Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)
-
Chương 18: Chạy Trốn (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay cả kiếm tu Kim Đan kia cũng chỉ có thể ngăn cản một lát, sau đó còn phải rút lui, mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, trước khi không biết thông tin về quái vật, ngoài việc chạy trốn ra, không còn cách nào khác nữa cả.
Mình đã mất toàn bộ thực lực, hiện tại còn bị đuổi giết...
Thực sự làm cho người ta tức giận điên người.
Cho dù có chút hi vọng lật bàn thôi, chắc chắn mình sẽ không chạy trốn thảm hại như vậy.
Vừa nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà nói lớn:
"Này, nơi này không có bất cứ ai, pháp thuật mà ngươi cho ta không thể sử dụng được, có thể đổi cho ta một cái lợi hại hơn không?"
Danh Sách không phản ứng chút nào.
Trong hư không, không có bất cứ lời nhắc nhở mới nào.
Nó không để ý tới chính mình.
Xì...
Thật sự là phiền phức.
Liễu Bình lắc đầu, cất thanh đao gãy vào trong túi trữ vật.
Làm sao mới phải đây?
Trên người rất nhiều vết thương, trong thời gian ngắn cũng không thể tăng thực lực lên được.
Hắn nhìn về phía tấm phù màu đen đang được nắm trong tay.
Nghĩ kỹ lại thì...
Hai người tu hành kia cũng không có ý hại chính mình, còn đưa cho mình tấm phù này.
Như vậy, làm sao mới có thể kích hoạt tấm phù này đây?
Hắn đang suy nghĩ, bỗng cảm ứng được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Trong vách đá trên đỉnh đầu, dần dần có tro bụi thoát khỏi vách đá, rơi lả tả xuống mộ địa.
Một loại âm thanh mơ hồ mà nhỏ bé truyền tới từ sau vách đá.
"Cảnh tượng này..."
Chắc hẳn có thứ gì đó đang chạy tới.
Kẻ truy lùng?
Liễu Bình quan sát xung quanh, hắn tìm ra một góc khuất, xốc lên nắp quan tài không nào đó rồi nằm vào trong, thuận tiện sử dụng Liễm Tức Quyết.
Liễm Tức Quyết là thuật pháp cơ bản nhất của giới tu hành, dùng để ẩn nấp thực lực bản thân, tránh người khác có thể phát hiện gốc rễ bản thân.
Truy lùng...
Cái từ này hiện lên trong đầu Liễu Bình.
Hắn không nhịn được mà vận dụng toàn bộ linh lực bản thân, pháp quyết biến đổi.
Vạn Tịch Liễm Tức Quyết!
Đây là công phu độc môn của hắn, cải tiến từ pháp quyết cơ sở, có thể ngăn cản toàn bộ gợn sóng của bản thân.
Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ là một người tu hành với tu vi Luyện Khí, là cấp bậc thấp nhất trong toàn bộ hệ thống tu hành, cơ bản là không thể phát huy ra lực lượng chân chính của thuật pháp này.
Thế nhưng vào giờ phút này, đã không còn cách nào khác cả.
Những cách khác...
Chờ đã...
Liễu Bình hơi dừng lại, nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong đầu hiện lên một ý tưởng.
"Kích hoạt 'Một Người Không Có Phần Diễn'!"
Hắn âm thầm nói.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong bóng tối:
[Ngươi đã kích hoạt năng lực siêu phàm hệ biểu diễn: ]
[Một Người Không Có Phần Diễn.]
[Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không bị bất kỳ người nào quá mức chú ý.]
[Thời gian hiệu lực: Mười lăm phút.]
Thứ này có tác dụng gì không?
Liễu Bình vẫn hơi thấp thỏm, thế nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể dùng nó, hi vọng nó có thể phát huy một chút tác dụng đi.
Hắn yên lặng nằm trong quan tài chờ đợi.
Soạt... soạt...
Tiếng bùn đất bị xốc lên từ phía trên vách đá truyền xuống.
Chỉ một lát sau...
Tiếng đá vụn rơi xuống càng lúc càng vang.
Vách đá bị đào thông!
Ngay sau đó, một giọng máy móc lạnh lùng vô tình vang lên trong hang:
"Người máy chiến trường với mã số S9005 đã tới mục đích."
"Cũng không phát hiện mục tiêu nào có uy hiếp."
"Báo cáo hết."
Mấy giây sau...
Mấy giọng nói rõ ràng là từ loài người truyền tới:
"Xác định đúng là nơi này sao?"
"Thủ lĩnh, gợn sóng thời không vừa rồi chính là từ nơi này truyền tới."
"Đúng vậy, thủ lĩnh, chúng ta đã tiếp cận mục tiêu."
"... Xem ra đúng là chỗ này rồi."
"Tất cả mọi người, chuẩn bị."
"Rõ!"
Từng tiếng vang ầm ĩ cũng vang lên theo.
Dựa vào linh giác, Liễu Bình dần dần cảm ứng được mấy bóng người.
Những người này bay từ trên vách đá xuống, đứng giữa vô số quan tài.
Đùng!
Một người rơi trên quan tài mà Liễu Bình đang nằm.
Liễu Bình nhắm chặt mắt lại, cũng không hô hấp, pháp quyết Liễm Tức Quyết vẫn khởi động.
Những người kia quan sát một lát, tiếng nói chuyện lại vang lên một lần nữa:
"Nơi này không có quái vật nào mà?"
"Hay là lục soát một lần?"
"Đúng vậy, lục soát một lần đi, vậy sẽ an toàn hơn chút."
Liễu Bình âm thầm đưa tay tới bên hông, chạm nhẹ vào túi trữ vật.
Đao gãy... vẫn còn có thể dùng.
Bỗng nhiên...
Trong hư không, một hàng chữ nhỏ nhảy ra:
[Bởi vì khoảng cách với ngươi quá gần, tồn tại giẫm trên quan tài của ngươi nhận lấy ảnh hưởng.]
[' Một Người Không Có Phần Diễn' bắt đầu phát huy tác dụng.]
Một giây sau...
Người giẫm trên quan tài của hắn bỗng nói:
"Một đám nhát chết, người máy chiến trường đã điều tra nơi này rồi, coi như nơi này còn lại thứ gì đó thì cũng chỉ là rác rưởi không có giá trị mà thôi."
Gã vừa mới nói xong, những tiếng nói khác cũng dừng lại.
Lại nghe được gã nói tiếp:
"Đừng lãng phí thời gian của ta, hãy giữ vững tinh thần, lập tức tìm kiếm đầu nguồn gợn sóng thời không, dùng tín vật mở ra đường hầm không thời gian..."
"Hành động!"
Đám người đồng thanh đáp: "Vâng, thủ lĩnh."
Từng tiếng xé gió vang lên.
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Rất rõ ràng, những người này đã đi xa.
Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm, đợi thêm vài giây nữa hắn mới đẩy nắp quan tài ra.
Không có bất cứ ai.
Nhìn về phương hướng những người kia rời đi, chỉ thấy nơi sâu trong hang động, sương mù càng ngày càng nồng nặc.
Một cảm giác ngột ngạt không hiểu xuất hiện.
"Đây là..."
Liễu Bình nỉ non.
Với sự cảm ứng của linh giác, hắn có thể phát hiện một vài thứ ở trong vùng sương mù kia, tựa như là vô số thứ không biết nhúc nhích dán lại cùng một chỗ, giãy dụa bất ổn, tản ra báo hiệu làm cho người ta hít thở không thông.
Trái tim Liễu Bình nhảy một cái.
Phương hướng kia chính là phương hướng mà mình tới.
Chẳng lẽ gợn sóng mà vừa rồi những người kia phát hiện... là do quái vật trong nơi mộ táng phát ra?
Quái vật kia đã khóa chặt mình!
Một cảm giác nguy hiểm bỗng sinh ra, lượn lờ trong đầu Liễu Bình.
"Cần phải đi nhanh lên..."
Hắn nỉ non, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên vách đá bên phải cách đây mấy chục mét, có một cửa hang đen nhánh.
Đây là cửa hang do mấy người kia đào ra.
Có khi cửa hang này có thể giúp mình thoát khỏi nơi này?
Ngay cả kiếm tu Kim Đan kia cũng chỉ có thể ngăn cản một lát, sau đó còn phải rút lui, mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, trước khi không biết thông tin về quái vật, ngoài việc chạy trốn ra, không còn cách nào khác nữa cả.
Mình đã mất toàn bộ thực lực, hiện tại còn bị đuổi giết...
Thực sự làm cho người ta tức giận điên người.
Cho dù có chút hi vọng lật bàn thôi, chắc chắn mình sẽ không chạy trốn thảm hại như vậy.
Vừa nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà nói lớn:
"Này, nơi này không có bất cứ ai, pháp thuật mà ngươi cho ta không thể sử dụng được, có thể đổi cho ta một cái lợi hại hơn không?"
Danh Sách không phản ứng chút nào.
Trong hư không, không có bất cứ lời nhắc nhở mới nào.
Nó không để ý tới chính mình.
Xì...
Thật sự là phiền phức.
Liễu Bình lắc đầu, cất thanh đao gãy vào trong túi trữ vật.
Làm sao mới phải đây?
Trên người rất nhiều vết thương, trong thời gian ngắn cũng không thể tăng thực lực lên được.
Hắn nhìn về phía tấm phù màu đen đang được nắm trong tay.
Nghĩ kỹ lại thì...
Hai người tu hành kia cũng không có ý hại chính mình, còn đưa cho mình tấm phù này.
Như vậy, làm sao mới có thể kích hoạt tấm phù này đây?
Hắn đang suy nghĩ, bỗng cảm ứng được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Trong vách đá trên đỉnh đầu, dần dần có tro bụi thoát khỏi vách đá, rơi lả tả xuống mộ địa.
Một loại âm thanh mơ hồ mà nhỏ bé truyền tới từ sau vách đá.
"Cảnh tượng này..."
Chắc hẳn có thứ gì đó đang chạy tới.
Kẻ truy lùng?
Liễu Bình quan sát xung quanh, hắn tìm ra một góc khuất, xốc lên nắp quan tài không nào đó rồi nằm vào trong, thuận tiện sử dụng Liễm Tức Quyết.
Liễm Tức Quyết là thuật pháp cơ bản nhất của giới tu hành, dùng để ẩn nấp thực lực bản thân, tránh người khác có thể phát hiện gốc rễ bản thân.
Truy lùng...
Cái từ này hiện lên trong đầu Liễu Bình.
Hắn không nhịn được mà vận dụng toàn bộ linh lực bản thân, pháp quyết biến đổi.
Vạn Tịch Liễm Tức Quyết!
Đây là công phu độc môn của hắn, cải tiến từ pháp quyết cơ sở, có thể ngăn cản toàn bộ gợn sóng của bản thân.
Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ là một người tu hành với tu vi Luyện Khí, là cấp bậc thấp nhất trong toàn bộ hệ thống tu hành, cơ bản là không thể phát huy ra lực lượng chân chính của thuật pháp này.
Thế nhưng vào giờ phút này, đã không còn cách nào khác cả.
Những cách khác...
Chờ đã...
Liễu Bình hơi dừng lại, nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong đầu hiện lên một ý tưởng.
"Kích hoạt 'Một Người Không Có Phần Diễn'!"
Hắn âm thầm nói.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong bóng tối:
[Ngươi đã kích hoạt năng lực siêu phàm hệ biểu diễn: ]
[Một Người Không Có Phần Diễn.]
[Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không bị bất kỳ người nào quá mức chú ý.]
[Thời gian hiệu lực: Mười lăm phút.]
Thứ này có tác dụng gì không?
Liễu Bình vẫn hơi thấp thỏm, thế nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể dùng nó, hi vọng nó có thể phát huy một chút tác dụng đi.
Hắn yên lặng nằm trong quan tài chờ đợi.
Soạt... soạt...
Tiếng bùn đất bị xốc lên từ phía trên vách đá truyền xuống.
Chỉ một lát sau...
Tiếng đá vụn rơi xuống càng lúc càng vang.
Vách đá bị đào thông!
Ngay sau đó, một giọng máy móc lạnh lùng vô tình vang lên trong hang:
"Người máy chiến trường với mã số S9005 đã tới mục đích."
"Cũng không phát hiện mục tiêu nào có uy hiếp."
"Báo cáo hết."
Mấy giây sau...
Mấy giọng nói rõ ràng là từ loài người truyền tới:
"Xác định đúng là nơi này sao?"
"Thủ lĩnh, gợn sóng thời không vừa rồi chính là từ nơi này truyền tới."
"Đúng vậy, thủ lĩnh, chúng ta đã tiếp cận mục tiêu."
"... Xem ra đúng là chỗ này rồi."
"Tất cả mọi người, chuẩn bị."
"Rõ!"
Từng tiếng vang ầm ĩ cũng vang lên theo.
Dựa vào linh giác, Liễu Bình dần dần cảm ứng được mấy bóng người.
Những người này bay từ trên vách đá xuống, đứng giữa vô số quan tài.
Đùng!
Một người rơi trên quan tài mà Liễu Bình đang nằm.
Liễu Bình nhắm chặt mắt lại, cũng không hô hấp, pháp quyết Liễm Tức Quyết vẫn khởi động.
Những người kia quan sát một lát, tiếng nói chuyện lại vang lên một lần nữa:
"Nơi này không có quái vật nào mà?"
"Hay là lục soát một lần?"
"Đúng vậy, lục soát một lần đi, vậy sẽ an toàn hơn chút."
Liễu Bình âm thầm đưa tay tới bên hông, chạm nhẹ vào túi trữ vật.
Đao gãy... vẫn còn có thể dùng.
Bỗng nhiên...
Trong hư không, một hàng chữ nhỏ nhảy ra:
[Bởi vì khoảng cách với ngươi quá gần, tồn tại giẫm trên quan tài của ngươi nhận lấy ảnh hưởng.]
[' Một Người Không Có Phần Diễn' bắt đầu phát huy tác dụng.]
Một giây sau...
Người giẫm trên quan tài của hắn bỗng nói:
"Một đám nhát chết, người máy chiến trường đã điều tra nơi này rồi, coi như nơi này còn lại thứ gì đó thì cũng chỉ là rác rưởi không có giá trị mà thôi."
Gã vừa mới nói xong, những tiếng nói khác cũng dừng lại.
Lại nghe được gã nói tiếp:
"Đừng lãng phí thời gian của ta, hãy giữ vững tinh thần, lập tức tìm kiếm đầu nguồn gợn sóng thời không, dùng tín vật mở ra đường hầm không thời gian..."
"Hành động!"
Đám người đồng thanh đáp: "Vâng, thủ lĩnh."
Từng tiếng xé gió vang lên.
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Rất rõ ràng, những người này đã đi xa.
Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm, đợi thêm vài giây nữa hắn mới đẩy nắp quan tài ra.
Không có bất cứ ai.
Nhìn về phương hướng những người kia rời đi, chỉ thấy nơi sâu trong hang động, sương mù càng ngày càng nồng nặc.
Một cảm giác ngột ngạt không hiểu xuất hiện.
"Đây là..."
Liễu Bình nỉ non.
Với sự cảm ứng của linh giác, hắn có thể phát hiện một vài thứ ở trong vùng sương mù kia, tựa như là vô số thứ không biết nhúc nhích dán lại cùng một chỗ, giãy dụa bất ổn, tản ra báo hiệu làm cho người ta hít thở không thông.
Trái tim Liễu Bình nhảy một cái.
Phương hướng kia chính là phương hướng mà mình tới.
Chẳng lẽ gợn sóng mà vừa rồi những người kia phát hiện... là do quái vật trong nơi mộ táng phát ra?
Quái vật kia đã khóa chặt mình!
Một cảm giác nguy hiểm bỗng sinh ra, lượn lờ trong đầu Liễu Bình.
"Cần phải đi nhanh lên..."
Hắn nỉ non, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên vách đá bên phải cách đây mấy chục mét, có một cửa hang đen nhánh.
Đây là cửa hang do mấy người kia đào ra.
Có khi cửa hang này có thể giúp mình thoát khỏi nơi này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook