Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 362 Đây là Kim Cương Kinh (2)

Chương 362: Đây là Kim Cương Kinh (2)

Nhìn thấy dáng vẻ của Dịch Phong như vậy, nữ tử áo đen không nhịn được nữa, lặng lẽ nắm chặt tay lại. 

Được lắm.

Để ta xem ngươi có thể giữ được dáng vẻ đó đến khi nào.

“Khụ khụ khụ...”

Nghĩ tới đó, nàng ho mạnh một tiếng, ôm lấy bụng, sắc mặt tỏ vẻ khó chịu.

“Sao thế?”

Dịch Phong thấy vậy lập tức vội vã hỏi: “Cô nương, ngươi làm sao vậy?”

Nữ tử áo đen khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, cuối cùng ta cũng khiến ngươi không ngồi yên được nữa rồi hả.

Thế là nàng tiếp tục trưng sắc mặt khó coi mà nói: “Không hiểu vì sao ta đột nhiên thấy đau bụng quá.”

“Hóa ra là vậy.”

Dịch Phong nhẹ nhàng thở phào một hơi, hóa ra chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi, thế là hắn cười nhắc nhở: “Cô nương hãy uống nhiều nước ấm vào nhé!”

Nói xong, Dịch Phong lại tiếp tục ngồi xuống.

Mặc dù hắn cũng biết một chút y học, nhưng trên người hắn không có dụng cụ, cũng không có thuốc, hơn nữa nam nữ xa lạ không quen biết càng không tiện, hơn nữa đau bụng cũng không phải là bệnh gì nghiêm trọng, vì vậy hắn đành lực bất tòng tâm.

Rất nhanh, hai người Dịch Phong đã ăn xong, sau đó xuống lầu rời đi.

Nữ tử áo đen kia vẫn ngồi ở đó, toàn thân nàng run lên, trên khuôn mặt hiện rõ sự phẫn nộ.

Ngay lúc này, nàng hận không thể trực tiếp ra tay giết chết hai người bọn họ.

Xem ra bây giờ nàng đã nhìn thấu rồi, sư phụ thế nào thì đồ đệ thế nấy thôi!

Đây là lần đầu tiên nàng gặp một nam nhân khó hiểu như vậy…

Sau khi ra khỏi quán rượu, Dịch Phong dẫn Chung Thanh nhanh chóng quay lại vùng đất hỗn loạn.

Nhưng bước đến con đường trước mặt, hai người lại phát hiện một lão già râu ria xồm xoàm đang ngồi dựa lưng ở góc tường.

Lão đầu ngồi đó nhắm nghiền mắt, trước mặt đang bày một bàn cờ, bên cạnh còn có một tấm bảng.

Trên tấm bảng viết: Người thắng được ta sẽ được ta truyền dạy.

Nhìn thấy vậy, Dịch Phong lập tức nôn nóng.

Tốt quá.

Nhìn cái là biết lão già râu xồm này là cao nhân tu luyện rồi, nếu như bản thân được hắn truyền dạy, há chẳng phải cũng có thể tu luyện hay sao?

Nghĩ đến đó, hắn nhanh chóng bước đến, chắp tay nói: “Vị cao nhân này, ta chơi một ván với ngươi được không?”

Nghe thấy vậy, cuối cùng đối mắt đang nhắm nghiền của lão già râu xồm cũng mở ra.

Sau khi đánh giá Dịch Phong một lượt, lão già râu xồm lão đầu đặt bàn tay lên mạch của Dịch Phong.

Mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng Dịch Phong vẫn để mặc cho hắn thích làm gì thì làm nấy.

Phút chốc sau, lão già râu xồm lão đầu khua khua tay, bực mình nói: “Ngươi không có linh căn, đi đi.”

Nghe thấy vậy, Dịch Phong bĩu môi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hệ thống chó chết kia!

Cho dù hắn không dạy ta tu luyện thì cũng phái cho ta chút linh căn chứ hả!

Hắn đúng là một kẻ xuyên không xấu số nhất trên đời mà.


Đệch!


 

“A di đà phật, chi bằng để bần tăng chơi với ngươi một ván đi!” Ngay tại lúc đó, bên cạnh vang đến một tiếng nói.

Dịch Phong đảo mắt nhìn qua, phát hiện một hòa thượng với khuôn mặt thanh tú bước tới.

Trên người hắn mặc chiếc áo cà sa sạch sẽ, khóe miệng mang theo một nụ cười hiền từ, khí chất phi phàm, toàn thân như không vướng chút bụi trần, khiến người ta cảm nhận được vẻ quang minh lỗi lạc.

Vị hòa thượng này khiến Dịch Phong nhìn đến ngây người trong phút chốc.

Vừa nhìn đã là biết cao tăng rồi.

Hệt như ánh sáng của chính đạo rải khắp trên cõi này.

Bỗng nhiên, một quyển sách rơi ra từ trong chiếc áo cà sa.

Dịch Phong lập tức cúi người nhặt giúp thì nhìn thấy cuốn sách đó có hình một nữ nhân ăn vận hở hang, còn có một hàng chữ.

“Đây là, Xuân...”

Dịch Phong nhìn vào cuốn sách, nói ra tên sách.

Nhưng còn chưa kịp nhìn hết thì đã bị vị hòa thượng đó nhanh chóng giật lấy, giấu vào trong áo cà sa.

“Thí chủ nhìn nhầm rồi, đây là Kim Cương Kinh!”

Hòa thượng chắp tay trước ngực, hơi cúi đầu chào Dịch Phong rồi nở một nụ cười thân thiện giải thích.

“Kim Cương Kinh?”

Dịch Phong cảm thấy hơi khó hiểu.

Chẳng lẽ là hắn nhìn nhầm sao?

Nhưng hòa thượng này có dáng vẻ cao tăng đắc đạo, rất dễ khiến người khác tin tưởng.

Có lẽ là do hắn nhìn nhầm thật cũng nên.

Dù sao thì làm sao có chuyện trong tay những người cao tăng lỗi lạc như vậy có thể cầm thứ sách mà hắn tưởng tượng được cơ chứ.

“Thí chủ, xin ngươi xem giúp xem liệu ta có linh căn hay không?” Hoà thượng kia cười cười rồi vươn tay ra.

Lão già râu xồm gật gật đầu rồi vươn tay ra.

Một lát sau, hắn từ từ nói: “Linh căn trung đẳng.”

“A di đà phật, vậy thí chủ có thể cho ta ngồi xuống được không?” Hoà thượng nói rồi chắp thành hình chữ thập.

“Ngồi xuống đi.”

Lão già râu xồm gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy, hai người bọn họ bắt đầu đánh cờ.

Mà Dịch Phong cũng chẳng vội rời đi, thế là đứng ở một bên xem cờ.

Dịch Phong có thể nhìn ra được, kì nghệ của hai người này đều rất cao nhưng không ai trong số họ có thể so được với Doãn Thánh Phu hết. 

Rất nhanh, ván ở đã đến đoạn gay cấn nhất.

Vẻ mặt lúc đầu lão già râu xồm còn bình thản, nhưng đến bây giờ sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Cùng với đó, mồ hôi trên trán hắn cũng túa ra không ngừng, hắn nghi ngờ nhìn vào vị hoà thượng đối diện.

Hắn không thể ngờ vị hoà thượng trước mặt lại là một cao nhân!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương