Quan Trường, Lên Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm (Bản Dịch)
-
Chapter 3: Để Cho Đạn Bay Một Lúc Đã
Thành phố Giang Bắc, Phòng Thanh tra Ban Kiểm tra thành phố.
“Bí thư, đã xác nhận, Lưu Thiến thực sự là tình nhân của Trần Minh.”
Thư ký Tống Kiệt báo cáo với.
“Hay cho một tên Trần Minh, hay cho một tên Chủ tịch trấn Thanh Giang! Vượt giới hạn trong hôn nhân thì đã đành, còn vi phạm kỷ luật nghiêm trọng!”
Vương Kiến Dũng âm trầm gõ bàn.
Nếu không phải nhận được đơn nặc danh kia, trong đó có hình ảnh chứng cứ rõ ràng, có cả địa chỉ cùng tên tuổi của vị tình nhân kia, hắn còn không biết, cái trấn Thanh Giang này lại có một vị lãnh đạo vi phạm kỷ luật như vậy.
“Tiểu Tống, lập tức mời vị Trần trấn trưởng này tới uống trà cho ta.”
Vương Kiến Dũng nói.
“Vâng, Bí thư!”
Nhìn Tống Kiệt rời đi, Vương Kiến Dũng đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống toàn cảnh thành phố Giang Bắc.
Hắn vừa nhận chức được mấy tháng, còn đang lo không biết đốt lửa từ đâu.
Tên Trần Minh này, vừa hay trở thành đống lửa đầu tiên của hắn.
Một tên Chủ tịch trấn, lãnh đạo cấp khoa, miễn cưỡng có thể dùng được.
Trấn Thanh Giang.
“Lãnh đạo, tên Tần Nghị kia quá mức phách lối!”
“Hắn nói một ngày chưa nhận được quyết định, hắn sẽ không từ nhiệm, như vậy chẳng phải không coi lời ngài ra gì sao?”
Lưu Khải đứng trước mặt Trần Minh, châm ngòi thổi gió.
“Hay cho một tên Tần Nghị!”
Trần Minh âm trầm.
Xác thực, quyết định miễn nhiệm của Tần Nghị còn phải chờ mấy ngày, dù sao cũng phải tuân thủ quy trình tổ chức.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Tần Nghị lại phách lối như vậy.
Chỉ là một tên công chức quèn thôi, dám trái lời hắn, muốn lật trời hay sao?!
Ở cái ủy ban trấn Thanh Giang này, xưa nay chưa ai dám ngoạc mồm trước mặt hắn như thế!
Tần Nghị này, là kẻ đầu tiên!
“Gọi hắn qua đây cho ta!”
Trần Minh ôm một bụng tức.
Nếu ngay cả một tên cấp dưới thuộc quyền quản lý mà còn không giải quyết được, sau này hắn sẽ thành trò cười cho cả cái huyện Tam Giang này.
“Tần Nghị, ta nghe nói ngươi không muốn chuyển ra khỏi văn phòng? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi không còn là Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết ủy ban trấn nữa! Ngươi lập tức dọn ra ngoài cho ta, vị trí của ngươi sẽ do Lưu Khải phụ trách!”
Tần Nghị nhìn Trần Minh phẫn nộ, vẫn bình chân như vại:
“Quyết định miễn nhiệm đâu?”
“Ngươi!”
Trần Minh giận quá thành cười.
“Ha ha, quyết định miễn nhiệm? Lời ta nói chính là quyết định, hai ngày nữa tự sẽ có quyết định chính thức cho ngươi! Thế nào? Ngươi muốn chống lệnh cấp trên sao? Ta là Chủ tịch trấn, không chỉ đạo được ngươi sao?”
“Trần trấn trưởng, ta không có ý này, ta đương nhiên là người của tổ chức, cho nên còn ngồi ở vị trí này một ngày, ta sẽ làm tốt công việc ngày hôm đó! Bao giờ có quyết định miễn nhiệm, ta sẽ tự rời đi, không cần ai phải thúc giục.”
Tần Nghị vẫn bình thản.
Lời Tần Nghị vừa nói, kém chút khiến Trần Minh bạo nộ tại chỗ!
Nói như Tần Nghị vừa rồi, khác gì vả vào miệng hắn?
Một tên công chức nhỏ, lại dám nói chuyện với hắn như vậy, không hề để hắn trong mắt.
Ngay cả Lưu Khải ở bên, cũng mắt chữ a mồm chữ o.
Hắn vốn cho rằng vừa rồi chỉ là Tần Nghị ra vẻ, dù sao cũng là do hắn đoạt vị trí của đối phương.
Mà bây giờ, ngay trước mặt Chủ tịch ủy ban, Tần Nghị vẫn cứ phách lối như vậy.
Phải biết, coi như miễn nhiệm vị trí Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết, Tần Nghị vẫn là công chức của ủy ban, chỉ cần Trần Minh còn làm Chủ tịch ủy ban, sau này Tần Nghị tuyệt không có quả ngon.
Giao việc nặng là bình thường, thậm chí còn ép cho chủ động nghỉ việc luôn.
“Tần Nghị, ngươi hay đấy, ngươi triệt để chọc giận ta! Ta nói ngươi hay, có ta ở đây một ngày, ngươi còn ở đây, đừng mong có một ngày thoải mái! Ngươi sẽ hối hận, ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi ta, biết chưa?”
Trần Minh thẹn quá hóa giận.
“Đừng tưởng rằng ngươi không đi, ta không làm gì được ngươi!”
“Lưu Khải, ngươi nói cán bộ văn phòng ngươi vứt đồ của tên Tần Nghị này ra ngoài cho ta.
Ngươi, dọn vào đó làm việc! Nếu hắn dám ngăn cản, mấy người các ngươi kéo hắn ném ra ngoài!”
Trần Minh ra lệnh.
“Vâng, Chủ tịch.”
Thân thể Lưu Khải khẽ chấn động, cúi đầu khom lưng.
“Ta xem ngươi phản kháng thế nào?”
Trần Minh cười lạnh nhìn Tần Nghị.
“Trần trấn trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngoài cửa, giọng nói của Hoắc Bá Nho “Bí thư Đảng ủy trấn Thanh Giang truyền tới.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là một chút thay đổi nhân sự bên ủy ban thôi, ngươi cũng biết rồi đó.”
Nhìn Hoắc Bá Nho đi vào, Trần Minh ngoài cười mà trong không cười nói.
Hắn là Chủ tịch ủy ban, trước giờ không hợp với Bí thư Đảng ủy.
“Chào Hoắc Bí thư!”
Tần Nghị chào hỏi.
Đối với Hoắc Bá Nho, trước giờ hắn cũng có ấn tượng sâu sắc, dù sao đối phương cũng là người đứng đầu Trấn Thanh Giang này.
Hoắc Bá Nho năm nay mới 33 tuổi, rất trẻ trung, năm sau sẽ được điều nhiệm lên huyện, trở thành lãnh đạo cấp phó xử (phó cục), nghe nói qua mấy năm sau, trực tiếp được điều về tỉnh thành, là một vị lãnh đạo có năng lực và tiền đồ.
“Ừm!”
Hoắc Bá Nho nhìn qua Tần Nghị, gật đầu xem như đáp lời.
Hắn cũng không có nhiều ấn tượng đối với Tần Nghị này, chỉ biết đối phương là người theo phe Trần Minh.
Chỉ là nghĩ mãi mà không hiểu, nếu Tần Nghị là người của Trần Minh, sao lại công khai chống đối Trần Minh như vậy? Thực khiến người kinh ngạc.
-Lưu Chủ nhiệm, ngươi đi xử lý việc ta vừa nói đi, Hoắc Bí thư, ta còn có chút chuyện cần làm, ngươi xem...”
Nhìn thấy Trần Minh giả bận, Hoắc Bá Nho khẽ mỉm cười bước ra ngoài.
Tần Nghị cũng bước theo.
Ra cửa.
“Tần Nghị, tới phòng ta một chút.”
Thấy Hoắc Bá Nho gọi mình đi qua, Tần Nghị có chút ngoài ý muốn, hắn với vị Bí thư này cũng không phải quen thuộc, giờ gọi hắn qua để làm gì? Nghĩ mà chưa rõ, nhưng vẫn đi theo.
Phòng Bí thư Đảng ủy trấn.
“Uống chè đi!”
“Cảm ơn.”
“Chuyện mấy hôm nay của ngươi, ta cũng có nghe qua.
Ngươi với Trần trấn trưởng có mâu thuẫn gì mà đến mức đối đầu công khai như vậy? Chúng ta đều là đồng chí, đồng nghiệp, đôi khi không nên mâu thuẫn quá.”
Hoắc Bá Nho uống một ngụm nước chè, bình thản nói, bộ dạng cương trực công chính.
Hắn gọi Tần Nghị tới, đương nhiên không phải vì muốn lôi kéo Tần Nghị.
Cũng không phải có nguyên nhân sâu xa gì, chỉ đơn giản vì tò mò, không biết vì sao Tần Nghị lại làm chuyện điên rồ như vậy?
Dù là muốn thoát khỏi phe Trần Minh, cũng không cần khiến vấn đề trở nên căng thẳng như vậy.
“Cũng không phải có mâu thuẫn gì, ta chỉ làm việc theo quy định thôi.”
Tần Nghị cũng hàm hồ nói.
“Ngươi mà như vậy, sau này khó sống nha.”
Hoắc Bá Nho nói thẳng chỗ hiểm.
“Việc này thì chưa biết chừng.”
Tần Nghị nở nụ cười khó hiểu.
Hả?
Nhìn bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái của Tần Nghị, Hoắc Bá Nho có chút tò mò muốn biết suy nghĩ cùng cách làm của Tần Nghị.
Người trẻ tuổi này, thú vị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook