Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới
Chương 44: Quặng Hắc Thiết

 

Hàn Mộc củi?

Xe trượt này được làm từ Hàn Mộc củi á?

Tâm trí của Alex ngay lập tức nghĩ về những người dân làng thân thiện kia. Họ không chỉ cho anh ấy rất nhiều Hàn Mộc củi mà còn tạo ra một chiếc xe trượt làm hoàn toàn từ Hàn Mộc củi nữa. Họ chắc chắn đã dốc hết sức để trả ân tình cho anh.

Tuy nhiên, sau vài giây, Alex rời mắt khỏi chiếc xe kéo và hướng ánh mắt về phía con dốc.

Alex có thể nhìn thấy đầy máu trên sườn dốc cũng như hai thi thể. Một số lính gác hiện đang kéo các thi thể sang một bên sườn dốc, và sau đó, họ chỉ đơn giản là ném các thi thể vào trong rừng.

Đương nhiên là bọn cướp không được chôn cất tử tế.

Cảnh tượng tưởng chừng không quan trọng nhưng lại tạo cảm giác ấn tượng khó phai trong thâm tâm Alex, một cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Trên Trái Đất, ngay cả những kẻ giết người hàng loạt cũng sẽ được chôn cất đàng hoàng. Sau khi chết, mọi chúng sinh trên Trái Đất đều bình đẳng như nhau.

Nhưng ở đây, những tên cướp này chỉ đơn giản là bị ném sang bên đường như rác vậy. Không ai bận tâm đến cảnh tượng như vậy, nhưng Alex cảm thấy cảnh tượng này đang thể hiện rất rõ sự khác biệt giữa thế giới này và Trái Đất.

Sự sống ở nơi này không được coi trọng như trên Trái Đất.

‘Mình đã giết một người trong số họ,’ Alex nghĩ với vẻ khó chịu.

Alex cảm thấy có chút tội lỗi dâng lên trong lồng ngực, nhưng nó không đến mức choáng ngợp như anh nghĩ.

Mỗi người đều từng nghĩ đến cảm giác giết người khác ít nhất một lần. Một số thanh thiếu niên trẻ trâu thường cứ tưởng rằng họ sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng sự thật thì luôn khác.

Việc tước đi mạng sống của con người sẽ đánh thức một cảm giác áp lực và sai trái trong lồng ngực. Cho dù người đó có căm ghét người kia đến đâu, thì khi người kia đột ngột chết, người đó vẫn sẽ cảm thấy có chút gì đó khó chịu.

Cảm giác này sẽ mạnh mẽ hơn nhiều nếu người đó chịu trách nhiệm về cái chết của người kia.

Ước người khác chết đi là chuyện bình thường, nhưng khi nó thực sự xảy ra, ai cũng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, cảm xúc của Alex không mãnh liệt như anh tưởng. Anh chắc chắn có cảm thấy điều gì đó, nhưng nó vẫn trong tầm kiểm soát của anh.

'Điều này có bình thường không nhỉ?' Alex nghĩ.

Im lặng.

‘Mình không biết nữa.'

"Này! Đưa chiếc xe trượt của anh ra khỏi đống đổ nát kia đi. Chúng tôi cần dọn sạch con dốc này cho những người thương nhân khác," người lính gác nói, kéo Alex ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Ồ, phải rồi, xin lỗi,” Alex lơ đãng nói.

Alex đi tới chiếc xe trượt của mình và đẩy những viên đá ra khỏi xe. Sau khi dọn dẹp một chút, Alex có thể nhìn thấy toàn bộ chiếc xe trượt. Cái lồng chứa toàn bộ Hàn Mộc củi đã bị dịch chuyển do dây bị đứt, nhưng nó vẫn ở trên xe trượt.

Phải mất rất nhiều công sức, nhưng rồi Alex đã đặt được cái lồng chứa Hàn Mộc củi trở lại đầu xe kéo.

Và rồi, chiếc xe trượt đã sẵn sàng di chuyển trở lại.

"Dù sao thì, chào mừng đến với thị trấn Central Wild!" Người lính gác nói với một nụ cười tự mãn.

“Đây là tên của thị trấn này hả?” Alex hỏi.

Người lính gác gật đầu. "Ừ. Anh cần phải đi qua lối ở phía nam nếu muốn đến vùng Phong Bạo Đại Ưng. Tuy nhiên, tôi khuyên anh nên nán ở lại đây qua đêm. Khu Southern Wild cách đây khoảng một ngày đi đường lận, và bây giờ đã là xế chiều rồi."

Alex gật đầu. "Cảm ơn anh.”

Sau đó, Alex kéo chiếc xe trượt về phía thị trấn. Người lính gác và người của anh ta bắt đầu dọn dẹp con dốc khi Alex đi vào thị trấn.

Sau một hồi giằng co, Alex đã tới được cổng và anh được phép vào mà không cần kiểm tra. Những người lính gác ở đó có lẽ đã kiểm tra chiếc xe trượt của anh ta trước đó rồi.

Alex thấy đường phố ở đây không hề có tuyết, nhưng đó không phải là vấn đề. Alex đi đến bên chiếc xe trượt của mình và nới lỏng dây buộc quanh bánh xe. Các bánh xe được cố định vào xe trượt với các thanh chắn làm từ Hàn Mộc củi, và rồi chúng rơi xuống và chạm đất.

Sau khi nới lỏng cả bốn bánh, Alex đi đến một góc của chiếc xe trượt.

Kẹt!

Alex nhấc góc lên và di chuyển bánh xe cho đến khi thanh gỗ thẳng nhất có thể. Sau đó, Alex giữ thẳng thanh chắn và buộc chặt sợi dây vào nó một lần nữa.

Sau khi làm như vậy cho cả bốn góc, Alex kéo chiếc xe trượt vào thị trấn trên bánh xe trượt. Anh ta không cần phải dùng nhiều lực để kéo vì giờ kéo một chiếc xe trượt có bánh dễ hơn là kéo một chiếc xe trượt qua tuyết.

Khi Alex đi khắp thị trấn, nhiều người đã quan sát anh một cách thích thú. Họ đã nghe nói về vụ náo động trước cổng phía bắc và họ đoán rằng có thể là do Alex gây ra.

Tuy nhiên, không có người dân thị trấn nào đến bắt chuyện với anh cả. Họ chỉ thích quan sát mà thôi. Thị trấn này không thực sự lớn. Có lẽ nó chỉ dài khoảng một km mà thôi.

Cuối cùng, Alex đi ngang qua một khu chợ, anh cẩn thận để không làm hỏng bất cứ thứ gì với chiếc xe kéo nặng nề của mình.

Đột nhiên, Alex cảm thấy thanh kiếm của mình rung lên. Alex rút thanh kiếm ra và nhìn nó với vẻ thích thú.

Một thế lực vô hình nào đó đã thu hút sự chú ý của Alex tới một quầy hàng bên đường. Gian hàng ấy được làm bằng gỗ, khá rộng và sâu. Alex nhìn thấy rất nhiều đá, đá quý và quặng kim loại được trưng bày ở phía trước và anh có thể thấy nhiều loại quặng khác nhau ở phía sau quầy hàng.

Alex nhớ rằng anh có thể tăng sức mạnh cho thanh kiếm của mình bằng cách sử dụng quặng, và anh nhanh chóng nhận ra rằng đây chính là lý do khiến thanh kiếm của anh rung chuyển như vậy.

"Tôi có thể giúp cho quý khách đây?" Người thương nhân hỏi sau khi nhận ra Alex đang để mắt tới quầy hàng của mình.

Alex bình tĩnh rút kiếm ra và đặt nó lên quầy. "Ông có thứ gì phù hợp cho vũ khí của các chiến binh thuộc Giai Đoạn Tướng Lãnh không?" Alex hỏi.

Alex hiện đang thuộc Cảnh Giới thứ nhất, hay còn được gọi là Giai Đoạn Binh Sĩ theo cách gọi của các đối kháng sĩ. Giai Đoạn Tướng Lãnh là tước hiệu chính thức của Cảnh Giới thứ hai.

Alex biết rằng vũ khí của mình có lẽ sẽ rất hữu ích cho các chiến binh trong Cảnh Giới Binh Sĩ. Vì vậy, nếu anh ta muốn tăng sức mạnh của nó bằng quặng kim loại nặng thì anh cần nó phải đột phá đến Cảnh Giới thứ hai.

Khi người bán hàng nghe xong, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt ông ta. "Chúng tôi chuyên kinh doanh các loại quặng đó. Quặng Hắc Thiết là loại quặng chuyên được các chiến binh trong Cảnh Giới Tướng Lãnh tin dùng đấy,’ người đàn ông nói.

Alex gật đầu. “Tốn bao nhiêu để rèn lại toàn bộ thanh kiếm này bằng Quặng Hắc Thiết?” 

“Chúng tôi không rèn vũ khí,” người đàn ông nói.

"Tôi biết. Ý tôi là cần bao nhiêu quặng Hắc Thiết để sửa lại một thanh kiếm giống thế này?" Anh hỏi.

Người đàn ông nhìn thanh kiếm trên bàn.

“40 vàng,” anh nói. “Chúng tôi lấy Quặng Hắc Thiết từ một mỏ địa phương, đó là lý do tại sao nó rẻ đến vậy. Thông thường anh sẽ phải tốn hơn 50 vàng cho những quặng như thế này.”

Đôi mắt của Alex trợn to.

"Ồ, được rồi. Cảm ơn nhé," anh nói.

Người bán hàng xìu xuống khi nhận ra Alex không định mua gì cả. "Hẹn gặp quý khách sau," ông nói uể oải cho có lệ.

"Có vẻ như mày sẽ phải đợi một chút rồi," Alex nói nhỏ với thanh kiếm của mình.

Ngạc nhiên thay, Alex cảm thấy như thanh kiếm của mình rung lên một chút. Alex đã nhận ra rằng thanh kiếm của mình không đơn giản như vậy, nhưng anh vẫn không chắc lắm về khả năng thực sự của nó.

Có lẽ anh phải đợi cho đến khi anh có đủ tiền nâng cấp nó trước đã. Sau một lúc kéo, Alex đã tới được cổng phía nam và đi qua đó.

Người lính gác đã nói rằng Alex nên qua đêm ở đây, nhưng Alex không có ý định đó.

Trước hết, Alex không có tiền và anh ấy không thể chỉ trả bằng đống gỗ này. Chẳng có ý nghĩa gì khi qua đêm trong thị trấn này anh ta phải ngủ trên mặt đất.

Thứ hai, trời vẫn đang là buổi xế chiều, và Alex vẫn có thể có vài giờ di chuyển trong ngày.

Thứ ba, Alex đã quen với việc ngủ ở nơi hoang dã.

Vì vậy, Alex quyết định trực tiếp tiếp tục chuyến hành trình.

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương