Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
Chapter 22: Công Tước Goldpixie (2)

 

Chương 22: Công Tước Goldpixie (2)

[Dịch giả – Vân phi nương nương]

[Hiệu đính – Kim Anh]

 

Sau khi đánh bại các kị sĩ sơ cấp, Damien ngay lập tức tiến về dinh thự của Công tước.

Để đến được dinh thự, ta phải băng qua một khu vườn.

‘Chăm sóc khu vườn là sở thích duy nhất của mẹ.’

Trong khi khu vườn ở dinh thự Haksen không khác gì một mảnh đất trồng rau thì khu vườn của Công tước lại rộng lớn và trông giống hệt như một khu rừng.

‘Mẹ sẽ rất vui khi được nghe những câu chuyện về khu vườn của Công tước cho mà xem.’

Tuy nhiên, Damien không thể nhàn nhã đi lang thang trong khu vườn.

"Đã tìm ra rồi!"

"Thì ra ngươi ở đây!"

Các kị sĩ xuất hiện từ nhiều vị trí khác nhau trong khu vườn.

Linh khí của họ khác với những kị sĩ sơ cấp mà anh vừa chiến đấu.

Họ là những kị sĩ cấp thấp.

Các kị sĩ chính thức dưới quyền Công tước bước tới để ngăn chặn Damien.

“Ta không biết ngươi từ đâu đến, nhưng mà ngươi dám tấn công Công tước sao!”

“Chặt tay hắn và ném hắn vào tù đi!”

Các kị sĩ rút kiếm ra, Linh khí của họ bao phủ lấy lưỡi kiếm.

Ngay cả khi phải đối mặt với rất nhiều kị sĩ sơ cấp đang đe dọa, biểu cảm của Damien vẫn hầu như không thay đổi.

“Giết người không khó… Nhưng mà hậu quả thì có đấy.”

Trong cuộc hành trình đi đến chỗ Công tước, Damien đã thu thập được khá nhiều sức mạnh thông qua các kỹ thuật mà anh đã luyện tập ở kiếp trước và cả mana thông qua Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao.

Hiện tại đối với Damien thì kị sĩ sơ cấp hay kị sĩ cấp thấp cũng không có nhiều khác biệt.

Tuy nhiên, nếu như anh gây đổ máu ở đây thì điều đó sẽ tạo nên sự đe dọa cho mối quan hệ của anh với Công tước, thật ra còn có thể coi đó là một hành vi phạm tội.

“Có thứ gì phù hợp xung quanh đây không?”

Damien nhìn khắp xung quanh.

Thật may là có dụng cụ chăm sóc khu vườn ở gần đó.

Damien nhặt một cái xẻng trong số đó lên và dùng lòng bàn tay đập vào lưỡi xẻng.

Khi lưỡi xẻng rơi ra một cách gọn gàng, nó biến thành một cây gậy có kích thước vừa phải.

Damien vung cây gậy, cảm giác cũng khá ổn.

“Được rồi. Bây giờ thì nhào vô đây.”

Damien búng ngón tay. Những đường gân nổi lên trên trán các kị sĩ.

“Bọn ta là trò đùa đối với ngươi sao?”

“Đây không chỉ là sự khiêu khích đâu!”

“Mau giết hắn ngay lập tức!”

Các kị sĩ bày tỏ sự tức giận và lao đến.

Kị sĩ dẫn đầu vung thanh kiếm thành một hình bán nguyệt.

Damien cố gắng chặn thanh kiếm bằng cây gậy.

“Tên nhóc ngu ngốc này!”

Kị sĩ đó hét lên. Thanh kiếm của anh ta được truyền Linh khí vào, trong khi cây gậy của Damien… Chỉ là một cây gậy.

Nếu như mọi chuyện tiếp tục như thế này thì thanh kiếm được truyền Linh khí sẽ dễ dàng chẻ làm đôi cả cây gậy và Damien.

Tuy nhiên, trái ngược với dự đoán của kị sĩ kia, thanh kiếm không thể cắt xuyên được cây gây.

Thay vào đó, quỹ đạo của nó còn bị lệch đi.

"... Hở?"

Thanh kiếm đang di chuyển theo chiều ngang đột nhiên bắn lên trên.

Không bỏ lỡ cơ hội, Damien dùng cây gậy đánh vào đầu kị sĩ đó.

Anh ta ngã gục ngay lập tức.

"Chết đi!"

Một kị sĩ khác ngay lập tức vung kiếm xuống.

Một lần nữa, Damien chặn thanh kiếm bằng cây gậy.

Lưỡi kiếm đột nhiên xoay sang trái.

“Cái gì…? Ặc!”

Damien ngay lập tức đánh vào trán của kị sĩ đó. Anh ta hét lên và bất tỉnh.

Trong chớp mắt, hai kị sĩ đã ngay lập tức thua cuộc.

Chứng kiến ​​cảnh tượng khó tin này, các kị sĩ khác không khỏi do dự.

Damien vỗ cây gậy vào vai và nói với các kị sĩ còn lại,

“Có chuyện gì vậy? Không tấn công tôi à?”

Các kị sĩ lặng nhìn nhau. Sau đó từng người một lao về phía trước.

Tiếng va chạm vang vọng không ngừng.

***

“… Chỉ có một kẻ đột nhập thôi à?”

Công tước hỏi với vẻ mặt hoài nghi. Người hầu gật đầu mạnh.

“Các kị sĩ đâu? Các kị sĩ đang làm cái gì vậy?”

“Mười kị sĩ sơ cấp đã cố gắng ngăn chặn kẻ xâm nhập nhưng mà không thành công!”

“Cái gì…. Mười kị sĩ sơ cấp…?”

Cho dù chỉ là những kị sĩ sơ cấp nhưng mà bọn họ cũng sở hữu sức mạnh rất vượt trội. Thế mà mười người bọn họ lại không ngăn chặn được kẻ đột nhập sao?

“Không chỉ vậy, các kị sĩ cấp thấp cũng đã can thiệp và thua hắn!”

Công tước cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng.

Liệu những gì ông ta vừa nghe được có phải là sự thật hay không?

"Lẽ nào ngươi đang muốn lừa ta ư?"

“Ngài đừng lo lắng! Các kị sĩ cấp trung đã ra tay rồi! Chúng ta sẽ sớm có thể trấn áp được kẻ đột nhập thôi!”

Khi nghe nhắc đến “kị sĩ trung cấp”, Công tước đã lấy lại bình tĩnh. Không có lý do gì phải sợ hãi khi ở đây không chỉ có những kị sĩ cấp thấp mà còn có cả cấp trung và thậm chí là cấp cao.

Công tước liếc nhìn kị sĩ lớn tuổi đang đứng bên cạnh họ. Ông ta nở một nụ cười trấn an và nói,

“Thưa ngài, xin đừng lo lắng. Tôi sẽ ở ngay bên cạnh ngài.”

Karl Heimlich.

Một trong ba kị sĩ cấp cao của Vương quốc Apple.

Ông ta là đỉnh cao sức mạnh của Công tước Goldpixie.

“Có bao nhiêu người thương vong rồi?”

“Tôi nghe nói là không có.”

Một lần nữa, sự nghi ngờ lại hiện lên trên vẻ mặt của Công tước.

“Ý ngươi là sao, không có thương vong? Vậy còn những người bị thương thì sao?”

“Nghe nói là chỉ bị thương nhẹ thôi ạ.”

Kẻ đột nhập này đã vào dinh thự của Công tước giữa ban ngày, chiến đấu với các kị sĩ, thế nhưng lại không giết một người nào cả.

"Đợi một chút đã."

Một khả năng nảy ra trong đầu Công tước.

“Ta phải gặp trực tiếp đi gặp kẻ đột nhập này.”

***

Sau khi hạ gục toàn bộ kị sĩ cấp thấp, Damien tiến vào dinh thự.

Công tước Goldpixie nổi tiếng là người giàu có nhất Vương quốc Apple.

Để chứng minh tính xác thực của điều này, các tác phẩm nghệ thuật đắt tiền được trưng bày khắp dinh thự.

“Mau ngăn hắn lại! Ngăn kẻ đó lại mau!”

Ngay khi vừa bước vào dinh thự, các kị sĩ đã lao về phía Damien. Bọn họ đều là những kị sĩ cấp thấp.

Damien vung cây gậy một cách điên cuồng về phía các kị sĩ đang tiến đến.

Các kị sĩ ngã xuống như lá mùa thu. Damien giẫm đạp lên các kị sĩ đã ngã xuống để lao vào dinh thự.

Anh đến được một đại sảnh rộng sau khi đi qua một dãy hành lang. Damien dừng bước ở đó.

Đó là bởi vì có một kị sĩ đang đứng ở giữa đại sảnh.

“Vậy là cuối cùng ngươi cũng đã đến được đây rồi sao? Đồ khốn.”

Kị sĩ kia khẽ lẩm bẩm. Có một sức mạnh ẩn chứa trong giọng nói của anh ta.

“Tội gây náo loạn trong dinh thự của Công tước là rất nghiêm trọng. Đích thân ta sẽ xé xác ngươi ra và rải làm thức ăn cho lũ chuột.”

Kị sĩ đó rút ngọn giáo cắm dưới đất ra. Linh khí sắc bén của anh ta tràn ngập cả hội trường.

"Ấn tượng lắm."

Damien Thôi lên ngắn gọn. Năng lượng phát ra từ anh ta khá là đáng kể.

“Tôi là Damien Haksen. Anh tên là gì?”

Chiến đấu mà không có giới thiệu đàng hoàng có vẻ không thỏa đáng cho lắm.

Đáp lại câu hỏi của Damien, kị sĩ kia khẽ cau mày. Mặc dù tỏ ra miễn cưỡng trả lời nhưng mà anh ta vẫn nói,

“Kị sĩ trung cấp Ernest Horowitz.”

Một con cá lớn đã xuất hiện.

Địa vị của kị sĩ được chia thành năm cấp bậc chính: kị sĩ sơ cấp, kị sĩ cấp thấp, kị sĩ cấp trung, kị sĩ cấp cao và cuối cùng là cao thủ.

Khoảng cách giữa mỗi một giai đoạn sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Việc một kị sĩ cấp thấp trở thành cấp trung khó khăn hơn so với việc một kị sĩ sơ cấp trở thành cấp thấp.

Vì thế người ta thường nói rằng ta chỉ có thể trở thành kị sĩ thực thị sau khi đạt đến cấp độ kị sĩ cấp thấp và sở hữu sức mạnh tương đương với một trăm người.

Vậy còn kị sĩ trung cấp vốn khó nắm bắt hơn thì sao?

‘Sức mạnh của một nghìn người.’

Họ có thể một mình đối mặt với hơn một nghìn binh sĩ.

Kị sĩ trung cấp, những người có thể vượt qua thảm họa thiên nhiên bằng cơ thể của con người, là một đối thủ đáng gờm.

“Có hơi rắc rối rồi đây.”

Damien vỗ nhẹ vào vai với cây gậy của mình.

"Rắc rối ư?"

Vẻ mặt của Ernest Horowitz thay đổi như thể cảm thấy khó chịu bởi những lời đó.

“Có vẻ là sợ quá cho nên ngươi nói những điều ngu ngốc rồi nhỉ? Lẽ ra ngươi nên nói rằng ngươi muốn chạy trốn mới phải.”

Ernest Horowitz nâng động lực của mình lên.

Mặt đất xung quanh nơi anh ta đứng bắt đầu nứt ra. Các vết nứt lan rộng khắp căn phòng, thậm chí còn ảnh hưởng đến vách tường và trần nhà.

“Công tước sẽ nói gì nếu như anh phá hủy tòa nhà như thế này hả?”

Thành thật mà nói, Damien không muốn đấu với Ernest Horowitz.

Vẫn chưa đầy một tháng kể từ khi Damien quay ngược thời gian. Vì vậy thể lực và mana của anh vẫn còn thiếu sót.

Không có thứ gì là anh không thể chiến đấu, nhưng mà trận chiến này đang trở nên khá mệt mỏi rồi.

‘Hơn nữa chỉ những kị sĩ cấp thấp mới có thể tham gia trận đấu mà thôi.’

Để tham gia trận đấu, anh phải giảm bớt cấp độ của mình thành một kị sĩ cấp thấp. Do đó việc tham gia vào cuộc chiến với Ernest Horowitz, một kị sĩ trung cấp, có thể gây nghi ngờ về địa vị kị sĩ cấp thấp của anh.

“Nếu như ngươi còn do dự thì ta sẽ ra tay trước đây!”

Tư thế của Ernest Horowitz hơi hạ thấp xuống, sẵn sàng lao về phía trước.

Damien khẽ tặc lưỡi.

Trong những trường hợp này, tốt nhất là nên giao chiến vừa phải rồi rút lui.

Đột nhiên cánh cửa phía sau Ernest Horowitz nhanh chóng mở ra.

“Cả hai người, dừng lại ngay!”

Một người đàn ông trung niên bước ra hét lớn. Ernest Horowitz có vẻ ngạc nhiên.

“Lãnh chúa?”

“Ngươi, ngươi nghĩ đến việc bắt kẻ đột nhập là đúng, nhưng nếu như cả tòa nhà sụp đổ thì sao hả?”

Người đàn ông trung niên vỗ vai Ernest Horowitz.

Ernest Horowitz lập tức cúi đầu xin lỗi,

“Tôi xin lỗi. Tôi đã không chú ý đến.”

“Không sao. Chúng ta cũng sẽ triệu tập các pháp sư để sửa chữa lại mọi thứ.”

Nói xong, Công tước tiến lại gần Damien.

“Lãnh chúa, nguy hiểm lắm!”

"Không sao đâu."

Bất chấp nỗ lực ngăn cản của Ernest Horowitz, Công tước vẫn không dừng lại.

“Anh bạn trẻ, tên của cậu là gì?”

Chỉ đứng cách nhau vài bước chân.

Công tước đứng ở khoảng cách đủ để Damien có thể dễ dàng rút kiếm ra và gây hại cho ông ta.

Ông ta là một người đàn ông có phong thái phù hợp với địa vị Công tước của mình.

Damien hạ cây gậy anh đang cầm xuống và nói,

“Tôi là Damien Haksen, thưa ngài.”

“Damien Haksen? Là kẻ gây rối của gia đình Haksen sao?”

“Cảm ơn vì đã nhận ra tôi.”

Biểu cảm của Công tước thay đổi đôi chút.

“Ta đã nghĩ những tin đồn đó là sai sự thật hoặc là phóng đại chứ… Không ngờ chúng lại là sự thật.”

“Có hơi bất công đó. Vì sự hiểu lầm đó mà mọi người đều đánh giá thấp tôi.”

Công tước cười khúc khích trước lời nói của Damien.

“Cậu đã đi đến tận đây và không giết một thành viên nào trong số các kị sĩ của ta, cũng không có ai bị thương nặng cả.”

“Phải rắc rối lắm tôi mới có thể giải quyết mọi việc một cách hợp lý được đấy.”

“Cái gì? Hợp lý sao? Cậu đúng là một người khá thú vị đó.”

Một nụ cười nở trên môi Công tước.

“Vậy cậu muốn gì từ tôi? Cậu sẽ không gây ra sự náo động này mà không có lý do đúng không?”

Cuối cùng, khoảnh khắc mà Damien mong đợi đã đến.

“Tôi có nợ ngài một món nợ.”

“Một món nợ?”

Công tước tỏ vẻ bối rối. Ông ta không thể hiểu Damien đang nói gì.

“Tôi đã vay tiền từ công ty cho vay mà ngài điều hành và tôi phải trả 30 đồng vàng cả gốc lãnh lãi.”

“À, là chuyện này sao? Cậu đến đây vì chuyện đó à?”

“Hiện tại tôi không có tiền cho nên tôi muốn trả nợ bằng cách khác.”

Công tước gật đầu đáp lại lời giải thích của Damien.

"Cách khác sao?"

“Tôi sẽ đánh bại Michael Ryan Bloom để giành chiến thắng cho ngài thay cho việc trả nợ.”

Đôi mắt của Công tước mở to ra trước câu trả lời đó.

Michael Ryan Bloom.

Có một người đã xuất hiện để giải quyết vấn đề rắc rối đó.

“... Hay lắm. Thật sự rất thú vị.”

Công tước xoa cằm quan sát Damien.

Có lẽ trong đầu ông ta đang so sánh Damien và Michael Ryan Bloom.

“Michael Ryan Bloom được coi là một quái vật một ngày nào đó sẽ trở thành Cao thủ đó. Cậu có tự tin không?”

“Nếu như tôi thua thì ngài có thể lấy mạng tôi mà không cần do dự.”

Damien trả lời không một chút chần chừ.

Công tước bật cười trước câu trả lời đó, ông ta quên mất cách cư xử của mình và cười một cách chân thật.

“Ha ha ha! Tôi chưa bao giờ thấy ai có tinh thần như vậy cả.”

Công tước đưa bàn tay ra và nói

“Tôi sẽ tin tưởng cậu một lần vậy.”

Damien bắt tay ông ta một cách chắc chắn và nói

“Ngài sẽ không phải thất vọng đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương