Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 15
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 15
Không giống như những đứa trẻ khác đang nằm thở hổn hển trên mặt đất hay là gục ngã sau khi buổi tập kết thúc, Raon ngồi lên trên thiết bị tập cơ ngực sau khi thở ra một hơi nhẹ nhàng.
'Đây còn được gọi là một kỹ thuật rèn luyện huyền thoại cơ mà.'
Mặc dù cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng 'Hỏa nhẫn' đang xoay xung quanh ngực đã phục hồi được thể lực và ý chí cho cậu.
Cậu vừa mới cạn kiệt sức chịu đựng của mình sau khi tập luyện xong, nhưng rồi nhờ vào nó mà lại có khả năng để dốc toàn lực thêm một lần nữa. Nó được gọi là một trong những kho báu có giá trị nhất trên lục địa này cũng là có lý do cả.
“Hờ…”
Thiết lập xong quả tạ nặng hơn 5kg so với ngày hôm trước, Raon nâng tạ lên. Cậu từ từ di chuyển theo một cách để tối đa hóa phạm vi chuyển động của cơ ngực, để kích thích nó nhiều nhất có thể.
Bịch.
Cậu đứng dậy sau khi hoàn thành sáu hiệp tập, thì nghe thấy có người ngồi xuống thiết bị ở bên cạnh.
'Là ai vậy?'
Người duy nhất chịu đến gần cậu chính là tên lập dị tóc xanh lá với cái túi đeo trước bụng mà thôi. Raon thấy điều đó thật kỳ lạ bèn quay người lại.
"Runaan sao?"
Người ngồi bên cạnh cậu chính là Runaan Sullion, với mái tóc dài màu bạc được xõa xuống.
Runaan thiết lập quả tạ của mình nặng hơn Raon rất nhiều và bắt đầu sử dụng thiết bị.
"Hờ!"
Tư thế lúc cử tạ của cô ấy khá giống với Raon. Cô ấy không quan tâm đến số lần nâng cũng như trọng lượng mà chỉ tập trung vào việc kích thích cơ bắp của mình mà thôi.
[Cái gì vậy chứ?]
'Ta cũng có biết đâu.'
Sau khi quan sát cô ấy một chút, Raon liền rời đi. Để kích thích các cơ bắp triệt để hơn nữa, cậu ngồi lên các thiết bị tập luyện khác.
"Hờ!"
Sau khi thiết lập trọng lượng vượt quá khả năng tối đa của mình, cậu nâng quả tạ lên trong khi vẫn xoay ‘Hỏa nhẫn’.
"Hờ!"
Lẽ ra cậu phải trừ đi 10kg trọng lượng của quả tạ đó, nhưng ‘Hỏa nhẫn’ cho phép cậu có thể xử lý được nhiều đến như vậy và thường xuyên hơn nữa.
Và rồi cậu lại có thể nghe thấy tiếng ai đó ngồi xuống bên cạnh mình. Cậu đặt quả tạ xuống sau khi đã tập cho đến khi cánh tay và ngực run hết cả lên.
'Thật sao trời?'
Cậu quay đầu lại mà không thèm đứng dậy. Quả đúng như dự đoán, Runaan đã ngồi ở đó. Cô ấy lại đặt quả tạ cao hơn cậu một lần nữa và bắt đầu nâng lên.
'Tại sao cô ấy lại làm như vậy chứ?'
Raon nheo mắt lại. Runaan còn không thèm để ý đến Rimmer, chứ đừng nói đến những học viên khác. Cậu không thể hiểu tại sao cô ấy lại bắt chước cậu bằng cách nâng tạ giống y hệt như cách cậu đã làm.
'Chắc là mình nhầm rồi.'
Khi cậu nghĩ kỹ lại thì, việc tập luyện cho các phần cơ nhỏ hơn sau khi đã tập luyện cho các phần cơ lớn là điều hết sức bình thường. Raon đứng dậy, nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Tuy nhiên, sau đó cậu lại hướng đến thiết bị tập cơ vai để chắc chắn hơn.
Cót két!
Sau khi thiết lập tạ xong, cậu nâng nó lên và cảm nhận được sự kích thích lên vai của mình. Khi cậu vừa hoàn thành xong một hiệp, Runaan lại xuất hiện trước mặt cậu.
Sau khi nhìn chằm chằm vào cậu trong chốc lát, cô ấy lại ngồi xuống bên cạnh cậu và thiết lập tạ của mình. Và lại lần nữa, nó lại là quả tạ nặng hơn của cậu.
"Hờ!"
Cô ấy bắt đầu thản nhiên nâng thiết bị lên trong khi hướng ánh nhìn về phía trước mặt của cô ấy.
[Ngươi thật sự sẽ không làm gì sau khi bị khiêu khích như thế này sao? Còn trốn như chuột đến bao giờ nữa!]
‘Khiêu khích sao…’
Raon quay đầu lại nhìn cô ấy. Runaan tiếp tục nâng tạ lên, như thể cô ấy không hề quan tâm đến cậu.
'Cô ấy đang nghĩ cái gì vậy?'
Lần đầu tiên và lần thứ hai có thể coi là sự trùng hợp. Nhưng mà việc cô ấy bắt chước bài tập vai của cậu thì không thể nào là trùng hợp được.
Cậu vẫn chưa thể hiểu nổi cô ấy đang nghĩ cái gì. Đôi mắt cô lạnh lùng như băng, nhưng cũng vô cùng mờ ảo, khiến cho người ta không thể nắm bắt được ý đồ của cô ấy.
[Ngươi còn không hiểu hả? Cô ta rõ ràng là đang khiêu khích ngươi bằng cách thể hiện là cô ta giỏi hơn đó. Đấm vào mặt cô ta ngay đi!]
Đối với Thịnh nộ, dù là trẻ con, người lớn hay phụ nữ cũng đều như nhau cả . Hắn ta tức giận với tất cả mọi thứ, giống y như cái tên của hắn vậy.
'Làm ơn dừng lại đi. Chỉ một chút thôi, dừng lại đi.'
Raon phớt lờ sự tức giận của Thịnh nộ và rời khỏi thiết bị đó để bắt đầu tập squat. Và đúng như dự đoán, Runaan lại đi theo cậu và bắt đầu hạ đùi xuống với một quả tạ nặng hơn.
"C-cái gì chứ?"
"Tại sao hai người đó lại ở cạnh nhau chứ?"
"Tại sao Tiểu thư Runaan lại chú ý đến kẻ thất bại đó?"
Bọn trẻ trong phòng tập thể dục há hốc mồm, nhìn Runaan đang luyện tập ngay bên cạnh Raon.
Éc.
Burren, người vừa mới quay trở lại phòng tập thể dục sau khi luyện tập xong kiếm thuật với những đứa trẻ trong dòng họ ngoại, nghiến răng nghiến lợi khi thấy cảnh tượng đó.
“Uhhh…!”
“Tại sao Runaan lại ở đó chứ…?”
Những đứa trẻ kia nhìn thấy Runaan đang luyện tập cạnh Raon liền trừng mắt nhìn họ.
"Hừm."
Raon nhìn sang Runaan, người đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Với mái tóc bạch kim sáng như ánh trăng, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt gầy và sắc sảo, cô ấy có một vẻ đẹp rất thanh tao. Ngoại trừ đôi mắt của cô ấy trông vô tri vô giác, cứ như cô ấy bị thiếu mất một mảnh ghép vậy.
"Cô có điều gì muốn nói với tôi à?"
Khi thấy Runaan hoàn thành xong một hiệp, cậu đến gần cô ấy.
“…”
Nghe được câu hỏi của cậu, cô nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, như thể cậu là một sinh vật có tính tò mò.
"Không có."
Sau khi trả lời, cô ấy lại bắt đầu nâng thiết bị của mình, lần này quả tạ lại nặng hơn.
'Mình cũng chả biết nữa.'
Raon nhún vai và đứng lên rời khỏi thiết bị mình đang tập. Vì dù sao thì cô ấy cũng sẽ sớm mất hứng thôi nên cậu quyết định mặc kệ.
Khi cậu đang suy nghĩ về việc phải làm sao khi các bài tập cứ đột ngột bị thay đổi thì cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ ở phía sau mình.
Quay người lại, cậu nhìn thấy Runaan đang nhìn lướt từng bộ phận trên cơ thể mình bằng đôi mắt màu tím của cô.
"Nếu cô có gì muốn nói thì cứ nói đi."
“…”
Không đáp lời cậu mà Runaan chỉ nhìn vào mắt cậu thôi. Đôi mắt cô ấy trông cứ như một con mèo vừa mới ngủ trưa xong.
"Haa."
Raon lặng lẽ thở dài và bước tới một thiết bị luyện tập khác. Runaan theo ngay sau cậu và cũng sử dụng cùng một thiết bị với cậu.
Một tuần đã trôi qua kể từ khi Runaan Sullion bắt đầu quan sát Raon Zieghart.
"Hừm."
Cô ấy tìm Raon ngay khi cô ấy bước vào phòng tập thể dục trong nhà. Cũng giống như mọi khi, cậu nâng tạ trước bất kỳ ai khác.
'Cậu ta tập nặng hơn ngày hôm trước.'
Quả tạ của Raon nặng hơn 5kg so với ngày hôm trước, điều này cũng không có gì là lạ lắm.
Việc tăng độ nặng của tạ không có gì lạ nếu như ta tập luyện đủ chăm chỉ.
Tuy nhiên, nếu như số cân nặng đó tăng lên mỗi ngày thì sao? Điều đó sẽ không bình thường một chút nào.
'Sao mà cậu ta có thể làm được như vậy chứ?'
Hầu hết mọi người đều không nhận ra điều đó, nhưng Raon Zieghart đã tăng trọng lượng thiết bị của mình lên hơn 10kg so với tuần trước. Ngay cả khi cho rằng sự phát triển của một đứa trẻ là nhanh hơn đi chăng nữa, thì con số này vẫn thật là khó tin.
'Cậu ta vốn là một người có bệnh mà…'
Mặt mũi tái mét, chân tay yếu ớt như nhành cây. Thế nhưng cậu ấy lại có thể chịu đựng tốt hơn bất kỳ ai trong sân tập này.
‘Có phải là nhờ vào tư thế không nhỉ?’
Tư thế mà Raon sử dụng để nâng tạ có một chút khác biệt so với những người khác. Cô nghĩ rằng tốc độ phát triển nhanh đến mức phi lý của cậu có thể là nhờ vào tư thế đó.
Sau khi trong đầu đã đưa ra kết luận xong, Runaan ngồi lên trên thiết bị ngay bên cạnh Raon, người đang luyện tập cơ ngực cho bản thân. Cô ấy cũng bắt đầu nâng tạ giống như cách mà Raon đã làm.
'Hừm.'
Cũng không cảm thấy khác biệt nhiều so với lúc bình thường. Chỉ có cảm giác là cơ bắp của cô bị kích thích nhiều hơn một chút thôi.
'Cũng không phải khác biệt gì lớn cho lắm.'
Vừa nghĩ rằng điều đó chỉ là vô nghĩa, cô ấy định quay trở lại tư thế quen thuộc của mình thì.
'Hở?'
Khi hít vào mũi một mùi hương thơm mát và bí ẩn từ phía Raon, quả tạ của cô ấy trở nên nhẹ tựa lông hồng.
'Chuyện gì xảy ra thế này?'
Cô ấy cảm thấy như sức mạnh và sự nhanh nhẹn của mình đột ngột tăng lên. Quả tạ đáng lẽ sẽ rất khó nâng lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, khi Raon - người đã đứng quan sát cô ấy được một lúc - rời đi thì cảm giác kỳ lạ đó cũng ngay lập tức biến mất.
"Ah…"
Mất đi cảm giác đó, Runaan nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Raon đi đến chỗ thiết bị tiếp theo.
'Có lẽ nào…'
Runaan đi theo Raon và di chuyển đến bên cạnh cậu. Cô lại thiết lập quả tạ của mình nặng hơn bình thường và thử nâng lên.
“Ugh…”
Có vẻ như là hơi nặng quá rồi vì quá khó để nâng nó lên. Tuy nhiên, khi Raon bắt đầu tập luyện thì luồng khí mát mẻ từ cậu khiến cho quả tạ của cô ấy lại một lần nữa trở nên nhẹ nhàng hơn.
'Quả nhiên là như vậy.'
Đó không phải là do cô ấy tưởng tượng ra. Cô ấy có khả năng nâng một quả tạ nặng hơn bình thường 10kg, như thể khả năng của cô ấy thật sự đã được nâng cao hơn vậy.
"Hờ!"
Mặc dù đang nâng quả tạ nặng hơn mức có thể chịu đựng được, nhưng nó dường như chẳng làm cho vai và cánh tay của cô ấy bị quá tải một chút nào.
Khi cô ấy vẫn đang vui vẻ hoàn thành bài tập của mình, Raon đã đứng ngay trước mặt cô ấy.
"Cô có điều gì muốn nói với tôi à?"
Mái tóc màu vàng và đôi mắt màu đỏ, cậu bé mang trên mình chứng tích của gia tộc Zieghart, lên tiếng.
"Không có."
Runaan lắc đầu, và Raon lại chuyển sang thiết bị tiếp theo sau khi nhìn chằm chằm vào cô ấy trong chốc lát.
'Mình nên thử đi theo cậu ấy xem sao.'
Cô đi theo Raon với đôi mắt sáng rỡ như chú mèo.
Cô ấy cũng thích việc mình có thể tập luyện được với mức tạ nặng hơn bình thường, nhưng cô ấy lại càng bị hấp dẫn bởi mùi hương thơm mát từ cậu hơn.
***
Rimmer leo lên ngọn núi phía sau tòa nhà chính của tộc Zieghart.
"Chậc chậc."
Ông ta lắc đầu và tặc lưỡi ngay khi vừa chuẩn bị leo lên tảng đá bằng phẳng trên sườn núi.
"Ngài chắc hẳn là thật sự lo lắng cho cháu trai của ngài lắm đây, đến thăm tảng đá ngủ trưa của tôi mỗi ngày luôn cơ mà."
Từ trên đỉnh của tảng đá, người đàn ông lớn tuổi tạo cho người ta một ấn tượng tựa như một thanh kiếm sắc bén đi xuống. Đó không ai khác là Glenn Zieghart.
“…”
Không nói gì cả, Glenn chỉ nhìn chằm chằm vào sườn núi phía xa đến nổi gần như không thể nhìn thấy kia.
"Hừm."
Rimmer khịt mũi và tựa lưng vào tảng đá. Hai người cùng nhìn mặt trời lặn một hồi lâu, không ai nói lời nào.
"Haaah … Ngài chỉ nên hỏi tôi thay vì hành động nghiêm nghị như vậy chứ."
Rimmer thở dài và nhảy lên tảng đá nơi Glenn đang ngồi.
"Bọn trẻ đều đang làm rất tốt. Chúng đang tập luyện chăm chỉ đến mức quả thật vượt quá sự mong đợi của tôi."
"Vượt quá mong đợi của anh sao?"
"Tôi đã để chúng tự tập luyện theo cách của chúng."
"Tôi biết điều đó mà."
“Thành thật mà nói thì, một đứa trẻ mười hai hay mười ba tuổi thường sẽ không có nhiều ý chí đâu. Tôi cứ nghĩ hầu hết trong số chúng sẽ bắt đầu sa sút chỉ sau một tuần. Tuy nhiên!"
Ông ta không hề phóng đại lên. Khi lập kế hoạch huấn luyện, ý định của ông ta chỉ là chọn khoảng hai mươi người trong số một trăm sáu mươi người mà thôi.
"Chắc là có nhiều đứa trong số chúng sẽ vượt qua hơn những gì tôi đã nghĩ, đều là nhờ cháu trai của Lãnh chúa đây."
"Cháu trai của tôi sao? Anh đang nói về Burren đó hả?"
"Đừng giả vờ nữa, ngài đã biết là tôi đang nói về Raon rồi mà."
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trên sân tập đâu. Anh đã nói với tôi rằng đừng bận tâm về nó nữa, vì anh sẽ chăm sóc cho nó. "
"Hah, nghiêm túc đó hả?"
Rimmer vò vò mái tóc màu đỏ của mình. Thật là khó chịu khi ông lão này, người đã chờ đợi ông ta vì lo lắng cho cháu trai của mình, lại giả vờ như mình không hay biết gì cả.
"Thằng bé đó, nó khác hơn so với những gì mà lãnh chúa của tôi và Sylvia đã nghĩ đấy."
"Ý anh là sao chứ?"
Đôi mắt của Glenn vẫn vậy, nhưng giọng nói của ông ấy rõ ràng đã khác đi.
"Ngài muốn thằng bé bỏ học càng sớm càng tốt để tránh bị thương, vì thằng bé yếu ớt cả về tinh thần lẫn thể chất."
"Tôi chưa bao giờ nói điều đó cả. Tôi chỉ nói rằng anh đừng nên phân biệt đối xử mà thôi."
“Dù sao thì, tôi cũng đã cố gắng để khiến cho thằng bé gục ngã càng nhanh càng tốt.”
Đôi mắt xanh của Rimmer như đang tỏa sáng.
“Thằng bé như thể một con quái vật vậy. Sức mạnh ý chí của thằng bé không phải là dạng tầm thường. Thậm chí còn hơn cả một chiến binh đã trải qua hàng chục hay hàng trăm trận chiến nữa."
Rimmer đã chứng kiến rất nhiều tài năng trong suốt cuộc đời của mình, và ngay cả là trong rất nhiều tài năng như thế, thì Raon cũng rất đặc biệt. Thật khó để tin được rằng cậu đã phát triển nhiều như thế nào, đến nỗi ông ta phải quan sát cậu đến hai lần vào mỗi buổi sáng.
“Khi khóa đào tạo bắt đầu, Raon là một trong những người tệ nhất trong số một trăm sáu mươi người. Nhưng chỉ ba tuần sau, thằng bé đã đứng ở vị trí trung bình rồi. Ngài có nghĩ rằng điều đó khả thi hay không?”
“…”
“Tôi đã từng nghĩ rằng Raon thực ra không phải là một người bệnh và chỉ đang che giấu sức mạnh của mình mà thôi. Tuy nhiên điều đó là không thể nào. Vì trong cơ thể thằng bé vẫn còn một cơn lạnh tàn bạo đang chạy loạn khắp nơi."
Gần đây, ông ta liên tục chú ý đến Raon trong quá trình luyện tập, vì cậu thực sự đã nỗ lực hết mình trong mọi khoảnh khắc.
“Tôi đang cân nhắc chọn thằng bé ra sân để huấn luyện cá nhân cho nó đó.”
Vì cậu đã cố gắng hết sức trong những buổi huấn luyện mà ông ta đã chuẩn bị, Rimmer không thể không cảm mến Raon hơn những người khác được.
"Anh sẽ đi xa đến mức đó luôn sao?"
“Thằng bé sẽ không dừng lại, ngay cả khi cơ thể của nó trở nên lạnh giá như cái cây vào mùa đông. Những đứa trẻ khác đang luyện tập chăm chỉ cũng là vì chúng không muốn thua thằng bé. Thằng bé đó giống như là chất kích thích của sân tập thứ năm vậy."
“Hừm…”
Glenn gãi gãi cằm với một khuôn mặt vô cảm, nhưng ông ấy không thể che giấu nổi khóe môi đang nhếch lên của mình.
"Có vẻ như sẽ có nhiều đứa trẻ vượt qua được khóa đào tạo này hơn những gì tôi mong đợi đấy."
Mặc dù lẩm bẩm vài từ nghe thật khó chịu, nhưng đôi mắt của ông ấy vẫn như đang cười.
"Nó không làm cơ thể của Raon bị quá tải sao?"
Glenn cuối cùng cũng lên tiếng.
“Hừm…”
Rimmer nuốt nước bọt một cách bí ẩn.
'Còn nhiều hơn cả những gì mình nghĩ nữa.'
Ông ta đã biết rằng Glenn có một tình cảm đặc biệt dành cho Raon, nhưng ông ta không nghĩ rằng mình sẽ hỏi cụ thể xem nó là như thế nào.
Có vẻ như tình cảm mà ông ấy không thể dành được cho con gái út của mình đã được chuyển sang Raon.
“Chà, về phần đó thì có hơi kỳ lạ. Tôi chắc là thằng bé đang làm việc quá sức đấy, nhưng nó lại hồi phục rất nhanh bằng một cách thần bí nào đó."
"Có phải là không thể nào tìm ra, ngay cả là đối với anh đúng không?"
“Đó chính là những gì tôi đang muốn nói đấy. Đây là lần đầu tiên mà đôi mắt tôi không thể nắm bắt được một người nào đó kể từ sau khi tôi gặp Thập địa tiên."
Rimmer vừa nghiêng đầu vừa trả lời. Ông ta giỏi hơn bất kỳ ai trong việc phân tích tiềm năng hoặc tình trạng của người khác, nhưng Raon lại là ngoại lệ.
Thành thật mà nói, Raon bí ẩn hơn cả Glenn, người đã vươn lên được thứ hạng mạnh nhất lục địa.
"Rimmer."
"Vâng ạ?"
“Anh không phải là huấn luyện viên riêng của Raon, mà là huấn luyện viên chính của sân tập thứ năm. Hãy quan tâm đến tất cả những người sẽ trở thành sức mạnh của gia tộc, thay vì chỉ lo nghĩ về Raon thôi."
Glenn bước xuống núi sau khi nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Hah."
Rimmer khịt mũi trước sự lố bịch đó.
"Ông ấy đang nói cái quái gì vậy chứ, rõ ràng ông ấy đến để nghe về chuyện của Raon mà?"
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook