Từ sau khi tốt nghiệp đại học Lạc Phàm đã không còn trở lại kinh thành. Mùa đông ở đây lạnh hơn ở Hải Thành rất nhiều, Lạc Phàm nắm thật chặt áo khoác trên người, gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế liền đi đến một nơi rất mơ hồ trong trí nhớ.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng lùi lại phía sau, tựa như ngay cả thời gian cũng lùi lại về một năm kia.
Trong đại trạch Chử gia, Chử Thiếu Phong nắm chặt tay y, ngay trước mặt Chử lão gia tử đầy khí phách tuyên bố: "Con sẽ không kết hôn với Tần tiểu thư, người có thể đứng bên cạnh con chỉ có cậu ấy."
Gần thời gian tốt nghiệp, gia chủ Chử gia thương lượng chuyện liên hôn với Tần gia. Chử Tần hai nhà luôn luôn giao hảo, nếu là có thể liên hôn, đó là cường cường liên thủ. Cháu gái Tần gia cùng Chử Thiếu Phong bằng tuổi, lại học cùng trường, từ đó đương nhiên thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ý tứ Chử phu nhân là bọn họ còn nhỏ, không vội chuyện kết hôn, nhưng trước có thể tổ chức đính hôn.
Chử Thiếu Phong bị sắp xếp phải đi gặp mặt Tần tiểu thư, khi Lạc Phàm biết chuyện, tuy không nói gì nhưng sự mất hứng vẫn có thể nhìn ra được.
Chuyện sau đó, Chử Thiếu Phong biết được ý đồ của người nhà, xúc động kéo Lạc Phàm trở về Chử gia, trước mặt mọi người nói hết chuyện giữa mình và Lạc Phàm, làm Chử lão gia tử tức giận đến mức giơ quải trượng hung hăng đánh vào lưng hắn.
Đó là lần đầu tiên Lạc Phàm tới Chử gia, cũng chỉ có một lần đó.
Con đường kia, Lạc Phàm đã sớm không còn nhớ rõ, nhưng y biết, muốn tìm được Chử Thiếu Phong y không thể không tới Chử gia môt chuyến. Xe chậm rãi tiến vào khu biệt thự, dừng trước cửa đại trạch Chử gia, Lạc Phàm xuống xe, hít sâu một hơi nhấn chuông cửa.
Trên bảng điện tử xuất hiện một gương mặt có chút già nua, là lão quản gia của Chử gia, Lạc Phàm trước kia từng gặp qua nên vẫn có chút ấn tượng. Nhưng có vẻ lão quản gia không có ấn tượng gì về y, y đành phải nói: "Cháu là Lạc Phàm, là bạn của Chử Thiếu Phong, hôm nay cố ý tới thăm hắn."
Lão quản gia trả lời: "Bằng hữu của Đại thiếu gia?"
Lạc Phàm gật gật đầu.
Lão quản gia trầm ngâm một lát, nói: "Chờ, ta đi xin chỉ thị phu nhân."
Tiếp theo, bảng điện tử lóe lên rồi tắt ngấm, màn đen phản chiếu gương mặt y, ngoài ra không còn gì khác.
Lạc Phàm trong lòng có chút bất ổn, muốn gặp Chử Thiếu Phong lại còn phải xin chỉ thị từ Chử phu nhân, không cần nghĩ cũng biết hắn đã bị Chử gia giấu đi.
Lúc này gió có chút lớn, Lạc Phàm co người, dựa vào một góc tường chắn gió, yên lặng chờ hồi âm.
Cũng không biết đợi bao lâu, tuyết thế nhưng lại hạ xuống. Hạt tuyết nhỏ li ti rơi trên tóc Lạc Phàm, bám trên đầu vai, tạo thành rét lạnh thấu tận xương. Lạc Phàm chà xát tay, kề lên miệng phù phù thổi, lại tiếp tục kiên nhẫn mà chờ.
Mặc kệ chờ bao lâu, chưa nghe được tin tức của Chử Thiếu Phong y sẽ không rời khỏi chỗ này.
"Ông nói có người trẻ tuổi tên Lạc Phàm tới tìm Đại thiếu gia?", trên hành lang bệnh viện, Chử phu nhân nghe người làm báo có người đến tìm con trai bà, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi. Bà cười lạnh nói: "Nó thế mà dám mò tới?!"
Nếu không phải vì kẻ này, con trai bà sẽ không khăng khăng rời khỏi bà, càng sẽ không gặp tai nạn, khiến cho hai mắt bị mù.
Người làm nói: "Quản gia nói thiếu gia không ở nhà, Lạc tiên sinh kia nói gì cũng không chịu đi, còn nói không đợi được Đại thiếu gia về sẽ không rời đi."
Chử phu nhân nghe xong, trong mắt hiện lên một tia rét lạnh: "Nó muốn chờ cứ để nó chờ, ta còn muốn xem nó có thể chờ đến khi nào."
Chử phu nhân nhớ rõ năm đó bà dùng một số tiền bức Lạc Phàm rời đi, người nọ hiện ra sắc mặt xấu xí. Tuy còn làm ra vẻ do dự, kết quả vẫn là không cốt khí nhận lấy số tiền kia. Cho nên không thể trách bà nhìn kẻ này không vào mắt, cho dù sau này còn làm bộ làm tịch trả tiền lại, nhưng trước đó Lạc Phàm đã nhận số tiền kia, ký ức đó bà còn nhớ kỹ.
Trong lòng kẻ kia, con trai bà còn không bằng một ngàn vạn.
Cho nên Chử Thiếu Phong trả giá như vậy đáng sao?
Vì một kẻ dối trá như vậy mà hi sinh tất cả hậu thuẫn của Chử gia, đáng giá sao?!
Ngay lúc Chử phu nhân trầm tư, âm thanh đổ vỡ bên trong phòng đánh gãy suy nghĩ của bà, bà vội mở cửa phòng bệnh, lại thấy Chử Thiếu Phong phẫn nộ nói với cô gái trước mặt: "Cô ra ngoài cho tôi!"
Cô gái bên trong bị dọa sợ, mắt ửng đỏ nhìn Chử Thiếu Phong trên giường, bên chân cô la liệt mảnh sứ vỡ.
Không khí trong phòng bệnh nhất thời căng thẳng. Chử phu nhân vội tiến vào hòa giải: "Thiếu Phong, mẹ biết con sinh bệnh, tâm tình không tốt là khó tránh khỏi, nhưng con cũng không thể phát giận với Tần tiểu thư vậy được."
Cô gái xấu hổ đứng một bên chính là đối tượng cùng bị sắp xếp đính hôn năm đó của Chử đại thiếu - trưởng tôn nữ nhi của Tần gia - Tần Nhược Thủy.
"Mẹ, tuy rằng mắt con mù, mẹ có chủ ý gì con vẫn là thấy được." Chử Thiếu Phong dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Tần Nhược Thủy trước mặt, thở dài nói: "Tần tiểu thư, mời trở về đi. Loại chuyện hầu hạ người khác này không phải việc cô nên làm."
Tần tiểu thư sắc mặt cứng đờ, chỉ đành bất đắc dĩ gật gật đầu với Chử phu nhân, dịu dàng nói: "Là tôi mạo muội quấy rầy. Bá mẫu, lần sau có thời gian con lại đến thăm Thiếu Phong."
Nói xong, cô có chút thất thố rời khỏi phòng bệnh.
Chử phu nhân sắc mặt khó coi, nhưng bà không thể phát hỏa với đứa con trai đang nằm trên giường bệnh, chí có thể lạnh lùng nói với người hầu: "Mau chuẩn bị lại thuốc cho thiếu gia."
Nghe tiếng chân đi lại trong phòng, Chử Thiếu Phong nhíu mày, nói với Chử phu nhân: "Mẹ, về sau đừng sắp xếp những chuyện này nữa."
"Ta làm vậy còn không phải muốn tốt cho con?", Chử phu nhân càng nghe càng sinh khí.
"Tốt cho con?",Chử Thiếu Phong cười cười, "Tốt cho con chính là nhốt con trong căn phòng này, không cho tiếp xúc với người khác, chặn tất cả tin tức con đưa ra ngoài?"
Bị nhốt trong bệnh viện mấy ngày nay, Chử Thiếu Phong có thể nói là ngăn cách với thế nhân. Bởi vì mắt bị mù, hắn hành động không tiện, không có biện pháp tiếp xúc với người ngoài, không có cách nào phái người thân tín mang tin tức hắn vẫn bình an không có việc gì báo cho Lạc Phàm. Hắn giống như hoàn toàn bốc hơi trong mắt người khác, mất đi liên hệ với ngoại giới.
Vị Tần tiểu thư hôm nay tới đây thăm bệnh là "người ngoài" đầu tiên mà hắn gặp.
Bị hắn chỉ trích như vậy, Chử phu nhân lại không cảm thấy có gì không đúng. "Con ngoan ngoãn dưỡng bệnh, chờ đôi mắt hồi phục rồi ta còn có thể nhốt trong bệnh viện cả đời nữa sao?"
Hiện bên ngoài không có ai biết chuyện đôi mắt Chử Thiếu Phong đã bị mù, Chử phu nhân phong tỏa chuyện này rất tốt. Ngay cả Tần Nhược Thủy, vốn là cô con dâu bà nhìn trúng, nhân chuyện Chử Thiếu Phong sinh bệnh lần này mới sắp xếp cho hai người trẻ tuổi có cơ hội ở riêng với nhau, giao lưu chút cảm tình, chờ con trai bà hết bệnh thì có thể ngay lập tức xử lý chuyện hôn sự.
Chử phu nhân vẽ nên tương lai rất tốt đẹp, lại quên hỏi ý kiến Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong không nói gì. Hắn biết lúc này dù hắn nói gì đi nữa mẹ hắn cũng nghe không vào.
Sắc trời bắt đầu tốt, tuyết hạ càng lúc càng lớn, gió gào thét lùa qua cành cây khô. Chử phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên như là nhớ tới, gọi tài xế trở về Chử gia.
Xe chạy đến cửa đại trạch, bà chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, quả nhiên dưới chân tường nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Người nọ cuộn tròn ngồi xổm trong góc, hiện nhiên là cực kỳ lạnh, sắc mặt đã trắng bệch, môi xanh tím, trên người bám đầy tuyết, cũng không biết là đã ở đó chờ bao lâu.
Chử phu nhân sửng sốt, đóng lại cửa sổ xe. Ngay lúc này, người nọ nhìn thấy có xe tiến vào, vội đứng dậy ngăn trước xe, sau đó đi đến bên cửa sổ, gõ gõ.
Chử phu nhân đành hạ kính xe xuống, nhìn người thanh niên trước mặt.
Khuôn mặt này, là thứ bà thống hận nhất.
Bà lạnh lùng nói: "Lạc Phàm, cậu tới đây làm gì?"
Lạc Phàm hiển nhiên đã chờ trong trời tuyết lớn thật lâu, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Bá mẫu, cuối cùng cũng nhìn thấy ngài."
Trong mắt Chử phu nhân toàn là khinh thường: "Ta thì không hề muốn nhìn thấy cậu, một thân xui xẻo."
Lạc Phàm không để ý bà nặng lời, chỉ dùng ánh mắt khẩn thiết hỏi: "Bá mẫu, phiền ngài nói cho con biết Thiếu Phong ở đâu, con muốn biết anh ấy thế nào!"
Chử Thiếu Phong bặt tin mấy ngày, trong lòng Lạc Phàm luôn có một cỗ bất an. Y biết Chử Thiếu Phong sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, trừ phi là đã xảy ra chuyện.
Chử phu nhân lại nói: "Thiếu Phong vẫn rất tốt, cậu không cần nhọc lòng. Chử gia chúng tôi sẽ nhanh chóng cùng Tần gia liên hôn, đến lúc đó phiền cậu hãy cút đi thật xa."
Dứt lời lại đóng cửa kính, lệnh tài xế tiến vào trong biệt thự.
Lạc Phàm nghe vậy, thân mình nhoáng lên, vội vàng chạy theo, nhưng lại bị bảo an ngăn ở bên ngoài. Nhìn Chử gia đại môn chậm rãi đóng lại, y đứng cô độc trong tuyết lớn, lại không cảm thấy lạnh.
Ít nhất...... Ít nhất y đã biết Chử Thiếu Phong không có xảy ra chuyện, như vậy là tốt rồi.
Còn chuyện liên hôn, y tin Chử Thiếu Phong, tự nhiên sẽ không ngốc đến mức tin lời Chử phu nhân. Chỉ là y vốn tưởng chờ bên ngoài Chử gia một ngày một đêm là có thể thấy người, không nghĩ đã đã hết ngày mà nửa cái bóng cũng chưa nhìn thấy.
Chử Thiếu Phong rốt cuộc bị giấu đi đâu? Vì sao ngay cả một tin tức cũng không có?
Y nghĩ nghĩ, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng đi được mấy bước chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, sờ sờ cái trán đã nóng lên. Y đã chờ trong tuyết trọn một ngày, nói không sinh bệnh là không thể nào. Lạc Phàm tự cổ vũ tinh thần, cường chống đi một vài bước nữa, cuối cùng không chống lại được trận choáng váng đánh úp, cứ thế ngã xuống trước cổng lớn Chử gia.
Tuyết lạc trên người y, một mảnh lạnh lẽo tĩnh lặng.
Trong phòng bệnh, Chử Thiếu Phong đột ngột ngồi bật dậy, ngực đau nhức khó chịu. Hắn muốn xuống giường đi lại một chút, chân vừa bước ra đã liên tục va đụng khắp nơi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có người đi đến nói: "Chử tổng."
Người vào là Trương đặc trợ - tâm phúc của hắn ở tập đoàn, đã đi theo hắn nhiều năm. Vừa nghe thấy giọng nói này, Chử Thiếu Phong liền cười, bất chấp bản thân đang chật vật thế nào, duỗi tay sờ soạng trở lại giường, Trương đặc trợ vội chạy tới đỡ hắn.
"Chử tổng, hôm nay Tần tiểu thư nói với tôi ngài xảy ra chuyện tôi còn không dám tin, không nghĩ là thật sự....."
Chử phu nhân vốn đã đem sự tình giấu rất tốt, một chút tiếng gió cũng không lộ ra, nhưng không nghĩ tới người mà bà không đề phòng nhất - Tần Nhược Thủy - lại thành cơ hội để Chử Thiếu Phong lợi dụng bắn tin ra ngoài.
Ngay từ năm đó khi Chử Thiếu Phong cùng Tần Nhược Thủy bị sắp đặt gặp mặt, họ đã nói với nhau sự thật, cả hai không hề có hứng thú với đối phương, cũng không có ý định tham gia vào loại chuyện hương nghiệp liên hôn này. Tần tiểu thư là người sáng suốt, sớm nhìn ra Chử Thiếu Phong cùng Lạc Phàm không phải loại quan hệ bình thường, cô cười nói: "Không làm phu thê, làm bằng hữu cũng được. Sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ cứ việc tìm tôi."
Chử Thiếu Phong cũng tự tin trả lời: "Sẽ không có ngày đó."
Không ngờ một câu vui đùa mười năm trước nay lại ứng nghiệm.
Hôm nay Tần Nhược Thủy xuất hiện làm hắn thực ngoài ý muốn, cho nên hắn chỉ có thể bắt lấy cơ hội lần này, nhờ cô mang tin tức truyền ra ngoài, cũng như nói cho Lạc Phàm biết, hắn không có chuyện gì, để y an tâm chờ hắn trở về. Không ngờ Tần tiểu thư làm việc hiệu suất cao như vậy, Trương đặc trợ đã xuất hiện ở đây, còn Lạc Phàm, cô có thể liên hệ với y không?
Giữa băng thiên tuyết địa, di động trên người Lạc Phàm kêu vang, nhưng người té xỉu trên mặt đất lại không hề nghe được. Di động réo vài lần, cuối cùng tắt ngấm.....
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng lùi lại phía sau, tựa như ngay cả thời gian cũng lùi lại về một năm kia.
Trong đại trạch Chử gia, Chử Thiếu Phong nắm chặt tay y, ngay trước mặt Chử lão gia tử đầy khí phách tuyên bố: "Con sẽ không kết hôn với Tần tiểu thư, người có thể đứng bên cạnh con chỉ có cậu ấy."
Gần thời gian tốt nghiệp, gia chủ Chử gia thương lượng chuyện liên hôn với Tần gia. Chử Tần hai nhà luôn luôn giao hảo, nếu là có thể liên hôn, đó là cường cường liên thủ. Cháu gái Tần gia cùng Chử Thiếu Phong bằng tuổi, lại học cùng trường, từ đó đương nhiên thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ý tứ Chử phu nhân là bọn họ còn nhỏ, không vội chuyện kết hôn, nhưng trước có thể tổ chức đính hôn.
Chử Thiếu Phong bị sắp xếp phải đi gặp mặt Tần tiểu thư, khi Lạc Phàm biết chuyện, tuy không nói gì nhưng sự mất hứng vẫn có thể nhìn ra được.
Chuyện sau đó, Chử Thiếu Phong biết được ý đồ của người nhà, xúc động kéo Lạc Phàm trở về Chử gia, trước mặt mọi người nói hết chuyện giữa mình và Lạc Phàm, làm Chử lão gia tử tức giận đến mức giơ quải trượng hung hăng đánh vào lưng hắn.
Đó là lần đầu tiên Lạc Phàm tới Chử gia, cũng chỉ có một lần đó.
Con đường kia, Lạc Phàm đã sớm không còn nhớ rõ, nhưng y biết, muốn tìm được Chử Thiếu Phong y không thể không tới Chử gia môt chuyến. Xe chậm rãi tiến vào khu biệt thự, dừng trước cửa đại trạch Chử gia, Lạc Phàm xuống xe, hít sâu một hơi nhấn chuông cửa.
Trên bảng điện tử xuất hiện một gương mặt có chút già nua, là lão quản gia của Chử gia, Lạc Phàm trước kia từng gặp qua nên vẫn có chút ấn tượng. Nhưng có vẻ lão quản gia không có ấn tượng gì về y, y đành phải nói: "Cháu là Lạc Phàm, là bạn của Chử Thiếu Phong, hôm nay cố ý tới thăm hắn."
Lão quản gia trả lời: "Bằng hữu của Đại thiếu gia?"
Lạc Phàm gật gật đầu.
Lão quản gia trầm ngâm một lát, nói: "Chờ, ta đi xin chỉ thị phu nhân."
Tiếp theo, bảng điện tử lóe lên rồi tắt ngấm, màn đen phản chiếu gương mặt y, ngoài ra không còn gì khác.
Lạc Phàm trong lòng có chút bất ổn, muốn gặp Chử Thiếu Phong lại còn phải xin chỉ thị từ Chử phu nhân, không cần nghĩ cũng biết hắn đã bị Chử gia giấu đi.
Lúc này gió có chút lớn, Lạc Phàm co người, dựa vào một góc tường chắn gió, yên lặng chờ hồi âm.
Cũng không biết đợi bao lâu, tuyết thế nhưng lại hạ xuống. Hạt tuyết nhỏ li ti rơi trên tóc Lạc Phàm, bám trên đầu vai, tạo thành rét lạnh thấu tận xương. Lạc Phàm chà xát tay, kề lên miệng phù phù thổi, lại tiếp tục kiên nhẫn mà chờ.
Mặc kệ chờ bao lâu, chưa nghe được tin tức của Chử Thiếu Phong y sẽ không rời khỏi chỗ này.
"Ông nói có người trẻ tuổi tên Lạc Phàm tới tìm Đại thiếu gia?", trên hành lang bệnh viện, Chử phu nhân nghe người làm báo có người đến tìm con trai bà, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi. Bà cười lạnh nói: "Nó thế mà dám mò tới?!"
Nếu không phải vì kẻ này, con trai bà sẽ không khăng khăng rời khỏi bà, càng sẽ không gặp tai nạn, khiến cho hai mắt bị mù.
Người làm nói: "Quản gia nói thiếu gia không ở nhà, Lạc tiên sinh kia nói gì cũng không chịu đi, còn nói không đợi được Đại thiếu gia về sẽ không rời đi."
Chử phu nhân nghe xong, trong mắt hiện lên một tia rét lạnh: "Nó muốn chờ cứ để nó chờ, ta còn muốn xem nó có thể chờ đến khi nào."
Chử phu nhân nhớ rõ năm đó bà dùng một số tiền bức Lạc Phàm rời đi, người nọ hiện ra sắc mặt xấu xí. Tuy còn làm ra vẻ do dự, kết quả vẫn là không cốt khí nhận lấy số tiền kia. Cho nên không thể trách bà nhìn kẻ này không vào mắt, cho dù sau này còn làm bộ làm tịch trả tiền lại, nhưng trước đó Lạc Phàm đã nhận số tiền kia, ký ức đó bà còn nhớ kỹ.
Trong lòng kẻ kia, con trai bà còn không bằng một ngàn vạn.
Cho nên Chử Thiếu Phong trả giá như vậy đáng sao?
Vì một kẻ dối trá như vậy mà hi sinh tất cả hậu thuẫn của Chử gia, đáng giá sao?!
Ngay lúc Chử phu nhân trầm tư, âm thanh đổ vỡ bên trong phòng đánh gãy suy nghĩ của bà, bà vội mở cửa phòng bệnh, lại thấy Chử Thiếu Phong phẫn nộ nói với cô gái trước mặt: "Cô ra ngoài cho tôi!"
Cô gái bên trong bị dọa sợ, mắt ửng đỏ nhìn Chử Thiếu Phong trên giường, bên chân cô la liệt mảnh sứ vỡ.
Không khí trong phòng bệnh nhất thời căng thẳng. Chử phu nhân vội tiến vào hòa giải: "Thiếu Phong, mẹ biết con sinh bệnh, tâm tình không tốt là khó tránh khỏi, nhưng con cũng không thể phát giận với Tần tiểu thư vậy được."
Cô gái xấu hổ đứng một bên chính là đối tượng cùng bị sắp xếp đính hôn năm đó của Chử đại thiếu - trưởng tôn nữ nhi của Tần gia - Tần Nhược Thủy.
"Mẹ, tuy rằng mắt con mù, mẹ có chủ ý gì con vẫn là thấy được." Chử Thiếu Phong dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Tần Nhược Thủy trước mặt, thở dài nói: "Tần tiểu thư, mời trở về đi. Loại chuyện hầu hạ người khác này không phải việc cô nên làm."
Tần tiểu thư sắc mặt cứng đờ, chỉ đành bất đắc dĩ gật gật đầu với Chử phu nhân, dịu dàng nói: "Là tôi mạo muội quấy rầy. Bá mẫu, lần sau có thời gian con lại đến thăm Thiếu Phong."
Nói xong, cô có chút thất thố rời khỏi phòng bệnh.
Chử phu nhân sắc mặt khó coi, nhưng bà không thể phát hỏa với đứa con trai đang nằm trên giường bệnh, chí có thể lạnh lùng nói với người hầu: "Mau chuẩn bị lại thuốc cho thiếu gia."
Nghe tiếng chân đi lại trong phòng, Chử Thiếu Phong nhíu mày, nói với Chử phu nhân: "Mẹ, về sau đừng sắp xếp những chuyện này nữa."
"Ta làm vậy còn không phải muốn tốt cho con?", Chử phu nhân càng nghe càng sinh khí.
"Tốt cho con?",Chử Thiếu Phong cười cười, "Tốt cho con chính là nhốt con trong căn phòng này, không cho tiếp xúc với người khác, chặn tất cả tin tức con đưa ra ngoài?"
Bị nhốt trong bệnh viện mấy ngày nay, Chử Thiếu Phong có thể nói là ngăn cách với thế nhân. Bởi vì mắt bị mù, hắn hành động không tiện, không có biện pháp tiếp xúc với người ngoài, không có cách nào phái người thân tín mang tin tức hắn vẫn bình an không có việc gì báo cho Lạc Phàm. Hắn giống như hoàn toàn bốc hơi trong mắt người khác, mất đi liên hệ với ngoại giới.
Vị Tần tiểu thư hôm nay tới đây thăm bệnh là "người ngoài" đầu tiên mà hắn gặp.
Bị hắn chỉ trích như vậy, Chử phu nhân lại không cảm thấy có gì không đúng. "Con ngoan ngoãn dưỡng bệnh, chờ đôi mắt hồi phục rồi ta còn có thể nhốt trong bệnh viện cả đời nữa sao?"
Hiện bên ngoài không có ai biết chuyện đôi mắt Chử Thiếu Phong đã bị mù, Chử phu nhân phong tỏa chuyện này rất tốt. Ngay cả Tần Nhược Thủy, vốn là cô con dâu bà nhìn trúng, nhân chuyện Chử Thiếu Phong sinh bệnh lần này mới sắp xếp cho hai người trẻ tuổi có cơ hội ở riêng với nhau, giao lưu chút cảm tình, chờ con trai bà hết bệnh thì có thể ngay lập tức xử lý chuyện hôn sự.
Chử phu nhân vẽ nên tương lai rất tốt đẹp, lại quên hỏi ý kiến Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong không nói gì. Hắn biết lúc này dù hắn nói gì đi nữa mẹ hắn cũng nghe không vào.
Sắc trời bắt đầu tốt, tuyết hạ càng lúc càng lớn, gió gào thét lùa qua cành cây khô. Chử phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên như là nhớ tới, gọi tài xế trở về Chử gia.
Xe chạy đến cửa đại trạch, bà chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, quả nhiên dưới chân tường nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Người nọ cuộn tròn ngồi xổm trong góc, hiện nhiên là cực kỳ lạnh, sắc mặt đã trắng bệch, môi xanh tím, trên người bám đầy tuyết, cũng không biết là đã ở đó chờ bao lâu.
Chử phu nhân sửng sốt, đóng lại cửa sổ xe. Ngay lúc này, người nọ nhìn thấy có xe tiến vào, vội đứng dậy ngăn trước xe, sau đó đi đến bên cửa sổ, gõ gõ.
Chử phu nhân đành hạ kính xe xuống, nhìn người thanh niên trước mặt.
Khuôn mặt này, là thứ bà thống hận nhất.
Bà lạnh lùng nói: "Lạc Phàm, cậu tới đây làm gì?"
Lạc Phàm hiển nhiên đã chờ trong trời tuyết lớn thật lâu, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Bá mẫu, cuối cùng cũng nhìn thấy ngài."
Trong mắt Chử phu nhân toàn là khinh thường: "Ta thì không hề muốn nhìn thấy cậu, một thân xui xẻo."
Lạc Phàm không để ý bà nặng lời, chỉ dùng ánh mắt khẩn thiết hỏi: "Bá mẫu, phiền ngài nói cho con biết Thiếu Phong ở đâu, con muốn biết anh ấy thế nào!"
Chử Thiếu Phong bặt tin mấy ngày, trong lòng Lạc Phàm luôn có một cỗ bất an. Y biết Chử Thiếu Phong sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, trừ phi là đã xảy ra chuyện.
Chử phu nhân lại nói: "Thiếu Phong vẫn rất tốt, cậu không cần nhọc lòng. Chử gia chúng tôi sẽ nhanh chóng cùng Tần gia liên hôn, đến lúc đó phiền cậu hãy cút đi thật xa."
Dứt lời lại đóng cửa kính, lệnh tài xế tiến vào trong biệt thự.
Lạc Phàm nghe vậy, thân mình nhoáng lên, vội vàng chạy theo, nhưng lại bị bảo an ngăn ở bên ngoài. Nhìn Chử gia đại môn chậm rãi đóng lại, y đứng cô độc trong tuyết lớn, lại không cảm thấy lạnh.
Ít nhất...... Ít nhất y đã biết Chử Thiếu Phong không có xảy ra chuyện, như vậy là tốt rồi.
Còn chuyện liên hôn, y tin Chử Thiếu Phong, tự nhiên sẽ không ngốc đến mức tin lời Chử phu nhân. Chỉ là y vốn tưởng chờ bên ngoài Chử gia một ngày một đêm là có thể thấy người, không nghĩ đã đã hết ngày mà nửa cái bóng cũng chưa nhìn thấy.
Chử Thiếu Phong rốt cuộc bị giấu đi đâu? Vì sao ngay cả một tin tức cũng không có?
Y nghĩ nghĩ, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng đi được mấy bước chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, sờ sờ cái trán đã nóng lên. Y đã chờ trong tuyết trọn một ngày, nói không sinh bệnh là không thể nào. Lạc Phàm tự cổ vũ tinh thần, cường chống đi một vài bước nữa, cuối cùng không chống lại được trận choáng váng đánh úp, cứ thế ngã xuống trước cổng lớn Chử gia.
Tuyết lạc trên người y, một mảnh lạnh lẽo tĩnh lặng.
Trong phòng bệnh, Chử Thiếu Phong đột ngột ngồi bật dậy, ngực đau nhức khó chịu. Hắn muốn xuống giường đi lại một chút, chân vừa bước ra đã liên tục va đụng khắp nơi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có người đi đến nói: "Chử tổng."
Người vào là Trương đặc trợ - tâm phúc của hắn ở tập đoàn, đã đi theo hắn nhiều năm. Vừa nghe thấy giọng nói này, Chử Thiếu Phong liền cười, bất chấp bản thân đang chật vật thế nào, duỗi tay sờ soạng trở lại giường, Trương đặc trợ vội chạy tới đỡ hắn.
"Chử tổng, hôm nay Tần tiểu thư nói với tôi ngài xảy ra chuyện tôi còn không dám tin, không nghĩ là thật sự....."
Chử phu nhân vốn đã đem sự tình giấu rất tốt, một chút tiếng gió cũng không lộ ra, nhưng không nghĩ tới người mà bà không đề phòng nhất - Tần Nhược Thủy - lại thành cơ hội để Chử Thiếu Phong lợi dụng bắn tin ra ngoài.
Ngay từ năm đó khi Chử Thiếu Phong cùng Tần Nhược Thủy bị sắp đặt gặp mặt, họ đã nói với nhau sự thật, cả hai không hề có hứng thú với đối phương, cũng không có ý định tham gia vào loại chuyện hương nghiệp liên hôn này. Tần tiểu thư là người sáng suốt, sớm nhìn ra Chử Thiếu Phong cùng Lạc Phàm không phải loại quan hệ bình thường, cô cười nói: "Không làm phu thê, làm bằng hữu cũng được. Sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ cứ việc tìm tôi."
Chử Thiếu Phong cũng tự tin trả lời: "Sẽ không có ngày đó."
Không ngờ một câu vui đùa mười năm trước nay lại ứng nghiệm.
Hôm nay Tần Nhược Thủy xuất hiện làm hắn thực ngoài ý muốn, cho nên hắn chỉ có thể bắt lấy cơ hội lần này, nhờ cô mang tin tức truyền ra ngoài, cũng như nói cho Lạc Phàm biết, hắn không có chuyện gì, để y an tâm chờ hắn trở về. Không ngờ Tần tiểu thư làm việc hiệu suất cao như vậy, Trương đặc trợ đã xuất hiện ở đây, còn Lạc Phàm, cô có thể liên hệ với y không?
Giữa băng thiên tuyết địa, di động trên người Lạc Phàm kêu vang, nhưng người té xỉu trên mặt đất lại không hề nghe được. Di động réo vài lần, cuối cùng tắt ngấm.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook