Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
-
Chapter 3: Hướng dẫn (1)
Chap 3: Hướng dẫn
Tôi đột ngột tỉnh dậy.
Đầu tôi đau nhói lên. Cảm giác giống như khi nôn nao vào buổi sáng sau hôm uống rượu.
Có phải là nôn nao không nhỉ? Thuốc đau đầu đâu rồi? Tôi tìm nó ở cạnh giường. Chắc là ở đó sẽ có vài viên Tylenol mà tôi hay uống. Chỉ hai viên thôi không đủ để giảm bớt cơn đau nên tôi sẽ uống luôn 4 viên.
Nhưng tôi không tìm thấy viên nào.
Tôi mở to mắt.
“[Chào mừng đã đến, Bậc thầy!]”
“Để tiếp tục, cần có dữ liệu nội bộ. Bạn có muốn tải xuống không? Chúng tôi khuyên dùng Wifi.”
[Có (lựa chọn) / Không]
[Đang tải xuống…… 001/537]
Đó là một căn phòng trắng.
Trên, dưới, trái phải toàn là màu trắng.
Tôi đang nằm trên một cái sàn trắng toát. Tôi ngồi dậy và nhìn ngó xung quanh. Khoảng không gian màu trắng kéo dài vượt qua cả tầm nhìn của tôi, vượt ra ngoài đường chân trời.
Tôi đang ở đâu đây?
Ngay phía trên bên phải tôi, một cửa sổ có dòng chữ xuất hiện
[Đang tải xuống…… 004/537]
[Mẹo/Pick Me Up là một trò chơi nhập vai triệu hồi roguelike. Trên thực tế, nó gần giống với một trò chơi mô phỏng hơn là một trò chơi nhập vai.]
Tôi chống tay xuống sàn để đứng dậy.
Những bóng mờ mờ dần trở nên rõ ràng hơn
Không gian toàn là một màu trắng
Tôi đang đứng trên đỉnh của một không gian vô định. Bất cứ khi nào cửa sổ ba chiều nhấp nháy, con số bên phải sẽ tăng lên.
[Đang tải…… 009/537]
[Mẹo/Phòng chờ là nơi để tập hợp các anh hùng.]
Trong quá trình tải xuống, có gì đó đang hình thành ở khoảng trắng.
Một bàn ăn hiện ra trong không khí như có ma thuật vậy
Sau đó là mấy cái ghế, tủ lạnh, lò nướng, thảm và cả sofa. Một bức tường hiện ra từ đâu đó vào bao phủ theo mọi hướng. Trần nhà cũng được bịt kín. Sàn nhà màu trắng được lát lên bằng những viên gạch kim loại.
Không gian dần dần có hình dạng của một căn phòng.
[Đang tải…… 015/537]
Tôi ngây ngốc nhìn cảnh đó và vỗ vào má mình bằng cả 2 tay.
Bình tĩnh, giờ phải bình tĩnh đã.
Người ta nói dù có vào hang cọp vẫn có thể sống sót nếu giữ được đầu óc minh mẫn.
Tôi quyết định cố nhớ lại lần lượt. Sao giờ tôi lại ở đây? Tôi đã làm gì vào hôm qua? Phải cố nhớ lại từ từ.
“Chà, mày đã làm gì hôm qua, Han Seo-jin?”
Tôi ngủ dậy, tắm rửa và ăn sáng.
Như mọi ngày, tôi mở máy tính lên và đăng tải các video chiến lược của mình lên youtube. Sau đó tôi mua bữa tối ở cửa hàng tiện lợi và về nhà. Trước khi tôi quay về đã có chuyện gì đã xảy ra? Tôi đã uống rượu à? Không đã rất lâu tôi không uống rượu.
“Khi mình về nhà, mình đã sạc pin điện thoại…”
Hầm ngục Khởi nguyên.
Hầm ngục Khởi nguyên với độ khó tối đa được mở nhân sự kiện 100 triệu lượt tải game.
Tôi đã xuất ra một nhóm tiên phong và chúng đã bị tiêu diệt một cách ngoạn mục. Khi tôi đang tính bước tiếp theo…
“Mình đã gặp phải lỗi lập trình.”
Một lỗi lập trình chưa nghe đến bao giờ.
Tất cả đồ họa và dòng chữ đều bị xáo trộn, và cấp độ của con boss là khoảng 999. Nếu xét giới hạn cấp độ của các anh hùng, ngoại trừ 7 sao, tức là cấp độ 99, thì đó đúng là một con số vô lý. Khi tôi cố gắng quay lại màn hình chính sau khi nhóm của tôi bị tiêu diệt, điện thoại của tôi bị treo.
Tôi làm gì tiếp theo? Tôi đã nhấn nút nguồn của điện thoại.
Và ký ức của tôi dừng ở đó.
[Đang tải…… 045/537]
Tôi đã ngủ gật à?
Tôi mệt đến thế sao?
Tôi bối rối ngẩng đầu lên
Sau một lúc suy nghĩ, tôi kết luận rằng nơi này là một giấc mơ.
Tôi cảm giác như mình đang mơ khi nằm xuống sofa. Hơn nữa, đó không chỉ là một giấc mơ bình thường mà là một giấc mơ sáng suốt khi tôi nhận ra rằng đó là một giấc mơ.
Nhưng tôi không hay mơ lắm.
Tôi còn không thể nhớ được lần cuối mình mơ là khi nào.
[Đang tải…… 055/537]
Nội thất của căn phòng màu trắng bắt đầu thành hình.
Căn phòng trống đang được trang bị nội thất. Tuy nhiên, tất cả đồ nội thất đều được làm bằng kim loại và có màu xám hoặc trắng tinh.
Đây không phải là sở thích của tôi.
Dù đây là một không gian hiện đại nhưng nó không giống nơi để con người sống.
“Có ai ở đây không?”
Tôi la lớn
Không ai trả lời
Tôi gặp ác mộng à?
Chà, tôi nghĩ ác mộng thường chỉ là một loại giấc mơ toàn những con quái vật đáng sợ hoặc ma quỷ gì đó.
Tôi mở một cánh cửa bất ngờ xuất hiện từ hư vô và ra khỏi phòng.
Khi tôi rời khỏi phòng, tôi thấy một quảng trường. Nó lớn như một sân chơi ở trường học. Nhưng đó là quảng trường trong nhà chứ không phải ngoài trời. Cuối quảng trường là một bức tường cao lớn.
Bên trên không phải trần nhà mà lại là một bầu trời mờ mịt.
“Có ai không? Nếu có trả lời tôi đi?”
Tôi la lớn.
Một lần nữa, không có hồi đáp.
“Cái giấc mơ lố bịch gì vậy?”
Tôi có cảm giác đây là thực tế chứ không phải mơ.
Không khí lạnh phả vào da, tiếng giày tôi lê trên sàn, màu sắc sống động xung quanh. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng mọi giác quan của mình. Chính vì vậy tôi càng cảm thấy tức giận.
Ở trên bức tường có một tấm bảng ghi “Khe nứt Không-Thời gian”. Không chỉ có một cánh cổng. Những cánh cổng tương tự cũng được dựng lên trên khắp các bức tường.
Tôi chậm rãi xuyên qua quảng trường, kiểm tra những tấm bảng gắn trên mỗi cánh cửa.
“Khe nứt Không-Thời gian, Sân tập, Phòng thí nghiệm Tổng hợp, Kho vũ khí…”
Tôi nắm lấy tay nắm cửa kho vũ khí và lắc nhưng nó chỉ kêu lạch cạch chứ không mở ra.
“Đây là giấc mơ gì thế này?”
Tôi thử mở những cánh cửa khác nhưng kết quả vẫn vậy.
Cuối cùng, tôi trở lại căn phòng ban đầu mà tôi đang ở. Mặc dù không còn đồ vật nào xuất hiện trong phòng nữa nhưng dòng chữ trên không trung vẫn tiếp tục cập nhật.
Tôi mở tủ lạnh.
Tủ lạnh chứa đầy nước cam. Tôi lấy 1 chai từ ngăn dưới cùng và đổ vào cốc
[Đang tải…… 362/537]
[Mẹo/sau khi hoàn thành hướng dẫn, bạn sẽ được nhận thưởng.]
Tôi tựa lưng vào ghế sofa.
Một cảm giác mềm mại thấm vào lưng tôi. Những giọt nước cam chảy xuống cổ họng tôi thật tươi mát.
Tôi vỗ vào má mình.
Ai ui-
Đau quá.
Khi tôi vỗ vào cả hai má để thức dậy, tôi cảm thấy khá đau, cứ như thể tôi đang ở trong thực tại vậy.
Cái gì vậy?
Tôi nói gì vậy chứ?
Nơi này chỉ là giấc mơ. Chai nước cam tôi uống, sự thoải mái của cái sofa, và việc má tôi đau chỉ là mơ thôi.
Khi tôi đang nghĩ về chuyện này.
Bỗng lời thì thầm vang lên trong đầu tôi
‘Nếu đây không phải giấc mơ thì sao?’
Đó là một giọng nói lạnh lùng đến đáng kinh ngạc. Tôi nhanh chóng gạt giọng nói chế nhạo đó ra khỏi tâm trí.
[Đang tải xuống…… 511/537]
[Mẹo/Bạn sẽ nhận được phần thưởng lớn sau khi hoàn thành phần hướng dẫn.]
Thở dài-
“Có lẽ mình nên ít chơi game lại.”
Tôi nhìn vào cửa sổ xuất hiện ngang tầm mình
Nó không phải là một cửa sổ quen thuộc. Nhưng tôi biết nó là gì. Phông chữ này, những mẹo này, những con số. Đây là màn hình sẽ xuất hiện khi cài đặt Pick Me Up lần đầu
Tôi sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ này sau khi quá trình tải xuống hoàn tất chứ?
Tôi thấy thật ghê tởm. Đây là giấc mơ tôi không bao giờ muốn mơ lại.
Kết thúc nhanh lên, tôi không muốn ở đây lâu thêm nữa
[Đang tải… 537/537: Hoàn thành!]
Có một cửa sổ xuất hiện giữa căn phòng, video bắt đầu phát.
“Một vùng đất mà cả con người và các loài khác cùng tồn tại, Townia”
“Một kẻ thù vô danh xâm chiếm lục địa, nơi đang chìm trong hòa bình và thịnh vượng!”
Đồ họa 2D thô thiển.
Một lâu đài đang bốc cháy.
Quân lính giống búp bê giấy và quái vật va vào nhau.
“Cuối cùng lục địa này bị xé nát bởi bóng tối.”
“Nhưng vẫn còn hy vọng.”
“Bạn, Bậc thầy! Nếu muốn cứu thế giới này, hãy leo lên tháp!”
“Sẽ có rất nhiều anh hùng đồng hành cùng bạn.”
Video tắt.
Tôi nhìn chằm chằm và há hốc miệng.
“Tôi là Iselle, nàng tiên sẽ giúp đỡ bạn trong một thời gian tới. Bậc thầy, hãy cho tôi biết tên của bạn!”
[2 đến 6 ký tự, không có dấu cách hoặc ký tự đặc biệt.]
“Pick Me Up.”
[Tên đã tồn tại.]
Tôi đã không viết cái này.
“ToiLaNhat.”
[Tên đã tồn tại.]
“ABCDEF.”
[Tên đã tồn tại.]
“Gì cũng được.”
[Đã có sẵn tên. Bạn muốn dùng không?]
[Có (đã chọn) / Không]
[Chào mừng, Amkena, đến với thế giới Pick Me Up!]
[Bạn có muốn tiếp tục phần hướng dẫn không? Khi hoàn thành bạn sẽ nhận được một phần thưởng nhất định.]
[Có (Đã chọn) / Không]
Nó cũng đã tự chọn luôn.
Khi con trỏ màu trắng nhấn 'Có', tầm nhìn của tôi đột nhiên thay đổi.
Ánh sáng bao trùm mọi thứ trước mắt tôi.
Không có thời gian để suy nghĩ.
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi thấy một ngôi làng đang bốc cháy
[Đây là năm 351 của kỷ nguyên Đế quốc khi lực lượng quỷ xâm chiếm lục địa.]
[Tại một ngôi làng nhỏ ở vùng Heim, có một cậu bé tên ‘Han Israt.’]
Làn khói cay xè làm mũi tôi khó chịu.
“Khục khục!”
Tôi cúi đầu ho.
Cổ họng tôi như đang bị lửa thiêu cháy.
“Đây lại nơi nào nữa vậy…?”
Ngọn lửa bùng lên ở mọi hướng.
Những công trình đang cháy là những ngôi nhà. Những ngôi nhà kiên cố, hàng rào, nhà kho, cây cối đều cháy dữ dội.
Mọi người chạy tán loạn như những con chuột chạy trốn khỏi con tàu đang chìm.
“Y-yêu tinh!”
“Cút đi, đừng đến đây!”
“Lối này! Chúng ta phải nhanh lên!”
Nhìn cảnh này, tôi bật cười cay đắng.
Trong tay phải, tôi nắm lấy một thanh gươm sắt cũ và gỉ sét.
[Nhiệm vụ Hướng dẫn 1: Đánh bại lũ yêu tinh xâm chiếm ngôi làng!]
[Trận chiến sẽ tự động diễn ra. Hãy tận tận hưởng trình chiến đấu cấp cao được thực hiện bởi trí tuệ nhân tạo của các anh hùng!]
“Kek, keruk!”
Xa xa, những con quái vật da xanh đang lao tới từ phía ngọn đồi.
Chúng cao khoảng 150cm, đầu đội mũ sắt, tay cầm thanh kiếm cong. Lưng chúng có bướu và màu da xanh trông thật gớm ghiếc.
[Yêu tinh Cấp 1]
“Quái vật gì vậy?”
Lũ yêu tinh đang tàn sát những người ở dưới đồi. chúng giết đàn ông và đàn bà một cách bừa bãi bằng kiếm, tay trái thì cầm cây đuốc phóng hỏa.
Đây là địa ngục.
[‘Han(★)’ cảm thấy sợ hãi! Tất cả thuộc tính giảm 30%.]
[Mẹo/Anh hùng đôi khi cũng cảm thấy sợ hãi.]
Anh hùng Han á?
Tôi nhìn thấy cái gì kỳ cục vậy này!
Tôi không biết đây là đâu, nhưng tôi phải chạy đã. Tôi trèo lên đồi, nếu tôi đi theo hướng mọi người đang chạy trốn, chắc sẽ ổn thôi.
Uỳnh.
Đi được vài bước, cơ thể tôi dừng lại như thể va phải một bức tường.
“Tại sao tôi không thể ra ngoài?”
Những người xung quanh tôi vẫn đi ngang qua bình thường mà.
Tôi đưa tay ra chạm vào không khí. Có lực cản mạnh mẽ bám chặt vào đầu ngón tay tôi.
“Đồ khốn nạn!”
Tôi cố lấy vai đập thật mạnh bằng tất cả sức lực của mình. Một cơn đau nhói xuyên qua vai tôi, và tôi ngã xuống đất.
Tôi nhanh chóng đứng dậy.
“Vậy mình sẽ đi sang bên khác!”
Uỳnh.
Còn một bức tường vô hình ngay cạnh tôi.
Tôi dùng hết sức đẩy nhưng nó không nhúc nhích lấy một phân.
Cuối cùng, tôi không thể cử động được chút nào.
“Mấy thứ là cái quái gì vậy?”
Tôi hét lên với những người chạy trốn vụt ngang qua.
“Đây là đâu? Mọi người nghe thấy tôi không? Trả lời đi”
Mọi người chạy qua như thể không nghe không nhìn thấy tôi vậy
Tôi cố chộp lấy vai một người đàn ông vừa nhảy khỏi rào chắn, nhưng một bức tường vô hình đã ngăn tôi lại.
Lũ Goblin đang lại gần từ phía dưới ngọn đồi.
['Han(★)' đang hoảng loạn! Tất cả thuộc tính giảm 50%.]
[Chủ nhân, xin hãy sử dụng lọ thuốc ngăn chặn nỗi sợ hãi cho anh hùng đang sợ hãi này! Cậu có thể mua thuốc với giá 50 viên đá quý từ trạm dừng, nhưng lần đầu tiên sẽ được miễn phí.]
[Bạn có muốn sử dụng nó không?]
[Có (Đã chọn) / Không]
Đột nhiên, một cái chai màu tím xuất hiện trước mặt tôi.
Nắp chai bật mở và dí vào mặt tôi.
“A-choo!”
Tôi ngồi xuống, chống tay xuống đất.
Một thứ chất lỏng đắng nghét và cay nồng chảy vào cổ họng tôi.
Khụ khụ
Tôi có cảm giác như vừa hít bột ớt qua mũi vậy
Nếu đã định bắt tôi uống nó thì ít nhất phải làm cho nó ngon hơn chứ!
Cùng lúc đó, một cảm giác lạnh lẽo lan khắp sống lưng. Tầm nhìn bị rung trở nên rõ ràng. Tôi có cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh lên cái đầu đang nóng của mình.
Điều đầu tiên tôi thốt ra khỏi miệng tôi là,
“Chết tiệt…”
Khốn kiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook