Chương 13. Lãnh thổ Barkan (1)

 

Đội trưởng đội lính gác thận trọng gõ vào cánh cửa sạch sẽ và sang trọng.

 Một giọng nói từ bên trong ra hiệu cho anh ta vào.

 Người đội trưởng mở cửa bước vào, cúi chào một cách kính cẩn.

 “Thưa ngài.”

 Một người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn làm việc.

 Có lẽ ông ta đang xử lý tài liệu, hàng trăm tờ giấy nằm rải rác trên bàn.

Người đàn ông với mái tóc điểm vài sợi bạc lên tiếng.

 “Ừm. Có chuyện gì thế?”

 “Có bốn người ngoại lai đã vào lãnh thổ ạ.”

 “Có đáng để báo cáo không? Có điều gì bất thường à?”

 "Dạ vâng."

 Người đội trưởng gật đầu.

 “Có một người man di ạ.”

 Gương mặt của lãnh chúa bất chợt nhăn lại.

Người man di.

Những sinh vật ngây ngô, thiếu hiểu biết và luôn luôn tìm cách giải quyết mọi vấn đề bằng vũ lực.

 Và tất nhiên những vấn đề mà bọn họ gây ra thì nhiều vô kể.

 Do đó hầu hết các vùng lãnh thổ đều tránh tiếp đón những người man di.

 “Ngươi cho phép rồi sao?”

 “Tôi nghĩ đó không phải là chuyện gì to tát cả ạ.”

 “Nếu đội trưởng đội lính gác như ngươi đã nói vậy thì nhất định là không sao rồi. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”

 “… Anh ta rất mạnh mẽ.”

 Người đội trưởng nuốt nước bọt.

 "Mạnh mẽ đến mức đáng lo ngại."

 “… Mạnh như thế nào?”

 “Theo như những gì đã xác nhận thì anh ta đã hạ gục một kỵ sĩ xương khô chỉ bằng một đòn.”

Đồng tử của lãnh chúa giãn ra.

Kỵ sĩ xương khô.

Một con quái vật không thể đánh bại trừ khi đạt đến cấp bậc hiệp sĩ.

Thế mà lại có thể hạ gục con quái vật đấy chỉ bằng một đòn sao?  

 "Hắn là hạng nhất à?”

 “Rất có thể ạ.”

 “Liệu có khả năng hắn còn mạnh hơn nữa không?”

 “… Tôi không thể phủ nhận điều đó.”

Lãnh chúa mỉm cười cay đắng.

Với sức mạnh đó.

Và lại còn là một người man di,

Những sinh vật coi sức mạnh là cấp bậc, điều đó lại càng trở nên rắc rối hơn.

Trong khi lãnh chúa đang xoa xoa trán, người đội trưởng bất chợt lên tiếng.

 “Nhưng mà… anh ta vẫn có đạo đức ạ.”

 “Đạo đức?”

 “Vâng. Nếu như không muốn nói là tử tế. Anh ta đã thể hiện là mình rất tao nhã ạ.”

 “Tao nhã sao? Thật là không phù hợp với người man di một chút nào.”

"Vâng, tôi nghĩ tốt hơn hết là phải báo cáo lại chuyện này."

 Người đội trưởng nhìn lãnh chúa.

Lãnh thổ Barkan vốn rất nghèo.

Nằm ở rìa vương quốc, với đồng bằng phủ đầy tuyết, nơi này không có giá trị gì trong mắt người ngoài.

Người đã phát triển lãnh thổ này đến ngày hôm nay chính là lãnh chúa tiền nhiệm.

Luke Barkan.

Sau khi suy nghĩ một lúc, lãnh chúa gõ nhẹ vào bàn.

“Cho triệu hắn vào đi.” 

“Ngài có chắc không ạ?”

“Có một người mạnh như vậy lang thang trong lãnh thổ này đúng là đáng lo ngại thật. Tận mắt nhìn thấy sẽ an tâm hơn nhiều.”

“Việc đó rất nguy hiểm đấy ạ.” 

“Ta có hiệp sĩ bên cạnh mà.”

Lãnh chúa tự tin nói.

Khi đó, đội trưởng đội lính gác mới nhớ ra.

Bên cạnh lãnh chúa là một hiệp sĩ có kỹ năng đặc biệt, được một kiếm sĩ vĩ đại đích thân huấn luyện.

“Ngươi nghĩ sao?”

Lãnh chúa hỏi.

Hiệp sĩ ẩn nấp trong bóng tối đưa tay lên chạm vào chuôi kiếm.

“Có vẻ như hắn rất mạnh, nhưng mà… vẫn chỉ là một người man di thôi. Bọn họ thiếu trí thông minh và chỉ là những sinh vật thô bạo. Đối mặt với kiếm thuật được rèn luyện qua hàng nghìn năm của tôi thì hắn chỉ có thể gục ngã mà thôi.”

Nghe lời nói đầy tự tin ấy, lãnh chúa khẽ gật đầu.

“Cho triệu người man di đó đi. Ta sẽ đích thân nói chuyện với hắn.”

 * * *

 Ketal nhét một chiếc đùi gà vào miệng.

 Sau vài lần nhai thì đã chẳng còn sót lại gì.

 Các thành viên trong đội tỏ vẻ ghê tởm khi nhìn thấy anh ta nhai phần xương.

 Ketal mỉm cười toe toét đầy thỏa mãn.

 “Ngon lắm. Đúng là một nơi tuyệt vời. Tôi rất thích sự yên tĩnh này.”

 Tất nhiên quán rượu không thể nào yên tĩnh được.

Chỉ có điều, sự hiện diện áp đảo của Ketal đã khiến cho những người trong quán im bặt.

 “Cứ uống thoải mái đi, tôi mời.”

“Hahaha…”

 Tiếng cười khô khốc vang lên.

 Ketal thật sự rất thích thú.

Anh ta hỏi các thành viên trong đội nhiều câu hỏi khác nhau.

 “Ông nói ông là hiệp sĩ à.”

 

 [TL/N: Ông ta là một hiệp sĩ trong vai trò chiến binh.]

 

 “Đúng vậy.”

 “Vậy thì ông cũng tin vào thần à?”

 “Không. Tôi không tin vào thần.”

 Người chiến binh tự xưng mình là hiệp sĩ lắc đầu.

 Ketal cảm thấy có hơi lúng túng.

 “Chẳng phải các hiệp sĩ đều sử dụng thần lực sao?”

 “Đúng vậy.”

 “Nhưng nếu như vậy thì làm sao ông có thể không tin vào thần được?”

 “Khái niệm về thần lực có đôi chút khác biệt.”

 Nữ linh mục khẽ nói.

 "Những người như tôi nắm giữ sức mạnh của phép màu và lời cầu nguyện thông qua đức tin vào một vị thần. Nhưng các hiệp sĩ nắm giữ thần lực của riêng họ thông qua đức tin riêng. Các hiệp sĩ là những người nắm giữ sức mạnh bằng cách tin vào chính mình."

 “À, tôi hiểu rồi. Có sự khác biệt như vậy sao?”

 Sự thích thú hiện rõ trên khuôn mặt Ketal.

 “Vậy thì, Alexandro, thần lực của ông là gì vậy? Tôi chưa thấy nó xuất hiện trong cuộc chinh phạt hầm ngục của chúng ta thì phải.”

 “À, tôi vẫn đang trong giai đoạn tu luyện, thần lực của tôi vẫn chưa thức tỉnh.”

 “Thật là tiếc quá.”

Thần lực, một thứ sức mạnh được tạo ra thông qua lòng tin vào bản thân.

Liệu anh có thể sử dụng được nó không?

Một ý nghĩ chợt thoáng qua tâm trí Ketal.

Sau đó, anh quay sang nữ linh mục.

“Cô đã nhắc đến tên vị thần của cô là Kalosia đúng không. Có ngôi đền hay nhà thờ nào ở đây không? Tôi muốn cầu nguyện.”

 “Ồ, không. Có lẽ là không có đâu. Kalosia thường không được chào đón…”

Vị thần của sự giả tạo và lừa dối, Kalosia.

Một vị thần bị mọi người chối bỏ và xa lánh.

“Chắc là có một ngôi đền dành cho một vị thần khác đấy?”

“Ồ. Vị thần nào thế?”

“Thì, ừm…”

Thật là bất kính khi bầy tôi của một vị thần lại nói tên của một vị thần khác.

Nữ linh mục né tránh việc trả lời.

Người man di xin lỗi khi cảm nhận được sự khó chịu của cô.

 “Ồ. Xin lỗi. Hỏi những câu hỏi như vậy đúng là thô lỗ thật.”

 “Ồ, không, chuyện đó…”

 Bầu không khí khó chịu vẫn tiếp diễn suốt cuộc tụ họp của họ.

Và họ tiếp tục uống.

Đây là điều cần thiết bởi vì họ không thể nào tiếp tục tỉnh táo trong một tình huống khó xử như vậy.

Kết quả là, sự tự tin mà họ nghĩ là sẽ không bao giờ xuất hiện bắt đầu tăng dần, và tên trộm trở nên táo bạo hơn một chút.

“Ừm… Ketal…”

“Vâng. Có chuyện gì thế?”

“Anh mạnh đến mức nào vậy, Ketal?”

Câu hỏi bất ngờ kéo các thành viên trong đội vốn đang mơ màng suy nghĩ trở lại trạng thái tập trung.

Rõ ràng sức mạnh của Ketal nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.

Vậy thì anh mạnh đến mức nào?

Họ rất tò mò.

Nhưng mà Ketal lại lắc đầu.

“Đáng tiếc đó cũng là một câu hỏi đối với tôi. Tôi không biết những tiêu chuẩn sức mạnh ở thế giới này.”

“À…”

Họ chợt nhận ra rằng người trước mặt họ là một người man di.

Anh không phải là người am hiểu về tiêu chuẩn của thế giới này.

Họ đã quên mất điều đó do việc giao tiếp diễn ra quá chảy trôi.

“Ở đây có tiêu chuẩn nào về sức mạnh không?”

 “Đại khái là có.”

 Tên trộm nuốt nước bọt và bắt đầu giải thích.

 “Có nhiều tiêu chuẩn khác nhau nhưng mà nhìn chung nó được phân loại thành hạng ba, hạng hai, hạng nhất, siêu việt và anh hùng. Có năm cấp độ như thế.”

 “Mọi người đang ở cấp độ nào rồi?”

 “Chúng tôi thậm chí còn chưa phải là hạng ba nữa. Nhưng mà cho dù là hạng ba thì cũng không có nghĩa là chúng tôi yếu đuối đâu.”

Việc sức mạnh của họ có thể được định lượng và đặt tên cũng có nghĩa nó không phải là thứ dễ dàng đạt được.

Ngay cả khi chỉ là hạng ba thì cũng đủ để trở thành một thế lực đáng gờm trong một lãnh thổ nhỏ.

 Ketal vuốt cằm tỏ vẻ thích thú.

“Còn Kỵ sĩ xương khô thì sao?”

"Ít nhất phải là hạng hai thì mới có cơ hội. Và chắc phải là hạng nhất thì mới có thể hạ gục nó như anh đã làm."

“Như vậy là hạng nhất sao?”

Câu chuyện đó chưa gây được nhiều tác động đối với Ketal,  

Vì vậy anh đã hỏi về phần thú vị nhất trong câu chuyện.

“Còn những người được gọi là siêu việt và anh hùng thì sao? Họ có mạnh không?”

“Có.” 

Tên trộm trả lời ngay lập tức.

“Tôi chưa tận mắt chứng kiến, nhưng cho dù chỉ có một phần mười tin đồn là sự thật thì họ cũng nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng tôi rồi.”

Xẻ đôi bầu trời, xẻ đôi mặt đất.

Cắt đôi biển và phá vỡ những ngọn núi.

Những thực thể trong truyền thuyết.

Đó chính là những siêu việt và anh hùng.

“Tôi nghĩ là các chiến binh hay kiếm sư đều ở cấp độ đó cả.”

“Anh hùng, kiếm sư.”

Ketal bật cười. 

Những danh hiệu đó mang đến cho anh sự thích thú to lớn.

Nhưng mà tên trộm lại hiểu tiếng cười đó theo một nghĩa khác.

'Người man di này định chiến đấu với họ sao?'

Tiếng cười đó là sự mong đợi vào trận chiến sao?

Tên trộm run rẩy vì sợ hãi.

Sau đó, Ketal tiếp tục hỏi, và buổi tụ họp của họ kéo dài cho đến khi đến khi quán rượu đóng cửa.

——————

Ketal đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tỏ vẻ thất vọng.

“Thế là xong rồi à? Mọi người có kế hoạch gì chưa?”

“Có! Tôi có!”

“Ừm! Tôi bận lắm!”

“Được rồi, thật là đáng tiếc quá. Vậy thì chào tạm biệt mọi người ở đây nhé.”

Ketal vẫy tay và rời đi.

“Tạm biệt các đồng đội! Hẹn gặp lại sau!”

Họ cố gắng mỉm cười và vẫy tay đáp lại, nhưng mà suy nghĩ của họ lại giống như 'Đừng bao giờ gặp lại nữa!'

 * * * 

“Phù. Thật là tuyệt vời.”

Ketal nằm dài trên giường.

Anh đã tìm được chỗ nghỉ tại một quán trọ gần đó.

Chủ quán trọ đã run rẩy, nhưng mà anh vẫn có thể ở lại mà không có vấn đề gì lớn.

Một chiếc giường phủ đầy rơm.

So với những chiếc giường hiện đại chứa đầy bông thì nó giống như chuồng ngựa hơn.

Nhưng mà như vậy cũng là quá đủ rồi.

Trên cánh đồng tuyết không có nơi nào cho các người man di trú ngụ cả.

Bọn họ chỉ có thể đào hố trong tuyết và ngủ ở đó.

So với điều đó thì đây quả thực là thiên đường.

“Tuyệt thật.”

Giờ đây anh đã bước vào vùng đất văn minh. 

Bây giờ anh nên làm gì đây?

Có rất nhiều điều để có thể làm.

Ketal muốn làm rất nhiều thứ.

Có quá nhiều thứ khiến cho anh khó lòng sắp xếp được suy nghĩ của mình.

Có một điều Ketal đã nhận ra sau một khoảng thời gian sống trong tuyết.

Đầu tiên anh cần đặt ra một mục tiêu chính.

Phải có mục đích cho tất cả các hành động của mình.

Điều đó thật sự rất quan trọng.

Sau khi một hồi suy nghĩ, Ketal đã đưa ra quyết định.

“Mình muốn… đi phiêu lưu.”

Anh muốn đi du lịch và trải nghiệm nhiều thứ.

Anh muốn đến Tháp Ma thuật và Thánh địa Tiên tộc.

Anh muốn đến thăm hoàng cung.

Anh muốn khám phá những nơi chưa ai từng đến.

Anh muốn gặp các kiếm sư và anh hùng.

Anh muốn tận hưởng trọn vẹn thế giới kỳ ảo này.

“Hãy bắt đầu một cách chậm rãi và tận hưởng những gì có thể thôi.”

Vẫn còn rất nhiều thời gian.

Sẽ rất lãng phí nếu như vội vã khám phá thế giới kỳ ảo hiếm có này.

Tốt nhất là nên từ từ cảm nhận.

Ketal ngủ thiếp đi một cách nhàn nhã.

Ngày hôm sau.

Anh tỉnh dậy.

Và rồi anh nhận ra mình đã ngủ thiếp đi và khẽ mỉm cười hài lòng.

Buổi sáng đầu tiên ở vùng đất văn minh.

Thật là thú vị.

Ketal ngáp dài rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Ketal từ từ đứng dậy và mở cửa.

Đội trưởng đội lính gác đang đứng trước cửa.

“Anh đã dậy rồi sao?”

“Đội trưởng? Có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?”

“Cũng không hẳn.”

Người đội trưởng dừng lại một lúc để lấy hơi rồi lên tiếng.

“Lãnh chúa muốn gặp anh đấy.”

“Lãnh chúa sao?”

Lãnh chúa của một vùng lãnh thổ.

Là một địa chủ.

Sau một thoáng suy nghĩ, Ketal gật đầu ngay lập tức.

“Tôi hiểu rồi.”

Trong thế giới có sự phân biệt xã hội này, việc gặp gỡ người một mình cai trị những vùng đất rộng lớn quả là điều thú vị. 

Người đội trưởng có hơi bất ngờ trước sự đồng ý ngay lập tức của Ketal, nhưng rồi anh ta cũng nhanh chóng bước sang một bên.

“Vậy thì đi theo tôi.”

“Như vậy có ổn không? Nếu như gặp lãnh chúa thì tôi cũng nên chỉnh trang lại một chút chứ nhỉ?”

Đối với Ketal thì việc gặp mặt một quý tộc mà chỉ mặc quần áo của thường dân là hành vi vô cùng thô lỗ.

“Không cần đâu. Lãnh chúa đã cho phép rồi, anh cứ tự nhiên mà đến.”

Người đội trưởng tỏ ra bối rối.

Ketal nói đúng.

Thật là thô lỗ khi gặp một quý tộc mà chỉ mặc một chiếc áo da, nhưng mà không một ai, kể cả chính anh ta, nghĩ rằng người man di đó sẽ quan tâm.

Và lãnh chúa cũng không nói gì cả.

“Tôi hiểu rồi. Thật là may quá. Cũng rất khó để tìm được quần áo vừa với tôi mà.”

 Ketal gãi gãi cằm và mỉm cười toe toét 

“Vậy thì anh dẫn đường đi, tôi sẽ theo sau.”

 “V-vâng.”

 Đội trưởng đội lính gác dẫn Ketal đến lâu đài của lãnh chúa.

 Ketal vừa đi vừa thong thả ngắm nhìn xung quanh.

 Khi vừa mới bước vào lãnh thổ này, trời đã tối cho anh nên chỉ kiểm tra sơ qua xung quanh.

 Nhưng mà giờ đây việc dành thời gian khám phá lãnh thổ này lại khá thú vị.

 'Sạch hơn mình nghĩ đấy.'

 Ấn tượng đầu tiên của Ketal về thời trung cổ là rất bẩn thỉu.

Có câu nói rằng ô và giày có vòm được tạo ra là để tránh giẫm phải hoặc bị va đập bởi những thứ trên mặt đất.

Vì vấn đề vệ sinh chưa được phát triển vào thời đó nên điều này là không thể tránh khỏi.

Nhưng còn nơi này thì khác. 

Đường phố rất sạch sẽ và không có lấy một mảnh rác nào trên mặt đất.

'Sự tồn tại của phép thuật và các vị thần tạo nên sự khác biệt sao?'

Ketal nhìn quanh với vẻ thích thú, người đội trưởng cảm thấy hành vi của anh rất kỳ lạ.

Lúc đầu anh ta nghĩ Ketal ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy một thành phố, nhưng khi xem xét kỹ hơn thì không phải như vậy.

'... Có vẻ như anh ta đang điều tra.'

Giống như một học giả có lòng khát khao tri thức mãnh liệt, anh cẩn thận quan sát xung quanh.

Sau một thoáng suy nghĩ, người đội trưởng đã gạt bỏ dòng suy nghĩ của mình.

Dù sao thì đó cũng là việc mà lãnh chúa sẽ quyết định.

Anh ta không cần phải lo lắng về điều đó.

Họ đã đi bao xa rồi nhỉ?

Chẳng mấy chốc đã tới lâu đài của lãnh chúa.

 “Đây là lệnh triệu tập của lãnh chúa. Tránh đường đi.”

 “Vâng!” 

Những người lính gác bên trong giật mình khi nhìn thấy Ketal và chĩa giáo về phía trước, sau khi nhìn thấy người đội trưởng thì họ liền vội vàng điều chỉnh lại tư thế. 

Ketal bước vào trong lâu đài.

Những người hầu nhìn thấy anh đều hét lên và lùi về sau, nhưng mà anh không để ý đến họ.

Anh đang bận tận hưởng quan cảnh bên trong lâu đài.

Sau khi đi vào lâu đài, đội trưởng đội lính gác dừng lại trước phòng tiếp kiến ​​và gõ cửa.

Khi đó anh ta quay sang Ketal.

“Xin lỗi, nhưng mà đây là nơi ở của lãnh chúa. Anh không thể mang theo vũ khí vào được.”

“Tôi hiểu rồi.”

Ketal ngoan ngoãn đưa rìu của mình cho anh ta.

Mặc dù đã bị thời gian làm hoen ố nhưng chiếc rìu vẫn còn sắc bén, và nó được chuyển vào tay người đội trưởng

 Cảnh tượng đó khiến cho khuôn mặt anh ta biến đổi một cách kỳ lạ.

 '... Một người man di lại dễ dàng từ bỏ vũ khí của mình như vậy sao?'

 “Thưa lãnh chúa tôi đã mang anh ta đến rồi ạ.”

 “Vào đi.”

 Cánh cửa lập tức mở ra.

 Đứng đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm lởm chởm.

 Ông chính là chủ nhân của vùng lãnh thổ này.

 Ketal cảm thấy hơi xúc động.

 Ngày xưa trong giới quý tộc thường nói rằng họ mang trong mình dòng máu thượng lưu.

Vì không phải lao động chân tay nên da dẻ họ không bị sạm đi, các mạch máu nổi rõ dưới làn da. Thời đó giới quý tộc còn được xem như một giống loài khác biệt với thường dân.

Giờ đây Ketal lại đang được gặp một quý tộc thực thụ theo đúng nghĩa đen.

Người đàn ông tiến lại gần và đưa bàn tay ra.

“Hân hạnh được gặp ngươi, người man di. Ta là Luke Barkan, chủ nhân của lãnh thổ này.”

Khoảnh khắc đó, một thông tin chợt lóe lên trong đầu Ketal

Anh đã nghiên cứu sâu rộng về thần thoại và truyện kỳ ​​ảo trong thế giới hiện đại, và lịch sử cũng không phải là ngoại lệ.

Trong số các phong tục khi gặp gỡ quý tộc thời trung cổ, có một nghi thức bắt buộc.

Ketal nắm lấy bàn tay của lãnh chúa.

Anh làm theo nghi thức với tư thế đúng chuẩn và chào hỏi một cách kính trọng.

“Tôi là người man di Ketal. Rất vui được gặp ngài, lãnh chúa Barkan.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương