Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 144
Lưu Biểu rất vui khi Phỉ Tiềm từ chức, nhưng nghĩ rằng Phỉ Tiềm vẫn còn có giá trị nên cười tủm tỉm bảo:
“Lần này đi về kinh thành có rất nhiều nguy hiểm. Theo ý của ta, Tử Uyên cứ cầm lấy tiết trượng của ta gặp gỡ anh em nhà họ Viên. Một là có thân phận sứ giả, đi đường sẽ an toàn hơn; bên cạnh đó ta sẽ phái thêm tám trăm lính để làm hộ vệ cho Tử Uyên.”
Phỉ Tiềm nghe xong, trong lòng không khỏi chửi cha mắng mẹ Lưu Biểu? Thằng cha này có ý đồ gì, đưa tiết trượng thứ sử cho ta cùng tám trăm hộ vệ, cũng chỉ đơn giản để ta làm sứ giả gặp Viên Thiệu cùng Viên Thuật? Lưu Biểu tiếp tục nói:
“Nhà họ Viên sóng sau xô sóng trước, thế hệ trẻ nhiều người tài, ta rất muốn được kết giao, xin Tử Uyên đến gặp Công Lộ, Bản Sơ và chuyển lời rằng Biểu đây rất muốn chung tay giúp đỡ nhà Hán, nhưng hiềm nỗi giặc còn hoành hành Kinh Châu. Vì thế Biểu có tâm nhưng không có lực, chờ đến khi bình định giặc xong xuôi, nhất định sẽ dốc lòng hỗ trợ.”
Hừ, tin ngươi mới là lạ, đều là cú lừa. Cơ mà vì an toàn của mình cũng không cần làm lớn đến thế, vậy tại sao lại muốn để cho mình đi, chẳng lẽ mọi chuyện đều do tình cờ? Hoặc Lưu Biểu tính lợi dụng việc đi sứ để che dấu ý đồ nào đó? Hay muốn mượn tay mình làm một chút chuyện mờ ám?
Theo lời Lưu Biểu, bề ngoài là hắn đang muốn kết giao với cả Viên Thuật và Viên Thiệu, nhưng vấn đề ở chỗ, vì sao Lưu Biểu muốn mình đi sứ một lúc hai người? Mặc dù có nhiều điều không hiểu, nhưng Phỉ Tiềm cảm giác Lưu Biểu không cần phải kiếm cớ hại mình, dù sao chiến tranh không chém sứ giả, lại còn có rất nhiều hộ vệ bên cạnh. Tuy đám lính này không nghe mình chỉ huy, nhưng trên đường cũng sẽ xua bớt đám ruồi nhặng để bảo vệ mình an toàn.
Thật ra Lưu Biểu không hề có ý mượn cơ hội này làm hại Phỉ Tiềm, sau lưng thằng nhóc là hai gia tộc lớn bậc nhất Kinh Châu, họ không phải ăn chay. Họ chỉ cần biết Lưu Biểu âm thầm bày trò dụ Phỉ Tiềm đi sứ để hãm hại, chắc chắn sẽ lật tung cả Kinh Châu, cái chức thứ sử Kinh Châu Lưu Biểu cũng không cần làm nữa.
Chính vì thế Lưu Biểu chỉ muốn nhân cơ hội Phỉ Tiềm quay về Lạc Dương, để Phỉ Tiềm chạy việc cho hắn mà thôi. Đương nhiên ngoài việc đi sứ ra, chắc chắn Lưu Biểu còn mục đích khác, nhưng Phỉ Tiềm vẫn chưa thể đoán ra.
“Minh công hậu đãi làm Tiềm cảm động rơi nước mắt, như vậy xin tuân theo mệnh lệnh của minh công!”
Phỉ Tiềm suy nghĩ thật nhanh, cảm thấy vấn đề này cũng không lớn, huống hồ lại có trợ giúp cho hành động của mình nên lập tức nhận lời. Lưu Biểu lại sai người hầu mang tiết trượng đến, hắn cầm trong tay chứ chưa đưa cho Phỉ Tiềm mà nói thêm:
“Tử Uyên à, từ lúc ngươi đảm nhận chức biệt giá, mọi chuyện đều vận hành trơn tru. Chúng ta còn vừa đón năm mới cùng nhau, bây giờ đã phải chia lìa, Biểu thật lòng không nỡ…”
Phỉ Tiềm lại chửi thề trong bụng, em gái ngươi, có thôi đi không, một cái chức chỉ có tiếng không có miếng, mà giọng điệu nói chuyện nghe bộ chúng ta tình cảm với nhau lắm vậy. Nhưng Lưu Biểu đã thắm thiết như thế, Phỉ Tiềm cũng phải diễn theo đến cùng:
“Tiềm được minh công dìu dắt vào chốn quan trường, thường ngày đều nhớ ơn, nghĩ đến lại cay cay khóe mắt, ta hứa sẽ không phụ sự nhờ vả của minh công.”
Đủ rồi đó, đã bảo người yên tâm đừng dài dòng nữa, ta nhất định sẽ đi sứ giúp người, mang tiết trượng đến gặp Viên Thiệu và Viên Thuật. Phỉ Tiềm tưởng rằng nói đến đây, Lưu Biểu sẽ đưa tiết trượng cho mình, lại không nghĩ rằng con cáo già này vẫn nắm chặt tiết trượng, làm bộ thở dài xa xăm:
“Tử Uyên thông minh hơn người, học thức xuất chúng, còn nắm giữ học thức hai gia tộc họ Bàng và họ Hoàng, tiền đồ chắc chắn không thể định lượng, mai này có việc, Biểu muốn nhờ cậy Tử Uyên cũng chẳng biết làm sao…”
Lưu Biểu nói đến đây, cùng với những ám chỉ trước đó, có ngu hơn nữa Phỉ Tiềm cũng bắt đầu hiểu ra, thằng cha này đúng là tính toán đến tận xương tủy!
Hắn bảo đã phong chức biệt giá cho mình, ý là bảo bản thân đối xử với mình không hề tệ bạc. Đồng thời nhắc tới năm mới, tức là bảo mình chỉ biết nằm mát ăn bát vàng, lương vẫn nhận nhưng công tác thì không làm. Hắn còn chưa kịp chúc mừng việc bốn mười ngàn mũi tiễn, mình đã phủi mông bỏ đi.
Sau đó lại nhắc đến hai gia tộc sau lưng mình, Vậy nghĩa là gì? Nghĩa là Phỉ Tiềm ngươi nhờ có hai dòng họ lớn chống lưng nên mới có tiền đồ như vậy! Mà ta, Lưu Biểu Lưu Cảnh Thăng đã cho ngươi cùng hai gia tộc đó mặt mũi lớn như vậy. Trong tương lai nếu Lưu Biểu cần, thì ngươi và hai gia tộc có phải nên báo đáp ta một chút hay không? Hiểu đơn giản, đó chính là một tay giúp đỡ, một tay đòi tiền đó.
Nghĩ đến đây, Phỉ Tiềm cũng chỉ đành nói ra:
“Minh Công hậu đãi, Tiềm khắc sâu trong lòng. Ngày sau nếu có cơ hội, Tiềm sẽ dốc toàn bộ khả năng vốn có để giúp ngài.”
Vừa lòng chưa? Sau này có chuyện gì cứ tìm ta, nhưng chuyện đó phải trong khả năng của ta nha, mà có tìm thì tìm mình ta thôi, hai gia tộc kia không liên quan đâu. Gương mặt Lưu Biểu vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc bén hẳn lên:
“Chuyện này…Tốt lắm! Như vậy rất tốt! Haha! Tốt!”
Lúc này mới đem tiết trượng đưa cho Phỉ Tiềm, cũng bàn giao lại công việc cho hắn, ba ngày sau sẽ lên đường đi Lạc Dương. Đến đây đôi bên chẳng có gì để nói nữa, Lưu Biểu cười tủm tỉm đưa mắt nhìn Phỉ Tiềm rời đi.
Đến khi Phỉ Tiềm biến mất, Lưu Biểu từ từ thu lại nụ cười, vuốt nhẹ mí mắt rồi sai người gọi Lưu Bàn đến nói chuyện. Bản thân hắn vuốt râu thầm nghĩ, bố khỉ cái thằng nhóc láu cá, còn cố ý bảo đủ khả năng mới chịu giúp, hừ, thôi vậy cũng được.
Thật ra Lưu Biểu đang suy nghĩ làm sao để thu được tối đa lợi ích có thể, câu trả lời của Phỉ Tiềm không làm hắn hài lòng, nhưng cũng chẳng kém hơn bao nhiêu. Thằng nhóc đã bảo đủ khả năng mới làm, vậy cứ đợi tương lai nó trưởng thành đã, Lưu Cảnh Thăng mình mỏi mắt chờ mong.
Huống hồ mục tiêu quan trọng nhất của Lưu Biểu không phải điều này, một người như Phỉ Tiềm đồng ý trả ơn cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, nhiều nhất là lúc khẩn cấp thêm một người hay một người mà thôi.
Một lát sau, Lưu Bàn xuất hiện trước phủ thứ sử. Lưu Bàn vốn dĩ là người Duyện Châu, nhưng hắn có chung huyết thống với Lưu Biểu, cảm giác thân thiết nhiều hơn nên đồng ý ở lại Kinh Châu, chỉ để một mình Từ Nhạc quay về báo cáo.
Mục đích thật sự của Lưu Biểu là nương theo lời kêu gọi của Lưu Đại, ngoài mặt để Phỉ Tiềm đi sứ, trên thực tế là muốn thông qua Lưu Bàn truyền lại tin tức thật sự, dù sao Lưu Bàn mới là người của mình, mới có thể để cho Lưu Biểu yên tâm.
“Trọng Kiên, lần này ngươi lại vất vả một chuyến, theo Phỉ Tử Uyên đi sứ nhé.”
Lưu Biểu mỉm cười bảo Lưu Bàn, trong nụ cười của hắn rõ ràng ôn hòa hơn so với Phỉ Tiềm rất nhiều.
“Bàn nguyện ra sức vì chúa công!”
Lưu Bàn không chút do dự, hành lễ với Lưu Biểu.
“Haha, tốt lắm, không uổng công ta tin tưởng. Lần này Trọng Kiên hãy nhớ, cần phải như vầy, như vầy…”
Lưu Biểu ra hiệu để Lưu Bàn lại gần mình, nhỏ giọng bàn giao rất nhiều thứ, sau đó phất tay cho Lưu Bàn lui xuống chuẩn bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook