Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)
-
Chương 19: Chạy Trốn (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Liễu Bình dùng sức nhảy lên, bay cao cao, dán trên vách đá rồi bò như thạch sùng, nhanh chóng đi vào trong cửa hang.
Một luồng gió âm u lạnh lẽo từ cửa hang thổi ra.
Liễu Bình nằm im tại một bên cửa hang, nhẹ nhàng hít hít.
Thế gió vừa nhanh vừa bền bỉ, còn có một luồng khí tức mới mẻ mà ướt át.
Chắc chắn có con đường thông hướng bên ngoài!
Hắn đang định chui vào trong hang động, bỗng nhiên có từng đợt âm thanh làm người sợ hãi truyền tới bên tai, quay đầu nhìn lại thì thấy nơi sâu xa trong mộ địa có biến đổi mới.
Trong màn sương mù kia...
"Cứu... mạng!"
Một giọng nói hốt hoảng vang lên.
Giọng nói này hơi quen thuộc, có vẻ như là một trong mấy người vừa nãy.
Hai ba bóng người xuyên qua sương mù, đâm nát đống quan tài cản đường, lao về nơi này một cách điên cuồng.
"Chạy mau!"
Người cầm đầu quát.
Dị biến xuất hiện...
Tại nơi xa xôi cuối hang động, từng chiếc xúc tu bôi đầy dịch nhờn lao tới với tốc độ cực nhanh.
Phụt!
Chỉ một lần, cả ba người bị xuyên trên xúc tu đó.
Ba người lập tức phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
Xúc tu cũng không để ý tới điều này, mang theo ba người này vào trong vùng sương mù nồng đậm.
Một tiếng rống tràn ngập tức giận vang lên:
"Đều là một đám cản trở phiền phức... ta đang muốn..."
Liễu Bình nghe tới đó lập tức không do dự thêm nữa, chui vào trong hang động, dùng toàn lực chạy về đầu kia của hang động.
Làm cho người ta bất ngờ là lối đi này khá ngắn, khoảng năm phút sau, Liễu Bình đã nhảy ra ngoài.
Hắn quan sát xung quanh.
Nơi đây lại là một hang động dưới mặt đất chứa đầy quan tài!
Vách đá bốn phía là những hang động rất sâu được sắp xếp không có quy tắc nào cả, không biết thông tới nơi nào.
Những người kia có thể tới đây bằng một hang động nào đó, bọn họ phát hiện gợn sóng dị thường gần đây mới bắt đầu đào hang xuống dưới, cuối cùng mở ra nơi mộ địa!
Thế nhưng ở nơi này có quá nhiều hang động, mình không biết nên đi vào hang động nào cả.
Làm sao bây giwof?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, bỗng có một chấn động dị dạng từ trong ngực truyền tới.
Là tấm phù đen kia!
Nó tự nhảy ra khỏi ngực Liễu Bình, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Liễu Bình nhìn chằm chằm tấm phù màu đen này.
Dựa theo lời nói của người tu hành kia, tấm phù này có thể giúp đỡ mình.
Tấm phù kia trôi nổi bồng bềnh bay về một bộ quan tài cách nơi đây hơn trăm mét.
Cuối cùng, nó lơ lửng trước chiếc quan tài đó.
Là nơi này!
Liễu Bình nhảy tới cạnh quan tài, lập tức loáng thoáng nghe được tiếng nước cùng tiếng gió từ trong quan tài gỗ này truyền ra.
Hắn đẩy nắp quan tài này ra.
Trong quan tài vẫn trống rỗng, thế nhưng lại có một cái lỗ lớn được đào sâu xuống phía dưới.
Tiếng nước chảy truyền ra từ trong chiếc hố sâu này.
Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:
[Hoàn cảnh đặc biệt đã khớp.]
[Neo Thời Không đã xác định.]
[Phù Ký Linh đã bắt đầu kích hoạt.]
[Ngươi có thể dựa vào lực lượng của Phù Ký Linh, có thể lập tức đi tới thời không bí mật tương ứng.]
Thì ra là thế!
Con đường chạy trốn của mình là ở nơi này!
Liễu Bình tóm lấy tấm phù đen kia, đi vào trong quan tài, cũng cẩn thận đậy nắp quan tài lên.
Sau khi làm xong chuyện này, hắn nhảy vào trong cái hố đen sâu thẳm kia...
Một giây...
Hai giây...
Ngay sau đó, trong bóng tối vô hạn có một luồng sáng mông lung hiện lên.
Một thế giới tản ra ánh sáng vô tận từ nơi cực kỳ xa xôi lao vùn vụt tới, đâm vào người Liễu Bình, bao phủ hắn vào bên trong.
Soạt!
Tiếng nước vang lên.
Liễu Bình đứng lên từ trong con suối, thở dốc liên tục, cũng quan sát mọi thứ xung quanh.
Nơi này là một mạch nước ngầm.
Nước sống đục ngầu lạnh lẽo, toàn bộ dòng sông vây quanh vách đá u ám uốn lượn về phía trước, kéo dài tới tận nơi sâu xa phía dưới hang động này.
Vách đá xung quanh đều có hang đá, nối liền với nhau bất quy tắc, không biết thông hướng nơi nào.
Tăm tối.
Im ắng.
Mọi thứ đều là lạnh lẽo yên lặng.
Vài giây sau...
Tiếng gió yếu ớt từ trong rất nhiều hang động thổi ra, phát ra những tiếng rít nhỏ.
Liễu Bình nhìn vài giây, cảm thấy khá kỳ lạ.
Trong thế giới Tử VOng lại còn có thời không bí ẩn được ẩn nấp nữa.
Thế nhưng khi mình tiến vào thời không bí ẩn, lại phát hiện hoàn cảnh nơi này lại giống y hệt với thế giới Tử Vong.
...Chân thực cùng hư ảo, có cái gì khác biệt chứ?
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Chú ý!]
[Ngươi đã sử dụng tín vật: Phù Ký Linh.]
[Tín vật này đã tiêu hao.]
[Xin hãy cẩn thận tra xét thời không bí ẩn trước mắt.]
Liễu Bình cúi đầu quan sát thì thấy tấm phù màu đen đã biến mất.
Hắn cầm thanh đao gãy trong tay, từng bước đi từ trong dòng sông tới trên bờ, đi dạo toàn bộ hang động này một vòng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.
Rất nhanh.
Hắn dừng lại tại một tảng đá hơi nhô ra, ngồi xổm xuống, hất đi toàn bộ tro bụi trên đó.
Một trận pháp truyền tống đã bị hỏng xuất hiện trước mắt hắn.
Liễu Bình ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát trận pháp truyền tống trước mắt.
"Quả là thế... pháp trận này là một bộ phận chuẩn bị về sau tại những năm đó, chẳng lẽ thế giới của chúng ta đã..."
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Những năm đó, trước khi nhân tộc quyết chiến với yêu ma, vì phòng ngừa việc thất bại rồi bị yêu ma tiêu diệt hoàn toàn, đã phát động vô số tông môn, thiết lập rất nhiều nơi tị nạn bí ẩn ở trong hang động thiên nhiên dưới mặt đất.
Nơi này dùng lục nghệ trong tu hành làm cơ sở, hội tụ thủ đoạn phòng ngự đứng đầu nhất của nhân tộc, là một vòng bảo vệ cuối cùng của nhân tộc.
Năm đó, người phụ trách thiết kế những nơi tị nạn này chính là Quái Thánh.
Thế nhưng với tình hình hiện tại xem ra, nơi này chắc hẳn cũng đã được sử dụng, còn bị công kích nữa.
Chẳng lẽ yêu ma chiến thắng?
Hình như có gì đó sai sai.
Yêu là do động vật và cỏ cây hoa lá thành tinh.
Ma là do chúng sinh phát triển đi ra lối rẽ mà hình thành.
Yêu ma là sinh vật sống, không thuộc về quái vật Tử Vong, cả hai không thể nói nhập làm một được.
Hơn nữa...
Còn có một chuyện quan trọng nhất...
Tại sao mọi thứ tại nơi này lại hoàn toàn giống với thế giới Tu Hành?
Thậm chí ngay cả nơi tị nạn đều giống nhau như đúc!
Liễu Bình dùng sức nhảy lên, bay cao cao, dán trên vách đá rồi bò như thạch sùng, nhanh chóng đi vào trong cửa hang.
Một luồng gió âm u lạnh lẽo từ cửa hang thổi ra.
Liễu Bình nằm im tại một bên cửa hang, nhẹ nhàng hít hít.
Thế gió vừa nhanh vừa bền bỉ, còn có một luồng khí tức mới mẻ mà ướt át.
Chắc chắn có con đường thông hướng bên ngoài!
Hắn đang định chui vào trong hang động, bỗng nhiên có từng đợt âm thanh làm người sợ hãi truyền tới bên tai, quay đầu nhìn lại thì thấy nơi sâu xa trong mộ địa có biến đổi mới.
Trong màn sương mù kia...
"Cứu... mạng!"
Một giọng nói hốt hoảng vang lên.
Giọng nói này hơi quen thuộc, có vẻ như là một trong mấy người vừa nãy.
Hai ba bóng người xuyên qua sương mù, đâm nát đống quan tài cản đường, lao về nơi này một cách điên cuồng.
"Chạy mau!"
Người cầm đầu quát.
Dị biến xuất hiện...
Tại nơi xa xôi cuối hang động, từng chiếc xúc tu bôi đầy dịch nhờn lao tới với tốc độ cực nhanh.
Phụt!
Chỉ một lần, cả ba người bị xuyên trên xúc tu đó.
Ba người lập tức phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
Xúc tu cũng không để ý tới điều này, mang theo ba người này vào trong vùng sương mù nồng đậm.
Một tiếng rống tràn ngập tức giận vang lên:
"Đều là một đám cản trở phiền phức... ta đang muốn..."
Liễu Bình nghe tới đó lập tức không do dự thêm nữa, chui vào trong hang động, dùng toàn lực chạy về đầu kia của hang động.
Làm cho người ta bất ngờ là lối đi này khá ngắn, khoảng năm phút sau, Liễu Bình đã nhảy ra ngoài.
Hắn quan sát xung quanh.
Nơi đây lại là một hang động dưới mặt đất chứa đầy quan tài!
Vách đá bốn phía là những hang động rất sâu được sắp xếp không có quy tắc nào cả, không biết thông tới nơi nào.
Những người kia có thể tới đây bằng một hang động nào đó, bọn họ phát hiện gợn sóng dị thường gần đây mới bắt đầu đào hang xuống dưới, cuối cùng mở ra nơi mộ địa!
Thế nhưng ở nơi này có quá nhiều hang động, mình không biết nên đi vào hang động nào cả.
Làm sao bây giwof?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, bỗng có một chấn động dị dạng từ trong ngực truyền tới.
Là tấm phù đen kia!
Nó tự nhảy ra khỏi ngực Liễu Bình, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Liễu Bình nhìn chằm chằm tấm phù màu đen này.
Dựa theo lời nói của người tu hành kia, tấm phù này có thể giúp đỡ mình.
Tấm phù kia trôi nổi bồng bềnh bay về một bộ quan tài cách nơi đây hơn trăm mét.
Cuối cùng, nó lơ lửng trước chiếc quan tài đó.
Là nơi này!
Liễu Bình nhảy tới cạnh quan tài, lập tức loáng thoáng nghe được tiếng nước cùng tiếng gió từ trong quan tài gỗ này truyền ra.
Hắn đẩy nắp quan tài này ra.
Trong quan tài vẫn trống rỗng, thế nhưng lại có một cái lỗ lớn được đào sâu xuống phía dưới.
Tiếng nước chảy truyền ra từ trong chiếc hố sâu này.
Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:
[Hoàn cảnh đặc biệt đã khớp.]
[Neo Thời Không đã xác định.]
[Phù Ký Linh đã bắt đầu kích hoạt.]
[Ngươi có thể dựa vào lực lượng của Phù Ký Linh, có thể lập tức đi tới thời không bí mật tương ứng.]
Thì ra là thế!
Con đường chạy trốn của mình là ở nơi này!
Liễu Bình tóm lấy tấm phù đen kia, đi vào trong quan tài, cũng cẩn thận đậy nắp quan tài lên.
Sau khi làm xong chuyện này, hắn nhảy vào trong cái hố đen sâu thẳm kia...
Một giây...
Hai giây...
Ngay sau đó, trong bóng tối vô hạn có một luồng sáng mông lung hiện lên.
Một thế giới tản ra ánh sáng vô tận từ nơi cực kỳ xa xôi lao vùn vụt tới, đâm vào người Liễu Bình, bao phủ hắn vào bên trong.
Soạt!
Tiếng nước vang lên.
Liễu Bình đứng lên từ trong con suối, thở dốc liên tục, cũng quan sát mọi thứ xung quanh.
Nơi này là một mạch nước ngầm.
Nước sống đục ngầu lạnh lẽo, toàn bộ dòng sông vây quanh vách đá u ám uốn lượn về phía trước, kéo dài tới tận nơi sâu xa phía dưới hang động này.
Vách đá xung quanh đều có hang đá, nối liền với nhau bất quy tắc, không biết thông hướng nơi nào.
Tăm tối.
Im ắng.
Mọi thứ đều là lạnh lẽo yên lặng.
Vài giây sau...
Tiếng gió yếu ớt từ trong rất nhiều hang động thổi ra, phát ra những tiếng rít nhỏ.
Liễu Bình nhìn vài giây, cảm thấy khá kỳ lạ.
Trong thế giới Tử VOng lại còn có thời không bí ẩn được ẩn nấp nữa.
Thế nhưng khi mình tiến vào thời không bí ẩn, lại phát hiện hoàn cảnh nơi này lại giống y hệt với thế giới Tử Vong.
...Chân thực cùng hư ảo, có cái gì khác biệt chứ?
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Chú ý!]
[Ngươi đã sử dụng tín vật: Phù Ký Linh.]
[Tín vật này đã tiêu hao.]
[Xin hãy cẩn thận tra xét thời không bí ẩn trước mắt.]
Liễu Bình cúi đầu quan sát thì thấy tấm phù màu đen đã biến mất.
Hắn cầm thanh đao gãy trong tay, từng bước đi từ trong dòng sông tới trên bờ, đi dạo toàn bộ hang động này một vòng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.
Rất nhanh.
Hắn dừng lại tại một tảng đá hơi nhô ra, ngồi xổm xuống, hất đi toàn bộ tro bụi trên đó.
Một trận pháp truyền tống đã bị hỏng xuất hiện trước mắt hắn.
Liễu Bình ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát trận pháp truyền tống trước mắt.
"Quả là thế... pháp trận này là một bộ phận chuẩn bị về sau tại những năm đó, chẳng lẽ thế giới của chúng ta đã..."
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Những năm đó, trước khi nhân tộc quyết chiến với yêu ma, vì phòng ngừa việc thất bại rồi bị yêu ma tiêu diệt hoàn toàn, đã phát động vô số tông môn, thiết lập rất nhiều nơi tị nạn bí ẩn ở trong hang động thiên nhiên dưới mặt đất.
Nơi này dùng lục nghệ trong tu hành làm cơ sở, hội tụ thủ đoạn phòng ngự đứng đầu nhất của nhân tộc, là một vòng bảo vệ cuối cùng của nhân tộc.
Năm đó, người phụ trách thiết kế những nơi tị nạn này chính là Quái Thánh.
Thế nhưng với tình hình hiện tại xem ra, nơi này chắc hẳn cũng đã được sử dụng, còn bị công kích nữa.
Chẳng lẽ yêu ma chiến thắng?
Hình như có gì đó sai sai.
Yêu là do động vật và cỏ cây hoa lá thành tinh.
Ma là do chúng sinh phát triển đi ra lối rẽ mà hình thành.
Yêu ma là sinh vật sống, không thuộc về quái vật Tử Vong, cả hai không thể nói nhập làm một được.
Hơn nữa...
Còn có một chuyện quan trọng nhất...
Tại sao mọi thứ tại nơi này lại hoàn toàn giống với thế giới Tu Hành?
Thậm chí ngay cả nơi tị nạn đều giống nhau như đúc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook