Chương 20: Kẻ Đòi Nợ (2)

 

“Thật là thảm hại, mạng sống đang bị đe dọa vậy mà lại còn dám khoác lác sao?”

Allan Demiche búng ngón tay. Ba vệ sĩ phía sau ông ta rút kiếm ra.

“Hãy làm cho cậu ta tỉnh lại đi, nhưng mà đừng giết hắn ta.”

Các vệ sĩ cười khúc khích tiến đến gần Damien.

Không một ai trong số ba vệ sĩ có kỹ năng tốt và đều có những khuyết điểm mà Damien có thể dễ dàng nhận ra.

Ngoài ra xung quanh Damien còn tỏa ra một bầu không khí nặng nề và ngột ngạt.

Lấy tính mạng của người để kiếm sống thật không phải là một cách sống dễ dàng.

“Này, thiếu gia. Tôi có nên để cho cậu chứng kiến ​​​​điều gì đó hiếm thấy trước khi đánh bại cậu không?”

Một tên vệ sĩ giơ lưỡi kiếm lên cách mặt Damien vài inch.

Một nguồn Linh khí lung linh bao bọc lấy lưỡi kiếm, tên vệ sĩ tự hào khoe nó với Damien.

“Thấy cái này không? Đây là Linh khí đó. Có thể cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây…”

Damien vung kiếm theo một đường chéo từ dưới lên trên.

Thanh trường kiếm chém xuyên qua cổ tên vệ sĩ, đầu hắn rơi xuống đất.

Tên vệ sĩ đã chết cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Tự mãn trước mặt kẻ thù đứng quá gần mình có thể dẫn đến cái chết đó.”

Damien vung kiếm lên không trung, máu bắn tung tóe xuống đất.

“Tên khốn này…!”

Một tên vệ sĩ khác nắm bắt được tình hình liền nổi giận.

"Ta sẽ giết ngươi!"

Hắn lao về phía trước như múc đập nát hộp sọ của Damien chỉ bằng một động tác nhanh chóng.

Damien tỏ vẻ không quan tâm và nhẹ nhàng vung kiếm.

Đầu tiên anh cắt đứt cánh tay đang giơ lên ​​của hắn, sau đó cắt ngang ngực và cuối cùng là cắt ngang eo.

Chỉ ba đòn tấn công.

Không một tên vệ sĩ nào nhìn thấy rõ động tác của anh trước khi bị giết.

“Quá chậm chạp.”

Damien hướng ánh mắt về phía tên vệ sĩ cuối cùng còn lại.

Ánh mắt của tên vệ sĩ trợn ngược một cách không kiểm soát.

“A… aaah!”

Hắn ném thanh kiếm của mình và cố gắng nhảy ra ngoài cửa sổ.

Nhưng mà Damien đã bật lên khỏi mặt đất và lướt qua tên vệ sĩ.

Cổ của hắn chém một nhát, và đầu của hắn rơi xuống đất.

“Nếu là một kẻ hèn nhát thì lẽ ra ngươi không nên cầm kiếm để làm gì.”

Damien nói rồi quay sang Allan Demiche.

Ông ta hoàn toàn choáng váng.

“Không thể bào… l-làm sao một quý tộc nông thôn như cậu… có thể có kỹ năng như vậy…”

Damien tiến đến gần Allan Demiche.

Khi đó ông ta mới lấy lại bình tĩnh và hét lên.

“Aaaah! Không, không!”

Đang loay hoay thì ông ta bị ngã khỏi chiếc ghế.

Ông ta quằn quại trên sàn, cố gắng đứng dậy một cách khó khăn.

Trong khoảnh khắc đó, thanh trường kiếm giáng xuống cổ tay ông ta và cắt đứt nó.

"Ah…"

Allan Demiche nhìn chằm chằm vào cổ tay bị cắt đứt của mình với vẻ mặt như không thể tin nổi.

“Aaa! Tay… tay của tôi! Tay của tôi…”

Damien tát vào mặt Allan Demiche để bắt ông ta im lặng.

Tiếng hét đột ngột dừng lại, ông ta chỉ còn biết thút thít do miệng bị Damien giữ lại.

“Yên lặng đi. Ồn ào quá.”

Damien kề lưỡi kiếm vào cổ họng Allan Demiche.

Vẻ mặt ông ta tái nhợt.

“Da… Damien Ha… Hak… sen! À không… không… cậu Da… Damien!”

Nỗi sợ chết đã đè lên cơn đau đớn, Allan Demiche phủ phục trước Damien.

“Kẻ thấp kém này đã nói chuyện một cách thô lỗ với cậu!”

Lúc này Allan Demiche chỉ có thể nghĩ đến việc sống sót.

“Làm ơn… làm ơn hãy tha mạng cho tôi! Tôi xin cậu !”

"Không, nếu như ông thật sự muốn sống thì hãy nói điều gì đó khác đi."

Damien đưa lưỡi dao lại gần hơn. Máu bắt đầu chảy xuống.

Allan Demiche tuyệt vọng lắc đầu.

Trong phút chốc, hàng nghìn suy nghĩ chạy qua đầu ông ta.

“T-tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để phục vụ cậu, ngay cả khi có phải phản bội Công tước!”

Allan Demiche hét lên trong tuyệt vọng.

‘Ông ta đúng là khá thông minh đấy.’

Lúc này Damien mới tra kiếm vào vỏ.

 

***

 

Sau khi tiễn Damien ra sân, Paul Haksen không thể ngồi yên dù chỉ một giây.

Ông ta vừa đi đi lại lại trong phòng vừa thở dài.

Không chỉ Paul, con trai út của ông ta, Abel, cũng bắt chước hành động của cha mình, đi đi lại lại trong phòng.

"Haiz."

"Haiz."

Cả hai người đều thở dài giống như nhau, vẻ mặt của họ không chỉ là cha nào con nấy mà còn hơn thế nữa.

“Ông à, hãy ngồi xuống và nghỉ ngơi đi. Cứ đi đi lại lại như thế này thì sẽ kiệt sức đó.”

“Abel, em cũng đến đây ngồi đi.”

Vợ và con gái của Paul, Louise, liền lên tiếng.

Khác với hai cha con họ, hai mẹ con lại đang thưởng thức bữa trà nhàn nhã.

“Bà à, làm sao bà có thể ngồi đó thư giãn được? Số phận của gia đình chúng tôi đang bị đe dọa đấy.”

“Mẹ, cha nói đúng đó. Vận mệnh gia đình chúng ta đang bị đe dọa, làm sao con có thể ngồi yên được?”

Bất chấp thái độ lo lắng của hai người họ, vợ của Paul và Louise vẫn bình tĩnh nói.

“Damien đã nói với chúng ta là nó có thể xử lý được mà.”

“Đúng vậy, bây giờ hãy cứ tin tưởng và chờ đợi Damien đi.”

Tử tước Hasken và Abel tỏ vẻ khó hiểu.

“Sao bà có thể thoải mái như vậy được?”

“Mẹ à, mẹ thật sự tin vào lời nói của anh ấy sao?”

Vợ của Paul nhấp một ngụm trà, thưởng thức hương thơm của nó rồi nói.

“Damien đã bao giờ làm chúng ta thất vọng chưa? Không có đúng không?”

“Đó là bởi vì Damien sở hữu kiếm thuật phi thường. Nhưng mà kỹ năng đàm phán và kiếm thuật là hai chuyện khác nhau.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, Damien sở hữu những kỹ năng đáng kinh ngạc.

Nhưng mà những thứ đó chỉ có hiệu quả trong chiến đấu.

Trong các cuộc đàm phán, nơi mà sự tế nhị và tài hùng biện đóng vai trò quan trọng, kỹ năng của anh không có tác dụng gì.

“Cha ơi, tại sao chúng ta không đi tìm anh ấy đi?”

Những lời của Abel đã khuấy động điều gì đó trong tâm trí Paul.

Đúng, ngay bây giờ họ vẫn có thể đi đến và hỗ trợ Damien…

“Ông nói là ông tin tưởng Damien, vậy mà bây giờ ông lại muốn đi giúp nó sao?”

“Cha à, có lẽ đó không phải là ý hay đâu.”

Lời nói của hai mẹ con khiến cho Paul Haksen giật mình.

Nếu như ông nói rằng ông tin tưởng vào anh và sẽ giao mọi việc lại cho anh thì có lẽ việc can thiệp vào quả thật không phải là một ý kiến ​​​​hay…

Đó hoàn toàn là một sự coi thường đối với Damien.

Khi Paul đang suy nghĩ, đột nhiên…

Cánh cửa cót két mở ra và Damien bước vào.

“Cha, con đã về rồi.”

Sự xuất hiện của Damien thu hút sự chú ý của cả gia đình.

Đặc biệt là Paul đang háo hức lao về phía trước.

“Damien! Chuyện gì đã xảy ra thế? Con đã giải quyết được rồi à?”

“Dạ, mọi chuyện đã ổn rồi. Họ đã xác nhận là sẽ không đòi thêm bất kỳ khoản nợ nào từ chúng ta nữa.”

Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của Paul.

Nhưng rồi một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu ông. Kết quả đàm phán này thật sự có hơi quá tốt rồi.

Không chỉ là hoãn trả hay giảm bớt mà còn là trừ hết tất cả sao?

“Có thật như vậy không?”

“Dạ, con biết cha sẽ không tin cho nên con đã trực tiếp đưa người phụ trách đến đây rồi.”

Damien ra hiệu và một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào.

Anh ta ăn mặc tươm tất, nhưng mà quần áo thì luộm thuộm, đầu tóc bù xù khiến cho ông ta trông hết sức tồi tàn.

"Nói đi."

"Vâng, vâng!"

Nghe lời nói của Damien, người đàn ông gật đầu và run rẩy.

“T… Tử tước Haksen có phải không? R..Rất vui được gặp ngài. Tôi là Allan Demiche, phụ trách chi nhánh phía Tây của Dash and Cash.”

“V… vâng…”

Paul vô cùng sửng sốt. Tình hình thật sự khác với những gì ông dự đoán.

“Ông nói sẽ không đòi nợ nữa… Có đúng như vậy không?”

“Đ… Đúng là như vậy! Sau ngày hôm nay thì chắc chắn Tử tước sẽ không gặp bất tiện nào về vấn đề tiền bạc nữa! Tuyệt đối không có!”

Allan hét lên khiến cho Paul càng bối rối hơn

“Damien đã nói gì… mà ông lại chấp nhận chuyện này?”

“T-Trận đấu giữa Công tước và Hầu tước Ryan Bloom cũng sắp diễn ra rồi! Thiếu gia Damien đã quyết định tham gia trận đấu đó thay vì trả nợ!”

Trận đấu giữa Công tước và Hầu tước là điều mà Paul đã từng nghe nói đến trước đây. Đó là một trận đấu rất quan trọng, không chỉ vì địa vị mà còn vì danh dự của gia tộc cùng với mỏ vàng.

“Nó đưa ra điều kiện như vậy sao…”

Nói cách khác, Damien đang bán sức mạnh của mình để trả nợ.

Tuy nhiên, Paul không còn cách nào khác là phải chấp nhận.

“Damien… con đã tự mình giải quyết nó giống như con đã hứa.”

“Con đã nói rồi mà có phải không? Hãy cứ tin vào con.”

Paul Haksen tỏ vẻ khó hiểu. Thật sự thì ông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Damien.

“Con đã vất vả rồi. Vào trong nghỉ ngơi đi…”

Khi đó, có thứ gì đó lọt vào mắt của Paul.

Một miếng băng quấn quanh cổ tay của Allan Demiche, nó đã bị nhuộm đỏ vì máu chảy ra.

“… Damien?”

"Dạ?"

“Ta chỉ hỏi cho biết thôi… nhưng mà con đã gây ra vết thương đó trên cổ tay ông ta sao?”

“Có một chút xung đột về quan điểm trong quá trình đàm phán, con cũng không làm thế nào khác được.”

Đột nhiên, một cơn choáng váng bao trùm lấy Paul, ông đặt tay lên trán.

“Ồ, với lại hãy cử người hầu dọn dẹp lại phòng tiếp khách giúp cho nhé.”

"Tại sao vậy ạ? Chuyện gì đã xảy ra à?"

“Trong quá trình giải quyết xung đột, vệ sĩ của ông đã đụng độ với con.”

Damien dùng tay làm hành động cắt cổ họng.

“Họ đã làm phòng tiếp tân khá là bừa bộn.”

Paul Haksen xoa mặt bằng cả hai lòng bàn tay.

Sau khi hít một hơi thật sâu, ông hét lên,

“Damien! Lần này con đã làm gì thế hả?!”

Damien giải thích chi tiết tình hình cho Tử tước Haksen.

Vốn dĩ là tức giận, nhưng rồi phản ứng của Paul Haksen thay đổi hoàn toàn khi nghe tin Allan Demiche chế nhạo Louise.

“Đồ khốn, sao ngươi dám?!”

Cũng nhờ gia đình Haksen giữ ông lại cho nên Allan Demiche vẫn bình an vô sự.

Món nợ vẫn chưa được xóa.

Allan Demiche chỉ là giám đốc chi nhánh. Cuộc đàm phán thật sự sẽ là với Công tước.

“Kỹ năng của con rất đặc biệt, nhưng mà ta không chắc liệu Công tước có để ý đến con hay không nữa.”

Việc Paul lo lắng cũng là điều hiển nhiên.

Chắc chắn Công tước có rất nhiều hiệp sĩ đặc biệt xung quanh ông ta.

Để tham gia trận đấu, Damien phải vượt qua họ.

"Con có tự tin không?"

Không một chút do dự, Damien gật đầu trước câu hỏi của Paul.

Và thế là ngày hôm sau đã đến.

Damien chuẩn bị cho cuộc hành trình của mình và bước ra ngoài.

Gia đình anh và Agnes đang đợi anh ở lối vào khu dinh thự.

“Agnes, cảm ơn vì tất cả những gì cô đã làm.”

Damien lần đầu tiên bày tỏ lòng biết ơn của mình với Agnes.

Agnes không chỉ ngăn chặn cuộc chiến với Hầu tước mà còn chữa trị cho Victor. Nhờ thần lực của một linh mục thuộc đội điều tra mà Victor đã có thể hồi phục sau khi bị những vết thương nghiêm trọng.

“Đó là điều tôi nên làm mà.”

Agnes thản nhiên đáp lại lòng biết ơn của Damien.

“Cuộc điều tra của chúng tôi gần như đã hoàn tất rồi cho nên chúng tôi dự định sẽ rời đi vào ngày mốt.”

Damien sẽ rời đi hôm nay, do đó cuộc gặp này là lần cuối cùng họ gặp nhau.

“Cầu xin Chúa phù hộ cho hành trình của anh, Damien, tôi hy vọng anh sẽ đến nơi an toàn”

Agnes làm cử chỉ cầu nguyện. Damien cũng làm như vậy.

“Ồ, và trong trường hợp anh đổi ý…”

“Tôi không có ý định trở thành một hiệp sĩ đâu.”

Damien cắt ngang như thể đoán trước được điều cô sắp nói.

Vẻ mặt Agnes bất giác xụ xuống.

“Vậy thì hãy bảo trọng nhé.”

Tiếp theo, Damien chia tay gia đình mình.

“Damien, mang cái này theo đi.”

Mẹ anh đưa thứ gì đó cho anh. Đó là một cái lọ có viền vàng xung quanh.

“Đó là một loại thuốc cao cấp mà ta may mắn có được. Nó có thể chữa lành ngay cả những vết thương đe dọa tính mạng chỉ trong thời gian ngắn. Hãy giữ nó bên mình và sử dụng nó nếu như gặp nguy hiểm nhé.”

Lời giải thích của mẹ anh hơi kéo dài một chút.

Nhưng mà không điều gì lọt vào tai Damien cả.

Anh nhớ mình đã nhìn thấy lọ thuốc này khi giết chết em trai mình theo lệnh của Archlich Dorugo. Mẹ anh ôm lấy thi thể bị cắt rời của em trai anh và cho cậu sử dụng lọ thuốc này.

Tiếng khóc và lời than vãn của bà ấy vẫn vang vọng bên tai anh.

“…”

Những cảm xúc bị chôn vùi nơi những ký ức khó chấp nhận lại trỗi dậy trong anh.

Sự căm thù đối với Dorugo, sự tức giận trước nỗi bất lực của chính mình và sự tuyệt vọng trước thực tại khủng khiếp dần dần gặm nhấm trái tim Damien.

“Damien?”

Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Damien đột ngột ngừng suy nghĩ. Anh trân trọng ôm lấy chiếc lọ và nói,

“… Cảm ơn mẹ. Con nhất định sẽ trả lại lọ thuốc này khi quay trở về.”

Damien nhìn Louise và Abel lần cuối.

Louise tỏ ra lo lắng, còn Abel thì né tránh ánh mắt của Damien.

“Damien, em phải bảo trọng đó. Hiểu chưa?”

Damien gật đầu rồi quay sang em trai mình.

Abel cố tình né tránh ánh mắt của Damien.

“Abel.”

"... Dạ?"

“Khi anh trở về thì hãy tập bắn cung đi.”

Vẻ mặt Abel đầy ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ này.

Damien thì thầm vào tai Abel.

“Con gái của Tử tước Copperhead thích đi săn lắm không phải sao? Nếu như muốn gây ấn tượng với cô ấy thì phải sử dụng cung thành thạo chứ.”

Vẻ mặt Abel đỏ bừng trước lời nói của anh.

“L… làm sao anh biết… biết…”

Kiếp trước khi làm lính đánh thuê, Damien liên tục thu thập thông tin về gia đình Haksen.

Trong số đó có việc Abel đã cầu hôn con gái của Tử tước Copperhead nhưng mà bị từ chối vì thiếu tiền và địa vị thấp. Anh thậm chí còn nghe nói rằng Tử tước đã xúc phạm cậu vì việc đó.

“Anh có cách để biết hết mà.”

Để lại Abel đang ngơ ngác ở phía sau, Damien tiến lại gần xe ngựa.

“Ồ, cậu đến rồi sao?”

Allan Demiche mở cửa xe bằng bàn tay còn lại của mình.

“Cỗ xe này khá rộng rãi đấy.”

Damien liếc nhìn vào trong xe.

“Tôi, tôi không thể chịu đựng được sự khó chịu cho nên tôi đã cố tình đặt mua những món đồ đắt tiền để làm ra thứ này.”

“Nếu là một cỗ xe như thế này thì chuyến đi chắc sẽ thoải mái lắm nhỉ?”

“Tất nhiên rồi! Tôi sẽ cẩn thận hơn để đảm bảo cho cậu có một chuyến đi thoải mái.”

Allan Demiche gượng cười.

"Thái độ tốt lắm."

Damien vỗ đầu ông ta rồi leo lên xe ngựa. Victor cũng nhanh chóng theo Damien lên xe.

Cỗ xe bắt đầu lao đi trên đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương