Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 58: Kiếm Long Gục Ngã (1)
Chương 58: Kiếm Long Gục Ngã (1)
[Dịch giả: Kim Anh
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
『Ngay bây giờ luôn ư?』
Vĩnh Phong gật đầu khi nghe câu hỏi của ta, khiến lông mày ta nhíu lại.
Ta có thể hiểu được việc hắn cảm thấy đôi chút thất vọng vì chúng ta chưa thể hoàn tất trận đấu lúc trước, nhưng nhìn sao đi nữa, ý định của hắn giờ đây dường như không còn thuần khiết như ban đầu.
Cậu ta thực sự tệ trong việc che giấu cảm xúc, nhỉ.
Với cách bộc lộ quá trực tiếp và thành thật với cảm xúc của mình, ta cảm thấy nên gọi hắn là một người ngây thơ mới phải.
[Không, chỉ là cậu ta chưa trưởng thành thôi.]
Ta khẽ ho một tiếng khi nghe lời nhận xét của Lão Tín.
Ta thật bất ngờ khi chính lão lại thốt ra câu đó.
Một người từng là Chưởng môn của Hoa Sơn lại nói xấu chính đệ tử trong môn phái
của mình sao?
[Bây giờ ngươi coi ta là Thần Kiếm Hoa Sơn hàng thật giá thật rồi à?]
Lão Tín cười khẩy trước câu nói của ta.
「Sự thành thật với cảm xúc chẳng mang lại lợi ích gì trên cõi đời này cả. Dù ngươi vẫn còn trẻ, ta tin rằng ngươi cũng hiểu phần nào ý của ta.」
‘Phần nào’ thôi sao?
Ta hiểu hơn bất kỳ ai về điều mà lão ta đang nói.
Dù sao thì, điều đó cũng chẳng khó nhận ra đối với bất kỳ ai từng sống trong giới võ lâm này.
Vì thế, ta cũng nhận ra rằng Vĩnh Phong hẳn đã được chiều chuộng từ nhỏ.
[Không phải lúc nào cũng đúng khi giấu giếm trẻ nhỏ những chuyện như vậy.
Thêm nữa, với những đứa trẻ tài năng như cậu ta, đáng lẽ họ phải nghiêm
khắc hơn.]
Ngạc nhiên thật, Lão Tín lại có vẻ thất vọng.
Ta đã nghĩ rằng một người từng trải qua chiến tranh như lão phải có quan điểm
khắc nghiệt hơn trong việc nuôi dạy lứa trẻ so với thế hệ hiện tại.
[Nhưng cũng không thể trách được. Với nhan sắc như thế kia, ai mà không bị
mê hoặc cơ chứ, dù cho có tu luyện khắc khổ đến cỡ nào.]
Ta liếc nhìn Nam Cung Phí Nga khi nghe Lão Tín nói.
Mái tóc trắng điểm sắc xanh của nàng ta càng thêm lung linh dưới ánh trăng huyền ảo.
Ánh lửa trại trước mặt nhẹ nhàng chiếu rọi, khiến khuôn mặt nàng ta hiện lên rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Nàng ta thực sự là một mỹ nhân.
Khác với Vy Tuyết Nga, người vẫn còn nét ngây thơ với đôi má bầu bĩnh, Nam Cung Phí Nga đã hoàn toàn trưởng thành. Vẻ đẹp của nàng ta khiến ta tự hỏi, liệu con người có
thể đạt đến mức đẹp một cách hoàn mỹ như thế này sao?
Như ta đã từng nghĩ ở kiếp trước, chỉ riêng vẻ đẹp của nàng ta thôi cũng đủ để khiến nàng ta nổi danh không chỉ ở An Huy mà còn trên khắp cõi thiên hạ.
Vậy mà thực tế lại hoàn toàn trái ngược, dù cả tài năng kiếm thuật phi phàm của nàng ta cũng không thay đổi được điều đó.
Phải chăng đây cũng là do Nam Cung gia đã che giấu nàng ta?
Dù sao đi nữa, ta cũng có thể phần nào hiểu được hành động của Vĩnh Phong.
「Điều làm ta kinh ngạc hơn chính là việc ngươi không cảm thấy gì về việc cô ấy là hôn thê của ngươi đấy.」
Ta nhếch môi trước lời của Lão Tín, bởi vì…
Ta cũng không khác gì.
Nam Cung Phí Nga đúng là rất đẹp ngay lúc này, nhưng nhan sắc của nàng chẳng thể nào
so sánh với hình ảnh “Ma Hậu Kiếm” trong ký ức của ta.
Khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ Ma Kiếm giống như một màn sương mờ ảo, đầy mộng mị.
Thậm chí, ngay cả những ma nhân điên loạn nhất khi nhìn thấy Ma Kiếm cũng phải
ngừng lại.
Nhưng dẫu vậy… vẫn có lý do khác khiến ta cảm thấy không thoải mái với nàng ta.
Ma Kiếm vốn nổi tiếng vì tính bạo lực hơn hẳn so với các ma nhân khác.
Ngay cả Quỷ Kiếm, một kẻ thích tắm máu và luôn ham mê bạo lực, cũng phải tránh
xa “Ma Hậu Kiếm”.
Khi nàng ta chiến đấu với chính gia tộc mình,
Khi nàng ta tham gia vào những trận chiến lớn,
Và khi nàng ta đối đầu với cả các ma nhân khác.
Ma Kiếm trong ký ức của ta dường như luôn chất chứa một lòng hận thù mãnh liệt
với nhân loại.
Cách nàng ta chiến đấu cực kỳ tàn nhẫn.
Nàng ta không chỉ nhắm đến việc giết chết kẻ thù mà còn cố gắng mang đến cho chúng
cái chết đau đớn nhất có thể.
Để đưa ra một ví dụ, ta đã từng thấy nàng cắt đứt cả hạ bộ của kẻ địch giữa trận chiến.
Và điều đó không chỉ xảy ra một lần.
Đến mức mà chính Thiên Ma cũng phải đích thân nhắc nhở nàng ta tiết chế lại.
Dĩ nhiên, nàng ta chẳng bao giờ nghe lời.
Thử nghĩ xem, loại ma nhân nào lại dám phớt lờ lời răn dạy từ chính Thiên Ma chứ?
Con điên đó…
Điều đáng sợ nhất là, dù làm gì đi chăng nữa, nàng ta cũng không bao giờ để lộ sát khí cả.
Còn điều gì khác kinh hoàng hơn thế không?
Ta nhớ lại những lúc nàng ta đi gây rắc rối khắp nơi, và ta toàn phải đi dọn dẹp hậu
quả. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến ta nhức đầu.
[...Ngươi đang nghĩ gì mà lại khiến ta cảm thấy khó chịu thế này?]
Không có gì đâu.
Nhưng nếu phải chỉ ra một điều, thì đó là Nam Cung Phí Nga ở kiếp này hoàn toàn
khác biệt so với Ma Kiếm trong ký ức của ta.
Ít nhất thì, đó là điều ta đang cố tự nhủ.
Nam Cung Phí Nga ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt ta khi nàng ta nhận ra ánh nhìn
của ta hướng về phía mình.
Nàng ta trông rất giống Ma Kiếm, nhưng lại mang một khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Cứ như thể họ là hai con người khác nhau vậy.
Nam Cung Phí Nga trước mặt ta trông rất… trống rỗng và mờ nhạt, giống như một
bông tuyết sẽ tan biến ngay khi ta chạm tay vào.
Ta tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến nàng ta trở nên bạo lực đến vậy ở kiếp trước.
Và rồi, như bị cuốn theo dòng suy nghĩ, ta không thể cưỡng lại sự tò mò về quá khứ
của Nam Cung Phí Nga mà ta luôn cố né tránh.
『Thiếu gia.』
Tiếng gọi của Vĩnh Phong kéo ta ra khỏi suy nghĩ miên man.
『Sao vậy?』
Sao cậu ta lại gọi–Ồ, phải rồi… là trận đấu.
Ta nhìn lại Vĩnh Phong và hỏi:
『Có vẻ cậu bị thương ở lưng từ lúc nãy, cậu có chắc là ổn không?』
『Một vết thương nhỏ như này chẳng ảnh hưởng gì đâu.』
Ta hiểu rằng hắn có ý chí kiên cường, nhưng có vẻ như hắn đã để cho cảm xúc
của mình lấn át nhiều rồi.
Những người của phái Hoa Sơn đang quan sát từ xa cũng bắt đầu tiến lại khi thấy biểu hiện thất vọng của Vĩnh Phong.
Ta nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi nói.
『Được thôi.』
[Hả?]
Không chỉ Lão Tín mà tất cả những người xung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên trước
câu trả lời của ta.
Nó thật sự bất ngờ đến vậy sao?
[Ngươi đã nghĩ đến việc từ chối trận đấu cho đến tận bây giờ, điều gì đã khiến
ngươi thay đổi ý định?]
...Cũng chẳng có gì to tát đâu.
Thực ra, không có điều gì quá to tát khiến ta thay đổi ý định.
Như Lão Tín đã nói, ta không hề có ý định chấp nhận trận đấu này lúc ban đầu,
nhưng nhìn vào Vĩnh Phong, ta lại cảm thấy có chút tội nghiệp cho hắn.
Lão Tín bật cười.
[Ngươi đang cố gắng che giấu nó, nhưng ngươi thực sự không giỏi nói dối nhỉ.]
Ông có thể phớt lờ nó đi được không?
[Ta sẽ làm vậy, vì đó không phải là việc của ta. Nhưng ta vẫn tò mò, tại sao một
đứa trẻ như ngươi, có vẻ trẻ hơn cả thằng nhóc kia, lại cảm thấy tội lỗi với Hoa
Sơn đến vậy chứ.]
Ta không thể để Lão Tín biết lý do thực sự.
Bởi vì ta đã chấp nhận lời thách đấu của Vĩnh Phong, những người của phái Hoa
Sơn, đang định đến quở trách hắn, phải dừng bước một cáchlúng túng.
Dù vậy, nhìn ngọn lửa hừng hực trong mắt Thần Hiền, việc Vĩnh Phong bị trách phạt dường như là không tránh khỏi.
Khi ta đứng dậy để chuẩn bị theo hắn, một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay ta.
Đó là Nam Cung Phí Nga.
Ta cố rút tay ra, nhưng tay nàng ta lại nắm quá chặt…
“Nam Cung tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”
“Chàng… sẽ đấu sao?”
“…Phải, như cô thấy đấy.”
Đôi mắt Nam Cung Phí Nga mở to trước câu trả lời của ta.
Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng ta kinh ngạc như vậy.
nàng ta nói:
『...Thế còn ta thì sao?』
『Oh...』
Giọng nói của Nam Cung Phí Nga lộ rõ vẻ thất vọng.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự quan trọng với nàng ta đến vậy sao?
『...Cô có muốn đấu với Vĩnh Phong thay ta không?』
Lúc chấp nhận trận đấu này, ta đã có một mục tiêu trong đầu.
Nhưng giờ nhìn lại, ta nghĩ sẽ không sao nếu Nam Cung Phí Nga thay ta đấu trận này.
Không hiểu sao, khi nghe ta nói vậy, ánh mắt của Vĩnh Phong liền sáng rực lên.
『Ta cũng không ngại điều đó đâu!』
『Không.』
Lời từ chối nhanh chóng của Nam Cung Phí Nga như một gáo nước lạnh dội thẳng vào
đầu Vĩnh Phong. Chất giọng lạnh lùng của nàng ta khiến ta không khỏi ngạc nhiên.
Vì câu trả lời đó, mặt Vĩnh Phong lập tức tái nhợt, như thể lời từ chối của nàng ta đã
gây ra cho hắn một vết thương nội tâm chí mạng.
Một kẻ cuồng tỉ thí với kiếm khách lại đi từ chối đấu tay đôi với Kiếm Long ư…?
Trong khi ta thậm chí không phải là kiếm khách.
Tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khi Nam Cung Phí Nga khẽ quay đầu đi.
Nàng ta… đang dỗi sao?
Nàng ta thật sự…?
Nàng ta thật sự dỗi chỉ vì ta không đấu với nàng ta ư?
[Ngươi là đồ cẩu khốn kiếp.]
Lão Tín buông lời mắng mỏ, như thể lão đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi.
Đó là câu lăng mạ xúc phạm khó nghe đứng thứ hai mà lão từng gọi ta, chỉ sau câu chửi ta là “bọ ngựa” mà thôi.
Những người Đạo gia thật sự có thể nói lời lẽ cay độc như vậy à…?
[Dù sao ta cũng đã chết rồi, ai quan tâm cơ chứ. Ngươi cũng nên bỏ cái suy
nghĩ định kiến đó đi.]
Vậy giờ lại là lỗi của ta sao?
[Đúng vậy. Ngươi biết rằng có một vị sư từng suýt bị đuổi khỏi chùa vì bị phát
hiện ăn vụng thịt không? Vậy việc đạo sĩ biết chửi rủa chút đỉnh thì có gì là lạ chứ?]
Ta thật sự không cần biết điều đó...
Quá khứ đen tối của một nhân vật từng lưu danh thiên cổ…
Thật khó tin khi những lời này lại phát ra từ hồn ma của cựu chưởng môn phái Hoa Sơn.
Không muốn nghĩ ngợi thêm về chuyện này, ta chuyển sự chú ý vào Vĩnh Phong.
“Thiếu gia, ngài có thể đấu không?”
Ánh sáng trong mắt Vĩnh Phong trở lại đôi chút khi nghe ta hỏi.
“Được, tất nhiên ta có thể rồi. Ta sẽ đấu.”
Không hiểu vì sao, lần này hắn trông có vẻ hăng hái hơn trước. Hắn này phiền phức hơn ta tưởng nhiều.
[Khi đã bị lòng ghen tuông làm cho mờ mắt, ngươi sẽ chẳng thể nhìn thấy gì khác
cả.]
Tôi không thể phủ nhận lời nói của Lão Tín.
Đây có lẽ là điều có lý nhất mà lão ta từng nói từ trước đến giờ.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
–Rắc.
Tiếng cành cây gãy răng rắc vang lên dưới chân mình.
Ta vừa giẫm lên một cành cây khô nằm trên mặt đất. Dù đang giữa mùa hè, nhưng
khi trời đã về khuya, ta không còn cảm thấy cái nóng bức bối nữa, nhờ cơn gió mát
lạnh thổi qua.
Chúng ta đứng đối diện nhau, giữ một khoảng cách vừa đủ, và ở giữa, Thần Hiền
đứng đó, giống như lần trước.
Trên khuôn mặt của Thần Hiền hiện rõ sự giận dữ đối với Vĩnh Phong, nhưng ta
không chắc Vĩnh Phong có để ý hay không—
À, hóa ra hắn có để ý. Vĩnh Phong đang cố tình lảng tránh ánh mắt của Thần Hiền,
như thể hắn biết rằng sau khi trận đấu kết thúc, cơn thịnh nộ của Thần Hiền sẽ giáng
xuống đầu hắn không chút khoan nhượng.
Chúng ta im lặng nhìn nhau một lúc, và ta nhận ra biểu cảm của Vĩnh Phong có chút khác biệt so với trước đó.
“…Ta xin lỗi vì hành động của mình,” Vĩnh Phong khẽ nói.
Giọng hắn nhỏ nhẹ như tiếng chuột rúc, trái ngược hoàn toàn với sự hùng hổ ban đầu.
Ta cảm thấy tò mò khi nghe lời xin lỗi đột ngột đó.
“Tại sao đột nhiên lại xin lỗi?”
“...Ta đã được dạy rằng không nên để cảm xúc chi phối dẫn đến những hành động
nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng có vẻ như ta lại làm bẽ mặt mình một lần nữa.”
Có phải hắn đã thức tỉnh nhờ làn gió lạnh không? Dù sao thì, việc hắn nhận ra điều
này nhanh chóng như vậy cũng là một điều tốt.
[Ít ra thì cậu ta không phải là hạng người tệ hại nhất.]
Ông nghĩ vậy à?
[Cậu ta có thể tự nhìn nhận và đánh giá bản thân một cách khách quan. Đây là
điều rất quan trọng đối với một võ giả.]
Quả thật, Vĩnh Phong vẫn sống đúng với cội nguồn của mình, vốn xuất thân là một hậu duệ của môn phái Đạo giáo.
Dẫu vậy, tôi vẫn thấy Vĩnh Phong lâu lâu lại liếc trộm Nam Cung Phí Nga.
Khoan đã, Vy Tuyết Nga đâu rồi nhỉ? Lẽ ra nàng ấy phải ở bên cạnh Nam Cung Phí Nga,
nhưng giờ tôi lại không thấy nàng ấy đâu cả.
Chắc nàng ấy lại đang đi chơi đâu đó rồi.
[Cũng dễ hiểu thôi, một thanh niên trẻ tuổi lại dễ bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của nữ nhân âu cũng là lẽ thường tình mà thôi.]
Sao ông tự dưng lại đi bênh vực cậu ta thế? Nói cho ông biết, tôi còn trẻ hơn cả Vĩnh Phong đấy.
[E hèm... Ta phải bảo vệ danh dự cho đệ tử môn phái của mình chứ. Với lại, ta thấy ngươi có thể trẻ hơn về mặt thể xác, nhưng tâm hồn của ngươi lại không
hề giống một đứa trẻ chút nào.]
Ta không đáp lại lời của Lão Tín.
Ta sẽ cảm thấy rất tội lỗi nếu ta nói dối về tuổi thật của mình.
Sau khi đã dãn gân cốt, Thần Hiền ra hiệu:
“Bắt đầu.”
Tôi đã tưởng rằng ngay khi trận đấu bắt đầu, Vĩnh Phong sẽ lại lao về phía ta như trước, nhưng thay vào đó, hắn chỉ đứng im lặng quan sát ta.
[Cậu ta đã cảm nhận được nó từ lần trước.]
Trước khi bị Nam Cung Phí Nga đánh bay, hắn đã kịp chứng kiến động tác của ta trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
[Khả năng quan sát tốt đấy. Nếu tiếp tục phát triển theo hướng này, tương lai của Hoa Sơn chắc chắn sẽ nằm trong tay cậu ta.]
Lão Tín tỏ ra hài lòng và khen ngợi.
Ban đầu, ta nghĩ có lẽ lão thiên vị vì lão cũng là người của Hoa Sơn, nhưng rồi ta nhận ra rằng có lẽ lão cảm nhận rõ ý định của Vĩnh Phong vì lão ta cũng xuất thân từ môn phái này.
—Xoạt.
Một thứ gì đó rơi xuống gần Vĩnh Phong.
Thứ đó rơi chạm đất, lập tức vỡ vụn, để lộ ra hình dáng của một cánh hoa mai.
Và ngay lập tức, những cánh hoa mai bỗng chốc xuất hiện xung quanh Vĩnh Phong,
lấy hắn làm trung tâm, chúng xoáy nhẹ trong không khí như cuốn theo chiều gió.
Biến kiếm thành hoa, khiến nó nở rộ, và tạo ra Mai Hoa Khí.
Đó chính là khát vọng của mọi võ giả Hoa Sơn, cũng là cột mốc đầu tiên mà một
người luyện võ thuộc phái này phải đạt tới.
Mai Hoa Kiếm pháp.
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến Vĩnh Phong biểu diễn môn kiếm pháp này.
[...Cậu ta đã thành thạo Mai Hoa Kiếm pháp ở độ tuổi này rồi? Đúng là tài năng khủng khiếp.]
Lão Tín thốt lên, giọng đầy kinh ngạc.
Trong khi tôi đang chăm chú quan sát Vĩnh Phong, Lão Tín lại tiếp tục.
[Muốn nghe vài bí kíp để đánh bại cậu ta không?]
Ta suýt phì cười vì câu hỏi ngược đời ấy.
Chẳng phải trước đó ông vừa bảo sẽ ủng hộ người của mình sao?
[Với tình hình này, ngươi sẽ bị đánh gục trước khi đạt được mục tiêu của mình
mất.]
À, hóa ra đây mới là ý định thật sự của lão…
Lão Tín.
[Gì thế?]
Ông có thể thấy được bao nhiêu?
Ta hỏi về cảm nhận của lão khi quan sát cả ta và Vĩnh Phong.
Lão ta im lặng một hồi lâu, như đang suy ngẫm.
Liệu lão có thể nhìn thấu hết khả năng của cả hai chúng ta không?
[Ta không cảm nhận được nhiều lắm trong tình trạng hiện tại.]
Có vẻ lão không thể thấy hết mọi thứ. Ta khẽ gật đầu, coi đó là một điều tốt. Nếu
lão thực sự có thể nhìn thấu tất cả, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.
Mai Hoa Khí mà Vĩnh Phong tỏa ra dần bao trùm không gian xung quanh ta. Mặc
dù bên ngoài trông như một cảnh tượng thơ mộng, dịu dàng, nhưng bên trong, ta có
thể cảm nhận được sự sắc bén của nó, tựa như hàng ngàn lưỡi kiếm vô hình đang
chĩa thẳng về phía mình.
Việc cậu ta có thể giải phóng một lượng Khí khổng lồ như vậy đã là ấn tượng,
nhưng điều đáng nể hơn là hắn có thể dồn hết ý chí vào nó.
Hắn quả thực không hổ danh là Kiếm Long của Hoa Sơn.
“Ta sẽ bắt đầu trước.”
“Cậu không định nhường cho kẻ yếu ra đòn trước à?”
“Tôi chưa bao giờ coi thường hay nghĩ ngài là đối thủ yếu cả, Thiếu gia.”
“…Hửm.”
Hắn khác hẳn so với những kẻ khác. Thành thật mà nói, ta cảm thấy hơi hổ thẹn
vì đã từng so sánh hắn với Cầm Thiết Diệc và Nam Cung Thiên Tuấn.
“Ta bắt đầu đây—?”
Nhưng Vĩnh Phong đột nhiên khựng lại ngay khi chuẩn bị tấn công. Ta có thể thấy
sự kinh ngạc trong đôi mắt mở to của hắn, cùng với hơi thở trở nên gấp gáp.
[C-Cái quái gì đây?]
Lão Tín cũng không giấu nổi sự sửng sốt. Thậm chí, giọng lão còn lắp bắp vì ngạc nhiên.
-Phừng-!
Ta thi triển Hỏa Diễm Cầm Luân Công, giải phóng một luồng Khí mạnh mẽ trào ra từ cơ thể mình. Thay vì tập trung nó vào một điểm, ta để dòng Khí chảy tự do ra khắp mọi
nơi.
Nhiệt độ tăng dần, như nuốt chửng mọi thứ xung quanh chúng ta. Ngọn lửa cuồng
nộ không có dấu hiệu dịu lại, lập tức nuốt chửng sạch sẽ Mai Hoa Khí còn vương lại trong không khí.
Những cánh hoa mai ấy nhanh chóng tan thành tro bụi dưới sức nóng mãnh liệt của
Hỏa Khí. Khi Khí của Vĩnh Phong đã bị thiêu rụi, Hỏa Khí của ta xoáy vòng quanh
cơ thể, như thể một cơn bão đã hoàn thành nhiệm vụ càn quét của nó.
Giờ đây, với lượng Khí đã tăng lên đáng kể, ta thậm chí còn có thể làm được những
điều mà trước đây không dám mơ đến. Ta chẳng dám thử điều gì vì sợ mình không
có đủ sức mạnh và nội khí, nhưng giờ thì mọi chuyện trở nên quá dễ dàng.
Cự Diễm Thái Luân Nha (俱炎態輪牙).
Đây không phải là một chiêu thức quá khó hay phức tạp.
Nó chỉ đơn giản là một loại công pháp cho phép ta tạo ra một bánh xe lửa bao quanh cơ
thể.
Tuy nhiên, đúng với tính chất của Hỏa Diễm Cầm Luân Công, nó có xu hướng tàn
bạo và khó kiểm soát như dã thú, nên nó tiêu tốn rất nhiều nội Khí, cũng vì vậy mà
ta ít khi sử dụng nó.
Dù bây giờ ta có thể kiểm soát nó tốt hơn, nhưng vẫn không thể duy trì quá lâu được.
[...Từ trước tới giờ, ta đã không nhận ra rằng… con quái vật thực sự lại đang đứng
ngay trước mắt mình.]
Lời khen của Lão Tín có phần hơi quá rồi.
Ban đầu, tôi còn thấy vui vì được khen, nhưng dần dần, cảm xúc đó bị thay thế bằng
sự băn khoăn và xáo trộn.
Thực sự, ta không ngờ rằng mình lại có thể tiến xa đến mức này, nhưng phải thừa
nhận rằng ta cũng có hơi phấn khích vì chuyện đó.
Vĩnh Phong đứng trước mặt tôi, rõ ràng bị sốc khi chứng kiến từng cánh hoa mai của
mình lần lượt bị ngọn lửa thiêu rụi. Hắn hoàn toàn bất lực trước sức mạnh hủy
diệt ấy.
Ngay cả Thần Hiền, người đứng bên cạnh quan sát, cũng không giấu nổi vẻ ngạc
nhiên tương tự.
“Thiếu gia Vĩnh Phong.”
Hắn giật mình khi nghe ta gọi, như thể bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn
của chính mình.
“Ta đến đây.”
Không chờ cậu ta phản ứng, tôi lập tức lao về phía Vĩnh Phong với ngọn lửa xoáy cuộn
quanh cơ thể.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, toàn bộ không gian xung quanh dường như chỉ
còn lại một màu đỏ rực, khi ngọn lửa của tôi nuốt chửng tất cả, bao gồm cả Vĩnh Phong.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook