Bên trong Ẩn Long Cư tại núi Lộc, một lò hương thơm mùi hoa cỏ tỏa khói lượn lờ. Bàng Đức Công cùng Phỉ Tiềm đang ngồi đối diện với nhau.

Sự kiện lớn như chiến dịch chống Đổng Trác được lan truyền khắp trung nguyên, tất cả các thế gia lớn nhỏ đều rỉ tai nhau chuyện này. Khi biết tin phe sĩ tộc Quan Đông khởi binh thảo phạt nhanh như vậy, trong lòng Phỉ Tiềm không khỏi ít nhiều có chút bối rối, dù sao sự kiện này mang ý nghĩa toàn bộ đế quốc nhà Hán bắt đầu rơi vào thời kì nội chiến, thời gian nhàn hạ phè phỡn trong nhà gỗ của mình đã kết thúc.

Phỉ Tiềm đã nhốt mình trong phòng cả ngày, tỉ mỉ chỉnh lại toàn bộ suy nghĩ của mình rồi lên núi Lộc tìm Bàng Đức Công, kể lại những gì mình trải qua cũng như suy nghĩ về hướng đi trong tương lai cho lão nghe.

Từ khi đến Kinh Châu tới giờ, người trợ giúp hắn nhiều nhất chính là Bàng Đức Công, không chỉ dạy dỗ kiến thức, hơn nữa còn trải một con đường đầy hoa lệ, biến hắn từ một người con chi thứ họ Phỉ thành tài năng danh tiếng ở trong đế quốc.

Phỉ Tiềm ngồi quỳ chân trước mặt Bàng Đức Công, thần sắc trang nghiêm, dáng vẻ đường hoàng. Bàng Đức Công vuốt nhẹ ria mép, cũng híp mắt lại trầm tư suy nghĩ. Đối với một người cao tuổi đã trải qua đủ loại sóng gió như lão, hai chữ danh lợi cực kì nhạt nhẽo, chưa kể còn đi ngược lại học thuyết Hoàng Lão.

Nhưng theo đuổi học thuyết không có nghĩa lão bỏ quên luôn mặt tình cảm, mặc dù thời gian Phỉ Tiềm ở lại Kinh Châu cũng ngắn thôi, nhưng trong mắt Bàng Đức Công, học trò mình giống hết Thái Ung miêu tả, tính tình nhạy bén, cư xử ôn hòa chính trực, lại có một góc nhìn cuộc sống vô cùng màu sắc.

Cháu lão thường xuyên đấu võ mồm với Phỉ Tiềm đấy, nhưng Bàng Đức Công hiểu quá rõ Bàng Thống, chính vì quan tâm để ý nên nó mới chịu cãi nhau, bằng không một câu cũng lười mở miệng.

Bởi vậy trong số học trò của mình, Bàng Đức Công thích Phỉ Tiềm nhất, cho nên lão mới vét cả bảo bối trong nhà ra truyền dạy. Khi gia chủ Hoàng Thừa Ngạn tới cửa đề nghị cầu hôn, Bàng Đức Công cũng thuận nước đẩy thuyền, còn bỏ tiền túi ra sắp lễ vật cho học trò cưới vợ. Nên nhớ hành động này ở thời Hán chứng minh một điểm, Phỉ Tiềm mặc dù không phải mang họ Bàng, nhưng đãi ngộ của hắn chẳng kém gì người dòng chính nhà họ Bàng cả.

Sau khi nghe Phỉ Tiềm nói về kế hoạch của hắn, Bàng Đức Công cũng suy nghĩ cẩn thận, vẫn cảm thấy có chút mạo hiểm, liền nói:

“Tử Uyên, hành động này chắc khác gì vào hang cọp để bắt cọp con! Nếu con chỉ sơ sẩy một chút, ta e con sẽ không còn mạng…”

Phỉ Tiềm cúi đầu chắp tay bảo:

“Con biết thưa thầy, nhưng nếu không làm vậy, lòng con không thể yên được.”

Bàng Đức Công trầm mặc hồi lâu, lão thấy kế sách này chỉ có xác suất 50 50 như đánh bạc, thậm chí khả năng thành công có lẽ còn được được 50, thật sự quá mức mạo hiểm. Nhưng nếu không cho Phỉ Tiềm đi, tương lai sẽ giống Phỉ Tiềm nói, một bóng ma xuất hiện trong tâm trí học trò mình, ảnh hưởng đến cả đời sau. Bàng Đức Công suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói một câu:

“Thôi vậy, con hãy cẩn thận, hành sự chớ nên gấp gáp, vẫn phải chú ý giữ an toàn cho bản thân! Nhớ lấy!”

Bàng Đức Công vẫn còn có chút lo lắng cho Phỉ Tiềm, liên tục nhắc hắn phải để ý đến an toàn của chính mình, ít nhất hắn phải biết giữ bình tĩnh trong mọi tình huống. Phỉ Tiềm hành lễ với Bàng Đức Công rồi rời đi.

Bàng Đức Công mắt nhìn xa xăm, lão nghĩ đi nghĩ lại vẫn lấy giấy bút ra viết một bức thư, lại sai người hầu mang ra ngoài mới xem như yên lòng một tí, thở dài đầy mệt mỏi.

Vừa xuống dưới núi Lộc, Phỉ Tiềm lập tức chạy tới phủ thứ sử của Lưu Biểu. Dù nói thế nào hắn vẫn đang mang chức biệt giá, trước khi làm chuyện này, hắn vẫn nên chào tạm biệt Lưu Biểu theo đúng lễ nghi. Gương mặt Lưu Biểu tối sầm vì quá kinh ngạc, hắn không thể khống chế cảm xúc, giọng có chút run rẩy:

“Tử Uyên, ngươi nói thật chứ?”

Xét theo lẽ thường, mọi người đều có xu hướng tránh nặng tìm nhẹ, vì vậy vừa nghe thấy chiến tranh, phần lớn sẽ tìm cách nấp vào một chỗ an toàn rồi tính tiếp. Rất ít người vui mừng phấn khơi chạy thẳng ra tiền tuyến tham gia náo nhiệt.

Vào thời cổ đại, mỗi lần xuất trận, quân đội sẽ cho trinh sát tản ra hai bên hông trong bán kính 10km. Lính trinh sát, nói nôm na là kỵ binh hạng nhẹ, khi hai đội quân chưa va chạm nhau, trinh sát sẽ đi trước một bước. Thường thì họ sẽ phi ngựa thật nhanh để rà soát xung quanh, còn nếu gặp ai trên đường đều rút đao chém luôn.

Cho nên người bình thường tới gần quân đội hoặc quân doanh, hoặc may mắn không bị phát hiện, hoặc người bị phát hiện không có thân phận đặc biệt, sẽ bị trinh sát xem như người phe địch, trực tiếp chém chết! Vì thế Lưu Biểu nghe Phỉ Tiềm chạy ngược về Lạc Dương tìm Thái Ung, hắn vô cùng kinh ngạc.

Hiện nay khắp nơi hô hào chống Đổng Trác, trên đường đi tất nhiên sẽ gặp được các loại quân đội, lỡ không cẩn thận sẽ bị quân đội ngộ sát, sau đó chặt đầu đem đi lĩnh thưởng.

Nhưng Phỉ Tiềm đã bảo thế, Lưu Biểu cũng chẳng tiện phản đối. DÙ sao Phỉ Tiềm nói sư phụ gặp nạn, học trò làm sao có thể ngồi nhìn, rất phù hợp với đạo lý nho học, cũng là giá trị quan người thời bấy giờ.

Lưu Biểu mà lên tiếng phản đối, đừng nói lỡ như Thái Ung xui xẻo gặp phải chuyện gì, kể cả lão sống phây phây, người nghe được vẫn sẽ chỉ trích hắn máu lạnh tim sắt, không quan tâm đến tình cảm, ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh.

Cho nên hiện tại Lưu Biểu không phải cân nhắc có nên thả Phỉ Tiềm đi hay không, mà đang nghĩ xem mình có thể làm gì để thu về lợi ích từ chuyện này. Hắn chẳng có ý kiến gì cả, thậm chí Phỉ Tiềm đi còn là một chuyện tốt.

Thứ nhất, Phỉ Tiềm vừa rời đi, chức biệt giá xem như bỏ trống, Lưu Biểu có thể lôi ra để mời chào một số người gia nhập phe hắn. Thứ hai, Phỉ Tiềm đang là người phát ngôn cho cả nhà họ Bàng lẫn nhà họ Hoàng, nếu rời khỏi Lưu Biểu sẽ đỡ một mối lo.

Nhưng nói là nói như vậy, cũng không thể tuỳ tiện để Phỉ Tiềm cứ thế mà đi, chí ít còn phải xem thằng nhóc này còn tác dụng gì không đã.

Lưu Biểu âm thầm suy nghĩ rồi quyết đoán thật nhanh, hắn cảm thấy kế hoạch mình đã ổn nên lập tức mỉm cười bảo:

“Ôi, Biểu thật sự không nỡ, nhưng Tử Uyên đã muốn đến bảo vệ sư phụ, Biểu cũng chẳng tiện nói vào. Tuy nhiên chức biệt giá là một chức vị quan trọng của triều đình, lần này Tử Uyên muốn bỏ đi, về tình có thể hiểu, nhưng về lý vẫn xem như là thất trách nha…”

Phỉ Tiềm chửi thầm trong bụng, thằng cha Lưu Biểu này lúc trước một hai đòi đưa cái ghế biệt giá cho mình, sau không nghe thấy hắn nhắc đến chuẩn mực quốc gia vậy? Thân làm thứ sử, không bảo vệ đàn em, để đám quan lại trong phủ với đám thế gia chèn ép mình, sao không nhắc đến chuẩn mực quốc gia đi? Hiện tại ta muốn rời đi liền lôi cái chuẩn mực khỉ gió gì đó ra, định trục lợi anh đây à?

Phỉ Tiềm biết rõ Lưu Biểu đang ám chỉ điều gì, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn bảo:

“Vậy theo ý minh công, Tiềm nên làm thế nào cho vẹn cả đôi đường?”

Ngươi muốn làm gì thì làm đi, đừng nói mấy cái vô dụng đó nữa. Lưu Biểu vẫn cười tủm tỉm nói mấy câu, lại làm cho lòng Phỉ Tiềm như núi lửa dâng trào…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương