Sinh Tồn Trong Thế Giới Kỳ Ảo Như Người Man Di
-
Chapter 12. Chiến Lược Trong Hầm Ngục (3)
Chapter 12. Chiến Lược Trong Hầm Ngục (3)
"Đó là cái gì thế?”
Đôi mắt của Ketal sáng bừng lên.
Tên trộm liếc nhìn chiếc rương kho báu rồi trả lời.
"Đây là rương kho báu. Một trong những phần thưởng cho hầm ngục. Nếu như mở khóa được thì chúng ta có thể lấy nó.”
Tên trộm không quá chú ý đến chiếc rương kho báu.
Đây chỉ là một trong số những phần thưởng không thể có được nếu như không có một đội nhóm đúng nghĩa.
Nhưng còn Ketal thì khác.
"Ồ, thật sao? Nếu như thế thì lấy nó đi Kasan.”
"Hả?”
Tên trộm khựng lại ngay lập tức.
Ketal nói như thể đó là điều hết sức hiển nhiên.
"Đó là rương kho báu, còn anh là một tên trộm mà.”
"Đúng thế. Rương kho báu thường do những tên trộm lấy đi, nhưng mà…”
"Nếu như tôi không nhầm thì anh có thể mở khóa nó đúng chứ? Trông cậy vào anh đấy.”
Ketal nói với vẻ mặt hứng thú.
Mở khóa là một kỹ năng quan trọng trong thế giới giả tưởng.
Ketal không muốn bỏ lỡ cơ hội chứng kiến điều đó.
"Ừm…”
Tên trộm gần như không nói nên lời.
Chiếc rương kho báu này quả thực nên là trách nhiệm của một tên trộm.
Ketal nói không hề sai.
Nhưng mà có một vấn đề.
'Nếu như mình có thể làm được thì mình đã không bị kẹt ở đây rồi!’
Rương kho báu trong hầm ngục được khóa một cách an toàn.
Để mở khóa chúng đòi hỏi một kỹ năng mở khóa điêu luyện.
Và những người có kỹ năng như thế thì chỉ có những kẻ dày dặn kinh nghiệm, những kẻ được cấp chứng chỉ bởi hội trộm cắp.
Nói cách khác, có kỹ năng mở khóa đồng nghĩa với việc chính thức được công nhận.
Vì vậy họ có thể thực hiện nhiệm vụ tại các vùng lãnh thổ khác mà không cần gia nhập đội nhóm cùng với những con người xa lạ.
Kasan là một tên trộm ở cấp độ mà ngay cả hội trộm cắp cũng không chứng nhận được.
Tất nhiên anh ta không có kỹ năng mở khóa.
Nhưng mà anh ta lại không thể nói ra.
Người man di kia nhìn anh ta bằng vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Nếu như anh ta nói không thể thì khuôn mặt đó sẽ ngay lập tức chuyển sang thất vọng.
‘là một tên trộm mà ngay cả chuyện đó cũng không làm được. Đồ vô dụng.’
Anh ta tưởng tượng đầu mình sẽ bị nghiền nát như những bộ xương khô kia.
"Hahaha, để tôi thử xem.”
Kasan cố gắng mỉm cười và tiến đến bên chiếc ổ khóa của rương kho báu.
Anh ta lấy ra những dụng cụ mà bản thân vốn mang theo để mở khóa những ngôi nhà hoang chứ không phải rương kho báu.
"Ồ, việc bẻ khóa được thực hiện bằng những dụng cụ như này sao? Thú vị đấy.”
Người man di ở phía sau nhìn qua vai anh ta.
Kasan cảm thấy tim mình như ngừng đập vì áp lực.
Cố kìm nén bàn tay run rẩy, anh ta từ từ đưa tay vào ổ khóa.
'Nhớ lại! Nhớ lại xem!’
Những kỹ thuật mà bọn trộm từng khoe khoang với anh ta từ khi anh ta còn nhỏ.
Những kỹ thuật mà họ đã thể hiện khi anh ta còn làm nghề khuân vác.
Kasan liều mạng di chuyển bàn tay.
Và một phép màu đã xảy ra.
Cạch.
Tiếng mở khóa rương kho báu vang lên.
Kasan gần như ngã quỵ trong vô thức.
"Rôi, tôi làm được rồi.”
"Ồ! Thật sao? Thật là tuyệt vời!”
Ngay cả nữ linh mục đang quan sát cũng ngạc nhiên.
Không giống như Ketal, cô hiểu rõ mở khóa rương kho báu là việc mà chỉ những người có kỹ năng cao mới có thể làm được.
Và bản thân Kasan cũng bối rối.
'Sao mình có thể làm được cứ?’
Anh ta đã thành công khi làm theo những gì mà anh ta đã từng tận mắt chứng kiến.
Thật là kỳ diệu.
"Vậy là xong rồi sao. Ấn tượng lắm, Kasan!”
Ketal khen ngợi Kasan một cách nồng nhiệt.
Kasan khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh và mở rương kho báu ra với đôi chân run rẩy.
Bên trong có vài đồng bạc và một số đồ trang sức rỉ sét nhưng được trang trí rất công phu.
"Ồ, khá nhiều đấy!”
Đôi mắt của nữ linh mục sáng lên.
Sau khi kiểm tra những món đồ trang sức, Ketal hỏi,
"Những thứ này có giá trị khoảng bao nhiêu thế?”
"Hừm… đủ để một người trưởng thành khỏe mạnh sống sung túc khoảng một tuần.”
"Vậy sao? Thật là tuyệt vời.”
Ketal cười khúc khích.
"Tôi sẽ giao việc phân chia phần thưởng cho anh nhé.”
"Vâng.”
Thế là tên trộm đã bỏ túi phần thưởng.
Ý nghĩ trộm cắp chợt thoáng qua trong đầu anh ta, nhưng rồi anh ta đã nhanh chóng gạt bỏ nó đi.
Anh ta không muốn kết thúc cuộc đời của mình và trở thành một cái xác không đầu.
Và thế là họ tiếp tục đi đến cuối tầng hai.
Có một vài mảnh xương nằm rải rác xung quanh.
"Xem ra có bốn bộ xương…”
"Tôi sẽ xử lý ba bộ. Giao lại một bộ cho anh đấy.”
"Được thôi.”
Không có bất cứ sự từ chối nào.
Khi họ đến gần, những bộ xương đứng dậy, và tên trộm đã khéo léo dụ dỗ một bộ xương đi.
Và Ketal có dịp chứng kiến trận chiến của cả đội.
"Hừ!”
Kenggg!
Chiến binh giơ khiên lên để ngăn chặn đòn tấn công của bộ xương, tên trộm nhân cơ hội đó dùng dao găm đâm vào cổ của nó.
Bộ xương cố gắng quay lại tấn công tên trộm, nhưng mà tên trộm đã rút lui.
Khi đó chiến binh chém vào cổ của bộ xương bằng thanh kiếm của mình.
Nữ linh mục cũng không hề đứng yên.
"Mê Ảnh!”
Cùng với tiếng hét của cô, chuyển động của chiến binh bị biến đổi trong giây lát.
Bộ xương loạng choạng, cả chiến binh và tên trộm đều đâm lưỡi kiếm cùng một lúc.
Ketal, người đang theo dõi trận chiến, run lên vì kích động.
Chiến binh ở phía trước, tên trộm nhắm vào phía sau còn linh mục thì hỗ trợ.
Đây chính là quy tắc chuẩn mực cho một trận chiến!
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cho anh hạnh phúc.
Tất nhiên, mọi thứ thường không kết hợp với nhau hoàn hảo đến như vậy.
Ban đầu họ là những người xa lạ và mối quan hệ cũng không tốt.
Thông thường thì họ khó khăn lắm mới có thể vượt qua được hầm ngục cùng với vô số lời phàn nàn.
Nhưng dưới cái nhìn của người man di ở phía sau họ…
'Người man di đang thử thách chúng ta! Nếu như chúng ta tỏ ra yếu đuối, chúng ta sẽ chết!’
Với cùng một suy nghĩ đó, họ đã có thể đồng bộ hóa hành động một cách hoàn hảo.
Chẳng bao lâu sau, họ đã đánh bại bộ xương.
Ketal lặng lẽ quan sát hành động của họ.
"Chúng ta… nghỉ ngơi một lát nhé.”
"Sao cũng được.”
Chiến binh và tên trộm thở hổn hển như thể đã kiệt sức.
Ketal đánh giá gần đúng sức mạnh của họ dựa trên hình dáng bên ngoài.
'Những người đến từ Cánh đồng Tuyết khá là mạnh.’
Bây giờ anh có thể ước tính được sơ bộ sự cân bằng sức mạnh ở bên ngoài.
Sau một lúc tạm nghỉ ngơi, họ tiếp tục đi xuống hầm ngục.
Quái vật ở tầng ba cũng là những bộ xương.
Quân số của chúng đã tăng lên, nhưng mà với sự dẫn dắt của Ketal, họ có thể tiến lên mà không gặp nhiều khó khăn.
Cuối cùng họ đã đến được trung tâm của hầm ngục.
Trong căn phòng rộng rãi có một bộ xương mặc áo giáp.
Không giống những bộ xương trước, bộ xương này không còn các mảnh xương rời rạc nữa.
"Kỵ sĩ xương khô…”
Nữ linh mục thốt lên.
"Không thể nào. Sao lại có thứ như này xuất hiện ở đây chứ…?”
"Bộ xương này có gì khác so với những bộ xương chúng ta từng gặp trước đây sao?”
"Đúng thế. Nó mạnh lắm. Rất mạnh.”
Nữ linh mục gật đầu với vẻ mặt căng thẳng.
Kỵ sĩ xương khô.
Một con quái vật mạnh đến mức không thể đối đầu nếu như không có cấp độ ngang tầm hiệp sĩ.
Một con quái vật cực kỳ mạnh mẽ có thể sử dụng trường kiếm và khiên một cách thoải mái và không thể bị đánh bại trừ khi ta là hiệp sĩ.
Họ không cần đối mặt với con quái vật đó.
"Nếu như chúng ta nhận định là mình không thể vượt qua được và rút lui thì điều gì sẽ xảy ra?”
"Nếu như vậy thì lãnh thổ cũng sẽ tiến hành điều tra, nếu như quyết định của chúng ta được chấp thuận thì sẽ không có vấn đề gì.”
"Nghe có vẻ hợp lý đấy.”
Nói xong, Ketal tiến lên phía trước.
Họ không có thời gian để do dự.
Ngay sau khi bộ xương xác định được mục tiêu, nó tiến tới cùng với tiếng kêu lạch cạch.
Ketal giơ lòng bàn tay lên.
Quả nhiên, kỵ sĩ xương khô như một quái vật mạnh mẽ, giơ chiếc khiên lên chặn đòn tấn công của Ketal.
Rắc.
Chiếc khiên nhăn nheo lại như xốp.
Lòng bàn tay của Ketal đập thẳng vào đầu của bộ xương, hộp sọ cùng chiếc mũ sắt biến thành tro bụi.
“…”
"Chỉ có thế thôi à?”
Ketal thản nhiên xua tay.
"Phải, p-phải…”
Nữ linh mục đáp lại với vẻ mặt kinh hoàng.
Sau khi đánh bại quái vật trùm thì họ sẽ không còn phải đối mặt với quái vật nào nữa.
Phía trước họ chính là chiếc rương kho báu được kỵ sĩ xương khô canh giữ.
Ketal mỉm cười.
"Kasan.”
"K-không thể nào.”
Kasan vội vàng lắc đầu.
Chiếc rương kho báu đó không giống như trước và đang phát ra ánh sáng đỏ.
"Nó bị khóa bằng khóa cao cấp rồi. Với kỹ năng của tôi thì không thể mở khóa được.”
Ngay cả một chút khả năng nhỏ cũng không có.
Ketal lẩm bẩm với giọng điệu thất vọng.
"Vậy sao? Tiếc thật.”
"Đúng vậy. Thật không may là chúng ta sẽ phải từ bỏ chiếc rương…”
Rắc.
Ketal tung ra một cú đấm thật nhanh.
Chiếc rương kho báu vỡ tan thành từng mảnh.
Từ bên trong rơi ra những đồng tiền bạc và trang sức.
Ketal gật đầu hài lòng.
"Phần thưởng quả thật lớn hơn nhiều này. Kasan, hãy xử lý chúng đi.”
“… Vâng.”
Kasan do dự bước đến.
Đặp vỡ rương kho báu bằng vũ lực.
Đó là một chuyện chưa từng xảy ra.
‘… Nhưng nếu như anh có thể đập vỡ nó vậy thì anh yêu cầu tôi mở khóa làm gì?’
Anh ta cảm thấy có chút bất công, nhưng mà anh ta cũng không ngu ngốc đến mức nói ra điều đó.
Sau khi hoàn tất xong việc kiểm tra, họ liền rời khỏi hầm ngục.
Khi họ bước ra, lối vào hầm ngục bắt đầu đóng sầm lại.
"Có chuyện gì thế?”
"Khi hoàn toàn dọn sạch hầm ngục thì nó sẽ biến mất. Không lẽ ở đây không có phòng bí mật gì hết sao?”
"Phòng bí mật à! Thật sự có thứ như vậy sao?”
"Có chứ. Mặc dù chúng không phổ biến cho lắm.”
"Nghe cũng thú vị phết.”
Ketal mỉm cười vui vẻ.
Tiếng cười đó khiến cho các thành viên trong đội rùng mình một lúc.
Họ thật sự cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng không có phòng bí mật nào trong hầm ngục mà họ đã bước vào.
Rồi họ nhanh chóng quay lại kinh đô.
Đội trưởng đội lính gác đang chờ đợi bỗng nhiên đứng dậy.
"Thế nào rồi?”
"Rất sảng khoái. Tôi cảm thấy như mình được sống lại vậy.”
"Tôi hiểu rồi…”
Đội trưởng đội lính gác do dự một lúc rồi ngượng ngùng hắng giọng.
"Vậy thì tôi sẽ tiến hành quá trình xác minh. Từng người một hãy đi theo tôi."
Dọn sạch hầm ngục chưa phải là kết thúc.
Cần phải xác nhận những gì đã xảy ra và liệu có bất kỳ người nào đáng ngờ hay không.
Thông thường khi làm nhiệm vụ này sẽ có những lời bàn tán và lăng mạ về các thành viên trong đội.
Vì họ buộc phải lập đội với những người xa lạ để chinh phục hầm ngục nên không có chỗ cho sự bao che.
Nhưng mà lần này thì khác.
"Có vẻ như không có vấn đề nào cả.”
Từ nữ linh mục cho đến tên trộm, thậm chí là cả chiến binh, tất cả mọi người đều đưa ra những nhận xét mơ hồ, chung chung về những người khác.
Tất cả đều có vẻ mệt mỏi.
Người đội trưởng hỏi họ.
"Còn người man di kia thì sao?”
“… Chẳng phải cũng ổn sao?”
Câu trả lời của họ có vẻ mơ hồ.
"Trông cậu ta không giống kiểu người thích gây rối…”
Người man di có sức mạnh của một quái vật, nhưng mà anh lại không làm hại họ.
Không, giờ nghĩ lại thì cách hành xử của anh đúng là của một quý ông đích thực.
Họ chỉ đơn giản là bị đe dọa mà thôi, anh rất khác biệt so với những người man di thông thường.
Còn Ketal đã hết lời ca ngợi sự xuất sắc của các thành viên trong đội.
"Kasan rất tuyệt. Anh ta đã gỡ bỏ cái bẫy và thậm chí còn mở khóa rương kho báu nữa. Alexandro đã trụ vững như một chiến binh ở tiền tuyến. Heize cũng vậy. Cô ấy đã hỗ trợ cho các trận chiến của chúng tôi bằng nhiều lời cầu nguyện.”
"Tôi hiểu rồi…”
Đội trưởng đội lính gác suy nghĩ về những lời nhận xét bất ngờ này.
Và anh ta đã đưa ra quyết định.
Anh ta cho phép cả bốn người họ vào.
"Các người được phép vào, nhưng nếu như có vấn đề phát sinh thì các người có thể bị đuổi đấy. Hãy cẩn thận đó.”
"Được.”
"Đã rõ.”
Người đội trưởng đưa cho họ thứ gì đó.
"Còn đây. Đây là phần thưởng cho việc dọn sạch hầm ngục. Chia đều cho mọi người nhé.”
Thông thường phần thưởng khi vượt qua được hầm ngục sẽ bị lính gác lấy đi.
Nhưng mà lần này anh ta có linh cảm không tốt.
"Ồ, cảm ơn anh.”
Người man di sẵn sàng chấp nhận phần thưởng.
"Bây giờ chúng ta hãy chia đều nhé.”
"Hả?”
"Ồ, không. Không sao đâu.”
Họ cố gắng từ chối và phản đối, nhưng mà Ketal lại lắc đầu.
"Chúng ta đều cùng nhau tham gia chiến đấu mà. Phần thưởng phải được phân chia công bằng chứ. Đừng từ chối.”
"À, được thôi…”
"Còn giờ thì đi uống một ly để ăn mừng nhé? Chúng ta đi tìm một quán rượu gần đây được chứ?”
"Ồ, cũng được?”
Họ muốn thoát khỏi người man di này càng sớm càng tốt.
Nhưng mà lại không thể từ chối lời mời của người man di đang tươi cười kia.
Cuối cùng họ đã bị anh kéo đi.
Nhìn họ, đội trưởng đội lính gác khẽ thở dài.
"… Anh ta có phải người man di đã đánh bại kỵ sĩ xương khô chỉ với một đòn không?”
Anh vô cùng mạnh mẽ.
Mạnh khủng khiếp.
Điều đó có nghĩa ít nhất anh cũng ngang với cấp bậc hiệp sĩ.
'Nhưng mà…’
Anh không phải một người man di bình thường.
Anh có cách cư xử lịch sự, biết cách quan tâm đến người khác và sở hữu trí thông minh đáng kể.
‘… Người man di trong truyền thuyết.’
Một sinh vật khác lạ.
Sau một hồi cân nhắc, người đội trưởng đã đưa ra quyết định.
"Tôi không cần thêm lính gác nữa.”
"Vâng, thưa ngài.”
Đội trưởng đội lính gác bước đi.
Bước chân của anh ta hướng về phía lâu đài của lãnh thổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook