Như thể đang bị vây trong một huyệt động hắc ám không một tia ánh sáng, Chử Thiếu Phong giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cơ thể đau đớn khiến hắn chỉ có thể hơi giật giật ngón tay. Bóng tối bất thình lình làm trong lòng hắn sản sinh rất nhiều bất an, nhưng nỗi bất an này không thể nào so được với hoảng loạn ở khoảnh khắc trong giấc mộng kia hắn nhìn thấy Lạc Phàm tự sát.....
Lạc Phàm!
Nghĩ đến ánh đèn xe chói lòa lao tới trước khi bản thân rơi vào hôn mê, đại não hắn truyền đến từng đợt đau đớn. Hắn thống khổ mà cau mày, mồ hôi ướt đẫm trán, trong miệng không ngừng nỉ non: "Lạc Phàm...... Chờ tôi......."
Hắn đã hứa với Lạc Phàm năm nay sẽ cùng y trải qua Tết âm lịch. Nhưng hắn lại thất hứa, không chỉ không đúng lúc trở về mà còn bị nhốt tại cái nơi tối tăm quỷ quái này. Đáng chết!
Có lẽ hắn giãy giụa đã khiến người khác chú ý, âm thanh xung quanh càng lúc càng rõ ràng, đó là một loại hỗn loạn ồn ào, ở bên tai hắn rõ ràng có người đang nói: "Bác sĩ, con trai tôi thế nào?"
Giọng nói đó là của Chử phu nhân.
Chử Thiếu Phong dần dần ý thức được mình lúc này hẳn là đang ở bệnh viện. Cái nơi tối đen rét lạnh này thế mà lại là bệnh viện sao? Hắn cau mày, há miệng thở dốc, thanh âm nghẹn ngào trúc trắc nói: "Tối quá...... Sao lại không bật đèn?"
Trong nháy mắt tất cả im lặng như tờ.
Bây giờ đang là ban ngày, mặt trời vẫn còn đang tỏa sáng, sao lại nói là tối? Trong lòng Chử phu nhân sinh ra dự cảm bất thường, bà cầm bàn tay lạnh lẽo của Cử Thiếu Phong, nói với bác sĩ bên cạnh: "Mau kiểm tra xem, có phải đôi mắt của nó xảy ra vấn đề không?"
Bà vừa nói dứt, sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi tay nắm lấy Chử Thiếu Phong run rẩy đến không được. Từ khi hắn gặp tai nạn, đã mấy đêm liền bà không chợp mắt, cơ thể vốn chưa hoàn toàn hồi phục lại không được nghỉ ngơi càng thêm vẻ già nua. Đến hôm nay thật vất vả mới chờ được con trai tỉnh lại, hòn đá trong lòng còn chưa kịp rơi xuống lại nghe bác sĩ nói: "Chử thiếu gia có lẽ đã bị mù."
Tuy rằng vừa rồi đã làm chuẩn bị tâm lý nhưng nghe bác sĩ nói vậy Chử phu nhân vẫn hai mắt tối sầm suýt thì ngất xỉu. Bà không thể tiếp nhận sự thật con trai bà sẽ bị mù, không chỉ bà không thể, Chử Thiếu Phong nằm trên giường cũng hoài nghi chính mình có phải đã nghe lầm không.
Nhưng tối tăm trước mắt lại như đang cười nhạo hắn, hắn là một kẻ mù.
Chử Thiếu Phong sững sờ, trong lúc nhất thời vô số cảm xúc đua nhau trào lên, sợ hãi, thất bại, khiến cho niềm kiêu ngạo không ai bì nổi của hắn toàn bộ tan rã. Mặc dù không muốn tin tưởng, cũng không thể không thừa nhận, hắn mù.
Bằng không tại sao dù chỉ một tia sáng cũng không cảm nhận được.
Chử Thiếu Phong nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc thống khổ. Đau đớn trong lòng hắn lúc này hơn xa chút đau ngoài thân thể. Hắn rốt cuộc bất chấp những thứ khác, giãy giụa muốn xuống giường, nhưng chỉ vừa động chút thôi mà khung xương toàn thân tựa như muốn rã ra, ngã vật xuống giường.
Chử phu nhân vội vã đỡ lấy hắn, kinh hồn táng đảm nói: "Thiếu Phong, con muốn làm gì!?"
Cơ thể Chử Thiếu Phong cứng đờ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Mẹ, con muốn đi gặp Lạc Phàm."
Hắn không mù, hắn còn có thể đi gặp Lạc Phàm.
Chử phu nhân sửng sốt, bà nhìn đôi mắt trống rỗng của con trai, không khống chế được toàn thân run lên. Bà khẽ cắn môi, hung hăng nâng tay tát lên mặt Chử Thiếu Phong, sức lực không lớn nhưng lại khiến Chử Thiếu Phong ngây ngẩn.
Chử phu nhân một bên khóc một bên mắng: "Lạc Phàm Lạc Phàm! Đã là lúc nào rồi mà con còn gọi Lạc Phàm! Nhìn xem lúc này con đã thành thế nào rồi! Nếu không phải tối hôm đó con khăng khăng phải về Hải Thành tìm nó, con cũng sẽ không gặp chuyện này! Con cho rằng vác cái bộ dạng này đến trước mặt thằng hồ ly họ Lạc kia nó sẽ đau lòng cho con sao? Nó là cái loại có thể bỏ rơi con chỉ vì tiền....."
"Mẹ!" Chử Thiếu Phong nghe bà khóc, cau mày, sau lưng áo ướt một mảng lớn. Hắn vô lực nằm lại trên giường, nhắm mắt né tránh mảng tối khiến lòng người sợ hãi phía trước, nhàn nhạt nói: "Con mệt rồi."
Chử Phu nhân thấy hắn sắc mặt không tốt, yên lặng không làm phiền đến hắn nữa.
Bác sĩ bên cạnh kiểm tra tình hình xong, nói: "Kỳ thật phu nhân không cần lo lắng, Chử thiếu gia đây là có máu bầm chèn lên dây thần kinh thị giác gây mù tạm thời. Chỉ cần đánh tan máu bầm đó là có thể khôi phục bình thường."
Nghe được bác sĩ nói đôi mắt Chử Thiếu Phong có thể chữa được, Chử phu nhân lúc này mới có thể bình tĩnh lại một chút. Sau đó bà cùng bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa thương lượng biện pháp.
Người rời đi, căn phòng lập tức khôi phục yên lặng.
Đôi mắt Chử Thiếu Phong không thể thấy gì, thay vào đó đôi tai lại trở nên cực kỳ mẫn cảm. Chỉ cần một chút âm thanh nhỏ vụn lọt vào tai cũng khiến hắn đặc biệt để tâm. Hắn biết, vụ tai nạn này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, ở Chử gia vẫn còn nhiều kẻ lăm le muốn mạng hắn, lần này là hắn sơ ý mới có thể để bản thân lâm vào thế bị động như vậy.
Hắn lúc này chỉ có thể cưỡng bách chính mình bình tĩnh, nhưng từ ngực lại truyền đến đau đớn khó mà chịu được, khiến cả người hắn đẫm mồ hôi lạnh.
Chỉ cần nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu hắn lại ào ào đảo lộn, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ xuất hiện lúc hôn mê, cảnh hắn trong trạng thái hư ảo trơ mắt nhìn Lạc Phàm chết ngay trước mặt mình, không có cách nào ngăn cản. Càng lúc ngực càng đau, bởi vì cảnh trong mơ kia quá mức chân thật, chân thật giống như Lạc Phàm thực sự đã dùng cách đó mà chết đi.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, Chử Thiếu Phong đột nhiên hiểu rõ một chuyện trước đây mình vẫn luôn xem nhẹ.
Từ khi biết được Lạc Phàm cũng là người sống lại, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện kiếp trước Lạc Phàm vì sao mà chết, hắn chỉ nghĩ y vẫn cứ bình an hỉ nhạc mà sống một đời. Tuy rằng kiếp trước hắn từng hận Lạc Phàm tuyệt tình nhưng chưa bao giờ muốn y sống không được tốt, dù hận vẫn không muốn thấy cuộc sống của y không trôi chảy.
Cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới lý do Lạc Phàm trọng sinh lại là tự sát.
Nước mắt ướt đẫm hốc mắt, Chử Thiếu Phong để mặc cho chúng tự chảy xuống, phía trước vẫn là u ám vô hạn, trong lòng hắn lại là một mảnh quang đãng. Hắn lúc này chỉ muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh Lạc Phàm.
Đồ ngốc kia thích suy nghĩ linh tinh, thường xuyên cảm thấy bất an. Hắn rời đi lâu như vậy, bặt vô âm tín, y nhất định lo lắng gần chết.
Có điều lúc này đôi mắt của hắn tạm thời không nhìn thấy gì, cơ thể lại nhức mỏi không thể động đậy, từ trước đến nay Chử Thiếu Phong chưa từng cảm thấy mình vô năng như lúc này.
Tuy rằng lời Chử phu nhân có chút khó nghe, nhưng ít nhất có một câu là đúng, hắn không thể xuất hiện trước mặt Lạc Phàm với bộ dạng này, hắn không thể làm Lạc Phàm lo lắng, không thể để y biết Chử Thiếu Phong hắn đã trở thành kẻ mù.
May mắn đôi mắt hắn không phải hoàn toàn mù hẳn, còn có thể cứu chữa.
Nghĩ nghĩ, Chử Thiếu Phong quyết định trước tiên phải báo bình an cho Lạc Phàm đã, còn lại, chờ đôi mắt phục hồi rồi nói tiếp.
Lúc này đã là đầu tháng ba, tính từ đêm trừ tịch cũng đã qua ba ngày. Lạc Phàm ngồi trước bàn, chậm rãi ăn những món nguội ngắt, đồ ăn đã lạnh xuống bụng khiến y hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì mà vẫn từ tốn ăn hết.
Đã ba ngày, mỗi ngày y đều như vậy, sửa soạn một bàn đồ ăn nóng hổi, chờ Chử Thiếu Phong trở về.
Vẫn chờ đến khi đồ ăn nguội lạnh, lại chậm rãi ăn hết tất cả.
Không một cú điện thoại, không một tin nhắn, từ sau cuộc gọi đêm đó Chử Thiếu Phong không hề liên lạc với y, không có một tin tức gì, dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, người mà y chờ thủy chung không hề xuất hiện.
Lạc Phàm thực sợ hãi, rất sợ Chử Thiếu Phong cứ như vậy không bao giờ trở lại.
Càng sợ hãi một ngày nào đó, từ một tờ báo nào đó nhìn thấy tin tức Chử Thiếu Phong kết hôn.
Y biết bản thân hẳn là nên tin tưởng Chử Thiếu Phong hơn nữa, nhưng tâm tình hoảng loạn chìm trong chờ đợi lại càng thêm gian nan. Uống một viên thuốc hỗ trợ dạ dày, Lạc Phàm ở trong phòng chờ đợi một đêm, sáng sớm hôm sau liền thu thập hành lý, vội vã chạy tới sân bay.
Xin một tháng nghỉ phép, bay ngay tới kinh thành.
Chử Thiếu Phong nếu thật là bị người Chử gia giấu đi, mặc kệ là thế nào y cũng sẽ tìm ra hắn.
Lạc Phàm!
Nghĩ đến ánh đèn xe chói lòa lao tới trước khi bản thân rơi vào hôn mê, đại não hắn truyền đến từng đợt đau đớn. Hắn thống khổ mà cau mày, mồ hôi ướt đẫm trán, trong miệng không ngừng nỉ non: "Lạc Phàm...... Chờ tôi......."
Hắn đã hứa với Lạc Phàm năm nay sẽ cùng y trải qua Tết âm lịch. Nhưng hắn lại thất hứa, không chỉ không đúng lúc trở về mà còn bị nhốt tại cái nơi tối tăm quỷ quái này. Đáng chết!
Có lẽ hắn giãy giụa đã khiến người khác chú ý, âm thanh xung quanh càng lúc càng rõ ràng, đó là một loại hỗn loạn ồn ào, ở bên tai hắn rõ ràng có người đang nói: "Bác sĩ, con trai tôi thế nào?"
Giọng nói đó là của Chử phu nhân.
Chử Thiếu Phong dần dần ý thức được mình lúc này hẳn là đang ở bệnh viện. Cái nơi tối đen rét lạnh này thế mà lại là bệnh viện sao? Hắn cau mày, há miệng thở dốc, thanh âm nghẹn ngào trúc trắc nói: "Tối quá...... Sao lại không bật đèn?"
Trong nháy mắt tất cả im lặng như tờ.
Bây giờ đang là ban ngày, mặt trời vẫn còn đang tỏa sáng, sao lại nói là tối? Trong lòng Chử phu nhân sinh ra dự cảm bất thường, bà cầm bàn tay lạnh lẽo của Cử Thiếu Phong, nói với bác sĩ bên cạnh: "Mau kiểm tra xem, có phải đôi mắt của nó xảy ra vấn đề không?"
Bà vừa nói dứt, sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi tay nắm lấy Chử Thiếu Phong run rẩy đến không được. Từ khi hắn gặp tai nạn, đã mấy đêm liền bà không chợp mắt, cơ thể vốn chưa hoàn toàn hồi phục lại không được nghỉ ngơi càng thêm vẻ già nua. Đến hôm nay thật vất vả mới chờ được con trai tỉnh lại, hòn đá trong lòng còn chưa kịp rơi xuống lại nghe bác sĩ nói: "Chử thiếu gia có lẽ đã bị mù."
Tuy rằng vừa rồi đã làm chuẩn bị tâm lý nhưng nghe bác sĩ nói vậy Chử phu nhân vẫn hai mắt tối sầm suýt thì ngất xỉu. Bà không thể tiếp nhận sự thật con trai bà sẽ bị mù, không chỉ bà không thể, Chử Thiếu Phong nằm trên giường cũng hoài nghi chính mình có phải đã nghe lầm không.
Nhưng tối tăm trước mắt lại như đang cười nhạo hắn, hắn là một kẻ mù.
Chử Thiếu Phong sững sờ, trong lúc nhất thời vô số cảm xúc đua nhau trào lên, sợ hãi, thất bại, khiến cho niềm kiêu ngạo không ai bì nổi của hắn toàn bộ tan rã. Mặc dù không muốn tin tưởng, cũng không thể không thừa nhận, hắn mù.
Bằng không tại sao dù chỉ một tia sáng cũng không cảm nhận được.
Chử Thiếu Phong nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc thống khổ. Đau đớn trong lòng hắn lúc này hơn xa chút đau ngoài thân thể. Hắn rốt cuộc bất chấp những thứ khác, giãy giụa muốn xuống giường, nhưng chỉ vừa động chút thôi mà khung xương toàn thân tựa như muốn rã ra, ngã vật xuống giường.
Chử phu nhân vội vã đỡ lấy hắn, kinh hồn táng đảm nói: "Thiếu Phong, con muốn làm gì!?"
Cơ thể Chử Thiếu Phong cứng đờ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Mẹ, con muốn đi gặp Lạc Phàm."
Hắn không mù, hắn còn có thể đi gặp Lạc Phàm.
Chử phu nhân sửng sốt, bà nhìn đôi mắt trống rỗng của con trai, không khống chế được toàn thân run lên. Bà khẽ cắn môi, hung hăng nâng tay tát lên mặt Chử Thiếu Phong, sức lực không lớn nhưng lại khiến Chử Thiếu Phong ngây ngẩn.
Chử phu nhân một bên khóc một bên mắng: "Lạc Phàm Lạc Phàm! Đã là lúc nào rồi mà con còn gọi Lạc Phàm! Nhìn xem lúc này con đã thành thế nào rồi! Nếu không phải tối hôm đó con khăng khăng phải về Hải Thành tìm nó, con cũng sẽ không gặp chuyện này! Con cho rằng vác cái bộ dạng này đến trước mặt thằng hồ ly họ Lạc kia nó sẽ đau lòng cho con sao? Nó là cái loại có thể bỏ rơi con chỉ vì tiền....."
"Mẹ!" Chử Thiếu Phong nghe bà khóc, cau mày, sau lưng áo ướt một mảng lớn. Hắn vô lực nằm lại trên giường, nhắm mắt né tránh mảng tối khiến lòng người sợ hãi phía trước, nhàn nhạt nói: "Con mệt rồi."
Chử Phu nhân thấy hắn sắc mặt không tốt, yên lặng không làm phiền đến hắn nữa.
Bác sĩ bên cạnh kiểm tra tình hình xong, nói: "Kỳ thật phu nhân không cần lo lắng, Chử thiếu gia đây là có máu bầm chèn lên dây thần kinh thị giác gây mù tạm thời. Chỉ cần đánh tan máu bầm đó là có thể khôi phục bình thường."
Nghe được bác sĩ nói đôi mắt Chử Thiếu Phong có thể chữa được, Chử phu nhân lúc này mới có thể bình tĩnh lại một chút. Sau đó bà cùng bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa thương lượng biện pháp.
Người rời đi, căn phòng lập tức khôi phục yên lặng.
Đôi mắt Chử Thiếu Phong không thể thấy gì, thay vào đó đôi tai lại trở nên cực kỳ mẫn cảm. Chỉ cần một chút âm thanh nhỏ vụn lọt vào tai cũng khiến hắn đặc biệt để tâm. Hắn biết, vụ tai nạn này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, ở Chử gia vẫn còn nhiều kẻ lăm le muốn mạng hắn, lần này là hắn sơ ý mới có thể để bản thân lâm vào thế bị động như vậy.
Hắn lúc này chỉ có thể cưỡng bách chính mình bình tĩnh, nhưng từ ngực lại truyền đến đau đớn khó mà chịu được, khiến cả người hắn đẫm mồ hôi lạnh.
Chỉ cần nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu hắn lại ào ào đảo lộn, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ xuất hiện lúc hôn mê, cảnh hắn trong trạng thái hư ảo trơ mắt nhìn Lạc Phàm chết ngay trước mặt mình, không có cách nào ngăn cản. Càng lúc ngực càng đau, bởi vì cảnh trong mơ kia quá mức chân thật, chân thật giống như Lạc Phàm thực sự đã dùng cách đó mà chết đi.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, Chử Thiếu Phong đột nhiên hiểu rõ một chuyện trước đây mình vẫn luôn xem nhẹ.
Từ khi biết được Lạc Phàm cũng là người sống lại, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện kiếp trước Lạc Phàm vì sao mà chết, hắn chỉ nghĩ y vẫn cứ bình an hỉ nhạc mà sống một đời. Tuy rằng kiếp trước hắn từng hận Lạc Phàm tuyệt tình nhưng chưa bao giờ muốn y sống không được tốt, dù hận vẫn không muốn thấy cuộc sống của y không trôi chảy.
Cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới lý do Lạc Phàm trọng sinh lại là tự sát.
Nước mắt ướt đẫm hốc mắt, Chử Thiếu Phong để mặc cho chúng tự chảy xuống, phía trước vẫn là u ám vô hạn, trong lòng hắn lại là một mảnh quang đãng. Hắn lúc này chỉ muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh Lạc Phàm.
Đồ ngốc kia thích suy nghĩ linh tinh, thường xuyên cảm thấy bất an. Hắn rời đi lâu như vậy, bặt vô âm tín, y nhất định lo lắng gần chết.
Có điều lúc này đôi mắt của hắn tạm thời không nhìn thấy gì, cơ thể lại nhức mỏi không thể động đậy, từ trước đến nay Chử Thiếu Phong chưa từng cảm thấy mình vô năng như lúc này.
Tuy rằng lời Chử phu nhân có chút khó nghe, nhưng ít nhất có một câu là đúng, hắn không thể xuất hiện trước mặt Lạc Phàm với bộ dạng này, hắn không thể làm Lạc Phàm lo lắng, không thể để y biết Chử Thiếu Phong hắn đã trở thành kẻ mù.
May mắn đôi mắt hắn không phải hoàn toàn mù hẳn, còn có thể cứu chữa.
Nghĩ nghĩ, Chử Thiếu Phong quyết định trước tiên phải báo bình an cho Lạc Phàm đã, còn lại, chờ đôi mắt phục hồi rồi nói tiếp.
Lúc này đã là đầu tháng ba, tính từ đêm trừ tịch cũng đã qua ba ngày. Lạc Phàm ngồi trước bàn, chậm rãi ăn những món nguội ngắt, đồ ăn đã lạnh xuống bụng khiến y hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì mà vẫn từ tốn ăn hết.
Đã ba ngày, mỗi ngày y đều như vậy, sửa soạn một bàn đồ ăn nóng hổi, chờ Chử Thiếu Phong trở về.
Vẫn chờ đến khi đồ ăn nguội lạnh, lại chậm rãi ăn hết tất cả.
Không một cú điện thoại, không một tin nhắn, từ sau cuộc gọi đêm đó Chử Thiếu Phong không hề liên lạc với y, không có một tin tức gì, dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, người mà y chờ thủy chung không hề xuất hiện.
Lạc Phàm thực sợ hãi, rất sợ Chử Thiếu Phong cứ như vậy không bao giờ trở lại.
Càng sợ hãi một ngày nào đó, từ một tờ báo nào đó nhìn thấy tin tức Chử Thiếu Phong kết hôn.
Y biết bản thân hẳn là nên tin tưởng Chử Thiếu Phong hơn nữa, nhưng tâm tình hoảng loạn chìm trong chờ đợi lại càng thêm gian nan. Uống một viên thuốc hỗ trợ dạ dày, Lạc Phàm ở trong phòng chờ đợi một đêm, sáng sớm hôm sau liền thu thập hành lý, vội vã chạy tới sân bay.
Xin một tháng nghỉ phép, bay ngay tới kinh thành.
Chử Thiếu Phong nếu thật là bị người Chử gia giấu đi, mặc kệ là thế nào y cũng sẽ tìm ra hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook