“Ngươi không sợ Trần Minh đì ngươi sao?”

Hoắc Bá Nho hứng thú nói.

“Dù muốn đì ta, ta cũng tiếp.”

“Ngươi đúng là nghé con không sợ cọp.”

Hiện tại, Hoắc Bá Nho có chút cảm thấy Tần Nghị này không đủ khéo léo linh hoạt, hành xử lỗ mãng, dù là có ô dù, nhưng cũng không nên phách lối như vậy, làm người thì phải biết lưu lại đường lui, sau này dễ nói chuyện.

Nhưng Hoắc Bá Nho không hề biết, phía sau Tần Nghị vốn không có ô dù gì cả.

Mà hắn vốn không hề tính toàn sau này nói chuyện tình cảm gì với Trần Minh nữa! Hắn đã sống một đời, lẽ nào còn không hiểu đối nhân xử thế? Không biết khéo léo đưa đẩy? không biết làm việc khiêm tốn?

Đối với kẻ địch, căn bản không cần lưu lại một đường, ngươi càng vâng vâng dạ dạ, hắn càng muốn đạp ngươi xuống bùn!

Cuối cùng đối phương cũng không thủ hạ lưu tình, thậm chí còn cười ngươi là phế vật, phản kháng cũng không dám.

Chính lúc này.

Một vị đồng nghiệp khác vội chạy tới:

“Bí thư, ngoài cổng có mấy người nói là người từ trên thành phố xuống, chỉ đích danh muốn gặp ngài cùng Trần trấn trưởng.”

“Cái gì? Người trên thành phố xuống?”

Khi Hoắc Bá Nho nghe được câu này, sắc mặt chợt biến.

Người trên thành phố xuống? người của ban ngành nào?

Sao hắn chưa nghe được phong thanh nào cả?

Chẳng lẽ là điều tra ngầm?

“Đi, theo ta ra đón họ!”

Hoắc Bá Nho bước nhanh ra ngoài, vị đồng nghiệp kia cũng đi theo, mà Tần Nghị cũng bình tĩnh theo sau.

Ủy ban trấn.

Trong sân.

Tống Kiệt cùng hai người nữa đang đứng cạnh xe, nhỏ giọng tán gẫu.

“Tiểu Lưu, vừa rồi ngươi có mời họ đến phòng họp chưa?”

Hoắc Bá Nho nhìn ba người lạ mặt đứng trong sân, sắc mặt tối sầm lại.

Quả thực không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, để người trên thành phố đứng ở đây chờ!

Vị đồng nghiệp tên Tiểu Lưu có chút oan ức:

“Bí thư, vừa rồi ta có mời, nhưng họ bảo không cần, đứng đây nói mấy câu là được.”

“Mấy câu?”

Sắc mặt Hoắc Bá Nho hơi cổ quái.

Nhưng vẫn bước nhanh tới.

“Chào mọi người, ta là Tống Kiệt “thư ký của Bí thư Kỷ ủy thành phố, hai vị này là đồng nghiệp của ta.”

Tống Kiệt bước tới bắt tay Hoắc Bá Nho.

Lời vừa nói xong, Hoắc Bá Nho hơi sững lại.

Thư ký của Bí thư Kỷ ủy?

Ban Kiểm tra kỷ luật?

Họ tới đây làm gì?

Ban Kiểm tra kỷ luật tới, đương nhiên là có người ở trấn Thanh Giang này dính chàm bị phát hiện.

Thế nhưng người ở trấn dính chàm, đáng ra phải là Ban Kiểm tra kỷ luật của huyện ủy mới đúng chứ?

Thế mà kinh động cả kỷ ủy thành phố.

Không chỉ Hoắc Bá Nho, những người trong ủy ban trấn nghe tới lời đó, cũng đều có chút khẩn trương và hiếu kỳ.

Ban Kiểm tra kỷ luật tới, bất kể là huyện hay thành phố, đều có một mẫu số chung là chuyện chẳng lành.

“Chẳng lẽ là tới điều tra ta?” Hoắc Bá Nho lập tức thầm khẩn trương, đùa sao, Ban Kiểm tra kỷ luật chính là Cẩm Y vệ thời cổ, ai mà không sợ? nhưng hắn tự thấy bản thân trước giờ làm việc cẩn trọng, cũng không phạm sai gì.

“Hóa ra là Tống Thư ký, không biết mấy vị tới trấn Thanh Giang có việc gì?”

Hoắc Bá Nho bản năng hỏi.

Có thể để thư ký của Bí thư Ban Kiểm tra kỷ luật thành phố đích thân tới, đương nhiên không phải việc nhỏ.

Tống Kiệt nhìn qua Hoắc Bá Nho, cười cười nói:

“Chợ một lúc ngươi sẽ biết.”

Lời nói lập lời nước đôi, khiến Hoắc Bá Nho như thấy mấy con mèo đang cào trong bụng.

Điều sợ nhất, chính là mấy lời nước đôi như vậy.

Ngay lúc này, Trần Minh cũng bước tới.

“Ta là Chủ tịch Ủy ban trấn Thanh Giang, ba vị là?”

Trần Minh cũng nghe nói người thành phố xuống, không dám thất lễ, vội bước tới.

“Ta là Tống Kiệt “thư ký của Bí thư Kỷ ủy thành phố, ngươi là Trần Minh?”

Tống Kiệt nhìn chính chủ đã tới, nở nụ cười khó hiểu.

“Thư ký của Bí thư kỷ ủy thành phố?”

Ban Kiểm tra kỷ luật!

Có biến gì sao?

Trần Minh có chút chột dạ, có điều vẫn giả bộ bình tĩnh.

“Là ta, không biết...”

Trần Minh còn chưa dứt lời, đã bị Tống Kiệt cắt ngang:

“Trần Minh, có người tố cáo ngươi, hiện mời ngươi theo chúng ta về thành phố một chuyến! Trước tiên, đưa điện thoại của ngươi cho ta niêm phong!”

“A? chuyện này...”

Sắc mặt Trần Minh biến hóa, suy nghĩ cuồn cuộn như sóng lớn cuốn lên trong đầu.

Vừa đến đã bắt người!

Không chỉ là Trần Minh sợ ngây người, những người còn lại đều kinh ngạc không thôi.

“Hóa ra là bắt Trần Minh!”

Hoắc Bá Nho thầm thở nhẹ.

“Ta vi phạm chuyện gì? Ta vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc của tổ chức, có phải có hiểu lầm gì không?”

Trần Minh vội giải thích.

“Ha ha, Trần trấn trưởng, ngươi có tuân thủ nguyên tắc hay không ta không biết.

Chờ về thành phố, ngươi tự giải thích với Bí thư kỷ ủy đi.”

Tống Kiệt khẽ mỉm cười:

“Ngươi phối hợp với chúng ta, hay là để chúng ta mời ngươi lên xe?”

“Cái này...”

Sắc mặt Trần Minh đã trắng bệch.

Hắn ta không nghĩ đến, tự nhiên có một ngày, không chút phong thanh, đã có người của Ban Kiểm tra kỷ luật tới bắt hắn!

Nếu là trong huyện, không chừng với quan hệ của hắn, còn có thể nghe được phong thanh.

Thế nhưng lại là người của thành phố trực tiếp xuống triệu tập, để hắn không kịp trở tay.

Trần Minh bị tố cáo?

Còn kinh động tới Kỷ ủy thành phố?

Đám thuộc hạ theo phe Trần Minh đều biến sắc.

“Mời!”

Tống Kiệt đưa tay giật điện thoại của Trần Minh, nở nụ cười.

“Được!”

Trần Minh hít sâu một hơi, giả bộ trấn định bước lên xe.

Lòng hắn đang nghĩ, không rõ là lộ chuyện gì? Giờ còn cứu vãn được không...

“Hoắc Bí thư, chuyện đã xong, chúng ta đi trước.”

Tống Kiệt quay sang nói với Hoắc Bá Nho.

“Được rồi, các ngươi đi thong thả.”

Hoắc Bá Nho nặn ra nụ cười.

Đối với người của kỷ ủy, hắn tự nhiên muốn đối phương càng đi sớm càng tốt.

Chỉ một chốc, xe ô tô biển thành phố đã ngoặt sau cánh cổng.

Đợi đám Tống Kiệt rời đi, toàn bộ đám người của trấn Thanh Giang trong sân đều kinh ngạc lấy lại tinh thần.

“Không biết là Trần trấn trưởng vi phạm cái gì? Cứ thế mà bị mang đi như vậy?”

“Kinh động tới kỷ ủy thành phố, ta thấy không đơn giản đâu.”

Không ít người xì xào bàn tán.

“Được rồi, không đoán già đoán non nữa, ai về vị trí nấy đi!”

Hoắc Bá Nho trừng mắt nhìn đám người.

“Vâng, Bí thư.”

Đám người lập tức ngậm miệng.

“Hửm?”

Bỗng nhiên Hoắc Bá Nho phát hiện, trong đám người vừa kinh ngạc vừa tò mỏ, chỉ có Tần Nghị là không chút cảm xúc.

Từ đầu tới cuối không chút rung động nào, cứ như chuyện này là chuyện bình thường ở trấn.

“Theo lý mà nói, Trần Minh bị bắt, Tần Nghị phải là người vui vẻ nhất mới đúng, dù sao mấy ngày nay hắn với Trần Minh đã công khai đối nghịch.”

“Thế nhưng, tiểu tử Tần Nghị này lại hết sức lạnh nhạt, chẳng lẽ từ đầu Tần Nghị đã không hề sợ Trần Minh?

Hoặc có thể đoán, hắn đã sớm biết Trần Minh sẽ bị bắt.

Nếu không, vừa rồi ở phòng của hắn, đối phương đã không không trấn định tự nhiên như vậy, mà giờ Trần Minh bị bắt, hắn cũng không chút dao dộng!

“Thú vị!” Hoắc Bá Nho thầm nghĩ, đối với người trẻ tuổi này, hắn có chút thầm quan tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương