Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 11

 

[Sức mạnh, Sự nhanh nhẹn và Sức chịu đựng đã tăng lên 2.]

 

“Hah…”

 

Raon thở hổn hển.

 

'Đúng là như vậy thật rồi.'

 

Cơ bắp của cậu co giật, bắt đầu từ cẳng tay rồi xuống toàn bộ cơ thể. Khi nắm chặt tay lại, cậu có thể cảm thấy sức nắm bắt của mình đã trở nên mạnh hơn trước đôi chút.

 

Bịch.

 

Cơ thể cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể cậu vừa loại bỏ được một khối kim loại ra khỏi cơ thể của mình, cậu cố gắng nhảy tại chỗ một cái.

 

'Vậy là, cơ thể thật sự sẽ thay đổi khi các chỉ số tăng lên, đúng không hả?' 

 

[Bộ ngươi nghĩ rằng hệ thống do Tinh Hoa Vương ta làm ra là giả chắc?]

 

'Đúng là điên rồ mà.'

 

Raon không nói nên lời. Vậy ra khả năng thể chất của cậu sẽ được cải thiện như là một phần thưởng cho việc luyện tập vượt qua được giới hạn của bản thân, nghe thật là vô lý. Cậu đang định nói rằng hệ thống này quá mạnh, thì những thông báo tiếp theo xuất hiện lên.

 

[Thành công trong việc chống lại sự gián đoạn của <Thịnh nộ >.]

 

[Điểm năng lực đã tăng lên.]

 

[Sự nhanh nhẹn, Sức chịu đựng và Năng lượng đã tăng thêm 1.]

 

Những thông báo đó nhằm thông báo về sự gia tăng thêm các chỉ số khả năng nhờ việc chịu đựng được sự gián đoạn của Thịnh nộ .

 

[Đó là gì vậy chứ?]

 

‘…’

 

Đôi mắt của Raon sáng lên nhưng cậu vẫn giữ im lặng, cảm thấy sự hưng phấn lan tràn ra khắp cơ thể.

 

[C-cái gì thế này? Tại sao nó lại cung cấp thêm cho ngươi các chỉ số vì đã chống lại được sự gián đoạn của ta chứ?!]

 

'Ngươi cũng không biết về chuyện này à?'

 

[Tất nhiên là không rồi! Hệ thống này trước nay chưa bao giờ bị đánh cắp khỏi ta hết, và Tinh hoa Vương ta chưa bao giờ thất bại trong việc chiếm đoạt cơ thể của một con người cả!]

 

Thịnh nộ biến thành một ngọn lửa xanh và bay xung quanh trước mắt cậu. Hắn ta trông bối rối và hành động cứ như con ong vậy.

 

'Chắc là vậy rồi.'

 

Khi Raon đang gật đầu thì nghe thấy từ phía trên bục phát biểu có một âm thanh đập mạnh cái gì đó.

 

"Làm tốt lắm, các bạn trẻ."

 

Rimmer, ông ta là người vừa mới dậm chân xuống đất, đang mỉm cười và vỗ tay.

 

“Kuh…”

 

“Hừm…”

 

"Chết tiệt!"

 

Trước nụ cười sảng khoái của ông ta, những đứa trẻ đã bỏ cuộc đều cau mày và cúi đầu xuống.

 

"Haiz…"

 

"Mình gần như không làm được gì hết."

 

"Mình cứ nghĩ rằng mình sắp chết nơi rồi đó chứ."

 

Mặt khác, những đứa trẻ đã cố gắng duy trì được đến cuối lại mỉm cười hài lòng, cho dù vẻ mặt của chúng đã rất mệt mỏi.

 

"Đừng lo lắng. Ta vẫn chưa loại các bạn ra ngay đâu. "

 

"Hở?"

 

"Sao chứ?"

 

Bọn trẻ trố mắt trước giọng nói vui vẻ đó của Rimmer.

 

"Ta chỉ nói rằng các bạn sẽ phải kiểm tra thử, chứ ta đâu có nói rằng quyết định sẽ được đưa ra ngày hôm nay đâu."

 

"Ồ…"

 

“Có… Có thật không?”

 

"Đúng vậy. Nhưng mà, nếu cứ theo cái đà như ngày hôm nay thì phần lớn các bạn sẽ bị loại đó.”

 

"Ông ta vừa nói gì cơ?"

 

“Đ-điều đó có nghĩa là gì chứ…?”

 

Những đứa trẻ nhìn Rimmer với vẻ mặt đầy hoài nghi. Vì có đến hơn năm mươi người đã cố gắng chạy cho đến cuối cùng, thật khó để tin được rằng hầu hết trong số chúng đều sẽ thất bại.

 

“Ta đã đề cập rất rõ ràng rằng các bạn nên chạy hết tốc lực, nhưng các bạn lại tiết kiệm sức lực của mình trong lúc chạy. Trong số một trăm sáu mươi người, chỉ duy nhất có một người chạy hết tốc lực trong suốt khoảng thời gian đó.”

 

Rimmer nhìn về phía Raon trong một khoảnh khắc ngắn.

 

“Ngoại trừ cậu ấy, những người khác đều cố bảo toàn sức lực trong lúc chạy cả. Và cho dù là đã làm như thế nhưng cuối cùng vẫn có một số bạn bỏ cuộc, thật là thảm hại."

 

“Ugh…”

 

“C-cái đó…”

 

Khi những đứa trẻ bị vạch trần ra như thế, chúng không khỏi bối rối và gương mặt trở nên đỏ bừng.

 

“Và ngoài ra, những kẻ ranh mãnh đã sử dụng linh khí của mình để không bị tụt lại phía sau thì nên xem lại hành động của mình đi.”

 

"Hừm."

 

Khi Rimmer kết thúc câu nói đó của mình, một số học viên, bao gồm cả Burren, đã cắn chặt lấy môi.

 

“Chà, thật sự thì ta không hề quan tâm đến những gì các bạn làm đâu. Vì người làm bài kiểm tra là các bạn, không phải ta.”

 

Rimmer cười toe toét. Đó là một nụ cười rất bí ẩn, đồng thời cũng rất nghiêm túc và xảo quyệt.

 

“Trạng thái của các bạn kể từ bây giờ sẽ là 'Học viên tạm thời’. Ta sẽ xóa hai chữ 'tạm thời' ra khỏi nó nếu như các bạn vượt qua được bài kiểm tra sẽ diễn ra sáu tháng sau."

 

"B-bài kiểm tra đó là gì?"

 

Đứa trẻ mắt xanh muốn cho Raon ăn bánh quy lúc nãy đã giơ tay lên với đôi mắt có chút mờ.

 

“Nếu ta nói trước cho các bạn nghe thì đâu còn gì vui nữa. Sẽ không có xếp thứ hạng gì cả, nhưng sẽ có một người được đứng ở vị trí đầu tiên đấy, vậy cho nên hãy cố gắng hết sức mình đi."

 

"Vậy chúng tôi sẽ được đào tạo khó khăn đến mức nào vậy ạ?"

 

"Ta sẽ cung cấp cho các bạn một gợi ý đơn giản nhưng dễ hiểu."

 

Ông ta bể khớp cổ, sau đó nhìn bọn trẻ. Đôi mắt của mọi người đều sáng lên vì mong đợi.

 

“Trong sáu tháng tới, hãy hoàn thành tất cả các khóa đào tạo mà ta dành cho các bạn. Nếu các bạn chịu làm theo hướng dẫn của ta, không để ý kiến ​​cá nhân của các bạn làm xao nhãng, thì các bạn chắc chắn sẽ vượt qua được bài kiểm tra của mình thôi.”

 

"Ồ!"

 

“Có… Có thật không đó?”

 

“Nghe có vẻ quá đơn giản quá đúng không?”

 

Vẻ mặt của bọn trẻ rạng rỡ hẳn lên, như thể chúng đã nhìn thấy được ánh sáng của mặt trời, khi chúng nghe rằng chỉ cần làm theo hướng dẫn là được.

 

“Ta không nói dối các bạn. Nếu các bạn làm theo hướng dẫn của ta, các bạn sẽ vượt qua thôi. Tuy nhiên…"

 

Khóe môi Rimmer nhếch lên.

 

“Nói trước là điều đó sẽ không dễ dàng đâu. Ta chỉ sẽ cung cấp cho các bạn sự hướng dẫn và cho phép các bạn tự tập luyện theo cách mà các bạn muốn. Nếu như các bạn làm theo cách mà các bạn đã làm ngày hôm nay thì tất cả đều thất bại hết, không có một ngoại lệ nào cả."

 

“Hừm…”

 

"Không thể nào…"

 

Nét mặt của những đứa trẻ từ mười hai đến mười ba tuổi đầy khẩn trương, vì chúng không thể trở về nhà mà không đạt được thành quả gì hết.

 

Tuy nhiên, vẫn có những người rất bình tĩnh, như thể họ không quan tâm đến thứ gì cả. Họ chính là Raon và Runaan.

 

Họ không thể hiện bất kỳ phản ứng nào cả, mặc dù đã nghe hết những gì mà Rimmer nói.

 

'Chết tiệt…'

 

Mặt khác, Burren, người đã về đích trước tiên, trông không được ổn cho lắm.

 

Dù ông ta không nói ra bất kỳ cái tên nào, nhưng Rimmer rõ ràng là đã trách móc cậu ta và khen ngợi Raon. Mặc dù chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác, nhưng cậu ta cảm thấy như mình đã thua tên con cháu của dòng họ ngoại rác rưởi kia.

 

‘Thật là láo xược!’

 

Burren cứ nhìn chằm chằm vào sau gáy của Raon thay vì lắng nghe lời giải thích của Rimmer về bài kiểm tra.

 

“Kể từ bây giờ, các bạn sẽ sống trong ký túc xá của sân tập thứ năm. Nó có cơ sở vật chất và phương pháp điều trị tốt nhất ở đây, vì vậy hãy tận hưởng thật tốt trong sáu tháng tới nhé."

 

Rimmer chỉ vào ký túc xá, có thể nhìn thấy được nó đang nằm ở phía sau sân tập.

 

“Hừm…”

 

“Đó là ký túc xá sao…?”

 

Vẻ mặt của bọn trẻ vẫn không thay đổi chút nào, mặc dù đã nghe nói rằng có phương pháp điều trị tốt nhất. Đó là vì chúng biết những lợi ích đó chỉ là tạm thời mà thôi.

 

“Vì hôm nay là ngày đầu tiên nên tôi sẽ kết thúc ở đây. Các bạn có thể nghỉ ngơi hoặc tiếp tục tập luyện ở đây thì tùy các bạn muốn. Ngoài ra còn có một phòng tập thể dục trong nhà nằm ở phía bên trái nữa, nên cứ thoải mái sử dụng nó.”

 

Rimmer bước xuống bục phát biểu sau khi đã kết thúc bài phát biểu của mình. Tuy nhiên, khi vừa xuống được nửa cầu thang, ông ta quay đầu lại và cười toe toét.

 

“Ồ, còn một điều nữa. Ở nơi này không tồn tại thứ gọi là địa vị xã hội. Dù cho các bạn là vua, thường dân hay nô lệ, các bạn đều bình đẳng như nhau. Nên hãy cố gắng hòa hợp với các bạn học chung với mình nhé.”

 

Ông ta vẫy tay, ý muốn nói rằng không còn gì để nói nữa, và rời khỏi sân tập. Một nửa số huấn luyện viên đi theo ông ta và rồi cũng rời đi, trong khi nửa còn lại quan sát những đứa trẻ đang tựa lưng vào tường.

 

[Thật là thô lỗ, các tên tai nhọn đó…]

 

'Ngươi không thích ông ta ở điểm nào thế?'

 

Raon bày tỏ thắc mắc của mình và nhìn xuống Thịnh nộ .

 

[Ta không thích khuôn mặt của hắn ta. Hắn ta dám coi thường Tinh Hoa Vương, chắc là hắn cho rằng mình nắm trong tay tất cả mọi thứ không bằng. Xấc xược như vậy thì mười nghìn năm bị giam cầm trong băng cũng là không đủ nữa đó.]

 

‘…’

 

Hắn ta giải thích, nhưng Raon vẫn không thể hiểu được. Có vẻ như Thịnh nộ  là một kẻ tâm thần.

 

'Tốt nhất là mình nên mặc kệ hắn ta đi thì hơn.'

 

Khẽ lắc đầu, cậu thả lỏng cơ thể và tâm trí đang mệt mỏi của mình bằng cách sử dụng ‘Hỏa Nhẫn’.

 

'Mình nên đi xem thử phòng tập thể dục coi như thế nào.'

 

Bỏ qua những lời xì xào bàn tán bên ngoài, Raon bước vào phòng tập thể dục trong nhà mà Rimmer đã đề cập đến.

 

“Hừm…”

 

 "Raon Zieghart."

 

"Làm thế nào mà cậu ta chạy được như vậy chứ?"

 

Những đứa trẻ trong dòng họ ngoại và con cái của các gia tộc chư hầu không thể rời mắt khỏi bóng lưng của Raon khi cậu bước vào phòng tập thể dục trong nhà.

 

Có sự khác biệt quá lớn giữa những gì họ nhìn thấy trước đó cũng như những gì họ đã được nghe về cậu ta trước đây.

 

Họ vẫn không thể tin rằng là cậu có thể cầm cự được lâu hơn họ, mặc dù họ cũng đã không ngừng rèn luyện sức chịu đựng của mình.

 

"Hẳn là nhờ vào thần dược chăng."

 

Kerin Zieghart cau mày. Cậu ta là người đầu tiên trong dòng họ ngoại đánh nhau với Raon.

 

"Thần dược sao?"

 

"Nhưng những người sống trong tòa nhà phụ đều đã bị bỏ rơi bởi dòng dõi trực hệ rồi mà."

 

"Đúng rồi. Và cậu ta chính là người tệ nhất trong số những con cháu của dòng họ ngoại. Làm thế nào mà cậu ta có thể có được thần dược kia chứ? "

 

"Ngay cả khi cậu ta có một loại thần dược gì đi chăng nữa thì, chắc là nó cũng không phải là một loại tốt lành gì đâu."

 

"Tôi nghe nói rằng chính là Ragged Saint đã đưa nó cho cậu ta, chứ không phải là trong gia tộc."

 

Kerin giải thích các tình huống cho những đứa trẻ trong dòng họ ngoại, những người đều đang có chung một thắc mắc.

 

"Ah!"

 

"Ra là Thánh đã làm thế!"

 

"Rốt cuộc thì cậu ta đã chạy được nhờ vào sức mạnh của thần dược, chứ không phải dựa vào chính mình."

 

"Vậy mà cậu ta lại tỏ ra tự hào nữa chứ!"

 

Nghe nói rằng cậu đã uống thần dược do Thánh Rách Rưới đưa cho cậu, lũ trẻ tỏ ra vô cùng chán ghét.

 

"Chậc chậc!"

 

"Quả là một cậu chàng may mắn nhỉ!"

 

“Cậu ta có được một loại thần dược may mắn mặc dù chỉ là một đứa trẻ trong dòng họ ngoại mà thôi, thật sự là nhìn cậu ta không thể nào yêu thương nổi mà.”

 

Kerin mỉm cười, trong khi những đứa trẻ trong dòng họ ngoại khác thì bày ra thái độ bất bình của mình.

 

“Đó chính là những gì mà tôi muốn nói đó.”

 

"Hả?"

 

"Các cậu nghĩ chúng ta có nên dạy cho cậu ta một bài học nho nhỏ về cách làm người không?"

 

"Đúng rồi. Rõ ràng, cậu ta cũng đã dám cãi lại với Thiếu gia Burren nữa.”

 

“Tôi đoán chúng ta cần phải cho cậu ta biết mặt mới được .”

 

“Vậy thì hôm nay, khi cậu ta quay trở lại ký túc xá…”

 

"Dừng lại hết cho tôi."

 

Khi những đứa trẻ trong dòng họ ngoại chuẩn bị lên kế hoạch tấn công, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía bên cạnh chúng.

 

"T-thiếu gia Burren?"

 

"Các ngươi sẽ làm vấy bẩn danh tiếng của tộc Zieghart mất thôi."

 

Burren lạnh lùng liếc nhìn những đứa trẻ trong dòng họ ngoại.

 

‘Thật đúng là thảm hại mà.’

 

Mặc dù cậu ta cũng không thích Raon Zieghart, nhưng áp bức cậu bằng cách sử dụng bạo lực nhóm thì đúng thật là đáng hổ thẹn.

 

Cậu ta không thể để chúng lên kế hoạch này với tư cách là một người đã mang trên mình cái danh là Zieghart được.

 

“Cậu ta cũng chỉ là một con côn trùng sớm sẽ bỏ cuộc thôi. Các ngươi chỉ cần cần phớt lờ cậu ta và tập trung vào việc tập luyện của mình là được rồi.”

 

Sau khi nheo mắt nhìn gương mặt khó coi của chúng, cậu ta rời khỏi sân tập luyện.

 

“À, hmm…”

 

"Cậu ấy… Cậu ấy bảo chúng ta dừng lại kìa."

 

"Hừm."

 

"Cậu có thật sự bị ngốc không vậy?"

 

Kerin tặc lưỡi khi thấy lũ trẻ trong dòng họ ngoại chưa gì nản lòng.

 

"Gì chứ?"

 

"Thật ra cậu ấy đang bảo chúng ta hãy làm điều đó đi đây."

 

"Cái gì cơ?"

 

“Cậu ấy đang muốn nói rằng cậu ấy không muốn làm bàn tay của mình bị vấy bẩn, vì vậy chúng ta phải tiếp tục đi. Cậu thực sự không hiểu sao?”

 

"À, là vậy hả?"

 

“Là… là vậy thật sao?”

 

"Tất nhiên rồi. Chuẩn bị cho xong đi. Nếu chúng ta cho Raon một bài học thích đáng thì thiếu gia Burren cũng sẽ hài lòng đấy."

 

Bốn học viên tập hợp lại thành một vòng tròn và bắt đầu lên kế hoạch xem họ sẽ dạy dỗ Raon như thế nào.

 

Và rồi sau đó…

 

Runaan Sullion, người đã không thèm nhìn ai cho đến tận lúc này, lại tập trung ánh mắt vào vị trí nhất định.

 

Không phải là Burren người đã về đích ở vị trí đầu tiên, cũng không phải con cháu của dòng họ ngoại hay những đứa trẻ từ các gia tộc chư hầu, cũng không phải Rimmer, người được gọi là Thanh kiếm Ánh sáng của Zieghart.

 

Mà là Raon Zieghart.

 

Ánh mắt của cô ấy dán chặt vào lưng Raon, người có màn thể hiện thấp hơn mức trung bình trong bài kiểm tra vừa rồi. Và sau đó, cô ấy thì thầm một từ.

 

"Quái lạ."

 

***

 

Rimmer rời sân tập và leo lên núi Bắc Ty, nằm ở phía sau tòa nhà chính. Đến tảng đá hình con hổ ở sườn núi, ông ta ngẩng đầu lên.

 

"Ra là có một vị khách đến thăm chỗ ngủ trưa của tôi à."

 

Khi ông ta nói với lên trên tảng đá, một người đàn ông lớn tuổi tóc vàng đứng trên đó nghiêng đầu nhìn xuống. Chính là Glenn Zieghart.

 

"Mọi chuyện diễn ra như thế nào rồi?"

 

“Hỏi tôi câu hỏi đó cũng chẳng có ích gì đâu.”

 

Rimmer cười khổ rồi tựa lưng vào tảng đá.

 

“Như ngài đã biết đó, tôi có một con mắt rất tốt có thể đánh giá được mọi người. Nhưng mà, tôi không thể nhìn thấu được Raon. Tôi không thể phân tích được tình trạng của thằng bé."

 

“…”

 

“Tôi chắc chắn rằng nó hoàn toàn trống rỗng luôn. Nó khô như một cây lau nhà khô đã vắt sạch nước không biết bao nhiêu lần. Tôi hoàn toàn không hiểu bằng cách nào mà thằng bé có thể chạy cho đến phút cuối cùng được nữa."

 

Sự tò mò xen lẫn ngạc nhiên ẩn chứa trong đôi mắt cười của Rimmer.

 

“Burren và Runaan là hai đứa trẻ có tài năng nhất, và những đứa trẻ khác cũng không tệ. Chúng chắc chắn có thể trở thành trụ cột nâng đỡ gia tộc trong tương lai. Nhưng mà…"

 

"Anh không thể đánh giá được Raon à."

 

Ánh mắt Glenn lướt qua Rimmer, rồi hướng về phía sân tập thứ năm.

 

"Ngài nói đúng đấy. Tài năng, tiềm năng, tương lai và khuynh hướng của thằng bé — tôi không thể nhìn thấy được bất kỳ điều gì cả. Đây là lần đầu tiên tôi chìm trong bóng tối như thế này kể từ khi tôi gặp ngài đó, thưa Lãnh chúa."

 

Rimmer cười khúc khích.

 

“Thật là nhàm chán bởi vì trung tâm năng lượng của tôi đã trở nên tồi tàn mất rồi, nhưng làm một lần thì điều này cũng có vẻ thú vị đấy.”

 

“Công việc của anh không phải là tìm kiếm niềm vui đâu. Mà là nuôi dạy bọn trẻ thành những chiến binh xứng đáng với cái tên Zieghart đấy. "

 

"Tất nhiên rồi. Tôi biết điều đó mà. Tôi không phải là nhân vật trung thành nhất của tộc Zieghart hay sao? "

 

Rimmer gật gật đầu, vẻ mặt không khác gì tên lưu manh.

 

"Nếu không phải anh đang có bệnh và là một đồng đội trên chiến trường của tôi thì đầu của anh sẽ bay ngay lập tức đó."

 

"Chà, tôi đoán việc làm tổn thương đến trung tâm năng lượng của mình cũng có lúc hữu ích đấy chứ!"

 

“…”

 

Glenn nhìn vào trung tâm năng lượng của Rimmer và rồi nhìn xung quanh trái tim ông ta, sau đó quay đầu đi.

 

“Anh đã yêu cầu giới cho anh vị trí huấn luyện viên chính, vậy nên hãy tập trung vào công việc của mình đi, thay vì bị phân tâm như vậy.”

 

"Tất nhiên rồi. Tôi cảm thấy như một trong những học viên năm nay sẽ trở thành người xứng đáng để tôi giao phó tương lai đấy.”

 

Rimmer hướng ánh mắt về phía sân tập, nơi Glenn cũng đang nhìn.

 

"Ý anh là Burren hay Runaan?"

 

"Đó cũng là một khả năng, nhưng cũng có thể là một trong những đứa trẻ được tiến cử, hoặc là một người dân thường cố chấp, hoặc một đứa trẻ đã bị gia đình bỏ rơi."

 

“Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Đứa trẻ đó khó có thể trở thành một chiến binh được.”

 

Glenn đi xuống núi Bắc Ty sau khi nói xong câu đó. Rimmer nhìn chằm chằm vào lưng vị chiến binh đáng kính nhất của cuộc đời mình, và cười toe toét.

 

"Ngài đã biết là không phải vậy rồi mà."

 

***

 

Raon bước ra khỏi phòng tập thể dục trong nhà sau khi đã kiểm tra hết các thiết bị khác nhau.

 

'Cũng không tệ.'

 

Thiết bị tập luyện thuộc loại mới nhất và tốt nhất, giống như Rimmer đã nói. Sân tập này chắc chắn sẽ nâng người tập đến độ cao tốt nhất nếu họ có thể làm theo hướng dẫn.

 

Vì cậu đã bắt đầu tập luyện vào buổi chiều, nên bầu trời đã bắt đầu chuyển dần về đêm. Cậu đi ra khỏi sân tập, và chuẩn bị đi về ký túc xá thì…

 

"Nè."

 

Từ đầu ngõ phía bên phải, một giọng nói trầm thấp vang lên. Khi cậu quay đầu lại, bốn đứa trẻ trong dòng họ ngoại định chiến với cậu buổi sáng hôm đó đang trừng mắt nhìn với vẻ mặt rất đáng sợ.

 

"Ta nghe nói rằng ngươi đã được uống một loại thần dược trước ngày thôi nôi của ngươi đúng không."

 

"Đó là lý do ngươi trở nên tự mãn như vậy à?"

 

“Nếu ta cũng được dùng một loại thuốc tiên như ngươi thì ta sẽ giỏi hơn ngươi nhiều đó. Ta đã ở ngay sau Thiếu gia Burren rồi còn gì."

 

Bốn đứa trẻ dường như tin rằng chúng đang nói chuyện hết sức có uy quyền và rồi chúng tiến đến gần cậu.

 

[Ngươi thật sự để cho bọn trẻ con coi thường ngươi sao? Ta muốn chết đi cho rồi.]

 

'Đừng lo.'

 

Ngọn lửa trong mắt Raon đã bùng cháy lên.

 

"Lần này ngươi sẽ được thấy những gì mà ngươi muốn thấy."

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương