Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 363 Hoàn thành nhiệm vụ

Chương 363: Hoàn thành nhiệm vụ

“Tiền… tiền bối, làm sao ta dám ở trước mặt ngươi diễu võ dương oai chứ.”

Hắn không còn giữ được bình tĩnh, vừa nhìn vị hoà thượng trước mặt vừa đứng dậy.

“Ấy, sao thí chủ lại nói thế? Thí chủ không cần phải như vậy đâu.” Hoà thượng ôn hoà cười nói: “Cứ xem như đây là một ván cờ bình thường là được rồi.”

“Đa tạ tiền bối.”

Lão già râu xồm lại ngồi xuống, hắn lau lau mồ hôi trên trán, tinh thần căng thẳng nhưng đồng thời cũng trở nên nghiêm túc.

Kết quả cuối cùng cũng không nằm ngoài dự đoán.

Lão già râu xồm quyết liệt đấu tranh được một lúc, cuối cùng thì cũng vẫn thua trận này.

Xong ván, hắn lập tức đứng dậy cúi đầu trước vị hoà thượng kia, vẻ mặt kính nể nói: “Đa tạ tiền bối giơ cao đánh khẽ, ván cờ vừa rồi, kẻ nông cạn như vãn bối đây được lợi rất nhiều.”

“Thí chủ khách khí rồi.”

Vẻ mặt của hoà thượng hiền hoà đáp.

Dáng vẻ của lão già râu xồm vẫn ngập tràn kính nể, còn về tấm bảng gì mà ai thắng được hắn thì sẽ được hắn truyền dạy, hắn cũng biết điều ngậm miệng không nhắc đến.

Mà Dịch Phong – kẻ ở lại xem trò vui cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đương nhiên hắn cũng nhìn ra được kì nghệ của vị hòa thượng này cao minh hơn so với lão già kia nhiều, hơn nữa, ở nửa ván vừa rồi, hắn cũng nghĩ rằng lão già kia ăn hành rồi.

Nhưng đúng lúc này, vị hòa thượng đang ngồi xếp bằng kia hô to gọi hắn một tiếng: “Nếu không phiền, chi bằng thí chủ và bần tăng so tài một phen?”

Nghe vậy.

Ánh mắt Dịch Phong sáng lên, thực ra thì tay hắn đã ngứa ngáy từ lâu rồi, nhưng mấu chốt là vị kì nghệ của hòa thượng này rất cao siêu nữa!

“Thực sự có thể sao?”

Hắn vội vàng hỏi lại.

“Đương nhiên là có thể rồi.”

Hoà thượng cũng ôn hoà cười đáp lại.

Thấy hòa thượng đồng ý, ánh mắt của Dịch Phong lại chuyển lên người lão già râu xồm.

Dù sao thì hắn cũng là người ở đây.

“Đương nhiên không có vấn đề gì.”

Lão già râu xồm thấy vậy thì lùi ra sau, vội vàng đáp, hoà thượng kia cũng đã lên tiếng rồi, hắn còn dám không đồng ý sao?

Ánh mắt hắn nhìn hòa thượng kia tràn ngập vẻ sùng kính.

Đây mới là một cao nhân chân chính chứ!

Dù đối mặt với kẻ có linh căn hay đối mặt với người phàm chẳng có chút linh căn nào thì cũng nên đối xử công bằng như nhau thôi.

Mà cũng không biết tại sao kẻ phàm chẳng có chút linh căn nào lại có thể may mắn đến như vậy, có thể được vị cao nhân tiền bối này để ý.

Dịch Phong ngồi xuống, hai người lập tức bắt đầu đấu cờ.

Khi mới bắt đầu, hai người đều dùng thế thăm dò là chính.

“Quan niệm của thí chủ về nhân sinh là gì?”

Vừa chơi cờ, hoà thượng vừa hỏi Dịch Phong.

“Nhân sinh?”

Dịch Phong cười cười, cao nhân đúng là cao nhân, vừa chơi cờ còn vừa muốn đàm đạo đề tài cao thâm như vậy với hắn.

Hắn vừa hạ cờ vừa nói: “Nếu nói sâu hơn một chút, ta sẽ tìm hiểu xem vì sao ta lại ở đây, bản chất của sinh mệnh là gì, ta đến từ đâu và muốn đi đâu…”

“Theo suy nghĩ của ta, một người trần mắt thịt như ta, nhân sinh quan của ta, ừm…” Hơi hơi suy xét một chút, Dịch Phong mới cười nói: “Tận hưởng lạc thú trước mắt, vui vẻ sống là được rồi!”

“Đương nhiên là mỗi người sẽ có một cách nhìn, một quan điểm khác nhau về nhân sinh, đối với quan điểm của ta, ngươi có thể nói ta là kẻ ăn hại cũng được.”

“Nhưng mà cũng đúng thôi, ta chính là một kẻ ăn hại mà!”

Dịch Phong cười nói.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt hoà thượng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Hắn rất vừa ý với mấy lời nói này của Dịch Phong.

Đúng lúc này, Dịch Phong bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức vội vàng hỏi: “Ta cảm giác ngươi rất quen mắt, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.”

Nghe vậy.

Tay hoà thượng bỗng run nhẹ một cái, hắn chững chạc đàng hoàng nói: “Chắc là thí chủ nhớ nhầm rồi, chắc chắn ngươi và ta chưa từng gặp nhau.”

“Có lẽ là vậy.”

Dịch Phong gật gật đầu.

Ván cờ của hai người cứ tiếp tục diễn ra như vậy, không nhanh cũng không chậm, cũng không hề có chút trạng thái sát phạt nào.

Nhưng điều này càng khiến lão già râu xồm đang đứng ở một bên xem mãi không hiểu.

Có lẽ.

Là do vị cao tăng này cố ý nhường kẻ phàm kia đi.

Ánh mắt lão già râu xồm nhìn vị hoà thượng càng thêm phần kính trọng.

Nhưng mà.

Hắn thực sự không ngờ được rằng, lúc này vị hoà thượng kia bỗng lên tiếng: “Kì nghệ của thí chủ quá đỗi cao thâm, ván này ta thua rồi.”

“Đa tạ.”

Dịch Phong chắp tay cười đáp.

Thấy cảnh này, lão già râu xồm đang đứng xem ở một bên bỗng trở nên mờ mịt.

Rõ ràng là ván cờ này không phân thắng bại mà!

Mà thậm chí, trong mắt hắn, hòa thượng còn đang chiếm được thế thượng phong.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tự nhiên chuyển thua?

Cho dù vị cao tăng kia cố ý nhường để kẻ phàm kia thắng thì cũng không nên dùng cách đó chứ!

Nhưng mấu chốt là gương mặt của gã phàm nhân kia còn tỏ vẻ đây là điều hiển nhiên.

Nụ cười trên gương mặt Dịch Phong nhẹ nhàng lại thản nhiên.

Ván cờ vừa rồi khiến Dịch Phong cực kì vui vẻ thích thú. Mặc dù ngoài mặt cả hai đều tỏ ra không có gì, nhưng mỗi thế cờ đều vô cùng hung hiểm.

Mà hoà thượng vì nhận hắn thua vì thế cờ của hắn thực sự đã thua rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương