Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 60: Kiếm Long Gục Ngã (3)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chương 60: Kiếm Long Gục Ngã (3)
[Dịch giả: Kim Anh
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
Không điều gì ở hiện tại mang lại hơi ấm cả.
Tiếng mưa rơi, ánh trăng chiếu xuống từ bầu trời đêm, làn gió khẽ lùa qua mái tóc y.
Chẳng có gì đón chào y cả.
Người nữ hỏi, khi người nam còn đang chìm trong những suy nghĩ mông lung.
"…Ngài đang khóc sao?"
"Khóc cái gì chứ, rõ ràng chỉ là mưa thôi mà."
Lời đáp thô lỗ của y chẳng thể ngăn cản bàn tay nàng vươn tới đôi má mình.
Thông thường, y đã sớm gạt đi, nhưng lần này, y lại để mặc tay nàng chạm đến, tựa như muốn giữ lấy hơi ấm cuối cùng còn sót lại.
"Ngài… thật sự không khóc."
"Có vẻ ngươi muốn ta phải khóc thì phải."
Y đã trải qua quá nhiều khổ ải.
Y tin rằng trong lòng mình chẳng còn lại chút gì để rơi nước mắt.
"…Đáng tiếc thay."
Thanh âm của nàng, lãnh đạm vô tình không mang theo chút cảm xúc nào.
Ngay cả khi tử thần đang cận kề hơn bao giờ hết, thanh âm ấy vẫn không hề đổi thay.
Y đoán rằng nàng trở nên như vậy vì đã từng lấy mạng vô số người, và trong đó, chứng kiến vô số hình ảnh của tử vong.
Nàng đã mất đi một cánh tay, và trước ngực nàng, là một lỗ hổng lớn.
Việc nàng vẫn còn sống, dù lý ra đã phải lìa đời, có lẽ nhờ vào cảnh giới cao thâm trong võ đạo.
Dẫu vậy, thời gian nàng còn lại, cũng chẳng bao nhiêu.
"Vì cớ gì ngươi làm như vậy?"
Người nam cất tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn người nữ, không cách nào hiểu nổi hành động của nàng.
Khoảnh khắc sau cùng, thanh kiếm đáng lẽ phải nhắm vào y.
Nhưng nàng, dù biết bản thân có thể sống sót, lại lao mình chắn trước y.
Y không thể hiểu.
Không, là y không muốn hiểu.
Kẻ lẽ ra phải nằm trên mặt đất lạnh lẽo kia, đáng lý phải là y.
Từ giây phút cuộc chiến nhuốm máu này bắt đầu, đó đã là định mệnh y phải đối mặt.
Thế nhưng, nàng đã phá vỡ định mệnh ấy.
Và điều đó khiến y phẫn nộ.
Đúng vậy, cơn giận trong y bùng cháy. Y tự nhủ, chính vì điều đó mà lòng y như thiêu đốt.
Người nữ từ tốn đưa tay chạm lên má y.
Tiếng mưa rơi đều đều khiến y cảm thấy buồn nôn.
"Đừng khóc."
Y định gạt bàn tay nàng ra.
Nhưng khi nắm lấy cổ tay gầy guộc ấy, y lại không thể thực hiện ý định của mình.
"…Đừng khóc."
Người nữ nhắc đi nhắc lại câu nói ấy với người nam cô độc. Nàng vẫn tiếp tục, dẫu đôi mắt đã nhắm lại từ lâu, chẳng còn thấy gì nữa.
Là sự thương cảm chăng?
Hay là tình bằng hữu?
Y không thể nào hiểu nổi bất cứ điều gì nữa.
"…Ta đã nói, ta không khóc."
"Đừng… khóc."
Mái tóc bạc ánh lam của nàng dần mất đi ánh sáng, ướt đẫm trong cơn mưa lạnh lẽo.
Tất nhiên, ánh trăng mà y căm ghét tận xương tủy… lại biến mất vào lúc y cần nó nhất.
"…Ánh trăng… vẫn còn đó chứ?"
Người nữ khẽ cất lời, giọng nàng yếu ớt.
Người nam ngước nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy những tầng mây đen dày đặc và cơn mưa lạnh buốt không ngừng đổ xuống.
Nàng yêu ánh trăng.
Nàng thường ngồi trên một tảng đá, lặng ngắm ánh trăng bạc.
Y nhớ rõ từng lần nàng nhìn trăng trong cơn mộng mị.
"…Phải, ánh trăng vẫn ở đó."
Làm sao có thể thấy ánh trăng khi mây mù và mưa gió che khuất mọi thứ?
Cả y và nàng đều hiểu rõ điều đó.
Chỉ là họ giả vờ như chẳng hề hay biết.
"…Ngươi có đang ở bên ta không?"
Nàng khẽ hỏi, giọng nói mỏng manh như sắp hòa tan vào không trung.
Y khẽ cười nhạt trước câu hỏi ngây ngô ấy.
"Ngươi chạm lên má ta rồi mà còn hỏi điều đó sao?"
Dường như, đôi môi nàng khẽ nhếch lên, tựa hồ mỉm cười trước lời đáp của y.
Nàng thật sự đã cười chăng? Y nghĩ rằng có lẽ chỉ là ảo giác.
"…Cả hai chúng ta đều ở đây, thật là tốt."
Tại sao nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm như vậy?
Y chẳng kịp hỏi câu đó.
Bởi lẽ, đó là những lời sau cuối của nàng, trước khi rời khỏi thế gian này.
Y từ từ hạ bàn tay nàng xuống.
Y hiểu rằng không thể mang theo thân thể nàng bên mình, cũng chẳng thể chôn cất.
Nàng hẳn cũng không muốn y làm điều đó, mà ngay cả y, trong hoàn cảnh hiện tại, cũng chẳng kham nổi.
"Ta tìm thấy ngươi rồi!"
Y chậm rãi quay người lại, hướng về giọng nói phát ra từ phía sau.
Hàng chục, có lẽ đến cả trăm võ giả đang đối mặt với y.
Bọn họ khoác trên mình bộ bạch y viền lam, trên ngực áo thêu hai chữ "Huyết Minh."
Dẫn đầu đoàn người là một nam tử khôi ngô tuấn tú, kẻ rút kiếm ra khỏi vỏ với phong thái ung dung.
"Xem ra ngươi chẳng chạy xa được."
Y nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt người đó, một ý chí bảo vệ chính đạo.
Điều ấy khiến y phải kiềm chế cảm giác gai người do vẻ ngoài sáng rực kia mang lại.
"…Lưu Tinh Kiếm."
Lưu Tinh, Trương Thiện Diễn. Hắn chính là người được coi là tương lai của Chính Phái.
Y chậm rãi gọi tên hắn.
Trước lời gọi ấy, chân mày của Lưu Tinh khẽ nhíu lại, nhưng chưa kịp đáp, người nữ bên cạnh hắn đã quát lên:
"Láo xược! Làm sao ngươi dám dùng cái miệng dơ bẩn của ma giáo mà gọi tên minh chủ chúng ta ư!"
Y không đáp lại nàng.
Cơn mưa đột ngột trở nên nặng hạt hơn, lạnh buốt đến tận tâm can.
"…Ta lại quên mất."
Y đưa tay xoa mặt, nét mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Đúng vậy, y lại quên mất.
Quên đi lý do vì sao y đứng ở nơi này, quên cả vai trò của mình trong vở tuồng bi ai này.
Y cứ quên đi, hết lần này đến lần khác.
"…Thiên Ma sắp phải đền tội. Mau đầu hàng đi!"
Y bật cười trước lời nói của Lưu Tinh.
Cố nén lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể.
"Giáo chủ của ta sẽ sớm bị giết ư? Kẻ nào có thể làm được điều đó chứ?"
"Thiên Ma hiện đang giao đấu với Thiên Tôn—"
"À, là Thiên Tôn sao? Vậy là các ngươi bỏ mặc Thiên Tôn đối đầu với Giáo chủ, để cả đám kéo đến đây bắt một tên vô danh tiểu tốt như ta ư?"
Nụ cười trên môi y càng lúc càng rộng, gần như biến thành điệu cười chế giễu.
Sắc mặt Lưu Tinh dần dần trở nên khó coi.
Cuối cùng, y cũng kìm nén được tiếng cười.
"Được rồi, bắt đầu thôi… hãy nghiêm túc đi, nếu không thì lại làm mọi người khó chịu thêm nữa."
Khi y tiến một bước về phía trước,
Ngọn lửa phẫn nộ đen tối trào dâng từ dưới chân y, nhanh chóng lan ra, nuốt trọn cả khu rừng nơi bọn họ đang đứng.
Mặc dù những võ giả xung quanh đều vào thế chuẩn bị giao tranh, ánh mắt y chỉ hướng về một người duy nhất—Lưu Tinh Kiếm, Trương Thiện Diễn.
Vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc của y trở lại, và y buông lời:
"Ngươi, kẻ bỉ ổi."
Đôi môi của Lưu Tinh khẽ rung động trước lời nói ấy, nhưng khuôn mặt hắn nhanh chóng bị khuất dạng khi ngọn lửa hủy diệt cuồn cuộn bủa vây quanh y và những kẻ khác.
Ngọn lửa mỗi lúc một lớn, cuối cùng đã thiêu rụi toàn bộ khu rừng, trong thoáng chốc thiêu sạch mọi thứ trong phạm vi hàng dặm.
Theo báo cáo từ Võ Lâm Minh:
"Tên ma nhân đã thoát thân. Người duy nhất sống sót sau sự kiện ấy là Lưu Tinh Kiếm, trong khi tất cả những người khác đều hóa thành tro tàn."
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
"Tỷ thí đi."
Ta khẽ ho vài tiếng trước lời đáp của Nam Cung Phí Nga.
Những ký ức bất chợt ùa về mà không hề được ta cho phép luôn là thứ khiến lòng ta buồn nôn nhất.
Tại sao? Tại sao mình lại nhớ về chuyện đó vào lúc này chứ? Làm gì có lý do gì để nó hiện ra ngay bây giờ chứ, chết tiệt!
Ta không dám nhìn vào gương mặt của Nam Cung Phí Nga, buộc phải quay đi, tránh ánh mắt nàng.
Ký ức kinh hoàng lại trỗi dậy, khiến ta cảm thấy bản thân không thể giữ nổi sự bình tĩnh nếu nhìn nàng thêm nữa.
"…Cô không thấy ta vừa mới đấu xong hay sao?"
Ta vừa hoàn thành một trận tỷ thí với Vĩnh Phong.
Chẳng phải Nam Cung Phí Nga đã chứng kiến cùng những người khác sao?
Vậy mà, tại sao cô ta lại đòi tỷ thí ngay sau đó chứ?
Trước câu hỏi của ta, đôi môi của Nam Cung Phí Nga thoáng cong lên, nàng ta phụng phịu với vẻ mặt hờn dỗi.
Nàng ta mà lại có biểu cảm như vậy sao…? Điều đó quả thực rất hiếm hoi.
Ta không thể nào tưởng tượng được nàng ta, trong ký ức kiếp trước của ta— Ma Hậu Kiếm đáng sợ, lại có thể bộc lộ ra vẻ mặt như vậy.
Mỗi khi điều này xảy ra, ta lại không khỏi cảm nhận rằng nàng ta thực sự rất khác so với ký ức của ta. Nhưng, ta cũng chẳng thể phủ nhận cảm giác lạ lùng trong lòng mỗi khi nhìn thấy nàng ta.
『Ngươi trở nên thật mâu thuẫn, lúc thế này, lúc lại thế khác, phiền phức chết đi được.』
Lời nói của ông ngày càng trở nên khắc nghiệt và cay độc hơn đấy, lão Tín.
『Hừm.』
Có phải do ông đang giận vì người trong môn phái của ông vừa bị đánh bại, mặc dù chính ông là người đã muốn ta giao đấu với cậu ta?
Không thể nào, chắc lão ta không nhỏ nhen đến mức ấy đâu, đúng không?
『…Ngươi đúng là đồ vô lại.』
…Xem ra ta đoán đúng rồi.
Nhưng dù sao ông ta vẫn là người của Hoa Sơn, khi vẫn giữ trong lòng sự thiên vị dành cho môn phái của mình.
[Chuyện đó chẳng liên quan. Chăm sóc cho đệ tử là trọng trách của chưởng môn hiện tại, không phải của ta.]
Vậy sao ông lại giận chứ?
[…Ta chỉ cảm thấy thất vọng khi thấy cậu ta bị hạ gục ngay cả khi đã thi triển
kiếm pháp Mai Hoa thôi. Ngày xưa, ta đâu có như vậy...!]
…Ý ông là sao–
[Lũ trẻ bây giờ, haizz... Đúng là chẳng biết sử dụng kỹ thuật cho đúng cách… Không được cái tích sự gì cả...]
Ta quyết định không để ý tới lời lão ta nữa.
Quay sang Nam Cung Phí Nga, ta cất lời:
"Cô làm vậy là vì còn giận chuyện ta từ chối lời thách đấu của cô sao?"
Có lẽ nàng ta cứng đầu như vậy vì ta đã chọn đấu với Vĩnh Phong thay vì nàng ta.
Xem ra ta đoán đúng rồi, vì đôi mắt của Nam Cung Phí Nga khẽ dao động khi ta nhắc đến điều đó.
"…Ta không hờn dỗi."
Nhưng giọng nàng lại khẽ run.
"Nhìn cô giống hờn dỗi lắm."
"Ta… không có mà."
"Thật sao? Cô chắc chứ?"
Vậy thì tại sao cô lại né tránh ánh mắt ta? Cô luôn có thể biểu hiện nhiều cảm xúc đến vậy sao?
Phải chăng vì nàng ta còn quá trẻ, hay vốn dĩ nàng ta đã như vậy, điều đó ta cũng không rõ.
Nhưng có một điều về Nam Cung Phí Nga khiến ta không khỏi tò mò—ánh mắt nàng ta luôn né tránh ta.
"Nam Cung tiểu thư."
"…Hửm?"
"Cô có thích trăng không?"
Nam Cung Phí Nga nghiêng đầu trước câu hỏi của ta.
Hành động ấy cũng dễ hiểu thôi, vì quả thật câu hỏi này quá đỗi ngẫu nhiên.
Có lẽ nàng ta phải suy nghĩ đôi chút, ánh mắt đảo qua đảo lại trước khi trả lời:
"Chắc là… không thích lắm?"
Ta khẽ cười nhạt trước lời đáp của nàng.
"Vậy ra cô không thích trăng à."
Ta ngỡ từng nghe nàng nói rằng nàng ta thích ánh trăng.
Có lẽ, chỉ là ta tưởng tượng mà thôi.
"…?"
Nam Cung Phí Nga, với vẻ mặt khó hiểu, nhìn ta khi ta lẩm bẩm điều gì đó.
"Về trận tỷ thí… Lần sau chúng ta sẽ đấu nhé."
"…!"
Đôi mắt của Nam Cung Phí Nga mở to, lộ rõ vẻ kinh ngạc trước lời nói của ta.
Nàng ta ngạc nhiên đến vậy sao khi nghe ta nói rằng chúng ta sẽ đấu vào lần tới ư?
"…Chàng sẽ đấu với ta sao?"
"Nhưng chỉ khi nào cô nói chuyện với ta một cách kính cẩn."
"Thiếu gia?"
"…Thôi bỏ đi, cô cứ làm gì cô muốn cũng được."
Ta thực sự đành chịu thua nàng ta.
Thói quen này của nàng ta, có lẽ không thể nào thay đổi được, dù ta cố gắng đến đâu.
Lúc này, ta đã tiêu hao quá nhiều Nội công, cảm giác mệt mỏi như len lỏi vào tận xương tủy.
Dẫu ta có kiềm chế một chút, thứ kỹ thuật thô ráp ấy vốn chẳng phải để duy trì lâu dài. Chắc chắn rằng cơ thể ta sẽ gánh chịu hậu quả không bao lâu nữa.
Ta dự đoán, lát nữa đây, khi nằm xuống, sẽ chẳng khác gì đang chịu đựng cơn đau hành hạ.
『Hy vọng ngươi sẽ bị bóng đè.』
Ông thật sự không muốn hành xử đúng tuổi của mình sao? Sao ông trẻ con thế? Làm sao một linh hồn lại cầu cho kẻ gánh thân xác mình bị bóng đè được chứ?
『Ta trẻ con ư!? Tiểu tử sao ngươi dám…!』
Đầu ta bỗng dưng đau nhức bởi tiếng gào thét không ngừng của lão già trong tâm trí.
Khi ta đang ôm đầu cố trấn tĩnh, Nam Cung Phí Nga bước đến gần.
"Chàng làm sao vậy?"
"Chỉ là… đầu ta—"
Nhưng ngay lúc đó, bàn tay của Nam Cung Phí Nga bất chợt chạm vào má ta.
Khoảnh khắc ấy, ký ức từ trước đó chồng lấp lên thực tại, hòa quyện vào lời nàng ta nói lúc này.
"Nóng quá…"
『Đừng khóc.』
Một cảm giác bất an dâng tràn trong lòng, khiến ta theo phản xạ gạt phăng tay của Nam Cung Phí Nga.
"…?"
Nam Cung Phí Nga nhìn bàn tay bị ta hất đi, rồi lại nhìn bàn tay ta—bàn tay vừa thẳng thừng từ chối sự chạm vào của nàng ta.
Ánh mắt ấy đong đầy nét ngơ ngác, như không hiểu được chuyện vừa xảy ra.
Ta đã lỡ hành động quá nóng nảy với Nam Cung Phí Nga.
Khẽ ho một tiếng để che giấu sự lúng túng, ta vội vàng lên tiếng xin lỗi.
"Ta xin lỗi, chỉ là ta hơi bất ngờ thôi."
[Ngươi còn chẳng biết tận hưởng những thứ được trời ban cho, thật chẳng đáng mặt.]
Nam Cung Phí Nga khẽ gật đầu trước lời xin lỗi của ta.
Dường như nàng ta muốn nói rằng nàng ta không sao.
"Vậy thì… lần tới. Hẹn gặp lại."
Nàng khe khẽ nói, rồi quay người rời đi.
Phải chăng chỉ là cảm giác của ta, hay tiếng bước chân nàng nghe có vẻ nhẹ nhõm hơn đôi chút?
Khi ta còn mải nhìn bóng dáng nàng ta, lão Shin trong đầu bỗng lên tiếng.
『Ngươi vốn không muốn đấu, cớ sao ngươi lại thay đổi ý định vậy?』
Ta đã nói khi nào rằng ta không muốn chứ?
『Từ trước khi ngươi hứa hẹn tỷ thí lần sau, trong lòng ngươi vẫn còn do dự—』
Chỉ là nàng ta thật sự rất mong muốn, nên ta đáp ứng mong muốn ấy thôi.
『Phải rồi. Nhưng nếu có cơ hội đấu với nàng, lần này nhớ kiểm soát bản thân.』
Kiểm soát điều gì?
[Những kỹ năng quái vật mà ngươi sử dụng ấy, chỉ cần cẩn thận hơn khi vận nội công thôi.]
Lời của lão khiến ta cảm thấy khó hiểu, nhưng dường như lão không còn nói đùa nữa mà là hoàn toàn nghiêm túc.
『Ta đã phải khổ sở áp chế cái thú ngươi để nó không phát tác vì ngươi sử dụng quá nhiều Nội công.』
…Gì cơ?
『Ngươi đã ăn thứ gì mà khiến trong người sinh ra loại thứ kinh khủng ấy… Ngươi muốn hành hạ lão già này đến chết sao, tiểu tử!?』
Lão đâu còn sống đâu, sao lại phiền lòng chuyện đó vậy chứ?
Lời đáp của ta khiến lão giận dữ, mắng nhiếc không ngớt.
Dẫu có bịt tai, ta cũng chẳng thể thoát khỏi tiếng ồn, quả thực rất khó chịu.
Dù gì thì, dù ta đã đáp lại lão với thái độ đùa cợt, nhưng có vẻ ta đang phải đối
mặt với một vấn đề khá nghiêm trọng.
Cái thứ bên trong ta mà ông ta nói đến, nổi loạn mỗi khi ta sử dụng nhiều nội
công...
Lời cảnh báo của lão Tín đem đến một tin xấu.
Giờ ta mới có thể tự do sử dụng sức mạnh của mình, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện
một vấn đề sẽ giới hạn sức mạnh của ta sao?
Thứ đó là cái gì vậy?
Thứ ấy đến từ báu vật, hay vốn dĩ đã nằm trong cơ thể ta từ trước, ta cũng không rõ.
Mình mong rằng lão đang nói dối, nhưng ngay cả điều đó, mình cũng không dám chắc nữa.
Hy vọng khi đến Hoa Sơn, mình có thể tìm ra giải pháp gì đó.
Dẫu trong lòng nghi ngờ rằng ngay cả Hoa Sơn cũng chẳng giúp được gì, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Phải chăng đây là điều mình phải gánh vác sau này ư?
Giữa chốn núi rừng, ta chẳng thể làm gì với vấn đề này.
Để đoàn người Hoa Sơn lo liệu chuyện với Vĩnh Phong, ta quay về trại của mình.
Vừa bước vào trại, ta cảm nhận có điều gì đó khác lạ. Sau một lúc ngẫm nghĩ, ta nhận ra rằng Vy Tuyết Nga không còn chạy đến đón ta như mọi khi nữa.
"…Hả? Chẳng lẽ muội ấy chạy đi đâu rồi?"
Dù biết không phải lúc nào nó cũng ra chào đón, nhưng thường thì những lúc như thế này muội ấy luôn xuất hiện, nên ta không khỏi lo lắng.
Ta hỏi một trong những gia nhân.
"Tuyết Nga khi nãy còn ở cùng lão gia."
Nghe vậy, lòng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi muội ấy ở bên Kiếm Tôn, chẳng có gì phải lo cả.
…Có lẽ từ mai, chúng ta sẽ đồng hành cùng Nam Cung Phí Nga hử.
『…Ngươi may mắn vì con bé ấy còn đang thu xếp hành lý đó—』
Trong lúc nghĩ ngợi, ta nghe tiếng lão già chen ngang.
…Lão thật không phải người đạo gia chút nào, thật đó.
『Tiểu tử ngươi dám xúc phạm tổ tiên của một môn phái đạo gia sao!?』
Không hiểu sao lão này lại trở thành Chưởng môn phái Hoa Sơn, huống chi còn được gọi là Thần Kiếm Hoa Sơn.
Thật là nỗi xấu hổ cho đệ tử Hoa Sơn cả hiện tại lẫn hậu thế.
『Ngươi biết ta nghe thấy hết, đúng không?』
Đúng vậy, nên ta mới nói đó. Đừng bận tâm vì ta chỉ nói sự thật thôi.
『Hahaha, ngươi đúng là đồ khốn.』
Kết thúc trận tỷ thí, màn đêm càng trở nên tăm tối.
Ta cần nghỉ ngơi, vì thức khuya thêm sẽ chỉ khiến ngày mai mệt mỏi hơn.
Có chút áy náy với Vĩnh Phong, vì ta quả thực đã hơi quá tay trong trận đấu.
『Quá tay ư? Ngươi nói vậy sau khi thiêu trụi hết cả những cánh hoa đó sao!?』
…Ta cảm thấy cậu ta sẽ tự xử lý ổn thỏa thôi.
Nếu chỉ vì điều này đã làm hắn gục ngã, hắn cũng chẳng thể vượt qua bức tường của chính mình được.
Ta muốn tắm rửa cho sạch sẽ sau khi đã đổ mồ hôi khá nhiều trong trận đấu, nhưng
vì quá lười biếng nên ta quyết định bỏ qua và cứ thế đi ngủ.
『Thật kinh tởm khi ngươi có thể ngủ được trong tình trạng như vậy.』
Như thường lệ, ta hoàn toàn ngó lơ lời lão.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Vy Tuyết Nga đang trò chuyện với Kiếm Tôn, lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Câu chuyện của họ thường xoay quanh những giai thoại mà Kiếm Tôn kể, còn Vy Tuyết Nga thì chăm chú lắng nghe, thích thú từng lời.
Khi mắt đã díp lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Vy Tuyết Nga bất chợt hỏi một điều mà nàng ấy đã thắc mắc từ lâu.
"Lão gia."
"Hửm?"
"Thế nào là hôn thê vậy ạ?"
"HỬ!?"
Sắc mặt Kiếm Tôn lập tức trở nên kỳ lạ trước câu hỏi của Vy Tuyết Nga.
Lão ấy có chút bối rối, vì mặc dù lão nuôi dạy nàng ấy khá thoải mái, nhưng chưa từng nghĩ đến việc giải thích những điều đơn giản như vậy.
Không biết vì sao con bé đột nhiên hỏi, lão ấy cho rằng đây chỉ là một trong vô số câu hỏi ngẫu hứng của nàng ấy—như từng hỏi về hương vị của chim ưng hay diều hâu…
Vậy nên, Kiếm Tôn không mấy để tâm và đáp lời nàng ấy một cách nhẹ nhàng.
"Hôn thê là…"
"Vâng…!"
Biểu cảm của Vy Tuyết Nga dần trở nên u ám khi nghe lời giải thích của Kiếm Tôn.
Nhưng lão ấy chẳng nhận ra sắc mặt con bé, vẫn tiếp tục giải thích điều nàng ấy hỏi.
Ngày hôm sau, Vy Tuyết Nga không còn nói chuyện với Nam Cung Phí Nga nữa.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook