Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
Chapter 21: Công Tước Goldpixie (1)

 

Chương 21: Công Tước Goldpixie (1)

[Dịch giả – Vân phi nương nương]

[Hiệu đính – Kim Anh]

 

“… Cho dù tôi có đưa cậu đến đó thì cậu cũng sẽ không thể gặp được ngài Công tước đâu.”

Allan Demiche nói với vẻ mặt đầy sợ hãi.

Đối diện ông ta là Damien Haksen đang lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tôi chỉ là một giám đốc chi nhánh mà thôi. Tôi còn không phải là CEO của Dash and Cash nữa.”

“Tôi biết rồi, ông có thể im lặng đi được không?”

Nghe Damien nói vậy, Allan liền mím chặt môi.

Nỗi sợ hãi toát ra từ đôi mắt và vẻ mặt khiến cho ông ta run rẩy.

“Ông chỉ cần đưa tôi đến trước cổng dinh thự của Công tước là được, tôi sẽ lo phần còn lại.”

Damien không biết đường đến dinh thự Công tước. Anh thậm chí còn chưa hề chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài.

Vì thế cho nên anh cần Allan Demiche đi cùng.

“... Cậu thật sự có ý định tham gia trận đấu à?”

Allan Demiche thận trọng hỏi, Damien chỉ khẽ gật đầu.

“… Vậy có nghĩa là cậu sẽ giúp cho Công tước giành chiến thắng trong trận đấu có phải không?”

Damien lại gật đầu.

Một vẻ nghi hoặc hiện lên trên nét mặt của Allan Demiche.

“Cậu có biết bên phía hầu tước Ryan Bloom là đi sẽ tham gia hay không? Là Michael Ryan Bloom, quái vật của gia tộc Ryan Bloom đó.”

Công tước Goldpixie không trực tiếp huấn luyện các kị sĩ như Hầu tước Ryan Bloom. Thay vào đó họ chỉ tuyển chọn các kị sĩ từ các gia đình kị sĩ trung thành với Công tước.

Nhờ đó mà số lượng và chất lượng kị sĩ dưới quyền của Công tước Goldpixie không hề thua kém so với Hầu tước Ryan Bloom.

Lý do họ phải chiêu mộ các kị sĩ cho trận đấu từ các nguồn khác chính xác là vì Michael Ryan Bloom.

“Michael Ryan Bloom đã trở thành kị sĩ sơ cấp trước cả khi trưởng thành nữa. Thật ra theo lời đồn thì cậu ta đã đạt đến cấp trung rồi.”

Allan Demiche đã tận mắt chứng kiến ​​Damien Haksen mạnh đến mức nào.

Tuy nhiên ông ta không tin Damien có thể đánh bại được Michael Ryan Bloom.

“Ông ồn ào quá đó.”

Damien cắt ngang khiến cho Allan Demiche phải dùng bàn tay còn lại che miệng.

“Tôi có bảo ông phải lo lắng cho tôi đâu.”

"Tôi xin lỗi."

Allan Demiche cúi đầu thấp đến mức trán gần như chạm đất.

“Nếu hiểu thì hãy cẩn thận hơn đi.”

Ông ta run rẩy dữ dội.

Cuộc hành trình đến dinh thự của Công tước vô cùng thoải mái.

Nhờ Allan Demiche hào phóng chi tiền mà họ đã có được chỗ ở tốt nhất trên các thị trấn mà họ đi qua, và đồ ăn cũng thuộc loại thượng hạng. Ông ta không tiếc chi phí, thậm chí còn sử dụng những pháp cụ được cho là đắt tiền để giúp cho cuộc hành trình của Damien trở nên thoải mái hơn.

Kết quả là ngay cả khi Damien không hề ở nhà, anh vẫn có thể thoải mái tắm nước nóng.

“Cảm giác thoải mái hơn ở nhà nữa.”

Damien không muốn lãng phí khoảng thời gian này. Anh đầu tư từng giây phút trong thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi để tích lũy mana của mình.

Ngoại trừ khi ngủ thì anh không ngừng luyện tập kỹ năng kiếm thuật của mình.

‘Ngay bây giờ thứ mình cần nhất chính là mana.’

Về kỹ năng và kiến ​​thức thì tất nhiên không ai có thể sánh bằng Damien.

Nhưng mà anh vẫn còn thiếu nhiều khía cạnh khác, chẳng hạn như cơ thể anh chưa được rèn luyện đầy đủ và mana của anh cũng không đủ sử dụng.

‘Nếu như mình có thể có được mana của một kị sĩ sơ cấp thì mình có thể làm được nhiều hơn thế.’

Và thế là năm ngày đã trôi qua.

Xe ngựa đã đến được dinh thự của Công tước Goldpixie.

Nơi ở của Công tước Goldpixie đứng sừng sững trên một vùng đất rộng lớn.

Tòa lâu đài đồ sộ đến mức có tới tám cổng vào trong thật đáng kinh ngạc.

Tại mỗi cổng có những người đứng xếp hàng để được gặp Công tước xin tham gia trận đấu hoặc là để có được một công việc trong dinh thự.

Với sự có mặt của Allan Demiche, Damien không cần phải chờ đợi. Với tư cách là người quản lý của Dash and Cash, ông ta có quyền bỏ qua các cuộc kiểm tra ở bên ngoài.

Cỗ xe đi qua khu dân cư và thương mại và đến được các bức tường thành ở bên trong.

"Tạm dừng lại đi."

Lính gác cổng bên trong chặn xe ngựa lại.

Allan Demiche đổ mồ hôi đầm đìa nói với Damien,

“Tôi… tôi chỉ có thể dẫn cậu đến đây thôi.”

Đằng sau cổng trong chính là dinh thự của Công tước Goldpixie.

Allan Demiche chưa bao giờ vào đó dù chỉ một lần.

“Vậy thì chắc là từ đây tôi sẽ phải đi bộ rồi.”

Nghe những lời đó, Allan Demiche thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà chẳng bao lâu sau, ông ta nhận ra điều gì đó, Damien đang nhìn thẳng vào ông ta.

“Thật ra tôi đã cân nhắc trong suốt cuộc hành trình rồi, ông cũng biết đấy.”

"Vâng, vâng?"

“Việc giết ông sẽ khiến cho tôi trở nên hèn hạ lắm.”

“V…Vậy là cậu sẽ tha cho tôi sao?”

“Nhưng mà thật khó để tha thứ cho bản thân tôi vì đã bỏ qua cho ông trong khi ông đang muốn làm hại gia đình tôi.”

Damien đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Ánh nắng xuyên qua cỗ xe bị anh che khuất.

Một bóng tối bao trùm lấy Allan Demiche.

“Vậy thì hãy giải quyết bằng cách cắt lưỡi của ông đi.”

"Sao, sao cơ? Đ… đợi đã…”

Âm thanh của thanh kiếm được rút ra vang lên trong xe ngựa.

Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai truyền ra bốn phía, xé nát màng nhĩ của mọi người.

Những người lính của Công tước đang chặn xe ngựa lại sửng sốt giơ giáo lên.

Một lúc sau, cửa xe mở ra và Damien bước ra.

“Nhìn như thế này cũng khá là đồ sộ đấy.”

Damien ngước nhìn lên cánh cổng để quan sát.

Cổng bên trong cao hơn cổng bên ngoài rất nhiều. Ta phải ngửa đầu hết mực về phía sau nếu như muốn nhìn thấy đỉnh của nó.

"Chuyện gì vậy chứ?"

“Ngươi nghĩ nơi này là đâu hả?”

Những người lính nhắm giáo vào Damien và hét lên.

Phớt lờ những lời đe dọa của binh lính, Damien hỏi,

“Tôi có chuyện cần bàn với Công tước. Các người có thể mở cổng ra được không?”

Đáp lại câu hỏi của Damien, hai người lính giận dữ hét lên,

“Vớ vẩn! Làm sao bọn ta có thể cho phép một tên nhóc bẩn thỉu như ngươi bước vào và gặp ngài ấy được!”

“Có vẻ như ngươi đang muốn nhắm đến mạng sống của ngài ấy rồi!”

Đánh giá theo phản ứng của các binh lính thì biện pháp hòa bình có thể sẽ không giúp cho anh vượt qua cổng.

“Nếu như vậy thì không còn lựa chọn nào khác rồi, tôi buộc phải vượt qua thôi.”

Damien nhớ lại những trải nghiệm trong quá khứ của mình.

Anh chưa bao giờ đích thân gặp Công tước Goldpixie, nhưng mà anh đã nghe rất nhiều về ông ta.

Một người công tư phân minh.

Nếu như là người không có năng lực thì dù cho có là con ông ta cũng sẽ không được ưu ái. Ngược lại, nếu như có tài và khả năng thì ông ta sẽ đối xử rất khoan dung ngay cả khi người đó là kẻ thù của ông ta.

'Dù sao thì, nếu như muốn tham gia trận đấu, mình sẽ phải chứng minh kỹ năng của mình. Việc thể hiện như thế này tốt hơn là chỉ nói suông nhỉ?'

Damien đưa ra quyết định và khẽ gật đầu.

Phong thái điềm tĩnh của anh khiến cho những người lính phải kinh ngạc.

“Nãy giờ hắn nói nhảm gì vậy?!”

“Có lẽ bị đánh một vài cái thì hắn sẽ tỉnh táo hơn.”

Damien hơi khuỵu đầu gối xuống.

Ngay sau đó, với một luồng không khí bỗng nhiên bùng nổ, Damien biến mất trong tích tắc.

"Hở?"

"Cái gì?"

Theo bản năng, những người lính ngước nhìn lên. Và ở đó bọn họ đã nhìn thấy,

Damien đang lơ lửng giữa bức tường thành bên trong.

“Cái… cái gì thế?”

"Hở… hở!"

Damien bước lên bức tường thành rồi lại nhảy lên.

Và anh bắt đầu liên tục phóng đi trên bức tường thành.

Chỉ trong chớp mắt, anh đã tới được đỉnh của nó.

“Ughhhh…”

“Này, há miệng coi chừng trúng ruồi đấy.”

Cũng có những người lính đang đứng trên tường thành. Damien đáp xuống giữa hai người họ.

"Hở? Cái gì đây?"

“C… Cái gì?”

Hai người lính ngơ ngác nhìn Damien.

Họ có phản ứng như thế nào Damien cũng không quan tâm, anh chỉ chiêm ngưỡng khung cảnh bên dưới bức tường.

“Chà, đúng là một khung cảnh tuyệt vời.”

Sau đó, những người lính chĩa giáo vào Damien.

“Có kẻ đột nhập!”

"Chết đi!"

Damien lại nhảy lên để né tránh những ngọn giáo và bay xuống tường thành.

Hai người lính giật mình nhìn xuống.

Bất chấp cú ngã từ độ cao đó, Damien dường như vẫn không bị tổn thương gì.

“Dinh thự của Công tước ở đâu đây?”

Damien tự tin bước đi. Thái độ của anh khiến cho những người lính phải mở to mắt.

“Có kẻ đột nhập! Mau báo động đi!”

“Đây không phải là một kẻ bình thường! Phải gọi các kị sĩ đến!”

Tiếng chuông ồn ào vang vọng khắp dinh thự của Công tước.

Mặc dù có tiếng chuông báo động vang lên nhưng mà Damien vẫn không  vội vàng.

Anh bước đi nhàn nhã như thể đang đi dạo.

Ngạc nhiên là những người phải lo lắng lại là những người bên phía Công tước.

“Hắn đây rồi!”

Khoảng mười kị sĩ lao vào bao vây Damien.

“Tiết lộ danh tính ngay!”

"Ai phái ngươi đến đây?"

"Mục đích của ngươi là gì?"

Các kị sĩ lần lượt hét lên những câu hỏi.

Damien liếc nhìn bọn họ, tất cả đều là kị sĩ sơ cấp.

“Chậc, lại là mấy tên tép riu này ra trước.”

Tép riu.

Nghe lời nói của Damien, các kị sĩ trẻ bối rối, và một lúc sau bọn họ trở nên giận dữ.

“Sao ngươi dám coi thường bọn ta?!”

“Chúng ta có nên chặt tay hắn không?”

Damien lắc đầu.

“Công tước đâu? Tôi có việc gấp cần bàn với ông ấy.”

Khi anh nói xong, vẻ mặt của các kị sĩ đỏ bừng như sắp nổ tung.

“… Ngươi đến đây để nhắm vào ngài ấy!”

“Không phải, là có vấn đề khẩn cấp cần phải thảo luận thôi.”

"Câm miệng đi!"

Các kị sĩ rút kiếm ra và chĩa lưỡi kiếm sắc bén vào Damien.

“Bây giờ ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình!”

Các kị sĩ lao vào Damien. Anh liền gãi gãi sau gáy.

Hiện tại Damien có thể dễ dàng loại bỏ tất cả chỉ bằng một đòn kiếm.

Tuy nhiên kị sĩ sơ cấp là một lực lượng có giá trị có thể được triển khai ngay lập tức trong chiến đấu.

Nếu như giết chết mười người trong số họ thì sao?

Nó sẽ tương đương với việc tuyên chiến với Công tước.

Vậy cho nên Damien không rút kiếm ra.

Anh chỉ khéo léo làm chệch hướng tất cả những lưỡi kiếm đang lao tới mình bằng tay không.

Vẻ mặt của các kị trở nên hoang mang trước hành động của Damien.

"Hở?"

“Hửm?”

Sau đó Damien lại biến mất.

Anh tiến đến gần các kị sĩ và tung đòn nhanh vào cằm của bọn họ.

Tốc độ của anh nhanh đến mức để lại dư ảnh ở phía sau.

Các kị sĩ đã bị hạ gục mà không hề nhận ra rằng mình đã bị tấn công.

“Ồ, mình quên hỏi Công tước ở đâu rồi.”

Ngay lúc Damien đang hối hận.

Một kị sĩ mà anh tưởng đã bất tỉnh khẽ rên rỉ.

“Cái… Cái gì... Uhh…”

Anh ta chưa hoàn toàn bất tỉnh, chỉ là không còn tỉnh táo mà thôi.

Damien tiến lại gần, có phần thông cảm trước sự ngơ ngác của kị sĩ kia.

Anh túm tóc và nâng đầu anh ta lên.

“Công tước ở đâu?”

“N… ngài ấy… đang ở trong phòng họp…”

Nhờ anh ta đã mất đi một phần lý trí cho nên anh dễ dàng moi ra được thông tin.

Damien thả đầu kị sĩ kia xuống và nhìn về phía dinh thự.

"Ông ta ở đằng kia."

Damien lại di chuyển.

Gần đây Công tước Goldpixie đang gặp rắc rối vì một chuyện.

“Vẫn chưa tìm được kị sĩ để thách đấu Michael Ryan Bloom à?”

Những thuộc hạ ngồi trong phòng họp đều cúi đầu. Nhìn thấy điều đó, Công tước Goldpixie thở dài.

“Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần tìm một ai đó là được, cho dù có phải ra tận nước ngoài.”

Không một ai trong số những người thuộc hạ ngẩng đầu lên. Công tước Goldpixie lại thở dài một lần nữa.

Thực ra, nguyên nhân sâu xa của mọi rắc rối này là do chính Công tước.

Công tước Goldpixie và Hầu tước Ryan Bloom đã mâu thuẫn từ khi còn trẻ.

Mọi chuyện bắt đầu khi ông ta để mắt đến một người phụ nữ của gia tộc Ryan Bloom, người mà Hầu tước đã bắt ép kết hôn.

Thời gian trôi qua thế nhưng cảm xúc không hề phai nhạt mà thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn.

Giữa lúc đó, có một mỏ vàng đã được phát hiện ở ranh giới giữa lãnh thổ của hai người.

Để giải quyết quyền sở hữu mỏ vàng, Công tước và Hầu tước đã gặp nhau để thảo luận.

Tuy nhiên, bất chấp các cuộc đàm phán kéo dài, quyền sở hữu vẫn chưa thể quyết định được.

Tại sao không giải quyết chuyện này bằng một trận đấu? Như vậy sẽ gọn gàng hơn nhiều.

Công tước từ chối lời đề nghị của Hầu tước do nhận thức rõ về nỗi kinh hoàng mà quái vật của gia tộc Ryan Bloom gây ra.

‘Lại chạy trốn sao, không thể cư xử như một người đàn ông được. Đó là lý do tại sao Elise chọn tôi đấy.’

Elise là tên của người phụ nữ đó.

Lúc đó Công tước đã mất bình tĩnh. Khi bình tỉnh lại thì ông ta đã chấp nhận trận đấu tay đôi.

Đã quá muộn để rút lại những lời đã nói. Ông ta vội vàng tìm kiếm kị sĩ để thách đấu Michael Ryan Bloom.

Tuy nhiên, việc tìm kiếm một kị sĩ như vậy cả trong nước và ngoài nước đều vô cùng khó khăn.

“Ta đau đầu quá đi mất.”

Công tước đưa tay xoa trán.

Đúng lúc đó, từ xa vang lên âm thanh huyên náo.

Công tước hạ tay xuống và hỏi người hầu của mình,

"Tiếng ồn đó là gì vậy? Đi tìm hiểu xem.”

Người hầu đi ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại với vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

“T… Thưa ngài! Có kẻ đột nhập!”

Thay vì ngạc nhiên, Công tước lại cảm thấy bối rối trước tin này.

"Kẻ đột nhập à?"

“Đúng vậy! Hiện giờ hắn đã hoàn toàn đột nhập vào dinh thự rồi! Chúng ta phải sơ tán ngay lập tức ạ!”

Vô số suy nghĩ về sự kiên cố của tòa lâu đài và hàng phòng thủ kỹ lưỡng của nó lướt qua tâm trí Công tước.

Thật ra việc có kẻ đột nhập là không thể. Tuy nhiên phủ nhận những gì đã xảy ra sẽ là vô ích.

“Ai dám quấy rầy nơi ở của Công tước!”

“À, vẫn chưa rõ nữa!”

“Tập hợp các kị sĩ lại ngay lập tức! Phải tiêu diệt những kẻ táo bạo đó!”

Công tước đương nhiên cho rằng có nhiều kẻ xâm nhập.

Nhưng mà người hầu lại nói ra điều hết sức mâu thuẫn với giả định của Công tước.

“K… không phải là nhiều kẻ ạ!”

Cái gì cơ?

Người hầu trông khá nghiêm túc và nói với Công tước,

“Chỉ có một người thôi ạ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương