Chương 25: Bằng Chứng (3)

[Dịch giả – Vân]

[Hiệu đính – Kim Anh]

 

Quá trình huấn luyện của Damien tiếp tục kéo dài cho đến khi một giờ trôi qua.

“Ugh… ugh…”

“C… Cứu tôi với…”

“Cánh tay của tôi… cánh tay của tôi… cánh tay của tôi….”

Các kị sĩ nằm dài trên mặt đất, rên rỉ trong đau đớn.

Quan sát họ một lúc, Damien tặc lưỡi.

“Mấy tên ngốc thảm hại này.”

Họ đã không lường trước được rằng việc đấu với anh sẽ khiến cho họ không thể di chuyển chỉ sau một giờ.

‘Mình muốn tập thêm một chút nữa.’

Damien tra kiếm vào vỏ và tháo tất cả các pháp cụ mà anh đang đeo ra.

Trong khoảnh khắc, cơ thể nặng nề của anh trở nên vô cùng nhẹ nhàng, kèm theo một cảm giác giải phóng vô cùng phấn chấn.

Damien sử dụng mana để đánh giá tình trạng cơ thể của mình.

Khối lượng cơ bắp của anh đã tăng lên đáng kể so với trước khi tập luyện.

‘Quả là một loại thần dược đáng kinh ngạc, đúng như lời đồn.’

Bằng cách kết hợp tác dụng của loại thần dược giúp phát triển cơ thể chỉ bằng cách hấp thụ với quá trình luyện tập, Damien đã phát huy tối đa hiệu quả của nó.

Nhờ đó mà anh đã đạt được kết quả khiến cho chính bản thân anh cũng hài lòng.

Trong thâm tâm rất anh muốn uống ngay viên Thuốc Cân bằng thứ hai.

“Uwaaah… Uwaah.”

“M… Mẹ… Mẹ ơi….”

Tuy nhiên, việc tiếp tục tập luyện lúc này là bất khả thi. Damien tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.

"Này, anh kia."

Damien chỉ vào kị sĩ có thân hình nhỏ bé - người đã nói chuyện với Damien lúc đầu.

“Kuuh… Kuwee…”

Anh ta không còn đủ sức để trả lời mà chỉ có thể rên rỉ. Damien nhíu mày lại và nói.

“Nếu như anh không trả lời thì tôi sẽ đánh gãy cả hai chân của anh đó.”

“U-ugh! Sao… sao lại gọi tôi!”

Giật mình trước lời cảnh cáo của Damien, kị sĩ kia vội vàng sửa lại tư thế.

"Tên của anh là gì?"

“L… là Pavel Vermound ạ!”

“Đúng rồi, kị sĩ Pavel Vermound. Anh cảm thấy thế nào sau khi trải qua buổi huấn luyện của tôi?”

Pavel Vermound làm ra vẻ mặt như nhai phải một con bọ. Anh ta mím chặt môi nhưng mà sự không hài lòng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

"Không có câu trả lời sao?"

“Tôi… tôi nghĩ đó là một buổi huấn luyện cực kỳ thiết thực và hữu ích ạ!”

“Tốt lắm. Anh đánh giá rất chính xác.”

Damien gật đầu hài lòng nhìn vẻ mặt của Pavel Vermound lại nhăn nhó.

“Ai là người đã huấn luyện cho các người?”

“C…Chúng tôi đang được ngài Sebastian Vincento huấn luyện!”

Pavel Vermound liếc nhìn Damien và nói thêm,

“N… Nhưng mà, ngài Vincento là một kị sĩ cấp trung đấy. Ngài ấy đã đặc biệt hướng dẫn chúng tôi chuẩn bị cho trận đấu. Nếu như chúng tôi bị thương sau quá trình huấn luyện nghiêm ngặt như vậy thì chắc chắn ngài ấy sẽ rất không hài lòng.”

Lời nói của Pavel Vermound đột nhiên tăng tốc, dường như có ý cảnh cáo anh.

‘Là một kị sĩ cấp trung thì sao chứ?’

Tuy nhiên Damien có một việc khác cần phải quan tâm hơn.

‘Huấn luyện kiểu này à?’

Mặc dù Damien chưa bao giờ gặp anh ta nhưng mà kị sĩ này dường như không đủ năng lực.

Trong thâm tâm Damien muốn dẹp bỏ khóa huấn luyện đó.

‘Nhưng nếu làm như vậy thì mình sẽ gây ra một kẻ thù khác là một kị sĩ cấp trung.’

Trong khi các kị sĩ cấp cao là vũ khí chiến lược thì các kị sĩ cấp trung có thể được coi là nòng cốt ở tiền tuyến của một gia tộc.

Họ chủ yếu can thiệp vào nhiều cuộc tranh chấp trong và ngoài gia tộc. Do đó, các kị sĩ cấp trung thường được cử đi thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài.

Đây cũng là lý do tại sao chỉ có một mình Ernest Horowitz là kị sĩ cấp trung trong dinh thự của Công tước.

“Khi khóa huấn luyện với Vincento kết thúc thì hãy đến đây ngay. Tôi sẽ đấu tập với các người.”

“S… sao cơ?”

Pavel Vermound ngạc nhiên trả lời.

“Nếu như tôi bị đánh đập nữa thì ngài Vincento sẽ không để yên đâu!”

“Kiểm tra cơ thể của anh đi. Có vết thương nào không?”

Nghe lời Damien nói, Pavel Vermound kiểm tra cơ thể của mình.

"Hở?"

Lúc nãy anh ta còn nghĩ rằng mình sẽ bị bầm tím hoặc là gãy xương vì bị Damien đánh.

Nhưng mà hóa ra cơ thể của anh ta hoàn toàn bình thường không một vết trầy xước nào.

“L… Làm thế nào?”

“Ngày trước tôi đã học được cách đánh người kỹ lưỡng hơn một chút.”

Trong số các cao thủ mà Damien đã chiến đấu, có một người được gọi là Người chỉnh đốn Nhân cách.

Người chỉnh đốn Nhân cách đã đạt tới cấp bậc bậc thầy vì một lý do rất đặc biệt.

Ông ta đi khắp lục địa và coi cải tạo cho tội phạm là công việc của mình.

Phương pháp cải tạo tội phạm của ông ta rất đơn giản.

Đầu tiên ông ta đánh họ trong một giờ.

Và nếu như nó không có hiệu quả thì ta sẽ tăng gấp đôi thời gian lên.

Lúc đầu là một giờ, sau đó tăng lên hai giờ, đến bốn giờ, rồi lại tám giờ,...

Theo tin đồn thì có những tên tội phạm đã phải chịu đựng sự đánh đập của ông ta tới 512 giờ.

Trong quá trình cải tạo tội phạm, Người chỉnh đốn Nhân cách đã phát triển sự đồng cảm với những tên tội phạm đã bị ông ta đánh tơi tả.

Vì vậy, nói đến cách cải tạo tội phạm mà không gây tổn hại cho bọn họ, ông ta đã đạt đến trình độ thông thạo. Trạng thái làm chủ mà ông ta đạt được được gọi là 'Nỗi đau bên ngoài', dù cho ông ta có đánh mạnh đến đâu thì nó cũng chỉ gây đau đớn mà không làm chảy một giọt máu nào.

“Để tôi cảnh báo trước cho các người. Nếu như các người báo cáo sự việc ngày hôm nay cho Vincento, hay là ngày mai các người không đến đây hoặc làm điều gì khác có thể làm gián đoạn buổi huấn luyện thì…”

Damien khẽ nhướng mày và linh khí của anh bùng lên.

Pavel Vermound và các kị sĩ khác không thể chịu đựng được linh khí của Damien.

Kị sĩ yếu nhất thậm chí còn sùi bọt mép, toàn thân run rẩy.

“Chuẩn bị đón nhận lòng tốt của tôi suốt cả ngày đi.”

Kể từ ngày hôm đó, khóa huấn luyện Damien và các kị sĩ bắt đầu.

Hằng ngày, Damien gọi các kị sĩ đến và dùng chiêu bài huấn luyện để đánh đập họ.

“Cậu Damien! À không, ngài Damien!”

Pavel Vermound thiếu kiên nhẫn nắm lấy tay áo Damien và kêu lên.

“Chúng tôi đã sai rồi! Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi đối với ngài khi chúng ta vừa mới gặp nhau! Xin hãy tha cho chúng tôi đi mà!”

Damien gạt tay Pavel Vermound ra.

“Này, lời nói của anh nghe có vẻ hơi kỳ lạ đó? Anh đang nói như thể tôi hành hạ anh nhiều lắm vậy.”

“K… Không, không phải thế…”

“Tôi có làm gì đâu. Tôi chỉ đang trong quá trình huấn luyện các người thôi mà.”

Pavel Vermound có nhiều điều muốn nói nhưng mà vẫn phải kiềm chế lại.

‘Những kẻ ngốc sẽ như bị mù ngay cả khi có vàng được đặt trước mắt và sẽ bỏ qua nó chỉ vì tầm nhìn thiển cận của mình.’

Damien thầm tặc lưỡi.

Họ không hề biết rằng khi Damien đấu tập với họ, anh chỉ sử dụng một loại kiếm thuật cụ thể.

Đó chính là Kiếm thuật Sư tử được sử dụng bởi các kị sĩ của Hầu tước Ryanblum.

Việc nâng cao kỹ năng của các kị sĩ trong vòng một tháng là một thách thức.

Vì vậy Damien quyết định cho họ làm quen với Kiếm thuật Sư tử.

‘Mình nghĩ có lẽ là sẽ một hoặc hai người nhận ra nó.’

Tuy nhiên không một kị sĩ nào nhận ra điều đó cả. Đó là bằng chứng cho thấy họ rất thiếu kinh nghiệm.

“Nghỉ ngơi đủ rồi, đừng nói nhảm nữa, mau đứng dậy nhanh lên.”

Damien Haksen vừa nói vừa đập thanh kiếm tập luyện của mình xuống đất.

Năm ngày trôi qua như thế.

Trong khoảng thời gian này, Damien đã hấp thụ thành công tất cả các viên Thuốc Cân bằng trong khi luyện tập cùng các kị sĩ.

Sự biến đổi mà anh trải qua thật sự rất ấn tượng.

Vốn dĩ cơ thể của Damien có cơ bắp săn chắc nhưng mà khi mặc đồ vào anh trông có hơi gầy. Tuy nhiên bây giờ vóc dáng của anh đã thay đổi thành một thân hình cường tráng. Tất cả là nhờ những viên Thuốc Cân bằng giúp tăng khối lượng cơ bắp của anh một cách đáng kể.

‘Không chỉ là sự thay đổi ở bên ngoài.’

Damien vung thanh kiếm tập luyện của mình. Âm thanh gió bị cắt qua vang lên, thanh kiếm đâm sâu vào lòng đất của sân tập.

‘Chất lượng cơ bắp của mình đã thay đổi, chúng trở nên chắc chắn hơn nhiều và tràn đầy sức mạnh.’

Cơ bắp của hổ vượt trội hơn của chó là điều không cần phải bàn cãi.

Thuốc Cân bằng đã phát triển cơ bắp của Damien lên một tầm cao hơn.

‘Quả là thần dược của Azort Archaeus.’

Damien rất hài lòng với sự biến đổi của mình.

“Ugh… Aaah…”

Các kị sĩ nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn.

Damien liếc nhìn họ.

‘Họ cũng đã phát triển hơn rất nhiều.’

Ban đầu, họ không thể chống lại đòn tấn công của Damien và chỉ có thể nhận đòn. Nhưng mà sau mười ngày họ đã đạt được một mức độ phản xạ phần nào trước các đòn tấn công của anh. Điều đó có nghĩa là họ đang dần thích nghi với Kiếm thuật Sư tử.

Mặc dù đó là do Damien đã nương tay nhưng mà cũng một phần là do tài năng đặc biệt của họ.

‘Quả nhiên họ không thể được chọn tham gia trận đấu mà không có lý do gì.’

Nếu như tiếp tục trong một tháng nữa thì họ sẽ dễ dàng giành chiến thắng trong trận đấu với Hầu tước Ryan Bloom.

“Có chuyện gì vậy! Mau đứng dậy ngay đi! Buổi huấn luyện vẫn chưa kết thúc đâu!”

Damien hét lớn. Các kị sĩ vẫn tiếp tục nằm trên mặt đất.

“Nếu như các người không đứng dậy thì tôi sẽ đánh chết từng người một!”

Sau khi Damien đe dọa một lần nữa, các kị sĩ lập tức đứng dậy.

Khi đó,

“Ngài Damien! Ngài đây rồi.”

Người hầu của Công tước lao vào khu vực huấn luyện.

“Lãnh chúa đang tìm ngài Damien đấy ạ.”

“Có chuyện gì vậy?”

"Chuyện đó… "

Vẻ mặt của người hầu cứng đờ, như thể anh ta đang gặp rắc rối.

“Nữ công tước Chelsea Goldpixie sắp về rồi.”

Damien ngay lập tức đi đến phòng họp.

Công tước đã có mặt trong phòng cùng với các thuộc hạ của mình. Số người có mặt ít hơn so với khi Damien tấn công vào dinh thự của Công tước. Lúc đó họ đang bàn bạc về trận đấu cho nên những thuộc hạ từ các khu vực khác cũng tụ tập lại, vậy nên không thể so sánh với hiện tại được.

Damien liếc nhìn xung quanh. Không có bất kỳ người phụ nữ nào, có vẻ như Nữ công tước Chelsea vẫn chưa bước vào phòng họp.

“Ồ, Damien.”

Công tước vẫy tay và Damien đi đến đứng bên cạnh ông ta.

“Tôi nghe nói Nữ công tước Chelsea sắp trở về.”

“Đúng vậy, nó đã gửi tin nhắn để thông báo trước cho chúng ta. Nó nói nó đang trên đường về.”

Công tước mỉm cười thật tươi, nhưng mà đôi mắt ông ta không có nhiều cảm xúc.

“Nếu như nó không trở về thì tốt hơn.”

Lời nói của ông ta khắt khe đến mức khó có thể tin được một người cha lại có thể nói như vậy với con gái của mình.

“Ta không biết Chelsea sẽ mang về kị sĩ nào. Nhưng mà để ta nói cho cậu biết điều này, nếu như kị sĩ mà nó mang về giỏi hơn cậu thì ta sẽ thay đổi vị trí người đại diện đấy.”

Trái ngược với thái độ mà ông ta đã thể hiện cho đến nay, thái độ của ông ta bây giờ hết sức cay nghiệt.

“Hình như ngài đã quên lời tôi nói lần trước rồi.”

“Hở? Cậu đang nói cái gì thế?”

“Cho dù cô ấy có mang ai về đi nữa thì cũng sẽ không mạnh hơn tôi đâu.”

Công tước hoang mang đôi chút rồi lại bật cười lớn.

“Hahaha! Ta thích thái độ này của cậu! Luôn luôn tràn đầy tự tin.”

Công tước vỗ mạnh vào lưng Damien.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Nghe có vẻ là hơn mười người đang đến, nếu như không muốn nói là nhiều hơn.

Khi tiếng ồn đến gần, lính canh phòng họp mở cửa ra.

Có hơn mười người đàn ông, dẫn đầu là một phụ nữ trẻ, đang tiến đến.

Tất cả họ đều là những chiến binh toát ra khí chất hung hãn.

“Cha, đã lâu không gặp.”

Người phụ nữ trẻ quỳ một chân xuống và những người đàn ông phía sau cô cũng làm theo động tác đó.

“Con, Chelsea Goldpixie đã quay trở lại.”

Một giọng nói rõ ràng vang vọng khắp phòng họp.

Damien đứng bên cạnh Công tước quan sát Chelsea Goldpixie.

Cô khá khác biệt so với những tiểu thư mà Damien từng gặp cho đến nay về nhiều mặt.

Đầu tiên là trang phục của cô. Cô mặc trang phục du hành đơn giản. Trông chúng có vẻ cũ kỹ cho thấy chúng đã bị mòn trong một thời gian dài.

Mái tóc của cô được buộc lại một cách khiêm tốn, để lộ đường viền cổ áo.

‘Hơn nữa, ánh mắt của cô ta rất khác biệt.’

Nó dường như chứa đựng một tia lửa nhỏ, một ánh nhìn tràn đầy tham vọng, điều mà chỉ những người tràn đầy tham vọng mới có.

‘Đây chính là lý do Công tước có vẻ không hài lòng sao?’

Mâu thuẫn giữa cha mẹ và con cái trong các gia đình quý tộc khá là phổ biến khi mà một người tìm cách nhanh chóng kế vị trong khi người kia muốn nắm chắc quyền lực trong tay.

“Chelsea, con bình an vô sự trở về rồi sao?”

Bất chấp những suy nghĩ trong lòng, Công tước vẫn nồng nhiệt dang tay chào đón Chelsea.

“Vậy, con đã tìm được kị sĩ tham gia trận đấu chưa?”

Chelsea ra hiệu, một người trong nhóm kị sĩ đứng dậy và đi về phía trước.

Ông ta là một người đàn ông có vóc dáng to lớn, trông giống hệt như một con gấu đen với bộ lông dày trên người.

Đôi mắt của ông ta khá nhỏ, còn bộ ria mép đen của ông ta to đến mức khó có thể nhìn thấy được khuôn miệng.

Ông ta vác hai chiếc rìu trên lưng, sạch sẽ nhưng lại tỏa ra mùi máu thoang thoảng.

“Kính chào ngài Công tước!”

Người đàn ông nói với giọng điệu oang oang vang vọng trong phòng họp.

“Tôi là Guillaume Blackwing!”

Ngay khi tên ông ta được nhắc đến, phòng họp ồn ào hẳn lên.

Damien không biết Guillaume Blackwing là ai.

Hầu hết các kị sĩ mà anh nhớ tên đều là Cao thủ. Anh sẽ không buồn nhớ đến bất kỳ ai ở giai đoạn cấp thấp.

“Guillaume Blackwing… người kị sĩ tự do nổi tiếng đó sao?”

“Ông ta đã tham gia vào cuộc xung đột ở Vương quốc Eclairean và gần như tàn sát các kị sĩ cấp thấp ở đó…”

“Ông ta được coi là vô địch trong các kị sĩ cấp thấp đó.”

Tuy nhiên, việc biết được Guillaume Blackwing là ai không có gì là khó.

Chỉ cần nghe cuộc trò chuyện giữa những thuộc hạ kia là đủ.

"À, ta hiểu rồi."

Ngay cả Công tước cũng tỏ ra quan tâm đến Guillaume Blackwing. Công tước cẩn thận xem xét ông ta và hỏi,

“Ta đã nghe nhiều về cậu rồi. Họ nói cậu được gọi là ‘Thú hoang’ vì sự hung bạo của mình trên chiến trường sao?”

“Có vẻ như danh tiếng của tôi cũng đã lan rộng đến Vương quốc Apple rồi thì phải?”

Guillaume Blackwing cười khúc khích, hài lòng với sự công nhận này.

Mặc dù được gọi là kị sĩ nhưng mà ông ta lại không hiểu gì về cách cư xử.

“Cha, Guillaume Blackwing đã cam kết trung thành với con và đã đồng ý tham gia vào trận đấu này.”

Chelsea Goldpixie bước tới và nói.

“Nếu như là Guillaume Blackwing thì ông ta có thể ngang tài ngang sức với Michael Ryan Bloom. Nếu như cha hỗ trợ thì cơ hội của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể đó ạ.”

Những thuộc hạ gật đầu đáp lại lời nói của cô.

“Guillaume Blackwing đúng là hoàn toàn có thể làm được.”

“Michael Ryan Bloom là một thiên tài, nhưng mà xét về danh tiếng thì chẳng phải Guillaume Blackwing nổi tiếng hơn cậu ta sao?”

“Trong khi Michael Ryan Bloom vẫn đang phát triển thì Guillaume Blackwing đã là một chiến binh kỳ cựu rồi.”

Ý kiến ​​của bọn họ rất tích cực. Tuy nhiên Công tước không giống như họ.

“Chuyện này hơi đau đầu rồi đây.”

Công tước xoa xoa thái dương và lẩm bẩm. Chelsea nghiêng đầu đáp lại lời nói của ông ta.

"Dạ? Ý cha là sao ạ?"

“Ta vẫn chưa giới thiệu cậu ta nhỉ?”

Công tước chỉ tay về phía Damien Haksen và nói.

“Cậu ta là Damien Haksen. Cậu ta trở thành người đại diện cho trận đấu này.”

Lông mày của Chelsea co giật.

“Ý cha là sao ạ? Con đã nói cha hãy đợi con mà.”

“Đúng là con đã nói như vậy. Nhưng mà ta có ‘hứa’ sẽ đợi hay không?”

Khóe miệng Chelsea khẽ nhếch lên, tỏ ra hoang mang.

“… Vậy thì bây giờ hãy thay đổi người đại diện ngay đi ạ.”

“Ta cần phải xem xét lại.”

“Tại sao cần phải xem xét ạ? Con thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói đến một người tên là Damien Haksen cả. Chọn một người có vẻ hoàn toàn bình thường như cậu ta thay vì Guillaume Blackwing không được hợp lý lắm không phải sao ạ?”

Chelsea trừng mắt nhìn Công tước và nói.

“Đúng vậy. Damien Haksen là người ngoài… Guillaume Blackwing đáng tin cậy hơn.”

“Nếu như Michael Ryan Bloom đối mặt với Guillaume Blackwing thì cũng có thể để cho Damien Haksen có thể đấu với một kị sĩ khác mà.”

Các thuộc hạ đồng tình với quan điểm của Chelsea. Đối với bọn họ, Guillaume Blackwing có vẻ mạnh hơn Damien Haksen rất nhiều.

Tuy nhiên, ý kiến ​​​​của Công tước lại khác.

“Damien Haksen đây đã một mình đột nhập vào dinh thự và thậm chí còn chặn được đòn tấn công của Ernest Horowitz nữa. Sức mạnh của Guillaume Blackwing rất ấn tượng thì Damien Haksen cũng không phải là người dễ khuất phục đâu.”

Công tước nói.

Chelsea Goldpixie chế nhạo lời nói của Công tước.

“... Cha có thể khẳng định tầm quan trọng của các kỹ năng nhưng khi chối bỏ mẹ thì lại khác có phải không?”

Khi đó, vẻ mặt của Công tước trở nên cứng đờ. Bàn tay ông ta nắm chặt vào thành ghế.

“Con to gan quá rồi đó.”

“Hãy bỏ qua cho con. Con mệt mỏi vì chuyến đi dài cho nên đầu óc không được tỉnh táo.”

Chelsea đáp lời và cúi đầu xuống.

“Ta sẽ tham khảo ý kiến trước khi quyết định người đại diện. Đừng tranh cãi thêm nữa.”

Công tước ra hiệu và nói một cách kiên quyết.

Ngay sau đó,

“Thưa ngài, việc chọn người đại diện có gì rắc rối đâu?”

Đột nhiên, Guillaume Blackwing lên tiếng. Chelsea Goldpixie giật mình định ngăn ông ta lại.

“Còn muốn làm gì nữa? Ta đã bảo lui đi rồi mà…”

“Dù sao thì không phải người đại diện được coi là người mạnh nhất hay sao? Chúng ta hãy đấu một trận rồi để cho người chiến làm người đại diện đi.”

Guillaume Blackwing chỉ vào Damien Haksen.

Damien bật ra một tiếng cười gượng.

Trong tâm trí anh, anh chỉ muốn hạ gục tên kiêu ngạo đó ngay tại chỗ. Tuy nhiên, làm như vậy chắc chắn sẽ bị coi là kẻ ngu dốt.

Vì vậy trước tiên anh phải xin phép Công tước.

“Thưa ngài, tôi có thể làm hỏng phòng họp một chút được không?”

“Hửm? Hãy cứ làm theo ý cậu đi.”

Damien tiến đến gần Guillaume Blackwing, đủ gần để có thể nhìn thấy lông trên mũi ông ta.

“Hãy giải quyết mọi chuyện như hai người đàn ông đi.”

“Ồ, có vẻ như cậu cũng đồng ý với tôi nhỉ?”

“Có đồng ý hay không?”

Damien đưa bàn tay ra trước mặt Guillaume Blackwing.

“Cũng có cần phải chiến đấu đâu? Hãy kiểm tra sức mạnh của chúng ta ngay tại đây đi.”

Mọi người đều rất bối rối trước lời nói của anh.

Guillaume Blackwing không chỉ có lợi thế về thể chất rõ ràng so với Damien Haksen khi cao hơn một cái đầu và cánh tay to gấp ba lần mà còn nổi tiếng nhờ sức mạnh của mình.

“Ngay cả khi cánh tay của cậu bị đứt lìa à?”

“Thô bạo quá đó.”

Damien liếc nhìn cánh tay của Guillaume Blackwing.

“Tôi sẽ chỉ xé nhẹ bả vai của ông thôi.”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Guillaume Blackwing nắm lấy cánh tay của Damien Haksen.

Ngay sau đó, Guillaume Blackwing bị đập đầu xuống đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương