Quan Trường, Lên Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm (Bản Dịch)
-
Chapter 5: Sáng Tạo Kỳ Ngộ
Chỉ nửa ngày, tin tức Trần Minh bị bắt đã truyền khắp toàn bộ trấn Thanh Giang, thậm chí rất nhanh đã lan ra cả huyện.
Dù sao, nói thế nào thì Trần Minh cũng là Chủ tịch một trấn.
Trong văn phòng kiến thiết ủy ban.
Lúc Tần Nghị mới bước vào phòng, ánh mắt của không ít đồng nghiệp đều có sự thay đổi.
Vốn không ít người muốn xem xem, Tần Nghị sẽ bị Trần Minh đì như thế nào, thế mà chưa chờ tới lúc xem trò hay, Trần Minh đã xộ khám!
Kẻ khó chịu nhất, đương nhiên là Lưu Khải, hắn còn không cả dám nhìn vào mắt Tần Nghị.
Chỗ dựa lớn nhất của bản thân bị bắt, sau này còn sống thế nào đây?!
“Ầm!”
Tần Nghị không để ý tới biểu lộ của đám đồng nghiệp, một mạch bước tới phòng làm việc riêng, đóng cửa lại.
“Quả nhiên, tố cáo của ta thành công!”
Tần Nghị thầm thở nhẹ.
Hắn không biết kết quả của Trần Minh sau khi bị đưa đi điều tra sẽ thế nào.
Nhưng Thị Kỷ ủy đã ra tay, đương nhiên không chết cũng bị lột mất một lớp da.
Cuối cùng, vẫn phải xem khai thác được bao nhiêu tội của Trần Minh.
Nhoáng một cái, đã qua mấy ngày.
Bởi vì Trần Minh bị bắt, cho nên quyết định miễn nhiệm của Tần Nghị vẫn chưa ban hành, hiện tại hắn vẫn là Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết ủy ban.
Điều này khiến Lưu Khải vô cùng khó chịu.
Mắt thấy Tần Nghị sắp bị bản thân đè xuống, ai ngờ gần cuối lại đảo chiều.
...
Thứ sáu, trước hai ngày nghỉ cuối tuần, kết quả điều tra Trần Minh đã có.
Ban Kiểm tra kỷ luật thành phố Giang Bắc đã công bố tin tức.
Trần Minh vi phạm Luật Hôn nhân, chứng cứ xác thực, tình tiết ác liệt, cảnh cáo!
Không bị giáng chức!
Tin tức này đối với Tần Nghị mà nói, không phải tin tức tốt.
Mặc dù bị cảnh cáo, trong mấy năm tới Trần Minh đừng hòng có cơ hội lên chức.
Thế nhưng không bị giáng chức, xác thực không phải kết quả Tần Nghị muốn thấy.
“Xem ra Trần Minh không bị tra ra các tội khác.”
Tần Nghị khẽ nhíu mày.
Có lẽ ô dù đằng sau Trần Minh cũng không nhỏ, trực tiếp khiến hậu quả giảm tới thấp nhất, điểm này, Tần Nghị cũng đã có dự kiến.
Đời trước, Trần Minh thăng tiến thần tốc, được điều về huyện làm trưởng khoa thực quyền, chứng minh đằng sau hắn có mạng lưới quan hệ nhất định.
“Mặc dù Trần Minh bị kỷ luật cảnh cáo, nhưng vẫn là lãnh đạo trấn Thanh Giang, muốn làm khó dễ cho ta, vẫn là chuyện trong lòng bàn tay.”
Hắn biết, không thể ngồi chờ chết!
...
Thứ bảy.
Huyện Tam Giang.
Đêm khuya, Liễu Tư Tư bước đi trong ngõ nhỏ.
Ánh đèn lờ mờ kéo bóng dáng Liễu Tư Tư ra xa.
Xoạch, xoạch...
Giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra từng tiêng vọng thanh thúy.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, khiến Liễu Tư Tư khẽ rùng mình, nhìn không gian không người yên tĩnh, cô gái nhỏ không nhịn nổi khẽ sải bước nhanh.
Liễu Tư Tư vừa tham dự xong một bữa tiệc, vốn không nghĩ đi lối tắt này để về chỗ nghỉ, khu này chuẩn bị giải tỏa, buổi tối gần như không có người qua lại, hơn nữa cũng không có camera giám sát, đêm hôm khuya khoắt, thực sự có chút đáng sợ.
Thế nhưng trong bữa tiệc Liễu Tư Tư có uống mấy chén, giờ có chút chóng mặt, cho nên chỉ muốn về để nghỉ cho nhanh, đành phải đi đường này.
“Nấc!”
Bỗng nhiên, một tiếng ợ hơi dọa cho Liễu Tư Tư giật nảy mình.
Nàng nheo mắt nhìn xem, hóa ra trước mắt có một tên đàn ông say rượu đang quay mặt vào tường đái!
“Lưu manh!”
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Tư Tư đỏ bừng, quay đầu ra chỗ khác, cố bước nhanh lách qua người đàn ông say rượu, muốn rời khỏi chỗ này.
“A, người đẹp!”
Vương Mãnh mới uống nửa lít rượu sái, vốn chuẩn bị tìm gái giải rượu, ai ngờ ở đây lại gặp người đẹp, dáng người mét bảy cao ráo, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, khuôn mặt tinh xảo, khí chất không thường.
Tinh trùng dưới hạ thân lập tức nhao nhao lên não, hoàn toàn lấn át lý trí còn sót lại.
“Người đẹp, đêm hôm khuya khoắt sao lại đi một mình thế này? Hay là để ta đưa cô đi?”
Vương Mãnh nhe bộ răng vàng đi tới, mắt lóe thanh quang.
“Ngươi...
không được qua đây!”
Liễu Tư Tư nhìn thấy kẻ say rượu nhào tới, lập tức bị dọa tới thất sắc, vội chạy về phía trước.
Cũng không biết là do quá hoảng hay sao, gót giày cao gót của Liễu Tư Tư giẫm phải một cái khe trên đường, cả người ngã nhào về phía trước.
“Ha ha, người đẹp, để ca ca yêu thương nào...”
Vương Mãnh mang theo một thân mùi rượu nhào tới.
Liễu Tư Tư bị dọa sợ, vội co người lại, thế nhưng vẫn bị Vương Mãnh tóm được bắp chân.
Một cô gái yếu ớt, đối mặt với Vương Mãnh bị rượu và tinh trùng điều khiển, căn bản không thể giằng co trong thời gian ngắn được.
Xoạt! Váy trắng bị Vương Mãnh xé một mảng lớn!
“Cứu mạng!”
Liễu Tư Tư hoảng sợ kêu cứu.
Thế nhưng nơi này là khu sắp bị giải tỏa, căn bản không có người, cho nên nàng hô lên, lại không có bất cứ ai đáp lời.
Ngay lúc Liễu Tư Tư tuyệt vọng, một bóng người bỗng vọt tới.
“Huỵch!”
Một cước bay ngang, đạp Vương Mãnh lăn sang một bên.
Người tới...
Chính là Tần Nghị!
“Mẹ nó, thằng chó nào đạp bố?”
Vương Mãnh bị đạp ngã lăn, cảm giác say rượu lập tức rút đi không ít, đang muốn giằng co, Tần Nghị đã lại đấm tới một quyền.
“Ầm!”
Mắt trái Vương Mãnh như bị đấm nổ, sao bay đầy trời, choáng càng thêm choáng.
Tần Nghị lại lao tới, gắt gao đè chặt Vương Mãnh.
“Bà nhà mày, mày tìm đường chết!”
Vương Mãnh thẹn quá hóa giận, hai tay nắm chặt vung loạn, thế nhưng lúc này hắn đã uống say, lại bị Tần Nghị phủ đầu đánh choáng, chỉ có thể bị Tần Nghị đè chặt xuống đất.
“Nhanh, gọi cảnh sát!”
Tần Nghị hô lớn với Liễu Tư Tư đang ở gần đó.
“A, a a a!”
Liễu Tư Tư còn chưa tỉnh hồn, vội lấy điện thoại, bắt đầu gọi cảnh sát, gọi xong nàng lại gọi cho người thân.
Một bên, Vương Mãnh bị Tần Nghị đè chặt xuống đất, không thể động đậy.
Chỉ có thể chửi um không ngừng.
Chỉ một chốc, đã có bốn đồng chí cảnh sát đi tới, thay Tần Nghị khống chế lại Vương Mãnh.
“Hai vị không sao chứ?”
Lưu Cường “đội trưởng trong mấy vị cảnh sát hỏi hai người.
“Không sao!”
Tần Nghị vuốt mồ hôi trán, nếu không phải do tên Vương Mãnh này đã say, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
“Trên tay ngươi chảy máu kìa!”
Liễu Tư Tư lo lắng nhìn Tần Nghị, nhìn mấy vết cào trên người hắn, đều là do Vương Mãnh vung loạn mà thành.
“Xước da thôi.”
Tần Nghị cười cười.
Ngay lúc này, một chiếc xe dừng ở đầu ngõ, tiếng phanh xe vang lên chói tai, một người đàn ông uy nghiêm chừng năm mươi tuổi lo lắng bước xuống, chạy vội về phía bên này.
“Tư Tư, cháu không sao chứ?”
Lý Kinh Quốc lo lắng hỏi.
“Cậu, cháu không sao, may mà có soái ca này cứu cháu, nếu không...”
Liễu Tư Tư nói tới đây, nước mắt trong hốc mắt không kìm được mà chảy xuống.
Nếu không phải Tần Nghị xuất hiện, nàng không dám nghĩ tới hậu quả gì sẽ xảy ra!
“Không sao là tốt, không sao là tốt, nếu không ngươi cũng không biết phải nói với bố mẹ cháu như thế nào!”
Lý Kinh Quốc nhìn cháu gái mình, ngoại trừ váy dài bị rách một mảng, cũng không còn tổn thất gì nữa mới thở mạnh một hơi.
“Ngài là...
Chủ tịch huyện Lý Kinh Quốc?”
Lúc này, đội trưởng Lưu Cường nhìn người trung niên uy nghiêm trước mặt, lập tức đổi sắc!
“Ừm, ngươi nhận ra ta?”
Lý Kinh Quốc nhìn Lưu Cương, khẽ nhíu mày.
“Lần trước ngài qua Công an huyện thị sát, ta từng nhìn thấy ngài từ xa.”
Lưu Cường bận rộn giải thích.
“Ừm...”
Tần Nghị nhìn vị Chủ tịch huyện trước mắt, cũng không bị kinh ngạc gì.
Bởi lẽ, tối hôm nay hắn tới cứu vị mỹ nhân này, không phải là để chờ vị Chủ tịch huyện Lý Kinh Quốc này hay sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook