Chương 24: Bằng Chứng (2)

[Dịch giả – Vân]

[Hiệu đính – Kim Anh]

 

“Trông cậu có vẻ mệt mỏi quá rồi, ngày hôm nay hãy nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ thảo luận chi tiết về trận đấu vào ngày mai nhé.”

Công tước vừa nói vừa ra lệnh cho người hầu dẫn Damien đến phòng dành cho khách.

Ở dinh thự của một gia tộc giàu có nổi tiếng, Damien nhận được sự tiếp đãi đặc biệt xa hoa. Sự hiếu khách họ dành cho anh vô cùng xa xỉ.

Trong lúc anh đang tắm có khoảng ba hoặc bốn người hầu lảng vảng gần đó để đáp ứng nhu cầu của anh.

Các món ăn phục vụ cho bữa tối đều do những đầu bếp hàng đầu chế biến, mỗi một bữa ăn đều có chất lượng rất cao.

Hơn năm người hầu túc trực bên cạnh, chờ đợi mệnh lệnh của Damien bất cứ lúc nào.

‘Trước nay mình chưa bao giờ được tận hưởng trong sự xa hoa như vậy trong đời cả.’

Cho đến bây giờ và có thể là trong tương lai thì sự xa hoa này vẫn hết sức phi thường, đến mức người ta không thể biết rằng liệu nó có thể duy trì được hay không.

‘Nhưng mà so với thứ này thì tất cả những thứ khác đều không đáng kể.’

Damien ngồi trên giường lấy ra một viên Thuốc Cân bằng.

Bên trong chiếc hộp gỗ có năm viên thuốc được gói cẩn thận.

Khi nhìn kỹ hơn, anh nhận thấy những dòng chữ vàng trên nắp hộp.

Thuốc Cân Bằng

Được chế tạo bởi Azort Archaeus của Hội Giả kim thuật vào năm 197.

‘Là Azort Archaeus sao?’

Với vẻ mặt ngạc nhiên, Damien kiểm tra lại các dòng chữ đó nhiều lần.

Azort Archaeus.

Trong số ít các nhà giả kim hiếm hoi được coi là lãnh đạo của Hội Giả kim thuật.

‘Nếu như thứ này thật sự là do Azort thì chắc hẳn là nó phải đắt lắm.’

Tất nhiên, so với những loại thần dược huyền thoại do Azort tạo ra thì những viên Thuốc Cân bằng này có vẻ thiếu sót về nhiều mặt.

Tuy nhiên khi so sánh thì những viên Thuốc Cân bằng vẫn một trong những loại thần dược đáng chú ý, mặc dù có chút kém hơn.

‘Một loại thần dược giúp tăng cường khả năng thể chất chỉ bằng cách uống nó.’

Damien mới chỉ nghe tin đồn về nó, đây là lần đầu tiên anh được tận mắt trông thấy.

‘Nó cũng được cho là có khả năng chữa lành vết thương rất tốt.’

Tuy nhiên, Damien không có ý định sử dụng Thuốc Cân bằng để chữa trị. Vết thương mà anh gặp phải rất nhỏ cho nên anh có thể dễ dàng tự chữa trị được nó.

Damien định sử dụng loại thần dược này theo mục đích ban đầu của chúng.

‘Mình không nên chỉ uống như vậy. Phải kết hợp với việc tập luyện.’

Thông thường thần dược sẽ không thể được hấp thụ hoàn toàn, việc uống nó có thể sẽ làm mất khoảng một nửa công hiệu của nó.

Nhưng mà Damien Haksen tự tin rằng mình có thể hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của thần dược.

‘Mình đã có được một thứ kho báu vô cùng cần thiết.’

Damien hiểu rõ tình trạng của bản thân.

Hiện tại, cả khả năng thể chất và ma thuật của anh đều đang thiếu sót trầm trọng.

Mặc dù sự thiếu hụt ma thuật đã phần nào được giải quyết thông qua Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao, nhưng mà sức mạnh thể chất của anh vẫn còn rất yếu. Chỉ mới được một tháng kể từ khi anh quay ngược thời gian.

‘Với tình trạng hiện tại của mình thì… mình không thể đối đầu với một kị sĩ cấp cao.’

Damien nhớ đến Karl Heimlich.

Mặc dù bằng cách nào đó anh có thể chiến thắng Ernest Horowitz trong trận đấu nhưng mà không có cách nào để anh có thể đánh bại được Karl Heimlich.

Tất nhiên, nếu như chỉ xét về kỹ năng và kinh nghiệm, Damien đã vượt qua Karl Heimlich gấp trăm lần từ lâu.

Vấn đề nằm ở thể chất và mana của anh. Với thể trạng yếu ớt như vậy, Damien không thể đánh bại được Karl Heimlich.

Và có những hạn chế nhất định trong việc bù đắp cho sự thiếu hụt sức mạnh bằng kỹ năng.

‘Đã đến lúc rồi, tại sao không tập luyện ngay nhỉ?’

Và khi Damien đang chuẩn bị lấy ra một trong những viên Thuốc Cân bằng.

“Ngài Damien Haksen, ngài đang ngủ à?”

Tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói của người hầu vang lên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ngài được triệu kiến ạ.”

Mặc dù tò mò về hiệu quả của Thuốc Cân bằng nhưng mà Damien vẫn không thể từ chối việc diện kiến ​​Công tước.

Đóng nắp chiếc hộp lại, anh bước ra bên ngoài.

Rồi Damien đi theo người hầu đến phòng làm việc của Công tước.

"Ồ, cậu đến rồi sao?"

Khi Damien bước vào phòng làm việc, Công tước chào đón anh rất nhiệt tình.

“Đừng đứng đó, lại đây ngồi đi.”

Công tước đích thân dẫn Damien đến bên chiếc bàn, thậm chí còn rót trà đã chuẩn bị trước cho cậu.

“Tối qua cậu nghỉ ngơi tốt chứ? Vết thương thế nào? Cậu có cảm thấy khó chịu gì không?”

Ông ta thể hiện lòng tốt có hơi quá mức, khiến cho Damien vô cùng khó chịu.

Có vẻ như Công tước khá ấn tượng với những kỹ năng mà Damien đã thể hiện ngày hôm trước.

“Xin lỗi vì đã gọi cậu đến sớm như thế này. Có khá nhiều vấn đề ta cần phải thảo luận liên quan đến trận đấu.”

Công tước vừa nói vừa rót trà vào trong cốc của mình.

“Trận đấu giữa Micheal Ryan Bloom và cậu dự kiến sẽ ​​diễn ra sau một tháng nữa tại Đồi Lá.”

Damien nhớ lại ký ức của mình về Đồi Lá.

Đồi Lá là vùng đất nằm ở ranh giới giữa lãnh thổ của Công tước và Hầu tước.

Với địa hình bằng phẳng và địa chất vững chắc, đây là nơi thích hợp nhất cho một trận đấu.

“Tôi không nghi ngờ khả năng của cậu, nhưng mà tôi muốn biết cậu dự định chuẩn bị cho trận đấu như thế nào trong thời gian còn lại.”

“Chà, tôi không có kế hoạch gì đặc biệt cả, tôi chỉ định tập trung vào việc luyện tập như những gì tôi vẫn làm thôi.”

Trong thời gian này, Damien dự định sử dụng Thuốc Cân bằng để tăng cường đáng kể khả năng thể chất của mình.

“Bám sát những gì cậu đã quen thuộc cũng rất tốt. Nhưng mà Damien, cậu đã đến đây rồi cho nên nếu như được huấn luyện đặc biệt không phải sẽ rất tốt sao?”

"Huấn luyện đặc biệt?"

“Nếu muốn thì cậu có thể được kị sĩ Karl Heimlich chỉ dẫn.”

Nếu như là một kị sĩ khác thì có lẽ họ sẽ reo hò ầm ĩ.

Karl Heimlich là một trong ba kị sĩ cấp cao duy nhất ở Vương quốc Apple.

Nhận được sự chỉ dẫn từ ông ta là một cơ hội mà ngay cả có may mắn cũng không thể có được.

“Ồ, không sao đâu. Tôi thích tập luyện một mình hơn.”

Tuy nhiên, Damien thẳng thừng từ chối.

‘Kị sĩ cấp cao sao?’

Anh cũng sẽ không quan tâm ngay cả khi có một kị sĩ Cao thủ đến. Những kị sĩ cấp cao không phải là điều mà anh cần phải cân nhắc.

Công tước cười khúc khích khi thấy Damien kiên quyết từ chối huấn luyện dưới sự chỉ dẫn của một trong những người mạnh nhất Vương quốc Apple.

“Hahaha từ chối kiên quyết như vậy. Karl có thể sẽ cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng đôi chút nếu như cậu ta nghe được chuyện này đấy.”

“Nếu như ngài lo ngại thì tôi sẽ cân nhắc việc nhận sự hướng dẫn từ kị sĩ Karl.”

“Không, không sao đâu. Từ những gì ta thấy cho đến nay thì cậu đã phát triển đến mức này mà không cần có sự chỉ dẫn của ai. Tự tập luyện có vẻ phù hợp với bản chất của cậu cho nên tôi sẽ không can thiệp vào việc này nữa.”

Damien nhìn chằm chằm vào Công tước thay vì nâng tách trà lên.

Anh đến đây chưa đầy một ngày nhưng mà có vẻ như thông tin của anh đã được điều tra rất kỹ lưỡng.

‘Hoặc là có lẽ họ đã thu thập thông tin về mình từ trước.’

Damien gần đây đã bắt đầu nổi tiếng nhanh chóng, vì vậy cũng sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu như anh thu hút được sự chú ý của Công tước.

“Có vẻ như ta đã giữ cậu lại quá lâu rồi. Bây giờ cậu có thể đi giải quyết chuyện của mình rồi.”

Không nói thêm gì nữa, Damien tạm biệt Công tước và rời khỏi phòng làm việc.

“Từ chối sự chỉ dẫn từ một kị sĩ cấp cao sao?”

Khi Damien rời đi, Công tước khẽ nhếch mép.

“Karl Heimlich, thật là đáng tiếc.”

Ai đó bước ra từ phía sau tấm màn lớn trong phòng làm việc.

Kị sĩ đã nghỉ hưu, Karl Heimlich, đáp lại bằng vẻ mặt thờ ơ.

“Tôi không cảm thấy tiếc một chút nào.”

"Là vậy sao?"

"Đúng vậy."

Trái ngược với câu trả lời đó, ánh mắt Karl tràn ngập sự bất mãn.

“Karl, cậu nghĩ gì về tên nhóc đó?”

Nghe câu hỏi của Công tước, Karl Heimlich suy nghĩ một lúc.

“… Cậu ta là một chàng trai trẻ xuất sắc. Mặc dù còn trẻ nhưng mà kỹ năng của cậu ta đã được mài giũa đến mức tối đa. Khả năng điều khiển mana của cậu ta cũng rất hoàn hảo.”

Đó quả là lời khen ngợi cao nhất trong số những lời khen ngợi.

Mặc dù bị từ chối chỉ dẫn nhưng mà Karl Heimlich vẫn đánh giá Damien Haksen mà không có bất kỳ thành kiến ​​cá nhân nào.

Công tước đánh giá cao khía cạnh này của Karl Heimlich.

Không giống như Ernest Horowitz, ông ta biết cách phân biệt rõ ràng giữa công việc và cá nhân.

“Thật đáng tiếc khi không thể nhận cậu ta làm đệ tử…”

“Tôi đã nói là không tiếc rồi mà ạ.”

Karl Heimlich ngay lập tức trả lời. Công tước lại cười khúc khích và vỗ nhẹ vào bụng.

“Vậy trong trận chiến giữa cậu ta và Michael Ryan Bloom, cậu nghĩ ai sẽ là người thắng?”

Karl Heimlich rơi vào trạng thái trầm ngâm, lần này lâu hơn trước rất nhiều.

“Rất khó để đưa ra câu trả lời chắc chắn.”

Ngay sau đó, ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Không phải Damien Haksen đã phá vỡ hàng phòng ngự của Công tước và đẩy lùi đòn tấn công của một kị sĩ cấp trung sao?”

“Có lẽ Michael Ryan Bloom cũng có thể làm được điều tương tự.”

Ngay cả Công tước cũng gật đầu đồng ý với lời nói của ông ta.

Michael Ryan Bloom quả thật là một con quái vật như thế.

“Lần đầu tiên nhìn thấy Michael Ryan Bloom, tôi có cảm giác như đang nhìn thấy một ngọn núi lửa đang sôi sục vậy. Bây giờ cậu ta khá im ắm, nhưng mà tôi cảm thấy như thể một ngày nào đó, nếu như cậu ta phun trào thì sẽ nhấn chìm cả thế giới.”

Để đạt đến cấp bậc kị sĩ cấp cao, bản thân Karl Heimlich cũng đã được thừa nhận là một thiên tài.

Michael Ryan Bloom là một thiên tài phi thường đến mức ngay cả một người như Karl cũng không thể phủ nhận được điều đó.

“Còn Damien Haksen thì sao?”

Trước câu hỏi của Công tước, Karl lại rơi vào trầm ngâm, lần này lại lâu hơn nhiều.

“… Nó rõ ràng một cách kỳ lạ.”

"Ý cậu là sao?"

“Rõ ràng cậu ta là một kị sĩ cấp thấp, nói trắng ra thì là người đứng đầu trong số đó. Nhưng mà vẫn có điều gì đó ở cậu ta khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái.”

Nếu như Karl Heimlich trẻ hơn mười tuổi thì có lẽ ông ta đã không nhận thấy điều kỳ lạ này. Nhưng mà kinh nghiệm làm kị sĩ của ông ta đã gióng lên hồi chuông cảnh báo rằng có điều gì đó rất kỳ lạ về Damien Haksen.

“Vậy nên rất khó để đưa ra một câu trả lời chắc chắn ạ.”

Karl Heimlich cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.

Tuy nhiên, Công tước không trách Karl Heimlich.

“Cậu cũng không thể xác định được kết quả sao… thật là thú vị.”

Đôi mắt của Công tước sáng lên và ông ta nhẹ nhàng lẩm bẩm.

“Một thứ khó hiểu sẽ là một kho báu mà ta có thể nắm bắt.”

Mặc dù hiện tại đã khá im ắng nhưng mà Công tước Goldpixie khi còn trẻ đã nổi tiếng là một tay cờ bạc.

Ông ta không ngại đầu tư vào những thứ mà người khác không dám làm và thường mang lại lợi nhuận đáng kể.

“Damien Haksen là một người rất đáng để đầu tư.”

***

‘Chắc chắn là Karl Heimlich đã ở đó.’

Damien Haksen thầm nghĩ.

Ngay từ lúc bước vào, Damien đã cảm nhận được sự hiện diện của Karl Heimlich.

Do tò mò không biết tại sao Karl Heimlich lại ẩn nấp, anh đã giả vờ bỏ đi và trốn đằng sau cánh cửa.

'Ông ta liên tục đánh giá mình thông qua Karl Heimlich.'

Việc anh giả dạng thành kị sĩ cấp thấp đã có hiệu quả.

Việc che giấu bản thân của anh không thật sự hoàn hảo, nhưng mà anh đã thành công trong việc đánh lừa góc nhìn sâu sắc của Karl Heimlich.

‘Liên tục kiểm tra mình như vậy sao? Con người đúng là những sinh vật phiền toái mà.’

Hiện tại đang bị ràng buộc bởi mối quan hệ hợp tác nhưng mà Công tước không phải là người mà Damien muốn thân thiết lâu dài.

‘Bây giờ mình phải đi kiểm tra tác dụng của Thuốc Cân bằng đã.’

Rời khỏi phòng làm việc, Damien đi về phía sân tập.

Có khoảng mười kị sĩ đang hoàn toàn tập trung vào việc huấn luyện của ở sân tập ngoài trời.

“Nhìn đằng kia kìa, có phải Damien Haksen không?”

“Người mà lãnh chúa đã chỉ định làm người đại diện của chúng ta sao?”

Ngay khi Damien xuất hiện, sự chú ý của các kị sĩ đều đổ dồn về phía anh.

Trong khi đó thì Damien không hề để ý đến các kị sĩ mà chỉ kiểm tra cơ sở vật chất của sân tập.

‘Quả nhiên là dinh thự của Công tước. Có rất nhiều trang bị tuyệt vời.’

Có nhiều trang bị tập thể dục khác nhau để tăng cường sức mạnh, golem để đấu kiếm, còng ma thuật có thể điều chỉnh trọng lượng,... những thứ mà Damien đã sử dụng khi làm lính đánh thuê.

Khi anh đang chiêm ngưỡng trang bị luyện tập thì một nhóm kị sĩ tiến đến gần anh. Có một người bước tới và nói,

“Cậu có phải là Damien Haksen không?”

Damien tạm dừng việc kiểm tra các pháp cụ trong giây lát và liếc nhìn kị sĩ kia.

Kị sĩ ấy thấp bé đến đáng kia ngạc. Vóc dáng của anh ta nhỏ nhắn đến mức người ta có thể nhầm lẫn anh ta là một cậu bé.

“Tôi là Pavel Vermound.”

Mặc dù có vóc dáng nhỏ bé nhưng mà kỹ năng của anh ta rõ ràng là rất mạnh mẽ. Anh ta đang lên tiếng thay mặt cho các kị sĩ của Công tước.

“Lần này cậu được bầu làm người đại diện sao? Chấp nhận vị trí như vậy sau khi tấn công dinh thự của Công tước à, lương tâm của cậu đi đâu rồi chàng trai?”

Damien liếc nhìn Pavel Vermound và các kị sĩ khác.

“Nhìn các người lạ quá. Các người là ai vậy?”

“Câu hỏi hay đấy. Chúng tôi là những đấu thủ tham gia trận đấu này.”

Damien đếm một lượt các kị sĩ. Họ gồm có năm người, có lẽ là bao gồm cả những người dự bị.

“Hôm qua tất cả chúng tôi đều thống nhất để trống vị trí và bắt đầu tập luyện ngoài trời. Cậu thật là may mắn đó. Nếu như chúng tôi ở đó thì cậu đã không thể gây chuyện như vậy được rồi.”

Damien nhìn Pavel Vermound với vẻ mặt hơi khó hiểu.

Anh không thể hiểu làm sao một người đã nghe hết những chuyện xảy ra ngày hôm trước lại có thể coi thường anh như thế này.

‘Nghĩ lại thì, kiếp trước mình cũng đã từng gặp những kiểu người như thế này rồi.’

Đó là khi Damien làm lính đánh thuê.

Nhóm lính đánh thuê của anh đã tham gia vào các cuộc chiến tranh giành lãnh thổ và để lại dấu ấn đáng chú ý.

Có một quý tộc thuê một nhóm lính đánh thuê có mối quan hệ khá thân thiết với họ. Tuy nhiên đã có sự có xảy ra khi con trai cả của quý tộc đó khiêu khích Damien Haksen.

Tất nhiên, Damien Haksen đã kịp thời trả đũa ngay trên chiến trường.

‘Những người luôn luôn đạt được thành công và có sẵn tài năng cũng như quyền lực của gia đình thường có xu hướng như thế này. Họ không thể đối mặt với thực tế.’

Sự kiêu ngạo của họ bắt nguồn từ một cuộc đời thành công liên tục.

“Tại sao lại im lặng? Nếu như không tin thì hãy chứng minh điều đó ở đây và ngay bây giờ đi.”

Pavel Vermound đặt tay lên thanh kiếm tập luyện của mình.

“Phiền phức quá, bỏ đi.”

Damien không cảm thấy muốn giao tiếp với bọn họ nữa. Anh bắt đầu kiểm tra các pháp cụ còn lại.

Pavel Vermound và các kị sĩ khác nhìn Damien với vẻ mặt khinh thường.

“… Tôi đã tò mò về cậu vì thấy cậu là một người có kỹ năng đặc biệt, nhưng mà hóa ra cậu chẳng khác gì một kẻ hèn nhát.”

“Pavel, không cần thiết phải giao chiến với một kẻ như vậy. Đi thôi.”

Pavel Vermound và các kị sĩ rời đi.

Cuối cùng, Damien đã có thể kiểm tra trang bị tập luyện mà không gặp bất kỳ sự quấy rầy nào.

“Được rồi, ai sẽ lên tiếp theo?”

“Hôm nay tôi sẽ thử thách!”

"Tuyệt vời! Lao vào đi!"

Từ phía sau vang lên âm thanh của Pavel Vermound và các kị sĩ đang giao chiến.

Tiếng kiếm va chạm liên tiếp cho thấy họ đang đấu kiếm.

Tuy nhiên, có điều gì đó có vẻ rất kỳ lạ.

Kiếm thuật của một kị sĩ điêu luyện lẽ ra phải có nhịp điệu rất đặc biệt.

Nhưng mà những âm thanh phát ra từ phía sau đều thiếu tinh tế.

‘Tại sao trình độ kỹ năng của họ lại như thế này?’

Cuối cùng, Damien không thể cưỡng lại sự tò mò của mình và phải xem cảnh đấu kiếm.

Trên sân tập, Pavel Vermound và các kị sĩ bắt cặp, đấu tay đôi với nhau.

"… Cái gì?"

Quan sát họ một lúc, Damien vô cùng kinh ngạc.

‘Tại sao kỹ năng của họ lại kém đến vậy chứ?’

Trước khi đến đây, Damien đã chiến đấu với Gerrick, một kị sĩ của Lãnh chúa Ryan Bloom.

‘Kị sĩ đó có phần mạnh mẽ, nhưng mà… bởi vì anh ta sẽ không tham gia trận đấu nên Hầu tước chắc chắn còn có những kị sĩ tài giỏi hơn nữa.’

Các kị sĩ của Công tước có kỹ năng kém xa Gerrick.

‘Kỹ năng của các kị sĩ này không đủ để giành chiến thắng trong trận đấu.’

Trận đấu có sự tham gia của ba người và bên đầu tiên chiến thắng trong hai hiệp sẽ giành chiến thắng. Ngay cả khi Damien Haksen giành chiến thắng trước Michael Ryan Bloom nhưng nếu như thua hai hiệp còn lại thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ thua trong trận đấu này.

‘Vậy ra đây là lý do tại sao Hầu tước Ryan Bloom có ​​thể đánh bại Công tước Goldpixie trong tương lai sao?’

Cấp độ của các kị sĩ phụ thuộc vào gia tộc đang hỗ trợ cho họ.

Ngay cả khi chỉ xét đến các kị sĩ cấp thấp thì vẫn có sự khác biệt đáng kể giữa Công tước và Hầu tước.

‘… Mình có thể làm gì đây?’

Damien suy nghĩ và đi đến kết luận nhanh chóng.

‘Không có lựa chọn nào khác rồi. Mình sẽ phải thúc đẩy họ một chút.’

Damien hét về phía các kị sĩ.

“Này, năm người.”

Pavel Vermound và các kị sĩ khác nhìn Damien với vẻ mặt khó hiểu.

“Tôi đã đổi ý rồi. Hãy chơi một chút đi nào.”

Khi nghe thấy điều đó, Pavel nhếch mép cười.

“Tôi không biết điều gì đã xảy ra với cậu… Nhưng mà được thôi, hãy để tôi cho cậu thấy kỹ năng của mình.”

Pavel tiến lại gần, trên tay cầm thanh kiếm tập luyện.

Damien đưa bàn tay về phía Pavel.

"Chờ một chút."

“Sao? Đổi ý nữa à? Bây giờ đã quá muộn rồi, đừng nghĩ tới việc chạy trốn!”

“Vớ vẩn.”

Damien cũng không thể huấn luyện không cho bọn họ được.

Anh dự định huấn luyện cho bọn họ và cả cho chính mình.

‘Tăng cường sức mạnh thông qua các bài tập luyện rất tốt, nhưng mà đấu tập vẫn là tốt nhất.’

Đấu tập tập trung vào toàn bộ cơ thể và các cơ cần thiết.

“Ở yên đó không được di chuyển.”

Damien bắt đầu đeo chiếc vòng tay có thể điều chỉnh được mà anh đã chuẩn bị sẵn.

Khi kích hoạt, cơ thể anh cảm thấy nặng nề hơn, giống như đang mang bông ướt.

Anh đi đôi bốt có trọng lượng đè nặng lên cơ bắp của mình. Anh cố gắng uốn cong cánh tay của mình, tuy nhiên việc đó có vẻ khó khăn, như thể có những thanh kim loại được cắm vào cơ bắp của anh.

Cuối cùng, anh cần một thanh kiếm ma thuật bằng gỗ dùng để tập luyện lên. Khi vung nó lên không trung có cảm giác nặng nề và chậm chạp, giống như cắt qua nước.

Cuối cùng anh lấy viên Thuốc Cân bằng ra và nuốt nó.

‘Được rồi. Tới đi.”

Damien búng ngón tay.

“…”

Pavel Vermound nhìn Damien hoàn toàn không nói nên lời.

Sống trong một xã hội quý tộc, Damien nhận thức rõ ràng những gì mình đang thể hiện, một sự thiếu tôn trọng.

Làm một điều như vậy trong một trận đấu sao? Đó là điều mà người ta khó có thể nào không coi là xem thường người khác một cách trắng trợn được.

‘Tên này… Sao sao dám coi thường mình!’

Pavel Vermound tức giận lao vào Damien và chém thanh kiếm về phía đầu anh.

Damien thản nhiên chặn được thanh kiếm của Pavel Vermound. Thanh kiếm bay khỏi tay anh ta.

"Hở?"

Damien vung thanh kiếm về phía cổ Pavel Vermound. Anh ta hét lên và ngã xuống bất tỉnh.

“Phù… Đúng là khó thật đó.”

Damien vặn cổ.

Chỉ cần cử động nhẹ thôi là anh đã cảm thấy khó thở và đau nhức cơ bắp rồi.

“Các người còn chờ đợi gì nữa. Đến đây đi.”

Damien gọi các kị sĩ còn lại.

"Nếu không thì tôi sẽ ra tay trước đó."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương