Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 16

 

Bên trong trang viên của Lãnh chúa, hệt như thanh kiếm khổng lồ trong bầu không khí sắc bén, chủ nhân của nó - Glenn Zieghart - đang ngồi trên ngai vàng với cặp mắt híp lại.

 

'Nghĩ kĩ lại thì…'

 

Tên ăn mày được gọi là Thánh Rách Rưới kia đã từng nói điều gì đó.

 

'Có vài trường hợp trong số chúng có tài năng phi thường.'

 

Patrick đề cập rằng có những trường hợp đứa trẻ được sinh ra mang trên mình Lời nguyền Băng giá lại trở thành người có tài năng đặc biệt.

 

‘Liệu tài năng đó có bộc lộ rõ ràng không nhỉ?’

 

Nếu không phải như vậy thì không đời nào Raon vẫn uống thần dược như thế.

 

“Hừm…”

 

Glenn ậm ừ. Đó không phải là một phong thái mà ông ấy thường thể hiện với người khác với tư cách là vị Vua hủy diệt Phương Bắc.

 

'Quả là một sai lầm, sai lầm rất lớn.'

 

Đã có đôi lúc cảm xúc của ông khô khốc như cát trắng trên sa mạc, đó là khi ông đột phá được cảnh giới trong võ thuật của chính mình.

 

Và Sylvia đã được sinh ra vào thời điểm đó. Khác với những đứa trẻ đồng trang lứa, ông lại không dành cho bà bất kỳ tình yêu thương nào cả. Ông giống như một huấn luyện viên hơn là một người cha, vì ông chỉ nuôi dạy bằng cách giao cho con gái những nhiệm vụ mà thôi.

 

Vậy cho nên, Sylvia không nhận được bất kỳ tình yêu thương nào từ cha cũng như mẹ của bà cả, và bà ấy cũng không nhận được bất kỳ tình cảm nào từ anh chị em trong gia tộc của mình. Cuối cùng thì bà ấy chỉ sống như một con rối bị người ta điều khiển và rồi quyết định rời bỏ gia tộc, đi theo một người đàn ông mà bà đã gặp gỡ ở bên ngoài.

 

'Khi đó mình thật sự không cảm nhận được điều gì cả.'

 

Glenn biết rằng những lời phỉ báng của các anh chị em và cuộc nổi dậy của bọn thuộc cấp chính là một trong những lý do khiến cho bà rời đi, nhưng ông lại không thật sự quan tâm cho lắm.

 

Đó là bởi vì những chuyện đã xảy ra với Sylvia đối với ông là không quan trọng. Ngày ấy, mối quan tâm duy nhất chỉ là làm sao để trở nên mạnh mẽ hơn và làm cho gia tộc này ngày càng lớn mạnh hơn.

 

Và 5 năm sau, cuối cùng thì ông cũng nhận ra được điều đó sau khi lấy lại được cảm xúc của một con người nhờ vào việc phá vỡ bức tường khủng khiếp khác trong võ thuật. Sự thật là ông đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng không thể nào sửa đổi được.

 

Nhờ cử các vệ sĩ đi theo sau bảo vệ nên ông đã cứu được Sylvia — và Raon vẫn còn đang ở trong bụng của bà — nhưng người con rể và đứa cháu gái mà ông ấy chưa từng được gặp mặt chỉ còn lại vũng máu mà thôi.

 

‘Thật là thảm hại.’

 

Ông ấy cắn môi khi nghĩ về quá khứ đáng xấu hổ đó của mình. Tộc trưởng tộc Zieghart, Vua hủy diệt Phương Bắc, Kiếm Đế. Ông ấy được gọi bằng nhiều cái tên khác nhau, nhưng không một cái tên nào trong số đó có thể đổi thay được lỗi lầm trong quá khứ.

 

Ông có mối quan hệ tồi tệ với Sylvia, và không thể nào hàn gắn lại được.

 

'Raon.'

 

Đó là lý do tại sao ông ấy quyết tâm bảo vệ cho đứa cháu trai út của mình bằng bất cứ giá nào, ngay cả khi điều đó khiến cho ông ấy bị Sylvia và Raon ghét bỏ.


 

Cốc cốc.

 

 

Khi ông ấy đang định tâm về quyết định đó của mình thì nghe thấy có tiếng ai đó gõ cửa.

 

“Haaah…”

 

Xua đi sự mệt mỏi thể hiện trên nét mặt, ông ấy mở miệng nói với một phong thái lạnh lùng.

 

"Vào đi."

 

 

 

***

 

 

Raon bước vào phòng tập thể dục trong nhà, niềm phấn khích ngập tràn trong huyết quản.

 

'Cuối cùng thì mình cũng cảm thấy trong người ấm hơn rồi.'

 

Nhờ hai tuần luyện tập liên tục mà cậu đã vươn lên được cấp độ ngang bằng với nhóm trung bình.

 

Với tốc độ đó thì có vẻ cậu sẽ bắt kịp được cấp độ của Burren và Runaan trước khi kỳ kiểm tra diễn ra.

 

'Bắt đầu bài luyện tập hôm nay thôi nào.'

 

Khi cậu đang nâng thiết bị tập cơ vai lên thì Runaan tiến về phía bên trái của cậu.

 

"Hờ!"

 

Cô lại bắt đầu nâng một quả tạ nặng hơn của cậu với vẻ mặt đờ đẫn, như thể cô sắp chảy nước dãi đến nơi.

 

[Cô nhỏ ngốc nghếch này lại ở đây nữa.]

 

'Kệ cô ấy đi.'

 

Vì cô không làm phiền gì đến cậu cả nên cậu cứ thế phớt lờ cô ấy và tiếp tục làm chuyện của mình.

 

Vào lúc đó, cậu lại nghe thấy có ai đó đang ngồi xuống phía bên phải của mình.

 

"Xin thứ lỗi. Không biết tôi có đang làm phiền cậu hay không?"

 

Một học viên có mái tóc xanh với chiếc túi đeo trên bụng đang vò đầu bứt tai. Cậu ấy là người duy nhất chịu nói chuyện với cậu.

 

'Tên cậu ấy là Dorian.'

 

Lần nào cũng thấy cậu ấy sợ hãi khi nghe thấy những hướng dẫn của Rimmer, nhưng cậu ấy lại rất nhanh nhẹn và ngoan cường.

 

"Cậu có muốn ăn một miếng không?'

 

Dorian lại đưa cho cậu những chiếc bánh quy tròn từ bên trong chiếc túi đeo trên bụng của cậu ấy.

 

"Ah…"

 

Raon nhận lấy nó trong vô thức. Nhưng ngay khi định trả lại thì cậu chợt cảm thấy một ánh nhìn mạnh mẽ phát ra từ phía bên cạnh cậu. Đôi mắt tím của Runaan lấp lánh như một cánh đồng tuyết.

 

[Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy con nhỏ ngu ngốc kia thể hiện vẻ mặt như vậy đấy.]

 

'Cô ấy thích bánh quy giòn sao?'

 

Đôi mắt của cô ấy dán chặt vào chiếc bánh quy.

 

"Cô có muốn ăn nó không?"

 

“…”

 

Raon đưa bàn tay đang cầm chiếc bánh quy về phía cô. Sau một hồi suy nghĩ, ngón tay của cô ấy di chuyển về phía trước như một chú mèo và cầm lấy chiếc bánh quy.

 

"… Cảm ơn cậu."

 

Thể hiện sự cảm kích của mình đối với Raon và Dorian xong, cô cắn chiếc bánh quy như chú thỏ đang gặm cỏ.

 

Môi cô ấy vẽ nên một vòng cung mềm mại, như thể rất thưởng thức chiếc bánh quy giòn kia.

 

Cô trông giống như một con mèo khi lấy bánh, giống một con thỏ khi ăn bánh, còn những lúc khác thì giống như một chú cún con lười biếng vậy. Cô thật đặc biệt theo nhiều khía cạnh khác nhau.

 

“Ờm… cậu Raon à?”

 

Dorian quay đầu lại, sau khi bỏ phần còn lại của chiếc bánh quy giòn vào trong túi.

 

"Tôi cũng có thể tập luyện cạnh cậu được chứ?"

 

Cậu ấy nói rằng cũng muốn học tư thế này của cậu.

 

"Nếu cậu muốn thì cứ tự nhiên."

 

Raon gật đầu. Sự tiến bộ nhanh chóng của cậu là nhờ vào ‘Hỏa nhẫn’ và kinh nghiệm của cậu từ kiếp trước, nên cho dù họ có bắt chước theo tư thế của cậu thì cũng không thành vấn đề.

 

"Cảm ơn cậu nha!"

 

"Không có gì."

 

Sau khi vẫy tay ý bảo Dorian không cần khách sáo, cậu lại tập trung vào việc nâng tạ của mình.


 

Cót két!


 

Khi đang cố gắng kích thích cơ bắp nhiều nhất có thể, cậu nghe thấy được âm thanh từ thiết bị của Dorian di chuyển cùng tốc độ và phạm vi với cậu, và phía bên trái của cậu, nơi Runaan đang ngồi, cũng tương tự như vậy.

 

"Họ đúng là kẻ lập dị mà."

 

[Tinh hoa Vương ta thích thằng nhóc có mái tóc màu xanh, trông giống như con gấu mèo kia rồi đó.]

 

'Tại sao chứ?'

 

[Thằng nhóc đó cúi đầu trước Tinh hoa Vương ta. Đó là sự kính trọng đầu tiên ta nhận được kể từ khi thức giấc đó.]

 

‘…’

 

Raon muốn nói với hắn ta rằng điều đó không phải là dành cho hắn ta, nhưng vì nói như thế sẽ khiến cho hắn ta khó chịu nên cậu im lặng.

 

'Còn có hai đứa trẻ khác ở gần mình nữa.'

 

 

 

***


 

Sau năm tuần.

 

Raon đã vượt qua được hầu hết những người thuộc nhóm trung bình trong cuộc chạy nước rút vào buổi rạng sáng và bắt kịp những người nhanh nhất trong nhóm đó.

 

Trong buổi huấn luyện tối hôm đó, có một người khác đã được thêm vào nhóm của cậu, phía trên Runaan và Dorian.

 

Sau mười tuần.

 

Raon đã là người nhanh nhất trong số những người chạy ở nhóm trung bình, và một học viên nữa lại được thêm vào nhóm của cậu vào tối hôm đó.

 

Sau mười lăm tuần.

 

Raon đã bắt kịp được nhóm chạy nhanh nhất. Sáu người bên cạnh cậu cũng đã tiến bộ vượt bậc.

 

* * *

 

Bốn tháng đã trôi qua kể từ khi khóa huấn luyện tạm thời của sân tập thứ năm bắt đầu.

 

Rimmer liên tục hướng dẫn các kiểu tập luyện khác nhau, và độ khó cũng dần dần tăng lên.

 

Việc huấn luyện bắt đầu vào lúc trước khi trời sáng và cứ tiếp tục cho đến khi trời tối hẳn, và ngay cả những đứa trẻ thuộc nhóm giỏi nhất, những người được cho là có sức chịu đựng tuyệt vời, cũng bắt đầu kiệt sức của mình.

 

Tất nhiên, việc huấn luyện về cơ bản đều giống nhau cả.

 

Mọi thứ đều phụ thuộc vào quyết định của học viên, bao gồm buổi huấn luyện vào buổi sáng và buổi chiều mà Rimmer hướng dẫn, và cả buổi luyện tập tự do diễn ra vào buổi tối nữa.

 

Rimmer và những huấn luyện viên không bao giờ la mắng bất cứ ai bỏ cuộc hay bỏ qua buổi tập luyện tự do cả.

 

Nếu các học viên yêu cầu được chỉ dẫn tư thế hoặc được cho lời khuyên, họ sẽ dạy cho bọn trẻ rất kỹ lưỡng, nhưng chỉ có như vậy thôi. Họ không bao giờ bảo bọn trẻ rằng phải chăm chỉ hơn hay là tập thể dục thường xuyên hơn cả. Lúc này thì trông họ giống như quan sát viên hơn là hướng dẫn viên.

 

Để những đứa trẻ từ mười hai đến mười ba tuổi quyết định mọi thứ quả là một phương pháp dạy rất sáng tạo.

 

Trên thực tế, những đứa trẻ trong dòng họ ngoại và những đứa trẻ được tiến cử, những người luôn rất tự hào về khả năng của mình, đều đã không cố gắng hết sức mình. Chúng hoàn toàn bỏ qua việc tập luyện tự do.

 

Dường chúng như tin rằng chúng có thể trở thành học viên chính thức mà không cần phải trải qua tất cả những điều đó.

 

Tuy nhiên, có một người đã khiến cho chúng thay đổi suy nghĩ.

 

Đó chính là Raon Zieghart.

 

Cậu nhóc đáng ghét đó đã bắt đầu thay đổi sân tập thứ năm theo chiều hướng tích cực hơn.

 

Khi mới bắt đầu tập luyện, thể lực của Raon ở mức rất thấp.

 

Cậu đã cố gắng chạy cho đến khi kết thúc ở lần chạy nước rút đầu tiên, nhưng cậu không thể bắt kịp được nhóm chạy trung bình, và gương mặt của cậu trở nên tái nhợt như sắp tắc thở đến nơi vậy.

 

Nhưng cậu vẫn tiếp tục chạy.

 

Cậu cố gắng để chịu đựng được những buổi huấn luyện đó, trong khi ngay cả những người có sức chịu đựng tốt hơn cũng đành phải bỏ cuộc. Nói đến buổi tập luyện tự do thì, cậu luôn là người đầu tiên bắt đầu và cũng là người cuối cùng rời đi.

 

Cậu không chỉ thở hổn hển mà còn thở ra làn hơi màu trắng trong buổi huấn luyện, và rồi thành quả của nó lại được thể hiện rất rõ ràng vào ngày hôm sau.

 

Khả năng chịu đựng, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của cậu đều được cải thiện rất đáng kể, cậu đã từ thứ hạng thấp nhất vươn lên đến hạng mười trong số một trăm sáu mươi học viên trên bảng xếp hạng.

 

Bọn trẻ chứng kiến ​​điều đó xảy ra ngay trước mắt mình đều không thể nói nên lời.

 

Những đứa trẻ trong dòng họ ngoại, những đứa trẻ từ các gia tộc chư hầu và cả những đứa trẻ được tiến cử không còn dám lơ là nữa. Chúng bắt đầu cố gắng hết sức mình và không bỏ qua buổi tập luyện tự do.

 

Raon, người đã từng là trò cười cho chúng, giờ lại trở thành đối thủ của chúng.

 

Tất nhiên, không phải là tất cả mọi người đều như vậy.

 

Burren và những người theo phe cậu ta vẫn tin rằng việc rèn luyện sức chịu đựng đến mức đó là không cần thiết, cho nên chỉ tập trung vào luyện tập kiếm thuật và nắm đấm mà gia đình đã dạy cho chúng mà thôi.

 

Và rồi thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều nỗ lực hết mình theo những cách riêng.

 

 * * *

 

"Hờ!"

 

Raon thở dữ dội trong cuộc chạy nước rút vào buổi rạng sáng.

 

Sức chịu đựng và sự nhanh nhẹn của cậu đã tăng lên nhiều, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật là việc chạy hết tốc lực như thế vẫn khiến cho cậu bị kiệt sức.

 

'Nhưng có gì đó đã thay đổi rồi.'

 

Vô số đứa trẻ vốn đang chạy phía trước cậu đã không còn ở đó nữa.

 

Nhờ vào các chỉ số đã được cải thiện của cậu và ‘Hỏa nhẫn’ mà chỉ còn chưa đầy mười học viên chạy phía trước cậu.

 

[Thật là đáng thương hại. Đã tập luyện lâu lắm rồi, vậy mà vẫn còn rất nhiều côn trùng ở phía trước ngươi.]

 

'Ngươi nên nói rằng thật đáng kinh ngạc khi ta có thể tiến bộ nhanh như thế này chứ.'

 

Thịnh nộ vẫn như mọi khi. Hắn ta luôn miệng than thở và yêu cầu cậu hiến dâng thân thể của mình cho hắn ta.

 

'Mình nghĩ rằng mình có thể bắt kịp được họ sớm thôi, nhưng hai người kia thì lại là chuyện khác.'

 

Raon nhìn thấy Runaan và Burren đang chạy ở phía xa nhất. Tuy cậu đã biết rõ điều đó rồi, nhưng vẫn phải nói rằng họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những đứa trẻ kia.

 

Họ sinh ra đã có tài năng xuất chúng, có ý chí kiên cường và được gia đình giáo dục rất đàng hoàng để không bao giờ trở nên lười biếng.

 

Đúng là có điểm đặc biệt, nhưng sẽ không có gì là lạ nếu không phải họ mới chỉ là những đứa trẻ mười hai tuổi mà thôi.

 

'Hôm nay mình có nên chạy thêm một chút không?'

 

Raon đạp chân xuống đất, sử dụng ‘Hỏa nhẫn’ của mình ở mức tốt nhất.

 

Cậu cảm thấy phổi của mình bị xé toạc ra như tờ giấy, nhưng cậu đã sử dụng ‘Hỏa nhẫn’ để chống chọi lại với bản thân và tiếp tục chạy.

 

"C-cái gì chứ?!"

 

"Là Raon Zieghart!"

 

"Chết tiệt!"

 

Những đứa trẻ trong nhóm chạy nhanh nhất nhìn chằm chằm vào Raon khi cậu vượt qua chúng.

 

 

Vút!

 

 

Burren và Runaan quay lại nhìn vì nghe thấy tiếng gió phát ra từ phía sau họ.

 

“Hừm…”

 

“…”

 

Burren nhíu chặt chân mày, còn đôi mắt của Runaan thì lấp lánh như một con mèo vừa tìm thấy một viên ngọc quý vậy.

 

Họ quay người lại và bắt đầu chạy tiếp, như thể bảo cậu hãy thử đuổi theo họ xem.

 

‘Họ rõ ràng là đang ở một đẳng cấp khác. Nhưng mà…'

 

Raon nhếch khóe môi lên trong khi nhìn theo bóng lưng của họ.

 

'Khoảng thời gian còn lại chắc là đủ rồi.'

 

Xét theo tốc độ phát triển của cậu thì cậu ước tính rằng mình sẽ vượt qua được họ về thể lực, sức mạnh và sự nhanh nhẹn trước khi bài kiểm tra được diễn ra.

 

Mặc dù, nếu như họ sử dụng linh khí của mình, thì đó sẽ lại là một câu chuyện khác.

 

‘Linh khí sao…’

 

Những đứa trẻ thuộc dòng dõi trực hệ, dòng họ ngoại và các gia tộc chư hầu - bao gồm cả Runaan và Burren - đều đã học qua cách để rèn luyện linh khí của mình.

 

Mặt khác, mặc dù là có rèn luyện ‘Hỏa nhẫn’, nhưng Raon lại không có một chút linh khí nào bên trong người cậu cả.

 

'Mình cần phải học nó mới được…'

 

Khi nghĩ đến việc học về linh khí, cậu cảm thấy bối rối.

 

'Thứ mà mình đã sử dụng trước đây cũng không quá tệ.'

 

Kỹ thuật rèn luyện linh khí bóng tối mà cậu đã học được ở kiếp trước cũng khá tốt.

 

Có thể học được nó nhanh chóng, nó đánh lừa được người khác, và nó xảo quyệt đến mức hữu ích khi sử dụng trong việc ám sát và chiến đấu với người khác. 

 

'Nhưng mà…'

 

Cậu không thể trở thành người giỏi nhất với thứ linh khí bóng tối đó được. Vì cậu đã quyết định sống như một chiến binh thay vì một sát thủ, cậu phải học được một kỹ thuật rèn luyện tốt hơn cho linh khí của mình.

 

'Và mình sẽ cần những thành tích để đạt được điều đó.'

 

Glenn mà cậu đã nhìn thấy và Glenn mà cậu đã nghe nói đến là hoàn toàn giống nhau. Một kẻ máu lạnh, chỉ biết nghĩ đến gia tộc, thưởng phạt nghiêm minh.

 

Nếu cậu vượt qua khóa đào tạo cơ bản này ở vị trí đầu tiên, ông ấy chắc chắn sẽ thưởng cho cậu một cách xứng đáng.

 

'Mục tiêu của mình đã vô cùng rõ ràng.'

 

Để đưa Sylvia trở về nơi bà vốn thuộc về, và học được kỹ thuật rèn luyện tốt hơn, cậu phải tập luyện chăm chỉ hơn nữa.

 

[Ngươi đang làm cái gì đấy? Đừng chỉ hài lòng với việc vượt qua cái lũ côn trùng đó chứ, lo mà bắt kịp hai con côn trùng kia đi. Ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy chúng chạy trước mặt Tinh hoa Vương ta.]

 

Sự tức giận và hỗn loạn đó của Thịnh nộ kích động đến cảm xúc của cậu. Raon vẫn tiếp tục chạy và chịu đựng được nó, bỗng có một thông báo hiện ra..

 

 

[Thành công trong việc chống lại sự gián đoạn của <Thịnh nộ>.]

 

[Sức chịu đựng đã tăng lên.]

 

 

 

[Hừm. Lại nữa sao?!]

 

Raon gật đầu trong lúc Thịnh nộ thì bùng lên vì tức giận.

 

'Và mình cũng nên sử dụng hắn ta hiệu quả hơn mới được.'

 

 

***

 

 

“Buổi huấn luyện ngày hôm nay đến đây là kết thúc. Nếu các bạn muốn thì hãy cứ tự mình tập luyện tự do đi nhé.”

 

Rimmer rời đi ngay khi buổi huấn luyện chiều kết thúc. Ông ta ậm ừ và thì thầm là sẽ đi uống rượu.

 

“Hừ…”

 

Burren bực bội thở hắt ra, nhìn theo bóng lưng của ông ta.

 

'Mình thực sự không thích ông ta một chút nào.'

 

Cậu ta biết Rimmer được mệnh danh là Thanh kiếm Ánh sáng, nhưng ông ta cứ cư xử như kẻ vô tích sự vậy.

 

Ông ta chỉ lo nằm dài xem trong khi vốn dĩ phải hướng dẫn các học viên, và ông ta cũng không quan tâm đến việc tập luyện tự do của các học viên cho lắm.

 

Mặc dù chính ông ta là người sẽ đánh giá Burren để xem liệu cậu ta có thể trở thành học viên chính thức hay không. Nhưng mà ông ta trông giống như con châu chấu chỉ biết nhảy nhót xung quanh thôi.

 

“Cậu Burren, hôm nay cậu không định tập luyện tự do hay sao?”

 

Trong khi cậu ta đang cau mày nhìn theo bóng lưng của Rimmer đang rời đi, Kerin và những đứa trẻ trong dòng họ ngoại đã tiến đến chỗ cậu ta. Bây giờ thì chúng đã trở nên khá thân thiết với nhau rồi.

 

"Có tập chứ."

 

Burren gật đầu và nắm lấy thanh kiếm gỗ của mình. Thứ trọng lượng dễ chịu đang nằm trong bàn tay khiến cho cậu ta mỉm cười.

 

"Hãy bắt đầu thôi nào."

 

"Vâng!"

 

Burren và những đứa trẻ trong dòng họ ngoại tản ra và bắt đầu rèn luyện kiếm thuật của mình.

 

Vì quá tập trung vào nó nên Burren chỉ dừng lại khi mặt trời đã lặn hẳn.

 

'Mình cảm thấy thoải mái nhất là lúc mình luyện kiếm.'

 

Sự bực tức trong lòng cậu ta đã được giảm xuống sau khi cậu ta luyện tập xong những kiếm thuật mà cha của cậu ta đã truyền dạy cho.

 

"Hôm nay tới đây là đủ rồi."

 

"Vâng ạ!"

 

"Cảm ơn nỗ lực của mọi người."

 

Theo lệnh của Burren, những đứa trẻ kia cúi đầu kính cẩn. Mặc dù là người trẻ nhất trong số chúng, nhưng cậu ta vẫn nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của chúng với địa vị là một người thuộc dòng dõi trực hệ và với tài năng tuyệt vời đó của cậu ta.

 

“Hãy theo tôi nếu mọi người muốn luyện tập nhiều hơn.”

 

Sau khi đặt thanh kiếm gỗ xuống, cậu ta bước vào phòng tập thể dục trong nhà và rồi lại phải cau mày.

 

'Thằng nhóc đó.'

 

Raon đang rèn luyện sức mạnh của mình bằng các thiết bị, và một vài học viên - bao gồm cả Runaan - đang ở bên cạnh cậu.

 

“Hừ…”

 

Burren thở hắt ra cơn tức giận đang sôi sục trong lòng mình. Điều khiến cậu ta khó chịu nhất thật ra không phải là Rimmer hay là những huấn luyện viên khác.

 

'Raon Zieghart.'

 

Chính là cậu, người mà cậu ta vốn không thèm để ý đến vì cậu thuộc thứ hạng thấp nhất, đang ngày càng khiến cho cậu ta trở nên khó chịu hơn.

 

‘Tại sao cô ấy lại ở bên cạnh cậu ta chứ?’

 

Runaan cũng tài giỏi giống như cậu ta, và là con gái của gia tộc Sullion, gia tộc chư hầu mạnh nhất. Cậu ta không thể hiểu tại sao cô lại dính vào Raon.

 

'Chết tiệt.'

 

Cậu ta đã nghĩ rằng cô ấy là đối thủ của mình, nhưng cô ấy chỉ lo đi theo Raon khắp xung quanh nơi này. Điều đó thật khiến cho cậu ta phải sôi lên vì tức giận.

 

Hơn nữa, có một vài đứa trẻ được tiến cử mà cậu ta nghĩ tốt cũng đang theo Raon, điều này càng khiến cho cậu ta khó chịu hơn.

 

“Xin đừng để tâm đến bọn chúng. Chúng chỉ là những con chim yếu ớt đang tụ tập lại với nhau thôi.”

 

"Cho dù là gia đình chư hầu mạnh nhất đi chăng nữa thì suy cho cùng cũng chỉ là một gia đình chư hầu mà thôi."

 

"Chúng có hợp sức lại với nhau cũng không thể làm được gì đâu."

 

Những đứa trẻ trong dòng họ ngoại chế nhạo Raon và Runaan, nhưng còn Burren thì không.

 

Thực tế là Runaan tài năng hơn rất nhiều so với những đứa trẻ đang đứng đằng sau cậu ta.

 

"Chậc chậc."

 

Burren tặc lưỡi và bước vào bên trong phòng tập thể dục.

 

Cậu ta ngồi xuống ngay bên cạnh Raon và Runaan, những người đang tập luyện cho phần thân dưới của họ, và bắt đầu nâng quả tạ nặng hơn của họ.

 

"Ồ!"

 

"Thật là tuyệt vời đó cậu Burren!"

 

“Làm thế nào mà cậu ấy nâng được tạ nặng như vậy chứ…”

 

Mọi người trong phòng thể dục ồ lên và vỗ tay.

 

Mặc dù nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc đó, nhưng biểu hiện của Burren vẫn cứng đờ như vỏ cây.

 

'Mấy tên khốn này!'

 

Raon và Runaan vẫn tiếp tục luyện tập mà chẳng thèm liếc nhìn lấy cậu ta một cái.

 

Thịch!

 

Burren hạ tạ xuống một cách thô bạo và đứng dậy, nhưng cả hai người họ thậm chí còn không quay đầu lại. Như thể họ đang cạnh tranh với nhau, họ chỉ lo tập trung vào thiết bị của riêng mình.

 

“Kuh…”

 

Mặt Burren đỏ lên như quả táo. Cậu ta đóng sầm cửa lại và rời khỏi phòng tập thể dục.

 

'Để xem liệu mấy người còn có thể làm ra vẻ mặt đó sau khi ta đứng ở vị trí đầu tiên với cách biệt quá lớn hay không!'

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương