Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 17

 

Sau khi rửa mặt xong, Raon ngắm mặt trời đang mọc lên bên ngoài cửa sổ với đôi mắt còn đang đẫm nước.

 

'Cuối cùng thì hôm nay cũng đã đến.'

 

Sáu tháng đã trôi qua, và bây giờ chính là buổi sáng trước khi bài kiểm tra tuyển chọn học viên chính thức của sân tập thứ năm diễn ra.

 

Nếu là ngày thường, cậu sẽ lại chạy trong sân tập đầy bụi. Tuy nhiên, bởi vì hôm nay là ngày kiểm tra, cho nên cậu đang thư giãn.

 

[Raon Zieghart.]

 

Khi cậu đang mặc quần áo vào sau khi lau khô mặt, Thịnh nộ lên tiếng.

 

"Có chuyện gì?"

 

[Ngươi có còn nhớ những gì mà ngươi đã đánh cược với Tinh hoa Vương ta không?]

 

"Tất nhiên là ta nhớ rồi."

 

Raon gật đầu, rồi mặc đồng phục luyện tập vào. Rõ ràng là cậu không quên Thịnh nộ đã đề nghị cung cấp miễn phí mọi thứ cho cậu.

 

[Ta phải thừa nhận rằng sự tiến bộ của ngươi là khá nhanh so với người thường, nhưng ngươi vẫn không thể bắt kịp hai tên kia. Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cơn thịnh nộ của Tinh hoa Vương ta chưa?]

 

Thịnh nộ không sai. Mặc dù đã cố gắng luyện tập chạy trong ba tháng qua, cậu vẫn không thể vượt qua Runaan hay Burren.

 

Tuy nhiên, bài kiểm tra này thì lại là một chuyện khác. Dù có phải đấu với bọn họ hay có phải thể hiện sức chịu đựng mà cậu đã tích lũy được thì cũng không quan trọng.

 

Cậu tự tin rằng mình sẽ chiến thắng nếu sử dụng tốt được ‘Hỏa nhẫn’ và kinh nghiệm của mình từ kiếp trước.

 

"Ngươi chỉ biết được chất lượng của bánh pudding chỉ sau khi ăn thử nó mà thôi."

 

[Cố lừa bịp ta như vậy cũng không có ích gì đâu. Tinh hoa Vương ta sẽ sớm chiếm được linh hồn và thể xác của ngươi thôi.]

 

'Vậy khi nào chuyện đó xảy ra đi rồi thì hẳn nói.'

 

[Ta đang mong đến ngày sự tự tin của ngươi sụp đổ lắm đấy.]

 

'Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.'

 

Raon xua tay.

 

'Thật là khó để sống chung với kẻ thù mà.'

 

Việc Thịnh nộ cố gắng can thiệp vào cảm xúc của cậu không phải là vấn đề lớn, nhưng cái tính nói nhiều của hắn ta khiến cho cậu khó chịu.

 

Cậu không thể hiểu nổi làm thế nào mà một kẻ tự xưng là Quỷ Vương lại có thể nói nhiều đến như vậy.

 

'Nhưng mà, cái gì cũng có cái giá của nó cả.'

 

Sự gián đoạn của Thịnh nộ cuối cùng cũng đã mang lại cho cậu một lượng chỉ số tương đối. Tuy hơi đau nhưng Thịnh nộ giống như con gà đẻ trứng vàng vậy.


 

<Cửa sổ trạng thái>

 

Tên: Raon Zieghart.

 

Danh hiệu: Không có.

 

Trạng thái: Lời nguyền Băng giá (Tám sợi), Thể lực kém, Suy giảm khả năng vận động, Suy giam khả năng thu hút Mana.

 

Đặc điểm: Cơn thịnh nộ, Hỏa nhẫn (Ba sao), Kháng nước (Ba sao)

 

-

 

Sức mạnh: 25

 

Nhanh nhẹn: 24

 

Thể lực: 23

 

Năng lượng: 15

 

Nhận thức: 44

 

 

 

Đó không chỉ là những con số. Khả năng thực tế trên cơ thể của cậu đã được cải thiện đáng kể, đến mức những chuyển động của cậu trước đây thậm chí còn không thể nào so sánh được.

 

[Kuh! Cửa sổ trạng thái của Tinh hoa Vương ta…]

 

Bất chấp sự hậm hực của Thịnh nộ, Raon vẫn mỉm cười hài lòng và bước ra ngoài sảnh.

 

[Trông bọn chúng giống như đang đối mặt với cái chết vậy.]

 

'Ngươi nói đúng lắm.'

 

Những đứa trẻ đang tập trung ở sảnh trông vô cùng lo lắng, giống như những người lính bị lôi vào một trận chiến vậy.

 

‘Chắc hẳn là vì bài kiểm tra rồi.’

 

Rimmer không giải thích bất cứ điều gì về bài kiểm tra sắp xảy ra, không biết nó thuộc dạng như thế nào, cũng như độ khó của nó hay số người sẽ được thông qua.

 

Ông ta chỉ nói rằng họ có thể vượt qua được nếu họ cố gắng hết sức mình, vậy cho nên việc bọn trẻ lo lắng là điều tất nhiên.

 

Raon nghĩ rằng cậu cũng sẽ có biểu hiện tương tự nếu không phải cậu đã được chuyển sinh, hoặc nếu cậu không có được ‘Hỏa nhẫn’.

 

[Trông chúng thật thảm hại làm sao, giống như mấy con gà bị đánh bại trước khi cuộc chiến thật sự bắt đầu vậy.]

 

'Chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ thôi mà.'

 

Raon nhìn một lượt quanh những đứa trẻ đang chán nản ở đằng kia, rồi bước ra ngoài.

 

[Không phải ngươi cũng là một đứa trẻ đó sao.]

 

'Ta khác với bọn chúng'

 

[Hừm, con người luôn luôn thích tin rằng mình là người đặc biệt.]

 

‘…’

 

Cậu không đáp lại lời khiêu khích của Thịnh nộ, bởi vì không cần phải cho hắn ta biết rằng cậu đã được chuyển sinh.

 

Vút.

 

Khi cậu đang đi về phía sân tập thứ năm  ngay bên cạnh ký túc xá, bỗng cậu nghe thấy có tiếng bước chân nhè nhẹ.

 

[Cô ta lại đến đây nữa rồi.]

 

“Hừm…”

 

Raon nheo đôi mắt và quay lại nhìn. Cô gái mắt tím với mái tóc màu bạch kim xõa ngang vai đang đi theo sau cậu.

 

"Runaan."

 

Đó là Runaan Sullion. Sau khi đeo bám theo cậu trong suốt quá trình luyện tập tự do, giờ thì cô ấy lại đi theo cậu từ tận ký túc xá.

 

"Có chuyện gì sao?"

 

"Không có gì hết."

 

Runaan quay đầu sang hướng khác với một vẻ mặt vô tâm. Hai tay chắp sau lưng, cô ấy lúng túng nhìn sang chỗ khác.

 

“Haah…”

 

Raon thở dài rồi quay người đi. Runaan lúc nào cũng như thế. Cô cứ lặng lẽ đến gần và bắt chước bài tập luyện của cậu nhưng vẫn giả vờ như không để tâm gì cả.

 

'Mình cũng không biết tại sao cô ấy lại đi theo mình nữa.'

 

Từ những gì có thể thấy được thì khả năng của Burren tốt hơn cậu. Cậu ta sở hữu kiếm thuật rất tốt, khả năng thể chất tuyệt vời và khả năng lãnh đạo khá tốt.

 

Tuy nhiên, Runaan dường như không quan tâm đến cậu ta một chút nào. Cô ấy chỉ lo theo Raon đi xung quanh đây, giống như một con mèo hoang sẽ đi theo người đã cho nó ăn vậy.

 

'Nhưng mình còn chẳng hề cho cô ấy ăn nữa cơ mà.'

 

Trước đây cậu đã đưa cho cô ấy một chiếc bánh quy giòn, nhưng đó là của Dorian. Cậu thật sự không có làm gì cho cô ấy hết, cho nên cậu không thể hiểu tại sao cô ấy lại đi theo cậu như vịt con đi theo vịt mẹ như thế nữa.

 

'Cô ấy đúng là lập dị mà.'

 

Raon lắc đầu rồi hướng về phía sân tập. Khi cậu đến nơi, một cậu bé có mái tóc màu xanh vẫy tay chào cậu.

 

“T-thiếu gia…”

 

Đó là Dorian, người thứ hai đi theo cậu. Tay chân cậu ấy run lẩy bẩy, trông giống như đang bị lạnh cóng vậy.

 

"Cậu bị làm sao vậy? Bị ốm à?”

 

“K-không, không phải đâu. Hôm nay là ngày kiểm tra nên tôi không ngủ được, tại vì lo lắng quá đó. Ugh."

 

Dưới mắt của Dorian có mấy vết thâm đen như than. Nó cho thấy rõ được cậu ấy đã vắt kiệt sức như thế nào.

 

"Cậu sẽ vượt qua được mà không gặp vấn đề gì đâu, đừng lo."

 

Raon liếc ngang qua người cậu ấy. Dorian lúc nào cũng luôn sợ hãi, nhưng số lượng học viên có thể làm tốt hơn cậu ấy về mặt tài năng và sự kiên trì thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Miễn là cậu ấy thể hiện được khả năng của mình thì sẽ không có chuyện cậu ấy thất bại đâu.

 

“Nhưng tôi không biết bài kiểm tra là gì và tôi cũng cực kỳ yếu ớt nữa! Tôi không biết phải làm gì cả!”

 

Yết hầu của Dorian phập phồng và cậu ấy cắn móng tay với đôi môi đang run rẩy. Trông không giống như cậu ấy đang diễn cho lắm, có vẻ là cậu ấy đang thật sự sợ hãi.

 

[Thằng nhóc đó đúng là con côn trùng đích thực trong số tất cả những con côn trùng mà ta đã từng gặp đó. Đập vỡ đầu nó cho ta.]

 

'Trước đây ngươi đã từng nói rằng ngươi thích cậu ấy mà.'

 

[Tinh hoa Vương ta không cần một kẻ hèn nhát như vậy.]

 

"Sẽ ổn cả thôi mà."

 

Thay vì động viên cậu ấy, Raon nói điều đó với cậu ấy như đó là một sự thật hiển nhiên rồi đi ngang qua. Mặc dù tính cách của cậu ấy nhút nhát, nhưng dù cho bị nôn mửa cũng không thể ngăn cản cậu ấy luyện tập được. Không cần biết bài kiểm tra là gì, cậu ấy chắc chắn sẽ vượt qua được thôi.

 

“Ô-ông Rimmer là một người rất biết giữ lời. Ông ta đã nói rằng sẽ phân biệt đá quý với đá cuội, vậy nên một viên sỏi như tôi chắc chắn sẽ thất bại thôi."

 

"Vậy thì cứ tiếp tục như vậy và thất bại đi."

 

“Ơ! Thiếu gia Raon!”

 

Raon xua tay mà không thèm nhìn lại. Cậu ấy chỉ là một người xa lạ đối với cậu mà thôi, vậy nên cậu không cần phải đưa ra nhiều lời khuyên hơn mức cần thiết. Nói chuyện với cậu ấy cũng đã bắt đầu khiến cho cậu cảm thấy chán nản rồi.

 

"Hừm."

 

Khi chuẩn bị bước vào trong sân tập, cậu bắt gặp ánh mắt của Burren. Cậu ta đang từ phía bên kia đi về phía cậu.

 

Khi nhìn thấy Raon, Runaan và Dorian, đôi mắt cậu ta bừng lên ngọn lửa giận dữ, cứ như thể cậu ta đang nhìn những kẻ thù không đội trời chung của mình vậy.

 

"Haah."

 

Raon thở dài thườn thượt.

 

'Xung quanh mình không có một người nào bình thường hết.'

 

Trong tiền kiếp, cậu luôn bị vây quanh bởi những kẻ điên. Có vẻ như là cuộc sống hiện tại của cậu cũng không khác gì cho lắm.

 

[Móc mắt tên nhóc đó ra đi .]

 

‘Bao gồm cả hắn ta nữa…’

 

 

 

* * *

 

"Raon!"

 

"Thiếu gia Raon!"

 

Khi Raon đang khởi động ở bên trong sân tập, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên phải của cậu.

 

"Mẹ? Bà Helen?”

 

Sylvia, Helen, và những người hầu gái ở tòa nhà phụ đang chạy về phía cậu.

 

"Raon!"

 

Khi vừa đến gần, Sylvia liền ôm chặt lấy cậu - giống như một con chim ôm ấp lấy quả trứng của mình.

 

"Ôi chúa ơi! Khuôn mặt của con sao lại gầy gò như thế này chứ! Chắc là cực khổ lắm đúng không, con có ổn không vậy? Có bị thương ở đâu không?”

 

Nước mắt bà ấy trào ra từ bên trong đôi mắt đang híp lại. Mặc dù bà ấy nói như thế nhưng thật ra là do cơ thể của Raon đã trở nên cứng cáp hơn nhờ có thêm cơ bắp, chứ không phải là cậu đã gầy đi.

 

“Không có đâu mẹ, con…”

 

“Chắc là khó khăn lắm phải không! Con đã phải trải qua bao nhiêu là gian khổ… Hức hức. ”

 

Dù đã sáu tháng trôi qua, Sylvia vẫn vậy. Bà ấy vẫn không chịu nghe những gì cậu nói, và chỉ lo lắng cho cơ thể của cậu mà thôi.

 

[Ngay cả trước mặt mẹ của ngươi, ngươi cũng trông giống như một đứa trẻ còn gì.]

 

'Câm miệng đi.'

 

Thịnh nộ cười khúc khích, hắn ta cảm thấy hài lòng vì đã được nhìn thấy thứ thú vị.

 

“Thiếu gia. Cậu đã làm tốt lắm."

 

Helen cúi đầu, mỉm cười nhẹ. Những người hầu gái đứng ở phía sau bà cũng cười theo, nói với cậu rằng cậu thật là tuyệt vời.

 

“Dù sao thì con vẫn còn chưa vượt qua bài kiểm tra mà.”

 

Raon gãi lên mặt của mình. Sự bối rối vì được khen ngợi dù không làm gì cả khiến cho cậu cảm thấy ngứa ngáy.

 

"Cậu đã chịu đựng được suốt sáu tháng qua."

 

“Bấy nhiêu thôi đã là tuyệt vời lắm rồi!”

 

"Đúng vậy. Cậu thật sự đã làm rất tốt đó."

 

Helen và những người giúp việc khác không ngớt lời khen ngợi cậu. Đó cũng là chuyện bình thường thôi, vì họ đã từng cho rằng cậu sẽ thất bại và quay trở về ngay lập tức.

 

"Làm sao mà mọi người vào được đây chứ?"

 

Raon đẩy Sylvia, người đang dụi má của mình vào mặt của cậu ra, và quay đầu nhìn về phía Helen.

 

“Binh lính canh gác cho phép mọi người được chứng kiến ​​buổi kiểm tra ngày hôm nay. Không chỉ chúng ta mà những người khác cũng được vào đây nữa."

 

Cậu nhìn quanh đây theo hướng mà Helen chỉ. Đúng như lời bà nói, bọn trẻ đang chào mừng bố mẹ của mình trên khắp sân tập.

 

"Nhưng cô bé này là ai vậy...?"

 

Sylvia mở to mắt ra và chỉ vào Runaan đang đứng ở phía sau Raon. Runaan cúi đầu chào Sylvia.

 

'Cô bé này thật đáng yêu.'

 

Runaan vẫn không ngừng đi theo Raon, mặc cho Sylvia và Helen đã đến để gặp cậu. Tính cách của cô ấy còn tốt đẹp hơn cả tài năng nữa.

 

"Runaan!"

 

Trong khi Runaan và Sylvia đang nhìn nhau, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía bên trái. Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc được vuốt ngược lên.

 

'Là Rokan Sullion.'

 

Ông ta là Rokan Sullion, trưởng tộc của gia tộc chư hầu Sullion, và là cha của Runaan.

 

[Khuôn mặt của con nhỏ ngốc nghếch đó vẫn không thay đổi luôn.]

 

Đúng như Thịnh nộ đã nói, ánh mắt Runaan vẫn mơ hồ mặc dù được gặp lại cha mình lần đầu tiên sau sáu tháng trời.

 

"Cha?"

 

"Con đang làm gì ở đây vậy? Đi thôi nào!"

 

Sau khi liếc mắt nhìn Raon và Sylvia, ông ta nắm lấy tay cô ấy và kéo đi.

 

[… Ta đã từng gặp qua rất nhiều người trước đây, nhưng người đó thật sự rất… đặc biệt.]

 

"Hẳn là vậy rồi?"

 

Cậu nhếch mép cười cay đắng với Runaan khi thấy cô ấy vẫn tiếp tục nhìn cậu trong khi bị kéo đi.

 

“Runaan là con gái út của gia tộc Sullion, phải không? Người đã có mặt trong Lễ Phán xét cùng với con đó.”

 

"Dạ vâng."

 

"Hai đứa đã trở thành bạn bè rồi, có phải không?"

 

Sylvia mỉm cười. Bà ấy nhìn cậu thật kỹ càng và hỏi cậu làm thế nào mà họ lại trở thành bạn bè.

 

"Bọn con không phải là bạn đâu."

 

Raon lắc đầu phủ nhận.

 

“Hai đứa không phải là bạn bè sao? Vậy thì là gì chứ?"

 

"Con cũng đang tự hỏi đây này…"

 

Thành thật mà nói, cậu cũng không chắc chắn về mối quan hệ của mình với Runaan nữa. Ngay từ lúc đầu thậm chí cậu còn không biết bạn bè là gì.

 

"Con trai của mẹ ơi, nếu mọi người đến gần con thì con nên thân thiện với họ thay vì đẩy họ ra xa chứ."

 

Sylvia bĩu môi.

 

"Con không bao giờ làm như vậy đâu."

 

Chỉ là cậu không quan tâm đến việc mọi người tiếp cận mình hay gì cả.

 

“Đừng như vậy mà! Lần sau hãy đưa cô bé đó đến tòa nhà phụ đi. Mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai đứa.”

 

"Con đã nói với mẹ bọn con không phải là bạn rồi mà."

 

“Aww, mình chết mất thôi… Ah? Cô có phải là… mẹ của thiếu gia Raon?”

 

Trong khi Raon đang đưa ra một câu trả lời lảng tránh cho mẹ của mình, thì Dorian - người ban nãy còn rất lo lắng - bỗng bước đến gần họ với đôi mắt tròn xoe.

 

"Đúng vậy. Còn con là ai?"

 

“Con…con tên là Dorian! Thiếu gia đã chiếu cố cho con rất nhiều! Xin hãy nhận lấy lời chào này của con ạ! ”

 

Dorian cúi đầu cho đến khi đầu cậu ấy gần như chạm đất.

 

"Ôi trời ơi!"

 

"Ồ, thiếu gia!"

 

Sylvia và Helen cười tươi. Nghe được việc Raon đã giúp đỡ một ai đó khiến cho họ cảm thấy rất hạnh phúc.

 

"Con đang tự hỏi tại sao thiếu gia Raon lại đẹp trai như vậy chứ, nhưng hóa ra đó là nhờ cô! Cô thực sự rất đẹp ạ!"

 

Dorian lấy trong túi áo ra một bông hoa và đưa cho Sylvia. Cậu ấy hoàn toàn không thể nói nên lời mỗi khi cậu ấy sợ hãi, nhưng lời nói và hành động của cậu ấy ngay lúc này không hề có chút do dự nào cả. Raon đang tự hỏi không biết cậu ấy bị làm sao nữa.

 

“Ohoho! Cảm ơn con."

 

Sylvia mỉm cười, nhận lấy bông hoa. Có thể thấy được thông qua cách bà ấy nhìn bọn trẻ rằng dường như bà ấy thật sự rất trân trọng điều đó.

 

"Đi ra chỗ khác ngay đi."

 

"Nhưng tại sao chứ?"

 

Raon vỗ vào vai Dorian, cố gắng đẩy cậu ấy ra xa, nhưng Sylvia đã ngăn cậu lại.

 

"Dorian à, con có thể cho cô biết quá trình huấn luyện của Raon như thế nào không?"

 

“Tất nhiên… tất nhiên rồi ạ! Thiếu gia Raon đã đi từ cấp thấp nhất lên đến cấp cao nhất, làm nên lịch sử ở sân tập thứ năm này đó ạ! Mọi người chứng kiến quá trình huấn luyện cậu ấy đều cảm động rơi nước mắt luôn…”

 

"Hoo!"

 

Dorian cứ nói mãi như thể cậu ấy đang cố gắng vượt qua sự lo lắng của mình bằng cách nói chuyện phiếm vậy. Bài kiểm tra thậm chí còn chưa bắt đầu nhưng Raon đã cảm thấy kiệt sức mất rồi.

 

[Cái tên nhóc đó nói nhiều quá chừng luôn.]

 

'Vẫn còn chưa bằng ngươi đâu'

 

“… Và cứ như vậy, nhờ thiếu gia Raon dạy cho chúng con tư thế của cậu ấy, con và các bạn được tiến cử đến khác từ hạng thấp đã leo lên được hạng trung bình cao. Còn về những thứ khác thì con sẽ nói với cô sau nha! Bây giờ con đang hơi vội ạ!”

 

Dorian cúi chào bà ấy, sau đó chạy về phía nhà vệ sinh.

 

"Ôi chúa ơi…"

 

"Thiếu gia Raon!"

 

Helen và những người hầu gái khác đã rơi nước mắt và họ đan tay vào nhau. Nếu họ còn nghe thêm nữa thì có lẽ họ đã thật sự bắt đầu khóc rồi.

 

“Giúp đỡ người khác là điều tốt đẹp, nhưng còn con thì sao chứ? Con vẫn dễ bị lạnh lắm đó. Ký túc xá có đủ ấm không? Con có bị bệnh gì không?”

 

Nhưng đôi mắt của Sylvia có vẻ lo lắng hơn là cảm động. Bà ấy vẫn sống thật với cảm xúc của mình, vẫn giống như mọi khi.

 

"Con ổn mà."

 

Raon vỗ vào ngực mình kèm theo một nụ cười tự tin. Nhưng bấy nhiêu không đủ để làm cho tất cả nỗi lo lắng đó biến mất khỏi đôi mắt của Sylvia.

 

“Mẹ muốn nhắc lại cho con nhớ, con có thể dừng lại bất cứ khi nào con gặp khó khăn. Đừng bận tâm đến những người khác, hãy cứ làm theo trái tim của con. Được chứ?"

 

"Dạ được ạ."

 

Cậu gật đầu và những lo lắng của Sylvia dường như tan biến đi một chút. Bà ấy vẫn vậy, vẫn luôn là một người mẹ lo lắng cho sự hạnh phúc của con trai mình.

 

"Nhân tiện, bà Helen à."

 

Sylvia quay đầu lại cùng với một cái nhìn đầy tinh nghịch.

 

"Vâng thưa phu nhân Sylvia?"

 

"Bà có nghĩ rằng Raon đã trở nên dễ thương hơn trong thời gian thằng bé vắng nhà không?"

 

"Chắc chắn là như vậy rồi ạ. Quả không hổ danh là con trai của phu nhân.”

 

"Phải không? Raon à! Hãy để mẹ ôm con thêm một lần nữa nha…”

 

“Ư! Đ-đợi đã!”

 

Khi Raon cố gắng lùi lại để tránh khỏi Sylvia đang lao tới thì bỗng có áp lực xuất hiện ở lối vào của sân tập.

 

‘Sức mạnh này…’

 

Raon nghiến răng và nhìn chằm chằm vào lối cửa chính. Có thể cảm thấy được áp lực đáng sợ từ bên ngoài cánh cửa màu nâu kia.

 

 

 

Ầm!

 

 

 

Khi cánh cửa sân tập mở toang ra, một người đàn ông mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ đến lại xuất hiện.

 

"X-xin kính chào Lãnh chúa!"

 

"Kính chào ngài ạ!"

 

Đó chính là Glenn. Tất cả những người đang đứng ở phía đối diện với tộc trưởng tộc Zieghart đều quỳ xuống.

 

"Tại sao ông ấy lại ở đây chứ?"

 

"Cha?"

 

"Hừ!"

 

Sylvia và Helen cũng quỳ xuống và cúi đầu.

 

[Vậy ra chính ông ấy là chủ nhân của nguồn sức mạnh mà ta cảm nhận được từ xa. Đúng là khó để mà tin rằng một người như vậy tồn tại trong thời đại này…]

 

Thịnh nộ bày tỏ vẻ ngưỡng mộ lần đầu tiên kể từ sau khi hắn ta thức giấc. Có vẻ như là năng lực của Glenn vô cùng ấn tượng, kể cả đối với hắn ta.

 

[Sức mạnh của ông ấy ở một cấp độ hoàn toàn khác. Ông ấy đã đột phá đến cực hạn và siêu việt. Nhưng ông ấy có thể không còn nhiều thời gian nữa đâu.]

 

'Thời gian sao? Ngươi đang nói cái gì vậy?'

 

[…]

 

Thịnh nộ không đáp lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào Glenn.

 

"Hừm."

 

Raon lại đưa mắt nhìn sang Glenn. Sau khi chậm rãi nhìn quanh những đứa trẻ và những bậc cha mẹ của chúng, Glenn bước lên bục phát biểu và ngồi vào chiếc ghế mà Rimmer vẫn thường ngồi.

 

"Éc?"

 

Rimmer, vừa mới đi qua khỏi bức tường, há hốc mồm khi nhìn thấy ông ấy.

 

“Tại sao lãnh chúa của tôi lại đến đây vậy…?”

 

Glenn trừng mắt nhìn Rimmer, tỏ vẻ không hài lòng vì điều gì đó.

 

“Đây là một sự kiện lựa chọn cho tương lai của gia tộc. Tại sao ta lại không được ở đây cơ chứ?"

 

“Chà… Tôi đoán là ông luôn được chào đón ở đây mà.”

 

Rimmer vừa nhảy qua bức tường vừa cười ngượng nghịu. Cúi đầu trước Glenn một cái rồi ông ta chạy lon ton lên trên bục phát biểu.

 

“Tôi muốn dành thời gian cho bản thân mình một chút. Nhưng vì lãnh chúa của tôi đã ở đây rồi cho nên tôi không thể làm điều đó được nữa. Bây giờ hãy bắt đầu bài kiểm tra tuyển chọn học viên thôi nào.”

 

Gãi gãi sau gáy, ông ta dặn dò các vị phụ huynh hãy lùi về sau. Các vị phụ huynh dặn dò con hãy cố gắng hết sức mình và rồi tránh đi chỗ khác.

 

"Raon."

 

Raon quay lại nhìn Sylvia khi nghe bà ấy gọi tên cậu.

 

"Đừng để bị thương nha."

 

"Thiếu gia, xin đừng căng thẳng quá đó."

 

Thay vì bảo cậu cố gắng hết sức mình, Sylvia và Helen chỉ lo lắng cho cậu và rồi cũng tránh ra xa.

 

[Họ quá yếu đuối, không phù hợp với ngươi chút nào.]

 

Raon gật đầu. Họ chưa bao giờ muốn cậu trở nên xuất sắc cả, tất cả những gì họ muốn là cậu luôn luôn khỏe mạnh mà thôi.

 

'Mình vẫn chưa thể quen được với điều đó.'

 

Những huấn luyện viên cậu gặp được ở tiền kiếp chỉ chú trọng vào kết quả. Sự khác biệt rõ rệt giữa họ khiến cậu khó lòng mà quen được.

 

Sau khi nhìn hai người họ bước đi được một lúc, cậu quay đầu lại và nhìn thấy Rimmer đang cười toe toét.

 

“Vậy thì các bạn, chi tiết của bài kiểm tra tuyển chọn học viên mà các bạn đang tò mò sẽ được tiết lộ ngay bây giờ.”

 

Rimmer đứng vẫy tay từ trên bục phát biểu. Vẻ mặt của ông ấy vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng nguồn áp lực nhỏ tỏa ra từ ông ta đã dần mở rộng đôi cánh khổng lồ của nó.

 

Ầm!

 

Mặc dù yếu hơn Glenn Zieghart, nhưng áp lực mạnh mẽ bao quanh toàn bộ sân tập đã khiến cho các bậc phụ huynh phải cau mày, và bọn trẻ phải thu mình lại.

 

Bịch!

 

Với những bước đi nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm, Rimmer tiến về phía giữa sân tập.

 

"Đi xuyên qua áp lực của ta."

 

Nhìn xuống những đứa trẻ đang đứng trước mặt mình, một tia sáng lạnh lẽo toát ra từ ánh mắt của ông ta.

 

"Đó chính là bài kiểm tra của ta."

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương