Chương 23: Bằng Chứng (1)

[Dịch giả – Vân]

[Hiệu đính – Kim Anh]

 

Những thuộc hạ của Công tước Goldpixie chìm trong hỗn loạn và sợ hãi.

Bọn họ đã tập trung tại dinh thự của Công tước để thảo luận về giải đấu hai năm một lần sắp diễn ra giữa Công tước và Hầu tước Ryan Bloom.

Trong cuộc họp liên quan đến các vấn đề với Công tước, đột nhiên có tin báo về một cuộc tấn công vào dinh thự của Công tước.

Việc có kẻ tấn công vào bên ngoài dinh thự đã đủ để khiến cho họ kinh ngạc, thế nhưng không chỉ bên ngoài mà bên trong dinh thự cũng đã bị tấn công.

Tình hình đã vô cùng nghiêm trọng, vậy mà không ngờ Công tước lại gác lại mọi công việc của mình để đi gặp kẻ đột nhập.

Thậm chí ông ta còn bỏ lại vệ sĩ của mình, kị sĩ Karl Heimlich, để đi một mình.

“Tấn công vào dinh thự của Công tước sao… Ai lại dám làm ra chuyện như vậy chứ?”

“Hơn nữa còn là vào ban ngày… Chứ không phải là nửa đêm…”

Những thuộc hạ của ông ta đều thì thầm trong lo lắng.

Nhưng vẫn còn một điều may mắn là có sự hiện diện của Karl Heimlich trong phòng họp.

Karl Heimlich là một trong ba kị sĩ cấp cao duy nhất ở Vương quốc Apple.

Dù cho kẻ tấn công là ai thì nếu như Karl Heimlich có mặt, chắc chắn anh ta cũng sẽ khuất phục được kẻ đó.

Trong lúc họ đang suy nghĩ thì đột nhiên,

“Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ đợi!”

Cánh cửa phòng họp cót két mở ra và Công tước bước vào.

Không giống như khi ông ta rời khỏi phòng một mình, giờ đây đã có thêm hai người đi cùng ông ta.

Một người là một kị sĩ khá quen thuộc đối với họ, Ernest Horowitz.

Tuy nhiên, người còn lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

“Người đó là ai?”

“Tôi cũng không chắc nữa.”

“Cậu ta trông khá đẹp trai, nhưng mà tính cách lại hơi thô lỗ.”

Những thuộc hạ thì thầm với nhau về chàng trai trẻ đó.

“Ta muốn giới thiệu một người với các ngươi đây.”

Công tước giới thiệu chàng trai trẻ với những người đang có mặt ở đây.

“Người này chính là kẻ đột nhập đã tấn công vào dinh thự vừa rồi.”

Những tiếng xì xào nhanh chóng lắng xuống.

Họ nhìn chằm chằm vào Công tước và Damien Haksen với vẻ mặt hoài nghi.

“Xin chào, tôi là Damien Haksen.”

Damien gật đầu chào họ bằng. Thái độ của anh cực kỳ kiêu ngạo và bất lịch sự.

Tuy nhiên, họ lại tập trung vào tên của anh hơn là thái độ.

“Damien Haksen? Chẳng lẽ là tên vô lại đó?”

“Không phải anh ta là người đã đánh bại người kế vị của Hầu tước Ryan Bloom và tiêu diệt băng Hắc Xà khét tiếng ở thành phố Landwalk hay sao?”

Tin đồn về Damien Haksen lan rộng đến mức ngay cả Công tước cũng đã nghe nói đến.

Tuy nhiên, không có một người nào tin vào những tin đồn đó. Có vẻ như chúng quá viển vông để có thể coi là sự thật.

“Tên vô lại đó đã tấn công vào dinh thự của Công tước à?”

“Tôi tưởng tất cả những tin đồn đó đều là giả mà… Vậy ra chúng là sự thật sao?”

“Thật không thể tin được. Làm sao một kẻ vô lại như cậu ta lại có thể…?”

Họ vô cùng bối rối, một vài người còn phủ nhận sự thật này.

“Cậu ta nói với ta rằng cậu ta đến đây vì đã vay tiền từ một công ty cho vay của ta nhưng mà lại không có tiền để trả số tiền gốc và lãi.”

Bất chấp tâm trạng của những thuộc hạ, Công tước vẫn kích động thấy rõ.

“Thế nên thay vì trả nợ thì cậu ta đã đến đây với ý định tham gia vào trận đấu với Hầu tước. Khi binh lính không cho vào thì cậu ta đã liều lĩnh lao vào.”

Mọi người đều nhìn Damien với vẻ mặt hoài nghi.

Họ không biết nguyên nhân đằng sau vụ đột nhập này là gì, nhưng mà họ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng đó lại là một hành động ngây thơ đến như vậy.

“Các ngươi có biết cậu ta đã nói gì với ta không? Cậu ta nói sẽ đánh bại Michael Ryan Bloom và mang về chiến thắng cho Công tước.”

Tiếng cười khúc khích mà các thuộc hạ của Công tước đang kìm nén bỗng chốc bùng nổ.

Michael Ryan Bloom là ai chứ?

Một thiên tài phi thường được đánh giá sẽ sớm đạt tới đẳng cấp độ Cao thủ trong một tương lai gần.

Anh ta là một đối thủ đáng gờm đến nỗi ngay cả với tất cả các mối quan hệ và nguồn lực của Công tước Goldpixie cũng không thể tìm được đối thủ có thể chiến đấu với anh ta.

Đánh bại được một người như Michael Ryan Bloom? Mang về chiến thắng?

Tuy nhiên, khi thời gian dần trôi qua, sự chế nhạo hiện rõ trên gương mặt của mọi người bắt đầu giảm bớt.

“Đánh bại Michael Ryan Bloom…?”

“Cũng không phải là hoàn toàn không thể thực hiện được. Cậu ta đã phá vỡ hàng phòng ngự của Công tước kia mà.”

“Và cậu ta còn hạ gục các kị sĩ của Công tước nữa.”

“Chúng ta đã từng thấy một kị sĩ trẻ tài giỏi như vậy chưa?”

Xét về khả năng mà Damien đã thể hiện thì anh không hề thua kém gì khi so sánh với Michael Ryan Bloom.

“Ta đã quyết định làm theo ý của Damien Haksen. Ta đã chọn Damien làm kị sĩ đại diện để đối đầu với Michael Ryan Bloom trong trận đấu đó.”

Công tước tiếp tục nói với những thuộc hạ.

“Có ai có ý kiến ​​khác không?”

Mọi người đều im lặng như để biểu thị cho sự đồng ý. Công tước gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Không ai có ý kiến khác hết. Vậy thì Damien Haksen sẽ được bầu làm người đại diện…”

“Thưa ngài! Xin hãy xem xét lại quyết định đó đi ạ!”

Đúng lúc đó, có người hét lớn lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ernest Horowitz đứng đó với vẻ mặt giận dữ.

“Damien Haksen đã tấn công dinh thự của Công tước và các kị sĩ! Bổ nhiệm hắn làm người đại diện trong khi đáng lẽ hắn phải chịu hình phạt ngay lập tức là một điều hết sức vô lý!”

Một vài người gật đầu đồng ý với lời nói của Ernest Horowitz.

Mặc dù Công tước tỏ vẻ kiên quyết và không nói gì nhưng rõ ràng là ông ta không hài lòng với tình huống này.

Việc bổ nhiệm một người đã tấn công dinh thự của Công tước làm người đại diện là điều không thể tưởng tượng được.

“Damien Haksen có thể đã làm hoen ố danh tiếng của ta một chút, nhưng mà tìm được một người tầm cỡ như thế này không phải là điều dễ dàng.”

“Trước khi nói về kỹ năng thì phải nói đến việc hắn thiếu tư cách chứ ạ! Bổ nhiệm người đã tấn công một quý tộc làm người đại diện sao? Chuyện này mà bị tiết lộ ra ngoài sẽ khiến cho chúng ta bị nhạo báng đó!”

Nhiều người tham dự bắt đầu đồng ý với lời nói của Ernest Horowitz.

“Không có Damien Haksen sẽ không có kị sĩ nào có thể chống lại được Michael Ryan Bloom cả.”

“Hiện tại thì đúng là như vậy! Nhưng mà chẳng phải Nữ công tước Chelsea vẫn chưa trở về sao ạ?”

Khi nghe nhắc đến Nữ công tước Chelsea, Công tước thoáng cau mày.

“Đã một tháng kể từ khi Nữ công tước rời đi để tìm một kị sĩ đối đầu được với Michael Ryan Bloom rồi. Cô ấy sẽ quay lại sớm thôi!”

“Nữ công tước không cho ta biết kị sĩ đó là ai, ta cũng không rõ là sẽ mang được ai về. Ta phải từ chối Damien vì một kị sĩ mà ta chưa từng nhìn thấy khả năng hay sao?”

“Nữ công tước có bao giờ làm ngài thất vọng không? Cô ấy rất sắc sảo và có năng lực, lần này chắc chắn cô ấy cũng sẽ đáp ứng được kỳ vọng của ngài!”

Những thuộc hạ bắt đầu lẩm bẩm tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng rồi. Nữ công tước Chelsea luôn luôn xuất sắc trong các bài kiểm tra của lãnh chúa.”

“Cô ấy là người mà chúng ta có thể tin tưởng được.”

Ý kiến ​​của mọi người dần dần nghiêng về phía Nữ công tước Chelsea.

Thấy vậy, Công tước cũng khoanh tay suy nghĩ.

“Những lời của kị sĩ Ernest Horowitz cũng có lý.”

Công tước quay về phía Damien Haksen.

“Damien, ta xin lỗi. Có vẻ như ta sẽ phải trì hoãn việc bổ nhiệm cậu làm người đại diện rồi.”

Vẻ mặt của Ernest Horowitz sáng bừng lên rõ rệt khi nghe những lời này.

Ngược lại, Damien lại cảm thấy khó chịu.

‘Cuối cùng thì khúc xương mà mình cắn được lại đột nhiên bị giật mất rồi.’

Damien không đến đây chỉ để trả nợ.

Hầu tước sẽ củng cố đáng kể địa vị của mình sau trận đấu với Công tước.

Damien Haksen đến đây để ngăn chặn tương lai đó xảy ra.

‘Dù chỉ Nữ công tước Chelsea mang ai về thì họ cũng sẽ không thể đánh bại được Michael Ryan Bloom.’

Để Công tước giành chiến thắng trong trận đấu này, Damien Haksen phải đối đầu với Michael Ryan Bloom.

Vì vậy, sau nhiều lần cân nhắc, Damien đã lên tiếng.

“Tôi không thể chấp nhận quyết định đó được.”

Mọi con mắt, kể cả Công tước, đều đổ dồn vào Damien Haksen.

“Tôi đến không chỉ để trả nợ mà còn để đối đầu với Michael Ryan Bloom nữa. Vậy nên tôi sẽ không chấp nhận quyết định đó.”

Một người ngoài lại thẳng thừng phản bác quyết định của Công tước, đương nhiên phản ứng của những người tham dự sẽ không hề nhẹ nhàng.

“Cái… Cái gì… Hắn khoe khoang về kỹ năng của mình nhưng mà cuối cùng cũng chẳng có gì tốt đẹp cả!”

“Dám bất mãn với quyết định của lãnh chúa!”

“Phải bắt hắn lại và trừng phạt ngay lập tức!”

Và sự tức giận của Ernest Horowitz là đặc biệt rõ ràng nhất.

“… Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?”

Ernest Horowitz nghiến răng nói với Damien.

Một sự thù địch mãnh liệt hướng vào Damien, đến mức khiến cho anh cảm thấy lạnh thấu xương.

“Thưa lãnh chúa, xin hãy ra lệnh đi. Tôi sẽ tóm tên khốn này lại và bắt hắn quỳ xuống!”

Tuy nhiên, Công tước đã không nghe theo lời cầu xin của Ernest Horowitz.

Công tước nhìn Damien với vẻ mặt tức giận xen lẫn thích thú.

“Damien, ta thật sự cảm thấy tiếc cho cậu. Nhưng mà với ý kiến ​​của những thuộc hạ như vậy thì tôi có thể làm gì được chứ?”

Công tước nhún vai.

Phong thái của ông ta có hơi cường điệu, và đôi mắt của ông ta tràn đầy sự mong đợi.

Từ đó, Damien có thể đại khái đoán được ý định của Công tước.

‘Ông ta đang chờ xem mình sẽ xử lý tình huống này như thế nào.’

Nghĩ lại thì, có một câu chuyện mà anh đã được nghe từ kiếp trước.

Công tước Gold Pixie vốn được biết đến là một người luôn tiến về phía trước không ngừng nghỉ, thích việc liên tục thử thách những thuộc hạ của mình.

Ông ta chỉ ưu ái những người vượt qua bài kiểm tra của mình và loại bỏ những người không đạt.

‘Đúng là một cấp trên rắc rối.’

Để vượt qua bài kiểm tra của Công tước, ta phải thuyết phục được những thuộc hạ kia.

Tuy nhiên, Damien không hề có ý định thuyết phục họ.

Anh muốn thể hiện qua hành động rằng anh là ai và tại sao họ không nên giam giữ anh.

“Tất cả các người đều đang lầm to rồi.”

Sau khi xác định được hướng đi của mình, Damien Haksen lên tiếng.

“Nếu như một người muốn đặt mục tiêu giành chiến thắng trong trận đấu thì chắc chắn phải ngồi vào ghế đại diện. Dù cho Nữ công tước Chelsea mang ai về thì họ cũng không thể sánh được với tôi đâu.”

“Thật là kiêu ngạo! Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy, ngươi không biết Công tước có thể mang được ai về à?”

Ernest Horowitz chế giễu và nói.

Damien Haksen chỉ vào Ernest Horowitz và nói.

“Tôi sẽ chứng minh khả năng của mình bằng cách ngăn chặn đòn tấn công của Ernest.”

Tên này vừa nói cái gì thế?

Mọi người bắt đầu nghi ngờ chính đôi tai của mình. Cũng không thể nào khác được.

Ernest Horowitz là kị sĩ trung cấp.

Anh ta không những đã ở cấp bậc trung cấp khá lâu mà còn tích lũy được nhiều kinh nghiệm và thành tích.

Ngăn chặn một cuộc tấn công của một người như vậy?

“Ồ, và tôi nói ‘tấn công’ có nghĩa là anh ta có thể sử dụng bất kỳ kỹ thuật nào anh ta muốn. Anh cũng có thể sử dụng kỹ thuật đánh lừa hoặc là chiến thuật nào đó mà không cần do dự.”

Khi nghe Damien Haksen nói xong, họ không khỏi ngạc nhiên.

Thông thường, khi một kị sĩ cấp trên chiến đấu với một kị sĩ cấp dưới, kị sĩ cấp trên sẽ phải chịu một số hạn chế.

Tuy nhiên Damien Haksen lại đề nghị không áp dụng bất kỳ hạn chế nào mà cứ việc tự do mọi thứ.

“Anh sử dụng chiến thuật sẽ càng tốt hơn. Như vậy sẽ giúp khẳng định khả năng của tôi.”

Khi Damien Haksen ngừng nói.

Luồng linh khí đáng sợ tỏa ra từ cơ thể của Ernest Horowitz.

“Được lắm. Ta sẽ khoét lỗ trên mặt của ngươi.”

Ernest Horowitz gầm gừ với Damien Haksen.

Damien và Ernest Horowitz ngay lập tức tiến đến sân tập.

Công tước và những thuộc hạ cũng đi theo. Họ vây quanh sân tập và quan sát hai người.

“Bây giờ nếu như ngươi liếm giày của ta thì ta sẽ tha cho ngươi.”

Ernest Horowitz vừa xoay xoay ngọn giáo vừa nói.

Thay vì trả lời, Damien ngáp dài.

“Tôi buồn ngủ rồi đó. Mong chóng kết thúc chuyện này nhanh đi.”

“… Muốn chết tới như vậy sao?”

Ernest Horowitz nắm chặt ngọn giáo của mình bằng cả hai bàn tay.

Damien Haksen không có tỏ ra một chút thái độ nào.

“Anh đang làm gì thế? Nhanh lên đi.”

“Ngươi đang quá tự tin về bản thân mình rồi đó. Đừng lo lắng cho ta nữa mà hãy lo cho mình đi.”

Damien cắm thanh kiếm của mình xuống đất. Anh đặt cả hai cánh tay lên đó và tựa người vào chúng.

Cơ mặt của Ernest Horowitz căng lên rõ rệt trước sự coi thường trắng trợn của Damien.

“Như tôi đã đề cập trước đó, anh tấn công thế nào cũng được. Anh có thể sử dụng kỹ thuật đánh lừa hoặc chiến thuật nào khác cũng được.”

Damien lại tỏ vẻ chế nhạo Ernest Horowitz.

Những lời chế nhạo liên tục khiến cho đôi mắt Ernest Horowitz tràn ngập cơn thịnh nộ.

“Cái… Cái tên nhóc nhà ngươi sẽ không chịu khuất phục cho đến khi ta xé xác ngươi thành từng mảnh có phải không?…”

Ernest Horowitz tăng cường mana của mình.

Kị sĩ cấp trung.

Những người đặc biệt có khả năng làm nên điều kỳ diệu.

Lượng mana cực kỳ dày đặc, tương xứng với cấp bậc của anh ta, bắt đầu xoay quanh cơ thể của anh ta.

“Tấn công sao cũng được à…?”

Một tia sáng lóe lên ở mũi ngọn giáo do Ernest Horowitz cầm.

Nó sống động đến mức trông giống như một ngọn lửa.

“Vậy thì ta sẽ đâm thủng khuôn mặt đó.”

Ernest Horowitz giơ chân lên và đập mạnh xuống đất.

Sàn sân tập vỡ vụn. Đồng thời cơ thể của Ernest Horowitz lao về phía trước như một mũi tên.

Với tốc độ đáng kinh ngạc, không khí liên tiếp nổ tung. Ernest Horowitz xuyên qua từng lớp không khí và chỉ còn cách Damien Haksen vài inch.

Rồi anh ta đâm ngọn giáo của mình.

Và một cơn bão nổi lên. Ẩn bên trong nó là một tia sáng xuyên qua Damien Haksen.

Ngay trước khi Ernest Horowitz kịp đâm ngọn giáo của mình, Damien đã giải mã được quỹ đạo của nó.

‘Ngực.’

Tư thế và ánh mắt của Ernest Horowitz đã nói lên tất cả.

Mặc dù đã nói là sẽ đâm thủng mặt nhưng mà Ernest Horowitz lại nhắm vào tim.

‘Một cú đâm đơn giản.’

Không đánh lừa, không có chiến thuật, chỉ đơn thuần là một cú đâm mà thôi.

Tuy nhiên, do phát huy toàn bộ sức mạnh cho nên tốc độ và sức tàn phá của nó rất đáng sợ.

‘Mình đã khiêu khích anh ta quá nhiều sao? Nó trở nên chán hơn hẳn rồi.’

Sự khiêu khích của Damien dường như đã chọc tức lòng kiêu hãnh của một kị sĩ.

Việc anh ta muốn giết Damien bằng một đòn tấn công đơn giản như vậy đã cho thấy rõ điều này.

‘Nếu như nó dễ đọc như vậy thì việc xử lý nó cũng đơn giản thôi.’

Ernest Horowitz đâm ngọn giáo của mình. Damien ngay lập tức giơ thanh trường kiếm của mình lên để chặn nó.

Ngay sau đó, một đòn tấn công chói mắt như tia chớp đánh vào lưỡi kiếm.

Từng khúc xương trong cơ thể anh kêu lên răng rắc. Các thớ thịt ở tứ chi của anh như đang vỡ ra từng chút một.

‘Quả nhiên là một kị sĩ cấp trung.’

Mặc dù Damien vượt xa về kinh nghiệm và kỹ năng nhưng mà Ernest Horowitz vẫn hơn anh rất nhiều lần về khả năng thể chất và năng lượng.

Thật ra việc ngăn chặn một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy không phải là điều mà Damien Haksen mong muốn. Tuy nhiên, vào lúc này, Damien phải đóng vai một kị sĩ cấp thấp.

Là một kị sĩ cấp thấp mà có thể tránh hoặc là làm chệch hướng đòn tấn công từ một kị sĩ cấp trung chắc chắn là một điều rất đáng ngạc nhiên.

‘Vì vậy mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chặn đòn tấn công của anh ta.’

Do không chịu nổi đòn tấn công, anh bị đẩy lùi về phía sau. Mặt đất nứt ra, tạo thành hai lỗ hổng.

Lẽ ra anh có thể dừng lại ngay tại đó, nhưng mà anh lại cố tình để cho mình bị đẩy lùi xa hơn.

Cuối cùng, lưng anh đập vào tường. Bức tường vỡ vụn cùng với một tiếng động như sấm.

Tác động mạnh mẽ tập trung vào các cơ quan nội tạng của anh.

Với trình độ kỹ năng của Damien, anh có thể sử dụng mana để bảo vệ các cơ quan nội tạng của mình. Tuy nhiên anh đã cố tình để mình chịu nội thương để khiến cho mọi thứ chân thực hơn.

"Khụ."

Damien Haksen ho ra máu, rồi anh giả vờ lảo đảo khi bước ra ngoài.

Anh khẽ liếc nhìn và bắt gặp khuôn mặt sửng sốt của Ernest Horowitz.

Không chỉ Ernest Horowitz mà cả Công tước và những thuộc hạ cũng có biểu cảm tương tự.

Đột nhiên, Damien nhận ra tay mình nhẹ bẫng.

Khi nhìn xuống, anh thấy thanh trường kiếm đã vỡ vụn.

Đó không phải là một món đồ có chất lượng đặc biệt cao mà cha anh tặng, cũng không phải là món quà dành cho anh.

“Công tước, như đã hứa, tôi đã chống đỡ được đòn tấn công của Ernest Horowitz.”

Sau khi vứt cán thanh trường kiếm xuống đất, Damien nói.

“Bây giờ vị trí người đại diện sẽ thuộc về tôi.”

Không có một chút phản hồi nào, chỉ có sự im lặng kéo dài.

“Hah.”

Công tước là người phá vỡ sự im lặng.

“Hahahaha!”

Công tước cười lớn và dùng lòng bàn tay vỗ đùi.

“Cậu đã chịu đựng được! Cậu đã thất sự chịu được đòn tấn công của một kị sĩ cấp trung!”

Công tước lao về phía Damien và vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Khụ."

Do hành động đột ngột đó, Damien không khỏi ho ra máu một lần nữa.

Mặc dù nó được dàn dựng nhưng mà vết thương của anh là thật.

“Hahahah! Ta xin lỗi! Ta xin lỗi!”

Ngay cả khi nhìn thấy điều đó, Công tước vẫn không ngừng cười.

“Các thuộc hạ, hãy lắng nghe! Damien Haksen đã thể hiện một cách xuất sắc khả năng của mình! Như đã hứa, ta sẽ thuê Damien Haksen làm người đại diện!”

Khi đó, Ernest Horowitz - người đang đứng chết lặng - đã choàng tỉnh lại.

“L… Lãnh chúa!”

"Im đi."

Công tước nói với giọng điệu lạnh lùng, hoàn toàn khác so với khi nói chuyện với Damien Haksen.

“Hiện tại tâm trạng ta đang rất tốt. Đừng làm hỏng nó.”

Nghe lời nói của Công tước, Ernest Horowitz đổ mồ hôi lạnh và cúi đầu.

‘Trông anh ta có vẻ thất vọng.’

Công tước là một người cực kỳ đánh giá cao khả năng của người khác.

Vậy nên Damien Haksen - người đáp ứng được kỳ vọng của ông ta - đã nhận được sự ưu ái của ông ta, trong khi Ernest Horowitz - người không làm được như thế - lại bị đối xử tệ hơn hẳn.

Sự ưu ái của Công tước không dừng lại ở đó.

“Có vẻ như cậu đang bị thương rồi. Tôi không thể để cậu rời đi như thế này được.”

Đột nhiên, Công tước điều chỉnh lại chiếc nhẫn trên tay phải. Sau đó, một lỗ đen xuất hiện trong không khí.

‘Pháp cụ không gian sao?’

Đó là một pháp cụ cao cấp có thể biến đổi không gian để sử dụng làm nơi lưu trữ.

Từ bên trong, Công tước lấy ra một chiếc hộp.

“Đây là một món quà dành cho cậu.”

Damien Haksen nhận chiếc hộp do Công tước đưa và mở nó ra.

Vừa nhấc nắp lên, một mùi hương sảng khoái đã lan tỏa khắp nơi. Bên trong có năm viên thuốc.

“Nó được gọi là ‘Thuốc Cân bằng’. Cậu đã bao giờ nghe đến nó chưa?”

Damien cảm thấy tai mình như vểnh lên.

Làm sao anh có thể không biết nó được? Đó là một loại thuốc tăng cường khả năng thể chất chỉ bằng cách uống nó.

Có một câu chuyện được truyền lại về vị hoàng tử yếu đuối của Đế quốc sau khi uống hai mươi viên Thuốc Cân bằng đã đánh bại một con bò tót bằng tay không.

“Ta đã mua nó với giá cao từ Hội Giả kim thuật đấy.”

Hơn nữa, những viên Thuốc Cân bằng này là sản phẩm của Hội Giả kim thuật.

Hội Giả kim thuật chuyên về thuật giả kim để pha chế các loại thuốc hỗ trợ phát triển.

Thuốc được sản xuất ở đây có hiệu suất vượt trội hơn nhiều so với thuốc do các phe phái khác sản xuất.

“Người ta nói nếu như sử dụng Thuốc Cân bằng thì cơ thể sẽ phát triển và năng lượng sẽ tăng vọt. Ban đầu nó là thứ mà các kị sĩ sử dụng trong quá trình luyện tập, nhưng mà nó cũng có tác dụng tuyệt vời đối với vết thương nữa.”

Công tước vỗ vai Damien Haksen và nói.

“Ta trông cậy vào cậu đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương