Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
Chapter 4: Hướng dẫn (2)

Chap 4: Hướng dẫn (2)

Tôi bước đi loạng choạng.

Không thể lùi lại cũng không thể bước sang 1 bên, chỉ có một con đường là tiến lên.

Vậy có nghĩa tôi phải chiến đấu với bọn quái vật

[‘Han(★)’ đã vượt qua nỗi sợ hãi!]

Đến đây!

Tôi sẽ chiến đấu. Không cần biết đây có phải là mơ không, nhưng tôi sẽ đấm vỡ mặt kẻ đã mang tôi đến đây.

Tôi hít một hơi thật sâu. Thực ra là vài hơi, mặc dù vậy tim tôi vẫn không thể thôi rộn ràng nên tôi cắn chặt lưỡi. Vị máu tươi tràn ngập khoang miệng tôi.

Tôi đánh giá qua tình huống.

Phải hiểu ra được.

Tôi đang ở đâu? Tôi nên làm gì? Tôi có thể nghĩ về lý do vào lúc đó. Tôi có thể nhìn ngó xung quanh sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

“Nếu thực sự là như vậy….”

Tôi nhìn xung quanh.

Những căn nhà bốc cháy, những ngôi nhà tranh đổ nát. Dân làng chạy trốn. Yêu tinh đang đuổi theo họ. Tôi đã từng nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó trước đây. Đó không chỉ là một ý niệm lờ mờ. Tôi có thể nhớ lại nó một cách sống động ngay cả bây giờ.

Pick me up.

Nơi này chính là màn mở đầu của Pick me up.

Trận chiến ở ngôi làng cháy rụi. Bây giờ nhìn thực tế và chi tiết hơn nhiều, nhưng nó chỉ là “bối cảnh”. Nó giống như bối cảnh của một vở kịch. Tôi không thể tương tác với những người khác và họ không thể tương tác với tôi.

Nhưng tại sao tôi lại ở đây…? Không.

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.

Mày có thể trút giận sau.

Tôi xoay thanh kiếm sắt trong tay phải.

Vai phải của tôi trở nên cứng đờ vì sức nặng của nó.

Chỉ có duy nhất một kẻ địch thôi.

Mặc dù có hàng trăm con yêu tinh ở sau ngôi làng, nhưng chỉ có một con ở trong “màn”. Phần còn lại có thể coi như không tồn tại.

Dưới ngọn đồi, một con yêu tinh với chiếc mũ sắt rỉ sét đang chớp mắt. Máu chảy ra từ lưỡi kiếm.

“Keuk!”

“Mình nhớ đã nhìn cảnh này và nói rằng… Nếu định làm thì ít nhất phải làm cho đàng hoàng…”

Đồ họa không đẹp lắm. Pick me up chỉ là trò chơi di động.

Trò chơi chắc chắn không có loại đồ họa này. Răng nanh ở khóe miệng, mắt đỏ, da nổi cục. Máu văng tung tóe.

Tại sao nó lại thực tế đến vậy?

[‘Han(★)’ thấy sợ hãi! Mọi thuộc tính giảm 30%.]

[Mẹo: Những anh hùng có không giỏi chống lại sợ hãi thì hay hoảng sợ. Hãy cẩn thận.]

Ngay khi cả bạn dũng cảm đi nữa, bạn cũng thấy sợ hãi khi bất ngờ bị nếu bị ném vào nơi này, bị giao cho một cây kiếm để chiến đấu với lũ yêu tinh.

Ít nhất phải cho tôi mượn một khẩu AK hay một khẩu súng để bắn chúng chứ.

Việc đứng yên một chỗ thôi cũng đã đủ khiến chân tôi run lên.

Xung quanh tối sầm lại, hơi thở dâng lên cổ họng.

Tôi thở ra hơi thở nóng hổi.

Nếu tôi bị thanh kiếm đó đâm trúng thì có đau không?

Nếu tôi chết ở đây, liệu tôi có chết ở ngoài đời không?

Hay tôi sẽ thức dậy khỏi giấc mơ này?

"Chết tiệt…."

Tôi không định tìm hiểu sâu hơn vì sẽ thật đau đớn.

Tôi nhổ ra nước bọt lẫn máu.

Con yêu tinh có vóc dáng nhỏ hơn tôi. Tối đa thì nó chỉ có kích thước của một học sinh cấp hai. Tay chân của nó gầy gò và yếu ớt. Về mặt cơ bắp, có lẽ nó không mạnh đến thế. Dù kích thước của nó bằng một học sinh tiểu học hay trung học, chỉ cần một nhát kiếm là đủ.

Hơn nữa, tôi đang ở trên một ngọn đồi dốc và con yêu tinh ở bên dưới.

Địa hình này đang ủng hộ tôi!

"Đồ khốn nạn!"

Tôi chạy nhanh lên đồi, đạp chân xuống đất.

Con yêu tinh đi đầu bị đá vào ngực và ngã xuống.

Khi con yêu tinh lăn xuống, nó vung thanh kiếm của mình.

Không được căng thẳng. Không được chớp mắt. Không được nhắm mắt. Phải mở mắt đến phút cuối! Nếu mất tập trung một giây, mày sẽ chết đấy!

Khi tôi lùi lại một bước, lưỡi dao sượt qua mũi tôi. Một khối băng lạnh buốt tràn ngập trong ngực tôi.

Nếu tôi chậm chỉ một chút…

“Đồ khốn kiếp!”

Tôi ném thanh kiếm đi. Chuôi kiếm đập vào mũ sắt của con yêu tinh, tạo ra âm thanh chói tai. Con yêu tinh loạng choạng. Tôi lao vào nó và tấn công.

Con yêu tinh và tôi cùng ngã xuống.

“Chết đi! Đồ gớm ghiếc”

Tôi cong người và tung một cú đấm vào mặt nó

Tôi dùng hai đầu gối ghìm vai nó, rồi dùng nắm tay cạo mũi nó. Có một tiếng uỵch và mũi của con yêu tinh bị xé toạc. Máu bắn tung tóe.

Cảm giác như đầu tôi đang bốc cháy. Cưỡi trên lưng con yêu tinh, tôi điên cuồng đấm như một thằng khùng. Thậm chí tôi còn quên luôn thanh kiếm. Tôi dồn hết sức lực vào từng cú đấm. Đấm cho tới khi nắm tay sắp gãy.

Trong vài phút như thế.

“Ha ha, ha ha….”

Tôi lăn khỏi người con yêu tinh và ngã xuống đất.

Con yêu tinh đầy máu, co giật nhẹ rồi ngừng động đậy.

[Hoàn thành màn chơi!]

[‘Han(★)’ đã lên cấp!]

[Bạn sẽ nhận được một phần thưởng. Vui lòng kiểm tra hộp thư của bạn.]

Một lần nữa, tầm nhìn của tôi đột ngột thay đổi.

Khi tôi mở mắt ra, tôi đang ở trong một căn phòng màu trắng.

Sự mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất. Không có vết thương nào trên cơ thể tôi. Tôi lảo đảo đứng dậy. Thay vì mệt mỏi, cảm giác trống rỗng tràn ngập tôi.

[“Chủ nhân, chúng ta có nên triệu tập một người bạn đồng hành trước khi chuyển sang giai đoạn tiếp theo không? Vui lòng chạm vào tab 'Triệu hồi' trong menu! Dịch vụ đặc biệt dành cho người mới bắt đầu! Chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu 500 viên đá quý cho một lần triệu hồi nâng cao.”]

[Takcak, Durururu.]

[Twakakang!]

[Iselle: Đợi đã, cảm giác này là?!]

[!★!Siêu!★!Hiếm!★!]

[Chủ nhân ‘Anytng’ đã nhận được anh hùng ‘Shay(★★★★)’!]

Tin nhắn này là gì nữa?

Lẽ nào nó là?

Tôi mở cửa và bước vào quảng trường. Giữa những cánh cổng sắt đóng chặt, cánh cửa dẫn đến “Trạm Triệu hồi” đang mở.

Không đời nào.

Triệu hồi ?

[“Chủ nhân, cậu thật may mắn! Mau kiểm tra anh hùng cậu đã triệu hồi đi. Vui lòng chạm vào tab ‘Anh hùng’ trong menu.”]

Tôi bước một cách run rẩy vào trạm triệu hồi.

Ở giữa căn phòng rộng rãi, có khắc một vòng tròn ma thuật màu đen 

Đứng trên đó là một nữ hiệp sĩ. Một lúc sau, tầm nhìn của tôi lóe lên và cửa sổ trạng thái của Shay xuất hiện.

[Shay Radasterry(★★★★) Lv. 1 (Điểm kinh nghiệm 0/10)]

[Vai trò: Hiệp sĩ]

[Sức mạnh: 18/18]

[Trí tuệ: 10/10]

[Sức chịu đựng: 16/16]

[Nhanh nhẹn: 20/20]

[Kỹ năng: Chiến thuật Chiến đấu (Lv.1), Kiếm thuật Trung cấp (Lv.1), Quyết tâm của Hiệp sĩ (Lv.1)]

Hiệp sĩ đó đang mặc một bộ áo giáp rực rỡ mà  có thể thấy trong các bộ  phim, với đôi mắt đang nhắm. Thanh liễu kiếm màu bạc treo ở thắt lưng của cô lấp lánh.

Shay mở mắt ra.

“Vậy là mình đã được triệu hồi à.”

Cô ấy lẩm bẩm bằng một tông giọng trầm và điềm tĩnh bước ra khỏi vòng tròn.

“Còn anh là”

“Ha, Han Seo-jin.”

“Han Seo-jin? Cái tên nghe lạ vậy. Tôi là Shay Radasterry. Một hiệp sĩ.”

Shay thờ ơ trả lời và rời khỏi trạm triệu hồi.

Bây giờ không phải lúc. Tôi gãi đầu và đi theo Shay. Cô ấy đang nhìn quanh khu vực lân cận ở trung tâm quảng trường.

“Hmm, vậy đây là địa điểm. Mình hiểu rồi.”

Cô ấy gật đầu như thể hiểu ra một chuyện gì đó.

Bộ giáp phát ra tiếng leng keng mỗi khi cô bước đi. Cô ấy không hề quan tâm đến tôi một chút nào

[“Cậu có muốn thành lập một nhóm với các anh hùng được triệu hồi không? Hãy kéo và thả các anh hùng từ [Hộp Anh hùng] vào các ô xếp nhóm và tạo nhóm cho riêng cậu, thưa Chủ nhân!”]

['Han(★)' và 'Shay(★★★★)' đã thành một nhóm!]

Đầu óc tôi quay cuồng.

Toàn mấy điều khó hiểu, nhưng cũng có vài điểm rõ ràng.

Cửa sổ liên tục hiện lên trước mặt tôi là thông báo là của Iselle, nàng tiên hướng dẫn trong phần hướng dẫn của Pick Me Up. Dù chuyện đã xảy ra đã lâu nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ. Hơn nữa người đang điều khiển phòng chờ này cũng không phải tôi. Con trỏ tự di chuyển và chọn menu.

Vừa rồi, trận chiến của tôi với lũ yêu tinh, là trận chiến mở màn trong phần hướng dẫn của Pick me up. Mỗi tầng của tòa tháp là một màn ngẫu nhiên, nhưng có một màn cố định là phần hướng dẫn. Ngôi làng bị cháy và lũ yêu tinh luôn xuất hiện trong phần hướng dẫn.

Vậy thì nơi này là…

Chết tiệt.

Vậy đây là khả năng tồi tệ nhất rồi

[“Nếu cậu đã thành lập nhóm, hãy chiến đấu nào!”]

[Nhiệm vụ thứ 2, bắt đầu!]

Một lần nữa, tầm nhìn của tôi đột ngột thay đổi.

Khi tôi mở mắt. Một cảnh tượng quen thuộc phản chiếu vào võng mạc của tôi

Ngôi làng bị cháy. Người dân chạy trốn. Đám yêu tinh lao tới từ phía ngọn đồi.

Khi tôi đưa tay ra sau, tôi đã chạm vào một rào chắn vô hình. Tôi cũng không thể đi sang chỗ khác được. Giống như ở lần đầu tiên.

Sự khác biệt duy nhất là.

“Đồ sâu bọ.”

Shay rút thanh kiếm ra khỏi hông. Đầu nhọn của lưỡi kiếm tỏa sáng rực rỡ.

Không chỉ có một con yêu tinh.

“Keuk, Kekerekerek!”

Từ dưới ngọn đồi, có 5 con yêu tinh xuất hiện.

Đôi mắt đỏ như máu của chúng luân phiên nhìn về phía tôi và Shay. Trong tay tôi là một thanh kiếm đã cũ và mòn. Hơn nữa không giống với bộ áo giáp được gia cố bằng da của Shay, tôi chỉ mặc một cái áo sơ mi và một chiếc quần sờn rách.

Sao cô ấy lại có lưỡi kiếm sắc nhọn và bộ áo giáp trong khi tôi chỉ có một thanh gươm cũ và mòn vậy?

“Anh là người mới, tư thế sai rồi”

“Đây là lần đầu của tôi thôi!”

Chẳng có gì là tôi không làm được cả.

Dáng đứng của Shay khác với tôi, cô hơi xoay tay trái ra sau hông và nhắm thanh kiếm đang cầm trên tay phải vào lũ yêu tinh. Phần thân dưới hơi cong của cô trông vô cùng linh hoạt. Ngay cả đối với một người mới như tôi cũng thấy được tư thế của cô ấy trông thật hoàn hảo.

Lũ yêu tinh tản ra và tiến lại theo đội hình phân tán, ngay cả khi ở trong tầm bắn chúng vẫn vung kiếm lên một cách mạnh mẽ.

Nếu chỉ có một con, tôi vẫn có thể xoay xở bằng cách như trước, nhưng giờ lại có đến 5 con… tôi nên làm gì đây? tôi không thể nghĩ ra một kế hoạch thích hợp.

“Kyao!”

Một trong những con yêu tinh dẫn đầu lao lên phía trước. Dù lưng bị gù nhưng cánh tay cơ bắp của nó trông vẫn đáng sợ. Lưỡi kiếm đẫm máu đang vung vẩy.

Shay nhanh chóng lao về phía trước như tia chớp, né tránh lưỡi kiếm của chúng và đâm thẳng thanh kiếm vào cổ con yêu tinh. Ngay lập tức, máu chảy ra từ cái lỗ.

Mùi máu xộc vào mũi khiến tôi choáng váng.

“Kyarrrk!”

"Đồ yếu đuối!"

Shay né đường kiếm của con yêu tinh và dùng thanh kiếm của mình đâm vào cổ nó, cô chém từng con một. Tay chân và thân của chúng thậm chí không có vết chém nào. Cô đâm chính xác lưỡi kiếm của mình vào một khe hẹp có đường kính chưa đến 5 cm.

Kỹ năng của cô ấy thật đáng kinh ngạc.

Chờ đã, mê mải nhìn như vậy có được không?

Đột nhiên, ba con yêu tinh ngã xuống đất.

Và tất cả những gì tôi làm ở đây là đứng nhìn.

Một khi trận chiến này kết thúc…

Chết tiệt!

Tôi lao về phía trước, vung kiếm. Shay, người đã tiêu diệt con yêu tinh thứ tư, lùi lại.

“Tôi sẽ để lại cho anh 1 con”

Giao cho tôi!

Sau trận chiến, là màn cuối cùng của phần hướng dẫn.

Giai đoạn cuối chính là giai đoạn tổng hợp các anh hùng. Tức là quá trình tiêu thụ anh hùng để tăng kinh nghiệm cho anh hùng khác.

Và bây giờ chỉ có Shay và tôi đang ở trong phòng chờ.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Các cơ bắp khắp cơ thể tôi dường như đang gào thét. Hậu quả xảy ra ngay sau trận chiến còn đáng sợ hơn cả thanh kiếm của con yêu tinh đang vung về phía mặt tôi ngay lúc này.

Đây có phải là một giấc mơ?

Giấc mơ thực tế này đến từ đâu vậy chứ?

Khi tôi cúi xuống, một vài sợi tóc của tôi bị cắt đứt bay phấp phới. Tôi lao vào vòng tay của con yêu tinh và đâm thanh kiếm của mình thật sâu. Tôi có thể cảm nhận được cảm giác u ám khi xuyên qua da thịt nó.

Mùi hôi thối kích thích mũi tôi.

Hơi nóng xung quanh khiến từng tế bào máu dưới da tôi sôi sục.

Cảm giác hồi hộp khi các cơ quan bị đâm mạnh ở bên kia mũi kiếm, cảm giác mơ hồ về việc mình đã lấy đi một mạng sống, tôi có thể cảm nhận lờ mờ.

[Hoàn thành màn chơi!]

['Shay (★★★★)' đã lên cấp!]

[Phần thưởng đã được trao. Vui lòng kiểm tra hộp thư của bạn.]

[MVP – ‘Shay (★★★★)’]

Sau đó, chúng tôi quay trở lại quảng trường

“Chủ nhân, các anh hùng của ngài đã làm rất tốt trong trận chiến. Hướng dẫn cuối cùng đang chờ đợi. Phương pháp cường hóa anh hùng. Tổng hợp! Cửa sẽ mở!”

“Chạm vào tab ‘Tổng hợp’ trong menu.”

Kẹt.

Cánh cửa phòng tổng hợp mở ra.

"Thế là xong."

Hãy bình tĩnh suy nghĩ.

Ngoại trừ đồ họa mang tính chân thực, nơi này giống với cấu trúc ban đầu của phòng chờ trong Pick Me Up. Bất kể chuyện gì xảy ra, tôi đã thức dậy ở một nơi như thế này. Trò chơi đã được cài đặt và tôi bắt đầu từ phần hướng dẫn.

"Này anh!"

Một giọng nói dường đang vang lên xuyên qua não tôi.

Tôi nhìn lên. Một cô gái, to bằng cẳng tay tôi, đang bay trong không trung.Ccô gái mặc váy đen, và phía sau là hai đôi cánh vỗ nhẹ như cánh bướm.

“Nhanh vào đi! Chủ nhân đang đợi!”

Cô gái chỉ tay về phía tôi.

Tôi đã từng nhìn thấy cô gái này trước đây. Một cô gái với mái tóc đen rẽ ngôi hai bên. Khuôn mặt tròn và đôi má phúng phính, không tì vết. Tôi đã nhìn thấy ở đâu đó.

“…Iselle?”

“Vâng, tôi là Iselle… khoan, đợi đã, sao anh biết tên tôi?”

Dĩ nhiên rồi.

Vì tôi đã thực hiện phần hướng dẫn này rồi

“Dù sao đi nữa, mau đến phòng tổng hợp! Chờ đợi cũng có giới hạn thôi.”

“Nếu tôi đi thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Anh sẽ thực hiện tổng hợp.”

Shay chắc hẳn đã vào phòng tổng hợp trước vì tôi không thấy cô ấy ở đâu cả. Tôi đang đứng một mình ở quảng trường.

Thế là tôi hét lên…

“Tôi không đi, chết tiệt!”



































 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương