Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới
-
Chương 43: Hậu quả
Alex đang vô cùng hoảng loạn. Chiếc xe trượt đang đi quá nhanh và không thể phanh. Anh thậm chí còn không thể thay đổi hướng hoặc phanh xe lại nữa!
Sau vài giây hoảng loạn, Alex đã lao xuống một con đường đất tương đối bằng phẳng, nhưng chiếc xe trượt dường như không hề dừng lại.
Nó cứ lao đi mãi!
"Nhảy xuống ngay!"
Một tiếng hét dõng dạc và uy nghiêm phát ra từ bức tường thành khi Alex vẫn còn cách đó hơn một km. Alex thậm chí còn không nghĩ đến việc tiếng hét đó lớn đến mức nào khi anh có thể nghe thấy nó từ khoảng cách xa như vậy.
Alex nhìn sang một bên nhìn khung cảnh xung quanh đang thay đổi chóng mặt. Làm sao anh ta có thể nhảy khỏi một thứ đang chuyển động nhanh khủng khiếp đến thế?!
Tuy nhiên, tâm trí Alex vốn đã quen với những tình huống căng thẳng và anh nhanh chóng nghĩ ra giải pháp.
Alex nghiến răng. ‘Mong là nó có tác dụng!'
Alex đặt tay trái vào đống Hàn Mộc củi phía sau trong hai giây. Trong hai giây này, Alex hấp thu rất nhiều Mana Băng Hệ, và cảm giác bùng nổ quen thuộc xuất hiện.
Sau đó, Alex hít một hơi thật sâu và nhảy sang một bên, dùng tay bảo vệ đầu. Mọi thứ dường như chuyển động chậm rãi đối với Alex.
ĐÙNG!
Alex ngã xuống đất và cơ thể anh ấy bị ném tứ tung một cách thô bạo. Alex quay vài vòng trong không trung và anh cảm thấy lực hướng tâm kéo cánh tay mình ra xa.
ĐÙNG!
Cú đập thứ hai khiến một số xương của Alex bị gãy.
Alex hoàn toàn mất phương hướng và anh không biết mình đang đi về phương nào cả.
ĐÙNG!
Alex va phải thứ gì đó, nhưng sau một lúc va chạm ngắn ngủi, nó đã chịu thua. Anh cảm thấy mình suýt thì nôn mửa trước lực tác động dữ dội lên cơ thể mình.
ĐÙNG!
Alex lại đập xuống đất và vai anh bị gãy.
ĐÙNG!
Anh ta đập mạnh vào một thứ khác, thứ đó nhanh chóng gẫy ra vì lực va chạm rất mạnh.
ĐÙNG!
ĐÙNG!
ĐÙNG!
Sau vài cú đập nữa, cơ thể Alex cuối cùng cũng dừng lại.
Alex nằm trên mặt đất và anh cảm thấy như mình sắp chết. Tuy nhiên, trong khi những người khác sẽ cảm thấy tuyệt vọng thì Alex chỉ bàng hoàng nhìn lên bầu trời.
‘Mình vẫn còn sống!'
Alex biết rằng anh sẽ sống sót vì anh đã trải qua những trải nghiệm tương tự. Anh biết rằng Mana rồi sẽ chữa lành cơ thể anh.
ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!
Alex nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó vô cùng mạnh va vào thứ gì đó, và anh biết rằng đó chắc chắn chỉ có thể là chiếc xe trượt.
‘Lần này ăn cám rồi.'
ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!
Nhiều âm thanh nổ vang vọng, và Alex không muốn nhìn vào thiệt hại mình đã gây ra. Sau hai tiếng nữa thì nó dừng lại.
Alex chỉ tiếp tục nằm đó.
'Làm thế nào mình có thể trả tiền cho tất cả những thiệt hại đó đây?' Anh ta nghĩ. 'Liệu họ có chấp nhận Hàn Mộc củi để thanh toán cho thiệt hại không vậy?'
'Có bao nhiêu người bị thương thế?'
‘Mà nhân tiện, hình như mình nghĩ mình vừa giết một trong những tên cướp đó thì phải.’
Im lặng.
Alex chỉ nhìn lên bầu trời khi cố gắng chấp nhận những gì vừa xảy ra. Sau khoảng một phút nằm suy nghĩ về việc mình đã làm, Alex từ từ đứng dậy.
Cạch, cạch, cạch.
Alex nghe thấy tiếng bước chân bọc thép đang đến gần và anh nhìn xung quanh.
Anh ấy đang ở trong khu rừng ở ven đường.
“Vậy, thứ mà mình bị đập trúng nãy giờ là cây cối à,” Alex nhận ra khi nhìn thấy một số cây bị phá hủy. ‘Nếu mình vẫn còn cơ thể bình thường thì cái cây đầu tiên đã giết chết mình rồi.’
Alex nhìn lại dấu vết tàn phá trong rừng.
"Ồ, anh có thể di chuyển được à?" Một giọng nói trầm đặc với vẻ ngạc nhiên và có chút thích thú vang lên.
Alex nhìn qua và thấy năm người đàn ông. Một trong số họ đi trước và mặc áo giáp màu bạc sáng. Bốn người đàn ông đằng sau anh ta mặc áo giáp sắt màu xám.
“Tôi đã gây ra thiệt hại gì vậy?” Alex hỏi.
Người đi đầu đã đoán trước được câu hỏi này, nhưng anh không nghĩ rằng đây sẽ là câu hỏi đầu tiên của Alex.
"Không có gì cả," người đàn ông nói với một nụ cười tự mãn.
Câu trả lời khiến Alex chết lặng. Trong một thời gian, Alex thậm chí còn không chắc liệu mình có nghe đúng hay không.
"Không có gì hết?" Anh hỏi lại.
"Ừ, không có gì," người dẫn đầu trả lời với một nụ cười khúc khích.
"Làm sao có thể thế được chứ?!" Alex hét lên.
Bốn người phía sau người đi đầu đều im lặng, nhưng người đi đầu lại bật cười khanh khách. “Các pháp sư Thổ Hệ rất hữu ích đấy không đùa,” anh nói. "Ngoài ra, không biết anh tin không, chứ chuyện như thế này đã từng xảy ra trước đây vài lần rồi. Các thương nhân luôn mất quyền kiểm soát xe trượt của họ."
"Tuy nhiên, tôi phải nói rằng trường hợp của anh là đáng chú ý nhất đấy. Anh có hơn cả một tấn Hàn Mộc củi trên xe trượt của mình và phải đến tận bốn Pháp sư Tập sự Thổ Hệ mới ngăn chặn được nó. Họ thậm chí còn phải dùng đến dược liệu quý để ngăn chặn nó. Tất nhiên, anh sẽ phải trả tiền cho họ."
Alex vẫn còn hơi bối rối. Làm sao họ có thể ngăn chặn một thứ như vậy được?!
"Còn ba người đàn ông mà tôi cán thì sao?" Alex hỏi.
"Ồ, bọn chúng á? Đừng lo về chúng. Cái lũ ôn dịch này kiếm chuyện với thị trấn này hơi lâu rồi," người đàn ông nói. "Thậm chí còn có một khoản tiền truy nã chúng nữa mà."
Alex đã mong đợi câu trả lời gì đó như vậy, nhưng anh vẫn hơi ngạc nhiên khi người lính thậm chí còn cười nhạo số phận của bọn cướp. "Vậy họ có sống sót không?"
"Một trong số chúng đã chết ngay lập tức sau va chạm, một tên thì bị chúng tôi kết liễu, còn tên cuối cùng đã bỏ chạy rồi. Chúng tôi hiện đang truy đuổi tên cuối cùng," người lính gác vui mừng nói. “Anh đã giúp ích rất nhiều cho chúng tôi, nhưng anh vẫn phải trả giá vì đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của chúng tôi. Những thần dược quý mà các pháp sư phải uống đắt hơn phần thưởng một chút, nhưng tôi sẵn sàng xóa nợ bằng phần thưởng của anh, vì ba cái tên đó đã làm tôi khó chịu rất lâu rồi."
Alex cảm thấy vô cùng áp lực trong lồng ngực khi nghe tin mình đã giết ai đó. Alex đã giết rất nhiều quái thú, nhưng giết một con người vẫn mang lại cảm giác vô cùng khác biệt.
Người lính gác nhận thấy biểu hiện của Alex. “Ồ, đây là lần đầu anh giết anh à?” Anh ta hỏi.
Alex chậm rãi gật đầu.
"Chật, may mắn đấy," người lính gác khịt mũi nói.
"May mắn?" Alex kinh ngạc hỏi.
Có gì may mắn cơ chứ?!
"Ừ, may mắn đấy," người lính gác lặp lại. "Nạn nhận đầu tiên của anh không chỉ là một tai nạn, mà anh còn giết một tên cướp nữa. Thế thì sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều so với giết một người lính hoặc thường dân khác. Chả thế rồi, chứ so với tôi thì lần giết đầu tiên của tôi là tử hình một tội phạm khét tiếng."
Alex vẫn khó chấp nhận việc tước đi mạng sống của một con người khác.
"Ồ, thôi nào," người lính gác nói khi bước lại gần. "Anh sẽ vượt qua nó được thôi. Vậy sẽ tốt hơn đấy, và nó sẽ giúp ích cho anh trong Học viện Chiến binh."
Đôi mắt của Alex mở to. “Sao anh biết tôi muốn tới đó?” Anh hỏi, vẫn còn hơi bối rối vì mọi chuyện.
“Anh còn trẻ, thân thể rất cường tráng, và sau tất cả những chuyện này thì anh vẫn còn sống, hơn nữa anh đang mang theo cả tấn Hàn Mộc củi đi về hướng đông nam mà. Cái đống Hàn Mộc củi kia rõ ràng là dành cho phần kiểm tra đặc biệt còn gì", người lính gác nói với một nụ cười nhếch mép. "Ngoài ra, trông thần thái của anh giống hệt như một học viên của học viện Chiến binh chỗ đó."
"Đi thôi nào," người lính gác nói, quay lại và hất đầu ra hiệu về phía đường phố.
Người lính gác kia đi qua người của mình và tiếp tục sải bước. Sau vài giây, Alex lắc đầu và đi theo, rồi anh nhìn lại con dốc và mắt anh trợn tròn.
Alex nhìn thấy một núi gạch vụn rải rác trên sườn dốc. Toàn bộ con dốc có đầy đá xám vươn vãi khắp nơi.
“Những pháp sư Tập Sự Thổ Hệ của chúng tôi đã triệu hồi tường đá ra đấy,” người lính gác giải thích trong khi Alex xem xét hậu quả. "Chiếc xe trượt của anh đã đâm xuyên thủng tận bảy bức tường trước khi bị cái thứ tám chặn lại. Đó là một kỷ lục mới đấy! Kỷ lục cũ chỉ tầm ba bức tường mà thôi. Khá ấn tượng đấy."
Khi Alex nghe tin thị trấn đã chặn chiếc xe trượt của anh lại, anh đã rất ngạc nhiên.
Nếu họ chặn nó bằng những bức tường đá thì sao Alex lại không thấy mảnh gỗ nào ở đâu hết cả thế?
"Đi thôi," người lính gác ra lệnh lần nữa khi anh ta đi đến cuối con dốc.
Alex đi theo người lính gác và cuối cùng cả nhóm đi đến được một bức tường nhỏ làm bằng đá. Tuy nhiên, bức tường không thẳng mà nằm khá nghiêng.
"Ồ?" Người lính gác ngạc nhiên nói. "Anh nhìn này. Bức tường cuối cùng tuy không bị phá hủy, nhưng chiếc xe của anh đã phá vỡ được phần chân đế của nó. Vậy coi như là tính xuyên thủng qua tám bức tường rồi."
"Nhìn kìa," người lính gác nói khi bước đến mảnh tường.
ĐÙNG!
Người lính gác đá nhẹ vào mảnh tường, bức tường bay đi hơn hai mét, rõ ràng cú đá không hề nhẹ như vẻ ngoài chút nào hết.
Alex nhìn qua và thấy phía trước chiếc xe trượt của mình, và đôi mắt anh lại mở to.
Mặt trước của nó hơi bị cong nhưng vẫn còn nguyên vẹn!
Làm sao có thể thế được?!
"Làm sao nó vẫn còn nguyên vẹn được vậy?" Alex kinh ngạc hỏi.
Người lính gác cười và đá nhẹ vào chiếc xe trượt.
ĐÙNG!
Một tiếng nổ vang lên khắp nơi xung quanh, nhưng chiếc xe trượt chỉ nhếch sang bên một chút. Nó vẫn nguyên vẹn.
Người lính gác quay sang Alex với nụ cười tự mãn.
"Hàn Mộc củi cứng điên luôn đấy. Thật không ngờ rằng anh có nguyên một chiếc xe trượt làm bằng Hàn Mộc củi luôn. Đây không phải là flexing đẳng cấp nhất thì tôi không biết là gì luôn," người lính gác cười nói.
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook