Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)
-
Chương 14: Ép Hỏi (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không đợi Liễu Bình ra tay, gã vội nói: "Ác ý làm hỏng tài sản riêng, là tội ác cực kỳ nặng trong toàn bộ thế giới, ta khuyên ngươi đừng nên làm như vậy, mà ta cũng sẽ nói hết mọi thứ mà ngươi muốn biết cho ngươi."
"Nói." Liễu Bình nói.
"Ngươi muốn biết cái gì?" Vương Thành hỏi.
"Những thứ mà vừa rồi chúng ta đã nói..."
Liễu Bình bỗng dưng im lặng, cầm đao gãy trong tay đâm xuống, lại vẩy một cái.
Mấy ngón tay của Vương Thành bị chém đứt, một viên đá được giấu trong bàn tay cũng bị gẩy bay lên không.
Trên tảng đá này có khắc một phù văn quỷ dị, đang phóng ra một loại gợn sóng nhỏ bé nào đó, mà xung quanh tảng đá này vừa mới xuất hiện một tầng bóng mờ rất nhạt, giống như có thứ gì muốn sống lại vậy.
Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, chỉ cảm thấy phù văn này giống như một con rắn đang uốn éo vậy.
Hắn cũng không cần biết thứ này là cái gì, nắm chặt đao gãy trong tay, dùng toàn lực chém xuống!
Ánh đao lóe lên.
Răng rắc.
Tảng đá vỡ vụn, hóa thành bảy tám mảnh đá vụn rơi xuống đất.
Tảng đá vừa vỡ, bóng mờ đang dần dần ngưng tụ kia bỗng nhạt đi, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
"Đáng chết!"
Vương Thành tức giận chửi thề.
Trên cánh tay của gã mọc ra từng mảng vảy, đầu cũng dần dần biến thành một con thú hoang, trong miệng lộ ra răng nanh, chuẩn bị bò dậy từ trên mặt đất.
Ánh đao lại lóe lên.
Vương Thành lại ngã xuống mặt đất.
Đao gãy xuyên qua ngực, đóng đinh gã xuống mặt đất, làm cho gã không thể động đậy chút nào cả.
Vương Thành đau đớn hét thảm, tức giận nói: "Đây là một bộ xác sống mà ta rất vất vả mới lấy được, là tài sản riêng của ta, nếu như ngươi phá hủy nó, toàn bộ thế giới đều truy nã ngươi!"
Liễu Bình vẫn im lặng.
Hắn ngồi xổm xuống, vỗ mặt đối phương, nói: "Rác rưởi, vừa rồi ngươi nói nhiều lời hung ác như vậy, hóa ra chỉ là truy nã mà thôi."
Vương Thành lạnh lùng nói: "Hừ, đừng tưởng rằng ngươi..."
Câu nói của gã bị đánh gãy.
Ầm!
Một nắm đấm cực lớn đập tới, nện mạnh trên gương mặt gã, làm cho cả gương mặt của Vương Thành đều biến hình.
Một quyền này mới chỉ là mở màn mà thôi.
Liễu Bình dùng một tay kéo đối phương, tay kia nắm thành nắm đấm, mỗi khi nói ra một từ, lại đấm vào mặt của Vương Thành một đấm.
"Ta bảo ngươi, bảo ngươi, bảo ngươi lại giả bộ tàn nhẫn trước mặt ta!"
"Phụ thân lên người chết thì trâu bò à?"
"Ta đã thành tâm như vậy, ngươi còn lén lút chơi bịp bợm, thật muốn chết như vậy sao?"
"Giả thần giả quỷ lại không nhìn hoàng lịch, sau khi ta quy ẩn, cho tới giờ vẫn không kẻ nào dám chọc tới ta!"
Máu me bắn tung tóe.
Liễu Bình bắt đầu đánh cũng không dừng tay, liên tục ra quyền hơn mười giây, khi cảm thấy hơi mệt thì mới nâng tay lên...
Đùng!
Vương Thành chịu một bạt tai rất mạnh, rồi lại bị Liễu Bình tóm cổ áo lôi lên.
"A..."
Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thanh đao gãy kia vẫn cắm trong ngực của gã, mà cả người gã cũng đã bị nhấc lên một đoạn.
Liễu Bình chờ gã gào một lát mới bắt đầu nhỏ nhẹ nói: "Dù cho ngươi là cái thứ gì đi chăng nữa, nhớ kỹ, trước kia ta cũng là dị loại bên trong người tu hành, đã sớm không muốn làm, hiện tại ngươi lại nói định truy nã ta?"
Đầu Vương Thành sưng như đầu heo, thế nhưng vẫn rất mạnh miệng: "Phàm nhân đáng thương, ta chính là..."
Bịch!
Liễu Bình đạp mạnh vào bụng Vương Thành, đá bay nó ra xa xa, lăn trong đống bùn bảy tám vòng mới rơi xuống trong một hố người chết.
"Xin lỗi..."
Trong cơn mưa đêm lạnh lẽo, Liễu Bình nhặt thanh đao gãy vẫn cắm dưới đất lên, mặc cho nước mưa rửa sạch vết máu trên lưỡi đao.
"Trong cuộc đời của ta, ta vẫn luôn tôn trọng chuẩn mực đạo đức, làm việc dựa theo các loại quy tắc, trừ khi..."
"Có người ép ta."
Hắn cất đoạn đao gãy đi, vươn tay ra.
Linh Hỏa thuật.
Ánh lửa bám vào trên tay hắn, chiếu sáng cảnh tượng xung quanh một lần nữa.
Liễu Bình đi tới trước mặt Vương Thành, dùng chân dẫm ngực nó, đưa tay nắm chặt ngọn lửa trong tay.
Ngọn lửa bỗng bùng lên, hừng hực thiêu đốt.
Lần này hắn muốn thiêu đốt Vương Thành thành tro bụi!
Vương Thành thấy tình huống không ổn vội vàng gào lên: "Dừng tay! Ngươi muốn biết cái gì, ta nói là được mà!"
"Ta muốn biết chuyện phục sinh là chuyện gì." Liễu Bình hỏi.
"Ta có thể nói cho ngươi, thế nhưng ngươi không thể phá hoại cái xác này!"
"Nói."
Vương Thành thở dốc vài tiếng, nói: "Trên thế giới này, linh hồn của tất cả người đã chết đều không thuộc về chính người đó nữa..."
"Vậy thuộc về ai?" Liễu Bình hỏi với giọng ngạc nhiên.
"Đương nhiên là thuộc về các chủ nhân, thậm chí ngay cả loại nô bộc như ta cũng có thể được một hai cái linh hồn." Vương Thành nói.
Xung quanh yên tĩnh.
Liễu Bình bình tĩnh đứng tại chỗ, xương sống lưng lạnh toát, thậm chí ngay cả tiếng mưa gió đều không thể nghe thấy nữa.
Sao có thể có chuyện đó được!
"Nơi này, đến cùng là nơi nào?" Hắn lớn tiếng hỏi.
Đôi mắt Vương Thành hóa thành màu xanh lá cây, khóe miệng nứt ra một độ cong quỷ dị, kéo dài tới tận mang tai.
"Ngươi đã đoán được, cần gì phải hỏi lại ta chứ." Nó nói với một giọng nói ngập tràn ác ý.
Theo từng tiếng nói của Vương Thành, tại hư không trước mắt Liễu Bình liên tục hiện lên từng dòng chữ nhỏ cháy rừng rực:
"Mặt ngoài, Danh Sách vẫn ở vào trạng thái yên lặng, mọi lực lượng đều bị tắt đi, thế nhưng trong âm thầm, Danh Sách vẫn theo ngôn ngữ của nó, phát động luật nhân quả để điều tra tình huống trước mắt, đạt được ký hiệu thế giới chính xác."
[Quy tắc chủ yếu trong thế giới hiện tại chính là: Tử Vong.]
[Nhờ vào đó, có thể xác định được những điều như sau: ]
[Nơi này là thế giới của chúng sinh sau khi chết.]
[Lại nhắc nhở thêm một lần nữa: ]
[Nơi này là thế giới Tử Vong!]
[Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật chưa biết.]
Thế giới Tử Vong.
Hóa ra ta đã chết rồi.
Tâm thần Liễu Bình chấn động, sợ hãi tới mức quên cả hô hấp.
Không đúng!
Hắn chợt nhớ tới một sự kiện, lập tức nhìn về phía hư không.
Trong một góc hư không, chữ nhỏ lấp lóe cũng có thay đổi mới:
[Sự thận trọng cần thiết đã tạo nên hiệu quả.]
[Trạng thái trước mắt: Sống sót (đã ẩn nấp).]
[Chú ý, dựa vào lực lượng của thần đan, ngươi đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh, ngươi đã sống lại tại thế giới Tử Vong!]
Ta còn sống...
Sống trong thế giới Tử Vong này!
Không đợi Liễu Bình ra tay, gã vội nói: "Ác ý làm hỏng tài sản riêng, là tội ác cực kỳ nặng trong toàn bộ thế giới, ta khuyên ngươi đừng nên làm như vậy, mà ta cũng sẽ nói hết mọi thứ mà ngươi muốn biết cho ngươi."
"Nói." Liễu Bình nói.
"Ngươi muốn biết cái gì?" Vương Thành hỏi.
"Những thứ mà vừa rồi chúng ta đã nói..."
Liễu Bình bỗng dưng im lặng, cầm đao gãy trong tay đâm xuống, lại vẩy một cái.
Mấy ngón tay của Vương Thành bị chém đứt, một viên đá được giấu trong bàn tay cũng bị gẩy bay lên không.
Trên tảng đá này có khắc một phù văn quỷ dị, đang phóng ra một loại gợn sóng nhỏ bé nào đó, mà xung quanh tảng đá này vừa mới xuất hiện một tầng bóng mờ rất nhạt, giống như có thứ gì muốn sống lại vậy.
Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, chỉ cảm thấy phù văn này giống như một con rắn đang uốn éo vậy.
Hắn cũng không cần biết thứ này là cái gì, nắm chặt đao gãy trong tay, dùng toàn lực chém xuống!
Ánh đao lóe lên.
Răng rắc.
Tảng đá vỡ vụn, hóa thành bảy tám mảnh đá vụn rơi xuống đất.
Tảng đá vừa vỡ, bóng mờ đang dần dần ngưng tụ kia bỗng nhạt đi, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
"Đáng chết!"
Vương Thành tức giận chửi thề.
Trên cánh tay của gã mọc ra từng mảng vảy, đầu cũng dần dần biến thành một con thú hoang, trong miệng lộ ra răng nanh, chuẩn bị bò dậy từ trên mặt đất.
Ánh đao lại lóe lên.
Vương Thành lại ngã xuống mặt đất.
Đao gãy xuyên qua ngực, đóng đinh gã xuống mặt đất, làm cho gã không thể động đậy chút nào cả.
Vương Thành đau đớn hét thảm, tức giận nói: "Đây là một bộ xác sống mà ta rất vất vả mới lấy được, là tài sản riêng của ta, nếu như ngươi phá hủy nó, toàn bộ thế giới đều truy nã ngươi!"
Liễu Bình vẫn im lặng.
Hắn ngồi xổm xuống, vỗ mặt đối phương, nói: "Rác rưởi, vừa rồi ngươi nói nhiều lời hung ác như vậy, hóa ra chỉ là truy nã mà thôi."
Vương Thành lạnh lùng nói: "Hừ, đừng tưởng rằng ngươi..."
Câu nói của gã bị đánh gãy.
Ầm!
Một nắm đấm cực lớn đập tới, nện mạnh trên gương mặt gã, làm cho cả gương mặt của Vương Thành đều biến hình.
Một quyền này mới chỉ là mở màn mà thôi.
Liễu Bình dùng một tay kéo đối phương, tay kia nắm thành nắm đấm, mỗi khi nói ra một từ, lại đấm vào mặt của Vương Thành một đấm.
"Ta bảo ngươi, bảo ngươi, bảo ngươi lại giả bộ tàn nhẫn trước mặt ta!"
"Phụ thân lên người chết thì trâu bò à?"
"Ta đã thành tâm như vậy, ngươi còn lén lút chơi bịp bợm, thật muốn chết như vậy sao?"
"Giả thần giả quỷ lại không nhìn hoàng lịch, sau khi ta quy ẩn, cho tới giờ vẫn không kẻ nào dám chọc tới ta!"
Máu me bắn tung tóe.
Liễu Bình bắt đầu đánh cũng không dừng tay, liên tục ra quyền hơn mười giây, khi cảm thấy hơi mệt thì mới nâng tay lên...
Đùng!
Vương Thành chịu một bạt tai rất mạnh, rồi lại bị Liễu Bình tóm cổ áo lôi lên.
"A..."
Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thanh đao gãy kia vẫn cắm trong ngực của gã, mà cả người gã cũng đã bị nhấc lên một đoạn.
Liễu Bình chờ gã gào một lát mới bắt đầu nhỏ nhẹ nói: "Dù cho ngươi là cái thứ gì đi chăng nữa, nhớ kỹ, trước kia ta cũng là dị loại bên trong người tu hành, đã sớm không muốn làm, hiện tại ngươi lại nói định truy nã ta?"
Đầu Vương Thành sưng như đầu heo, thế nhưng vẫn rất mạnh miệng: "Phàm nhân đáng thương, ta chính là..."
Bịch!
Liễu Bình đạp mạnh vào bụng Vương Thành, đá bay nó ra xa xa, lăn trong đống bùn bảy tám vòng mới rơi xuống trong một hố người chết.
"Xin lỗi..."
Trong cơn mưa đêm lạnh lẽo, Liễu Bình nhặt thanh đao gãy vẫn cắm dưới đất lên, mặc cho nước mưa rửa sạch vết máu trên lưỡi đao.
"Trong cuộc đời của ta, ta vẫn luôn tôn trọng chuẩn mực đạo đức, làm việc dựa theo các loại quy tắc, trừ khi..."
"Có người ép ta."
Hắn cất đoạn đao gãy đi, vươn tay ra.
Linh Hỏa thuật.
Ánh lửa bám vào trên tay hắn, chiếu sáng cảnh tượng xung quanh một lần nữa.
Liễu Bình đi tới trước mặt Vương Thành, dùng chân dẫm ngực nó, đưa tay nắm chặt ngọn lửa trong tay.
Ngọn lửa bỗng bùng lên, hừng hực thiêu đốt.
Lần này hắn muốn thiêu đốt Vương Thành thành tro bụi!
Vương Thành thấy tình huống không ổn vội vàng gào lên: "Dừng tay! Ngươi muốn biết cái gì, ta nói là được mà!"
"Ta muốn biết chuyện phục sinh là chuyện gì." Liễu Bình hỏi.
"Ta có thể nói cho ngươi, thế nhưng ngươi không thể phá hoại cái xác này!"
"Nói."
Vương Thành thở dốc vài tiếng, nói: "Trên thế giới này, linh hồn của tất cả người đã chết đều không thuộc về chính người đó nữa..."
"Vậy thuộc về ai?" Liễu Bình hỏi với giọng ngạc nhiên.
"Đương nhiên là thuộc về các chủ nhân, thậm chí ngay cả loại nô bộc như ta cũng có thể được một hai cái linh hồn." Vương Thành nói.
Xung quanh yên tĩnh.
Liễu Bình bình tĩnh đứng tại chỗ, xương sống lưng lạnh toát, thậm chí ngay cả tiếng mưa gió đều không thể nghe thấy nữa.
Sao có thể có chuyện đó được!
"Nơi này, đến cùng là nơi nào?" Hắn lớn tiếng hỏi.
Đôi mắt Vương Thành hóa thành màu xanh lá cây, khóe miệng nứt ra một độ cong quỷ dị, kéo dài tới tận mang tai.
"Ngươi đã đoán được, cần gì phải hỏi lại ta chứ." Nó nói với một giọng nói ngập tràn ác ý.
Theo từng tiếng nói của Vương Thành, tại hư không trước mắt Liễu Bình liên tục hiện lên từng dòng chữ nhỏ cháy rừng rực:
"Mặt ngoài, Danh Sách vẫn ở vào trạng thái yên lặng, mọi lực lượng đều bị tắt đi, thế nhưng trong âm thầm, Danh Sách vẫn theo ngôn ngữ của nó, phát động luật nhân quả để điều tra tình huống trước mắt, đạt được ký hiệu thế giới chính xác."
[Quy tắc chủ yếu trong thế giới hiện tại chính là: Tử Vong.]
[Nhờ vào đó, có thể xác định được những điều như sau: ]
[Nơi này là thế giới của chúng sinh sau khi chết.]
[Lại nhắc nhở thêm một lần nữa: ]
[Nơi này là thế giới Tử Vong!]
[Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật chưa biết.]
Thế giới Tử Vong.
Hóa ra ta đã chết rồi.
Tâm thần Liễu Bình chấn động, sợ hãi tới mức quên cả hô hấp.
Không đúng!
Hắn chợt nhớ tới một sự kiện, lập tức nhìn về phía hư không.
Trong một góc hư không, chữ nhỏ lấp lóe cũng có thay đổi mới:
[Sự thận trọng cần thiết đã tạo nên hiệu quả.]
[Trạng thái trước mắt: Sống sót (đã ẩn nấp).]
[Chú ý, dựa vào lực lượng của thần đan, ngươi đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh, ngươi đã sống lại tại thế giới Tử Vong!]
Ta còn sống...
Sống trong thế giới Tử Vong này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook