Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)
-
Chương 16: Một Người Không Có Phần Diễn (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cảnh tượng như thế, làm cho người ta sợ hãi rùng mình!
Liễu Bình nắm chặt đao gãy, dùng sức chém xuống, chặt đứt cánh tay đang bóp cổ mình.
May mà trong tay vẫn còn đao!
Hắn đang suy nghĩ, thì bỗng dưng một cánh tay khác vươn ra, bóp chặt lấy hắn.
"Bóp ta?"
Liễu Bình múa đao kín không kẽ hở, ngay lập tức chặt hết toàn bộ cánh tay lao tới.
Thế nhưng càng ngày càng nhiều cánh tay chen chúc tới, chen thành đoàn, bao vây Liễu Bình ở bên trong, liên tục tấn công tới, không nghỉ chút nào.
Biển cánh tay lao tới như thủy triều, ánh đao bay múa khắp nơi, chém ra vô số mưa máu bay tán loạn, những cánh tay bị chém cụt xen lẫn máu rơi vãi ra ngoài, nhanh chóng chui xuống mặt đất rồi lại phục sinh, xuất hiện, tấn công Liễu Bình!
"Mơ tưởng!"
Bỗng dưng có một ánh kiếm lạnh lẽo từ phương xa lóe lên chém tới.
Tất cả cánh tay tấn công Liễu Bình bị đẩy bay ra ngoài.
Hai bóng người rơi xuống.
Đó là hai người tu sĩ!
"Dẫn hắn trốn đi, ta sẽ ở lại ngăn cản tên này.”
Tu sĩ Kim Đan cầm kiếm nói.
Người tu sĩ Luyện Khí còn lại lao tới, kéo Liễu Bình chạy ra khỏi nghĩa địa.
"Chờ đã, tại sao phải trốn?"
Liễu Bình hỏi.
Vừa rồi hắn cũng hơi chần chờ, cuối cùng vẫn thu hồi tư thế phòng ngự.
Trong hai người này có một kiếm tu Kim Đan, mà hắn đã sức cùng lực kiệt, nếu như muốn giết hắn, cơ bản là không cần quanh co lòng vòng như vậy.
Ngay từ đầu, cũng là do họ dùng Hồi Sinh Tán hỗ trợ chính mình.
Tu sĩ Luyện Khí mang theo hắn chạy nhanh rời đi, cũng không quay đầu lại, nói:
"Không giết hết, chẳng mấy chốc sẽ có kẻ khủng bố hơn đi ra... không chỉ có ngươi cần chạy trốn, chờ tới khi ngươi an toàn rời đi thì chúng ta cũng phải chạy trốn."
Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, không nhịn được mà quay đầu lại.
Từ sâu trong lòng đất truyền ra tiếng kêu sắc nhọn làm người sợ hãi:
"Vô dụng thôi, hắn không thể trốn thoát."
Đất trời chấn động.
Sương mù đen vô tận phóng lên từ trong lòng đất, quấn quanh người Liễu Bình, mấy giây sau mới chậm rãi biến mất.
Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực hiện lên trước mắt Liễu Bình:
[Ngươi đã bị tập trung!]
[Cảnh cáo, ngươi đã bị khóa chặt!]
[Trong vòng ba canh giờ, trên người ngươi sẽ liên tục thả ra gợn sóng dị dạng, làm cho kẻ truy lùng kịp thời phát hiện tất cả hành động của ngươi!]
Kiếm tu Kim Đan quát lên: "Nghiệp chướng..."
Gợn sóng khủng bố như cuồng phong từ trên người hắn ta tản ra, đẩy toàn bộ hạt mưa trong nghĩa địa ra ngoài.
Một ánh kiếm chói mắt xuyên qua gió rét mưa sa, lóe lên trong bóng đêm, trong nháy mắt đâm xuyên mặt đất.
Từ trong lòng đất truyền ra tiếng gầm gừ chấn động đất trời:
"Một con cá lọt lưới... đừng hòng chạy..."
Mặt đất nhúc nhích, giống như có thứ khổng lồ nào đó đang phá đất chui lên.
Đúng lúc này, Liễu Bình bỗng cảm thấy trên tay của mình có thêm thứ gì đó.
Là do người tu hành Luyện Khí kia đưa cho.
Liễu Bình cúi đầu quan sát, chỉ thấy đây là một tấm phù màu đen.
Trong cả đời của hắn, đã được gặp rất nhiều phù lục, có thể nói là người tu hành am hiểu nhất về phù lục trong toàn bộ thế giới tu hành.
Ngay cả sư phụ của hắn cũng kém hắn.
Thế nhưng hắn vẫn không biết tấm phù lục màu đen này.
"Bọn chúng sẽ đuổi bắt linh hồn cùng thân thể của ngươi, tới tận lúc biến ngươi thành nô lệ!"
Luyện Khí sĩ nói nhanh: "Nhớ kỹ, ngươi chưa bao giờ tới nơi mộ táng này."
Tu sĩ chỉ điểm vào phù lục, ngay sau đó, trên phù lục tản ra một cơn gió màu xanh, bao phủ hoàn toàn Liễu Bình vào trong.
"Chờ đã, đang làm cái gì vậy?" Liễu Bình vội vàng hỏi.
"Người cảm ứng được tấm phù này sẽ tới đây giúp ngươi một tay, mang ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong... Đi!"
Tu sĩ dùng sức đẩy Liễu Bình.
Vù vù!
Tấm phù bị kích hoạt hoàn toàn.
Liễu Bình hơi lảo đảo, giống như bị thứ gì đó lôi kéo, cả người hóa thành một luồng tàn ảnh, bay về phía hư không.
Tiếng gầm gừ của quái vật, tiếng kêu rên của người chết, tiếng quát mắng của tu sĩ...
Tất cả âm thanh đều bị quăng về phía sau, trong thời gian cực ngắn đã đi xa, sau đó biến mất không nghe thấy gì nữa.
Mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Bên tai Liễu Bình chỉ còn lại những tiếng gió gào thét, cả người bị luồng lực cực mạnh kéo về một phương hướng nào đó, hoàn toàn không thể cử động chút nào cả.
Tựa như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ mới qua nháy mắt...
Liễu Bình bỗng nhiên lao vào một vùng tăm tối.
Bóng đêm.
Đen kịt.
Tăm tối.
Bóng đêm vô tận cùng với sự yên tĩnh.
Trừ tiếng hô hấp của bản thân, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Mọi thứ giống như là một cơn ác mộng vậy.
Liễu Bình thở dốc một lát, cảm giác được cái gì đó, vươn tay đẩy nhẹ về phía trên một cái...
Bóng tối ép trên người hắn bị đẩy ra.
Ánh sáng lờ mờ u ám vẩy xuống khuôn mặt của hắn.
Hắn đứng dậy, cúi đầu quan sát, lúc này hắn mới phát hiện mình đang đứng trong một chiếc quan tài.
"Nơi này là..."
Thừa dịp có ánh sáng, hắn quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nơi này là một hang động vô cùng rộng lớn dưới mặt đất, từng chiếc quan tài được chôn trong đất bùn, hoặc được khảm vào trong vách đá, sắp xếp lít nha lít nhít, kéo dài về phía xa, cuối cùng lại bị sương mù che phủ, không thể nhìn thấy tận cùng.
Quan tài, hang động, dưới mặt đất.
Gió lạnh thổi qua liên tục, phát ra những tiếng u u dài ngắn khác nhau, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Liễu Bình cẩn thận quan sát xung quanh.
Không có ai xuất hiện.
Trong không khí ngập tràn khí tức mục nát, giống như toàn bộ thế giới đều đã chết đi rất lâu rồi vậy.
Liễu Bình cố giữ vững tỉnh táo, ánh mắt nhìn về phía hư không.
Trong hư không hiện lên từng hàng chữ nhỏ:
[Ngươi nhận được tín vật thời không bí mật: Phù Ký Linh.]
[Thứ này đã được điều tra, phán định thuộc tính của nó cùng loại với Mỏ neo định vị thời không.]
[Khi ngươi ở trong hoàn cảnh đặc biệt nào đó, ngươi có thể dùng vật này lập tức tiến vào trong thời không được ẩn nấp tương ứng.]
[Những chức năng khác: Không.]
Tín vật?
Lúc nào ta có được thứ như vậy?
Liễu Bình khó hiểu ngẫm nghĩ.
Bỗng nhiên trong hư không hiện lên một mũi tên, chỉ thẳng vào tay của hắn.
Trong tay hắn, tấm phù màu đen thỉnh thoảng tản ra một luồng sáng, giống như đang cảm ứng thứ gì đó.
Thì ra là vậy.
Liễu Bình uể oải thở dài, cất tấm phù màu đen vào trong ngực, rồi lại nằm vào trong quan tài.
Dù thế nào đi nữa, hắn đã cực kỳ mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lát đã....
…
Cảnh tượng như thế, làm cho người ta sợ hãi rùng mình!
Liễu Bình nắm chặt đao gãy, dùng sức chém xuống, chặt đứt cánh tay đang bóp cổ mình.
May mà trong tay vẫn còn đao!
Hắn đang suy nghĩ, thì bỗng dưng một cánh tay khác vươn ra, bóp chặt lấy hắn.
"Bóp ta?"
Liễu Bình múa đao kín không kẽ hở, ngay lập tức chặt hết toàn bộ cánh tay lao tới.
Thế nhưng càng ngày càng nhiều cánh tay chen chúc tới, chen thành đoàn, bao vây Liễu Bình ở bên trong, liên tục tấn công tới, không nghỉ chút nào.
Biển cánh tay lao tới như thủy triều, ánh đao bay múa khắp nơi, chém ra vô số mưa máu bay tán loạn, những cánh tay bị chém cụt xen lẫn máu rơi vãi ra ngoài, nhanh chóng chui xuống mặt đất rồi lại phục sinh, xuất hiện, tấn công Liễu Bình!
"Mơ tưởng!"
Bỗng dưng có một ánh kiếm lạnh lẽo từ phương xa lóe lên chém tới.
Tất cả cánh tay tấn công Liễu Bình bị đẩy bay ra ngoài.
Hai bóng người rơi xuống.
Đó là hai người tu sĩ!
"Dẫn hắn trốn đi, ta sẽ ở lại ngăn cản tên này.”
Tu sĩ Kim Đan cầm kiếm nói.
Người tu sĩ Luyện Khí còn lại lao tới, kéo Liễu Bình chạy ra khỏi nghĩa địa.
"Chờ đã, tại sao phải trốn?"
Liễu Bình hỏi.
Vừa rồi hắn cũng hơi chần chờ, cuối cùng vẫn thu hồi tư thế phòng ngự.
Trong hai người này có một kiếm tu Kim Đan, mà hắn đã sức cùng lực kiệt, nếu như muốn giết hắn, cơ bản là không cần quanh co lòng vòng như vậy.
Ngay từ đầu, cũng là do họ dùng Hồi Sinh Tán hỗ trợ chính mình.
Tu sĩ Luyện Khí mang theo hắn chạy nhanh rời đi, cũng không quay đầu lại, nói:
"Không giết hết, chẳng mấy chốc sẽ có kẻ khủng bố hơn đi ra... không chỉ có ngươi cần chạy trốn, chờ tới khi ngươi an toàn rời đi thì chúng ta cũng phải chạy trốn."
Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, không nhịn được mà quay đầu lại.
Từ sâu trong lòng đất truyền ra tiếng kêu sắc nhọn làm người sợ hãi:
"Vô dụng thôi, hắn không thể trốn thoát."
Đất trời chấn động.
Sương mù đen vô tận phóng lên từ trong lòng đất, quấn quanh người Liễu Bình, mấy giây sau mới chậm rãi biến mất.
Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực hiện lên trước mắt Liễu Bình:
[Ngươi đã bị tập trung!]
[Cảnh cáo, ngươi đã bị khóa chặt!]
[Trong vòng ba canh giờ, trên người ngươi sẽ liên tục thả ra gợn sóng dị dạng, làm cho kẻ truy lùng kịp thời phát hiện tất cả hành động của ngươi!]
Kiếm tu Kim Đan quát lên: "Nghiệp chướng..."
Gợn sóng khủng bố như cuồng phong từ trên người hắn ta tản ra, đẩy toàn bộ hạt mưa trong nghĩa địa ra ngoài.
Một ánh kiếm chói mắt xuyên qua gió rét mưa sa, lóe lên trong bóng đêm, trong nháy mắt đâm xuyên mặt đất.
Từ trong lòng đất truyền ra tiếng gầm gừ chấn động đất trời:
"Một con cá lọt lưới... đừng hòng chạy..."
Mặt đất nhúc nhích, giống như có thứ khổng lồ nào đó đang phá đất chui lên.
Đúng lúc này, Liễu Bình bỗng cảm thấy trên tay của mình có thêm thứ gì đó.
Là do người tu hành Luyện Khí kia đưa cho.
Liễu Bình cúi đầu quan sát, chỉ thấy đây là một tấm phù màu đen.
Trong cả đời của hắn, đã được gặp rất nhiều phù lục, có thể nói là người tu hành am hiểu nhất về phù lục trong toàn bộ thế giới tu hành.
Ngay cả sư phụ của hắn cũng kém hắn.
Thế nhưng hắn vẫn không biết tấm phù lục màu đen này.
"Bọn chúng sẽ đuổi bắt linh hồn cùng thân thể của ngươi, tới tận lúc biến ngươi thành nô lệ!"
Luyện Khí sĩ nói nhanh: "Nhớ kỹ, ngươi chưa bao giờ tới nơi mộ táng này."
Tu sĩ chỉ điểm vào phù lục, ngay sau đó, trên phù lục tản ra một cơn gió màu xanh, bao phủ hoàn toàn Liễu Bình vào trong.
"Chờ đã, đang làm cái gì vậy?" Liễu Bình vội vàng hỏi.
"Người cảm ứng được tấm phù này sẽ tới đây giúp ngươi một tay, mang ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong... Đi!"
Tu sĩ dùng sức đẩy Liễu Bình.
Vù vù!
Tấm phù bị kích hoạt hoàn toàn.
Liễu Bình hơi lảo đảo, giống như bị thứ gì đó lôi kéo, cả người hóa thành một luồng tàn ảnh, bay về phía hư không.
Tiếng gầm gừ của quái vật, tiếng kêu rên của người chết, tiếng quát mắng của tu sĩ...
Tất cả âm thanh đều bị quăng về phía sau, trong thời gian cực ngắn đã đi xa, sau đó biến mất không nghe thấy gì nữa.
Mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Bên tai Liễu Bình chỉ còn lại những tiếng gió gào thét, cả người bị luồng lực cực mạnh kéo về một phương hướng nào đó, hoàn toàn không thể cử động chút nào cả.
Tựa như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ mới qua nháy mắt...
Liễu Bình bỗng nhiên lao vào một vùng tăm tối.
Bóng đêm.
Đen kịt.
Tăm tối.
Bóng đêm vô tận cùng với sự yên tĩnh.
Trừ tiếng hô hấp của bản thân, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Mọi thứ giống như là một cơn ác mộng vậy.
Liễu Bình thở dốc một lát, cảm giác được cái gì đó, vươn tay đẩy nhẹ về phía trên một cái...
Bóng tối ép trên người hắn bị đẩy ra.
Ánh sáng lờ mờ u ám vẩy xuống khuôn mặt của hắn.
Hắn đứng dậy, cúi đầu quan sát, lúc này hắn mới phát hiện mình đang đứng trong một chiếc quan tài.
"Nơi này là..."
Thừa dịp có ánh sáng, hắn quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nơi này là một hang động vô cùng rộng lớn dưới mặt đất, từng chiếc quan tài được chôn trong đất bùn, hoặc được khảm vào trong vách đá, sắp xếp lít nha lít nhít, kéo dài về phía xa, cuối cùng lại bị sương mù che phủ, không thể nhìn thấy tận cùng.
Quan tài, hang động, dưới mặt đất.
Gió lạnh thổi qua liên tục, phát ra những tiếng u u dài ngắn khác nhau, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Liễu Bình cẩn thận quan sát xung quanh.
Không có ai xuất hiện.
Trong không khí ngập tràn khí tức mục nát, giống như toàn bộ thế giới đều đã chết đi rất lâu rồi vậy.
Liễu Bình cố giữ vững tỉnh táo, ánh mắt nhìn về phía hư không.
Trong hư không hiện lên từng hàng chữ nhỏ:
[Ngươi nhận được tín vật thời không bí mật: Phù Ký Linh.]
[Thứ này đã được điều tra, phán định thuộc tính của nó cùng loại với Mỏ neo định vị thời không.]
[Khi ngươi ở trong hoàn cảnh đặc biệt nào đó, ngươi có thể dùng vật này lập tức tiến vào trong thời không được ẩn nấp tương ứng.]
[Những chức năng khác: Không.]
Tín vật?
Lúc nào ta có được thứ như vậy?
Liễu Bình khó hiểu ngẫm nghĩ.
Bỗng nhiên trong hư không hiện lên một mũi tên, chỉ thẳng vào tay của hắn.
Trong tay hắn, tấm phù màu đen thỉnh thoảng tản ra một luồng sáng, giống như đang cảm ứng thứ gì đó.
Thì ra là vậy.
Liễu Bình uể oải thở dài, cất tấm phù màu đen vào trong ngực, rồi lại nằm vào trong quan tài.
Dù thế nào đi nữa, hắn đã cực kỳ mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lát đã....
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook