Không liên lạc được với Lạc Phàm.
Đã là ngày thứ ba kể từ khi Lạc Phàm mất tích.
"Vẫn không có tin tức sao?" Chử Thiếu Phong tận lực làm giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh một chút, nhưng bàn tay nắm thật chặt kia lại tiết lộ tất cả bất an của hắn.
Tần Nhược Thủy lắc lắc đầu nói: "Điện thoại vẫn luôn không liên lạc được, tuy tra được thông tin cậu ấy đã tới kinh thành nhưng không có tin gì về khách sạn cậu ấy ở lại."
Chử Thiếu Phong nghe vậy, vô lực buông lỏng nắm tay, sức lực toàn thân trong nháy mắt như bị rút hết. Hắn nhẹ giọng nói: "Mấy ngày này đã làm phiền Tần tiểu thư rồi."
Tần Nhược Thủy bất đắc dĩ cười cười, "Anh cũng đừng quá lo lắng, có lẽ Lạc Phàm đi đến nhà bằng hữu nào đó ở nhờ thì sao? Hoặc là bị mất di động rồi, tất nhiên sẽ không liên lạc được."
Chử Thiếu Phong gật gật đầu. Kỳ thật Tần Nhược Thủy nói rất có đạo lý, lần trước khi hắn không gọi được cho Lạc Phàm cũng là bị người ta trộm mất điện thoại. Nghĩ vậy, Chử Thiếu Phong ray ray ấn đường, kiềm chế bản thân không nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng bất an mãnh liệt cùng cảm giác bất lực như kẻ lần mò trong đêm tối khiến hắn không thể không miên man suy nghĩ.
Hắn lúc này, hai mắt nhìn không thấy, hành động cũng bị người hạn chế, muốn làm gì cũng không được, tất cả đều phóng đại bất an trong lòng hắn......
Ngoài cửa sổ một trận gió thổi qua nhánh cây, âm thanh xào xạc run rẩy lay động khiến cho Chử Thiếu Phong quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn chỉ thấy một mảnh hắc ám. Chử Thiếu Phong biết mấy ngày này kinh thành hạ tuyết, hắn ý vị không rõ hỏi: "Tần tiểu thư, bên ngoài tuyết ngừng rồi sao?"
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, chỉ thấy từng đợt tuyết trắng từ trên bầu trời rơi xuống phủ trắng nhành cây, tuyết trắng đến làm đôi mắt cô phát đau. Cô mấp máy môi, muốn nói lại thôi: "...... Tuyết ngừng."
Cô không dám nói cho Chử Thiếu Phong, bên ngoài đang có tuyết lớn.
Thời tiết càng thêm rét lạnh, cũng không biết trong lúc lạnh lẽo thế này Lạc Phàm rốt cuộc đang ở nơi nào?
Chử Thiếu Phong nghe âm thanh, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cô: "Phiền cô giúp tôi một chuyện nữa."
"Cái gì?"
*
Mấy ngày qua, bởi vì Tần Nhược Thủy mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Chử Thiếu Phong, Chử Thiếu Phong cũng không quyết liệt cự tuyệt như trước, Chử phu nhân liền cho rằng hai người bọn họ đã có tiến triển tốt. Cho nên khi Tần Nhược Thủy bày tỏ muốn cùng Chử Thiếu Phong ra ngoài đi dạo khi tuyết ngừng, bà không hề ngăn cản.
"Trời lạnh, đường lại trơn, hai đứa đừng đi quá xa, đi một chút trong hoa viên dưới lầu là được." Chử phu nhân dặn dò một phen, cười tươi nhìn Tần Nhược Thủy đỡ Chử Thiếu Phong xuống lầu.
Phía dưới, Tần Nhược Thủy đỡ Chử Thiếu Phong đi vào một đường nhỏ phía sau hoa viên, ở đó có một chiếc xe chờ sẵn.
"Anh thật sự muốn đi?"
Chử Thiếu Phong ngồi vào ghế sau, ánh mắt kiên định nhìn phía trước nói: "Cậu ấy ở nơi đó chờ tôi."
Xe tiến vào một khu dân cư cũ kỹ, Chử Thiếu Phong được Tần Nhược Thủy giúp đỡ, đi vào một căn trong đó. Tầng mấy phòng mấy, hắn còn nhớ rõ rành mạch. Dù đôi mắt không thấy nhưng tất cả đều được khắc sâu trong lòng hắn, mọi thứ ở đây đều do hắn và Lạc Phàm tự tay bài trí, đây là nhà của bọn họ.
Năm ấy hắn trở lại Chử gia liền mua lại căn nhà này, tuy rằng từ đó về sau hắn không quay lại đây lần nào, nhưng lúc này không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy Lạc Phàm nếu tới kinh thành, nhất định sẽ trở về nơi này. Sau khi hắn cùng Lạc Phàm hòa hảo cũng đã đưa cho y chìa khóa căn nhà.
Chử Thiếu Phong lấy ra một chiếc chìa khóa, sờ sờ khoá cửa, cẩn thận đem chìa tra vào lỗ khóa, mấy lần Tần Nhược Thủy lên tiếng muốn trợ giúp đều bị hắn cười cười cự tuyệt. Lạch cạch một tiếng, cửa mở, bụi từ bên trong phả vào mặt hắn, Chử Thiếu Phong ho khan mấy tiếng, đẩy cửa đi vào.
Bước đi vài bước liền va va đập đập, Tần Nhược Thủy phía sau vội đi lên đỡ hắn, Chử Thiếu Phong hỏi: "Trong phòng có người không? Cô có thấy Lạc Phàm không?"
Tần Nhược Thủy mờ mịt nhìn xung quanh, trống trơn, đừng nói có người, sợ là ngay cả quỷ cũng không có đi?
"Không có ai." Cô lắc đầu, "Một người cũng không có."
Chử Thiếu Phong đẩy tay cô, bám vách tường đi vào, vừa đi vừa hô: "Lạc Phàm, em ở đâu?"
Không có bất kỳ ai đáp lại hắn.
Chuyện này không có khả năng!
Chử Thiếu Phong không tin, hắn cho rằng Lạc Phàm đã trốn đi đâu đó. Bởi hắn không làm đúng hẹn, vì vậy y mới tức giận trốn đi không muốn thấy hắn. Cho nên Lạc Phàm nhất định đang tránh ở nơi nào đó, trộm chê cười hắn.
Nhưng vì cái gì hắn đã tìm đến đây rồi mà vẫn không thấy người?!
"Có vẻ cậu ấy không tới đây, hay là chúng ta đi nơi khác tìm xem?" Tần Nhược Thủy thấy Chử Thiếu Phong không thích hợp, có chút lo lắng nói: "Anh có đoán được nơi nào khác cậu ấy có thể đến không?"
Chỉ là cô hỏi vài lần, Chử Thiếu Phong vẫn không đáp lại.
"Chử Thiếu Phong?"
Chử Thiếu Phong lúc này mới lấy lại tinh thần, sắc mặt bình tĩnh nói: "Đi thôi."
Hắn xoay người, đi về hướng hắc ám. Thế giới không có Lạc Phàm, đâu còn ánh sáng nữa? Hắn không để bụng chính mình mắt không nhìn được, hắn chỉ để ý người kia có còn bên cạnh hắn hay không. Nhưng chỉ cố chống được vài bước hắn liền không thể tiếp tục, áp lực trong hắn ngay lúc này rốt cuộc vỡ tan, cơn đau từ tim truyền tới hắn đã không còn sức chống đỡ.
Ầm một tiếng, Chử Thiếu Phong ngã trên mặt đất.
"Chử Thiếu Phong!"
Tí tách...... Đây là âm thanh gì?
"Thiếu Phong, em rất nhớ anh."
Bên tai đột nhiên vang đến âm thanh khi xa khi gần, Chử Thiếu Phong chìm trong hôn mê nhăn chặt này. "Lạc Phàm....."
Trong bóng tối, hắn nhìn thấy Lạc Phàm quay lưng về phía hắn bước đi, hắn vươn tay muốn níu giữ, người lại càng chạy càng xa, không cách nào với tới. Mồ hôi túa ra trên trán, hắn nỉ non gọi: "Em đi đâu vậy?"
Em còn giận tôi sao?
Nhưng vô luận hắn hỏi như thế nào, Lạc Phàm trong giấc mộng cũng không chịu đáp lại hắn.
Thẳng đến khi thân ảnh kia từng chút tiêu tán, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh. Sớm đã quen với việc mở mắt ra là một mảnh hắc ám, Chử Thiếu Phong rũ đầu, âm thầm nắm chặt nắm tay. Hắn nghe được Chử phu nhân ngồi bên cạnh nói với hắn: "Con cuối cùng cũng tỉnh."
Lần này hôn mê, bác sĩ chỉ nói là tinh thần áp lực quá lớn, khuyên Chử phu nhân không cần quá mức lo lắng, chỉ cần để hắn nghỉ ngơi là đủ. Nhưng mà dù vậy, bà cũng phải nói chuyện với Tần Nhược Thủy một phen, nói thế nào cũng là cô đưa người ra ngoài rồi mới té xỉu, còn cả chuyện chưa nói gì với bà đã trộm đưa hắn ra ngoài.
Tần Nhược Thủy cũng không nghĩ tới Chử Thiếu Phong sẽ té xỉu, ngoan ngoãn bày tỏ xin lỗi với Chử phu nhân rồi mới rời đi. Cô cũng biết sau này lại muốn giúp Chử Thiếu Phong cũng không còn dễ dàng nữa.
Chử phu nhân ở một bên hỏi han ân cần: "Con trai, có khát không, có muốn uống nước không?"
Chử Thiếu Phong một tay ấn ấn trán, nói: "Tần Nhược Thủy đâu?"
Chử phu nhân vừa nghe liền không cao hứng, "Còn nói nữa, nếu không phải con bé mang con ra ngoài ra ngoài con cũng sẽ không bị như vậy."
Chử Thiếu Phong nghe vậy, biết sự tình hỏng rồi. Hắn bất động thanh sắc tiếp nhận ly nước Chử phu nhân đưa qua, uống một ngụm nhuận nhuận yết hầu, mở miệng nói: "Mẹ, người có phải hay không đã biết, hôm nay con đi nơi nào."
Chử phu nhân tay dừng một chút, nam kham gật đầu. Chử Thiếu Phong ngay khi được Tần Nhược Thủy đưa ra khỏi bệnh viện, vệ sĩ được bà phái đi bảo vệ hắn lấp tức âm thầm đi theo, cũng chia ra báo tin về cho bà, cho nên Chử phu nhân tự nhiên biết Chử Thiếu Phong làm những gì. "Con tới cái loại địa phương đó làm cái gì?"
Tưởng tượng đến nơi cũ nát đó, Chử phu nhân liền tức giận. Năm đó Chử Thiếu Phong ngửa bài với Chử gia liền chạy tới đó thuê nhà. Bà từng trộm tới đó xem qua, tòa lâu cũ kỹ, chen chúc, đâu có giống nơi cho người ở? Nghĩ đến con trai mình sống ở chỗ này, bà đau lòng không chịu được.
"Con đến đó tìm Lạc Phàm." Chử Thiếu Phong siết chặt cái ly trong tay, "Mẹ, Lạc Phàm mất tích", sức lực toàn thân hắn như bị dỡ xuống, hắn mệt mỏi nói: "Con muốn đi tìm cậu ấy."
Dứt lời, hắn xốc chăn gắng sức xuống giường, trong đầu phác họa đại khái sắp đặt trong căn phòng mấy ngày qua hắn đã thăm dò khi rảnh rỗi, thong thả đi về hướng cửa. Chử phu nhân vội ngăn hắn lại: "Con đi đâu? Không được đi!"
Bảo tiêu đứng ở cửa nghe bà nói vậy cũng vọt vào, muốn cưỡng chế Chử Thiếu Phong trở lại giường. Chử Thiếu Phong tuy hai mắt nhìn không thấy vẫn không cam lòng yếu thế mà đánh trả, đối mặt với hai vị bảo tiêu cũng liều mạng ra tay tàn nhẫn. Bảo tiêu băn khoăn an nguy của hắn, ngược lại là không dám mạnh tay, cuối cùng sơ hở bị hắn đánh ngã.
Chử phu nhân tức giận đến hai mắt ửng đỏ, "Con nhất định phải đi tìm nó sao?"
Chử Thiếu Phong đã sắp đi đến cửa, dừng bước. "Mẹ, con không thể mất đi Lạc Phàm."
"Được." Chử phu nhân đi đến gần hắn, cứng rắn nói: "Ta nói cho con biết nó đang ở đâu, chỉ cần con ngoan ngoãn kết hôn, ta cho con gặp nó."
"Mẹ biết cậu ấy ở đâu?"
*
"Đại thiếu gia, ăn chút cơm đi, cậu đã vài ngày không ăn gì rồi." Nhìn vị thiếu gia quật cường đã mấy ngày không động đến đồ ăn, người nữ giúp việc buông tiếng thở dài. Bà ra ngoài nói với Chử phu nhân: "Đại thiếu gia như cũ không chịu ăn, đã ba ngày rồi, nếu còn tiếp tục tôi sợ cậu ấy không chịu nổi. Phu nhân, bà đừng ép cậu ấy quá."
Mấy ngày qua, Chử Thiếu Phong không chịu ăn cái gì, bác sĩ chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng cho hắn, miễn cưỡng duy trì. Chỉ mới ba ngày mà người đã gầy một vòng lớn, tinh thần cực kỳ không tốt.
Chử phu nhân xem ở trong mắt, trong lòng tự nhiên là không dễ chịu.
Ngày đó bà đưa ra điều kiện, chỉ cần Chử Thiếu Phong kết hôn sẽ nói cho hắn Lạc Phàm ở đâu, vốn nghĩ hắn sẽ đáp ứng, ai ngờ hắn lại dầu muối không tiến, nói gì cũng không đồng ý. Ngược lại là bà, vì đề nghị này mà lộ chuyện đã giấu Lạc Phàm đi.
Hai mẹ con cũng bởi vậy mà tranh cãi.
Chử Thiếu Phong từ ngày đó liền bắt đầu tuyệt thực.
Chử phu nhân lau lau nước mắt, cũng không biết chính mình đã tạo cái gì nghiệt, bà đẩy cửa, đi đến bên mép giường Chử Thiếu Phong, rốt cuộc nhận mệnh nói: "Con nhất định phải vì Lạc Phàm mà nháo với ta, phải không?"
Chử Thiếu Phong chậm rãi quay đầu. Đôi mắt hắn trống rỗng, bình tĩnh không gợn sóng, cả người yên tĩnh đến đáng sợ. Mà gương mặt vốn tái nhợt vì sinh bệnh nay lại càng thêm hốc hác. Hắn không trả lời Chử phu nhân, chỉ lẳng lặng nhìn về một hướng nào đó.
Chử phu nhân đau lòng nói: "Kỳ thật...... Ta cũng không phải phản đối ngươi cùng Lạc Phàm ở bên nhau, chờ con kết hôn, muốn làm gì cũng được, ta không ngăn cản con, nhưng con không thể giống như bây giờ nhân tiểu thất đại*......"
*Nhân tiểu thất đại: vì tham lợi nhỏ mà mất lợi lớn -> vì một Lạc Phàm mà bỏ cả Chử gia.
"Mẹ," Chử Thiếu Phong mở miệng cắt ngang lời bà, "Ở trong lòng mẹ, gia nghiệp Chử gia so với hạnh phúc của con quan trọng hơn sao?"
"Con nói cái gì vậy......"
"Hay là nói sẽ giống như mẹ, có một cuộc hôn nhân không hề có tình cảm, cả đời chờ đợi với loại sinh hoạt vô vị?"
"Chử Thiếu Phong!" Chử phu nhân quát to một tiếng.
Nhưng mà Chử Thiếu Phong lại chỉ là nhẹ giọng cười cười, "Mẹ, chỉ có đến sát bờ tử vong một lần mới biết được, muốn thứ gì thì phải nắm chặt trong tay, không được buông ra. Vinh hoa phú quý con có thể không cần, nhưng Lạc Phàm, con một bước cũng không thể nhường."
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn thật kiên định, dù chỉ là một đôi mắt trống rỗng cái gì cũng nhìn không thấy.
Chử phu nhân ngẩn người, con trai bà nói đến tử vong một cách thật bình tĩnh, giống như sinh tử đối với hắn chỉ là chuyện nhẹ tựa lông hồng. "Chết" với hắn mà nói chỉ là một chuyến ra khỏi nhà, một bữa ăn bình thường, một bộ phim điện ảnh chưa kịp xem xong vốn không hề quan trọng.
Bà không biết, Chử Thiếu Phong trước mắt bà là kẻ đã sớm chết qua một lần.
Bà buông tiếng thở dài. "Được, ta mang con đi gặp nó."
Hóa ra ngày đó Lạc Phàm té xỉu trước cổng lớn Chử gia, Chử phu nhân đã cho người đưa y vào bệnh viện. Bởi vì sốt cao không lùi, Lạc Phàm mấy ngày qua vẫn hôn mê không tỉnh.
Lạc Phàm nằm cùng bệnh viện với Chử Thiếu Phong, chỉ là phòng cách có chút xa, Chử phu nhân lúc rảnh sẽ ghé qua nhìn y một cái.
Đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Lạc Phàm gầy gò nằm ở đằng kia, trên mu bàn tay còn gắn kim truyền dịch, trong miệng lại nỉ non gọi tên Chử Thiếu Phong, Chử phu nhân nói không rõ trong lòng mình là tư vị gì.
Bà vốn không phải thật sự là người có ý chí sắt đá.
Năm đó bà phản đối Chử Thiếu Phong cùng Lạc Phàm bên nhau, ngoại trừ lý do Lạc Phàm là nam còn là do y đối với Chử Thiếu Phong không phải thật lòng. Bà nhìn ra được, con trai ngốc của bà lại nhìn không ra.
Cho nên bà muốn Lạc Phàm rời khỏi Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm cũng đáp ứng. Mặc dù sau này y lại đổi ý, trong lòng bà đã gieo xuống một hạt giống nghi kỵ, ấn tượng của bà đối với y cũng đã định vị ở một khắc y nhận lấy tấm chi phiếu kia.
Nhưng hiện tại, nhìn Lạc Phàm vì chờ đợi Chử Thiếu Phong xuất hiện mà ngâm mình trong đại tuyết đến tận khi hôn mê cũng không chịu rời đi, Chử phu nhân không khỏi tự hỏi, bà thật sự làm sai sao?
Lau lau nước mắt, bà nắm tay Chử Thiếu Phong, nói: "Đi thôi, ta mang con đi gặp nó."
*
Mặc dù nhiều năm sau hồi tưởng lại, Chử Thiếu Phong vẫn sẽ cảm thấy, con đường đi thông dưới bệnh viện là con đường dài nhất cuộc đời này mà hắn từng đi qua.
Hắn dò dẫm trong bóng đêm, từng bước hướng về phía ánh sáng.
Hắn đẩy cửa ra, chút ấm áp hiếm hoi ngày đông xuyên qua cửa kính rọi lên người hắn. Đại tuyết đã chấm dứt, hắn mỉm cười đi về phía trước, tuy rằng nhìn không thấy, hắn vẫn biết, người hắn muốn tìm đang ở chỗ này.
"Lạc Phàm, rốt cuộc tìm được em."
Người đang hôn mê trên giường khẽ giật giật ngón tay.
*
Hoàn chính văn.
Đã là ngày thứ ba kể từ khi Lạc Phàm mất tích.
"Vẫn không có tin tức sao?" Chử Thiếu Phong tận lực làm giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh một chút, nhưng bàn tay nắm thật chặt kia lại tiết lộ tất cả bất an của hắn.
Tần Nhược Thủy lắc lắc đầu nói: "Điện thoại vẫn luôn không liên lạc được, tuy tra được thông tin cậu ấy đã tới kinh thành nhưng không có tin gì về khách sạn cậu ấy ở lại."
Chử Thiếu Phong nghe vậy, vô lực buông lỏng nắm tay, sức lực toàn thân trong nháy mắt như bị rút hết. Hắn nhẹ giọng nói: "Mấy ngày này đã làm phiền Tần tiểu thư rồi."
Tần Nhược Thủy bất đắc dĩ cười cười, "Anh cũng đừng quá lo lắng, có lẽ Lạc Phàm đi đến nhà bằng hữu nào đó ở nhờ thì sao? Hoặc là bị mất di động rồi, tất nhiên sẽ không liên lạc được."
Chử Thiếu Phong gật gật đầu. Kỳ thật Tần Nhược Thủy nói rất có đạo lý, lần trước khi hắn không gọi được cho Lạc Phàm cũng là bị người ta trộm mất điện thoại. Nghĩ vậy, Chử Thiếu Phong ray ray ấn đường, kiềm chế bản thân không nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng bất an mãnh liệt cùng cảm giác bất lực như kẻ lần mò trong đêm tối khiến hắn không thể không miên man suy nghĩ.
Hắn lúc này, hai mắt nhìn không thấy, hành động cũng bị người hạn chế, muốn làm gì cũng không được, tất cả đều phóng đại bất an trong lòng hắn......
Ngoài cửa sổ một trận gió thổi qua nhánh cây, âm thanh xào xạc run rẩy lay động khiến cho Chử Thiếu Phong quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn chỉ thấy một mảnh hắc ám. Chử Thiếu Phong biết mấy ngày này kinh thành hạ tuyết, hắn ý vị không rõ hỏi: "Tần tiểu thư, bên ngoài tuyết ngừng rồi sao?"
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, chỉ thấy từng đợt tuyết trắng từ trên bầu trời rơi xuống phủ trắng nhành cây, tuyết trắng đến làm đôi mắt cô phát đau. Cô mấp máy môi, muốn nói lại thôi: "...... Tuyết ngừng."
Cô không dám nói cho Chử Thiếu Phong, bên ngoài đang có tuyết lớn.
Thời tiết càng thêm rét lạnh, cũng không biết trong lúc lạnh lẽo thế này Lạc Phàm rốt cuộc đang ở nơi nào?
Chử Thiếu Phong nghe âm thanh, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cô: "Phiền cô giúp tôi một chuyện nữa."
"Cái gì?"
*
Mấy ngày qua, bởi vì Tần Nhược Thủy mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Chử Thiếu Phong, Chử Thiếu Phong cũng không quyết liệt cự tuyệt như trước, Chử phu nhân liền cho rằng hai người bọn họ đã có tiến triển tốt. Cho nên khi Tần Nhược Thủy bày tỏ muốn cùng Chử Thiếu Phong ra ngoài đi dạo khi tuyết ngừng, bà không hề ngăn cản.
"Trời lạnh, đường lại trơn, hai đứa đừng đi quá xa, đi một chút trong hoa viên dưới lầu là được." Chử phu nhân dặn dò một phen, cười tươi nhìn Tần Nhược Thủy đỡ Chử Thiếu Phong xuống lầu.
Phía dưới, Tần Nhược Thủy đỡ Chử Thiếu Phong đi vào một đường nhỏ phía sau hoa viên, ở đó có một chiếc xe chờ sẵn.
"Anh thật sự muốn đi?"
Chử Thiếu Phong ngồi vào ghế sau, ánh mắt kiên định nhìn phía trước nói: "Cậu ấy ở nơi đó chờ tôi."
Xe tiến vào một khu dân cư cũ kỹ, Chử Thiếu Phong được Tần Nhược Thủy giúp đỡ, đi vào một căn trong đó. Tầng mấy phòng mấy, hắn còn nhớ rõ rành mạch. Dù đôi mắt không thấy nhưng tất cả đều được khắc sâu trong lòng hắn, mọi thứ ở đây đều do hắn và Lạc Phàm tự tay bài trí, đây là nhà của bọn họ.
Năm ấy hắn trở lại Chử gia liền mua lại căn nhà này, tuy rằng từ đó về sau hắn không quay lại đây lần nào, nhưng lúc này không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy Lạc Phàm nếu tới kinh thành, nhất định sẽ trở về nơi này. Sau khi hắn cùng Lạc Phàm hòa hảo cũng đã đưa cho y chìa khóa căn nhà.
Chử Thiếu Phong lấy ra một chiếc chìa khóa, sờ sờ khoá cửa, cẩn thận đem chìa tra vào lỗ khóa, mấy lần Tần Nhược Thủy lên tiếng muốn trợ giúp đều bị hắn cười cười cự tuyệt. Lạch cạch một tiếng, cửa mở, bụi từ bên trong phả vào mặt hắn, Chử Thiếu Phong ho khan mấy tiếng, đẩy cửa đi vào.
Bước đi vài bước liền va va đập đập, Tần Nhược Thủy phía sau vội đi lên đỡ hắn, Chử Thiếu Phong hỏi: "Trong phòng có người không? Cô có thấy Lạc Phàm không?"
Tần Nhược Thủy mờ mịt nhìn xung quanh, trống trơn, đừng nói có người, sợ là ngay cả quỷ cũng không có đi?
"Không có ai." Cô lắc đầu, "Một người cũng không có."
Chử Thiếu Phong đẩy tay cô, bám vách tường đi vào, vừa đi vừa hô: "Lạc Phàm, em ở đâu?"
Không có bất kỳ ai đáp lại hắn.
Chuyện này không có khả năng!
Chử Thiếu Phong không tin, hắn cho rằng Lạc Phàm đã trốn đi đâu đó. Bởi hắn không làm đúng hẹn, vì vậy y mới tức giận trốn đi không muốn thấy hắn. Cho nên Lạc Phàm nhất định đang tránh ở nơi nào đó, trộm chê cười hắn.
Nhưng vì cái gì hắn đã tìm đến đây rồi mà vẫn không thấy người?!
"Có vẻ cậu ấy không tới đây, hay là chúng ta đi nơi khác tìm xem?" Tần Nhược Thủy thấy Chử Thiếu Phong không thích hợp, có chút lo lắng nói: "Anh có đoán được nơi nào khác cậu ấy có thể đến không?"
Chỉ là cô hỏi vài lần, Chử Thiếu Phong vẫn không đáp lại.
"Chử Thiếu Phong?"
Chử Thiếu Phong lúc này mới lấy lại tinh thần, sắc mặt bình tĩnh nói: "Đi thôi."
Hắn xoay người, đi về hướng hắc ám. Thế giới không có Lạc Phàm, đâu còn ánh sáng nữa? Hắn không để bụng chính mình mắt không nhìn được, hắn chỉ để ý người kia có còn bên cạnh hắn hay không. Nhưng chỉ cố chống được vài bước hắn liền không thể tiếp tục, áp lực trong hắn ngay lúc này rốt cuộc vỡ tan, cơn đau từ tim truyền tới hắn đã không còn sức chống đỡ.
Ầm một tiếng, Chử Thiếu Phong ngã trên mặt đất.
"Chử Thiếu Phong!"
Tí tách...... Đây là âm thanh gì?
"Thiếu Phong, em rất nhớ anh."
Bên tai đột nhiên vang đến âm thanh khi xa khi gần, Chử Thiếu Phong chìm trong hôn mê nhăn chặt này. "Lạc Phàm....."
Trong bóng tối, hắn nhìn thấy Lạc Phàm quay lưng về phía hắn bước đi, hắn vươn tay muốn níu giữ, người lại càng chạy càng xa, không cách nào với tới. Mồ hôi túa ra trên trán, hắn nỉ non gọi: "Em đi đâu vậy?"
Em còn giận tôi sao?
Nhưng vô luận hắn hỏi như thế nào, Lạc Phàm trong giấc mộng cũng không chịu đáp lại hắn.
Thẳng đến khi thân ảnh kia từng chút tiêu tán, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh. Sớm đã quen với việc mở mắt ra là một mảnh hắc ám, Chử Thiếu Phong rũ đầu, âm thầm nắm chặt nắm tay. Hắn nghe được Chử phu nhân ngồi bên cạnh nói với hắn: "Con cuối cùng cũng tỉnh."
Lần này hôn mê, bác sĩ chỉ nói là tinh thần áp lực quá lớn, khuyên Chử phu nhân không cần quá mức lo lắng, chỉ cần để hắn nghỉ ngơi là đủ. Nhưng mà dù vậy, bà cũng phải nói chuyện với Tần Nhược Thủy một phen, nói thế nào cũng là cô đưa người ra ngoài rồi mới té xỉu, còn cả chuyện chưa nói gì với bà đã trộm đưa hắn ra ngoài.
Tần Nhược Thủy cũng không nghĩ tới Chử Thiếu Phong sẽ té xỉu, ngoan ngoãn bày tỏ xin lỗi với Chử phu nhân rồi mới rời đi. Cô cũng biết sau này lại muốn giúp Chử Thiếu Phong cũng không còn dễ dàng nữa.
Chử phu nhân ở một bên hỏi han ân cần: "Con trai, có khát không, có muốn uống nước không?"
Chử Thiếu Phong một tay ấn ấn trán, nói: "Tần Nhược Thủy đâu?"
Chử phu nhân vừa nghe liền không cao hứng, "Còn nói nữa, nếu không phải con bé mang con ra ngoài ra ngoài con cũng sẽ không bị như vậy."
Chử Thiếu Phong nghe vậy, biết sự tình hỏng rồi. Hắn bất động thanh sắc tiếp nhận ly nước Chử phu nhân đưa qua, uống một ngụm nhuận nhuận yết hầu, mở miệng nói: "Mẹ, người có phải hay không đã biết, hôm nay con đi nơi nào."
Chử phu nhân tay dừng một chút, nam kham gật đầu. Chử Thiếu Phong ngay khi được Tần Nhược Thủy đưa ra khỏi bệnh viện, vệ sĩ được bà phái đi bảo vệ hắn lấp tức âm thầm đi theo, cũng chia ra báo tin về cho bà, cho nên Chử phu nhân tự nhiên biết Chử Thiếu Phong làm những gì. "Con tới cái loại địa phương đó làm cái gì?"
Tưởng tượng đến nơi cũ nát đó, Chử phu nhân liền tức giận. Năm đó Chử Thiếu Phong ngửa bài với Chử gia liền chạy tới đó thuê nhà. Bà từng trộm tới đó xem qua, tòa lâu cũ kỹ, chen chúc, đâu có giống nơi cho người ở? Nghĩ đến con trai mình sống ở chỗ này, bà đau lòng không chịu được.
"Con đến đó tìm Lạc Phàm." Chử Thiếu Phong siết chặt cái ly trong tay, "Mẹ, Lạc Phàm mất tích", sức lực toàn thân hắn như bị dỡ xuống, hắn mệt mỏi nói: "Con muốn đi tìm cậu ấy."
Dứt lời, hắn xốc chăn gắng sức xuống giường, trong đầu phác họa đại khái sắp đặt trong căn phòng mấy ngày qua hắn đã thăm dò khi rảnh rỗi, thong thả đi về hướng cửa. Chử phu nhân vội ngăn hắn lại: "Con đi đâu? Không được đi!"
Bảo tiêu đứng ở cửa nghe bà nói vậy cũng vọt vào, muốn cưỡng chế Chử Thiếu Phong trở lại giường. Chử Thiếu Phong tuy hai mắt nhìn không thấy vẫn không cam lòng yếu thế mà đánh trả, đối mặt với hai vị bảo tiêu cũng liều mạng ra tay tàn nhẫn. Bảo tiêu băn khoăn an nguy của hắn, ngược lại là không dám mạnh tay, cuối cùng sơ hở bị hắn đánh ngã.
Chử phu nhân tức giận đến hai mắt ửng đỏ, "Con nhất định phải đi tìm nó sao?"
Chử Thiếu Phong đã sắp đi đến cửa, dừng bước. "Mẹ, con không thể mất đi Lạc Phàm."
"Được." Chử phu nhân đi đến gần hắn, cứng rắn nói: "Ta nói cho con biết nó đang ở đâu, chỉ cần con ngoan ngoãn kết hôn, ta cho con gặp nó."
"Mẹ biết cậu ấy ở đâu?"
*
"Đại thiếu gia, ăn chút cơm đi, cậu đã vài ngày không ăn gì rồi." Nhìn vị thiếu gia quật cường đã mấy ngày không động đến đồ ăn, người nữ giúp việc buông tiếng thở dài. Bà ra ngoài nói với Chử phu nhân: "Đại thiếu gia như cũ không chịu ăn, đã ba ngày rồi, nếu còn tiếp tục tôi sợ cậu ấy không chịu nổi. Phu nhân, bà đừng ép cậu ấy quá."
Mấy ngày qua, Chử Thiếu Phong không chịu ăn cái gì, bác sĩ chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng cho hắn, miễn cưỡng duy trì. Chỉ mới ba ngày mà người đã gầy một vòng lớn, tinh thần cực kỳ không tốt.
Chử phu nhân xem ở trong mắt, trong lòng tự nhiên là không dễ chịu.
Ngày đó bà đưa ra điều kiện, chỉ cần Chử Thiếu Phong kết hôn sẽ nói cho hắn Lạc Phàm ở đâu, vốn nghĩ hắn sẽ đáp ứng, ai ngờ hắn lại dầu muối không tiến, nói gì cũng không đồng ý. Ngược lại là bà, vì đề nghị này mà lộ chuyện đã giấu Lạc Phàm đi.
Hai mẹ con cũng bởi vậy mà tranh cãi.
Chử Thiếu Phong từ ngày đó liền bắt đầu tuyệt thực.
Chử phu nhân lau lau nước mắt, cũng không biết chính mình đã tạo cái gì nghiệt, bà đẩy cửa, đi đến bên mép giường Chử Thiếu Phong, rốt cuộc nhận mệnh nói: "Con nhất định phải vì Lạc Phàm mà nháo với ta, phải không?"
Chử Thiếu Phong chậm rãi quay đầu. Đôi mắt hắn trống rỗng, bình tĩnh không gợn sóng, cả người yên tĩnh đến đáng sợ. Mà gương mặt vốn tái nhợt vì sinh bệnh nay lại càng thêm hốc hác. Hắn không trả lời Chử phu nhân, chỉ lẳng lặng nhìn về một hướng nào đó.
Chử phu nhân đau lòng nói: "Kỳ thật...... Ta cũng không phải phản đối ngươi cùng Lạc Phàm ở bên nhau, chờ con kết hôn, muốn làm gì cũng được, ta không ngăn cản con, nhưng con không thể giống như bây giờ nhân tiểu thất đại*......"
*Nhân tiểu thất đại: vì tham lợi nhỏ mà mất lợi lớn -> vì một Lạc Phàm mà bỏ cả Chử gia.
"Mẹ," Chử Thiếu Phong mở miệng cắt ngang lời bà, "Ở trong lòng mẹ, gia nghiệp Chử gia so với hạnh phúc của con quan trọng hơn sao?"
"Con nói cái gì vậy......"
"Hay là nói sẽ giống như mẹ, có một cuộc hôn nhân không hề có tình cảm, cả đời chờ đợi với loại sinh hoạt vô vị?"
"Chử Thiếu Phong!" Chử phu nhân quát to một tiếng.
Nhưng mà Chử Thiếu Phong lại chỉ là nhẹ giọng cười cười, "Mẹ, chỉ có đến sát bờ tử vong một lần mới biết được, muốn thứ gì thì phải nắm chặt trong tay, không được buông ra. Vinh hoa phú quý con có thể không cần, nhưng Lạc Phàm, con một bước cũng không thể nhường."
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn thật kiên định, dù chỉ là một đôi mắt trống rỗng cái gì cũng nhìn không thấy.
Chử phu nhân ngẩn người, con trai bà nói đến tử vong một cách thật bình tĩnh, giống như sinh tử đối với hắn chỉ là chuyện nhẹ tựa lông hồng. "Chết" với hắn mà nói chỉ là một chuyến ra khỏi nhà, một bữa ăn bình thường, một bộ phim điện ảnh chưa kịp xem xong vốn không hề quan trọng.
Bà không biết, Chử Thiếu Phong trước mắt bà là kẻ đã sớm chết qua một lần.
Bà buông tiếng thở dài. "Được, ta mang con đi gặp nó."
Hóa ra ngày đó Lạc Phàm té xỉu trước cổng lớn Chử gia, Chử phu nhân đã cho người đưa y vào bệnh viện. Bởi vì sốt cao không lùi, Lạc Phàm mấy ngày qua vẫn hôn mê không tỉnh.
Lạc Phàm nằm cùng bệnh viện với Chử Thiếu Phong, chỉ là phòng cách có chút xa, Chử phu nhân lúc rảnh sẽ ghé qua nhìn y một cái.
Đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Lạc Phàm gầy gò nằm ở đằng kia, trên mu bàn tay còn gắn kim truyền dịch, trong miệng lại nỉ non gọi tên Chử Thiếu Phong, Chử phu nhân nói không rõ trong lòng mình là tư vị gì.
Bà vốn không phải thật sự là người có ý chí sắt đá.
Năm đó bà phản đối Chử Thiếu Phong cùng Lạc Phàm bên nhau, ngoại trừ lý do Lạc Phàm là nam còn là do y đối với Chử Thiếu Phong không phải thật lòng. Bà nhìn ra được, con trai ngốc của bà lại nhìn không ra.
Cho nên bà muốn Lạc Phàm rời khỏi Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm cũng đáp ứng. Mặc dù sau này y lại đổi ý, trong lòng bà đã gieo xuống một hạt giống nghi kỵ, ấn tượng của bà đối với y cũng đã định vị ở một khắc y nhận lấy tấm chi phiếu kia.
Nhưng hiện tại, nhìn Lạc Phàm vì chờ đợi Chử Thiếu Phong xuất hiện mà ngâm mình trong đại tuyết đến tận khi hôn mê cũng không chịu rời đi, Chử phu nhân không khỏi tự hỏi, bà thật sự làm sai sao?
Lau lau nước mắt, bà nắm tay Chử Thiếu Phong, nói: "Đi thôi, ta mang con đi gặp nó."
*
Mặc dù nhiều năm sau hồi tưởng lại, Chử Thiếu Phong vẫn sẽ cảm thấy, con đường đi thông dưới bệnh viện là con đường dài nhất cuộc đời này mà hắn từng đi qua.
Hắn dò dẫm trong bóng đêm, từng bước hướng về phía ánh sáng.
Hắn đẩy cửa ra, chút ấm áp hiếm hoi ngày đông xuyên qua cửa kính rọi lên người hắn. Đại tuyết đã chấm dứt, hắn mỉm cười đi về phía trước, tuy rằng nhìn không thấy, hắn vẫn biết, người hắn muốn tìm đang ở chỗ này.
"Lạc Phàm, rốt cuộc tìm được em."
Người đang hôn mê trên giường khẽ giật giật ngón tay.
*
Hoàn chính văn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook