả việc bí ẩn như tái sinh.

Tất nhiên, chẳng ai biết về điều đó, kể cả Lão Tín.

Dù sao đi nữa, thiên tài thường rất tự phụ, và điều đó là tất yếu.

Cầm Thiết Diệc, Nam Cung Thiên Tuấn, và thậm chí Cầm Huy Bích.

Bọn họ đều khác biệt so với người thường, vượt trội hơn hầu hết mọi mặt, và sự ưu việt đó dễ dàng khiến họ tự cao.

Nhưng đó cũng chính là liều độc dược lớn nhất cho họ.

Vĩnh Phong, với tư cách là một con người, không hề xấu.

Hắn biết tôn trọng và có chút lý trí mà phần lớn thiên tài khác thiếu vắng.

Hắn có thể để cảm xúc chi phối do còn trẻ, nhưng có lẽ điều đó sẽ được sửa đổi khi trưởng thành.

Tuy nhiên, ngay cả Vĩnh Phong cũng tự cao vì tài năng của mình.

Và chính vì thế, cuối cùng hắn đã đối diện với bức tường không thể vượt qua… và rồi đã chọn cách từ bỏ.

Đó là điều đã xảy ra trong kiếp trước.

“Ngươi đang làm gì đấy?”

Trước câu hỏi đầy áp lực của ta, vai của Vĩnh Phong khẽ run lên.

“Sao ngươi không nhặt kiếm lên lần nữa?”

Ta nhìn thanh kiếm gỗ nằm phẳng trên mặt đất.

Hắn có thể khiến hoa mai nở rộ từ kiếm của mình,

Nhưng đó chỉ là sự nở rộ rỗng tuếch, thiếu đi sự dày đặc của nội khí.

Điều đó có nghĩa là hắn chưa học được bao lâu.

「…Đúng là một quái vật.」

Đó có lẽ là lý do lớn nhất khiến Vĩnh Phong bại trận lúc này.

「Ngươi nói nghe dễ dàng đấy. Ngươi nghĩ có thể dùng một thanh kiếm yếu như vậy mà phá được sơ hở và tấn công sao?」

Điều đó đương nhiên không dễ dàng, vì nó đòi hỏi hắn không được để tâm sợ hãi chi phối ngay từ đầu.

Đây là vấn đề về kinh nghiệm hơn là tài năng.

Kinh nghiệm chỉ có thể đạt được khi phải đương đầu trên chiến trường, đối diện với hàng loạt kẻ địch và những đòn tấn công không ngừng dồn dập.

Ta chậm rãi tiến tới gần Vĩnh Phong.

Đôi mắt của hắn vẫn hiện rõ vẻ nghi hoặc về kết quả trận đấu.

Tại sao mỗi thiên tài đều mang ánh mắt như vậy khi ta đánh bại họ trong một trận đấu?

“Ngươi khăng khăng muốn tỉ thí, vậy nên ta đã rất kỳ vọng… nhưng ngươi làm ta thất vọng, Vĩnh Phong thiếu gia.”

…Kỳ vọng cái khỉ gì cơ chứ.

Ta cảm thấy muốn nôn mửa vì những lời nói dối trơ trẽn của mình.

Cách để vượt qua sự kiêu ngạo của bản thân thực ra rất đơn giản.

Nếu họ không thể tự mình vượt qua, sẽ cần có người khác đánh bại sự kiêu ngạo ấy.

Khi họ nhận ra rằng luôn có người khác vượt trội hơn mình, họ sẽ tự khắc học được bài học.

Tất nhiên, trong quá trình ấy, họ sẽ rơi vào tuyệt vọng và phải quyết định sẽ đắm chìm trong đó, phớt lờ nó, sống tiếp với lòng kiêu hãnh… hay cắn răng đứng dậy lần nữa.

Ta sẽ thích hơn nếu Nam Cung Phí Nga đấu với hắn thay vì ta.

Nhưng bởi vì nàng ta giận dỗi mà trở nên bướng bỉnh…

「Thực ra ngươi cũng không cần tự mình đấu với cậu ta.」

Sao giờ lão mới nói điều này khi mà từ đầu lão đã muốn ta làm vậy chứ?

「Ngươi là kẻ đã tự nguyện vì cảm giác áy náy đối với Hoa Sơn. Ta vẫn tò mò vì sao ngươi lại có cảm giác ấy.」

Lão đã nói sẽ không hỏi đến cơ mà?

「…Ngươi đúng là tên mục nát vô liêm sỉ, ngươi biết không?」

Nam Cung Thiên Tuấn là kẻ chọn sống với lòng kiêu hãnh của mình.

Nhưng Vĩnh Phong thì lại khác biệt hẳn.

Dù lớn lên được gọi là thiên tài suốt cuộc đời tại Hoa Sơn, hắn vẫn không quá sa đọa.

Vĩnh Phong đang nằm trên mặt đất, cố gắng đứng dậy.

Hắn nhặt thanh kiếm gỗ bên cạnh mình.

Rồi Vĩnh Phong tập tễnh đứng vào tư thế.

Đó là dấu hiệu của sự bại trận.

“Ta đã thua rồi…”

Khác với những người khác, hắn không viện bất kì cái cớ nào cho thất bại của mình.

Hắn chỉ thừa nhận bại trận với giọng nói yếu ớt, mỏi mệt.

Hắn quả thật sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

Ta phân vân liệu có nên nói gì thêm, nhưng rồi nghĩ rằng hắn cũng sẽ khó mà nói gì thêm nữa, nên ta biểu thị hành động tương tự và quay lưng lại.

Như vậy cũng đã là đủ rồi.

「Có lẽ do dáng vẻ ngươi mà thế này cũng hợp với ngươi nhỉ?」

Lão nhận ra là lão đang nói nhảm đúng không, Lão Tín?

「Dĩ nhiên, ta đang nói nhảm đấy, tiểu tử. Ngươi nghĩ ta khen ngươi à?」

. . .

Ta không biết Vĩnh Phong sẽ nghĩ gì về chuyện này, nhưng ta cảm thấy rất sảng khoái vì đã lâu rồi mới có một trận đấu.

Họ sẽ tự thu dọn tàn cuộc, nên ta định đi ngủ… hoặc là ta chỉ nghĩ thế mà thôi.

Nam Cung Phí Nga chặn đường ta, nhìn ta một lúc rồi cất tiếng nói lớn.

“Giờ hãy làm với ta đi.”

…Làm cái gì cơ, cô ta bị điên rồi à?

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương