Hoàng Thành cùng Hoàng Trung đều là người luyện võ, tai mắt vô cùng lanh lợi. Y Tịch tự cho là cẩn thận không phát ra động tĩnh gì, nhưng Hoàng Thành vừa cảm thấy âm thanh xung quanh hơi bất thường, lập tức đứng dậy xem xét.

Hoàng Trung cũng xoay người ngồi dậy, im lặng siết chặt thanh đao. Hắn trông thấy Hoàng Thành chỉ nghiêng người nhìn qua khe cửa sau đó không có hành động gì tiếp theo, liền biết người bên ngoài không phải kẻ địch, cho nên cũng không đứng dậy.

Hoàng Thành lẳng lặng đưa mắt nhìn Y Tịch ra khỏi phòng rồi quay đầu lại nói với Hoàng Trung:

“Hán Thăng, Y phó sứ vừa ra ngoài, tuy nhiên dáng vẻ của hắn rất mờ ám. Ta phải đi bẩm báo cho Phỉ đại nhân một tiếng.”

Hoàng Trung gật đầu đáp:

“Ừ biết rồi, ngài ấy có gì dặn dò, phiền ngươi chuyển lời lại cho ta.”

Tuy Hoàng Trung đang rầu rĩ về con trai, nhưng có chuyện quan trọng vẫn rất nghiêm túc.

Ở bên này Phỉ Tiềm chưa buồn ngủ, hắn đang ngồi tính toán lại kế hoạch cứu thầy, đột nhiên nghe Hoàng Thành gõ cửa liền ra ngoài hỏi thăm. Sau khi được Hoàng Thành kể lại, hai mắt Phỉ Tiềm sáng rực, thằng nhóc này coi bộ được việc nha. Hoàng Thành nhìn sắc mặt Phỉ Tiềm, liền bổ sung thêm:

“Cũng đơn giản thôi, thuộc hạ và Hán Thăng huynh đều là người tập võ, lâu dần giác quan sẽ nhạy cảm với tiếng động xung quanh, nếu không cũng sẽ chẳng phát hiện được.”

“Ừ, ngươi làm tốt lắm. Chỉ là ta đang suy nghĩ xem Bá Cơ đang muốn đi đâu…”

Phỉ Tiềm đảo tròng mắt nhẩm tính, Y Tịch chắc không đói đến mức mò đi ăn khuya, có lẽ chín mươi phần trăm là lén đi gặp Viên Thuật rồi. Làm sao bây giờ? Đem Y Tịch bắt trở lại? Cái này thì không được. Dù sao Y Tịch cũng là sứ giả, mặc dù là phó sứ, nhưng luật pháp đâu có cấm phó sứ đi gặp riêng chúa công bên phe kia. Phỉ Tiềm cũng chẳng có lý do gì để cản hắn lại.

Hay mình dùng uy quyền của chính sứ? Cũng không ổn, Y Tịch sẽ lại tìm lý do khác, đồng thời quan hệ đôi bên sẽ trở nên căng thẳng…

Thôi bỏ, đi thì đi vậy, mình cũng nên làm chút đề phòng.

“Thúc Nghiệp, ngươi dặn Hán Thăng và các anh em tăng cường cảnh giác. Tối nay chịu khó một tí, thay phiên nhau canh gác, nếu có biến cố gì cũng kịp thời xử lý. Lính trong biệt viện cũng chia làm hai tốp và thay phiên trực giống hai ngươi.”

Hoàng Thành lĩnh mệnh, vừa mới chuẩn bị ra ngoài, Phỉ Tiềm bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, liền gọi Hoàng Thành lại hỏi:

“Đúng rồi Thúc Nghiệp, xét riêng về phương diện võ công, ngươi và Hán Thăng ai mạnh hơn?”

Hoàng Thành cười khổ đáp:

“Bẩm đại nhân, nói ra thật xấu hổ, Hán Thăng mạnh hơn ta nhiều lắm.”

Sau đó thấy Phỉ Tiềm không còn dặn dò gì nữa mới lui ra, đồng thời vẫy tay gọi ba mươi binh sĩ đến gác ở phòng Phỉ Tiềm.

Theo luật pháp nhà Hán, sử giả không thể mang hết toàn bộ binh sĩ vào trong thành, nhưng khi bước vào Lỗ Dương, Viên Thuật cũng không thể bắt Phỉ Tiềm và Y Tịch đi một mình được. Vì vậy họ quyết định dẫn theo năm mươi người, chia nhau ra sử dụng. Đám lính cũng được cấp phòng để sinh hoạt trong biệt viện, mỗi phòng sẽ chứa mười người, tất nhiên hoàn cảnh tốt hơn nằm lăn lóc ngoài lều vải.

Phỉ Tiềm nhìn theo bóng lưng Hoàng Thành, lắc đầu mỉm cười rồi đóng cửa phòng. Thằng nhóc này thú vị nha.

Trong một diễn biến khác, Y Tịch đã đi tới trước phòng Viên Thuật, có chút lo lắng đứng tại chỗ, chờ Viên Thuật gọi vào. Lúc này Viên Thuật cũng đã thay đồ nghỉ ngơi, vừa ngả lưng một lát lại bị đánh thức, người hầu báo có phó sứ Y Tịch đến xin gặp mặt. Tuy trong lòng không vui, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy tò mò.

Lén la lén lút như vậy, chắc hẳn phía Lưu Biểu đã có dặn dò khác, hèn gì trong buổi tiệc thằng cha này cứ ngồi im như tượng đất.

Mười mấy ngọn nến được thắp lên, cả căn phòng trở nên rực sáng. Viên Thuật đáp lễ Y Tịch sau đó híp mắt hỏi han bằng một nụ cười âm u:

“Đêm đã khuya, Bá Cơ đến đây chẳng hay có việc gì? Sao không nói luôn hồi sáng?”

Mặc dù nghe như đùa giỡn, nhưng Viên Thuật cũng khéo léo bày tỏ sự khó chịu khi bị đánh thức. Y Bá Cơ, nếu nhà ngươi không có tin gì hay ho, đừng trách ta vô tình. Y Tịch nghiêm túc chắp tay đáp:

“Bẩm tướng quân, Tịch đến là vì đại nghiệp của ngài.”

Y Tịch cũng không khách sáo, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Là một nhà thuyết khách giỏi có tiếng thời Tam Quốc, kỹ năng giao tiếp của Y Tịch cực kì thuần thục.

“Ồ, bổn tướng nguyện lắng tai nghe.”

“Ngày nay bóng tối bao trùm đế quốc, Đổng tặc bạo ngược hại nước hại dân. Chiến tranh như lửa cháy ngang mày, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Vả lại thiên tử và con dân ở đế đô đang chờ liên quân Quan Đông đến cứu giúp. Chúa công ta xúc động vì sự trung nghĩa của tướng quân, nguyện trở thành thanh gươm và lá chắn để xông pha trước hòn tên mũi giáo.

Ài, chỉ ngặt nỗi đất Kinh Tương đang loạn lạc không ngừng, tông tặc vẫn còn hoành hành tàn hạ lê dân, thêm vào đó đám quan lại sâu mọt phía nam Kinh Châu lại bất chấp quốc pháp, chiếm đoạt lợi ích. Chúa công ta tuy có tâm nhưng không đủ lực.”

Y Tịch mở đầu đã khẳng định lập trường của Lưu Biểu, cũng nói rõ Lưu Biểu đang gặp phải khó khăn gì. Hàm ý là Lưu Biểu muốn làm bạn chứ không phải làm kẻ thù. Tất nhiên Viên Thuật chẳng hề bị mê hoặc bởi mấy lời hoa mỹ, chỉ gật đầu cho có lệ:

“Lưu Kinh Châu một lòng trung với đế quốc thật khiến thiên hạ khâm phục. Thuật cũng chỉ là một người con Đại Hán, binh mỏng lực yếu, chưa dám vọng ngôn gì về quốc gia đại sự.”

Viên Thuật cố ý nói mình không dám vọng ngôn, thực tế ám chỉ Lưu Biểu ngươi đừng có chỉ nói mồm, có đồ vật gì ngon ngọt mau dâng lên để ta còn biết đường tính. Mấy lời hay ho này ai chả nói được? Y Tịch tự nhiên hiểu ý, lập tức lôi phong thư trong ngực áo ra và dâng lên Viên Thuật:

“Bẩm Viên tướng quân, chúa công ta khổ tâm viết lại nỗi niềm trong bức thư này, mời tướng quân xem qua.”

Người hầu vội tiếp nhận thư rồi chuyển lên. Viên Thuật im lặng nhìn chằm chằm Y Tịch, sau đó mở bức thư rồi để nó trước ánh nến. Nội dung bức thư không dài, vì vậy Viên Thuật chỉ đọc trong ba phút là xong. Hắn trải phẳng lá thư trên mặt bàn, mặc dù gương mặt chẳng hề có cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lóe lên sự toan tính.

Đây đúng là thứ giải quyết được cái gai trong lòng Viên Thuật. Bản thân hắn định kéo quân bắc phạt, nhưng đồng thời cũng lo lắng Lưu Biểu đằng sau sẽ giở trò quỷ. Quân Nam Dương có diện tích tầm trung, xung quanh cũng chẳng có địa hình gì hiểm trở để phòng thủ tốt. Chỉ cần Viên Thuật kéo hết quân đánh lên phía bắc, lãnh địa lại bị Lưu Biểu cướp mất, toàn quân sẽ không còn đường lui.

“Hừm, bức thư này rất tốt, nhưng vì sao Bá Cơ lại không đưa luôn trong buổi tiệc?”

Viên Thuật trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên hỏi một câu. Đương nhiên hắn không chỉ muốn biết vì sao Y Tịch không chịu đưa thư vào ban ngày, mà là tại sao Y Tịch không đưa lúc có mặt Phỉ Tiềm. Y Tịch thong dong đáp:

“Chúa công ta phái sứ giả đến giao hảo với tướng quân là để phù hợp với luật pháp đế quốc. Thư này gửi riêng cho tướng quân, là để giải bày cái nghĩa cứu giúp dân chúng của ngài ấy. Như thế mới vẹn toàn cả trung và nghĩa.”

Y Tịch đã có chuẩn bị trước, lời nói ra như nước chảy mây trôi. Viên Thuật nhẹ gật đầu, sau đó cười nói:

“Việc này quá lớn, để Thuật cân nhắc một phen, sau đó sẽ cho Bá Cơ một câu trả lời chắc chắn nhé?”

Y Tịch cũng không vội vàng gì, nên tỏ vẻ đồng ý rồi lập tức lui ra ngoài. Viên Thuật vẫn ngồi trầm tư, duỗi ngón tay thon dài gõ lên lá thư của Lưu Biểu, trong lòng không ngừng đang tính toán. Hắn hô lớn kêu người hầu mau gọi Dương Hoằng cùng Diêm Tượng đến bàn bạc. Mặc dù chuyện này Viên Thuật đã có chủ ý, nhưng đây là việc lớn, cần phải nghe thử suy nghĩ của mưu sĩ dưới trướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương