Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
-
Chương 289
Bên ngoài hoàng cung Thịnh Khang mới mở một tửu điểm mới. Làm một Vương gia luôn theo kịp thời đại, dưới sự đề cử cực lực của những đồng nghiệp, Mộ Dung Bắc Uyên quyết định đi nếm thử chút mới mé.
Ngày mới tờ mờ sáng, bắt đầu mùa đông, gió thổi sau lưng làm người ta có chút lạnh.
Mộ Dung Bắc Uyên kéo chặt trường bào một tí, bước vào đại môn tiểu điểm ăn điểm tâm.
Tiểu nhị nhìn thấy một khách nhân dung nhan tuyệt tươi đẹp như vậy, chỉ cảm thấy hắn khẳng định thân phận không tầm thường, nói không chừng chính là quan nhân sắp vào cung lâm triều.
Mộ Dung Bắc Uyên chọn một cái bàn trong góc ngồi xuống, gọi một phần mì nóng hầm hập.
Mới vừa ăn được hai miếng, hắn chợt nghe thấy mấy người một bàn cách đó không xa đang hàn huyên.
“Ai, các người nghe nói không, ngày hôm qua có người ở Yên Vũ lâu đánh nhau, làm cho vị công tử Liên gia kia thiệt lớn, xám xịt chạy đi”.
Mộ Dung Bắc Uyên không có để ý, Liên gia lớn như vậy, vài công tử cũng không ra trò, chuyện đánh nhau ẩu đả rất bình thường.
Lập tức lại có người nói: “Ta hỏi một phen mới biết được, hôm qua Hồng Vân cô nương phá lệ gặp một vị khách nhận, nhưng vẫn không có gặp Liên công tử, Liên công tử giận dữ nên cùng vị kia khách nhân so tài nghệ”.
“Liên công tử kia không phải là cái bao cỏ sao, có tài nghệ gì chứ.” “Hắn là không được, nhưng hắn dẫn theo Tống Đạt công tử đi, còn điểm danh phải lấy cờ để so nghệ!”.
Lập tức có người than thở: “Này không phải khi dễ người sao, kì nghệ của Tổng Đạt công tử ai có thể so với!”
“Trọng điểm đến đây, hôm qua Tống Đạt công tử chơi đến một nửa liền chủ động nhận thua, Liên công tử nhất mực phủ nhận chuyện thua cờ, song phương lúc này mới động thủ!”
“Vị công tử họ Triệu kia thắng, tên là Triệu Ngọc! Trước đó ở kinh thành chưa bao giờ nghe qua danh hào này, bất quá đêm qua cho tới hôm nay đã nổi danh, vị Triệu công tử này sợ là đến thời rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe đến đó thiếu chút nữa là nghẹn. Tổng Đạt thua. ….. Bại bởi Triệu Ngọc?
Không đúng, ngày hôm qua Triệu Khương Lan nói muốn đi Yên Vũ lâu tìm người tên Hồng Vân kia, sao có thể trùng hợp như vậy, Triệu Ngọc cũng họ Triệu?
Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa mi tâm, cảm thấy Vương phi nhà mình thật sự là lợi hại a.
Lại lấy thân phận nam tử đi ra ngoài mấy canh giờ, Triệu Ngọc công tử đã nổi tiếng xa gần.
Nhưng mà trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên càng có một loại cảm giác, Vương phi hắn không phải đơn giản như vậy.
Vô luận là cầm nghệ hay là kì nghệ, thậm chí là thư pháp nàng tùy tay viết trên phương thuốc, đều có thể nhìn ra nàng đã từng được dạy dỗ rất tốt.
Cùng sống ở Triệu gia, Triệu An Linh tài hoa tuy nói lên được mặt bàn, cũng tuyệt đối không tính là nổi danh.
Triệu Khương Lan trên danh nghĩa là thứ nữ, từ nhỏ không bị khi dễ đã là chuyện tốt, sao có thể có được lão sự cao minh chỉ điểm?
Hơn nữa hơn phân nửa nữ tử chỉ học cầm và họa, thư pháp cùng kì nghệ rất ít khi quan tâm, vậy sự tài hoa này của Triệu Khương Lan là từ đầu tới.
Hay có thể nào ngay cả những lời nói trước đó, có thể ngoại cao nhân dạy nàng y thuật đều là giả hay không.
Y thuật của nàng cao, sao đại phu tầm thường có thể dạy được.
Mộ Dung Bắc Uyên nheo mắt lại, nhưng cũng biết, Triệu Khương Lan nếu không muốn nói, thì hắn sẽ đợi đến khi nàng tình nguyện nói ra,
Cũng may hắn thích chính là nàng hiện tại, còn những cái khác cũng không cần thiết phải nghiên cứu kỹ.
Sau khi Triệu Khương Lan tỉnh ngủ liền một lần nữa thay nam trang chuẩn bị đi Lan Tâm, gần đây chuyện kinh doanh trong điểm thật sự rất tốt, Tiểu Dương lại đi ra ngoài mua đồ ăn, rồi sẽ có người nhìn thấy.
Không nghĩ tới hắn vừa mới vào cửa, hai người bỗng nhiên từ ngoài đi.
Không phải ai khác, đúng là La Tước và muội tử của hắn là La Kiều Oanh.
Ngày mới tờ mờ sáng, bắt đầu mùa đông, gió thổi sau lưng làm người ta có chút lạnh.
Mộ Dung Bắc Uyên kéo chặt trường bào một tí, bước vào đại môn tiểu điểm ăn điểm tâm.
Tiểu nhị nhìn thấy một khách nhân dung nhan tuyệt tươi đẹp như vậy, chỉ cảm thấy hắn khẳng định thân phận không tầm thường, nói không chừng chính là quan nhân sắp vào cung lâm triều.
Mộ Dung Bắc Uyên chọn một cái bàn trong góc ngồi xuống, gọi một phần mì nóng hầm hập.
Mới vừa ăn được hai miếng, hắn chợt nghe thấy mấy người một bàn cách đó không xa đang hàn huyên.
“Ai, các người nghe nói không, ngày hôm qua có người ở Yên Vũ lâu đánh nhau, làm cho vị công tử Liên gia kia thiệt lớn, xám xịt chạy đi”.
Mộ Dung Bắc Uyên không có để ý, Liên gia lớn như vậy, vài công tử cũng không ra trò, chuyện đánh nhau ẩu đả rất bình thường.
Lập tức lại có người nói: “Ta hỏi một phen mới biết được, hôm qua Hồng Vân cô nương phá lệ gặp một vị khách nhận, nhưng vẫn không có gặp Liên công tử, Liên công tử giận dữ nên cùng vị kia khách nhân so tài nghệ”.
“Liên công tử kia không phải là cái bao cỏ sao, có tài nghệ gì chứ.” “Hắn là không được, nhưng hắn dẫn theo Tống Đạt công tử đi, còn điểm danh phải lấy cờ để so nghệ!”.
Lập tức có người than thở: “Này không phải khi dễ người sao, kì nghệ của Tổng Đạt công tử ai có thể so với!”
“Trọng điểm đến đây, hôm qua Tống Đạt công tử chơi đến một nửa liền chủ động nhận thua, Liên công tử nhất mực phủ nhận chuyện thua cờ, song phương lúc này mới động thủ!”
“Vị công tử họ Triệu kia thắng, tên là Triệu Ngọc! Trước đó ở kinh thành chưa bao giờ nghe qua danh hào này, bất quá đêm qua cho tới hôm nay đã nổi danh, vị Triệu công tử này sợ là đến thời rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe đến đó thiếu chút nữa là nghẹn. Tổng Đạt thua. ….. Bại bởi Triệu Ngọc?
Không đúng, ngày hôm qua Triệu Khương Lan nói muốn đi Yên Vũ lâu tìm người tên Hồng Vân kia, sao có thể trùng hợp như vậy, Triệu Ngọc cũng họ Triệu?
Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa mi tâm, cảm thấy Vương phi nhà mình thật sự là lợi hại a.
Lại lấy thân phận nam tử đi ra ngoài mấy canh giờ, Triệu Ngọc công tử đã nổi tiếng xa gần.
Nhưng mà trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên càng có một loại cảm giác, Vương phi hắn không phải đơn giản như vậy.
Vô luận là cầm nghệ hay là kì nghệ, thậm chí là thư pháp nàng tùy tay viết trên phương thuốc, đều có thể nhìn ra nàng đã từng được dạy dỗ rất tốt.
Cùng sống ở Triệu gia, Triệu An Linh tài hoa tuy nói lên được mặt bàn, cũng tuyệt đối không tính là nổi danh.
Triệu Khương Lan trên danh nghĩa là thứ nữ, từ nhỏ không bị khi dễ đã là chuyện tốt, sao có thể có được lão sự cao minh chỉ điểm?
Hơn nữa hơn phân nửa nữ tử chỉ học cầm và họa, thư pháp cùng kì nghệ rất ít khi quan tâm, vậy sự tài hoa này của Triệu Khương Lan là từ đầu tới.
Hay có thể nào ngay cả những lời nói trước đó, có thể ngoại cao nhân dạy nàng y thuật đều là giả hay không.
Y thuật của nàng cao, sao đại phu tầm thường có thể dạy được.
Mộ Dung Bắc Uyên nheo mắt lại, nhưng cũng biết, Triệu Khương Lan nếu không muốn nói, thì hắn sẽ đợi đến khi nàng tình nguyện nói ra,
Cũng may hắn thích chính là nàng hiện tại, còn những cái khác cũng không cần thiết phải nghiên cứu kỹ.
Sau khi Triệu Khương Lan tỉnh ngủ liền một lần nữa thay nam trang chuẩn bị đi Lan Tâm, gần đây chuyện kinh doanh trong điểm thật sự rất tốt, Tiểu Dương lại đi ra ngoài mua đồ ăn, rồi sẽ có người nhìn thấy.
Không nghĩ tới hắn vừa mới vào cửa, hai người bỗng nhiên từ ngoài đi.
Không phải ai khác, đúng là La Tước và muội tử của hắn là La Kiều Oanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook