Chương 19: Kẻ Đòi Nợ (1)

 

Trong những ngày tháng sống một cuộc sống buông thả, Damien đã mang đến rất nhiều rắc rối cho gia đình mình.

Sự việc ở quán rượu, khi anh bị đuổi ra ngoài và trở thành trò cười cho cả thành phố.

Hay sự việc xảy ra với con trai của Hầu tước Erwin, khi chị gái Louise của anh phải hy sinh bản thân mình để cứu cả gia đình khỏi cơn thịnh nộ của Hầu tước Ryan Bloom.

Tuy nhiên, dù cho anh có làm gì đi chăng nữa thì gia đình anh vẫn không bao giờ bỏ rơi anh. Họ luôn luôn che chở cho anh dưới vỏ bọc gia đình.

Tuy nhiên, có một sự cố xảy ra khiến cho sự kiên nhẫn của gia đình dành cho anh cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Đó là khi Damien sử dụng đất của gia đình làm tài sản thế chấp để vay tiền từ Công tước.

“Damien, đồ ngốc này!”

Paul Haksen nổi cơn thịnh nộ, khuôn mặt ông bừng bừng như thể chìm trong biển lửa.

“Nếu như mày thay đổi thật thì tốt rồi! Tao thật ngu ngốc khi ôm lấy một chút hy vọng là mày đã thay đổi! Hôm nay tao sẽ giết mày rồi tự kết liễu đời mình! Chúng ta hãy cùng nhau sang thế giới bên kia và sám hối về những việc làm sai trái của mình với tổ tiên đi!”

Paul chộp lấy chiếc rìu trang trí treo trên tường và lao vào Damien.

“Ông à, hãy bình tĩnh lại đi!”

“Cha định giết Damien thật sao?”

“Cha, hãy bỏ rìu xuống rồi nói chuyện cho rõ ràng đã!”

Mẹ, chị gái và thậm chí là cả em trai anh, Abel, đều cố gắng ngăn cản cha anh.

Có lẽ Agnes nghĩ rằng mình không có quyền can thiệp cho nên đã lặng lẽ rời khỏi phòng.

“Bỏ ta ra! Hôm nay ta sẽ kết thúc mọi chuyện!”

Ngay cả khi mọi người can thiệp cũng không thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của Paul Haksen.

Damien nhìn người cha đang giận dữ của mình với vẻ vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

“Damien! Mày không thể ngừng gây chuyện được hay sao!”

Trước khi giải quyết tình hình này, anh cần phải trấn an cha anh.

Damien quỳ xuống sàn khiến cho Paul Haksen và cả gia đình tròn mắt ngạc nhiên.

“Cha, con xin lỗi vì đã làm cha thất vọng một lần nữa.”

Damien nói với giọng điệu hối hận.

“Con biết cho dù có tạ lỗi bằng cái chết cũng không đủ để bù đắp cho sự cố này. Nhưng mà hiện tại chẳng phải ưu tiên của chúng ta là khắc phục những lỗi lầm hay sao?”

Khi được quay ngược thời gian, Damien đã lập lời thề.

Anh sẽ không sống kiếp này như cái cách mà anh đã sống ở kiếp trước.

Anh thề sẽ làm cho gia đình mình hạnh phúc bằng mọi giá.

“Làm ơn, hãy tin con một lần nữa thôi. Con sẽ chịu trách nhiệm và giải quyết việc này.”

Damien nói một cách nghiêm túc.

Lúc này, sự do dự hiện lên trên vẻ mặt của Paul.

"Mày thật sự có thể giải quyết được sao?"

"Vâng, thưa cha."

Paul Haksen do dự một lúc rồi hạ rìu xuống.

“Nhìn những gì mày đã thể hiện cho đến nay, tao sẽ tin tưởng mày một lần nữa.”

Damien gật đầu bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó, anh lập tức đi đến phòng khách.

Ngay khi bước vào phòng, người đầu tiên mà anh nhìn thấy là một người đàn ông mặc vest.

Người đàn ông đó cũng không đi một mình. Ông ta đi cùng với ba vệ sĩ.

“Ồ, xin chào cậu Damien.”

Người đàn ông đứng dậy, mái tóc được chải gọn gàng lấp lánh dưới ánh sáng nhờ loại keo mà ông ta đã thoa.

“Tôi là Allan Demiche, giám đốc chi nhánh phía tây của ngân hàng Dash and Cash.”

Ông ta nói với giọng điệu lịch sự nhưng mà lại không cúi đầu.

Allan Demiche.

Damien không thể nhớ được ông ta.

Trên thực tế thì có thể chỉ mới cách đây vài tháng, nhưng mà đối với Damien thì đã là cách đây hàng chục năm.

Ký ức về người đàn ông này từ lâu đã bị chôn vùi trong sâu thẳm tâm trí anh.

“Đã lâu rồi không gặp cậu.”

Khi nghe những lời đó, những ký ức bị lãng quên bắt đầu sống lại.

“Cậu có phải là người được nhắc đến đó không? Con trai của Tử tước Haksen. Hèn gì cậu có cách cư xử khác hẳn.”

“Tôi là giám đốc chi nhánh phía tây của Dash and Cash. Tôi đâu giống như cậu Damien, tôi không đủ quan trọng để cậu nhớ tên tôi đâu.”

“Có thể sẽ mất chút thời gian để chuẩn bị tài liệu. Cậu có muốn uống gì không? Chúng tôi có một ít rượu đây.”

“Tại sao không dùng đất của gia đình cậu làm tài sản thế chấp đi? Như vậy thì chúng tôi có thể cung cấp cho cậu nhiều tiền hơn.”

“Lãi suất quá cao à? Đó chỉ là hình thức thôi, làm sao chúng tôi có thể cho vay tiền nếu như không có lãi suất chứ.”

“Không cần phải lo lắng về đất của gia đình cậu đâu. Làm sao một thường dân như tôi có thể lấy đất của một quý tộc làm tài sản thế chấp được?”

Người đàn ông này chính là người đã thuyết phục Damien sử dụng đất của gia đình mình làm tài sản thế chấp.

“Ngày trả nợ đã thỏa thuận là ngày hôm nay cho nên tôi đến để lấy tiền. Cậu đã mượn chúng tôi hai mươi vàng, và nếu như cộng lãi vào thì bây giờ cậu phải trả cho chúng tôi ba mươi vàng.”

Ba mươi vàng, đó là một số tiền lớn, đủ để mua một bất động sản ở nông thôn.

Tuy nhiên số tiền anh nhận được sau khi giết Akitora là một trăm vàng. Đó là một số tiền có thể dễ dàng trả nợ.

Nhưng mà từ lâu một trăm vàng đó đã được Giáo hội đổi lại thành bạch kim.

‘Mình không thể cứ thế cho đi bạch kim được.’

Anh nghĩ đó là món quà do Agnes trao với tư cách là người đại diện của Giáo hội, đó không phải là thứ mà cậu có thể tùy tiện trao cho người khác.

“Như cậu đã biết đó, nếu như cậu không thể trả lại số tiền đó trong ngày hôm nay thì mảnh đất cậu đã thế chấp sẽ trở thành tài sản của ngân hàng Dash and Cash chúng tôi.”

“Không phải đó chỉ là hình thức thôi sao?”

Anh hỏi theo những ký ức từ trong quá khứ.

Nghe câu hỏi đó, Allan Demiche khẽ nhếch mép.

“Tất nhiên rồi. Làm sao một thường dân như tôi có thể lấy đất của một quý tộc làm tài sản thế chấp được? Nhưng mà tôi có thể làm gì được chứ? Tôi đã nhận được mệnh lệnh từ Công tước Goldpixie là phải thu hồi các khoản nợ lại, không phân biệt quý tộc hay thường dân.”

Allan đặc biệt nhấn mạnh đến Công tước Goldpixie.

Ngân hàng nơi mà Damien vay tiền, Dash and Cash, là một tập đoàn do Công tước Goldpixie điều hành.

Gia tộc Goldpixie đã tích lũy được tiền bạc và danh tiếng nhờ việc kinh doanh qua nhiều thế hệ.

Ngoài Dash and Cash ra, họ còn sở hữu nhiều tập đoàn khác.

“Nếu như cậu hiểu rồi thì hãy mang tiền đến sớm đi. Hay lẽ nào… cậu không có tiền để trả nợ sao?”

Allan Demiche cười khúc khích như một con lật đật. Damien khoanh tay lại và chìm vào suy ngẫm.

‘Ở kiếp trước… đất đai của chúng ta đã bị chiếm đoạt và cả gia đình suýt phải ra đường ở.’

May mắn là Louise, chị gái anh, đã giành lại được đất đai và tài sản bằng cách vay tiền từ Erwin Ryan Bloom.

Tuy nhiên, để đáp lại ân huệ đó, Louise cuối cùng đã phải bị ràng buộc với Erwin Ryan Bloom suốt cuộc đời.

‘Mình không thể để chị ấy trải qua điều đó một lần nữa được.’

Tuy nhiên, không có cách nào để anh kiếm được 30 vàng ngay lập tức.

Anh cần tìm cách trì hoãn việc trả nợ hoặc là tìm cách khác để xóa nợ.

‘… Mình nhớ là có một trận đấu giữa Công tước Goldpixie và Hầu tước Ryan Bloom diễn ra ngay sau đó.’

Những ký ức chợt ập đến.

Một trận đấu về quyền sở hữu mỏ vàng giữa hai gia tộc.

Công tước Goldpixie không chỉ mất quyền sở hữu mỏ mà còn mất đi danh dự trong trận đấu đó.

‘Nhờ chiến thắng trong trận đấu mà Hầu tước Ryan Bloom đã có được sức mạnh to lớn.’

Hiện tại, Tử tước Haksen đã hứng chịu cơn thịnh nộ của Hầu tước Ryan Bloom.

Do đó, nếu như sức ảnh hưởng của Hầu tước ngày một mạnh mẽ hơn thì nhất định sẽ gây ra mối đe dọa cho gia đình anh.

“Tôi không thể thu xếp đủ tiền được.”

Khi nghe lời nói đó, tiếng cười chế giễu của Allan lại càng to hơn, như thể ông ta đã đoán trước được điều đó.

“Nếu đúng như vậy thì lẽ ra cậu không nên vay tiền chứ.”

Allan ngồi phịch xuống ghế, vắt chéo chân và nhìn Damien như thể đang dò xét anh.

“Làm sao một quý tộc như cậu lại có thể thiếu suy nghĩ như vậy được? Hay là việc sống như một kẻ đốn mạt đã khiến cho cậu quên mất điều đó rồi?”

Ngay khi Allan nhận ra Damien không có khả năng trả nợ, thái độ của ông ta đột ngột thay đổi.

Tuy nhiên, Damien cũng không quá ngạc nhiên bởi vì đó là điều cậu đã từng trải qua ở kiếp trước.

“Tôi sẽ trả nợ theo cách khác.”

“Ồ, thế thì may quá. Nhưng mà cậu định trả số tiền 30 vàng như thế nào đây?”

“Không phải các người sắp có trận đấu với Hầu tước Ryan Bloom sao?”

“Tin đồn đã lan xa đến mức này rồi à?”

“Vậy là Công tước đang chiêu mộ những kị sĩ trên khắp lãnh địa của mình sao?”

Allan nhìn như thể đang thắc mắc chuyện đó thì có liên quan gì.

“Giới thiệu tôi với Công tước đi. Thay vì trả nợ thì tôi sẽ giành chiến thắng cho Công tước.”

“Hahaha!”

Tiếng cười đột ngột bật ra.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Allan Demiche quên mất phẩm giá của mình và cười một cách thô thiển.

“Cậu vừa nói cái gì vậy? Cậu sẽ giành chiến thắng cho Công tước sao?”

Ông ta cười đến nỗi bụng ông ra bắt đầu đau, nhưng mà tiếng cười vẫn không ngừng lại.

“Phụt!”

“Phụt.”

Ngay cả những vệ sĩ đứng đằng sau cũng không thể kìm chế được mà phát ra tiếng cười.

“Hehehe! Đúng là một sự tự tin đến đáng kinh ngạc. Đánh bại con trai thứ hai của Hầu tước Ryan Bloom và đánh đuổi một băng đảng côn đồ khỏi thành phố Landwalk. Thành tích cũng khá đấy.”

Allan Demiche đã biết về những tin đồn xung quanh Damien Haksen.

Đó là điều không thể tránh khỏi. Dạo gần đây mỗi khi mọi người tụ tập lại thì câu chuyện đó sẽ luôn luôn được nhắc đến.

“Nhưng mà cậu nghĩ lời nói dối đó sẽ có tác dụng với tôi sao? Cậu làm tôi hơi tức giận rồi đấy.”

Tuy nhiên, Allan Demiche không bị lừa bởi những tin đồn vô căn cứ như vậy.

Ông ta biết rất rõ Damien Haksen là người như thế nào. Ông ta đã tận mắt nhìn thấy.

Một kẻ ngốc chẳng có gì ngoài danh hiệu quý tộc.

Một kẻ khoác lác tầm thường với lòng tự trọng đặt lên trước lý lẽ.

Một kẻ vô năng chuyên đi khắp nơi và gây rắc rối cho gia đình mình.

Đó chính là Damien Haksen.

‘Chắc là cậu ta đã thắng bằng cách cho người kế vị của Ryan Bloom ăn thứ gì đó, và rõ ràng chính Giáo hội đã tiêu diệt băng đảng ở Landwalk.’

Allan Demiche lau nước mắt và tiếp tục nói.

“Này, đừng cố lừa dối tôi như thế. Nếu như cậu không có tiền thì hãy nói thẳng đi. Ồ, chỉ nói thôi thì không đủ đâu.”

Allan khẽ liếm môi bằng đầu lưỡi.

“Nghĩ lại thì, chị gái của cậu cũng khá xinh đẹp. À không, cô ấy vượt qua mức độ xinh đẹp tầm thường nữa. Mắt tôi cứ mở to ra khi nhìn thấy cô ấy đấy.”

Allan vỗ tay vào nhau và cười khẩy với Damien.

“Như thế này thì sao? Cho tôi mượn cô ấy một tuần tôi sẽ gia hạn thời hạn trả nợ thêm khoảng hai tháng.”

Allan chỉ vào những vệ sĩ phía sau.

“Đúng vậy, tôi không phải là người duy nhất có liên quan ở đây. Xem lại đi? Họ cũng có liên quan đấy. Đưa ra quyết định cho cẩn thận đi, mọi thứ có thể sẽ trở nên rất rắc rối nếu như cậu đưa ra quyết định sai lầm đấy…”

Bỗng có tiếng kim loại cắt ngang lời nói của Allan.

Damien Haksen đã rút kiếm ra từ khi nào mà ông ta không hay biết.

Allan Demiche yêu thích công việc của mình.

Dash and Cash.

Chỉ cần điều hành một công ty thuộc sở hữu của một Công tước là đã đủ để mang trên mình một tâm thế kiêu hãnh và không cần phải nói, hiển nhiên lương của ông ta rất cao.

Thế nhưng lý do thật sự khiến cho Allan yêu thích công việc của mình lại rất khác.

- Xin ông đó! X-xin hãy đợi thêm một tháng nữa thôi! Tôi sẽ trả tiền mà!

Nghe ​​được những lời cầu xin đáng thương của các quý tộc khá giả chính là niềm vui của ông ta.

-Tôi đồng ý m-mượn như thế! Làm ơn, ít nhất là tài sản…!

Sinh ra là một thường dân, ông ta luôn luôn ngưỡng mộ giới quý tộc.

Ông ta phải cúi đầu mỗi khi có quý tộc đi ngang qua.

Ông ta thậm chí còn không thể bước lên cái bóng của các quý tộc.

Ông ta cảm thấy khá buồn cười khi những con người từng kiêu hãnh này cầu xin ông ta như thể sẽ liếm giày ông ta đến nơi.

- Con gái tôi? K-không còn cách nào khác sao? K-không! Không phải là tôi không muốn!

- Cơ thể của tôi? Đ-đợi một chút đã! T-tôi đã kết hôn rồi!

Thỉnh thoảng, Allan cũng thỏa mãn được những ham muốn thầm kín của mình.

Các quý tộc không thể chống lại được. Ông ta là tầng lớp trên, họ là tầng lớp thấp hơn.

Nếu như là một ngân hàng bình thường, ông ta sẽ không được hưởng quyền hạn như vậy. Không bị các quý tộc xem thường có lẽ đã là một sự may mắn rồi.

Nhưng mà Dash and Cash là thuộc về Công tước.

Các quý tộc nhỏ ở nông thôn không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu trước uy quyền của Công tước.

Vì vậy Allan Demiche rất yêu thích công việc của mình.

“Cậu hãy xem xét lại đi.”

Allan Demiche phải kìm nén một tràng cười đang dâng trào.

Nhìn thấy các quý tộc bị dồn vào đường cùng là kịch bản tốt nhất mà Allan Demiche mong chờ.

“Những người đằng sau tôi không phải là những người mạnh mẽ bình thường đâu.”

Allan Demiche luôn có vệ sĩ đi cùng.

Họ không phải là những người được Công tước cử đến mà là những người được Allan Demiche đặc biệt lựa chọn.

Kỹ năng của họ đều là những kị sĩ trên mức trung bình và vô cùng đáng tin cậy.

"Để xem nào…"

Damien Haksen dùng ngón tay chỉ vào Allan Demiche và các vệ sĩ.

“Tôi sẽ giết ba tên đó và chặt cánh tay phải của ông. Dù gì thì tôi vẫn cần một người dẫn đến dinh thự của Công tước.”

Allan Demiche và các vệ sĩ nhìn nhau rồi mỉm cười với nhau.

Tên ngốc này đang lảm nhảm cái gì thế?

“Hãy coi việc ông còn có ích cho tôi là một điều may mắn đi.”

Đồng tử của Damien tỏa sáng dữ dội.

Giống như ánh mắt của một con thú ẩn mình trong bóng tối.

“Tôi thường không tha cho những kẻ làm nhục gia đình tôi đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương