Viên Thuật sai người hầu đi tìm Dương Hoằng và Diêm Tượng, mặc dù đêm đã khuya nhưng chúa công có việc, thuộc hạ cũng phải lê tấm thân mệt mỏi tới hầu.

Viên Thuật đưa thư của Lưu Biểu cho hai người bọn họ nhìn thử, còn hắn ra lệnh người hầu làm chút trà nóng và đồ ngọt, lại thêm gỗ vào lò sưởi. Thời đại này rất nhiều người dễ bị mắc bệnh cảm lạnh, có mỗi hai mưu sĩ mà bị bệnh hết cả hai thì khổ.

Dương Hoằng đọc lướt qua bức thư rồi chuyền tay cho Diêm Tượng. Bản thân hắn đan xen hai bàn tay vào một chỗ, ngón cái gõ vào mu bàn tay.

Viên Thuật im lặng nhìn hai mưu sĩ, cũng chưa từng lên tiếng hối thúc. Làm việc chung lâu ngày, không chỉ mưu sĩ hiểu tính chúa công, mà chúa công cũng biết rõ thói quen của mưu sĩ.

Một lát sau Diêm Tượng cũng xem hết, đem thư trả lại cho Viên Thuật. Dương Hoằng nhìn Diêm Tượng, còn Diêm Tượng chắp tay hành lễ, ra hiệu cho Dương Hoằng lên tiếng trước. Thế là Dương Hoằng không khách sáo nữa, lập tức bảo:

“Bẩm chúa công, Lưu Cảnh Thăng đang chơi trò ve sầu thoát xác. Tương Dương chỉ mới bình định được tông tặc bên trong thành, còn tông tặc các quận ngoài vẫn hoành hành ngang ngược. Phía Giang Hạ chưa thể hiện thái độ, còn bốn quận phía nam Kinh Châu chống đối ra mặt.

Do đó hắn lợi dụng chiến dịch chống Đổng Trác, bài tỏ lòng kết minh với chúa công đến đánh xuống phía nam.”

Diêm Tượng nói tiếp:

“Bây giờ Văn Sính đang đóng quân ở Uyển Thành, binh lương nhiều, lại dễ thủ khó công. Nếu có thể nhân cơ hội này mở rộng lãnh địa, cũng là một kế sách hay. Tuy nhiên chúa công nên nhớ, Lưu Cảnh Thăng cũng là một con sói, một khi hắn bình định được bốn quận phía nam Kinh Châu, thuế ruộng tăng mạnh, ngày sau tất có họa.”

Viên Thuật gật đầu, đối với phương diện này hắn cũng có góc nhìn tương tự, cảm thấy Diêm Tượng nói rất có đạo lý.

Diêm Tượng đang hướng đến tương lai, dù sao Lưu Biểu từ bỏ Uyển Thành, đồng nghĩa Viên Thuật tăng thêm lãnh địa, nhưng phía Lưu Biểu cũng có thể rảnh tay để tấn công xuống phía nam, nuốt trọn bốn quận Trường Sa, Linh Lăng, Quế Dương, Võ Lăng.

Nghe thì có vẻ cân bằng, tuy nhiên lợi ích của Lưu Biểu là rất lớn. Nam Dương quận chẳng khác nào gân gà trong mắt hắn, cho cũng chả sao cả, ngược lại bình định phía nam Kinh Châu sẽ đảm bảo Lưu Biểu vừa có vựa lúa lớn nhất nhì đế quốc, vừa có hậu phương vững chải.

Huống hồ lần trước Lưu Biểu cũng thử vươn vòi vào Nam Dương bằng sự kiện Trương Tư, kết quả toàn quân bị Tôn Kiên đánh cho gọi cha kêu mẹ, Trương Tư cũng bị dụ ra ngoài thành chém chết.

Vì vậy Lưu Biểu có tiếp tục phái Văn Sính tới đóng giữ Uyển thành, nhưng hắn chỉ khống chế được một nhúm đất, toàn bộ khu vực Nam Dương vẫn nằm trong tay Viên Thuật.

Trong lúc ba người đang chụm đầu suy nghĩ, người hầu đã dâng lên những ly trà thơm ngon nóng nổi. Viên Thuật nhẹ nhàng ngửi hơi trà rồi nhấp một ngụm, nhăn mặt vì nước trà quá đắng, đành yêu cầu mang lên chút mật ong.

Màn đêm yên ả phả chút hơi lạnh vào những cơn gió, tiếng rít trên mái nhà càng làm khung cảnh trở nên âm u. Viên Thuật và hai mưu sĩ uống một chút trà mật ong, cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng trở lại, cử động cũng thoải mái hơn.

Dương Hoằng thở dài đặt bát trà xuống, nhìn thấy Viên Thuật cùng Diêm Tượng cũng đều uống xong mới bắt đầu lên tiếng:

“Uyển thành là cửa ngõ của phe ta, bắt buộc phải chiếm được, nhưng không thể để Lưu Cảnh Thăng dễ dàng nuốt được bốn quận phía nam. Ta có một kế để chúa công ngồi ngư ông đắc lợi.”

“Thuật nguyện lắng tai nghe.”

“Tôn tướng quân từng làm thái thú Trường Sa, ấn tín và dây đeo hẳn vẫn còn giữ, ngài hay cho Tôn tướng quân tiến cử người thân tín giữ chức thái thú Trường Sa, một là vừa giúp tướng quân yên lòng đánh Đổng Trác, thứ hai chờ cho đến khi Lưu Cảnh Thăng đánh xong bốn quận phía nam, nhân lúc quân sĩ còn mệt mỏi ta xua quân xuôi nam, Kinh Châu tất trở thành đồ trong túi.”

Viên Thuật nghe vậy không khỏi mừng rỡ, liên tục gật đầu nói:

“Hay lắm, ta lập tức truyền tin cho Văn Đài!”

Diêm Tượng bổ sung thêm:

“Sau khi nhận Uyển thành, ngài nên lệnh cho Kỷ tướng quân đóng binh ở đó, mượn danh nghĩa cần vương phạt Đổng tặc, yêu cầu các khu vực xung quanh dâng lương thảo.”

Dương Hoằng phản ứng trong nháy mắt:

“Tử Vật nói rất đúng! Nếu làm vậy sẽ làm Lưu Biểu thiếu hụt mất vật tư và nhân lực. Nhưng một khi Lưu Biểu không chịu cung cấp, ta sẽ lấy lý do Lưu Biểu ủng hộ Đổng Trác để hưng binh hỏi tội.”

Nói xong, Dương Hoằng cùng Diêm Tượng nhìn nhau cười một tiếng, có phần tiếc nuối vì gặp nhau quá trễ, chưa thỏa chí chỉ điểm giang sơn. Viên Thuật vỗ tay cười to, luôn miệng nói:

“Hay! Thật sự rất hay!”

Vốn dĩ hắn cảm thấy cục đá Lưu Biểu ở phía nam cực kì chướng mắt, đột nhiên qua lời hai mưu sĩ, Lưu Biểu chẳng những không mang tính uy hiếp mà còn rơi vào cảnh khốn khó, không khỏi thoải mái cười to.

Nhắc đến Kỷ Linh, Diêm Tượng nhớ mấy ngày trước Viên Thuật có phái thằng cha này lãnh binh xông tới Côn Dương, lục soát nhà họ La để tìm bằng chứng thông đồng Đổng Trác. Vì thế cả nhà họ La kể cả gia chủ La Sâm đều bị trói lại, giam trong quân doanh Lỗ Dương.

Ngoài ra Kỷ Linh còn lục soát được rất nhiều lương thảo tiền tài, tất nhiên là e hèm, sung hết vào quân đội để phục vụ đất nước rồi…

Hồi đầu Diêm Tượng dự định sáng ngày mai lại đến bẩm báo, không nghĩ tới Viên Thuật triệu tập trong đêm, cho nên hắn cũng liền đem công văn về chuyện này mang qua luôn. Hiện giờ hắn mở công văn rồi ngồi chờ Viên Thuật quyết định.

Viên Thuật tiếp nhận, chỉ đọc vài dòng rồi vất xuống bàn:

“Cái này có gì đáng bàn? La Sâm ý đồ phản quốc, cấu kết nghịch tặc, theo luật phải chém hết nam trong nhà, còn nữ và trẻ con sung vào quân đội khổ sai.”

Chỉ vài câu nói đơn giản, La Sâm từ một đại gia trong vùng biến thành cẩu tặc bị người đời phỉ nhổ. Trong quan niệm của Viên Thuật, mấy gia tộc như nhà họ La chẳng khác nào con kiến. Giết thì giết, có gì đáng nhắc tới?

“Tuân lệnh!”

Mặc dù Diêm Tượng không đành lòng, nhưng việc đã đến nước này, lại có thể làm gì, đành gật đầu rồi cất công văn vào tay áo. So với loại gia tộc chẳng đáng tiền như nhà họ La, Viên Thuật lại cảm thấy hứng thú với nhà họ Phỉ ở Lạc Dương, cụ thể là Phỉ Tiềm.

Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn và nói:

“Lần này Tử Uyên đi sứ cho Lưu Cảnh Thăng, hai vị thấy hắn ra sao?”

Phỉ Tiềm, Phỉ Tử Uyên? Dương Hoằng cùng Diêm Tượng liếc nhau một cái. Hiện tại Viên Thuật chỉ có hai mưu sĩ gồm Dương Hoằng đảm nhiệm chức trưởng sử, và Diêm Tượng đảm nhiệm chức chủ bạ.

Tuy nhiên đối với việc Viên Thuật cố ý mời chào Phỉ Tiềm, cả hai đều có ý nghĩ riêng.

Về phía Dương Hoằng, thế lực Viên Thuật xuất hiện thêm một kẻ như Phỉ Tiềm chưa chắc là một chuyện tốt. Dương Hoàng là chi thứ của nhà họ Dương ở Hoằng Nông. Lúc trước từng gặp Viên Thuật ở Lạc Dương nên cũng có chút giao tình.

Về sau Viên Thuật chạy đến Nam Dương lập nghiệp, Dương Hoằng cũng đi theo phò tá. Cho nên đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Viên Thuật chính là Dương Hoằng.

Nhưng hiện giờ Phỉ Tiềm xuất hiện, tuy nhà họ Phỉ chẳng có gì so lại nhà họ Dương bốn đời thái úy, nhưng Phỉ Tiềm vừa trở thành con rể nhà họ Hoàng ở Kinh Châu.

Nếu Viên Thuật muốn vững chân ở Kinh Châu, hắn sẽ phải chiêu mộ được Phỉ Tiềm, cũng tức là đạt được sự ủng hộ của nhà họ Hoàng.

Huống hồ sĩ tộc Kinh Châu khác những khu vực khác, dây mơ rễ má với nhau rất nhiều, lôi kéo được nhà họ Hoàng, không chừng còn được thêm nhiều gia tộc khác tới hiệu triệu.

Viên Thuật mời chào Phỉ Tiềm, tất nhiên cũng muốn tỏ vẻ mở rộng cửa đón các sĩ tộc phương nam đến phục vụ. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, Dương Hoằng đã rời xa quê, lực nhà họ Dương không đủ mạnh để ảnh hưởng xuống phía nam.

Vậy thì cái ghế trưởng sử này, hắn ngồi được bao lâu đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương